Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Hoa Mẫn về đến nhà, đã cảm nhận được bầu không khí vui vẻ không như thường ngày.
Hoa Trường Lâm ít thấy xuất hiện đang ngồi ở trên ghế sa lon trêu đùa cháu trai hai tuổi rưỡi của bà, con trai và con dâu châu đầu kề tai mà lặng lẽ nói chuyện, vẻ vui mừng bộc lộ trong lời nói.
Tiếng động của bà treo áo khoác hấp dẫn chú ý của ba người, Hoa Trường Lâm chào hỏi nhiệt tình: "Cô."
Hoa Mẫn vừa đổi giày vừa nói với con trai: "Mẹ nghe nói con năm nay sát hạch không qua?"
Người con khẩn trương nhìn Hoa Trường Lâm.
Hoa Trường Lâm cười nói: "Một bộ môn sát hạch nhỏ, cũng đáng để ngạc nhiên. Trường Phong năm nay không thi tốt, sang năm cố gắng nữa là được. Đúng không, Trường Phong?"
"Thi không tốt sẽ trao quyền cho cấp dưới."
Hoa Trường Lâm nhìn gương mặt khó coi của Hoa Trường Phong, vội ho một tiếng: "Không nên lấy một trận thắng thua nói về anh hùng. Lần này con nghĩ một cách khác, lần sau Trường Phong cố gắng một chút, cũng là người một nhà, nắm tay nhau có gì không vượt qua."
Hoa Mẫn nhìn dáng vẻ vui mừng của Hoa Trường Phong, lòng lạnh lẽo. Khi nuôi con bà quá bận rộn, thường xuyên thả tới nhà anh trai, Hoa Trường Phong lớn lên cùng Hoa Trường Lâm lớn hơn mười mấy tuổi, mưa dầm thấm đất, trở về một thân tác phong không đúng đắn! Vốn tưởng rằng mấy năm nay đích thân dạy dỗ, hơi nuôi trở về một chút rồi, ai ngờ Hoa Trường Lâm vừa xuất hiện, đã lộ ra bộ mặt thật.
Hoa Mẫn ôm qua cháu trai, ném cho con trai con dâu, đuổi bọn họ trở về phòng.
Con dâu còn có bất mãn, bị Hoa Trường Phong lôi kéo lên lầu.
Hoa Trường Lâm: "Cô đúng là yêu càng sâu trách càng chặt, chẳng qua cách làm quá kích tiến. Tính tình của Trường Phong là, phải từ từ mà tới."
Hoa Mẫn rót chén trà cho mình, cũng không thèm nhìn chén trà đã cạn của Hoa Trường Lâm, mặt không thay đổi đáp: "Hiện giờ tâm tình tôi rất không tốt, cậu nói thêm gì nữa, có thể lập tức trở mặt tiễn cậu ra ngoài."
Hoa Trường Lâm quen bà không khách sáo, chủ động vì mình thêm nước: "Hôm nay ở Thủ Đô tinh xảy ra sự kiện tập kích, cảnh sát không chỉ phản ứng chậm chạp, có hai cảnh sát còn vứt bỏ dân chúng vô tội mà chạy trốn, chịu ảnh hưởng cực kỳ ác liệt. Con cho rằng nội bộ xử phạt không đủ để phục chúng phải tiến hành khởi tố hai vị cảnh sát này."
Hoa Mẫn chậm rãi uống trà, không để ý tới hắn ta.
Hoa Trường Lâm tự nhiên nói tiếp: "Nhưng một nửa viện kiểm sát nắm giữ ở Hà gia, Hà gia lại cùng một giuộc với Bàng gia, tuyệt đối sẽ không đi ra bảo vệ công bằng. Con biết cô và vài công tố viên cùng chung chí hướng, quan hệ tốt, lúc này rất cần phải đứng ra."
Hoa Mẫn: "Trước đây Tào Phụ tá trưởng đem toà án từ nghành tư pháp tách ra treo tới cấp dưới Quốc hội Lập pháp, chính là vì tránh cho Pháp Kiểm thông đồng. Giờ cậu còn muốn tôi can thiệp công việc của Viện kiểm sát?"
Hoa Trường Lâm: "Nói tới Tào Phụ tá trưởng, một dân chúng bị hại trong đó vừa vặn có quan hệ với anh ta, gọi là Tào Hi. Ngày hôm nay cậu ta mới đi toà án làm chứng, cô chắc là có ấn tượng."
Hoa Mẫn: "Ấn tượng không bằng Ký Du. Không phải cô ta mới vừa đến nhà diễu võ dương oai, gây trở ngại tư pháp công chính chưa thoả mãn sao?"
Hoa Trường Lâm kinh hãi với tin tức nhanh nhẹn của bà, cười nói: "Chuyện đó không phải như vậy đâu ạ. Là Tào Hi muốn vào học trường Quân Đội Trung Ương, cô biết mối quan hệ như một của nhà chúng ta với quân bộ, vừa vặn Ký Du ở Đại học Thủ Đô làm Phó hiệu trưởng, muốn cho cậu ta đổi tới trường Đại học Thủ Đô. Tính tình của Ký Du cô cũng biết rồi, con sợ sẽ có sai lầm, lại để cho Khải Cương giải thích. Cậu ta và Tào Hi là anh em họ, rất nhanh sẽ giải thích làm thông suốt."
Hoa Mẫn ở phòng hội nghị vội vội vàng vàng nhìn thấy Tào Hi một lần, ấn tượng rất tốt: "Thắng bé đó coi như đích thật là hậu nhân của Tào Phụ tá trưởng, so với đám con cháu hiện giờ của Tào gia mạnh hơn nhiều." Ngoại trừ vùng mi tâm nhiều hơn vài phần lợi hại, gần như là bản in niên thiếu của Tào Nhiếp. Bà dừng một chút, lại nói: "Còn có Hoa lão tam, hy vọng thừa dịp lúc dòng giống không quá nghiêng lệch mà tìm trở về."
Con ngươi Hoa Trường Lâm trầm sâu, đổi chủ đề: "Đúng vậy, con cũng chờ mong Khải Cương thuyết phục được Tào Hi quay về bổn gia."
"Đã nghèo tới mức bốn người chen một phòng rồi." Tào Khải Cương thuyết phục hiển nhiên không giống với tưởng tượng của Hoa Mẫn, Hoa Trường Lâm, vào cửa đã mở ra hình thức trào phúng, "Nghe nói các người xế chiều hôm nay đi toà án làm chứng, đi ra đã bị tập kích ngay? Đã nói các người làm người an phận chút, làm chuyện không nên làm, đây không phải gặp báo ứng rồi? Chẳng qua còn sống nha, vẫn có chút vận cứt chó."
Trình Tụ: "Vận đâu không thấy, cứt chó thấy được rồi."
Tào Khải Cương nói với Tào Khải Trí: "Tôi tới cho các người một cơ hội cuối cùng, theo tôi về nhà, nói lời xin lỗi thật tốt cho ba mẹ và cô, chuyện trước kia xoá bỏ."
Tào Khải Trí: "Tôi trở lại anh sẽ mất hứng."
Tào Khải Cương cười nhạo: "Tôi mất hứng cái gì?"
"Thành tích kiểm tra mỗi lần của tôi tốt hơn anh, có vẻ anh quá ngu."
"... Tào Khải Trí!"
"Chẳng qua anh lời ngon tiếng ngọt sẽ làm người ta thích, tôi làm không được."
"Đây gọi là tình thương."
"Cho nên, " Tào Khải Trí nghiêm túc, "Anh đời này chỉ có thể làm cỏ thỏ ti [1], người khác thích anh anh mới có tương lai. Tôi sẽ không làm cho người thích, chỉ có tự kiếm tương lai."
Tào Khải Cương giận tới chỉ liên tục cười lạnh: "Miệng sắc bén nhất thời thoải mái, sau khi chuyện xảy ra nhìn lại kết quả. Các người cho rằng Bàng gia là hóa thân của chính nghĩa, mỗi ngày ôm cái cân bênh vực kẻ yếu sao? Cậu cho rằng ai giựt dây đảng Bảo Ích đổi phiếu? Chuyện xấu Bàng gia làm rất nhiều, khoe khoang không được bao lâu, các người đứng về phía bọn họ, nhất định tự tìm cái chết. Người một nhà cũng không nói tình cảm, bọn tôi sẽ không thủ hạ lưu tình."
Trình Tụ "woa" một tiếng: "Nói nhiều như vậy, rốt cuộc đạt thành mục đích, hài lòng chứ?"
Tào Khải Cương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi tới cửa, đột nhiên quay đầu nói với Tào Khải Trí: "Cỏ thỏ ti có giá trị dùng thuốc! Có gì không tốt?!" Không đợi người khác trả lời, đập cửa rời đi!
Trình Tụ cảm khái: "Tôi lại ở trên người hắn ta thấy được chút ánh sáng."
Tào Hi: "Vậy phải đổi màn hình rồi."
Trình Tụ: "..."
Tào Khải Trí: "Hiện giờ là tình huống gì, chúng ta chẳng biết tại sao lại ngồi trên thuyền của Bàng gia?"
Tào Hi: "Nói đơn giản là, bởi vì phát động "làm chứng" tấn công Tổng Thống, chúng ta đắc tội đảng Bảo Ích. Bởi vì từ chối lấy lòng có độc của Hoa gia và Tào gia, chúng ta đắc tội đảng Thời Tiến. Cho nên, trên nguyên tắc kẻ địch của kẻ địch là bạn bè, chúng ta chỉ có thể quan hệ thân thiết với Bàng gia."
Tào Khải Trí mím môi. Nói cho cùng là con cháu Tào gia, bị giáo dục tẩy não hơn hai mươi năm của "Bàng gia Hà gia là trại tập trung khốn nạn", nhất thời không thể tiếp nhận bản thân đi theo kẻ địch.
Tào Hi: "Chẳng qua, Bàng gia thực sự gặp phải rắc rối."
Trình Tụ: "Chúng ta có muốn tìm một chỗ tránh đi một lát trước hay không?"
Tào Hi: "Trường học tốt nhất cả nước đang ở tinh hệ Trung Ương, trường học tốt nhất tinh hệ Trung Ương ở Thủ Đô tinh."
Trình Tụ: "Kém chút nữa cũng không sao." Nên học cũng đã học qua rồi.
Tào Khải Trí và Vương Chấn lập tức biểu đạt ý kiến phản đối. Bọn họ nhất trí cho rằng giáo dục là căn bản, khổ ai cũng không thể khổ trẻ em, bất kể như thế nào cũng phải đưa y đem vào trường học tốt.
Trình Tụ: "Các anh có từng nghĩ tới hay không, có thể thành tích của em không tốt, không thi nổi."
Tào Khải Trí: "Đem cơ giáp bán, kiếm tiền tài trợ."
Vương Chấn: "Không được, lỡ như theo không kịp làm sao bây giờ! Sẽ bị người kỳ thị! Trước tìm vài chục gia sư, giáo hội rồi thi lại. Lớn tuổi chút không sao, bốn năm tuổi chúng ta cũng có thể bùng lên."
Trình Tụ: "..."
Trình Tụ đổ bốn ly nước sôi nguội, đặt ở trên bàn trà: "Lại đây, hãy là để chúng ta tâm sự Bàng gia gặp phải phiền toái gì không?"
Tào Hi từ vừa mới bắt đầu đã trầm trư, nghe vậy mới cười cười: "Những chuyện đó anh không có hứng thú."
Trình Tụ: "Khi liên quan tới thiết thân*, là rất không thích. Làm trò cười để xem, cũng không tệ lắm." [Thiết thân: gần gũi đến mình, bắt mình phải chịu]
Tào Hi: "Tôi chỉ nghĩ thông trước mắt rốt cuộc là cục diện gì."
Tào Khải Trí biểu hiện hoài nghi sâu sắc. Cậu vẫn rất khâm phục chỉ số IQ của Tào Hi, nhưng chỉ giới hạn ở độ chững chạc thành thục của vượt qua tuổi tác, thật tới mức độ của trận đấu Chính trị, trên kinh nghiệm và từng trải không đủ, không phải là chỉ số IQ tình thương là có thể bù đắp.
Vương Chấn không suy nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc là cục diện gì? Cậu nghĩ thông gì rồi?"
Tào Hi: "Bàng già ở chỗ đảng Dân Thanh và Hoa gia ở chỗ đảng Thời Tiến, Tổng Thống tranh cử bước vào gay cấn, không tới phút giây cuối cùng, cũng không ai biết ai thua ai thắng. Để bảo đảm phần thắng, Bàng gia nghĩ ra một cách nham hiểm. Chính là Tào Khải Cương mới vừa nói, ngầm giựt giây đảng Bảo Ích đảng lớn thứ ba sửa phiếu. Vì vậy đảng Bảo Ích dối trá mà thắng."
Vương Chấn: "Thật nham hiểm! Tôi không có được mấy người cũng đừng muốn lấy được, hoàn toàn hại người khác còn không có lợi cho mình á!"
Tào Hi: "Đương nhiên sẽ không hại người khác còn không có lợi cho mình. Tổng Thống sửa phiếu nhậm chức, để lại một đống nhược điểm. Đảng Dân Thanh nắm giữ cảnh sát, thế lực kiểm tra sẽ ở thời khắc mấu chốt vạch trần tấm màn đen, kéo xuống Tổng Thống dối trá, quét cao dân nhìn, vì tuyển cử lần sau đặt nên cơ sở."
Vương Chấn nghe không hiểu, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn Tào Khải Trí.
Tào Khải Trí: "Chẳng khác nào lúc kiểm tra xúi giục bạn cùng bạn dối trá, thi xong đã méc thầy cô bạn ngồi cùng bàn. Sau đó, bạn ngồi cùng bàn bị thông báo phê bình, người đó trở thành học sinh giỏi cương trực công chính trong lòng giáo viên và học sinh của cả trường."
Vương Chấn: "... Quá cặn bã rồi!"
Tào Hi: "Đảng Dân Thanh gài bẫy đảng Bảo Ích hãm hại càng đẹp, tình cảnh của đảng Thời Tiến lại càng không ổn. Đây chính là nguyên nhân bọn họ không muốn tôi và Trình Tụ ra tòa làm chứng."
Vương Chấn: "Vậy tại sao giờ lại nói Bàng gia phải xui xẻo?"
Tào Hi: "Bởi vì ngày hôm nay xảy ra sự kiện cơ giáp tập kích dân chúng, vài tên cảnh sát hi sinh, hai gã cảnh sát không đánh mà chạy. Cảnh sát là phạm vi thế lực của Bàng gia, một khi hình ảnh cảnh sát không có năng lực đi sâu vào lòng người, đảng Dân Thanh sẽ đánh mất danh vọng lớn, quét vài người Tổng Thống cũng kéo không về được."
Vương Chấn: "Đây là vận khí không tốt, vẫn bị người mưu hại ư?"
Tào Khải Trí suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ba tôi và Hoa Trường Lâm cũng làm được."
Tào Hi: "Phía sau của tất cả là tình cờ, cũng có một người thế nào cũng đang trợ giúp. Tào Khải Cương đầu óc ngu xi, phản ứng chậm, lại có thể chắc chắc Bàng gia phải xui xẻo như thế, nhất định là lấy được thông tin nội tình."
Vương Chấn bị hôn mê quay cuồng, vỗ vỗ Tào Khải Trí: "Tới đi, giải thích đi."
Tào Hi: "Người tố cáo bạn cùng bàn dối trá kia nhận được bạn học khen ngợi lên làm uỷ viên kỷ luật, người cùng bạn ghét hắn ta, mướn người ở lớp học phá hư kỷ luật. Vì vậy, uy tín của uỷ viên kỷ luật xuống dốc không phanh."
Vương Chấn bừng tỉnh: "Người bạn học chính là Hoa gia, Tào gia ở chỗ đảng Thời Tiến?"
Tào Hi: "Xuất phát từ khía cạnh của người thu lợi, chắc là như vậy."
Trình Tụ: "Hiện giờ cậu đều là lấy ba đảng tranh chấp làm tiền đề, làm sao biết không có bên thứ tư chứ?"
Tào Hi: "Có khả năng này. Suy nghĩ của tôi là suy nghĩ từ khía cạnh tranh cử, tăng lên tới mức độ quốc tế, cũng có thể là người của những quốc gia khác chạy tới làm nước đục."
Tào Khải Trí đột nhiên nói: "Có phải là người của quân bộ hay không?"
Có thể là có, thế nhưng suy nghĩ tới quan hệ của quân bộ và Trình Tụ, Tào Hi không nói.
Trình Tụ muốn nói, nhân viên của bộ phận quân bộ xác thực có tư cách phân phối cơ giáp, thế nhưng chiến lực hố cha* rột rột chít chít kia, đâu có tư thế oai hùng giống tác phong quân nhân. Sau đó nhớ tới, đây là một trăm năm sau. [Dùng để châm biếng chế giễu, có ý nghĩa lừa dối, là thuật ngữ mạng]
Vương Chấn bị bọn họ nói xong cả người khẩn trương: "Vậy giờ chúng ta phải gì giờ? Nếu như Hoa gia và Tào gia lên nắm quyền, chúng ta có phải thật sự lưu vong hay không? Đi nương nhờ Phó Thần Hi?"
...
Vài ánh mắt đồng loạt xem thường hắn ta.
Tào Hi: "Chọn trường học trước, những thứ khác đến lúc đó lại nói."
Trình Tụ vuốt cằm: "Tôi cảm thấy Đại học Thủ đô cũng không tệ lắm."
Tào Khải Trí: "Được, vậy học trường tiểu học thuộc Đại học Thủ đô đi."
Trình Tụ: "..." Không phải là đang thảo luận chạy trốn hay sao chứ? Vì sao đột nhiên phong cách vẽ đã chuyển biến như vậy... An cư lạc nghiệp?
Vương Chấn cũng không phải người xoắn xuýt, nếu thông minh như Tào Hi cũng không lo lắng, bản thân càng không cần lo lắng. Hắn và Trình Tụ một người ngủ một người ăn, cũng đem phiền não tạm thời ném ra sau đầu.
Tào Hi và Tào Khải Trí đến căn phòng cách vách.
Tào Khải Trí: "Nếu quả như thật là như cậu nói vậy, chúng ta có muốn quay về Tào gia hay không?"
Tào Hi: "Trở về, sau đó bị khinh bỉ, cười nhạo, lợi dụng chút cặn cũng không còn sao?"
Lúc trước Tào gia dự định phái người cho Tào Hi cũng không phải Tào Khải Trí. Cậu biết cha chuẩn bị lợi dụng cậu ở chức vị bộ phận quản lý tài nguyên, kiếm chác tư lợi, sau đó lại chuyển sang đánh những người khác một cào, thất vọng rời đi.
Tào Khải Trí: "Cậu định làm gi? Trợ giúp Bàng gia?"
Có người gõ cửa, Trình Tụ cầm kem ốc quế đi tới: "Kem ốc quế khách sạn ăn ngon hơn mua bên ngoài, hương sữa rất đậm đà."
Tào Hi dùng ngón cái lau vết bẩn ở khóe miệng y: "Không thể ăn quá nhiều."
Trình Tụ trừng hắn.
Tào Hi dịu dàng nói: "Dạ dày em chưa lớn tốt đâu."
Trình Tụ: "Đầu óc anh mới chưa lớn tốt đó!"
"Được, coi như anh thiếu đầu óc."
"..." Trình Tụ tiếp tục ăn, "Các anh mưu đồ bí mật đối phó ai? Nói tiếp đi."
Y tuổi còn nhỏ đã thông minh, Tào Khải Trí không muốn đem tính toán riêng tư biểu lộ quá sớm ở trước mặt y: "Không có gì, lại nói chuyện nhóc đi Tiểu học."
Trình Tụ: "Em đã quyết định nhảy lớp."
Tào Khải Trí cau mày. Cậu không quá tán thành đốt cháy giai đoạn, nhưng mà Tào Hi gật đầu đồng ý, cũng không tiện nói gì nữa, dù sao người thật sự gần gũi Trình Tụ không phải là mình.
Tào Hi: "Cậu nghĩ đảng Dân Thanh, đảng Thời Tiến, ai thích hợp làm đảng nắm quyền đảm nhiệm tiếp theo hơn?"
Ai cũng không thích hợp.
Tào Khải Trí và Trình Tụ không hẹn mà cùng nghĩ.
Tào Hi: "Vốn là còn lựa chọn thứ ba, đã đào hố chôn mình rồi. Cho nên chỉ có hai lựa chọn." Đó là nói đảng Bảo Ích. Số phiếu và lực ảnh hưởng của đảng phái khác kém quá nhiều, vỗ ngựa khó đuổi.
Trình Tụ nhịn không được cảm khái: "Người trong nước vất vả cần cù làm việc, đúng hạn nộp thuế, kết quả là, lại muốn từ đê tiện vô sỉ đại hỗn cầu* và âm hiểm giả dối kẻ khốn nạn chọn một trong làm người lãnh đạo. Thật là, tạo nghiệt gì đây! Tôi chọn Dân Thanh Đảng."
[Đại hỗn cầu có ý nghĩa tương tự với đại phôi đản aka kẻ khốn nạn]
"..." Tào Hi hỏi, "Có quan hệ với Thomas Tào Nhiếp hay không?"
Trình Tụ: "Đây là lý trí của tôi lựa chọn."
Tào Hi thoả mãn.
Trình Tụ: "Lý trí tôi khuất phục một mặt cảm tính của tôi."
Tào Hi: "..."
Tào Khải Trí nghe không hiểu ý của hai người, nhưng không trở ngại cậu làm ra quyết định của chính mình: "Tôi chọn đảng Thời Tiến."
Tào Hi: "Cậu giờ vẫn là đảng viên của đảng Thời Tiến?"
Tào Khải Trí: "Trước lúc vào đảng, tôi đã đi."
Trình Tụ cảm thán: "Tôi vẫn cho là giá phòng mắc, không nghĩ tới chi phí của đảng càng đắc, cũng đem người sợ tới xa xứ."
Tào Khải Trí: ""..."
Tào Hi: "Chỉ số IQ của Vương Chấn không đủ để tham dự loại bỏ phiếu này sẽ xảy ra không ổn định của kết quả, cho nên, một phiếu cuối cùng do tôi tự bỏ."
Trình Tụ và Tào Khải Trí đều nhìn về hắn...
Chuyện Thủ đô tinh gặp phải cơ giáp tập kích rất nhanh chấn động toàn bộ tinh hệ Trung Ương, ngay sau đó là cả Tinh quốc.
Người ngoài hành tinh muốn xâm lấn?
Nội bộ có người muốn tạo phản?
Suy đoán và đồn đãi đủ loại đủ kiểu nổ ra, Tổng Thống đã bị hắc xuất tường* lại một lần nữa từ trong quan tài lôi ra đánh thi thê. Tổng cục cảnh sát Trung Ương, cơ quan tình báo Trung Ương, cục an ninh Trung Ương vân vân cùng với các ngành liên quan tới an toàn đều bị mắng máu chó đầy đầu, ngay cả cục thuỷ lợi Trung Ương, cục điện lực cũng không tránh được dùng ngòi bút làm vũ khí. Như vậy đảng Thời Tiến Đảng, đảng Dân Thanh của đảng lớn càng không cần phải nói, "sâu mọt của quốc gia" "đảng ăn thịt người" đủ loại từ ngữ kéo tới.
[Hắc xuất tường: Tường ở đây là chỉ phân. Câu này theo mình nghĩ nghĩa của nó là đen như cứt, ko biết phải ko thôi:v]
Không vừa lòng với Tổng Thống đương nhiệm cùng vài giới Chính phủ hoàn toàn bộc phát, trên web cực đoan, ngôn luận kích tiến đã càng không thể cứu vãn.
Thời khắc mấu chốt, đảng Dân Thanh ra chiêu: Xét xử công khai Tổng Thống trước thời hạn.
Phiếu bầu cử rớt xuống âm của Tổng Thống hiển nhiên là dê con thế tội tốt nhất ở trước mặt. Tổng Thống không cam lòng bị hi sinh, công văn nội bộ của văn phòng mỗi một giờ lại phát thảo ba bản khiển trách tổng cục cảnh sát Trung Ương không có năng lực, cũng "Không cẩn thận" mà truyền tới mạng lưới bên ngoài.
Việc đã đến nước này, hai đảng phái lớn hoàn toàn xé rách da mặt.
Một ỷ vào bản thân còn chưa bị kết tội, vẫn như cũ chiếm đoạt danh hiệu Tổng Thống chửi bâng quơ.
Một dựa vào ưu thế của phía kiểm tra, không ngừng mà thêu dệt tội danh, bôi đen Tổng Thống.
Tình hình chiến đấu kịch liệt, gần như không khác biệt với mình trần ra trận ném một bạt tai.
So với hai bên bọn họ, ngay từ đầu đã đảng Thời Tiến đã không bị kéo vào vòng chiến bảo vệ nguyên khí rất tốt, phe phẩy quạt lá cọ [2], cười nhìn hai đảng khác chó tranh mồi, nếu là thế lửa quá nhỏ, còn mướn thuỷ quân châm ngòi thổi gió.
Nếu như tiếp tục như vậy, tranh cử lần sau cũng không có gì để lo lắng.
Rắn đánh bảy tấc*.
[tiểu hiểu thêm tại đây]
Hoa gia mỗi lần ra tay nhanh mà rất chuẩn, trực tiếp kháp mạch máu của Bàng gia. Thua ở chỗ nào? Vừa xem hiểu ngay. Bàng gia kém nhất đánh cờ đó là tổ hành động đặc biệt. Để đả kích Tổng Thống, tổ hành động đặc biệt được tập trung hoả lực tiến công, bởi vì liên quan đến "Thực thi không vi phạm pháp luật", bọn họ đích xác sẽ không đánh bị thương gần động cốt, nhưng danh tiếng xuống dốc không phanh cũng là sự thật không thể thiếu. Đảng Dân Thanh lên nắm quyền, không nói có cần bọn họ hay không, hai bên luôn có ngăn cách.
Mặt khác, đảng Thời Tiến nắm giữ Hội nghị Lập pháp mới thật sự là người bóp cổ tổ hành động đặc biệt.
Bọn họ không sợ Bàng gia Hà gia, bởi vì tội danh thành lập, cũng có thể miễn trừ hình pháp. Nhưng bọn họ không thể không sợ Hoa gia, một khi Hoa gia làm bài lớn về vụ án "tuân mệnh giết người" này, huỷ bỏ "Thực thi không vi phạm pháp luật", ưu thế "đặc biệt" của tổ hành động đặc biệt không còn sót lại chút gì. Từ đó về sau, thật sự là ngày liếm máu trên dao, họa phúc khó đoán.
Cho nên tổ hành động đặc biệt dám ở thời kì nhạy cảm như vậy lái cơ giáp làm ra sự kiện lớn. Bị bắt như thế nào, được cao như thế nào, không xoá bỏ "Thực thi không vi phạm pháp luật", bọn họ chính là có kim cương không thể làm hư thân, không thể phá vỡ.
Bàng gia nghĩ thông suốt điểm này, lại bó tay không kế.
Nước cờ này Hoa gia đi được quá tốt, là âm mưu, thêm cả dương mưu*, hoàn toàn không chê vào đâu được.
[Âm mưu và dương mưu giống nhau ở chỗ chỉ muốn đạt được kết quả tốt nhất. Chỗ khác biệt giữa chúng là âm mưu có sơ hở có thể tìm ra, mà dương mưu là theo thế mà động, theo thế mà phát, không có dấu vết để tìm ra, so với âm mưu thì cao minh hơn nhiều cũng khó thực hiện hơn nhiều.
Có thể hiểu nôm na dương mưu là làm trong sáng, ngay trước mặt người khác. Còn âm mưu là làm trong tối, kín kẽ hơn]
Vì thế, Bàng gia và Hà gia đã cầm đuốc soi dạ đàm* ba đêm rồi, như trước hết đường xoay xở.
[Ví vón nói chuyện rất hợp nhau, rất sâu sắc. Cũng ví von người nào đó công tác rất nghiêm túc, rất chuyên nghiệp.]
Ý kiến của Hà gia là bất kể như thế nào cũng phải từ trong miệng của tổ hành động đặc biệt bốn chữ "Hoa gia xúi giục", đem Hoa gia từ phía sau màn kéo ra tới trước đài.
Bàng gia trực tiếp bỏ qua ra tay từ tổ hành động đặc biệt, đề nghị ra tay từ những nhược điểm của Hoa gia. Ví dụ như ra tay từ lão Đại của Hoa Trường Lâm tham ô bị tố giác, lão Nhị đánh nhau vào nhà giam. Hai chuyện này đều là công lao của bọn họ, hiện giờ người còn ở trong tù, bọn họ có nhiều cơ hội động thủ. Nhược điểm trong tay, không sợ Hoa gia không chịu thua.
Hà gia không lạc quan như vậy. Hoa lão trước khi giống trống khua chiêng tìm người tìm kiếm tăm tích của Tam thiếu Hoa gia, chính là ý vứt bỏ lão Đại, lão Nhị. Cho dù Tam thiếu tìm không được, còn cháu họ quan hệ xa hơn chút. Nói chung, Hoa gia giờ đã làm xong chuẩn bị lên ngôi, tuyệt đối không thể vì hai người con trai mà buông bỏ.
Bàng gia cũng phủ nhận ý nghĩ của Hà gia. Người lái cơ giáp còn chưa bắt được, Trần Kiến Cường mỗi ngày được tổ hành động đặc biệt, đừng nói nghiêm hình bức cung, ngay cả làm đủ mát xa cho gã cũng phải lo lắng có biết dùng lực quá mức hay không.
Người Hà gia hỏi: "Tại sao phải cho làm đủ mát xa cho hắn?"
Người Bàng gia mệt lòng: "Sau khi hắn đi vào giấc ngủ không tốt, tôi sợ hắn quá tiều tuỵ, ảnh hưởng hình tượng cảnh đội chúng ta."
Người Hà gia: "..."
Bàng Hạc Viên vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng: "Nếu như trước đây chính là công bằng mà tranh cử, không đùa giỡn khôn vặt, không giở trò, hiện giờ cũng không tới mức bị động như vậy."
Người Hà gia đề nghị "đùa giỡn khôn vặt, giở trò" không hờn giận: "Lời nói này, hình như trước đây ông không đồng ý."
Bàng Hạc Viên: "Tôi là không đồng ý."
Những người khác: "..."
Người Bàng gia tương đối hiểu cá tính của ông, miệng mồm lại cứng, thời khắc mấu chốt còn bằng lòng vì trong nhà thu dọn cục diện rối rắm: "Vậy ông có biện pháp gì xoay chuyển cục diện hay không?"
Bàng Hạc Viên: "Tạo một máy thời gian, quay lại quá khứ."
...
Những người khác tiếp tục châu đầu ghé tai.
Máy truyền tin ở cổ tay Bàng Hạc Viên vang lên hai cái, là thư ký của ông ta, sau khi nối thông, chợt nghe thư ký nói: "Tào Hi muốn gặp ông."
Bàng Hạc Viên: "Có nói nguyên nhân hay không?"
"Cậu ta nói cậu ta có thể giúp các ông phản công, nhưng điều kiện tiên quyết là, muốn làm một khoản giao dịch."
Em họ của Bàng Hạc Viên ngồi ở bên cạnh nghe được rõ ràng, lại gần hỏi: "Tào Hi? Thiếu niên ra tòa làm chứng kia?"
Bàng Hạc Viên đẩy đầu của ông ta ra, trả lời thư ký: "Tôi nửa tiếng nữa tới khách sạn, cậu hãy đi trước. Nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ an toàn của bọn họ." Chờ ông tắt đi truyền tin đứng lên, phát hiện những người khác đều dừng lại nói chuyện với nhau mà nhìn ông.
Bàng Hạc Viên: "Cậu ta mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng rất tin cậy."
Gia chủ của hai nhà Hà, Bàng gia không chút do dự: "Chờ tin tức tốt của ông."
——
[1] Cỏ thỏ ti, là một giống tầm gửi, sống nhờ ở các cây khác, hạt nó dùng làm thuốc. Ở Việt Nam gọi là dây tơ hồng.
[2] Quạt lá cọ:
Chú thích:
Đứng đầu tòa án là chánh án tiếp đến là phó chánh án và nhân viên (người giúp việc). Trong một phiên tòa xử thì có thẩm phán, kiểm sát và thư ký tóa. Thẩm phán là người có quyền quyết định chính trong một vụ án (theo sự phân công của chánh án).
Quy trình xử án: gồm thụ lý hồ sơ, xem xét hồ sơ, sơ thẩm, phúc thẩm nếu không phải xét xử lại.
Quốc hội là cơ quan lập pháp của một quốc gia. Quốc hội được người dân bầu cử và có nhiệm vụ thông qua hiến pháp và các bộ luật và thường được thiết kế theo hình thức Nghị viện.
Viện kiểm sát có chức năng thực hiện quyền công tố. Viện kiểm sát và toà án là hai cơ quan thuộc nhánh Tư pháp trong bộ máy nhà nước (Lập pháp, Hành pháp, Tư pháp).
———