Thân thể đột nhiên co giật một hồi khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm giật mình choàng tỉnh từ trong giấc mộng, giấc mộng lạnh lẽo đáng sợ kia khiến tim hắn đập nhanh hơn, Tiếu Tẫn Nghiêm có chút rùng mình, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương, đứng dậy ngồi ở trên giường.
Hiện tại chỉ mới hơn năm giờ sáng, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Tiếu Tẫn Nghiêm đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, mở đèn bàn ra, dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, phun ra làn khói trắng mờ, tâm tình hỗn loạn rốt cuộc từng chút một bình tĩnh lại.
Lúc hút thuốc, tầm mắt trong lúc vô tình rơi vào chiếc gối bên cạnh, hắn đã ôm cái ôm ấy suốt mấy đêm nay, nghĩ như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm tựa hồ có cảm giác thấy hơi phát tớm, nhíu lông mày lại, đưa tau quét qua một cái, gối liền bay xuống trên mặt đất.
Hút xong mấy điếu thuốc, Tiếu Tẫn Nghiêm như một cỗ máy ngồi ở trên giường, ánh mắt âm trầm nhìn về phía trước, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết hiện tại bản thân đang suy nghĩ gì.
Mấy ngày nay đều như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm thường giật mình tỉnh lại vào sáng sớm, sau khi tỉnh lại, hắn ngồi trên giường hút thuốc, một mình, không nói bất cứ lời nào, không thể hiện ra bất cứ vẻ mặt nào, cứ như vậy để thời gian trôi đi, giống như đang chờ cái chết đến.
Hoặc là ở trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn chính là người đã chết rồi, vinh hoa quyền lực đều đầy đủ, nhưng lại sống như một bộ xác chết di động, ở bên trong thế giới âm u lạnh lẽo, sống không ra sống chết không ra chết.
Nhờ có Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm đã chạm được đến ấm áp, biết được hạnh phúc, tình yêu tràn ngập khiến cho hắn cảm giác được cuộc sống của mình tươi sáng đẹp đẽ, chính là bởi vì biết cuộc sống ấy tuyệt vời đến mức nào, khi bóng tối tràn về, cảm giác cô quạnh lạnh lẽo thấu xương mới càng thêm mãnh liệt.
Tiếu Tẫn Nghiêm không ngừng tự nói với chính mình, trên đời này, nam nữ ưu tú hơn Diệp Mạc có vô số, hắn quyền cao thế lớn, muốn người như thế nào mà chẳng được.
Quả thực, trên đời có quá nhiều người ưu tú xuất sắc hơn Diệp Mạc rất nhiều, Diệp Mạc vốn chỉ là một nam nhân bình thường, gia thế địa vị đều bình thường, sự tồn tại của cậu cho dù đã chết thì cũng chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Thế nhưng, Tiếu Tẫn Nghiêm không quên được!!
Hắn có thể duy trì được căm hận đối với Diệp Mạc trong một, hai ngày, hắn có thể tự lý tính nói với chính mình rằng nam nhân kia không xứng đáng trong bảy, tám ngày, hắn càng có thể tự khống chế bản thân mình không đi tìm cậu trong mười ngày, nửa tháng.
Thế nhưng một ngày thôi hắn cũng không có cách nào khống chế đầu óc của chính mình không có hình ảnh của cậu! Thời gian càng lâu, loại tư niệm này càng mãnh liệt!
Hộp thuốc đã hút hết một nửa, đột nhiên có cuộc điện thoại của Mạnh Truyền Tân gọi đến, báo Diệp Tuyền đã bỏ trốn.
Diệp Tuyền biết Tiếu Tẫn Nghiêm vì chuyện của Diệp Mạc sẽ không thể tiếp tục đối xử dịu dàng với mình, cậu ta lo sợ rằng Tiếu Tẫn Nghiêm đột ngột sẽ dùng chuyện lúc trước để trả thù, thế nên lén lút gom hết tiền bạc Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng cho mình, né tránh tai mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm, thoát khỏi thành phố X, chỉ là đang trên đường đi thì bị phát hiện, trong quá trình thoát thân, dưới tình thế cấp bách, Diệp Tuyền đã nhảy xuống sông.
Biết Diệp Tuyền biết bơi nên thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không dám lười biếng, dùng mấy con tàu ở trên mặt sông tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy bóng người.
“Không cần tìm nữa, nếu trước khi cậu ta nhảy xuống nước đã bị trúng một phát đạn rồi thì chắc cũng không sống nổi nữa, để mặc cậu ta đi.”
“Vâng”
Cúp điện thoại, Tiếu Tẫn Nghiêm đứng dậy đi đến phòng tắm dội nước lạnh vào người, để cho bản thân được tỉnh táo ra, mỗi sáng sớm đều là như vậy, cảm giác làn nước lạnh lẽo ngấm vào da thịt kích thích đại não cấp tốc khôi phục lý trí, rửa sạch tạp niệm, áp chế lại sự kích động nhu nhược kia, trở lại lạnh lùng thờ ơ với tất cả.
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút cảm xúc dùng bữa sáng, sau khi uống một hớp canh, động tác đột nhiên cứng đơ, tựa hồ có hơi giật mình, tiếp đó đặt chén canh xuống, thần sắc phức tạp nhìn canh trong chén.
Mùi vị này….. rất quen, giống như….
“Gọi đầu bếp làm bữa sáng đến đây!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên quay đầu, quay về phía người hầu bên cạnh lạnh lùng ra lệnh.
Người hầu bên cạnh lập tức vâng một tiếng rồi nhanh chóng bước đi, rất nhanh liền gọi vào một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc trang phục đầu bếp màu trắng.
“Tiếu tổng, ngài gọi tôi đến có chuyện gì không?” Người đầu bếp cúi người, cung kính lo sợ nhìn người đàn ông trước mắt, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng nói.
“Canh này là ông làm?” Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ vào bát canh trước mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn đầu bếp.
“Phải… phải…” Đầu bếp lau lau mồ hôi trán, vội vã đáp.
“Là ông tự mình học? Hay là người khác dạy ông?” Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm càng thêm âm lãnh “Tôi muốn nghe nói thật!”
Đầu bếp càng tỏ ra hoang mang, ánh mắt lạc đi hướng khác, ấp úng không dám đáp trả, dường như rất sợ hãi.
“Là Diệp Mạc trước đây dạy ông?” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm như đến từ địa ngục, lạnh lẽo, khủng bố “Mùi vị của mỗi một chén canh cậu ta làm tôi đều nhớ rõ, ông không cần chối!”
Đầu bếp vừa nghe, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, sắc mặt bị dọa cho trắng bạch “Tiếu tổng tha mạng a!”
Người hầu bên trong biệt thự biết rất rõ, tất cả những chuyện liên quan đến Diệp Mạc đều là cấm kỵ của Tiếu Tẫn Nghiêm, ai dám để Tiếu Tẫn Nghiêm nhớ tới chuyện gì không nên nhớ thì đúng thật là tự mình muốn chết.
“Vì Diệp tiên sinh từng nói với tôi, Tiếu tổng ngài thường dự tiệc rượu xã giao, dạ dày không được tốt, loại canh này lại có tác dụng tẩm bổ, tối hôm qua tôi thấy ngài uống nhiều rượu trở về, thế nên sáng nay mới…”
“Ông đứng lên đi” Tiếu Tẫn Nghiêm thanh âm nhẹ nhàng hơn không ít, hắn dù có tàn bạo thế nào đi nữa cũng sẽ không giáng tội những người biết suy nghĩ cho hắn.
Nhìn bát canh trước mắt kia, tâm tư Tiếu Tẫn Nghiêm từ từ quay lại hồi ức trước đây, lúc đó, mỗi ngày hắn đều uống canh tự tay Diệp Mạc nấu, dùng bữa sáng dưới ánh mắt ôn nhu dịu dàng của người kia.
“Ông không phải là đầu bếp sao? Sao còn để cậu ta dạy ông? Tiếu Tẫn Nghiêm vừa cúi đầu dùng món ăn vừa lạnh lùng hỏi. Hắn nhớ rất rõ, Diệp Mạc từng ôm cổ hắn đùa giỡn nói, đời này sẽ không để người thứ hai nào học được trù nghệ chỉ thuộc về riêng cậu.
“Bởi vì canh này là do Diệp tiên sinh tự mình nghiên cứu nguyên liệu để làm ra, lúc đó Diệp tiên sinh nói riêng với tôi, cậu ấy nói thời gian cậu ấy ở bên cạnh ngài không còn nhiều nên cậu ấy muốn dạy tôi nấu mấy món canh với mấy món ăn gia đình mà ngài yêu thích, để đến khi cậu ấy không có ở đây thì tôi sẽ tiếp tục nấu cho ngài ăn. Tại vì sau khi Diệp tiên sinh rời đi, Tiếu tổng ngài lại ít về nơi này, thế nên tôi vẫn chưa có cơ hội làm những món ăn kia cho ngài.”
Nghe đầu bếp nói, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu giật mình nhìn đầu bếp.
“Sao cậu ta lại nói với ông thời gian của cậu ta không còn nhiều?” Tiếu Tẫn Nghiêm vội vàng hỏi, trong lòng dâng lên một luồng dự cảm cực kỳ không tốt.
“Lúc đó tôi không dám hỏi nhiều, nhưng nhìn sắc mặt Diệp tiên sinh giống như đang giấu giếm chuyện gì đó.” Đầu bếp thành thật đáp.
“Giấu giếm?” Tiếu Tẫn Nghiêm cau mày, trầm tư một lúc, như là đang nghĩ đến chuyện gì đấy, sắc mặt đột nhiên sốt sắng hỏi “Hai tháng trước khi tôi và cậu ta ly hôn, cậu ta có điểm gì kỳ lạ không?”
“Nếu nói kỳ lạ thì… đúng là có một điểm kỳ lạ.” Đầu bếp cực lực suy nghĩ “Lúc Diệp tiên sinh bắt đầu nấu canh cho Tiếu tổng, có đặc biệt dặn dò chúng tôi đổi chén canh của ngài với cậu ấy giống nhau….”
“Khoan đã!” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngắt lời đầu bếp, biểu lộ càng thêm kinh ngạc “Cậu ta yêu cầu đổi chén của tôi với cậu ta? Tại sao như vậy?”
“Lúc đó chúng tôi cũng rất khó hiểu, bởi vì dùng hai cái bát giống nhau như vậy khi dọn lên bàn rất dễ bị lẫn lộn, nhưng Diệp tiên sinh lại nói cậu ấy với Tiếu tổng ngài là vợ chồng, có lẫn lộn cũng không sao, thế nên chúng tôi mới…”
Đầu bếp còn chưa nói xong, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đứng dậy chạy hướng về phía thư phòng, trên mặt là nỗi sợ hãi dọa người!
Có một cảm giác khủng bố đáng sợ đang điên cuồng lan tràn trong lòng hắn, hắn nỗ lực áp chế, áp chế xuống! Nhưng càng lúc càng càng căng thẳng sợ hãi, khủng bố càng lớn hơn! Tâm càng thêm hoảng loạn! So với lúc biết được sự thật Diệp Mạc đưa cơ mật cho Phục Luân thì còn hoảng loạn hơn!
Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới thư phòng, vội vàng mở máy tính của Phó Nhân ra, lúc trước Phó Nhân chính là thông qua máy vi tính này giám sát quá trình Diệp Mạc hạ độc hắn, mà chính Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh Diệp Mạc bỏ thuốc vào trong chén, mới tuyệt vọng đến chết tâm!
Mở máy vi tính ra, Tiếu Tẫn Nghiêm nhanh chóng mở những video giám sát kia, cẩn thận, kỹ càng, không để nhìn sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Hình ảnh trên màn hình, Diệp Mạc bỏ thuốc vào bên trong canh, nhẹ nhàng khuấy lên mấy lần, sau đó mang đi, video nào cũng y như vậy, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhanh đã nhận ra được điểm kỳ lạ, hai chén canh giống nhau như đúc, nhưng một chén canh thì nhiều, một chén khác thì chỉ hơn một nửa, mà thuốc lại bị bỏ vào trong cái chén nhiều canh kia!
Dù là ai nhìn thấy cảnh tượng này cũng đều theo bản năng nghĩ rằng, cái chén nhiều canh kia thuộc về Tiếu Tẫn Nghiêm, còn Diệp Mạc dáng vóc nhỏ gầy, dĩ nhiên sẽ ăn chén ít hơn.
(Lời tác giả: Mọi người có hiểu không? Diệp Mạc là người thông minh, cậu ấy muốn dùng biện pháp tâm lý để kẻ giám sát mình hạ độc là Phó Nhân luôn nghĩ rằng đúng là cậu ấy đã hạ độc Tiếu Tẫn Nghiêm)
Người khác không biết, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm thì biết rất rõ, chén canh Diệp Mạc luôn đưa cho hắn, chính là cái chén ít canh hơn kia!
Đột nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm đã hiểu rõ ra một chuyện, hắn đã từng hỏi đùa Diệp Mạc sao canh của hắn lúc nào cũng ít hơn của cậu, lúc đó Diệp Mạc rất tự nhiên cười nói “Vì ở trong nhà này, địa vị của em cao hơn anh đó.”
Tiếu Tẫn Nghiêm bắt đầu điên cuồng mở ra từng cái video Diệp Mạc bỏ thuốc, kết quả, toàn bộ đều theo quy luật như vậy! Hắn sững sờ không thể tin nổi chết lặng ở trên ghế, đột nhiên giơ tay dùng sức xoa trán, nếu không hắn sẽ cảm giác trong nháy mắt đại não mình sẽ nổ tung ra mất.
Sự thật quá khủng khiếp! Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản không có cách lập tức suy nghĩ được! Tư duy nhất thời bế tắc, đại não Tiếu Tẫn Nghiêm trống rỗng, hắn run rẩy từ trong túi áo khoác Tây trang lấy ra hộp thuốc lá, run rẩy rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, liều mạng hút, liền bị sặc không nhẹ.
Tiếu Tẫn Nghiêm bây giờ không dám xác định cái gì nữa cả, hắn sợ hãi! Vô cùng sợ hãi! Trong lúc vô tình tim cũng đập mạnh điên cuồng lên, giống như muốn phá tan lồng ngực hắn ra! Cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại, Tiếu Tẫn Nghiêm điên cuồng lục lọi tìm kiếm ở trong não căn cứ nào đó để có thể lật đổ cái sự thật vừa mới biết được quá khủng khiếp này đi.
Tại sao lúc trước Diệp Mạc lại không giải thích với hắn?! Tại sao em ấy lại thừa nhận tất cả mọi chuyện?! Nếu như nói mọi chuyện bắt đầu từ hai tháng trước, Diệp Mạc đã chân chính hồi tâm chuyển ý rồi, vậy tại sao lại vừa tự hạ độc chính mình, lại vừa đem cơ mật đưa cho Phục Luân?!
Cơ mật?!!!
Trong não Tiếu Tẫn Nghiêm đánh mạnh một cú ong ong, hắn vội vàng tìm ra chiếc USB màu trắng lúc trước đã được Lăng Nghị cướp lại, sau đó mở máy vi tính ra cắm vào xem.
Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn chưa có xem qua nội dung bên trong chiếc USB này, lúc trước khi hắn đưa USB bày ra trước mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc chính miệng nói cho hắn biết bên trong USB là địa điểm tàng trữ hàng hóa của Tiếu Tẫn Nghiêm hắn ở Đông Nam Á, cùng với con đường lẻn vào tốt nhất.
Mở văn bản trong USB ra, Tiếu Tẫn Nghiêm cẩn thận đọc kỹ nội dung bên trong.
Quả thực, trên đấy có viết rõ địa điểm tàng trữ hàng hóa, thậm chí còn có cả địa đồ chi tiết, ít nhất, bất kỳ người nào nhìn vào, cũng đều không cho rằng đây là cơ mật giả.
Càng xuống phía dưới, Tiếu Tẫn Nghiêm càng cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, hắn đang ở khu vực bên ngoài ngàn dặm, rất nhiều chuyện ở Đông Nam Á hắn đều giao cho thủ hạ đi xử lý, thế nên có một số chi tiết nhỏ nhặt hắn sẽ không nhớ rõ ràng.
Tiếu Tẫn Nghiêm mở máy tính của mình ra tìm cơ mật gốc, sau khi đối chiếu xong, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên phát hiện ra, cơ mật bên trong USB, nơi nguy hiểm nhất có nhiều thủ vệ canh giữ nhất, lại bị Diệp Mạc đổi thành con đường lẻn vào tốt nhất!