“Tiếu Tẫn Nghiêm, anh là tên khốn khiếp! Cầm thú! Mẹ nó, sao anh không chết quách đi cho rồi!” Miệng Diệp Mạc đầy kem đánh răng, mạnh mẽ dùng hết sức hét lớn vào tấm gương “Tôi bây giờ là Diệp Tuyền, không phải là đồ vật để anh độc chiếm, ông đây sẽ không khuất phục anh đâu!”
Sau khi Diệp Mạc hét sau, cảm thấy khoan khoái nhẹ nhõm hơn nhiều, súc miệng rửa mặt xong, Diệp Mạc đỡ cái eo đau nhức từng bước từng bước một gian nan đi tới nhà bếp bắt đầu làm chút điểm tâm sáng, hai quầng thâm gấu trúc dưới mắt càng khiến cho khuôn mặt nhỏ gầy thêm phần tiều tụy. Chỉ là ánh sáng trong trẻo trong mắt tăng thêm mấy phần cứng cỏi. (Jian: Đau eo? Lại bị thịt à =v=)
Bước ra khỏi cửa, Diệp Mạc ngẩng đầu nhắm mắt hít vào ngụm không khí trong lành mới mẻ, trên gương mặt thanh tú miễn cưỡng mỉm cười, cậu nhất định phải kiên cường, nếu đã không chết được thì cậu chỉ có thể kiên cường mà sống, nếu phải dây dưa mãi không kết thúc với Tiếu Tẫn Nghiêm như thế này, cậu nhất định phải không ngừng củng cố tường tâm mình thật kiên cố vững chắc.
Cậu nên cảm thấy vui mừng, việc hợp tác với tập đoàn MY hoàn toàn là vì cậu…
Diệp Mạc ngồi trên ghế làm việc, đầu óc lơ đãng nhớ tới câu nói này của Tiếu Tẫn Nghiêm, hợp tác với Hoàng Sát thật sự mang lại lợi nhuận khổng lồ cho công ty, là người phụ trách hạng mục hợp tác lần này, Diệp Mạc hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, dù cuộc giao dịch này ngầm có ý nguy hiểm, nhưng cũng tỉ lệ thuận với khả năng sinh lời, cuộc giao dịch này đã không dừng lại được nữa rồi, Diệp Mạc chỉ có thể cẩn thận mà cảnh giác, nam nhân như Tiếu Tẫn Nghiêm thường thường sẽ đột ngột đưa ra thủ đoạn rồi khiến đối thủ bất ngờ thất thủ, vạn kiếp bất phục. Công ty Hạ Hải Long chính là bị hắn trong một lần hợp tác nhỏ mà từng bước từng bước đưa ông vào trong rồi cuối cùng tung một đòn triệt để tiêu diệt.
Khi đó Tiếu Tẫn Nghiêm là vì muốn lật đổ Hạ Hải Long, còn lúc này hắn là vì muốn đùa giỡn cậu. Diệp Mạc rơi vào trầm tư, quay đầu nhìn sang bầu trời sáng sủa bên ngoài cửa sổ, cây bút linh hoạt chuyển động trong những ngón tay, chỉ là cả gương mặt một mảnh u ám.
Mặc dù hiện tại đã khác kiếp trước rồi, nhưng loại cảm giác bất an này cùng với thủ đoạn mà Tiếu Tẫn Nghiêm dùng với cậu đều mang đến cảm giác ngột ngạt y như đúc. Diệp Mạc thậm chí không thể tin được chính mình lại trở thành lý do để Tiếu Tẫn Nghiêm hợp tác với MY, nếu như đã vậy thì cậu chỉ có thể liều mạng mà chống đỡ lại.
Diệp Mạc ngồi không yên, lần thứ hai tập hợp những người phụ trách hạng mục hợp tác lần này lại mở ra cuộc họp, yêu cầu bất kỳ chi tiết nhỏ nào trong hạng mục hợp tác cũng phải được cậu phê duyệt kỹ càng rồi có thể mới thực hiện. Mọi người đối với trạng thái quá lo lắng này của Diệp Mạc thì chỉ cho là thần kinh cậu quá nhạy cảm thôi, ai cũng biết loại cơ hội hợp tác ngàn năm có một này sẽ mang đến cho công ty bước nhảy vọt lớn cỡ nào, mà đây là đôi bên đều có lợi, Hoàng Sát như thế nào lại vì một chi tiết nhỏ mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của đôi bên.
Để đảm bảo mọi thứ đều được diễn ra trôi chảy, Diệp Mạc càng thêm ra sức làm việc, từ ngoài vào trong, Diệp Mạc hoàn toàn đem công ty này của Diệp Thần Tuấn làm sào huyệt hậu thuẫn cho cậu, tướng tài trí cùng tinh lực hào đều dốc hết ra không lưu giữ lại chút nào.
Diệp Thần Tuấn đối với Diệp Mạc đang trong giai đoạn làm việc điên cuồng tới mức tự ngược thì cảm nhận rất sâu sắc nhưng không nói gì, chỉ là vừa cảm động lại vừa thấy đau lòng, nghĩ đến chuyện nam nhân nhỏ bé này vì anh mà dốc sức làm việc tìm kiếm lợi nhuận về cho công ty anh, người ngoài nhìn vào sợ là sẽ chỉ trích anh không biết thương yêu cậu.
Mà khuyên bảo cỡ nào cũng không được, Diệp Thần Tuấn chỉ có thể không ngừng quan tâm Diệp Mạc ở từng chi tiết nhỏ, tặng hoa gây bất ngờ đủ các loại cách thức theo đuổi người yêu, chỉ là sẽ không quá lộ rõ ràng ra, Diệp Mạc căn bản không phản ứng kịp. Cứ cho là cậu đã kịp nhận ra Thần ca đang chăm sóc quan tâm đến cậu thì Diệp Mạc cũng sẽ không suy nghĩ sâu xa đến mục đích của Diệp Thần Tuấn, đầu óc cậu đang còn bận suy nghĩ làm sao để phòng bị Tiếu Tẫn Nghiêm, căn bản chả có thời gian đi suy đoán tâm tư của người bên cạnh đối với mình.
Mặc dù Diệp Mạc ngốc manh, nhưng chút quan tâm nhạy cảm này đã bị các nhân viên trong công ty sớm nhận ra tổng giám đốc của mình đang theo đuổi một cách nhiệt tình mà ám muội, chỉ là Diệp Thần Tuấn không có công khai mà tất cả mọi người cũng chỉ dám lén lút bàn tán say sưa, chả ai dại dám nói ở trước mặt cả, đối với Diệp Mạc, mọi người tự nhiên cũng đã xem cậu là Tổng tài phu nhân mà thái độ bình thường cứ thành kính rồi khen ngợi lấy lòng.
Hết giờ làm việc, Diệp Thần Tuấn gọi Diệp Mạc vào văn phòng, chủ yếu là muốn hỏi tại sao Diệp Mạc lại… à ừ… không đeo cái đồng hồ anh tặng lên cổ tay ấy mà, Diệp Mạc giải thích tại vì nó quá đắt với quý giá, cậu sợ ra đường bị cướp giật, thế nên đã tháo ra để ở nhà. Diệp Thần Tuấn nghe xong liền đỡ trán thở dài, bất đắc dĩ nở nụ cười, anh đưa cái đồng hồ ấy cho Diệp Mạc ngoài việc che đi vết cứa dao còn có ý khác là khi cậu nhìn đồng hồ sẽ nghĩ đến anh, chả ngờ tên nhóc này lại thật thà như thế.
Diệp Thần Tuấn tháo đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình xuống, nắm chặt lấy tay Diệp Mạc, đem đồng hồ đeo vào cho cậu.
Diệp Mạc ngơ ngác nhìn cái đồng hồ trên cổ tay “Cái đồng hồ này… sao Thần ca lại cho em mượn cái đồng hồ này thế a?”
“Đây là đồng hồ tình nhân!” Diệp Thần Tuấn thỏa mãn nhìn cái đồng hồ lấp lánh rạng rỡ, ánh mắt chậm rãi rơi trên mu bàn tay trắng nõn của Diệp Mạc, nhẹ giọng nói “Tiểu Tuyền, làn da em bảo dưỡng sao tốt như vậy.”
Diệp Thần Tuấn nói chuyện mà Diệp Mạc lại trì độn đem trọng điểm lời nói đặt ở nửa câu sau “Em không có bảo dưỡng a!” Diệp Mạc nở nụ cười “Đại khái da em trời sinh nó tốt sẵn rồi, toàn thân em đều trắng như vậy á.” Diệp Mạc ngây ngốc nói một câu nhưng mang theo chút hài hước trêu chọc khiến Diệp Thần Tuấn nghe mà không nhịn được cười.
“Vậy lúc nào thì cho Thần ca nhìn?” Diệp Thần Tuấn là vì trêu chọc lại Diệp Mạc ngốc ngốc, nhưng da mặt Diệp Mạc mỏng, sắc mặt không khỏi đỏ ửng lên, lúng túng cười nói “Thần ca thật hài hước a.”
Diệp Thần Tuấn thấy Diệp Mạc đỏ mặt đáng yêu, bất đắc dĩ cười nhẹ, biểu hiện vô cùng rung động lòng người, không nhịn được nắm lấy bàn tay Diệp Mạc, cúi đầu thất thần hôn lên mu bàn tay cậu.
Sau khi nụ hôn nho nhã phong độ của Diệp Thần Tuấn vừa kết thúc, Diệp Mạc lúng túng lộ ra vẻ mặt tươi cười miễn cưỡng mà không biết nên nói cái gì, còn Diệp Thần Tuấn lại phi thường vui sướng vỗ vỗ vai Diệp Mạc, khẽ cười không rõ ý tứ “Được rồi Tiểu Tuyền, đi làm việc đi. Chờ em ngày mai đi làm mang theo đồng hồ của em thì cái đồng hồ này trả lại cho anh.”
Diệp Mạc vừa ra khỏi văn phòng của Diệp Thần Tuấn, theo bản năng sờ sờ nơi mu bàn tay bị hôn, nhất thời đại não không hoạt động linh hoạt lắm, Thần ca… đây là ý gì vậy?
……………….
P/s: ôi dồi =)) Diệp Thần Tuấn đúng kiểu soái ca luôn í =)) tên cũng soái ca mà người cũng soái ca =)) tiếc là anh k đủ ác để giành được Mạc Mạc, cơ mà nói chung cũng thích anh lắm =)) thôi về phe e đi =))
À mà cho tui lảm nhảm thêm tí nhé, ai đọc QT rồi cmt tám với t chơi =)) mới đọc lại QT của bộ này nên xả tí =)) huhu nói thiệt chứ may mà Mạc Mạc chọn thằng Nghiêm còn đỡ chán chứ thằng Lạc Tần Thiên điên bỏ bà, à mà sự thật cả 3 thằng công chả thằng nào đầu óc bình thường =.=’ ê tui thích bé Lăng Nghị ghê á =)))))) chồi ôi cũng k đến mức nữ vương cơ mà được coi là cường nhất trong 3 e thụ sồi =)) không như Nguyên Hướng còn nhược hơn cả Mạc Mạc nữa, thiệt chứ trong 3 cặp tui thích cặp Phục Luân Lăng Nghị nhất =)) nói k phải chớ cặp này tui cứ đọc đi đọc lại woài =))) thích kiểu thằng Luân giác ngộ phát là cưới liền =)) thậm chí tiêm thuốc tê để em Nghị đơ luôn để cưới =)) ờ tui thích =)) cưới vợ là phải cưới liền tay =)))) mới cả thấy thằng Luân nó dứt khoát gọn gàng nhất í =))) mỗi tội yêu quá hóa ngu, bị thằng Nghiêm troll 1 phát đau cả đời =))))))) nghĩ sao đi nghe lời cái thằng thê nô đội vợ lên đầu suốt ngày bị đuổi ra sopha đạp xuống giường bày cho cách dạy vợ vại boa =))))))
Xì poi đại khái vại nè
Luân: Làm sao khiến người ghét mình chuyển sang yêu mình được?
Nghiêm: *cười âm hiểm* muốn không anh bày cho chú, vậy nè, trói cậu ấy lại bên mình, độc chiếm cậu ấy, cậu ấy bỏ chạy thì đánh gãy chân cậu ấy, tiêm ma túy vào người cậu ấy, phải tàn nhẫn lên, thấy Mạc Mạc nhà anh không, nghe lời anh một phép!
Mấy phút sau.
Mạc gọi điện, Nghiêm trả lời “A lô em hả, ấy ấy anh biết lỗi rồi… đừng giận anh nữa mà… được được, em muốn gì cũng được… đừng đuổi anh ra sopha nghe…” bla bla một tràng những câu thê nô đội vợ lên đầu =)))))))
đọc khúc đó cười méo chịu đc =)))))))))))
Ê thiệt chứ hồi đầu tui không thích bộ này lắm đâu mà giờ đọc kỹ lại QT tự dưng thấy mãn nguyện ghê =)) cả 3 đôi đều đẹp, đều hấp dẫn hết =))
LOL bts vẫn thích chết cặp Luân Nghị >v< trời ơi muốn nhanh làm đôi đó quá đi TT______