Lão Tướng

Chương 1: Chương 1




Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]

Chương 1: Cuộc sống mới (thượng)

Ngày thứ tám Trình Tụ tỉnh lại, lần thứ ba được phỏng vấn.

Địa điểm vẫn là gian phòng trống rỗng.

Y ngồi trên đất.

Không có người thứ hai bước vào, chỉ có máy phát tiếng truyền ra tiếng nói lạnh như băng: “Ngày hôm nay cơ thể có gì không khoẻ không?”

“Chán tới nổi bắt đầu đếm mình có bao nhiêu cọng lông tơ có được tính không?”

“Vẫn không nghĩ ra được gì à?”

“Tôi cho rằng tôi là đàn ông.” Trình Tụ đột nhiên cười cười, lộ ra một hàng răng gọn gàng sạch sẽ, “Tôi nghiêm túc kiểm tra bộ phận sinh dục, xác định không phải nhân tạo, hơn nữa nhìn kích thước, chắc là XL, rất phù hợp mong đợi của tôi.”

“Những thứ khác thì sao? Ví dụ như tên của cậu, nguồn gốc hoặc năng lực vân vân.”

“Năng lực đó, bắn rất chính xác tính không?”

“Cậu luyện tập xạ kích?”

“Khi giải quyết nhu cầu sinh lý.” Mặc dù trước mặt không có người nhìn, y vẫn mờ ám mà nháy mắt một cái, “Mấy người biết đó, năng lực của mặt này cũng là một tiêu chuẩn quan trọng nhất của tôi so với tính chân thực của bộ phận.”

Máy phát tiếng không còn tiếng động.

Trình Tụ đột nhiên nói: “Ngày đó mấy người nói, nếu như tôi không đúng lúc tỉnh lại, rất có thể sẽ biến thành trẻ sơ sinh một tuổi, thậm chí co rút thành trứng thụ tinh, đây là thật ư?”

“Chúng tôi quan sát cậu ba năm, thân thể và tuổi tác của cậu dưới tình huống mắt thường có thể nhìn thấy được không ngừng thu nhỏ lại. Chúng tôi có căn cứ thiết thực.”

“Tôi cũng không phải hoài nghi, chỉ là có chút tiếc nuối, thiếu chút nữa có thể công bố ẩn số của cơ thể tôi rồi. Có câu người già thuộc đường*. Hay là chờ sau khi trứng thụ tinh tách ra, chúng ta có thể theo chúng nó tìm được cha mẹ của tôi.” [Ví với người có kinh nghiệm, có thể dạy bảo người khác]

Đối phương không thích chuyện cười của y, lạnh lùng nói: “Hôm nay đàm phán dừng ở đây, cậu có thể nghỉ ngơi.”

Cái gọi là nghỉ ngơi, chính là một mình đợi ở gian phòng “phòng trò chuyện” cùng với một cánh cửa ngăn cách, với một cái giường, một ngọn đèn, một toilet, thích làm gì thì làm.

Trình Tụ quẹo vào gian phòng, cánh cửa kia lập tức đóng lại.

Đèn chiếu ở đầu giường, mền xếp chỉnh tề, cơm thừa đã không thấy bóng dáng. Hiển nhiên khi y được phỏng vấn, đã có người đi vào gian phòng, cũng làm xong vệ sinh sạch sẽ.

Trình Tụ nằm ở trên giường nhắm mắt lại.

Cái gì cũng không nghĩ ra?

Đương nhiên không.

Sau khi y tỉnh lại lần thứ ba, bốn ngày, cũng đã đem hồi ức chói lọi mà vĩ đại của bản thân nhớ gần hết.

Tên từng dùng: Trình Tụ.

Tên thường dùng: Lâm Doanh.

Chức vụ: Thượng tướng Thất tinh của Tinh tế liên hợp Chủng quốc chưa từng có trong lịch sử, Tổng tư lệnh tung hoành ba mươi sáu tập đoàn trú quân, quân viễn chinh, quan chỉ huy cao nhất binh sĩ hành động đặc biệt, Hội trưởng Quân sự hội nghị danh dự vĩnh cửu, người quản lý trường Quân đội một trăm ba mươi tám viện liên hợp nổi danh...

Danh hiệu quá nhiều, lười đếm.

Nhưng có một chút rất rõ ràng —— y ở sinh nhật ba mươi chín tuổi, gặp phải ám sát, tính mạng đe dọa, dựa vào kinh nghiệm từng trải, chết chắc rồi. Khi đó nhắm mắt lại, y đã làm xong chuẩn bị an giấc ngàn thu. Tiếc nuối duy nhất là đường đường Thượng tướng Thất tinh, sau khi chết rất có thể cùng một đám Thượng tướng năm sao chen chúc ở trong một miếng nghĩa địa chiến công —— y không cho rằng Chính phủ bất hòa từ trước đến nay với mình lại lòng tốt cho y một mình nằm một miếng đất phỏng thuỷ tốt.

Mặc kệ nói như thế nào, vậy cũng là chuyện của sau khi chết đi, ít ra y tuyệt đối không muốn có một ngày sẽ lấy lúc bảy tám tuổi, một lần nữa mở mắt, đối mặt thế giới này.

Rất nhiều người hướng tới “trọng sinh” còn đối với y mà nói, “hoàn toàn không cần thiết.”

Y khi còn sống công thành danh toại, rầm rầm rộ rộ, đã định trước trở thành một nét bút tinh tế đậm mực đen trên Hợp chủng Quốc sử, cho dù khen chê không như nhau, cũng chỉ có bình luận lịch sử. Dù cho thời kì trung niên chết bởi ám sát, cũng không tiếc nuối, y không thể tưởng tượng dáng vẻ bản thân tóc bạc hoa râm than thở vào ban đêm, tưởng niệm trời sao lúc già yếu mà hiu quạnh, sinh mạng biến mất ở thời khắc huy hoàng đỉnh nhất, là đãi ngộ ưu đãi nhất đối với phẩm chất anh hùng. Về phần báo thù, chỉ cần y còn sống, kẻ địch tồn tại vĩnh viễn, giết không bao giờ hết, diệt không kịp, tựa như gián trong nhà bếp, chuột trong cống ngầm, cho nên, chết ở trong tay ai cũng không có gì khác nhau.

Như vậy cuộc sống “Jack Sue”*, còn cần phải làm lại một lần nữa? [tương tự Marry Sue]

Đáp án của Trình Tụ là: Không.

Nhưng y không thể tuỳ tiện chết được nữa.

Một là sau khi chết không cách nào ép buộc xác mình tự chạy về nghĩa địa chiến công, phơi thây ngoài đồng không phù hợp cuộc đời mỹ học* của y. [Mỹ học là bộ môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội.]

Hai là y không biết mình còn có thể “tỉnh lại” lần thứ hai hay không.

Căn cứ vào hai điểm này, y cần phải biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra ở trên người của mình.

Tỉnh lại ngày đầu tiên, y trải qua ở trong ngu ngơ, trong đầu một khoảng trống rỗng, không biết mình là ai, người đang ở đâu.

Ngày thứ hai, y mang theo một đầu đặc kẹo, ở trong “phòng nói chuyện” được một người “nhìn không thấy” ép hỏi nửa ngày.

Thứ ba, bốn ngày, khôi phục ký ức.

Ngày thứ năm, y giả bệnh, sau đó bị thuốc mê khắp phòng làm ngất đi, đang ngủ trải qua một lần kiểm tra toàn thân kết quả là “khoẻ như trâu“.

Thứ sáu, bảy ngày, y bắt đầu suy nghĩ làm sao từ nơi này chạy đi.

Ngày thứ tám...

Chính là ngày hôm nay, lại trải qua một trận phỏng vấn chẳng thể hiểu ra sao, tiến triển của bỏ trốn vẫn như cũ dừng lại ở trên 0.0001% không thể bỏ trốn. Phòng bị của đối phương đối với y dùng bốn chữ hình dung —— Không có kẽ hở.

Y thậm chí cũng không biết thân thể này rốt cuộc là có phải của y hay không.

Trình Tụ nhắm mắt lại sờ sờ nốt ruồi lớn màu nâu nhạt trên ngực.

Để bù đắp “không đủ uy nghiêm” trên vẻ ngoài, trước đây y để lại tất cả vết thẹo, bao gồm lúc đánh người bị đối phương “móng tay điên cuồng” cào trầy. Mà giờ, dấu vết đều không thấy, chỉ có nốt ruồi bẩm sinh này vẫn còn.

Đây là vật chứng quan trọng thầy của y kết luận “lòng ôm chí lớn” “tương lai rộng mở“. Y trước đây đã từng tỉ mỉ quan sát, có thể xác định, giống như ban đầu, tin chắc sau này lớn hơn nữa, màu sắc và kích cỡ của nốt ruồi này sẽ lớn lên thành hình dạng gần giống như trong ký ức. Nhưng, đây vẫn không thể để y tin tưởng thân thể của mình thật sự rút nhỏ. Mặc dù Tinh Quốc nghiêm cấm nghiên cứu nhân bản và sao chép ký ức, nhưng cấm có nghĩa là “có“. Còn phức tạp hơn phát triển ngược, nhân bản và sao chép coi như dễ tiếp thu hơn. Đáng tiếc, tri thức căn bản của y tất cả đều là tin tức phía Quân sự Chính trị, đối với sinh vật y học không có manh mối.

Phải tìm một cơ hội chủ động đánh trả mới được.

Thượng tướng đại nhân tin chắc sẽ không rơi nhân bánh nên lẩm bẩm nhớ kỹ kế hoạch tác chiến, chậm rãi bước vào mộng đẹp.

Máy bay bị bão tuyết cuốn rời khi đi tuyến đường an toàn đã dự định, hút vào trong khe núi chật hẹp. Hai cánh hai bên đánh vào vách núi, dần dần trầm xuống. Phía dưới là sông chảy xiết, vô số đá ngầm, nước sông vỗ đá ngầm, bọt nước văng khắp nơi, như quái thú phẫn nộ gào thét miệng to như chậu máu, chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.

Thời khắc mấu chốt, Trình Tụ vứt bỏ máy bay, mở cửa khoang nhảy xuống.

Lực đánh vào khi đi vào nước nhỏ hơn so với tưởng tượng, thế nhưng nước sông lạnh thấu xương, lạnh hơn trong tưởng tượng. Lúc mũi bị nước vào, y mới ý thức mình đã quên mặc áo phao. Lúc này đã không kịp ân hận mình lỗ mãng, dòng sông cuộn trào mãnh liệt đưa y một đường vọt tới trước, vọt tới nơi vách núi, đi lên trước nữa đúng là thác nước cao vài trăm mét.

Trình Tụ cả kinh cả người rét run, liều mạng vung vẩy tay chân, lực đẩy của nước sông như lưỡi hái tử thần, chầm chậm mà kiên định rơi xuống.

Chỉ mành treo chuông.

Một nhánh cây từ bên cạnh vươn tới, y thậm chí thấy rõ lá non màu xanh biếc ướt át run rẩy mà rung động ở trong khúc cây.

Trình Tụ không chút do dự đưa tay nắm lấy cành cây.

Sau đó.

Cành cây bị buông lỏng ra.

Thân thể y bị ép xoay nửa vòng, trượt về phía sau.

Bên bờ, một bóng dáng quen thuộc đứng ở cạnh cây nhỏ nẩy mầm, mím môi cười tuyệt vọng nhìn về phía y.

...

Lại là Tào Nhiếp của Thomas!

“Hắt xì!”

Trình Tụ ở trong tiếng hắt xì của mình tỉnh lại, phát hiện ngủ một giấc đến ngày đông giá rét —— nhiệt độ phòng chợt giảm xuống, vả lại không dừng lại.

Thượng tướng chinh chiến nhiều năm, gặp phải tình huống so với lúc này còn ác liệt hơn gấp trăm lần, nhưng đó là sau khi thành niên da thô thịt chắc không sợ thao luyện, y hiện giờ, chỉ là một ranh con da non thịt mỏng.

Trên da trắng non mềm mọc lên mụn thịt rậm rạp chằng chịt, lạnh như băng giống như một giây kế tiếp sẽ kết sương. Y chà xát cánh tay, nhanh chóng đứng lên, bắt đầu vòng quanh phòng nhỏ chạy bộ, gập bụng, chống đẩy hít đất, làm nâng cao đùi...

Liều mạng hoạt động cùng với nhiệt độ bên trong phòng liên tục giảm xuống, đứng ở hai đầu chơi kéo co không ngừng mà làm hao mòn thể lực của y.

Trên thân thể mệt mỏi rã rời cũng không đánh mất ý chí của y.

Y đang đợi.

Có lẽ là một giờ, hai giờ, có thể là một giây, hai giây...

Nơi bức tường cách đầu giường không xa, có một ngăn nhỏ, đó là cửa đưa cơm, một ngày ba bữa mỗi ngày của Trình Tụ cũng sẽ từ nơi đó đúng giờ đưa đến.

Nếu như hôm nay bữa sáng đúng giờ đưa tới, nói rõ đối phương không vứt bỏ y, nhiệt độ phòng hạ thấp chỉ là ngoài ý muốn. Nếu như không có, có thể là đối phương muốn xuống tay rồi, cũng có thể là đối phương gặp bất ngờ gì đó.

Với một đứa trẻ ranh bảy tám tuổi mà nói, lượng vận động của y đã vượt mức. Thế nhưng với một Tướng quân trong thiên quân vạn mã giết ra ngoài mà nói, lực ý chí của y còn có thể kiên trì rất lâu, rất lâu, rất lâu...

“Lạch cạch.”

Một túi từ trong ngăn nhỏ trượt xuống.

Trình Tụ đã chạy tới “hai vai mệt mỏi đầu gối cứng ngắt, mỏi eo đau lưng chân chuột rút” thở phào nhẹ nhõm, khom lưng nhặt túi lên. Trong túi bảy tám miếng bánh mì, một bịch sữa tươi. So với trước đây hai miếng bánh mì, một bịch sữa tươi, một miếng jăm-bông, một quả trứng gà và một quả quýt, thức ăn hôm nay quá thô sơ, như là vội vã chuẩn bị trước khi ra cửa, nhưng y ăn rất vui vẻ.

Khi vùi sâu trong hoàn cảnh khó khăn, sợ nhất đã thành không thể thay đổi, trơ mắt nhìn các loại ý nghĩ từng cái từng cái vấp phải trắc trở mà bó tay chịu trói. Cho nên, hành động ngay khi có sơ hở, thay đổi chính là không giới hạn.

Trình Tụ ăn xong bánh mì uống xong sữa tươi, chưa thoả mãn mà liếm liếm ngón tay.

Lúc dùng cơm, nhiệt độ phòng ung dung bình thản tăng trở lại, nguy cơ bị đông chết cứng giải trừ, thế nhưng, biến hóa tới, thời cơ cũng đã tới rồi. Y bắt đầu suy nghĩ tìm một thời cơ thích hợp “ra trận“.

Nhà dột gặp mưa đêm*, buồn ngủ có người tặng gối nằm, vận may và vận rủi luôn đi song song nhau, lúc nào cũng xuất hiện luân phiên. [Có thể hiểu là nghèo mà còn mắc cái eo]

Trình Tụ hắt xì cả một đêm thật vất vả ngáp một cái, chuẩn bị ngủ bù, chợt nghe một tiếng “Ầm”, cửa mở.

Ngoài cửa vẫn là “phòng phỏng vấn” chẳng có gì kia.

Trình Tụ duỗi người đứng lên, đi toilet rửa mặt, mới chậm rãi đi ra.

Cửa rất nhanh đóng lại, máy phát tiếng truyền ra tiếng nói lạnh như băng mà máy móc như lúc trước: “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Trình Tụ nhún vai: “Quá tốt! Mới vừa đi ngao du sao Diêm Vương quay về, khắp nơi đều là nham thạch và băng, tôi thiếu chút nữa cho rằng bản thân mình bị kẹp ở trong khe đá khắc băng, bị sao băng bắn trúng đầu mới xuất hiện linh trí.”

“Tối hôm qua hệ thống điều hòa không khí xảy ra chút trục trặc.”

“Xin lỗi này thật là vô cùng chân thành nha.”

Đối phương không để ý tới y giễu cợt, tiếp tục đề tài một nghìn như một: “Cậu nằm mơ đến sao Diêm Vương? Đó là nơi nào? Nơi cậu đã từng đi qua?”

Trình Tụ nói: “Có trời mới biết. Tôi chỉ là buột miệng, có thể thật sự có một chỗ như thế ư?”

“Đông lạnh một buổi tối rồi, cơ thể của cậu có khó chịu gì không?”

Âm thanh của đối phương như trước không có gì phập phồng, nhưng Trình Tụ nghe được một chút sốt ruột.

“Đói bụng rồi.” Y không quanh co nữa, ngắn gọn nói vào chủ đề, “Rất muốn ăn bánh sinh nhật. Hai tầng, tầng trên dùng chocolate viết “Sinh nhật vui vẻ” mờ nhạt mơ hồ, bên cạnh gắn rất nhiều lát trái cây.”

“Đây nhờ ký ức của cậu hay là tưởng tượng của cậu?”

“Không biết. Hay là cho tôi một bánh ngọt thật sự đi, tôi mới có thể rõ ràng hơn.”

Đối phương trầm mặc một hồi nói: “Chúng tôi không thể chờ đợi không chừng mực.”

Trình Tụ cảnh giác: “Có ý gì?”

Máy phát tiếng duy trì trầm mặc. Cửa phòng ngủ được mở ra, có nghĩa là kết thúc nói chuyện lần này.

Trình Tụ đứng ở tại chỗ một lát, xác nhận đối phương xác thực không có ý “tiếp tục”, mới trở lại phòng.

Hệ thống điều hòa mất cân bằng có thể dùng trục trặc để giải thích khách quan, nhưng phỏng vấn sớm, đối thoại sốt ruột cũng thuộc về hành vi chủ quan. Quả thực có chuyện gì đó xảy ra, mà còn gây bất lợi cho đối phương.

Có thể có hai loại.

Một loại là nguyên nhân bên trong, đến từ chia rẽ nội bộ, để cho bọn họ cảm nhận được áp lực.

Một loại là nguyên nhân bên ngoài, nguyên nhân có rất nhiều, nhưng nhìn trước mắt, ngoại trừ thiếu chút nữa đông chết y, đều tốt.

Nhìn đối thủ mất hứng, bản thân luôn luôn vui vẻ.

Trình Tụ đi vào toilet.

Để tránh y thông qua hệ thống toilet ảnh hưởng hệ thống trung tâm, nơi này sử dụng là bồn cầu tự hủy. Đừng nói bọn họ không thân thiện, để bảo đảm hắn sử dụng bồn cầu thuận lợi, dễ chịu, vui vẻ, bên cạnh còn trang bị một cái hút bồn cầu. Tạm thời coi như là một tin tức tốt.

Trình Tụ đem gậy hút bồn cầu gở xuống, quỳ rạp trên mặt đất dùng xúc cảm tìm tìm, sau khi xác nhận dùng tốt giống như tưởng tượng, đứng dậy mở nắp đựng nước bồn cầu, từ trong nước lấy ra túi ny lon. Trong túi chứa năm miếng bánh mì, một trứng gà, một quả quýt, đều là hai ngày trước từ trong kẻ răng tiết kiệm được.

Chuẩn bị tốt tất cả, y về đến phòng, đối diện ngăn nhỏ ngồi xuống.

Lúc viết kế hoạch, y hưng phấn, kích động; lúc thật sự phải ra tay, lại một bộ bình thản. Coi như đỉnh đầu có một chùm sáng, bên tai có người hợp ca “Hallelujah“... Trong lòng bình ổn bão đến cũng thôi không nổi gợn sóng.

Y biết xác xuất thành công không lớn, y cũng biết hậu quả có thể rất nghiêm trọng, chỉ là, không có nhiều thời gian đợi nữa rồi.

Đối phương nói ra “không thể chờ đợi không chừng mực”, không khác gì truyền xuống thông điệp cuối cùng.

Hết tính nhẫn nại bước tiếp theo là cái gì?

Xoá bỏ?

Sửa đổi?

Dù sao cũng sẽ không vui vẻ.

Đợi khá lâu, bên trong vách tường truyền đến tiếng va chạm rất nhỏ không thể nghe thấy, từ trên cao đi xuống, từ xa đến gần.

Trình Tụ căng thẳng tay chân, hai mắt dán chặt ngăn nhỏ.

Cửa che ngăn nhỏ lùi lại, mỗi lần thức ăn từ bên trong đụng vào cửa che, nó mới nâng lên. Cho nên, Trình Tụ đã đem tiếng vang thức ăn đụng vào cửa ngăn coi như tín hiệu.

Cùng tiếng vang, nhanh chóng lao tới.

Bảy tám tuổi có ưu thế của bảy tám tuổi, ví dụ như khung xương nhỏ, đầu vào ngăn nhỏ dư sức. Nếu đầu có thể qua, những thứ khác không thành vấn đề. Y đối với độ mềm dẻo của mình có lòng tin.

Cấu tạo bên trong ngăn nhỏ cùng y tưởng tượng giống nhau, là một bờ dốc đứng. Y dùng hút bồn cầu hít vào trên tường, nhìn không thấy phần cuối.

Không cách nào xác định gian phòng có theo dõi hay không, cũng không biết một giây tiếp theo cửa phòng ngủ sẽ mở hay không, y phải giành giật từng giây.

Trình Tụ từ trong bữa trưa lôi ra một thanh chocolate, ngậm trong miệng, miệng nút chùn chụt, hai chân để ở hai bên đường ống, nương lực hút bồn cầu, từng chút một đi lên phía trước. Sáng sớm vận động quá mức để lại ký ức đau nhức, hơi dùng một chút lực, đủ loại chua xót.

May là tư chất đường ống tương đối giống nhau, mượn lực tốt.

Y từ trong đau khổ mua vui mà nghĩ, loại chất gỗ này, gặp “Thiên sứ Trời sao”, một ngón tay út là có thể chọc thủng.

“Sứ giả Tinh Hải” là lúc thăng chức Thiếu tướng, thầy đưa cho y quà mừng, sau lại bị truyền thông coi như thế thân, được xưng bách chiến bách thắng. Chỉ là trên danh nghĩa, y nghĩ chỗ ưu thế lớn nhất của “Sứ giả Tinh Hải”, chạy trốn mau, bất kể là công kích hay là rút lui, đều là tuyển thủ ưu tú, thay vì nói bách chiến bách thắng, không bằng nói trượt không nương tay. Trường hợp trước mắt, “Bão táp Tương lai” thích hợp hơn, đó là máy cơ giáp đầu tiên trong cuộc đời y, dẫy quái vật bò sát A1000 của nhà máy Ott sản xuất đã thay đổi cải tạo, tính năng thua xa “Thiên sứ Trời sao”, nhưng vô cùng am hiểu leo trèo. Hệ thống cảm ứng cũ kỹ chỉ có ở lúc bò sát mới không xuất hiện lề mề, thế cho nên mỗi khi gặp thi đấu cơ giáp, y cũng tìm đủ mọi cách mà lựa chọn bản đồ kiểu mẫu, địa hình núi non trùng điệp.

Ngẫm lại một chút về cơ giáp, ngẫm lại những năm vì cơ giáp đó mà ăn khổ cực, thân thể đau nhức không đáng giá nhắc tới.

Khi y cuối cùng leo đến đích, thấy được ánh sáng.

Ánh sáng rơi vào, ánh sáng bốn hướng, vừa đúng kích cỡ ngăn nhỏ.

Trình Tụ đi tới, chợt nghe một trận tiếng động của chén đĩa leng keng lẻng kẻng.

Trong tiếng chén đĩa có hai giọng nữ thì thầm tán gẫu.

“Túi lớn cô mang theo là gì thế?”

“Bánh mì. Mới từ nhà kho điều sang đây, sau đó đưa cái này cho số một là đươc rồi.”

“Chỉ có bánh mì ư? Chocolate, trứng gà và trái cây cũng không đủ à.”

“Chỉ đưa bánh mì và sữa tươi. Ông Vương nói, sữa tươi có thể thêm chút nước, bánh mì cũng không cần đưa quá nhiều.”

“Phải giảm thức ăn? Thật sự có người đang tập kích chúng ta à?”

“Không biết. Có thể là một nhóm nhỏ tinh tặc, nghe nói Tinh quốc gần đây không bình yên lắm, dù sao quân sư sẽ giải quyết.”

Âm thanh chén bát dừng lại.

Bầu không khí có chút ngưng trọng.

Móng tay của Trình Tụ ở trong vách tường quét qua, phát ra tiếng ma sát kỳ lạ.

“Cô nghe được tiếng gì không?”

“Là côn trùng nào đó đi?”

Trình Tụ dùng sức cào thêm mấy cái.

“Hình như là từ bên trong phát ra.”

“Chẳng lẽ là dã trĩ trùng bò vào? Tôi đi tìm thuốc diệt côn trùng.”[Trùng hoang dã chim trĩ =.=]

“Nhất định là người bên ngoài mang vào.”

Không bao lâu, tấm cửa bị đẩy ra, một bàn tay mập mạp cầm thuốc giệt côn trùng luồn vào trong, bị Trình Tụ bắt lại, trong tiếng kêu sợ hãi, đem hút bồn cầu hung hăng đâm vào mặt đối phương, đoạt lấy thuốc diệt côn trùng nhảy ra ngoài.

Tình huống đột ngột khiến hai người phía ngoài cũng không có bao nhiêu phản ứng.

Trình Tụ liền phút thuốc diệt côn trùng về phía một người khác, sau đó cầm nồi đập vào đầu các cô. Tuổi tác thụt lùi, hậu quả của cơ thể thu nhỏ là sức lực cổ tay không đủ, người thứ hai bị đập mọi phía mới “được như nguyện” mà bất tỉnh.

Y rất là áy náy, ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu của cô gái: “Sau này đừng làm chuyện thất đức đem sữa tươi pha nước nữa, thêm chút đầu óc thêm chút tâm.” Lục soát toàn thân, tìm được một tấm thẻ ID, ngoại trừ tên họ và chức vụ ra, còn viết ba chữ “Khu sinh hoạt“.

Mặc dù trước đó đoán được là phòng bếp, nhưng y vẫn hy vọng tìm được một chút thứ tốt, ví dụ như tên lửa cầm tay, súng Laser... Ngậm thẻ, y đem phòng bếp lục từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, sau đó chán nản phát hiện, hai vị nữ đầu bếp này bản lĩnh nấu nướng tương đối đơn giản, dao mổ cá đã là vũ khí sắc bén nhất của phòng bếp.

Ai, có chút ít còn hơn không.

Y đem dao nhỏ dùng giẻ lau quấn lại, mở cửa đi ra ngoài.

Không biết là hành tung của mình vẫn chưa bại lộ, hay là sức chiến đấu của tinh tặc quá mạnh, Trình Tụ đi tới một đường, không trở ngại. Cho đến trước cửa ghép lại từ máy móc, mới ngăn trở bước chân.

Cửa ghép lại từ máy móc, còn gọi là cửa Titan, thể tích to lớn, độ dày kinh người, còn có đủ công năng biến hình, bất cứ lúc nào cũng sẽ từ một cánh cửa biến thành một đường cửa ải sinh tử, là một kiệt tác của nhà xưởng Ott.

Trước đây cửa ghép lại từ máy móc của văn phòng y còn có thể bắn ra sáu quả tên lửa. Đáng tiếc y chết ở bên ngoài, không cách nào nghiệm chứng sáu quả tên lửa đến cùng có tác dụng hay không. Trước mắt thứ này so với văn phòng của y còn tiên tiến hơn một thời. Trước khi bị ám sát, thư ký của y đang xin đổi mới, cho nên mặt này y từng hiểu. Cửa máy móc đời mới tăng thêm nhu cầu bức thiết trang bị, chỉ cần truyền vào mật khẩu chính xác, là có thể trực tiếp khởi động, tránh khỏi thời khắc quan trọng lúng túng không mang thẻ ID. Để đẩy mạnh tiêu thụ, nhà xưởng Ott tổ chức đoàn tham quan, thư ký của y nhận lời mời tham gia, trở về ha ha ha nửa ngày, đáng tiếc y quên mật khẩu là gì rồi. Không thì...

Lúc thẻ ID cà lên đèn đỏ phát sáng, ý nghĩ đầu tiên của Trình Tụ chính là chạy.

Nhưng cửa máy móc không lập tức lật mặt, mà là mở ra một cửa nhỏ. Một binh sĩ vũ trang đến tận răng lưng mang tên lửa cằm tay mà y thèm nhỏ dãi đi tới, lạnh lùng đi tới trước mặt y: “Mày là ai?”

Trình Tụ hâm mộ nhìn nhìn trang bị của gã, sờ sờ dao mổ cá ở túi, nhỏ giọng nói: “Em muốn tìm cha.”

“Cha mày là ai?”

Trình Tụ nghiêng đầu, nhìn nhìn phía sau gã, chắc chắn không ai đi ra cùng, mới mỉm cười: “Cha mày... Chính là tao.” Dao mổ cá trong tay nhanh chóng từ trong giẻ lau lấy ra, đâm vào dây thung ở thắt lưng đối phương, áo chống đạn của binh sĩ nhất thời mất khống chế, như khí cầu bay hơi ở bên trong co rút lại, đè ép cơ thể và xương cốt.

Binh sĩ kêu gào một tiếng, hai tay liều mạng xé rách áo chống đạn.

Trình Tụ nhân cơ hội rút ra thẻ ID ở trên bả vai gã và súng laser ở đùi, tránh né đối phương đang phát điên bổ nhào qua, bước nhanh đi qua cửa nhỏ.

Phía sau cửa là kho xe chiến.

Xe chiến màu đen khuôn mẫu giống nhau xếp ngay hàng thẳng lối, pháo đồng phía sau chúng nó được ngọn đèn chiếu sáng, một vùng xơ xác tiêu điều.

Ở xung quanh xe chiến, vài binh sĩ đang cầm súng tuần tra.

Đèn đỏ của cửa ghép lại từ máy móc đưa tới chú ý, nhưng phía sau cánh cửa kia là khu sinh hoạt, bọn họ cũng không quá cảnh giác, tưởng người của khu sinh hoạt làm trái quy định chạy đến tìm người.

Mãi đến khi đứa nít ranh xuất hiện ở cửa, mới khiến bọn họ kinh ngạc. Nhưng đã muộn.

Trước khi bọn họ phản ứng Trình Tụ đã chui vào xe chiến.

Mặc dù xe chiến thể tích không lớn, nhưng dáng người của y nhỏ hơn. Binh sĩ lên trần xe liếc nhìn xuống, cũng tìm không được tung tích của y. Ngược lại là bọn họ, thân hình ai cũng cao to, dáng người lực lưỡng, bất kể đứng ở chỗ nào, đều là bia ngắm di dộng.

Trình Tụ không chủ động ra trận. Súng laser trong tay y là loại chưa từng thấy, thế nhưng “NY:1000” dưới đáy bệ có nghĩa là số lượng dự trữ nguồn năng lượng của nó cũng không lớn, lấy cự ly 10 mét, chỉ đủ bắn 10 phát, mà quân địch nơi xa xa này không chỉ 10 người.

Y từ gầm xe của một chiếc xe lăn thật nhanh về một chiếc xe khác.

“Nó kia kìa.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la kích động.

Trình Tụ co người lại, chân phải đá lên trục bánh xe một cái, cơ thể mượn lực lăn về phía ngược lại. Một giây kế tiếp, laser từ trên cửa xe xe chiến xẹt qua, đánh vào vị trí y vừa dừng lại, cách tai y không tới năm cm.

Đây là y từ lúc y sống lại, lần đầu tiên cách cái chết gần như vậy.

Trình Tụ không chỉ không khẩn trương, ngược lại cảm nhận được cảm giác hưng phấn lâu ngày không gặp. Ngọn đèn bên phải phía trước phản chiếu ở trên xe chiến bỗng nhiên bị cản lại một chút, y lập tức từ xe để lộ ra nửa người, nâng súng bắn. Binh sĩ đang đứng ở trần xe điều tra phía dưới trong nháy mắt bị xuyên thủng lồng ngực, ngửa mặt té xuống, chết không nhắm mắt mà nhìn chằm chằm phía nổ súng...

Hung thủ vừa ăn mừng, vừa nhanh chóng bò về phía bên kia. Khi vào ga ra, y lướt qua cảnh vật xung quanh, ngoại trừ cửa ra thông hướng khu sinh hoạt, còn có ba cửa ghép lại từ máy móc. Nếu nơi này là ga ra, như vậy, trong đó tất nhiên có một đường thông hướng ra ngoài.

———

Hố mới xin bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.