Editor: Xử Vi Thanh [Tiểu Sam]
Chương 6: Lính mới (hạ)
Tống Dục dự thi ba mươi chín trận Trung cấp thuộc loại Trò chơi, thắng ba mươi bảy trận, hai trận hoà, lấy thêm hai danh hiệu lớn "Chém bốn người" "Không chút vết thương", tổng cộng nhận được 984556 điểm, dùng thời gian tám tháng giao bộp bài thi long lanh, một bước trở thành người mới được nhiều người quan tâm nhất của sân đấu Giao Long.
Tất cả mọi người đang chờ đợi cuộc thi đấu kế tiếp của cậu. Chỉ cần lại thắng một trận, có thể tích lũy một triệu điểm, bước vào trận Cao cấp. Mà trước khi bước vào trận Cao cấp, cậu có thể làm một lựa chọn —— có chuyển chức trận khác hay không.
Bốn ngôi vương tuy nói chẳng phân biệt trên dưới, thế nhưng sự nổi tiếng có cao thấp. Thật sự được người khác chào đón còn hơn Trò chơi, Mạo hiểm đọ sức với hoàn cảnh vẫn là Cơ giáp và Đấu thú trực tiếp ngay thẳng. Nhất là loại Cơ giáp, cần tự chuẩn bị cơ giáp, điểm xuất phát rất cao, người mới là không có năng lực đạt được. Cho nên, bước vào trận Cao cấp mới có thể đi vào sân cơ giáp đã là quy định không ghi bằng chữ, ngôi vương cơ giáp cũng trở thành ngôi ngậm vàng trong bốn ngôi vương.
Giờ Tống Dục được hoan nghênh như thế, nguyên nhân quan trọng nhất là khán giả đang đợi cậu sau khi bước vào trận Cao cấp, làm ra quyết định chuyển chủng loại khác. Vì thế, không ít khán giả giàu có thế lớn đã tự liên lạc riêng với cậu, cho thấy chỉ cần cậu chuyển qua Cơ giáp hoặc Đấu thú, bọn họ nguyện cung cấp tài trợ khoản lớn, bảo đảm vì cậu đo thân chế tạo cơ giáp hoặc khôi giáp, vũ khí.
Nhưng mà, bất kể bên ngoài gió nổi mây phun cỡ nào, cuộc sống của Tống Dục cũng không biến đổi quá lớn. Mỗi hành động trước đây của cậu đã bị theo dõi, trong thẻ ngoại trừ tiền Rồng Trình Tụ đặt tiền cược kiếm được ra, chỉ có tiền thưởng và thù lao. Biểu hiện của cậu cũng bình tĩnh trước sau như một, mỗi lần bước vào sân đấu cũng bình tĩnh giống như đi làm chấm công, mỗi lần thắng cũng nhạt nhẽo giống như tộc đi làm đến giờ tan ca.
Lại rất nhiều khán giả nuốt trôi chảy dáng vẻ này, trong đó đã bao gồm đôi chị em ở trận đầu tiên đã quan tâm cậu.
Nhất là cô em gái, mỗi lần cũng sẽ chờ Tống Dục ở cửa, có lần còn len lén nhét tờ giấy, kín đáo mà hỏi cậu có ý định đi theo mình hay không, nếu như cậu sẵn lòng, bản thân sẽ về xin trong nhà một khoản chi phí chuộc thân vì cậu.
Tờ giấy nhét vào trong túi Tống Dục, cậu không để ý, ngược lại Trình Tụ nghiên cứu sâu sắc một phen: "Lần trước cậu nói, đem tôi làm quà tặng của cậu, vẫn còn tính chứ?"
Tống Dục: "Chẳng lẽ giờ không phải vậy à?" Ăn của cậu, mặc của cậu, còn ngủ cùng cậu.
Trình Tụ: "Cô em gái này tôi đã thấy, dáng dấp cũng không tệ, nếu không cậu đi theo đi. Chúng ta cùng nhau theo cô ấy ăn ngon uống cay*, cùng lắm thì cậu làm lớn, tôi làm nhỏ. Có điều dù sao cậu cũng đừng sớm chiều định tiết kiếm làm thói quen á, nếu không tôi sinh đứa nhỏ thế thì chết cậu."
[Ngon là chỉ thịt, cay là chỉ rượu. Ý chỉ cuộc sống sung túc]
Tống Dục liếc mắt nhìn y, đoạt lấy tờ giấy, trực tiếp xé vụn: "Tôi kết hôn rồi."
Vẻ mặt của Trình Tụ chịu đựng kinh ngạc: "Một nửa kia của cậu biết không?"
Tống Dục cau mày, giống như đang hỏi "Đây là vấn đề quái quỷ gì?"
Trình Tụ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì không phải là tôi."
"..." Tống Dục nói, "Cô ấy là con gái hiền lành gia giáo."
Trình Tụ: "Cũng là hệ Vạn Tượng hả?"
Tống Dục sắc mặt phát lạnh: "Gả chồng theo chồng."
"Dựa vào biểu tình suy sụp vừa rồi của cậu, tôi làm ra suy luận sau đây. Cậu và cô ấy là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, tuy nói không người mai mối, cũng đã tự định cả đời. Nhưng người nhà của các cậu bảo thủ không thay đổi, kiên quyết muốn gậy đánh uyên ương... Cậu thực sự kết hôn rồi à? Không biết là bỏ trốn hả? Về sau cô ấy lại đi đâu rồi?"
Tống Dục cởi quần áo xuống, nhét vào trên đầu của y: "Không nên nhiều vấn đề như vậy?!"
Trình Tụ vẫn không nhúc nhích, mặc cho quần áo từng chút từ trên đầu tuột xuống, tức giận: "Có một chút ý thức quân nhân được không, nhìn thấy Thượng tướng không đứng nghiêm chào còn chưa tính, lại còn dám ném quần áo!"
Tống Dục đem thẻ đưa cho y.
Trình Tụ không khách sáo nhận lấy: "Ưu điểm duy nhất của cậu chính là thái độ hết sức đoan trang."
Cuộc sống thi đấu trận thứ bốn mươi mốt của Tống Dục, cũng là trận thi đấu thứ bốn mươi của trận Trung cấp, ở trong bầu không khí muôn người chờ mong và người trong cuộc bình thản.
Đủ loại nghị luận nhiệt liệt lúc trước đưa tới không ít người coi trọng trận Cao cấp, ngay cả người chủ trì trận thi đấu Cao cấp mới có cũng cố ý hạ mình chạy tới, cũng không quan tâm người khác có nghe hay không, nâng lên micro tự nói, đã giải thích không ngớt.
"Các vị khán giả buổi chiều khoẻ, rất vui ở nơi này được gặp các vị. Hôm nay là ngày 1 tháng 5 năm 1017, một ngày lễ truyền thống mà xinh đẹp. Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ! Được rồi, không nói nhiều lời thừa, nói cũng không tính. Nơi đang đứng dưới chân chúng ta hiện giờ là sân thi đấu số 1 trận Trung cấp, đúng vậy, tôi nói không sai bạn không đi sai, khắp nơi này đông nghìn nghịt, đúng thật là trận Trung cấp nơi tràn đầy mùi thuốc súng và cảm xúc mạnh mẽ. Mặc dù tôi là người chủ trì trận Cao cấp, thế nhưng vào giờ phút này cũng không khỏi vì bầu không khí khẩn trương vả một đống mồ hôi lạnh. Mà mọi thứ cũng là vì một người... Một người không ngừng tạo ra kỳ tích, người vì kỳ tích mà thành! Một người rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, lại vẫn cứ phải dựa vào đánh mặt người khác kiếm cơm! Một người tuổi còn trẻ đã lấy ba danh hiệu, đồng thời rất có thể sau trận thì đấu này trực tiếp xông vào trận Cao cấp, lập nên người lấy thời gian ngắn nhất đi vào trận Cao cấp! Cậu ấy chính là... Hãy cùng tôi gọi tên của cậu ấy!"
Theo tiếng la đầy cảm xúc mạnh mẽ của người chủ trì, trên khán đài khung cảnh rối loạn.
"Tống Dục! Tống Dục! Tống Dục!"
"Đúng vậy!" Người chủ trì cảm xúc mạnh mẽ bắn ra bốn phía mà nâng hai tay: "Cậu ta không phải là Phan An, không phải là Vệ Giới, cậu ta là Tống Dục! Giờ để chúng tôi long trọng mời Tống Dục và những tuyển thủ có thể là bạn bè của cậu ta lại có thể là đối thủ của cậu ta vào sân!"
[Phan An và Vệ Giới đều là mỹ nam của Trung Quốc, có thể tìm hiểu chi tiết trên anh gu gồ]
Màn hình sáng lên, Tống Dục đã cùng những tuyển thủ khác cùng xuất hiện ở bên trong sân Trò chơi.
Những tuyển thủ khác mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng cũng không giống Tống Dục vừa mới bắt đầu ở trong trận Trung cấp gặp mặt chưa nói gì đã rút dao đâm. Những người này đã khắc sâu biết được Tống Dục mạnh mẽ, rất có ăn ý quyết định cùng nhau vạch nước*, thà rằng điểm số không đủ nắm chắc hoà, cũng không ngại giường quá dài ngủ trên giường bệnh.
[Đề cập tới hành vi lười biếng, lao động không đóng góp]
Bởi vì tập thể các tuyển thủ đả tương du*, áp lực qua cửa tất cả đều đặt ở trên người của Tống Dục, càng dấy lên nhiệt tình của các khán giả. Bọn họ một bên oán giận những tuyển thủ khác "Không nói đạo nghĩa", một bên ngầm vui vẻ Tống Dục có càng nhiều cơ hội biểu hiện hơn.
[Lấy xì dầu, ý nói chỉ là người qua đường, không quan tâm đến việc xảy ra]
Tống Dục được bọn họ giao cho kỳ vọng cao cũng không có phụ lòng chờ mong, nghiêm túc trưng ra bảng hiệu mặt lạnh lùng, thân thủ linh hoạt thoát khỏi hàng loạt cơ quan, cũng đã lấy vật liệu, không ngừng mà nhặt lên vũ khí của quân địch công kích quân địch. Loại cách thức mở mã nguồn này, vì không ít khán giả nói chuyện say sưa. Phải biết rằng cảnh của loại Trò chơi có mười ngàn, vũ khí quân địch cũng đủ loại, có vũ khí lạnh có vũ khí nóng, còn có một số loại vũ khí giả tưởng kỹ thuật vượt qua thời nay, nhưng Tống Dục cũng có thể hạ bút thành văn.
Khán giả cùng theo cậu một đường đã sớm thấy đối với cách làm của cậu nhưng không thể trách, nhưng đến bản thân người chủ trì trận Cao cấp vẫn thấy lần đầu, nhịn không được khen ngợi: "Trời ạ! Nhìn dáng vẻ lúc cậu ta múa kiếm laser lúc dài lúc ngắn tuỳ ý mình, giống như đã dùng nó từ nhỏ, chẳng lẽ là từ tương lai xuyên trở về ư? Ồ, nhìn một đạp của cậu ấy kìa, thật may mắn người đứng ở trước mặt cậu ấy không phải tôi, nếu không các vị có thể thấy ruột của tôi có ngay thẳng hay không rồi."
Trình Tụ hiếm khi được rút ra thời gian đến xem thi đấu, nhàm chán ngáp một cái: "Chẳng lẽ không thể để cho anh ta im lặng à?"
Mắt to kinh ngạc: "Vì sao? Nhóc không cảm thấy anh ta nói rất tốt à?"
Trình Tụ: "Ngoại trừ nội dung và trận đấu không có gì liên quan ra, những cái khác nói cũng rất tốt."
Trong đầu Mắt to đột nhiên thoáng hiện một ý nghĩ trong đầu: "Tôi nhớ trước đây nhóc thường phê bình trận đấu của anh trai nhóc."
Trình Tụ: "Em là một người ánh mắt sắc bén."
Mắt to: "Có hứng thú làm người chủ trì hay không?"
Trình Tụ thành thành thật thật lắc đầu.
Mắt to: "Có thể kiếm tiền."
Trình Tụ: "Thù lao bao nhiêu?" Ăn nhờ ở đậu gần một năm, cuối cùng y sinh ra tự lực cánh sinh, có ý nghĩ trợ giúp chi phí trong nhà.
Mắt to: "Thù lao căn bản một trận một trăm tiền Rồng."
Trình Tụ nghiêng đầu.
"Tôi vẫn chưa nói hết," Mắt to nói, "Chỉ cần nhóc nói tốt, sẽ có khán giả khen thưởng."
Trình Tụ chỉ vào người chủ trì nói đến mặt tươi như hoa: "Loại trình độ của anh ta có tính tốt hay không?"
Mắt to: "Nếu như anh ta nói tốt, cũng không cần chạy tới trận Trung cấp kiếm cơm ăn rồi." Người chủ trì của trận Cao cấp là do tuyển thủ sân nhà tuyển chọn, tuyển thủ sân nhà là người có tỷ lệ khán giả ủng hộ cao nhất. Lấy độ nổi tiếng của Tống Dục, chỉ cần không đụng phải người cấp "Anh hùng" trở lên, độ nổi tiếng cũng sẽ không thua. Cho nên người chủ trì này mới có thể chạy xuống chủ trì miễn phí, muốn hớt tay trên, tìm cách lôi kéo tình cảm với Tống Dục, sau đó được chiếu cố làm ăn.
Trình Tụ: "Làm sao xin làm người chủ trì?"
Mắt to: "Chỉ cần có tuyển thủ sân nhà chỉ định nhóc là được rồi." Chỉ cần Tống Dục có thể đi vào trận Cao cấp, thì thân phận người chủ trì của Trình Tụ không chạy khỏi rồi.
Trình Tụ lúc này mới hài lòng gật đầu.
...
Sau đó, không bao lâu Mắt to đã bị làm mất mặt rồi.
Mắt to há hốc mồm và Trình Tụ mặt đen nhìn tiếp tân, bất đắc dĩ nói: "Phải là mười hai tuổi trở lên, cậu ta quá..." Với lại cô nhận chức vụ tới này, điều quy định này chưa từng được dùng đến, thiếu chút nữa đã cho rằng chẳng có tác dụng rồi.
"Em mười hai tuổi." Trình Tụ nói bất thình lình, "Chỉ là mặt em non."
Mắt to: "..." Anh bạn nhỏ à, nhóc đây không gọi là mặt non, kêu là mặt dày đi.
Tiếp tân vẻ mặt hoài nghi: "Em mười hai tuổi?"
Trình Tụ: "Ba mẹ em cũng không cao, cho nên lớn lên em cũng không cao, sau khi trưởng thành nhiều nhất một mét bảy mươi lăm."
Nếu lấy chiều cao trung bình một mét tám của đàn ông Tinh quốc, Trình Tụ quả thực không cao.
Tiếp tân vẫn còn chần chờ, Mắt to đã từ trong kinh ngạc tỉnh lại rồi, giúp Trình Tụ nói tốt. Sau cùng cô không chịu nổi mè nheo nhõng nhẽo của hai người, rốt cuộc gật đầu đồng ý, lại căn dặn: "Nhớ là chính các người nói cậu ta mười hai tuổi, xảy ra chuyện chớ có trách tôi."
Trình Tụ: "Yên tâm yên tâm." Lòng thầm nghĩ: Cho dù tìm được thẻ căn cước của y, cũng chỉ có thể chứng minh y vượt qua một trăm hai mươi tuổi, tuyệt đối không nhỏ hơn mười hai tuổi.
Sau khi lấy được giấy chứng nhận việc làm của người chủ trì, Trình Tụ vui vui vẻ vẻ mà về nhà.
Tống Dục thắng xong thi đấu lại tắm rửa xong nữa đã đợi ở trong phòng: "Anh đã đi đâu?"
Trình Tụ khoe một chút giấy chứng nhận người chủ trì của y.
Tống Dục: "Trước khi đi xem hết thi đấu của tôi rồi?"
"Trừ phi một giây cuối cùng cậu não rút, quyết định ở lại trận Trung cấp tiếp tục dùng hết ánh sáng chói mù mắt những tuyển thủ khác, không thì tuyệt đối không thể thua."
Tống Dục: "Cuối tuần tôi sẽ bước vào trận Cao cấp."
Trình Tụ: "Nhìn dáng vẻ của cậu giống như không vui mừng."
Tống Dục hỏi lại: "Có đáng gì phải vui mừng chứ?"
Trình Tụ nhất thời im lặng. Y ở chỗ này như cá gặp nước, là bởi vì từ nhỏ lăn lộn lớn lên, ước muốn bản thân trở thành đấu thủ chuyên ngành cơ giáp. Mà Tống Dục, cho dù là một đứa con riêng, cũng là con riêng của phó Tư lệnh Hai mươi bốn tập đoàn, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, sống an nhàn sung sướng, hẳn là rất khó chấp nhận như đoàn xiếc thú bị người khác vây xem nhỉ.
"Thật ra," y nói nghiêm túc, "Nếu cậu muốn đi, đi liền được rồi."
Tống Dục: "Tôi có thể đi đâu chứ?" Thế giới này đã không còn là thế giới cậu quen thuộc.
Trình Tụ: "Cậu có từng nghĩ tới, cao tầng của hệ Vạn Tượng năm đó cũng qua đời, căn cứ phòng thí nghiệm phục sinh nắm giữ ở trong tay ai?"
Tống Dục ngẩn ra.
Trình Tụ: "Có thể là năm đó quyết sách con cháu của mọi người, cũng không nhất định ở lại căn cứ, có thể ở một nơi nào đó của Tinh quốc điều khiển từ xa."
Tống Dục: "Cậu muốn tìm ra người kia?"
Trình Tụ: "Tôi chưa hẳn muốn tìm hắn ta, nhưng hắn ta nhất định rất muốn tìm chúng ta. Tôi chưa nói với cậu, ở trong một đoạn thời gian rất dài sau khi tôi tỉnh lại, đều bị nhốt ở trong phòng không có một cửa sổ, mỗi ngày gặm bánh mì và táo sống qua ngày. Cho dù bọn Tống Ân Bình ngay từ đầu thành lập phòng thí nghiệm phục sinh là vì cứu tôi, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, cảnh còn người mất, rất nhiều chuyện cũng không giống nhau."
Tống Dục trầm mặc một lát: "Anh hy vọng tôi từ nơi này chạy đi, điều tra chuyện phòng thí nghiệm phục sinh?"
Trình Tụ: "Tôi chỉ là cung cấp một hướng khác cho cuộc sống của cậu, cậu không cần vì theo tôi miễn cưỡng bản thân ở lại tiếp."
"Vậy còn anh?"
"Nếu như cậu có thể thuận lợi giải quyết chuyện này, tôi an toàn. Nếu như cậu không thể thuận lợi giải quyết chuyện này, nhưng giữ miệng giữ mồm, không tiết lộ hành tung của tôi, vậy tôi cũng an toàn. Cho nên, bất kể cậu có thể tìm được độc thủ phía sau màn hay không, tôi từ đáy lòng nguyện chúc cậu, miệng chặt quan trọng hơn, xương phải cứng rắn, thời khắc mấu chốt, có thể cố gắng vượt qua thì cố gắng vượt qua, thật sự không thể qua được, nhất định phải hi sinh đúng lúc."
Tống Dục mặt đen: "Cho dù tôi cũng không nói gì, bọn họ cũng có thể tìm hiểu cội nguồn mà tìm tiếp. Dù sao bọn Râu quai nón mục tiêu nhiều như vậy, ở đây lại có nhiều khán giả như vậy, muốn tìm được anh, cũng không khó khăn như vậy."
Trình Tụ: "Cậu nói tôi có nên sửa mặt hay không?"
Tống Dục: "..."
Trình Tụ: "Lại nói tiếp, ngài Dư lần đầu tiên thấy tôi, đã cho là tôi và Lâm Doanh lớn lên rất giống."
Đó là rất giống ư? Vốn là giống nhau như đúc.
Tống Dục: "Chỉ động não của ông ta không lớn như thế, cũng sẽ không phát hiện thân phận chân thật của anh, nhiều nhất suy đoán anh là đời sau của Lâm Doanh." Dừng một chút, "Anh có đời sau chứ?"
Trình Tụ: "Bản thân tôi còn có thể hồi xuân, còn muốn đời sau gì nữa á? Từ nay về sau, con trai là tôi, cháu trai là tôi, chắt trai cũng là tôi, tôi chính là truyền kỳ không già sông cạn đá mòn tôi cũng không chết."
Tống Dục: "..."
"Đừng chỉ nói tôi, còn cậu." Trình Tụ nhìn mặt của cậu, "Cậu dầu gì cũng là con trai Tống Ân Bình, vậy cũng ghi lại gì đó chứ?"
Tống Dục: "Khi tôi bước vào phòng thí nghiệm phục sinh, cũng đã là một con cờ bỏ đi. Cho dù có ghi lại cái gì, Tống Ân Bình cũng đã sớm xóa sạch sạch sẽ rồi."
Trình Tụ gật đầu: "Đích thật là tác phong của hắn ta."
Tống Dục: "Thu dọn hành lý, phải thay đổi ký túc xá."
"Woa! Không từ mà biệt, mấy cái giường?" Trình Tụ xoa hông của mình, "Cậu biết mỗi ngày đi ngủ kiềm chế bản thân không đem cậu từ trên giường đá xuống có bao nhiêu khó khăn không? Vậy mà tôi kiềm chế tám tháng. Tôi cũng bội phục năng lực tự kiềm chế của tôi rồi, nhiều lần nằm mơ cũng mơ tới cậu biến thành bồ công anh bay đi, biến thành sợi bông bay đi, biến thành sao bay đi, vừa tỉnh lại, trên giường còn có một đống lớn như vậy. Lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách của mơ mộng và thực tế xa xôi như vậy, ai."
"Anh có từng nghĩ, chỉ cần mình đi xuống, cũng không cần thấy một đống lớn trên giường nữa rồi."
"Cho dù không suy nghĩ một chút, mới kiềm chế."
"..."
Bước vào trận Cao cấp, mới có nghĩa là chân chân chính chính bước vào khu trung tâm của sân đấu Giao Long. Không nói ký túc xá lớn hơn một vòng, có ba phòng ngủ hai toilet, hơn nữa thẻ cũng lên cấp, lúc chi tiêu còn có chiết khấu nhất định. Trình Tụ thích nhất mì thường thắng rồng chỉ cần chín nghìn năm trăm tiền Rồng một tô. Có gì bằng so với việc phát hiện tiền mình nhiền hơn, giá cả lại tiện nghi càng khiến người vui vẻ hơn chứ?
Trình Tụ cảm thấy mặt kích thích tính tích cực công nhân viên ở sân đấu Giao Long làm vô cùng đúng chỗ rồi.
Mắt to rất sợ hai anh em quá đầy đủ, mất đi ý chí chiến đấu, vội vã cung cấp một củ cà rốt lớn hơn lay động trước mặt bọn họ: "Chờ các cậu trở thành "Anh Hùng", là có thể ở căn hộ Duplex [1] khoảng hai tầng. Chờ các cậu trở thành "Hộ Pháp", tất cả mọi thứ đều được giảm bốn mươi phần trăm. Chờ các cậu bước lên "Ngôi Vương"..."
Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến một tiếng cười lạnh ác ý.
Một thanh niên nhuộm một đầu lông xanh tay thọt vào túi tiền đi tới: "Mới bước một chân vào, có thể đứng vững hay không vẫn chưa biết đâu, đã nghĩ nhiều như vậy, cẩn thận mắc chứng mơ mộng hão huyền."
Trình Tụ mở to hai mắt nhìn gã: "Không nghĩ nhiều là như thế nào?"
Lông xanh nói: "Ăn, ngủ, xả. Anh bạn nhỏ, ba loại chuyện này thích hợp hai anh em các người nhất rồi."
Trình Tụ vô tội nói: " Lấy được "Ngôi Vương" và ba loại chuyện đó có gì khác nhau?"
Lông xanh mặt liền biến sắc, tay nhanh như tia chớp bóp cổ của Trình Tụ, Trình Tụ sớm có chuẩn bị, cơ thể lóe lên, đã vọt đến phía sau Tống Dục. Tống Dục phối hợp nhấc chân, tay Lông xanh vừa đưa tới vừa vặn bóp ở đầu gối của cậu. Tống Dục nhẹ đá chân, đầu ngón chân chạm đến hàm dưới lông xanh liền thu lại.
Lông xanh không chịu thua thiệt, trong lòng căm giận, vẫn định đánh nhau, thì bị Mắt to ngăn lại.
Mắt to: "Đủ rồi! Ngài Dư kị nhất đánh nhau bên ngoài sân!"
Hai chữ Ngài Dư như một lời nguyền, trong nháy mắt tóc của Lông xanh đang yên ổn bỗng chốc bùng nổ. Gã oán hận liếc mắt trừng Tống Dục và Trình Tụ, cười lạnh: "Đừng tưởng rằng trận Trung cấp thiên hạ vô địch đến trận Cao cấp thì cũng đi được thuận lợi, nơi này còn nhiều đứa ngu ngốc mới ra đời kiến thức nông cạn mà tự cao tự đại như mày đây, sau cùng ngã sập mặt."
Trình Tụ nhỏ giọng: "Cứ cảm thấy gã ta uy hiếp là giả, khoe khoang năng lực dùng thành ngữ đặt câu của bản thân là thật."
"..." Lông xanh chỉ chỉ đầu Trình Tụ, "Mày coi chừng tao."
Trình Tụ phất phất tay về phía bóng lưng xoay người rời đi của gã: "Yên tâm, tôi là người lòng dạ hẹp hòi nhất đó."
Một đầu lông xanh kia nhất thời ở dưới tình huống mắt thường có thể thấy được lại cao thêm vài phần.
"Lần này có thể là tôi làm liên luỵ tới các cậu." Mắt to áy náy.
Trình Tụ: "Mỗi khi tới loại thời điểm này, thì không nhịn được phải ngồi xuống nói một chút vấn đề bồi thường."
Mắt to: "..."
Mặc kệ bồi thường hay không bồi thường, ba người cũng không thể đứng trong hành lang tranh luận, Mắt to cùng bọn Trình Tụ cùng nhau quay về ký túc xá mới. Để làm sôi nổi bầu không khí, hắn phê bình một phen hoàn cảnh ký túc xá, cho ra kết luận tương đối tốt.
Trình Tụ: "Phòng của anh nhỏ hơn bọn em à?"
Mắt to chần chờ: "Lớn hơn chút."
Trình Tụ: "Ý là hai bọn em chỉ xứng ở loại phòng nhỏ này hả?"
Mắt to: "..." Không cách nào tán gẫu vui vẻ rồi.
Trình Tụ: "Lúc này, ngoại trừ bồi thường gấp đôi, đã không thể nào bù đắp lại tình hữu nghị của chúng ta."
Mắt to đờ đẫn hỏi: "Tình hữu nghị giữa chúng ta duy trì khó khăn như thế, còn cần phải bù đắp lại à?"
Trình Tụ: "Có, không thì bọn em rất có thể phủi phủi mông quay đầu ôm ấp với quân địch."
Mắt to hơi sửng sốt: "Các cậu nghe nói rồi?"
Quả nhiên có gian tình.
Chiến tích của Tống Dục như một con ngựa đứt dây cương, nhân duyên cũng liền tan thành mây khói theo, Trình Tụ làm em trai trên danh nghĩa của cậu, cho dù tự nhận là người gặp người thích, cũng không ngăn được anh trai diệt sạch cản trở, hai người ở trận Trung cấp ngoại trừ cùng vài thầy huấn luyện quan hệ vẫn không khó khăn ra, bình thường cũng chỉ cùng Râu quai nón và Mắt to qua lại. Đi đâu mà nghe được tin tức. Thế nhưng, Trình Tụ bay hơi như thế là tuyệt đối sẽ không nói.
Y không hiểu được mà thở dài: "Người khác nói như thế nào là chuyện của người khác, chúng ta mới là bạn bè á."
Mắt to có hơi chút cảm động. Nếu như người nói chuyện không phải là một đứa nhóc thì tốt hơn. Hắn nói: "Thuộc hạ ngài Dư ngoài trừ mấy người chúng ta ra, còn có một người ở phòng làm việc Thần Hi, người phụ trách gọi là Phó Thần Hi, bọn họ và chúng tôi luôn luôn không hợp nhau, bởi vì Diệp Tử Hà là người của bọn họ, cho nên mấy năm nay vẫn rất ngông cuồng."
Trình Tụ: "Phòng làm việc Thần Hi nghe chính quy hơn các anh á."
Mắt to: "Nhóc còn nhỏ tuổi, không hiểu. Phó Thần Hi tên này, hừ, chỉ cần có lợi ích, không gì hắn không dám làm. Ngài Dư chính là người tai mềm, mới có thể tin vào lời ngon tiếng ngọt của bọn họ."
Trình Tụ: "Các anh gọi là gì?"
"Tổ năm người Bá Vương*!" [kẻ cực kỳ thô bạo ngang ngược]
Trình Tụ: "..." Quả nhiên không phải là quân chính quy.
Tống Dục: "Trận Cao cấp có những thế lực nào?"
Mắt to: "Chủ yếu chính là bọn họ và chúng tôi. Có điều là mấy năm nay bởi vì nguyên nhân của Diệp Tử Hà, người của chúng tôi đều bị chèn ép, chỉ còn lại cả nhà bọn họ độc quyền. Bốn "ngôi vua" lớn, ngoại trừ Trương Băng ra, vua Liều mạng Tùng Phụng và vua Đấu thú Chu Bác An cũng đều lấy Diệp Tử Hà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Trương Băng trước đây quan hệ không tệ với lão Đại, nhưng hai năm qua, hắn điệu thấp rất nhiều rồi, coi như là trung lập đi."
Trình Tụ nhìn Tống Dục: "Trương Băng hình như là "vua Trò chơi"?"
Nếu như Tống Dục không chuyển Cơ giáp hoặc Đấu thú, như vậy cậu một đường lên cấp đến cuối cùng gặp được nhất định là Trương Băng.
Mắt to gật đầu, không nói gì. Mặc dù mấy tháng này hắn có kế hoạch mượn hơi Tống Dục, Trình Tụ, hiệu quả không tệ, thế nhưng hai anh em này còn nhỏ quỷ lớn, đến loại thời điểm liên quan đến tương lai và tiền đồ này, hắn không dám tâm tồn may mắn.
Trình Tụ đi qua trên ghế sa lon nằm xuống: "Đừng nhìn em, dù sao chuyện không liên quan đến em."
Tống Dục lấy thẻ ra: "Đến giờ ăn cơm rồi."
"Chờ, chờ một chút!" Mắt to nói, "Cậu ít ra nói cho tôi biết, cậu có muốn chuyển loại khác hay không?"
Trình Tụ: "Không bằng chúng ta đến chơi trò chơi đi."
"Trò chơi gì?"
"Trò chơi gọi là "Anh hỏi em đáp, em hỏi anh đáp", chúng ta một người hỏi một câu, thế nhưng đối phương phải trả lời vấn đề."
Nhìn vẻ mặt âm hiểm của y, Mắt to không an lòng: "Các cậu muốn hỏi gì?"
Trình Tụ: "Không có gì, đừng khẩn trương tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Vấn đề thứ nhất nói đơn giản một chút là được rồi. Lúc trước bọn trẻ nhốt cùng bọn em trong hang núi giờ bị đưa đi chỗ nào rồi?" Sợ hắn người sang mau quên, còn nói thêm một câu, "Chính là cùng ở với bọn em trên phi thuyền đến khối tinh cầu này."
Mắt to hơi biến sắc mặt, suy nghĩ một chút mới nói: "Căn bản của bọn nó kém hơn các cậu nhiều lắm, có vẫn đang tiếp nhận huấn luyện bí mật, có đã bước vào trận Sơ cấp."
Trình Tụ gật đầu: "Đến phiên anh."
Mắt to: "Anh nhóc có thể chuyển loại khác hay không?"
Trình Tụ: "Ảnh không nói cho em biết."
"..." Đây là tay không bắt sói trắng trong truyền thuyết đi! [ý chỉ bỏ ra công sức không lớn, nhưng thu hoạch lại được món lời không nhỏ]
"Đến phiên em." Trình Tụ hỏi, "Một nhóm đứa trẻ khác của hang núi đâu? Dưới mười lăm tuổi."
"Tôi không biết!" Mắt to bỗng nhiên đứng lên, cảnh cáo mà nhìn y chằm chằm, "Chuyện không có liên quan tới các cậu tốt nhất ít hỏi thăm!" Nói xong đi thẳng, hoàn toàn không để cho Trình Tụ cơ hội phản ứng.
Chờ tiếng đóng cửa vang lên, Trình Tụ mới hồi phục tinh thần lại: "Đạp phải đuôi hắn rồi?"
Tống Dục: "Anh hỏi thăm chuyện này để làm gì?"
"Tùy tiện hỏi một chút thôi." Trình Tụ gối đầu lên cánh tay, ánh mắt liếc một cái, thấy Tống Dục còn nhìn mình chằm chằm, quơ quơ bàn chân, "Cậu không phải là vẫn lấy tiêu chuẩn của quân nhân yêu cầu tôi à? Chẳng lẽ không hy vọng tôi đột nhiên bùng nổ tinh thần trọng nghĩa?"
Tống Dục: "Bùng nổ cái gì? Đem sân đấu ngầm này một lưới bắt hết? Trước đây ngược lại là có thể, anh tùy tiện hạ một mệnh lệnh, sẽ có một binh lực của tập đoàn chạy tới quét sạch. Hiện giờ, cả khối tinh cầu cũng là địa bàn của bọn họ, anh đã là một quang can tư lệnh*."
[Quang can tư lệnh là từ Hán ngữ, nhìn ý nghĩa mặt chữ là không có binh, là không có thủ hạ, chỉ dựa vào bản thân một mình. Miêu tả chỉ còn lại một người cô đơn, không có bất kỳ người nào giúp đỡ. Nhưng ngày nay theo tràn ra loài người mới, từ quang can tư lệnh này cũng được bọn họ thổi vào hàm nghĩa mới, như là: Dùng để gọi đùa người đàn ông độc thân không có người hoặc vợ.]
Trình Tụ cười hết sức thân thiết: "Tôi còn tưởng rằng mấy ngày nay cậu vẫn vùi đầu thi đấu, thì ra đã làm không ít bài học. Làm sao có thể nói quang can tư lệnh chứ, không phải còn cậu à?"
Tống Dục: "Tôi sợ anh nghĩ nhiều quá, sớm vứt bỏ lựa chọn hạng mục này đi."
———
[1] Duplex là căn hộ thông tầng với chiều cao 02 tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc. Căn hộ Duplex là loại nhà ở không có không gian riêng bên ngoài căn hộ.