Lão Tử Kiếm Tiền Dễ Lắm Sao !

Chương 38: Chương 38: Chu Tiểu Tường bị mắc bẫy




Edit: Tammie

Beta: Patee

Chu Tiểu Tường không ngờ chụp quảng cáo sẽ mệt người đến vậy, trước kia cứ nghĩ làm model thật sướng, lắc bậy lắc bạ pose hình là tiền mặt tới liền tay, mãi cho đến khi tự mình trải nghiệm qua một lần mới biết được, công sức bỏ ra bên trong luôn luôn nhiều hơn gấp mấy lần so với mặt ngoài nhìn thấy.

Sẵn hôm nay mà nói, chụp cả ngày, mà cuối cùng qua một lần sàng lọc chỉ giữ được lại có hai tấm, sau này còn phải chụp thêm hai lần nữa, rồi tiếp tục sàng lọc, chọn xong rồi thì phải xử lý hiệu ứng, tất nhiên là, chuyện này không lên quan đến cậu. Bất quá, trải qua ngày hôm nay thật đúng là quá sức, cảm giác như chân tay cả người đều không phải của mình.

Sau khi chụp xong, Cao Dục vốn muốn kéo bọn họ cùng đi ăn cơm, nhưng mà Chu Tiểu Tường muốn đến nhà trẻ đón Tiểu Vũ, Tiêu Bùi Trạch đen mặt một ngày cuối cùng cũng đợi cho công việc kết thúc, hận không thể trực tiếp đá Cao Dục - cái bóng đèn chướng mắt này ra biển Đông, huống chi là cùng ăn cơm với y, lúc này hắn liền kéo bay Chu Tiểu Tường ra nhét vào xe.

Mùa đông trời nhanh tối, lúc ra cửa, đường đã sáng đèn. Chu Tiểu Tường buồn bực quay đầu nhìn cảnh đêm, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, chỉ cần có chút ánh sáng phản chiếu, cậu không kìm được mà muốn nhìn thấy bóng dáng Tiêu Bùi Trạch trên cửa kính.

Hôm nay tâm tình Tiêu Bùi Trạch rõ ràng không tốt, đường cong cả khuôn mặt cứng ngắc, cứ nhếch môi nhìn về phía trước, sau khi lên xe cũng chưa thèm nói một câu nào.

Chu Tiểu Tường cảm thấy không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, nhìn vể phía cửa kính rồi lại quay đầu nhìn hắn, nghẹn nửa ngày rốt cuộc không nhịn nổi nữa, xoay người nhìn hắn: “Đại ca à, anh không đến nỗi như vậy chứ?”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn cậu, mặt không đổi sắc: “Cái gì?”

“....” Ha, người này ấy vậy mà còn giả ngu! Chu Tiểu Tường thật buồn bực, thở dài nói xa nói gần: “Không phải chỉ là chụp quảng cáo thôi sao, cái bộ dáng thâm cừu đại hận của anh là gì? Xin anh thành thật một chút đi đại ca à!”

Tiêu Bùi Trạch không trả lời, giống như tai không nghe thấy, tiếp tục im lặng chạy xe đến nhà trẻ, sau khi Tiểu Vũ lên xe thì lại trò chuyện với Tiểu Vũ một lát rồi tiếp tục im lặng một đường trở về.

Chu Tiểu Tường bị vẻ mặt của hắn làm cho bực mình, hận không thể nhổ phắt cái đầu, sau khi trở về cũng không có tâm trạng làm cơm tối, rửa mặt xong liền rầu rĩ ném người lên sô pha, nằm sấp lên đó lẩm bẩm: “Đói bụng thì tự ra ngoài ăn đi, hôm nay ông đây mệt, không ai hầu hạ cho đại gia anh đâu!”

Nói xong một lúc lâu không thấy ai đáp lại, hầm hừ mà trở mình nâng mí mắt nhìn qua, thấy Tiêu Bùi Trạch sau đặt Tiểu Vũ xuống đất, từ lúc bắt đầu cởi áo nút bành tô, cho đến lấy áo treo trên móc, tầm mắt cũng chưa hề liếc qua đây một cái.

“Ấu trĩ!” Chu Tiểu Tường hậm hực mà chôn mặt xuống (gối), càng nghĩ càng thấy bực. Hôm nay cậu làm việc mệt mỏi cả ngày, về nhà lại còn phải nhìn sắc mặt khó hiểu của người này, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ đây là ghen tuông trong truyền thuyết? Không phải chứ? Cậu với con gái người ta ngay cả lời dư thừa cũng chưa nói.

Không đúng! Thần kinh não Chu Tiểu Tường nảy lên, đột nhiên từ ghế sa lông đứng phắt dậy, sững người trong chốc lát mới nhận ra, mình đâu là gì của hắn, quan tâm hắn có ghen hay không để làm gì? Hắn ghen là chuyện của hắn, mình có sai gì

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng có một vấn đề không biết từ trong xó nào trong não cậu nhảy ra: Mình ở chỗ này cũng gần một tháng rồi đi? Thiệt bất thường mà! Mình ở đây lâu như vậy làm gì chứ? Thật không có nguyên tắc!

Chu Tiểu Tường liếc nhìn Tiêu Bùi Trạch đi vào phòng vệ sinh rửa tay, lại liếc nhìn hắn đi ra, rồi đứng lên nói với hắn: “Tôi phải về nhà.”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn cậu một cái, vẻ mặt không có biến chuyển gì nhiều, đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển sách trên bàn trà lên.

Chu Tiểu Tường lần thứ hai cảm thấy khó hiểu, cậu bị hắn bỏ mặc đứng đực giữa phòng, cảm thấy tâm tình ngày càng khó chịu, nhất thời sinh ra cảm giác ăn nhờ đậu nhìn người không nhìn mặt, phẫn nộ mà chà xát khuôn mặt, vọt vào phòng ngủ.

“Tên khốn nạn! Nói một lời thì sẽ chết người à!” Chu Tiểu Tường rít lên tiến vào phòng cất đồ, cầm hết quần áo bên trong vứt thẳng xuống đất, dù sao nền nhà cũng sạch, cứ thế xếp đồ lại, rồi xoay người lấy quần áo của Tiểu Vũ.

Tay vừa đụng tới giá treo, bên hông đột nhiên bị siết chặt, hơi thở quen thuộc truyền vào mũi, ngay lập tức trên cổ có cảm giác ấm nóng.

Chu Tiểu Tường ngây ngẩn cả người, nụ hôn trên cổ chuyển qua mặt, cái tay để trên giá áo vô thức siết chặt.

Ý cười trong đáy mắt Tiêu Bùi Trạch ẩn hiện, dán bên tai cậu thấp giọng hỏi: “Đây là làm mình làm mẩy bỏ nhà đi bụi hả?”

Chu Tiểu Tường chớp mắt mấy cái, lửa giận bùng lên, xoay người vung tay nện vào đầu hắn, lại bị hắn bắt lại giữa chừng, giãy một một hồi không được, rốt cuộc giận đỏ cả mắt: “Ai bỏ nhà đi bụi! Đây không phải nhà của tôi!”

Tiêu Bùi Trạch ôm chặt cậu, ý cười dào dạt: “Thật là bất ngờ, thì ra em để ý thái độ của tôi đến vậy.”

Chu Tiểu Tường cau mày tránh đi, cả người xoắn vặn như quẩy thừng mà cũng không thể thoát khỏi lồng ngực của hắn, lại nghe được lời nói của hắn, càng thêm giận dữ: “Khốn! Anh cố ý!”

Tiêu Bùi Trạch nhướng mày nhìn cậu cười cười: “Cố gì cái gì?”

“Anh cố ý bày ra cho tôi nhìn!”

“Cho nên em nóng nảy.”

“Nóng cái lông!” Chu Tiểu Tường giơ chân lên đá hắn, lại lần nữa bị hắn tóm lấy, cả người bị khóa lại như nhộng, vùng vẫy, đột nhiên nghiêng qua cắn lên cổ hắn một cái, còn ác ý mà nghiến chặt răng, sau khi nghe thấy tiếng hít sâu của hắn cậu mới cảm thấy hơi giải hận một chút mà nhả miệng ra, tiếp tục trừng mắt: “Anh giả vờ một ngày có mệt không hả?”

Tiêu Bùi Trạch dở khóc dở cười mà đưa tay lên xoa xoa cổ: “Mau giúp tôi nhìn xem thử có dấu hay không.”

Chu Tiểu Tường hất cằm khiêu khích nhìn hắn, hừ hừ cười lạnh.

Khóe môi Tiêu Bùi Trạch cong lên một độ cung ưa nhìn, nghiêng cổ qua: “Hình như chưa có dấu, em làm một phát nữa đi.”

Sắc mặt Chu Tiểu Tường cứng ngắc, mất tự nhiên mà dời mắt sang nơi khác: “Đồ điên!”

“Đây là lần đầu em chủ động hôn tôi, tôi phải giữ lại làm kỉ niệm.”

Đầu óc Chu Tiểu Tường 'ông' một tiếng, máu từ chân bắt đầu dồn lên mặt.

Tiêu Bùi Trạch nhìn bộ dáng quẫn bách của cậu, tâm tình rất sung sướng, mặt mày hớn hở, nâng cằm cậu lên hôn lên môi một cái: “Nhìn em với con gái người ta dựa gần như vậy, tâm trạng tôi không tốt là thật. Tuyệt đối không phải giả vờ.”

“Ai quan tâm anh có giả vờ hay không!”

“Nhưng mà không tức giận, biết em thích tôi, nghĩ thế cho nên không giận nữa.”

“Tự tin thái quá!” Mặt Chu Tiểu Tường nóng hực, bối rối mà đẩy cái tay trên cằm ra.

Tiêu Bùi Trạch cười cười nhìn cậu, lại nắm cằm một lần nữa, ngón cái khẽ vuốt qua mép môi cong cong của cậu, động tác vô cùng chậm rãi.

Hô hấp Chu Tiểu Tường không kìm được mà trở nên dồn dập, nhắm tịt hai mắt, chỉ cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, âm thanh va đập trong lồng ngực khiến ột sợi dây thần kinh nào đó trong đầu cậu đứt đoạn.

Tiêu Bùi Trạch không hề bỏ qua bất cứ phản ứng nhỏ nào của cậu, ánh mắt càng thêm sâu, không khỏi ôm cậu chặt hơn, ngón cái đè nặng làm môi dưới cậu hé ra một chút, đầu lưỡi liếm lên, liếm từ đôi môi hồng hồng trơn láng đến khớp hàm đang cắn chặt.

Chu Tiểu Tường cảm thấy như có một cơn sóng nhiệt đánh úp lại, mày khẽ cau, đồng thời theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn nắm chặt dán lên môi, liếm nhẹ vào lòng bàn tay.

Toàn thân Chu Tiểu Tường run lên, mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt mơ màng một mảnh, sửng sốt trong chốc lát, khàn khàn lên tiếng: “Buông ra, tôi đi nấu cơm.”

“Không phải hồi nãy nói không muốn nấu mà?” Giọng nói Tiêu Bùi Trạch cũng lộ ra vẻ ấm ách, rồi tiếp tục hôn lên lòng bàn tay của cậu.

“Ông đây đói bụng...” Lồng ngực Chu Tiểu Tường không kìm được mà bắt đầu phập phồng, cái tay bị hắn giữ chặt ngay cả sức lực giãy dụa cũng không có, chỉ là nắm chặt bàn tay theo bản năng.

Tiêu Bùi Trạch cố định ngón tay muốn co lại của cậu, dựng thẳng dựng thẳng từng ngón, tầm mắt gắt gao khóa chặt vào khuôn mặt cậu, đầu lưỡi từ ngón áp út liếm dọc một đường từ dưới lên trên.

“Ưm...” Chu Tiểu Tường có chút giật mình, cắn chặt răng rên lên một tiếng, cảm giác như có một dòng điện mãnh liệt chạy vào cột sống, cả người đều bắt đầu run rẩy, còn chưa kịp tự hỏi, đầu lưỡi đã men đến đầu ngón tay, sau đó đầu ngón tay đột nhiên bị đôi môi ấm áp ngậm lấy.

Tiêu Bùi Trạch lướt nhẹ lưỡi, mút mạnh một cái.

“A

!” Chu Tiểu Tường cảm thấy chính cậu sắp điên rồi, khớp hàm buông lỏng, đôi mắt khép lại, miệng phát ra tiếng rên rỉ mà ngay cả chính mình cũng cảm thấy xa lạ đến hoảng hốt, cả người nháy mắt như bị lửa nóng bao quanh.

Tiêu Bùi Trạch bị bộ dáng hấp dẫn này của cậu chọc ghẹo đến chết đi sống lại, vùi đầu hôn mạnh lên cổ cậu một cái.

Chu Tiểu Tường bị bắt ngửa nhẹ đầu, trong tai nghe thấy tiếng thở dốc hổn hển của hắn, cổ và bả vai bị hơi thở thoát ra từ mũi miệng hắn làm cho nóng rực, hầu kết gian nan giật mấy cái, chỉ cảm thấy toàn thân bị thoát hết lực.

Tiêu Bùi Trạch ôm cậu thật chặt, hận không thể ghì chặt trên người cậu thành một chiếc vòng kim cô, hoãn nửa ngày cố đem sự rung động kia nén xuống, ngẩng đầu hôn lên mặt cậu một cái, giọng nói khàn khàn: “Ngày mai là sinh nhật của em à?”

Chu Tiểu Tường mở mắt ra, cảm thấy khung cảnh trước mắt có chút mờ ảo, sửng sốt một lát: “Làm sao anh biết?”

Tiêu Bùi Trạch không trả lời câu hỏi của cậu. Buông cậu ra, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đẹp đẽ, rồi lại tiếp tục ôm chặt cậu, ở sau lưng cậu mở chiếc hộp ra.

Bốn phía bên trong chiếc hộp đều lót nhung màu đen, mềm mại mượt mà, ở chính giữa có gắn hai chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo sáng loáng, kích cỡ có chút khác biệt nhưng kiểu dáng lại giống nhau như đúc.

Chu Tiểu Tường không biết hắn đang làm gì, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi, tự hỏi tự đáp: “Chắc là xem hồ sơ nhân sự rồi, lại lấy việc công làm việc tư.”

“Ai lấy việc công làm việc tư, hồ sơ của em tôi xem lâu rồi, là trí nhớ tôi tốt thôi.” Tiêu Bùi Trạch cười nhẹ hôn lên mắt cậu một cái, lấy ra chiếc nhẫn số nhỏ rồi khép hộp lại, kéo giãn khoảng cách nhìn cậu.

Chu Tiểu Tường bị hắn nhìn đến khó hiểu, nhớ lại phản ứng vừa rồi của mình, mặt bắt đầu nóng lên.

Tiêu Bùi Trạch nắm chặt tay trái của cậu, ngón tay sờ lên ngón áp út vừa mới bị liếm qua, nhìn mặt cậu nháy mắt hồng rực, mỉm cười thâm hiểm: “Mắc cỡ à?”

“Tôi fuck!” Chu Tiểu Tường hãi hùng trừng hắn: “Lời như thế mà anh cũng nói được, da mặt dày

“Làm được thì tại sao nói không được?” Tiêu Bùi Trạch cười cười hôn lên đầu ngón tay cậu, đeo nhẫn lên cho Chu Tiểu Tường, xoay xoay, kích cỡ vừa khít.

Chu Tiểu Tường nhìn chiếc nhẫn đột nhiên hiện ra như ảo thuật, hoàn toàn ngây người.

“Vốn muốn ngày mai đeo cho em, nhưng, tôi đợi không kịp.” Tiêu Bùi Trạch đưa mắt nhìn cậu, khóe môi lộ ra nụ cười dịu dàng: “Em sống chết cạy miệng cũng không nói, đành phải đeo lên như thế này thôi”

Chu Tiểu Tường nhìn hắn, không biết nói gì, ngốc ngốc nửa ngày mới đem tầm mắt chuyển lên chiếc nhẫn, ánh mắt đảo qua phát hiện trong tay hắn đang cầm một chiếc hộp nhỏ.

Tiêu Bùi Trạch đem chiếc hộp kia nhét vào trong tay cậu, lấy bàn tay của cậu bọc lại: “Chiếc còn lại để cho em, chờ đến ngày em muốn đeo cho tôi, thì lấy ra đeo lên.”

Chu Tiểu Tường nhìn thẳng vào mặt Tiêu Bùi Trạch, nhìn khóe mắt hiền hòa sáng rỡ của hắn, niềm mong chờ ẩn sâu trong đồng tử, ánh mắt cậu khẽ run, gục đầu xuống nhỏ giọng: “Dành nhiều tâm tư cho tôi như vậy để làm gì...”

“Chẳng làm gì, chỉ là thích em.” Tiêu Bùi Trạch cười cười, ôm mặt cậu, cụng trán thấp giọng nói: “Sau này ngày nào cũng đeo, coi như đeo trang sức làm đẹp đi.”

Chu Tiểu Tường hít hít mũi: “Cái này mà có thể làm đẹp à...”

Tiêu Bùi Trạch lại cười : “Không phải em bảo đói bụng à? Bây giờ không còn sớm, ra ngoài ăn cơm

Chu Tiểu Tường không theo kịp tốc độ lảng chuyện của hắn, sửng sốt một chút, đáp lại: “Vẫn là để tôi nấu đi, trong tủ lạnh còn nhiều đồ lắm.”

“Tôi thấy hôm nay em khá mệt rồi, đừng nấu.”

Không biết đầu óc Chu Tiểu Tường có phải hơi bị chậm chạp hay không mà một lúc sau mới gật gật đầu ừ.

“Tiểu Vũ còn đang chơi trên thảm, em dẫn thằng bé đi rửa tay đi, rồi mặc thêm quần áo cho nó.”

“Ừ.” Chu Tiểu Tường gật gật đầu, bị hắn đẩy ra khỏi phòng.

Tiêu Bùi Trạch nhìn bộ dáng mịt mờ của Chu Tiểu Tường , ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn ở tay trái của cậu, đứng im tại chỗ trong chốc lát rồi xoay người nhìn quần áo bị vứt trên mặt đất, cười trừ mà cúi người nhặt lên từng cái một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.