Lão Tứ Là Thiên Tài

Chương 6: Chương 6




Nghỉ nửa ngày, Lăng Vị Ương quá giữa trưa mới đến công ty đi làm.

Hạ Tử Dược - đại vương tùy hứng kia, vốn muốn nàng nghỉ cả ngày, thậm chí nói rõ ràng muốn nàng từ chức, kết quả bị nàng giận tái mặt nói vài lời liền an tĩnh lại, làm cho nàng nhất thời cảm thấy vừa kinh ngạc vừa buồn cười.

Mặc kệ trước đây hay hiện tại, hắn làm cho mọi người cảm giác lời hắn luôn là mệnh lệnh, không thể nói hắn độc tài, nhưng hắn chính là có điểm uy quyền, quyết đoán làm mọi người không thể không theo, bất luận là trừng mắt, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đối phương, hoặc là một câu "Bởi vì ta cao hứng", đều đủ để cho người ngoan ngoãn nghe theo quyết định của hắn, không dám có dị nghị.

Thay vì nói hắn không có độ lượng rộng rãi, dung hòa với người, không bằng dùng một câu, hắn chính là cậy tài khinh người thêm tùy hứng là được rồi.

Cá tính hắn mười năm không thay đổi, cho nên nàng không để ý tới mệnh lệnh của hắn, mà lẳngặng nhìn hắn, khi hắn nhanh chóng thỏa hiệp đầu hàng, thực sự làm nàng có chút giật mình lại băn khoăn bối rối.

Xem ra, hắn thật là trưởng thành không ít.

" Vị Ương?"

Tiếng gọi từ phía sau vang lên, Lăng Vị Ương kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đồng nghiệp Chu Mĩ Nha ăn cơm trưa bên ngoài đã trở về, vẻ mặt kích động chạy đến trước mặt nàng.

" Buổi sáng em có chuyện gì thế? Vì sao không đi làm? Gọi di động và điện thoại ở nhà cũng không ai nhấc máy, hại chúng ta nghĩ đã xảy ra chuyện gì. Không cần dọa người như vậy được không?"

" Thực xin lỗi." Nàng nói nho nhỏ.

" Những lời này em hãy nói với Liễu Đại Quyền ấy, anh ấy gấp đến độ nhanh chóng muốn nổi điên kìa." Chu Mĩ Nha nói.

Nghe vậy, Lăng Vị Ương không tự chủ được nhíu mày, tuyệt không thích nghe thấy tin tức này.

Liễu Đại Quyền là đồng nghiệp cùng nàng vào công ty làm một đợt, bộ dạng cao ráo lại khá ưa nhìn, người cũng hài hước khôi hài, năng lực công tác khá tốt, ở trong công ty nhân duyên cũng tốt, xem như rất được hoan nghênh, cho nên nhiều người theo đuổi, trong chốc lát nghe nói anh ta cùng Mỗ Mỗ đi dạo phố, trong chốc lát lại nghe hoà giải với Ai Ai rồi cùng nhau xem phim, ăn bữa tối trong ánh nến...... Tóm lại, nói cuộc sống tình cảm của anh ta thực sinh động là được.

Cũng không biết anh ta thần kinh tự dưng có vấn đề, đột nhiên bị sét đánh, một năm trước đột nhiên thay đổi, bắt đầu theo đuổi nàng.

Vốn nàng nghĩ anh ta đại khái chống đỡ quá lắm hai tháng sẽ buông tha, không nghĩ tới anh ta thế nhưng chống đỡ một năm rồi.

Hơn nữa rắc rối là, bởi vì anh ta bám riết không tha, làm cho rất nhiều người bắt đầu đứng về phía anh ta, giúp anh ta cố gắng, giúp làm tham mưu, giúp tạo cơ hội, làm cho nàng phi thường phi thường không chịu nổi phiền nhiễu này.

Mọi người cũng đều không hiểu, nàng nếu không có bạn trai, vì sao vẫn không chấp nhận anh ta? Dù sao cc phương diện điều kiện anh ta đều không tồi, cho dù trước giống như hoa tâm (đào hoa) một chút, nhưng là con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, nam nhân như vậy mới càng có mị lực không phải sao?

Vấn đề ngay từ đầu nàng không có cảm giác với anh ta, ngược lại còn có điểm bài xích, hỏi nàng miễn cưỡng chính mình như thế nào chấp nhận đây?

Nói cự tuyệt không dưới trăm lần, đến sau này nàng cũng không muốn nói thêm, nhưng hiện tại, nàng không thể giữ thái độ như trước được nữa.

" Mĩ Nha, mời chị về sau không cần ở trước mặt em nhắc đến anh ta được không? Em cùng anh ta không có quan hệ gì, cho dù anh ta thật sự nổi điên, cũng không liên quan đến em." Vẻ mặt nàng thật sự lạnh lùng nói.

" Vị Ương, em làm sao có thể nói như vậy? Liễu Đại Quyền thật sự quan tâm em, đối với em......"

" Em không có hứng thú gì với anh ta cả." Nàng trực tiếp chặn lời Mĩ Nha nói, "Hơn nữa em cũng đã có bạn trai, cho nên nhờ các chị không cần lại giúp anh ta......"

" Bạn trai?" Chu Mĩ Nha bỗng nhiên kêu to tiếng.

Lăng Vị Ương ngậm lại miệng, trầm mặc nhìn nàng, biết nàng tuyệt đối sẽ hỏi tiếp.

" Bạn trai?" Quả nhiên, Chu Mĩ Nha lại lại lần nữa hét to, tiếp theo liền kích động cầm chặt bàn tay nàng, nhanh nhìn chằm chằm nàng, chuẩn bị một lọat “liên thanh” liền mở miệng: "Em nói thật không? Không phải gạt chị chứ? Điều này sao có thể? Vì sao chị tới bây giờ không nghe em nói có bạn trai? Hắn là ai vậy? Các em khi nào thì quen biết nhau? Quen ở đâu? Tên hắn là gì? Bao nhiêu tuổi? Em đừng tưởng rằng tùy tiện lấy bừa một người làm lá chắn, người khác sẽ tin tưởng, chị thì không tin đâu!"

Nói không tin thôi, có cần phải kích động như vậy sao?

" Hắn là mối tình đầu thời phổ thông trung học, gần đây mới gặp và hàn gắn lại." Nàng nói đơn giản dễ hiểu.

" Em không gạt chứ?" Chu Mĩ Nha không chuyển mắt nhanh nhìn chằm chằm nàng.

" Không có." Nàng trả lời chắc chắn.

" Hắn tên là gì?"

" Hạ Tử Dược."

" Năm nay bao nhiêu tuổi?"

" Hai mươi chín tuổi."

" Làm công việc gì?"

Vấn đề này làm cho Lăng Vị Ương thoáng do dự một chút, không biết nên trả lời như thế nào.

" Sau trả lời có được không?" Chu Mĩ Nha lộ ra vẻ mặt “Bị ta lật tẩy rồi nhớ” đầy đắc ý. "Cái này chứng tỏ em gạt người, nam nữ kết giao, không có khả năng ngay cả đối phương đang làm cái gì cũng không biết."

" Em không phải không biết, mà là suy nghĩ công việc của hắn rốt cuộc nên gọi như thế nào cho đúng?" Lăng Vị Ương bình tĩnh nói.

" Sĩ nông công thương, phục vụ, điện tử, tài chính, giải trí." Chu Mĩ Nha quyết định lại cho nàng một cơ hội nữa, giờ cho nàng lựa chọn công việc của hắn.

" Nếu xét trong một loạt đó, hẳn coi là ngành giải trí đi."

Nghe ngữ khí nàng có một chút không xác định!

" Tên công ty?" Chu Mĩ Nha lại hỏi nàng.

Câu này liền có vẻ trả lời tốt.

Lăng Vị Ương không chút do dự đáp: "Công ty Dược Việt Kinh Kỷ."

" Công ty Kinh Kỷ?" Chu Mĩ Nha nháy mắt hai mắt mở to. "Ca sĩ? Ngôi sao?"

" Không phải." Nhớ tới em trai cuồng nhiệt thích Cao Xa, trực giác Lăng Vị Ương phủ nhận, huống hồ nhạc sĩ vốn không tương đca sĩ hoặc ngôi sao, nàng cũng không nói dối.

" Hắn ở trong công ty làm việc gì?" Chu Mĩ Nha có chút thất vọng hỏi, "Làm người đại diện hay là phụ việc?"

" Thì...... Cái gì cũng làm." Nàng không trả lời tỉ mỉ, cặn kẽ.

" Thì là phụ việc." Chu Mĩ Nha tự mình kết luận. "Lương hắn một tháng được bao nhiêu? Công tác ổn định không? Em rốt cuộc thích hắn điểm nào nhất? Có phải hắn bộ dạng rất tuấn tú?"

Ở Kinh Kỷ công ty, nhiều nhân viên lúc trước hẳn là đều ôm ấp mộng làm ngôi sao, cũng tràn ngập tự tin với diện mạo chính mình mới có thể xin làm việc tại công ty Kinh Kỷ đi?

Vị Ương vừa rồi nói chàng ta là người tình đầu thời phổ thông, nữ sinh cấp ba độ tuổi này phần lớn thích tiểu soái ca.

" Hắn thật sự rất tuấn tú." Lăng Vị Ương thừa nhận nói, sắc mặt hơi chán nản.

Vậy ra Vị Ương đúng là quen người bên ngoài công ty, Chu Mĩ Nha giờ bất ngờ mới hiểu.

" Xem ra em thật sự có bạn trai." Nàng còn có chút đăm chiêu nhìn Lăng Vị Ương, rốt cục nguyện ý gật đầu tin. Chẳng qua nàng còn có chút lương tâm muốn nói vài lời. "Vị Ương, chị nói những lời này em đừng để bụng." Cô do dự mở miệng nói.

Lăng Vị Ương chớp đôi mi thanh tú nhìn cô.

" Em hiện tại đã không phải cô gái mười bảy, mười tám tuổi, hẳn là nhận ra tình yêu cùng diện mạo bên ngoài nào có còn quan trọng, cũng phải biết em đã hai mươi bảy, hai tám tuổi, không có dư bao nhiêu thời gian để mà phí phạm." Chu Mĩ Nha thấm thía nói. "Nếu thật muốn tìm đối tượng, yêu cầu đầu tiên hẳn phải có kinh tế ổn định, còn thứ hai là đối phương nhất định phải yêu em hơn em thương hắn nhiều. Cả hai yêu cầu này Liễu Đại Quyền đều phù hợp, nhưng theo ý chị nghĩ, bạn trai em bây giờ ngay cả cái đầu tiên cơ bản nhất cũng không đủ tư cách, căn bản không có khả năng cho em hạnh phúc, em muốn hay không......" (Sia: há há há, chị ta coi thường Dược ca quá kìa >.

" Cám ơn chị đã quan tâm, em biết mình đang làm gì." Lăng Vị Ương nhịn không được chặn lời cô, không thích có người xem thường Hạ Tử Dược, cho dù là hiểu lầm cũng thế.

Xem vẻ mặt nàng dứt khoát đầy mê muội, thái độ cuồng dại bảo vệ tình lang, Chu Mĩ Nha rất nhanh hiểu được cô có nhiều lời cũng vô ích, bởi vì nàng căn bản đã muốn hoàn toàn không quan tâm.

Liễu Đại Quyền - tên cuồng dại này nên làm cái gì bây giờ?

Cô có nên hay không giúp, hẳn là phải làm chút gì đây?

Vừa đi ra khỏi cửa công ty, liền thấy cái tên Trác Tuyệt Phong vô sỉ kia, làm cho Lăng Vị Ương nhất thời đã quên cảm giác đau đầu, lập tức phục hồi tinh thần nhanh đến gần anh ta.

" Trác tiên sinh - người đại diện vĩ đại, hôm nay lại muốn lấy em trai của tôi đến uy hiếp tôi làm cái gì nha?" Nàng đứng ở trước mặt, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi anh.

Trác Tuyệt Phong nghe vậy, nháy mắt hoảng sợ mở to hai mắt, hai tay vội vàng nắm chặt kiểu cầu khẩn.

" Oan uổng quá, đại tẩu, tôi cho dù có mười cái lá gan cũng không dám uy hiếp cô." Anh ta nói.

Lăng Vị Ương bị anh thình lình gọi một tiếng "Đại tẩu" làm nàng ngượng đỏ cả mặt cả tai, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.

" Vậy anh lại đến đây làm gì?" Nàng hỏi.

" Phụng (nhận ^^) mệnh lệnh đại ca, tới đón đại tẩu tan ca." Trác Tuyệt Phong vẻ mặt biểu tình cung kính cùng lấy lòng, chỉ kém không xoay người tay chà xát, vắt khăn to trên cổ, nếu không thật sự chính là tiểu nhị (người phục vụ) trong quán trà ở phim cổ trang chiếu rất nhiều trên tivi. "Xe đậu ở bên này, mời đại tẩu đi hướng này."

" Anh thuộc xã hội đen sao? Không nên gọi đại ca?" Lăng Vị Ương tức giận liếc mắt một cái nói. "Còn nữa, tôi không phải đại tẩu của anh, không cần gọi tôi đại tẩu."

" Đó là tôn xưng (cách gọi)là tôi thể hiện kính trọng với quý bà."

Thế nhưng ngay cả "Quý bà" cũng dùng? Lăng Vị Ương thật là dở khóc dở cười.

" Tôi nói anh nha, thật đúng là hiểu được cái gì là gió chiều nào che chiều ấy, co được dãn được. Lúc trước còn có vài lần uy hiếp tôi, hiện tại lại một bộ dáng khúm núm, anh cũng quá lợi hại đi?" Khi đi theo anh ta ra chỗ dừng xe, nàng vừa đi vừa nói chuyện.

" Làm ơn đại tẩu đừng nói tôi uy hiếp quý bà nữa, tôi vô tội." Trác Tuyệt Phong cầu xin tha thứ lại ủy khuất nói.

" Đúng là vô tội." Nàng có chút mỉa mai.

" Tôi thật sự vô tội, chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi."

" Nghe lệnh làm việc?" Những lời này có loại cảm giác quen thuộc, làm cho nàng không khỏi hỏi: "Anh nghe ai sai bảo? Sai anh làm chuyện gì?"

" Tôi nói với cô, nhưng cô trăm ngàn lần đừng bảo Tử Dược là tôi nói đó." Trác Tuyệt Phong bỗng nhiên dừng bước chân, xoay người, vẻ mặt còn chăm chăm nhìn nàng.

Lăng Vị Ương chỉ chờ, không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng trong lòng tựa hồ có thể đoán ra đáp án.

Trác Tuyệt Phong nói thật ra cũng không dám bắt buộc nàng đáp ứng yêu cầu đó, chỉ có thể nói thật: "Kỳ thực bảo tôi lợi dụng em trai uy hiếp cô, tất cả đều là chủ ý của Tử Dược, tuy rằng tôi cũng không biết vì sao, nhưng hắn bắt tôi làm thì tôi liền phải làm, không nghĩ tới thật lần này làm sai. Tóm lại, tôi thật sự vô tội, đại tẩu."

Lăng Vị Ương thoáng chốc há hốc mồm, quả thực không nói gì mà chống đỡ, nguyên lai đây giống đáp án ở trong lòng nàng.

Bởi vì Hạ Tử Dược đã sớm biết nàng không có bạn trai, mà đó là em trai nàng, cho nên mới tương kế tựu kế.

Nàng sớm nên nghĩ đến, tên kia......

" Ngoài chuyện này, hẳn là còn có việc khác đi?" Nàng nhanh nhìn chằm chằm Trác Tuyệt Phong hỏi lại.

" Ách...... Này......" Trác Tuyệt Phong đột nhiên lắp bắp.

" Anh nghe qua câu làm việc xấu tất sẽ bị quả báo chưa?" Nàng hé mắt nói.

" Đại tẩu, cô cùng Hạ đại sư, thiên tài tiên sinh quả nhiên là trời sinh một đôi, nếu đe dọa người khác, quả thực là giết người không thấy máu nha." Trác Tuyệt Phong khóc không ra nước mắt, cảm thấy chính mình thật đáng thương, gặp gỡ một đôi nam nữ tâm địa xấu, hai người lấy nô dịch , tra tấn anh làm vui......

" Anh rốt cuộc có nói hay không?"

Trác Tuyệt Phong vất vả nghiêm mặt, quyết định tuân lệnh đầu hàng.

" Tôi còn chưa có lão bà, đại tẩu." Anh ta nói.

" Có ý tứ gì?" Lăng Vị Ương nhất thời phản ứng hơi chậm, trong nháy mắt hỏi.

" Ý là tôi nói lão bà sinh con là gạt người, bệnh tình càng nghiêm trọng là nói dối mà hành động của Lí Lạc chính là diễn trò. Tất cả không phải tại tôi, tôi thật sự chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi, thật sự đó."

Lời anh ta biến thành văn độc thoại, nội dung chính là - Hồi 1: lừa nàng, Trác Tuyệt Phong nói hắn lão bà sắp sinh, căn bản chính là diễn trò, mục đích muốn cho nàng ở lại chiếu cố Hạ Tử Dược; Hồi 2: anh ta không ngừng gọi điện thoại lý do quấy rầy nàng, tất cả đều muốn nói dối lừa nàng đi thăm Hạ Tử Dược, còn hại nàng lo lắng muốn chết; sau đó là -

" Lí Lạc là ai?" Nàng hỏi.

" Chính là vị tiểu soái ca trong văn phòng, tôi gấp gáp nhờ người mới trong công ty diễn một vở kịch trước mặt cô ngày hôm qua."

Lăng Vị Ương thật là không nói gì mà chống đỡ đến điểm cao nhất, Hạ Tử Dược có cần thiết phải phúc hắc (nham hiểm,…^^) đến trình độ loại này sao? Thế nhưng trăm phương nghìn kế lừa nàng như vậy, chỉ vì muốn nàng ở bên hắn?

Hắn thật là dùng hết tâm cơ, tâm cơ này làm cho nàng muốn giận hắn, nhưng tức không tức nổi.

Hết thảy vì nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một Hạ Tử Dược như thế này.

Đồng thời, càng ái mộ hắn sâu đậm.

"...... Đang ngủ, có thể là làm việc quá mệt mỏi......"

"...... Gần đây có...... Điện thoại......"

"...... Thầy thuốc còn trực......"

Thanh âm mơ hồ truyền tới tai Lăng Vị Ương, làm nàng nửa tỉnh nửa mơ.

Ai đang ngủ? Ai? Là nói nàng sao? Nhưng nàng sống một mình, trong nhà làm sao có người đang nói chuyện? Là Tiểu Nhiên sao?

Nàng cố gắng mở mắt ra, lại cảm thấy mí mắt thật nặng, đầu cũng nặng, toàn thân mệt mỏi......

Sợ!

Lăng Vị Ương có chút cảm giác, làm cho nàng đột nhiên tỉnh lại, mở nhanh mí mắt nặng nề, chỉ thấy cằm của một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở trước mắt nàng.

Nàng hoảng hốt kinh ngạc muốn giãy dụa, lại phát hiện cả người căn bản không có lực, muốn thét cứu mạng chói tai, cũng chỉ có thể phát ra thanh âm như con mèo nhỏ kêu. "A......"

Nghe thấy thanh âm, chủ nhân chiếc cằm cúi đầu, mày nâng lên, mang vẻ mặt lo lắng trước nàng, ôn nhu mở miệng nói: "Em tỉnh rồi?"

Là Hạ Tử Dược.

Vừa thấy hắn, tính đề cao cảnh giác của nàng lập tức liền rơi mất, hóa ra nàng đang ngủ trên sô pha trong phòng làm việc của hắn.

" Em sao vậy nhỉ?" Nàng suy yếu hỏi, phát hiện chính mình thật sự không khỏe, cả người ô lực.

" Em hình như phát sốt. Nhất định là bị anh lây bệnh." Hắn chau mày, trong giọng nói tràn ngập ảo não cùng kìm nén tức giận, miệng ngậm lại rất nhanh.

Bị lây bệnh cảm sao? Khó trách nàng buổi chiều đã đau đầu.

" Giúp em đứng dậy, em có thể tự mình đi." Nàng nhẹ nhàng mở miệng nói, chú ý tới tiểu soái ca Lí Lạc bên cạnh hắn còn đứng xem xét tình hình kỹ càng.

" Trác Tuyệt Phong đi lái xe, gần đây có phòng khám bác sĩ còn chưa có đi về, đồng ý chờ chúng ta đến khám luôn." Hắn ngoảnh mặt làm ngơ Lí Lạc, nói cho nàng biết, toàn thân vững vàng ôm nàng đứng dậy từ từ đi vào thang máy.

Lí Lạc hỗ trợ ấn nút tầng một ở thang máy xong, vẫy tay mỉm cười với nàng, sau đi ra, dần dần biến mất ở cửa thang máy.

" Khi nào thì bắt đầu cảm thấy không thoải mái?" Khi thang máy bắt đầu đi xuống, hắn mở miệng hỏi nàng, thanh âm có chút nghiêm túc.

" Chạng vạng." Nàng thoáng tạm dừng một chút, mới thấp giọng trả lời.

" Vì sao không nói?" Ngữ khí lộ ra một chút tức giận.

" Chỉ là có đau đầu một chút, em nghĩ sẽ nhanh tự khỏi thôi."

" Nếu không khỏe, vì sao vẫn chưa nói?"

Lăng Vị Ương không nói. Nàng ngay cả mình ngủ lúc nào cũng không biết, phải trả lời như thế nào? Huống hồ, cho dù nàng không ngủ, nàng tìm gặp riêng hắn đang họp cùng đại lão bản công ty đĩa nhạc, nàng cũng tự biết xấu hổ không quấy rầy hắn nha.

Nàng trầm mặc làm cho hắn nhếch môi mỏng, tiếp theo giống như đầu hàng mà than nhẹ một tiếng.

" Đừng để anh lo lắng." Hắn đúng là vẫn không có biện pháp trách cứ hay tức giận với nàng.

" Lúc trước anh phát sốt lại chết cũng không đi bệnh viện, không làm cho người ta lo lắng sao?" Nàng thấp giọng nói, nhân cơ hội đánh vào nhược điểm của hắn.

" Cho nên em lần này là trả thù? Ăn miếng trả miếng, thật ăn miếng trả miếng?"

" Em không nói như vậy." Nàng lẩm bẩm phủ nhận, nhưng vừa nghe ra chính là có ý này. Tuy rằng đây là kết quả vô tình tạo thành, nhưng cũng vừa lúc làm cho hắn nếm thử cảm giác lo lắng cho một người bốc đồng là tư vị (cảm giác) gì.

Cửa thang máy mở ra, hắn ôm nàng ra khỏi thang máy, ra ngoài cửa lớn.

" Nếu," Hắn do dự, bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh đáp ứng em về sau anh sinh bệnh, đều sẽ ngoan ngoãn đi khám bác sĩ, vậy em cũng có thể đáp ứng anh về sau em nếu cảm thấy thân thể có gì không thoải mái, mặc kệ là bệnh nặng hay đau nhẹ, đều sẽ nghe lời anh được không?"

Nàng có chút giật mình giương mắt nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng thỏa hiệp nhanh như vậy.

" Anh nói thật sao? Anh không phải nói anh ghét bệnh viện?" Nàng hỏi hắn.

" Anh đúng là chán ghét bệnh viện." Hắn tỏ ra ghét cay ghét đắng, tiếp theo ngữ khí lại nháy mắt biến nhu hòa, "Nhưng vì em, anh sẽ nhẫn nại." (Sia: Ôi Dược ca tuyệt vời wá >__..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.