Lao Tù Ác Ma

Chương 176: Chương 176: Tinh thần thất thường




Tại hành lang bệnh viện yên tĩnh, Tiếu Tẫn Nghiêm im lặng không nói một lời nào, tựa vào một mặt bức tường, toàn thân bao phủ một bầu không khí u ám, sắc mặt nghiêm nghị hút một điếu thuốc, lại hút thêm một điếu, nhưng chẳng có ai dám tiến lên nhắc nhở ở nơi này không thể hút thuốc.

Tiếu Tẫn Nghiêm trước nay chưa từng có cảm giác thân thể mình lại vô lực đến như vậy, giống như trôi nổi vô định trên mặt nước lạnh lẽo, bất sinh bất tử, không có đích đến, khi nhìn thấy chính người con trai mà mình yêu gào thét sợ hãi bò về phía gầm giường, hắn hối hận đến mức muốn tự giết chết mình.

Tây Uy Cường đứng bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm không dám lên tiếng, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm không ngừng thống khổ đưa tay xoa mi tâm, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng nói “Tẫn ca yên tâm, với kỹ thuật y học hiện nay, nhất định sẽ điều trị cho cậu ta không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào cả.”

Tây Uy Cường tính cách thô lỗ làm sao biết được cái đau ở trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm không chỉ là những vết thương không dám nhìn đến trên thân thể Diệp Mạc, mà còn có lỗ hổng vết thương ở giữa hai người bọn họ có thể sẽ chẳng có cách nào có thể hàn gắn lại được.

Tiếu Tẫn Nghiêm biết Diệp Mạc sẽ không tha thứ cho hắn lần nữa, chẳng ai có thể ngờ đến toàn bộ sự tình lại là vì Diệp Mạc đang hướng về phía gã đàn ông luôn miệng nói yêu mình cầu cứu thế nhưng lại bị chính kẻ đấy một phát súng bắn ra đẩy mình rơi xuống địa ngục tuyệt vọng không lối thoát khiến mình mất sạch tất cả mọi hy vọng.

Cuối cùng Diệp Mạc được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, vết thương toàn thân đều đã được xử lý băng bó cẩn thận, thế nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, mặc dù hôn mê nhưng vẻ thống khổ trên khuôn mặt vẫn hiển hiện rõ ràng, giống như đang gặp một cơn ác mộng kinh hoàng, cả người không ngừng đau đớn, nhưng khó có thể tỉnh lại được.

Diệp Mạc yếu đuối suy nhược như vậy một lần nữa đâm nhói nội tâm Tiếu Tẫn Nghiêm, hắn thậm chí không dám liều mạng bước tới, sợ rằng khi hắn vươn tay tới, bóng người suy yếu trước mắt này sẽ lập tức vỡ vụn.

Bác sĩ định nói cho Tiếu Tẫn Nghiêm biết thương tích thật sự hiện tại trên người Diệp Mạc, nhưng lời chỉ mới nói đến một nửa thì đột nhiên bị Tây Uy Cường ngăn cản lại, tuy rằng Tây Uy Cường tính tình thô lỗ, nhưng gã có thể cảm giác được dày vò giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm đang phải chịu đựng.

Quả thật, thương tích trên người Diệp Mạc đã sớm vượt qua mức cực hạn mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Tây Uy Cường ra hiệu cho bác sĩ rời đi, nhìn bóng lưng khôi ngô của Tiếu Tẫn Nghiêm một mình ngồi ở bên giường Diệp Mạc, giờ khắc này tràn ngập mệt mỏi, liền cũng không nói câu nào yên lặng lui ra khỏi phòng bệnh, tối nay nhất định sẽ có người thức trắng đêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay Diệp Mạc, đem bàn tay trắng nõn gầy gò nhẹ nhàng mở ra, nghiêng mặt đặt ở trên mặt của chính mình, mãi đến tận khi nhiệt độ lòng bàn tay Diệp Mạc truyền vào gò má mình.

Hắn lúc trước tại sao lại ngoan tâm như vậy? Tại sao lại ngoan tâm như vậy?

Cho dù em ấy có là Diệp Tuyền, hắn cũng không thể đối xử tàn độc như vậy với em ấy.

Bởi vì hắn yêu người kia, cho dù em ấy hiện tại có là Diệp Tuyền, hay là Diệp Mạc.

Tại sao?! Tại sao hắn lại không có cách nào truyền đạt được tình yêu của mình đến cho người mình yêu…

“Xin lỗi…. Mạc Mạc…”

……………

Suốt một đêm, Tiếu Tẫn Nghiêm đều lẳng lặng ngồi ở bên giường Diệp Mạc, ánh mắt trói chặt trên gương mặt Diệp Mạc, nghĩ đến khi Diệp Mạc tỉnh lại rồi, sẽ bày tỏ hết nỗi ân hận của chính mình cho cậu biết, bây giờ tất cả mọi việc đều đã được sáng tỏ, hắn nhất định phải dùng hết tất cả tinh lực của chính mình, một lần nữa chiếm được tình yêu của người con trai này.

Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên nghĩ đến khung cảnh quá tươi đẹp rồi, lần thứ hai khi Diệp Mạc tỉnh lại nhìn thấy người bên cạnh là Tiếu Tẫn Nghiêm thì kinh sợ thét ầm lên, Diệp Mạc chỉ biết người đàn ông trước mắt này là ác ma, hắn muốn đem cậu mang tặng cho người khác, hành hạ dày vò cậu khiến cho cậu sống không bằng chết.

Diệp Mạc gào thét khiến cho mấy bác sĩ chạy vào, cùng nhau hợp lực đem Diệp Mạc đang giương nanh múa vuốt nhấn xuống cố định ở trên giường tiêm vào mấy mũi thuốc an thần, Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, tiếng gào thét chói tai của Diệp Mạc giống như đâm nát trái tim hắn, đâm vào lục phủ ngũ tạng của hắn, khiến hắn toàn thân đều bê bét máu me.

Tiếu Tẫn Nghiêm không có cách nào đến gần Diệp Mạc khi cậu tỉnh lại, chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa, cách một tấm kính cửa thủy tinh mà nhìn vào Diệp Mạc ở bên trong, chỉ cách nhau có một tấm kính cửa, thế nhưng giống như đã ngăn trở toàn bộ thế giới của hắn.

Mấy ngay nay, Diệp Mạc luôn cuộn thân thể mình thành một đoàn thu lại thật nhỏ nằm ở trên giường bệnh, tầm mắt không có tiêu cự nhìn quét qua xung quanh phòng bệnh lấm la lấm lét, hễ có người đẩy cửa bước vào là Diệp Mạc giống hệt như chim non thấy rắn, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn rõ người bước vào, sau đó lại vội vàng đem đầu rũ xuồng, cằm tựa hồ như sắp dán vào trước ngực, toàn thân khẽ run rẩy, hai tay ôm đầu sợ hãi.

Tiếu Tẫn Nghiêm đứng ở cửa nhìn Diệp Mạc như vậy, cảm giác giống như có người dùng dao xẻo từng mảnh da thịt của hắn, hóa ra đau đớn trong lòng so với đau đớn ngoài thân còn khó chịu đựng được hơn.

Hắn biết người mà Diệp Mạc đang phòng bị là ai, em ấy vẫn đang sợ hãi người đi vào sẽ là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn.

Tinh thần nằm trong căng thẳng cao độ khiến cho bệnh tình Diệp Mạc lại tăng thêm, Diệp Mạc vốn thân thể đã gầy gò yếu ớt, hiện tại lại càng thêm tiều tụy, tựa hồ mất đi năng lực phản xạ đối với thế giới bên ngoài cùng đầu óc tinh anh, có dùng cách gì Diệp Mạc cũng vẫn không nói một lời, bác sĩ tâm thần cũng không có cách nào nữa.

Nghe xong lời bác sĩ kiến nghị, Tiếu Tẫn Nghiêm phía người đến tìm một người bạn tốt của Diệp Mạc là Lê Cửu, lấy lý do Diệp Mạc xảy ra tai nạn xe cộ để lừa Lê Cửu tới bệnh viện, hy vọng có thể thông qua người Diệp Mạc quen biết tín nhiệm để một lần nữa mở ra trái tim của cậu.

Lê Cửu sốt ruột hoảng sợ cấp tốc chạy ngay đến bệnh viện, ban đầu chỉ biết là đột nhiên Diệp Mạc lại có việc phải ra nước ngoài, ai biết được chỉ mới qua có mấy ngày lại sảy ra chuyện bất hạnh như vậy.

Khi nhìn thấy Diệp Mạc nằm ở trên giường bệnh tinh thần khủng hoảng như vậy, Lê Cửu hiển nhiên bị dọa cho sợ hết hồn, chỉ có nghe nói đã xảy ra tai nạn xe cộ thôi, nhưng tại sao giờ khắc này nhìn Diệp Mạc lại giống vừa mới phải chịu đả kích gì khổng lồ như vậy.

“Tiểu Tuyền, đừng có dọa tôi!” Lê Cửu quơ quơ hai vai Diệp Mạc, trong lòng dần cảm thấy đau lòng thay, chưa từng gặp qua dáng vẻ yếu đuối thảm hại đến mức này của Diệp Mạc, mặc dù lần trước cậu ta có chán chường nằm chết ở nhà trọ cũng không thấy yếu ớt tang thương đến mức độ này.

Diệp Mạc nấp ở biên giới chiếc giường, tầm mắt vẫn vô hồn nhìn chằm chằm mặt đất, lúc Lê Cửu đi vào thì thân thể đột nhiên nửa nhấc lên, hoảng sợ nhìn về phía cửa ra vào, khi nhìn thấy rõ người vào là Lê Cửu thì giống như vừa từ cõi chết trở về, thở phào một cái, lần thứ hai nằm xuống, hơi rũ con ngươi tiếp tục nhìn mặt đất.

“Cậu rốt cuộc là bị sao vậy hả?” Lê Cửu lớn tiếng nói, hai tay càng thêm kịch liệt lắc lắc hai vai Diệp Mạc.

Diệp Mạc đột nhiên giơ ngón trỏ khoát lên trên môi, làm ra động tác nhỏ giọng lại, mở to hai mắt hạ thấp giọng nói “Suỵt…. đừng có ầm ĩ, có máy thu hình đó…”

Lê Cửu đột nhiên im lặng lại, Diệp Mạc trước mắt đầu vẫn liên tục chuyển động mắt vô hồn ngó nghiêng bốn phía, đột nhiên có loại dự cảm xấu.

“Tiểu Tuyền, cậu nhìn tôi có biết tôi là ai không?” Lê Cửu gấp gáp hỏi.

“Hắn đang giám sát tôi…. hắn đang giám sát tôi…” Diệp Mạc lại nhanh chóng lầm bầm lầu bầu, ánh mắt cũng không có cách nào tập trung mãi ở trên người Lê Cửu, mãi đến tận khi Lê Cửu đột nhiên nâng mặt Diệp Mạc lên, Diệp Mạc lúc này mới nhìn Lê Cửu, chỉ là trong mắt tràn ngập hoảng sợ.

“Tiểu Tuyền, là tôi! Tôi là Lê Cửu! Tôi là Lê Cửu!” Lê Cửu không ngừng nói “Nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi giúp cậu! Tôi sẽ giúp cậu!”

Nghe được chữ “giúp” này, thân thể Diệp Mạc bỗng nhiên căng cứng, hai tay đột nhiên gắt gao nắm chặt lấy cổ tay Lê Cửu, giống như đang chìm nổi bên trong sóng biển mãnh liệt, đột nhiên bắt được chiếc thuyền độc mộc, thế nhưng tựa hồ như sợ có người bên ngoài nghe được lời mình nói, Diệp Mạc cực lực hạ thấp giọng “Lấy cho tôi con dao, chỉ cần cắt đứt da tôi là được rồi”

Dáng vẻ của Diệp Mạc khiến Lê Cửu kinh sợ run run nói “Cậu… cậu muốn dao làm cái gì…”

Diệp Mạc tựa hồ không nghe thấy câu hỏi của Lê Cửu, vẫn tự mình gấp gáp nói “Hắn không để cho tôi chết… hắn muốn chữa khỏi cho tôi rồi lại tặng tôi cho kẻ khác… giúp tôi đi, tôi cầu xin cậu.” Diệp Mạc gấp gáp đến muốn khóc, giống như sợ rằng nhánh cỏ cứu mạng mình đang nắm lấy đột nhiên lại biến mất.

“Tôi xin cậu đấy, giúp tôi đi, hắn sẽ dùng côn lạnh đốt cháy cổ tôi, hắn dùng roi đánh tôi, dùng đủ loại đồ vật đâm vào thân thể tôi, đau quá, thật sự là rất đau, hắn tiêm độc dược vào người không để cho tôi ngất đi, tôi có cầu xin thế nào hắn cũng không dừng tay, tôi không chịu đựng được, thật sự là không thể chịu đựng được nữa rồi.” Diệp Mạc gấp gáp nói, giờ khắc này cậu đã đem Phục Luân cùng Tiếu Tẫn Nghiêm nói làm thành một, Diệp Mạc vô cùng sợ hãi, sợ rằng nếu như cậu dừng miệng lại, nam nhân trước mắt này liền sẽ lập tức rời đi, như vậy ngay cả tia hy vọng cuối cùng của cậu cũng đều sẽ không còn. (Jian: thặc tình là phải băm Phục Luân là làm gỏi TT_TT)

Lê Cửu ngây ngốc cứng đờ nhìn Diệp Mạc trước mắt, người con trai đã từng có nụ cười vô cùng thuần khiết giờ khắc này thế giới tinh thần triệt để đổ nát.

Diệp Mạc thấy nam nhân trước mắt không nói lời nào, cho rằng cậu ta sẽ rời đi, tay vội vàng càng nắm chặt lấy tay Lê Cửu, lo lắng đến phát khóc gấp gáp nói nhanh “Lấy cho tôi một con dao đi, cậu cầm con dao dấu vào trong tay áo mang cho tôi, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết đâu, cầu xin cậu, bọn họ lấy đi hết đồ vật có thể tự sát được trong phòng này đi hết mất rồi, bọn họ ở trong phòng trang bị theo dõi, tôi gặp trở ngại không thể tự làm được gì hết, tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu giúp tôi một chút, tôi thật sự không muốn sống như vậy nữa, một con dao nhỏ là tốt rồi, hay một cái châm cũng được.”

“Tiểu Tuyền…” Lê Cửu há miệng, đã không thể nói nên lời được nữa.

“Tôi thấy hắn mỗi ngày đều cứ đứng trước cửa.” Tầm mắt Diệp mạc đột nhiên lần thứ hai không tiêu cự quét qua trên mặt đất, lầm bầm lầu bầu “Hắn nhất định là đang muốn xác định xem tôi có phải đã khỏi hẳn không, như vậy là hắn có thể đem tôi tặng cho người khác, nhất định là như vậy, hắn muốn tôi phải sống không bằng chết.”

Lê Cửu đột nhiên buông tay Diệp Mạc ra, sợ hãi lùi về sau vài bước, không thể tin nổi nhìn Diệp Mạc trước mắt, cậu đã không biết làm thế nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, chỉ cảm thấy giống như có một con rắn độc đang bò trên sống lưng khiến toàn thân run rẩy phát lạnh.

Diệp Mạc vừa nhìn thấy Lê Cửu có tư thế muốn rời đi, càng thêm hoảng hốt, cậu nằm nhoài bên giường đưa tay với muốn nắm lấy góc áo Lê Cửu “Chỉ có cậu mới có thể giúp tôi, van xin cậu đừng đi, hắn sẽ hãm hại tôi, sẽ hành hạ tôi sống không bằng chết, tôi không muốn lại bị hắn đem tặng cho người khác nữa.”

Lê Cửu chỉ cảm thấy thật khó thở, hắn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Diệp Mạc, nhưng giờ khắc này nhìn Diệp Mạc tinh thần tán loạn, cậu thấy cực kỳ đau lòng, một người đến cùng đã phải trải qua đau đớn thống khổ kinh khủng đến mức nào mới tan vỡ đến độ này?

“Cậu yên tâm, không có ai biết đâu” Diệp Mạc nói tiếp, giống như là đang bàn về kế hoạch lớn gì đó, trên mặt xuất hiện nụ cười dữ tợn khủng bố “Cậu đem tới cho tôi con dao nhỏ, đợi đến khi khuya mọi người đều đi ngủ hết, tôi sẽ trốn trong chăn cắt đứt yết hầu, lúc đó sẽ không ai biết được hết, nhất định sẽ không có người biết tôi đã chết rồi, chỉ cần tôi dùng sức một chút, bọn họ có cứu thế nào cũng sẽ không thể cứu được, quá tốt rồi! Tôi sẽ không bị ai đánh nữa, sẽ không bị ai hành hạ nữa, tới lúc đó tôi sẽ được giải thoát rồi, chỉ cần có một con dao, chỉ cần có một con dao…”

Lê Cửu lại không thể chịu được nổi, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đột nhiên kéo cửa ra chạy ra ngoài.

“Đừng! Đừng đi! Cầu xin cậu giúp tôi một chút! Tôi cầu xin cậu! Quay lại đi!” Diệp Mạc tan vỡ hét ầm lên, khi cậu nhìn thấy bóng Lê Cửu hoàn toàn biến mất thì nước mắt theo gò má cũng chảy xuống, cậu tuyệt vọng một lần nữa cuộn mình nấp trong chăn, như đứa trẻ cô độc không ai để dựa vào.

Lê Cửu chạy ra khỏi phòng bệnh, mới muốn hòa hoãn lại tinh thần vừa bị làm cho kinh sợ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm tựa vào bức tường, mặt không hề cảm xúc nhìn mặt đất, đầu ngón tay mang theo một điếu thuốc đã cháy hết một nửa, dáng người cao lớn thon dài giờ khắc này nhìn qua cực kỳ cô đơn.

Hiển nhiên những lời đối thoại vừa nãy ở bên trong phòng bệnh, Tiếu Tẫn Nghiêm đều đã nghe thấy hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.