Lao Tù Ác Ma

Chương 204: Chương 204: Uy hiếp?!




Nước Đức, tại một Gay bar, bên trong một gian phòng tràn ngập bẩn thỉu xấu xa, mùi khói thuốc cùng mùi rượu nồng đậm dày đặc, mấy tên đàn ông ngồi trên ghế salong uống rượu, mỗi người trong lồng ngực đều có ôm một thiếu niên trẻ tuổi xinh đẹp, có người tay không yên phận luồn vào quần áo người trong lòng, cúi đầu vùi vào khiêu khích.

“Tần Thiên, chuyến đi đến thành phố X của chú lần này, sao trông uể oải thế, từ trước tới giờ chú mày không hút thuốc, giờ cũng hút rồi, mà cả cũng ít nói hơn.” Một tên đàn ông nước ngoài, nhìn qua chưa đến 30, một tay ôm một nam nhân nhỏ bé khác khoảng chừng 20 tuổi, một tay mang theo điếu thuốc, vừa hút vừa dùng tiếng Đức hỏi.

“Đúng đấy, Tần Thiên, trước đây lần nào đến đây anh em chúng ta cũng đều hưởng thụ chơi bời rất vui vẻ, sao giờ trông như con gà trống bại trận thế.” Một tên đàn ông nước ngoài khác tóc vàng óng vừa thoải mái hưởng thụ khoái cảm từ nam nhân đang ra sức lấy lòng giữa hai chân mang đến vừa lên tiếng hỏi.

Những người này đều được xem là bạn bè của Lạc Tần Thiên, nhưng không phải đồng bọn trên phương diện hợp tác kinh doanh, Lạc Tần Thiên bây giờ chẳng muốn nghe đám bè bạn này khuyên nhủ đạo lý chó má gì cả, đơn giản là chỉ muốn kéo một đám người cùng mình buông thả sa đọa một chút, đều là đám bằng hữu quen biết tại gay bar này sau khi anh về nước được mấy hôm, nói là bằng hữu, thực cả đều là chút hồ bằng cẩu hữu (bè nhiều hơn bạn), kính nể thế lực lớn mạnh của gia tộc Lạc Tần Thiên tại nước Đức nên bọn họ mới ra sức xun xoe nịnh bợ.

Lạc Tần Thiên mặt không chút cảm xúc dựa vào ghế salông, trên tay giữ lấy điếu thuốc, trong làn khói thuốc mờ ảo, hai mắt anh mê man, hơi hé mở nhìn về phía trước, trên mặt tràn đầy ưu tư bi thương, một thiếu niên tựa trong lồng ngực của anh, ngón tay linh hoạt đã lặng lẽ kéo xuống khóa kéo quần nơi hạ thân anh, đưa tay vào hoạt động bên trong, âm thầm trêu chọc dục vọng đang say ngủ.

“Gà trống bại trận?” Lạc Tần Thiên cười lên một tiếng, hít vào một hơi thuốc, phun ra làn khói trắng, cười lạnh nói “Đúng! Con mẹ nó tôi chính là một con vật bại trận, sao nào, có phải rất buồn cười không?” Lạc Tần Thiên liền cười vài tiếng, trong mắt những người khác nhìn anh đều rất không bình thường. (Jian: tự dưng xót vãi, bạn Lạc trong sáng dương quang thê nô dễ thương ngày xưa giờ bê tha quá sức:((((()

Lạc Tần Thiên ném tàn thuốc xuống, không nhịn được nhìn thiếu niên trong lòng một chút, trầm giọng nói “Con mẹ nó động tác của ngươi không trực tiếp nhanh lên một chút được hả? Mò cái gì mà mò?”

Lạc Tần Thiên vừa sinh khí lên, mọi người lập tức thu lại vẻ mặt đang tươi cười nói chuyện, thanh âm phẫn nộ nhắm vào thiếu niên trong ngực Lạc Tần Thiên.

Thiếu niên nhìn qua tựa hồ là nhỏ nhất trong tất cả, bị mọi người đồng loạt trừng mắt như thế lúc này sợ đến trắng bệch cả mặt, bóng tay không cẩn thận cắm vào vật nam tính của Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên lúc này thấp giọng rên đau một tiếng, đẩy mạnh thiếu niên kia sang một bên.

“Đệt! Mày muốn chết à!!” Một tên bằng hữu của Lạc Tần Thiên quát lớn “Tìm quản lý của bọn mày lại đây! Làm Lạc thiếu bị thương, mày bồi thường nổi không?”

Thiếu niên vội vàng xin lỗi Lạc Tần Thiên, Lạc Tần Thiên sau khi hạ xuống cơn đau thì cấp tốc thoát y phục hạ thân của chính mình, trực tiếp đem thiếu niên kia đặt ở trên ghế salông, không nói một lời xé rách hết quần áo của cậu ta, mở hai chân cậu ta ra, thô bạo cắm vào.

Tựa hồ chỉ có cách này mới có thể làm cho Lạc Tần Thiên không còn suy nghĩ được gì nữa, trầm luân bên trong khoái cảm giao hoan, quên đi mọi phiền não ưu thương.

Những gã đàn ông xung quanh đều nhìn chằm chằm vào màn kịch vui trước mắt, nhìn thân thể Lạc Tần Thiên kiện khang mạch sắc liên tục vận động ra vào thiếu niên nhỏ bé, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, trực tiếp nhấn vưu vật trong lòng xuống, trình diễn một màn hương diễm bên trong gian phòng.

Mới vừa làm được một nửa, cánh cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, mấy tên đàn ông thân mang trang phục màu đen xông vào khiến tất cả mọi người đều sợ hết hồn, lập tức ngưng lại động tác, chật vật vơ lấy quần áo che đậy thân thể, chỉ có Lạc Tần Thiên vẫn còn nghiền ép thiếu niên kia vào trong lồng ngực điên cuồng hôn. (Jian: tuôi buồn bạn Lạc lắm luôn:((()

Mấy tên đàn ông mặc đồ đen tránh sang hai bên nhường ra một con đường, Lạc Hướng từ ngoài cửa đi vào, làn da trắng bạch không chút huyết sắc dưới ánh đèn phòng tối tắm chiếu lên nhìn có chút âm u, giống một con linh xà lãnh huyết.

Thấy rõ người đến chính là người của Lạc gia tộc, tất cả mọi người cũng không có biểu hiện quá mức hoang mang, dù sao thủ lĩnh hiện tại của Lạc gia tộc chính là Lạc Tần Thiên.

Một gã đàn ông vừa mới mở mồm lên tiếng mắng, một viên đàn lập tức bắn vào trên ghế salong giữa hai chân gã khiến gã sợ đến mức vội ngậm mồm lại.

Người cầm súng trong tay, rõ ràng là không phải đang nói chuyện đùa, Lạc gia tộc muốn vô thanh vô tức im lặng giải quyết sạch mấy người này là chuyện rất dễ dàng.

“Tôi chỉ đếm đến 3, đếm xong nếu như có người còn ở đây…” Lạc Hướng rất ít khi trên mặt không có nụ cười, giờ khắc này nhìn mặt cậu không hề cảm xúc trông rất đáng sợ, còn chưa bắt đầu đếm, mấy tên đàn ông trong phòng dùng quần áo quấn quanh hạ thân, vội vã lồm cồm chạy khỏi phòng, thiếu niên dưới thân Lạc Tần Thiên cố gắng dùng hết sức mới từ dưới thân Lạc Tần Thiên bò ra, vội nhặt quần áo chạy ra ngoài.

Lạc Tần Thiên một lần dựa ngồi dựa vào ghế salong, nhặt y phục rải rác dưới sàn tùy tiện khoác lên hạ thân, có chút buồn bực vò đầu, lại từ trong túi quần rút ra một điếu thuốc châm lên, mới vừa ngậm trong miệng, điếu thuốc liền bị một viên đạn bắn đến tước mất.

Lạc Hướng đặt súng trong tay xuống, ra hiệu cho đám thủ hạ sau lưng lui đi, nhấc chân bước đến trước mặt Lạc Tần Thiên, đem điếu thuốc Lạc Tần Thiên chuẩn bị một lần nữa đốt lên đột nhiên rút ra.

Lạc Tần Thiên ngẩng đầu, nhìn Lạc Hướng đang đứng trước mặt, không khỏi cười lạnh một tiếng “Đây không phải là người thừa kế của Lạc gia tộc sao, không ở Lạc gia tộc cúc cung tận tụy làm việc mà lại đến gay bar này tìm tôi, hay là đã đổi khẩu vị thích bị đàn ông…”

Lạc Tần Thiên căm ghét Lạc Hướng, anh không thể mang Diệp Mạc rời khỏi thành phố X, có một nửa là vì sự cản trở của Lạc Hướng, Lạc Hướng dùng nhược điểm của anh là tình yêu dành cho Diệp Mạc, âm mưu tính kế với anh quá nhiều.

“Em đến nói cho ca biết tin tức liên quan đến người con trai kia, lẽ nào ca không muốn nghe?” Lạc Hướng ngắt lời Lạc Tần Thiên, trên mặt lại lộ ra nụ cười như trước, xinh đẹp trong sáng như một đứa trẻ.

Sắc mặt Lạc Tần Thiên quả nhiên thay đổi, anh giật giật thân thể, thay đổi tư thế ngồi, thanh âm cũng thuận theo trầm ổn hạ xuống mấy phần “Em ấy thế nào rồi.”

“Anh ta đã kết hôn với Tiếu Tẫn Nghiêm.” Lạc Hướng không chút do dự nói “Ngày hôm nay, nghe nói ở trên một hòn đảo cử hành hôn lễ, cảnh tượng vô cùng long trọng.”

Trong đầu như bị vô số kim châm đâm vào, sắc nhọn đau buốt, Lạc Tần Thiên không nói gì, anh mặc quần áo vào tử tế, đứng dậy đi về phía cửa.

“Anh không định đi phá đám hôn lễ của họ đấy chứ.” Lạc Hướng cười, thanh âm mềm mại êm tai “Bây giờ đã là buổi tối, bọn họ chắc đã sớm động phòng.”

Lạc Tần Thiên dừng chân, cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng nói “Thủ tục thoát ly khỏi Lạc gia tộc không tới nửa tháng liền có thể làm xong, về sau mày không cần uất ức làm bộ gọi tao là ca nữa.”

Lạc Hướng vẫn duy trì nụ cười trên môi “Ca liền như thế tự tin rằng Lạc thúc sẽ thả anh đi?”

“Chân mọc trên người tao, cho dù trong gia phả chưa xóa tên tao, tao muốn đi thì đi, ý nghĩ của bọn họ trước nay không quyết định được bất cứ chuyện gì của tao, muốn tao tương lai đi phụ tá cho mày, trừ khi tao chết.”

“Em biết hai năm qua ca gạt Lạc gia tộc tự mở công ty của chính mình, quy mô hiệu quả rất tốt” Lạc Hướng vừa chậm rãi nói, vừa đi tới trước mặt Lạc Tần Thiên.

Lạc Tần Thiên có chút biến sắc “Con mẹ nó mày lại điều tra tao?!!”

Lạc Hướng nở nụ cười trong sáng, cũng không trả lời câu hỏi của Lạc Tần Thiên “Ca một mình vận dụng tài chính của Lạc gia tộc, nếu như để Lạc thúc biết được, ca đoán xem, Lạc thúc sẽ làm thế nào?”

“Đó là tiền tự tao kiếm được.” Thanh âm Lạc Tần Thiên có chút gấp phẫn, quả nhiên, tên Lạc Hướng này không hề đơn giản!

Lạc Hướng nhún vai, cười nói “Chúng ta kiếm tiền vì Lạc gia tộc, làm gì có chuyện tự hay không tự?!”

Lạc Tần Thiên nheo mắt lại, thanh âm từ từ trở nên nguy hiểm “Sao? Mày muốn uy hiếp tao?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.