Lao Tù Ác Ma

Chương 179: Chương 179: Phục Luân nhớ nhung




“Phục gia, thuộc hạ theo phân phó của ngài đã tỉ mỉ tuyển chọn ra, xin mời ngài xem qua, nếu thích ai, thuộc hạ lập tức sắp xếp đến phòng riêng của ngài chờ đợi.” Một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng khuất thân cúi người đứng bên cạnh Phục Luân, mặt tươi cười lấy lòng nhìn Phục Luân ngồi trên ghế salong.

Ánh mắt Phục Luân nhàn nhạt nhìn qua một hàng những cậu trai mới chỉ có mười mấy tuổi, trong đầu hiện lên thân hình của Diệp Mạc, cùng với biểu hiện thống khổ cầu xin khi đêm đó bị chính hắn trói ở trên giường làm nhục, loại đau thương kia tràn đầy sức mê hoặc, dù là ai cũng đều không khắc chế được khát vọng tàn phá nơi đáy lòng, lúc đấy mới dẫn đến sau đó hắn ra tay càng lúc càng nặng càng tàn độc, hứng thú giống như phát điên ở trên người Diệp Mạc thực thi ngược hình.

Phục Luân biết đêm đó mình có bao nhiêu điên cuồng, cho dù cậu ta có tê liệt rã rời thế nào, cho dù hắn biết rõ đêm đó đau đớn Diệp Mạc phải chịu đựng sớm đã vượt quá cực hạn thân thể, thế nhưng khi hắn nhìn vẻ tinh khiết mỹ hảo trên gương mặt Diệp Mạc dần dần đổ vỡ, trong lòng liền không ức chế được hưng phấn, hắn là tên đàn ông có khuynh hướng SM nghiêm trọng, nam nhân bị hắn đùa chơi chết ở trên giường không phải là số ít, thế nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, hắn đã nghe quen thanh âm thống khổ cầu xin tha của những người con trai bị hắn làm nhục, nhưng hắn rất ít khi cảm thấy thỏa mãn vui vẻ khi làm nhục người khác, đối với một kẻ tâm lý vặn vẹo như Phục Luân mà nói, chỉ có tàn phá một người con trai tinh khiết vô hại kiên cường trong trẻo như Diệp Mạc, mới làm cho hắn đạt tới thỏa mãn cực hạn.

Hiện tại Phục Luân rốt cuộc đã biết tại sao Tiếu Tẫn Nghiêm lại say mê nam nhân kia như vậy, đối với loại người quen mưa máu gió tanh, người lừa ta gạt, tàn độc nhẫn tâm như hắn và Tiếu Tẫn Nghiêm, tuy rằng bản tính vẫn tàn bạo tàn nhẫn, nhưng trong tiềm thức, đối với thuần khiết mỹ hảo có một loại ảo tưởng chấp nhất, bởi vì thân ở bên trong âm mưu toan tính, thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, thế nên bọn họ cần có một phần vô hại ấm áp ở bên để an ủi, mặc dù bản thân có ở trong hoàn cảnh lạnh lẽo khắc nghiệt như thế nào, cũng có thể thông qua một phần mỹ hảo này giảm bớt đi mệt mỏi căng thẳng nơi nội tâm.

Bởi vì biết được thế giới lãnh huyết mưa máu này khốc liệt cô độc đến thế nào, nên mới hy vọng ở bên cạnh mình có một người mang đầu óc tư tưởng đơn thuần trong sáng không lẫn lộn bất kỳ tạp chất nào, để cho mình thương yêu, để cho mình ở trước mặt người ấy, thả lỏng tất cả mọi đề phòng, triệt triệt để để khôi phục lại thân thể người bình thường có trái tim có tình cảm.

Phục Luân hơi không kiên nhẫn chỉ bừa vào một người trong đám người đang đứng xếp hàng, âm thanh có chút tùy tiện “Cậu ta đi, đưa cậu ta đến phòng tôi, trước tiên treo lên.” (Jian: Mọe =)))

Từ khi trở lại sào huyệt thế lực của mình tại Đông Nam Á, Phục Luân liền đối với phần biểu diễn bạo ngược mỗi đêm không còn quá nhiều hứng thú, mà từng lần từng lần xem lại video đêm đó làm nhục Diệp Mạc, lại có tư có vị.

Kỳ thực Phục Luân sau đó vô cùng hối hận, lúc trước liền nên đầu tiên xâm chiếm nam nhân kia, đem cậu ta đặt ở dưới thân mạnh mẽ thương yêu, sau đó mới dùng đến những dụng cụ đó, ít nhất cũng phải biết khi chiếm giữ nam nhân kia sẽ có tư vị gì, như vậy cũng làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết, nam nhân hắn ta yêu đến không thể kiềm chế nổi đã bị Phục Luân hắn mạnh mẽ chiếm đoạt qua. (Jian: tung bông đi mấy má:(( Mạc chưa có bị thằng dở này thịt nha nha nha!)

Mãi đến tận bây giờ, Phục Luân vẫn đối với đêm đó nhớ mãi không quên, vốn là nhất thời tâm huyết dâng trào có hứng thú đùa bỡn, thế nhưng hắn đã thật sự có kích động muốn cướp đoạt đem Diệp Mạc giữ ở bên người mình, đêm đó hắn kịch liệt làm cậu ta đau đớn, nhưng cũng trong mơ hồ, có chút không muốn.

Đối với kẻ lấy ngược đãi hành hạ người khác làm vui như Phục Luân mà nói, con mồi có thể làm cho hắn sản sinh ra thương hại, Diệp Mạc, cũng là lần đầu tiên. Loại nam nhân mang vẻ đẹp tinh khiết mỹ hảo kia giống như một khối ngọc thô chưa được mài dũa, khiến cho người ta vừa muốn mạnh mẽ tàn phá, cũng vừa không đành lòng thương tổn.

Nếu lại có cơ hội cùng cậu ta cùng một phòng, có thể hắn sẽ ra tay ôn nhu hơn một chút.

Mà cơ hội như vậy đến, Phục Luân hắn nhất định sẽ nắm bắt lấy. Hắn biết, sau đêm đó, hắn cùng Tiếu Tẫn Nghiêm triệt để đứng ở hai bên chiến tuyến đối địch, sợ là vào lần thứ hai cả hai đối diện với nhau, sẽ không còn khách sáo đi đường vòng nữa mà trực tiếp rút súng nói chuyện.

Thứ Tiếu Tẫn Nghiêm muốn, quan tâm, Phục Luân thề rằng, nhất định sẽ từng bước từng bước cướp đoạt, đặc biệt là nam nhân kia!

Hiện tại đột nhiên Phục Luân rất muốn biết, nếu như hắn dùng súng chĩa vào đầu Diệp Mạc, buộc Tiếu Tẫn Nghiêm phải đấu súng với mình, Tiếu Tẫn Nghiêm, sẽ có phản ứng gì đây. (Tác giả: sẽ có một ngày như vậy)

Chỉ là chọn một món đồ chơi dùng để thư giãn, Phục Luân không ngờ tới chính mình lại suy nghĩ nhiều đến như vậy. Sau khi phân phó xong, Phục Luân liền cùng thủ hạ đi sang phòng bên cạnh uống chút rượu, sau đó liền say khướt trở về phòng riêng.

Trật tự nơi này rất ngổn ngang, mặc dù là chính quyền địa phương cũng không có cách nào ngăn cản nổi một số thế lực hung hăng ngang ngược, nhưng hộp đêm bị thế lực của Phục Luân bao phủ này trị an lại tốt đến kỳ lạ, đều biết đến sự thâm độc tàn nhẫn của Phục Luân, không kẻ nào dám bén mảng đến đây gấy sự, nơi này vừa là địa điểm các thủ lĩnh nắm giữ thế lực khắp Đông Nam Á tụ tập thư giãn, cũng là nơi giao thiệp buôn lậu ma túy, là một khu buôn bán ngầm phồn hoa hắc ám, tiềm tàng quá nhiều nguy hiểm cùng bí mật chết người, phép tắc sinh tồn nhược nhục cường thực ở đây được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Phục Luân cũng không phải cả ngày du thủ du thực, hắn bên trong cấu kết với quan chức chính trị, ngầm bí mật mở rộng thế lực của chính mình, cùng một loại giống với Tiếu Tẫn Nghiêm, nham hiểm đến cực điểm. Chỉ là hắn thích theo đuổi những thú vui ác liệt bạo ngược, cho nên hắn cũng là kẻ trước sau bất nhất, có lúc mang bộ dạng âm lãnh quyết tuyệt, có khi hắn cười, bởi vì tâm tình hắn khi ấy không tệ, cũng có thể là điềm báo hắn chuẩn bị giết người, thế nên rất nhiều lúc, những kẻ nịnh nọt lấy lòng hắn, tình nguyện nhìn thấy gương mặt Phục Luân không cảm xúc còn hơn là nhìn thấy nụ cười của hắn.

Phục Luân được xưng là “bạo quân”, không phải tự nhiên mà có.

Phục Luân uống nhiều rượu, có chút lắc lư hướng về phòng riêng đi đến, hắn cả đêm đều đang toan tính đến kế hoạch làm thế nào mới có thể lợi dụng Diệp Mạc đánh gục Tiếu Tẫn Nghiêm, bởi vì trong lòng đã toan tính ra, thế nên tâm tình đang rất vui vẻ, bất tri bất giác uống rất nhiều rượu mạnh.

Phục Luân tắm xong, ý thức cũng thoáng tỉnh táo rất nhiều, cái gì cũng không mặc liền tiến vào phòng ngủ, một tay vò vò mái tóc ướt nhẹp, thân thể cường tráng săn chắc dưới ánh đèn ngủ hiện lên một màu vàng nhạt, hắn giống như Tiếu Tẫn Nghiêm, đều trải qua mưa đao bão kiếm rèn luyện nên, toàn thân mỗi một nơi đều ẩn giấu sức mạnh gợi cảm hoang dã, đường nét vân da hoàn mỹ, so với Tiếu Tẫn Nghiêm, Phục Luân thiếu đi mấy phần lãnh khốc, nhưng lại nhiều hơn chút thâm độc toan tính, chỉ là trên khuôn mặt hờ hững lãnh đạm, lộ ra nguy hiểm mãnh liệt.

“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Phục Luân đi tới cái bàn trước đầu giường, rót cho mình một ly rượu đỏ, ánh mắt tùy tiện đánh giá nam nhân đang quỳ trên giường, hai tay bị dây thừng quấn trên trần nhà trói lại.

Nói thật, nam tử này không phải loại hình hắn yêu thích, ít nhất không mang đến cho hắn cảm giác muốn tàn phá hủy hoại.

“Hai mươi” Nam tử cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng, trong mắt vô thần, giống như khuất phục đối với vận mệnh mình sắp phải đối mặt.

Nam tử nhìn qua không phải là mỹ thiếu niên nhu nhược yếu đuối, mà giống như đã từng rèn luyện qua, toàn thân tỏa ra dương cương phấn chấn, ngũ quan anh tuấn cứng cỏi, đây cũng là một nguyên nhân nhỏ mà Phục Luân chọn cậu ta.

Phục Luân đặt ly rượu xuống, xoay người ngồi xuống bên giường, đưa tay đùa giỡn dùng sức dày vò hạ thân nam tử, nhìn vẻ mặt nam tử cực lực ẩn nhẫn vẻ mặt thống khổ, Phục Luân hơi nhướng nhướng mày, bất luận thế nào, thân thể của nam nhân này vẫn được xem là kiên cố gợi cảm, bị đùa bỡn cũng sẽ không làm điệu làm bộ, thế này, cũng không tồi. Phục Luân đưa ngón tay đến phía sau nam tử, ở dưới biểu hiện quẫn bách hơi hoảng của nam tử, liền không chút ôn nhu nào tiến vào, nam tử mím chặt môi, không có phát ra bất kỳ thanh âm thống khổ nào, Phục Luân hiển nhiên có chút bất mãn, đem bàn tay điều chỉnh dùng sức đâm vào, nam tử thống khổ nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch nhếch biểu lộ khổ sở khó nhẫn nhịn.

Phục Luân lúc này mới khẽ cười nói “Mới tới? Tên là gì?”

“Lăng Nghị” Nam tử thấp giọng nói. (Jian: hú hú, bé cưng xuất hiện rồi bé nó lúc này mới 18 hoy, khai gian tuổi đó:3)

“Bọn họ không nói với cậu, khi bị tôi đùa bỡn thì phải kêu thành tiếng sao?” Phục Luân lên giường, đứng ở trên trường, nhìn xuống nam tử quỳ gối bên chân.

Lăng Nghị cắn môi, cúi đầu nhìn mặt giường, Phục Luân không nhìn thấy được cừu hận lướt qua nơi đáy mắt cậu ta.

“Đúng… xin lỗi…” Lăng Nghị thấp giọng nói.

Phục Luân cười lạnh một tiếng, hắn bây giờ nhìn ai cũng đều cảm thấy so với nam nhân kia (Mạc Mạc) một nửa cũng không sánh nổi.

Đêm nay, Phục Luân không có thực thi hành vi gì ngược đãi, bởi vì không có tâm tình, thế nên hắn chỉ treo Lăng Nghị lên, tàn nhẫn muốn một lần lại một lần xâm chiếm cậu, không có bất kỳ khúc dạo đầu hay bôi trơn nào, mãi đến tận khi Lăng Nghị thống khổ mà hôn mê, Phục Luân vẫn không ngừng tay.

………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.