Lao Tù Ác Ma

Chương 233: Chương 233: Hứa hẹn như trò cười




Lê Cửu trợn mắt lên, ở Kim Nghê, tại nhà vệ sinh phát sinh mấy chuyện này rất bình thường, chỉ là nhân vật chính lại là Tiếu Tẫn Nghiêm đại danh đỉnh đỉnh quả thực khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Lê Cửu đột nhiên nghĩ đến Tiếu Tẫn Nghiêm chẳng phải là chồng của người bên cạnh cậu sao? Bản thân cậu đi tùm lum dẫn cậu ta đến đây vô tình để cậu ta nhìn thấy chồng mình ở bên ngoài ngoại tình…. Huống gì tên nam nhân bị chống đỡ ở trên tường nhìn thật quen mắt, hình như có quen biết với Tiểu Tuyền.

Lê Cửu quay đầu cẩn thận từng li từng tí một nhìn Diệp Mạc, Diệp mạc giờ khắc này từ đang say khướt ngẩy đầu nửa trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt này, hai mắt cực kỳ giống một hồ nước đêm khuya lành lạnh bi thương cô tịch.

“Tiểu Tuyền, chắc là do cậu uống say quá nên gặp ảo giác đó.” Lê Cửu cuống quýt bịa chuyện gạt, đồng thời vội đỡ Diệp Mạc chuẩn bị đi ra ngoài “Chỗ này cũng đang sửa chữa, hay là chúng ta xuống lầu dưới đi.”

Còn chưa xoay người, Diệp Mạc lại đột nhiên đẩy Lê Cửu ra, loạng chòa loạng choạng đi vào trong.

Diệp Mạc vừa đi vào cửa, Tiếu Tẫn Nghiêm liền cảnh giác quay đầu lại, thấy rõ người tới là Diệp Mạc, đáy mắt rõ ràng lướt qua tia giật mình, nam nhân bị Tiếu Tẫn Nghiêm chống đỡ ở trên tường hai tay vẫn ôm lấy cổ Tiếu Tẫn Nghiêm, sắc mặt ửng đỏ, còn vật cứng vẫn còn đang chôn trong thân thể khiến cho cậu ta không ngừng rên rỉ thở dốc.

Mà nam nhân này, lại chính là người đang chiếm giữ thân thể thực sự của Diệp Mạc, Diệp Tuyền!

Bởi tác dụng của rượu mà hai mắt Diệp Mạc mơ màng, lúc nhìn kỹ kia là Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Diệp Tuyền, cậu loạng chòa loạng choạng mở ra cánh cửa một phòng vệ sinh, cổ lập tức cúi xuống nôn ra.

Lê Cửu đứng ở cửa chẳng biết nên làm sao, đang lúc Tiếu Tẫn Nghiêm làm loại chuyện này mà Diệp Mạc lại sát phong cảnh nôn mửa, thực sự là có hơi….

Dù nói Diệp Mạc là người kết hôn có chứng nhận của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhưng loại đàn ông tài lực đều vô cùng lớn mạnh như Tiếu Tẫn Nghiêm thì Lê Cửu xem ra, không nhất định trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi chính thất, người càng có thế lực thì tình nhân bên ngoài càng có nhiều, có khi ngược lại còn xem người vợ chân chính của mình là gánh nặng nữa không chừng.

Lê Cửu không rõ chuyện, thế nên chỉ có thể dựa theo lẽ thường mà phỏng đoán.

“Cái kia…” Lê Cửu nặn ra nụ cười, khóe miệng không ngừng co giật, tại sao rõ ràng cậu chỉ là người vô tinh đứng xem sao tự dưng thành người lúng túng quẫn bách nhất vậy?

Tiếu Tẫn Nghiêm buông Diệp Tuyền ra, sắc mặt bình tĩnh kéo khóa quần thắt lưng lại, không chút hoang mang khi bị bắt quả tang vụng trộm. Diệp Tuyền gần như bị Tiếu Tẫn Nghiêm lột sạch, sau khi được tự do, lập tức bắt đầu hoảng loạn mặc lại quần áo, mãi đến khi nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm kéo mình về phía sau, trầm thấp nói một tiếng “Đến phòng của tôi chờ”, lúc này Diệp Tuyền mới nghe lời đi về phía lối ra.

Diệp Tuyền vẫn bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không thương hại cậu ta, đơn giản chỉ là vì thân thể Diệp Tuyền thuộc về Diệp Mạc, tình yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc đã đến mức độ người bình thường khó có thể tưởng tượng ra nổi, khiến cho hắn bảo vệ bất kỳ thứ gì có liên quan đến Diệp Mạc.

Tiếu Tẫn Nghiêm vốn là có ý muốn giam cầm Diệp Tuyền đến khi chết già, nhưng khi đối mặt với sự lừa dối và phản bội của Diệp Mạc, hắn tan nát cõi lòng đến tuyệt vọng, tâm trí tan vỡ khiến hắn không thể chờ đợi được nữa muốn có được sự an ủi, thế nên hắn mới thả Diệp Tuyền ra để cậu ta ở bên cạnh mình, nhìn khuôn mặt của Diệp Tuyền, cảm thụ sự dịu ngoan của cậu ta đối với mình, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ cảm thấy người hắn đang ôm là Diệp Mạc.

Kỳ thực chuyện này cũng là sự trả thù của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc, hắn đã đáp ứng với Trình Tử Thâm, nếu chính miệng Diệp Mạc thừa nhận tất cả, hắn sẽ cho các anh em một câu trả lời hợp lý, thế nhưng, đối với Diệp Mạc, hắn cái gì cũng đều không nỡ làm.

Thế nên hắn muốn đi tìm một người nào đó ngoài Diệp Mạc, thế nhưng ngoại trừ Diệp Mạc, hắn không thể nổi được ham muốn với bất kỳ ai, thế nên bất đắc dĩ, hắn mới thả Diệp Tuyền ra. Nếu như Diệp Mạc có quan tâm đến hắn, có lẽ em ấy sẽ cảm thấy tia thống khổ đi.

Diệp Mạc vừa nôn xong, lúc xoay người vì đúng lúc nhìn thấy Diệp Tuyền từ trước mắt mình đi qua, Diệp Tuyền nhìn Diệp Mạc một chút, đầu hơi ngẩng, khóe miệng đắc ý cong lên, như là đang khoe khoang, Diệp Mạc bỏ qua một bên tầm mắt, ánh mắt lành lạnh đi tới trước bồn rửa tay súc miệng, dùng nước lạnh liên tiếp dội lên mặt mình. (Jian: Móe, sao em Diệp Tuyền giờ điêu vãi thế? Hồi trước t/g miêu tả em này hiền lành trong sáng lắm mà =.=’)

Diệp Tuyền đã rời đi, Lê Cửu đứng ở bên ngoài không biết nên lùi hay tiến vào, cậu nghĩ là mình dẫn Diệp Mạc lên trên lầu này, nói thế nào cũng phải tự mình dẫn cậu ta trở về. Nhưng mà…

Tầm mắt Lê Cửu cẩn thận chuyển đến trên người Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm quay đầu nhìn Lê Cửu, ném cho Lê Cửu một ánh mắt hung tàn sắc bén như đao.

Lê Cửu hết hồn, tim sắp rớt ra ngoài, liền cúi chào Tiếu Tẫn Nghiêm “Tôi…. tôi lập tức đi! Cái kia… Tiểu Tuyền, cậu cứ ở đây một lát ha, tôi về phòng trước… Ha ha…. Tiếu tổng, tạm biệt a!”

Lê Cửu vừa quay đầu liền nhanh chóng rời đi, nghĩ thế nào thì hai người kia tốt xấu gì cũng là vợ chồng chung chăn chung gối, chắc không có xảy ra vấn đề gì lớn đâu.

Diệp Mạc lau mặt xong, cảm giác đại não tỉnh táo hơn rất nhiều, liền xoay người, mắt nhìn thẳng đi ra cửa, mãi đến tận khi bị Tiếu Tẫn Nghiêm chắn ngang người.

“Có phải rất khó chịu không? Tiếu Tẫn Nghiêm tôi cũng không phải không có em thì không thể.” Tiếu Tẫn Nghiêm trên mặt mang theo nụ cười âm trầm, ngạo nghễ nhìn Diệp Mạc.

Những ngày gần đây, Tiếu Tẫn Nghiêm đã không nói bất kỳ lời nào với Diệp Mạc, hắn thường xuyên trở về nhà rất muộn, ngoại trừ mỗi sáng sớm cùng Diệp Mạc mặt đối mặt dùng cơm, hắn gần như không hề nhìn thẳng vào Diệp Mạc một chút, nửa đêm trở về, ngã đầu liền ngủ, hai người quay lưng về phía đối phương, đều không nói một lời.

Diệp Mạc ngẩng đầu, mỉm cười tương tự, cậu nở nụ cười trong sáng tinh khiết, càng khiến trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm run lên.

“Khó chịu? Ha ha… đúng đó, đúng là tôi rất khó chịu.” Diệp Mạc miệng thì cười mà mắt lại rơi lệ “Tôi đã từng bị Diệp Tuyền hãm hại, bị cậu ta và anh đẩy tôi đến chỗ Phục Luân cho hắn làm nhục đến thần kinh thất thường, mãi đến tận bây giờ, kích thích ngày hôm đó vẫn còn là cơn ác mộng thường xuyên của tôi, còn chồng tôi, lại qua mặt tôi cùng cậu ta vụng trộm, tôi làm sao mà không khó chịu được. Tiếu Tẫn Nghiêm, tôi hiện giờ đang rất đau, đau đến tưởng như không thể thở nổi. Như vậy anh đã hài lòng chưa?! Nghe tôi nói những lời này, có phải là rất hả giận?! Rất thoải mái đúng không?!” (Jian: con tym tuôi đau quá man TT_TT)

Tiếu Tẫn Nghiêm kinh sợ, sững sờ đứng tại chỗ, hắn chỉ là muốn dùng Diệp Tuyền để kích thích Diệp Mạc một chút, căn bản không nghĩ nhiều như thế, Diệp Tuyền đã từng làm gì với Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản không nhớ đến.

Nhìn dáng vẻ bi tuyệt của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy trái tim mình chảy máu!

Tiếu Tẫn Nghiêm căm hận chính mình giờ khắc này nhu nhược, Diệp Mạc đã bức hắn đến mức tan vỡ mà hôn mê, thế nhưng hiện tại hắn lại vì Diệp Mạc đau khổ mà bắt đầu hối hận lui bước.

Hắn không thể như vậy được!!

“Nên tôi đã nói rồi, tránh ra! Tên nam kỹ kia vẫn còn đang ở trên giường chờ anh, đừng để cậu ta chờ quá lâu.” Diệp Mạc lạnh lùng nói xong, vừa đi từ bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm rời đi, đột nhiên bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy eo, xoay người đè Diệp Mạc lên trên bồn rửa tay, không nói một lời cởi thắt lưng Diệp Mạc xuống, đồng thời cũng kéo xuống khóa quần của chính mình.

“Em nhìn cho rõ!!” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh trầm một tiếng quát lên, một tay kiềm chặt dưới cằm Diệp Mạc, mạnh mẽ nâng mặt Diệp Mạc giơ lên nhìn vào tấm gương trước bồn rửa tay “Thấy rõ khi em bị tôi thao có bộ dạng gì!!”

………………………………

“Tiểu Tuyền, cậu vẫn ổn chớ?”

Lê Cửu vừa nói vừa cẩn thận từng li từng tí một đi vào bên trong nhà vệ sinh, lo sợ Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn đứng ở đó.

“Đệt! Vừa bị hiếp hay sao?!” Nhìn thấy Diệp Mạc, Lê Cửu giật mình lớn tiếng nói.

Diệp Mạc ngồi bệt tựa vào bức tường, đầu vô lực nghiêng sang một bên, ánh mắt vô hồn nhìn dưới mặt đất, nước mắt lặng lẽ chảy xuôi theo gò má, quần áo trên người cực kỳ xộc xệch.

Diệp Mạc vẫn là đã đánh giá thấp mức độ ác liệt của Tiếu Tẫn Nghiêm, các loại tư thế nhục nhã, không chút lưu tình xông tới, khiến cho cậu không còn chút sức lực nào để chống trả, thậm chí đến cuối cùng khi bị Tiếu Tẫn Nghiêm lột trần như nhộng, còn bản thân Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ vẻn vẹn kéo xuống khóa quần.

Ở chiếc gương trước mặt kia, Tiếu Tẫn Nghiêm ép buộc Diệp Mạc phải nhìn thẳng vào cảnh tượng bản thân bị làm nhục trước mắt, ép cậu chửi mắng, ép cậu rơi lệ, cuối cùng, thành công nghiền nát vò vụn tự tôn của Diệp Mạc.

Mà những điều này, chỉ đơn giản là muốn trả thù sự lừa dối của Diệp Mạc!

Lê Cửu nâng Diệp Mạc từ trên mặt đất dậy, giúp Diệp Mạc chỉnh lại quần áo, cúi đầu nhìn Diệp Mạc trầm mặc không nói một lời, thương hại nhỏ giọng nói “Bọn tôi đều cứ tưởng Tiếu tổng rất sủng cậu, không ngờ tới anh ta lại….” (Jian: vừa đi ngoại tình vừa bạo hành vợ, ôi giời ơi:((((()

“Đỡ tôi về” Diệp Mạc sắc mặt tiều tụy mệt mỏi thấp giọng nói “Tôi không muốn về phòng khách, nói với mọi người tôi hơi mệt, cậu trực tiếp đưa tôi về nhà đi.”

“Được rồi. Hay là tôi cõng cậu ra ngoài nha.” Lê Cửu nhìn hai chân Diệp Mạc hư nhuyễn run rẩy, nhíu nhíu mày “Tôi không tin là cậu còn sức bước đi nổi.”

Diệp Mạc sắc mặt tái nhợt cười khổ một tiếng “Không cần, cậu đỡ tôi là được.”

Diệp Mạc mới vừa đỡ Diệp Mạc ra tới cửa, liền gặp nam nhân một thân quần áo thể dục màu trắng, Diệp Thần Tuấn! (Jian: hu hu soái ca duy nhất đây rồi:(((()

Sau khi Diệp Thần Tuấn kết hôn với Liễu Hương Nhu, vẫn ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật, bởi vì Liễu Hương Nhu mang thai nên Diệp Thần Tuấn đã kéo dài thời gian tuần trăng mật để ở bên cạnh chăm sóc cô vợ của mình, hai ngày nay vừa mới trở lại thành phố X. (Jian: Giờ anh đã là chồng người ta:(((( cưới được anh này phải sướng không:((((((((()

Nhìn thấy Diệp Mạc, Diệp Thần Tuấn vừa mừng vừa kinh ngạc, tuy rằng sau khi Diệp Mạc cùng Tiếu Tẫn Nghiêm kết hôn, Diệp Thần Tuấn đã hết hy vọng đối với Diệp Mạc, nhưng anh vẫn luôn xem cậu là người quan trọng nhất của mình, có thể là người thân, có thể là tri kỷ, nói chung, vì Diệp Mạc, bất cứ lúc nào Diệp Thần Tuấn cũng có thể đứng ra bảo bọc che chở cậu.

Nói chuyện vài câu, Diệp Thần Tuấn liền thay Lê Cửu đỡ lấy Diệp Mạc, ôm Diệp Mạc đỡ vào trong xe của mình, sau đó chạy hướng về phía bệnh viện.

Nhìn sắc mặt tiều tụy của Diệp Mạc khiến cho Diệp Thần Tuấn vô cùng đau lòng.

“Nói thật với Thần ca đi, có phải Tiếu Tẫn Nghiêm đối xử với em rất tệ không?!” Diệp Thần Tuấn vừa lái xe vừa nghiêm túc hỏi.

“Không có, Thần ca nghĩ nhiều rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm đối với em rất tốt.” Diệp Mạc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt.

Diệp Thần Tuấn nhìn dáng vẻ xanh xao gầy gò của Diệp Mạc, đáy lòng mơ hồ đau nhói, em ấy trước đây vô cùng lạc quan cứng cỏi, mỗi khi đối diện với anh, đều nở nụ cười trong sáng tinh khiết, thế nhưng hiện tại, mỗi một động tác hay ánh mắt của em ấy đều lộ ra bi thương trầm mặc.

Sau khi đến bệnh viện, Diệp Thần Tuấn bắt Diệp Mạc làm rất nhiều kiểm tra, Diệp Mạc không kháng nghị lại được lời khuyên của Diệp Thần Tuấn, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn phối hợp.

Kết quả là, chỉ tiêu các hạng mục thân thể Diệp Mạc đều rất bình thường, chỉ là thân thể suy kiệt quá mức, cần được nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.

Kết quả như vậy, đều nằm trong dự liệu của Diệp Mạc.

Diệp Thần Tuấn giúp Diệp Mạc mua chút thuốc, sau đó lái xe đưa Diệp Mạc về nhà, mặc dù anh có chán ghét Tiếu Tẫn Nghiêm đến mức nào đi nữa thì anh cũng không thể không thừa nhận, nơi ở của Tiếu Tẫn Nghiêm, mới là nhà của Diệp Mạc.

Trải qua một trận dằn vặt, lúc Diệp Mạc trở lại biệt thự cũng đã là nửa đêm, Diệp Mạc vừa mới xuống xe, Tiếu Tẫn Nghiêm liền từ bên trong biệt thự đi ra. Bên người Diệp Mạc có bảo tiêu Tiếu Tẫn Nghiêm phái theo sát, mỗi một hành tung của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm đều biết rất rõ, thế nên vừa nhìn thấy Diệp Thần Tuấn, biểu hiện của Tiếu Tẫn Nghiêm rất bình tĩnh.

Diệp Mạc nhàn nhạt liếc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm một chút, ánh mắt rất phức tạp, không giống yêu cũng không giống hận, quay đầu chào tam biệt Diệp Thần Tuấn rồi khó nhọc đi vào bên trong biệt thự.

“Đa tạ Diệp tổng đã đưa vợ tôi về, thất lễ không thể mời ngài vào nhà.” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt âm lạnh, toàn thân đều tỏa ra hàn khí, lạnh lùng nhìn Diệp Thần Tuấn một chút, xoay người chuẩn bị trở về.

“Vừa nãy tôi đưa Tiểu Tuyền đến bệnh viện.” Diệp Thần Tuấn đột nhiên nói “Bác sĩ nói cho tôi biết, Tiểu Tuyền bị suy nhược cơ thể và mắc bệnh trầm cảm.”

Diệp Thần Tuấn vừa dứt lời, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên dừng chân lại, không quay đầu, chỉ là kinh ngạc đứng tại chỗ.

“Tôi không biết khoảng thời gian này anh và Tiểu Tuyền đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh và tôi đều biết rõ, nếu không phải tâm nặng nề kéo dài một thời gian dài thì Tiểu Tuyền căn bản sẽ không mắc bệnh này. Tiếu Tẫn Nghiêm, anh từng ở sân thượng bệnh viện, hứa hẹn chắc chắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ Tiểu Tuyền, hiện tại, tôi không muốn nghĩ rằng đó chỉ là một câu chuyện cười thôi.”

Diệp Thần Tuấn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm không nói gì, đưa thuốc đã mua cho Diệp Mạc giao cho một thủ hạ gác cửa.

“Hy vọng hôm nay anh đừng làm chuyện gì gây kích động đến Tiểu Tuyền nữa, ít nhất từ hôm nay trở đi, anh có thể một lần nữa thực hiện lời mà anh đã hứa.”

Nói rồi, Diệp Thần Tuấn xoay người ngồi vào xe, khởi động xe quay đầu rời đi,

Tiếu Tẫn Nghiêm đứng ngây tại chỗ một hồi lâu mới khó nhọc nhấc chân lên đi vào biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.