Thỏ học tỷ cũng hơi bối rối, nhưng phản ứng rất nhanh, đưa tay muốn ôm y đi về phía cơ giáp xã, đáng tiếc Tào Hi mãi canh giữ ở bên cạnh phản ứng nhanh hơn, tay cô vừa mới đưa qua, người cũng đã bị cướp đi mất rồi.
Trình Tụ được Tào Hi ôm vào trong lòng vững vàng: “Em ấy nặng, để em ôm đi.”
Hai mắt Thỏ học tỷ nổi lên chấm nhỏ: “Tuổi còn nhỏ đã biết thể hiện phong độ thân sĩ của mình rồi, lớn lên khả năng khó lường. Có bạn gái chưa?”
Tào Hi: “Có người trong lòng rồi.”
Thỏ học tỷ: “Người trong lòng chính là để ở trong lòng vẫn không thể nắm tới tay. Chiến sĩ à cần nỗ lực hơn. Nếu không thì để chị làm lớp xe phòng bị cho em, lúc em khóc chạy trong đêm gió thổi mưa rơi*, hãy gọi điện cho chị, chị sẽ hát cho em 《Ai thả chó ra ngoài 》**.”
[quát phong hạ vũ, cụm từ này cũng chỉ một cách chơi trong mạc chược, nhưng mình nghĩ nó không liên quan tới ngữ cảnh này nên mình ko giải thích]
[là bài Who let the dogs out, các bạn hãy lên nghe và cảm nhận nhé:v]
“...” Tào Hi đáp, “Cảm ơn, bọn em không chỉ nắm tay, còn thường ôm một cái.”
Thỏ học tỷ hỏi: “Cho em hôn chưa?”
Tào Hi: “Bọn em còn nhỏ.”
Thỏ học tỷ nghi hoặc mà nhìn xuống phía dưới của hắn một cái: “Lông cũng dài đủ rồi mà còn nhỏ?”
Trình Tụ ôm cổ Tào Hi giả làm tượng thạch cao phát ra một tiếng cười khẽ trong họng, hiếm thấy là, mặt vẫn như thạch cao vậy, không hề có vết nứt. Tào Hi vỗ vỗ cái mông của y, mang theo chút tủi thân và chua xót mà đáp: “Tuổi còn nhỏ.”
Thỏ học tỷ: “Tuổi tác khuôn mặt nhỏ nhắn và miệng còn có thể không phát triển được sao? Cho nên nói em quá non nớt, ôm một cái tính cái gì. Phụ nữ cho em ôm một cái, có thể nghĩ trong lòng là, cho một thế giới thảm thương này nhiều thêm chút yêu thương.”
Tào Hi vỗ vỗ lưng đang rung động rất nhỏ của người trong lòng: “Chị nhất định chưa chơi trò dưỡng thành.”
Ánh mắt của Thỏ học tỷ nhìn lên trời một lát, làm một động tác như cầu nguyện: “Cho dù sinh tử, thực ra từng chơi qua.” [không biết sinh tử này nghĩa đen hay nghĩa bóng nữa:v]
Tào Hi: “...”
Trình Tụ lặng lẽ ôm chặc cổ của Tào Hi.
Cơ giáp xã đang đắm chìm trong một vùng mây đen mù sương, đoàn trưởng và phó đoàn trưởng ôm đầu khóc lóc, vài đoàn viên luân phiên đi lên an ủi:
“Đoàn trưởng ngoan, không có cơ giáp mới, chúng ta cũng có thể chiến thắng, chúng ta dựa vào là kỹ thuật!”
Đoàn trưởng nghe xong, khóc càng thêm tuyệt vọng.
“Đoàn trưởng, mẹ em hôm nay giúp em dâng hương, có thần linh phù hộ, vận khí của chúng ta nhất định bùng nổ!”
Đoàn viên ngơ ngác đáp: “Cầu xin.”
Đoàn trưởng đấm ngực giậm chân!
Thỏ học tỷ mở cửa ra, vẻ mặt xấu hổ mà giải thích: “Chúng ta bình thường chính là thả ra mặt trái của tâm tình, cho nên tố chất tâm lý của đoàn viên đều đặc biệt tốt!”
“Làm một đoàn trưởng, cơ giáp xã lại bại ở trong tay của tôi, tôi không sống nổi!” Đầu của đoàn trưởng đụng mạnh vào trong lòng phó đoàn trưởng.
Phó đoàn trưởng bị đụng phải hai mắt trợn trắng.
Những người khác vội vàng ngăn cản hành vi “tự sát, ám sát” của đoàn trưởng, khuyên bảo: “Đoàn trưởng yên tâm! Chỉ cần trên dưới chúng ta một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể tái hiện huy hoàng!”
“Dự tuyển thi đấu đã sắp bắt đầu, chúng ta vẫn nên đem tinh lực đặt lên thi đấu đi.”
Phó đoàn trưởng cũng khuyên bảo: “Đúng vậy, nếu như đấu vòng loại cũng vào không được, tập thể tự sát cũng không muộn đâu.”
Những người khác: “...”
Để tránh ngốc bạch ngọt* thật vất vả đụng vào bị hù sợ chạy mất, Thỏ học tỷ liền vội vàng bước lên chặn lại biểu diễn càng thêm muôn màu muôn vẻ của các đoàn viên, giới thiệu hai người vào xã. [chỉ người ngây thơ, dễ dụ]
Phó đoàn trưởng bước đi như bay mà cầm bảng khai tới, tự mình tháo nắp bút, đem bút cung cung kính kính đưa vào trong tay của Tào Hi và Trình Tụ.
Tào Hi và Trình Tụ viết xong, đội trưởng và các phó đoàn trưởng cướp lấy tờ giấy.
“A!” Đoàn trưởng phát ra tiếng la long trời lở đất: “Em mấy tuổi?”
Trình Tụ: “Mười tuổi.”
Đoàn trưởng: “Không phải em là học sinh cao trung sao?”
Trình Tụ: “Nhảy lớp.”
Đoàn trưởng hỏi phó đoàn trưởng: “Mười tuổi có thể tham gia ư?”
Phó đoàn trưởng nhìn người ở sau lưng.
Một người tiếp một người, cuối cùng nhìn về phía Thỏ học tỷ, Thỏ học tỷ không thể nhịn được nữa mà nhìn về phía Tào Hi: “Em nói!”
“...” Tào Hi đáp: “Tất cả điều lệ quy định của xã đoàn đều do đoàn trưởng định ra, giáo viên chỉ đạo phê chuẩn. Nếu như tham gia giải thi đấu cơ giáp toàn liên minh Đại học, giới hạn tuổi thấp nhất là mười sáu tuổi.”
Phó đoàn trưởng nắm tay hắn, nói kích động: “Vậy nhờ vào em rồi.”
Tào Hi vừa bước qua đường dây tuổi tác thấp nhất này rồi.
Nụ cười Tào Hi hết sức miễn cưỡng, chân của Trình Tụ đang giẫm ở trên bàn chân của hắn.
Trình Tụ: “Cần hướng dẫn kỹ thuật không?”
Đoàn trưởng lập tức nói: “Có thể à, hoan nghênh nha! Tất cả bọn anh nghe theo em, nếu không bắt đầu hôm nay đi.” Gặp được mầm tốt, bất chất tất cả mà bao dưỡng trước rồi nói sau.
Trình Tụ nhìn vành mắt sưng đỏ của đoàn trưởng, săn sóc hiếm thấy mà nói: “Hay là chờ sau khi mắt của anh hết sưng rồi hãy nói.”
Đoàn trưởng: “Không quan trọng, không cần lo lắng cho anh.”
Trình Tụ: “Em lo là, mắt anh vốn đã nhỏ thế rồi, còn sưng lên nữa, tầm nhìn quá kém, bất lợi cho huấn luyện cơ giáp, quá lãng phí thời giờ của em rồi.”
Đoàn trưởng: “...”
Đoàn viên trượng nghĩa xuất thủ, giải vây vì đoàn trưởng: “Ở sát hạch lần trước em dùng là “Bước chậm trong mây” của Viên đế sao?”
Trình Tụ: “Viên đế là ai?”
Nói đến Viên đế, cả đoàn đều kích động, bảy miệng tám lưỡi mà nói.
“Chính là Viên Kha quán quân đầu tiên của giải đấu cơ giáp chuyên nghiệp đó, biệt danh Cửu Tiêu Đại Đế, còn gọi là Viên đế!”
“”Bước chậm trong mây” là tuyệt kỹ thành danh của anh ấy!”
Đoàn viên ôm máy tính cho y xem video.
Trình Tụ tỉnh lại không bao lâu đã rơi vào sân đấu Giao Long, Diệp Tử Hà của sân đấu được thổi phòng là lợi hại nhất, ở trong mắt y chẳng qua cũng như vậy, có thực lực nhất định, nhưng chênh lệch với mình quá lớn, cho nên kèm theo, đối với trình độ của giải đấu chuyên ngành cơ giáp cũng chỉ có lời bình kém của vào trước là chủ*, còn chưa có một lý giải khách quan, mãi tới lúc xem video quyết chiến của lần này, lúc Viên Kha và đối thủ đều cho thấy trình độ cơ giáp hạng nhất, y mới đột nhiên ý thức được bản thân rơi vào một khu sai lầm. [ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)]
Sân đấu Giao Long là một trận không chính quy, từ tuyển thủ tới quy tắc thi đấu, thậm chí thắng bại, đều là hướng khán giả hướng tiền làm chuẩn, căn bản không thể hiện được trình độ thật sự của chuyên ngành cơ giáp hiện nay.
“Thế nào? Em dùng không phải là cái này?”
Ở lúc Viên Kha sử dụng “Bước chậm trong mây” thoát khỏi liên kích của đối thủ, đoàn viên kích động mà hỏi.
Không đợi Trình Tụ trả lời, Tào Hi đã giành nói trước: “Em ấy dùng là “Bay vòng bốn góc”, là tuyệt kỹ của Thượng tướng Lâm Doanh. “Bước chậm trong mây” chỉ là bản đơn giản hoá của nó.”
Mặc dù không biết “Bay vòng bốn góc” là gì, liên quan đến Thượng tướng Lâm Doanh, vừa nghe đã rất cao lớn rồi.
Đoàn viên rất có ăn ý ca tụng công đức một phen.
Tào Hi cùng bọn họ hẹn thời gian huấn luyện lần sau, mang theo Trình Tụ đi căn tin thứ ba ăn một bữa ăn tối thịnh soạn, mới nắm tay tản bộ quay về ký túc xá.
Bắt đầu nhìn thấy “Bước chậm trong mây”, Trình Tụ đã rơi vào trầm mặc, Tào Hi vài ba lần chọc y mở miệng, hiệu quả đều không tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ ôm y lên, đặt lên bàn: “Lâm Doanh là anh hùng cấp quốc gia, nhân dân thấy càng nhiều hơn chính là công lao không thể xóa nhòa và địa vị cao không thể leo tới của ông ấy. Cùng đấu thủ chuyên nghiệp căn bản cũng không thể so sánh được.”
“Tôi biết.”
“Vậy là rầu rĩ không vui vì chuyện khác?”
Trình Tụ: “Tôi đang tự kiểm điểm.”
Tào Hi: “Bởi vì ủ giường, tỉnh lại quá muộn?”
Cả hai chân Trình Tụ co lên trên bàn, ngồi xếp bằng: “Tôi đang nghĩ tồn tại của hệ Vạn Tượng rốt cuộc là lợi nhiều hơn hại, hay là tệ hại hơn lợi.”
“Anh nghĩ Viên Kha là người của hệ Vạn Tượng? Bởi vì liên hệ của “Bước chậm trong mây” và “Bay vòng bốn góc”? Cũng có thể là hắn quá sùng bái anh, tự học video chiến đấu của anh.”
“Hy vọng không phải.” Trình Tụ vỗ vỗ hai má, “Giờ tôi nghe ba chữ hệ Vạn Tượng có hơi đau đầu.”
Tào Hi ngồi xuống ở bên cạnh y: “Tôi mới vừa tỉnh lại, thấy cục diện rối rắm của Tinh Quốc như vậy cũng rất đau đầu. Còn có một đám thân thích lộn xộn có chỉ số thông minh bị người ta băm mất. Có đôi khi sẽ nghĩ, nếu như tôi khi đó lại chuyên tâm chút nữa, thả càng nhiều tinh lực hơn nữa ở trên chính sự, có thể không có cục diện giống như ngày hôm nay hay không.”
“Cho nên muốn trở lại chính đàn?”
“Giống như giải đề được một nửa, cũng giống như người bị treo lên giữa không trung, chung quy có một kết cục.”
Trình Tụ: “Lúc tán gẫu loại chủ đề này lại không có rượu.”
“Có thể có.”
Tào Hi lén lén lút lút đi ra ngoài mua.
Hai người đưa đấu trên sân thượng tiếp tục tán gẫu.
Vài hớp bia vào bụng, người liền có chút hơi say, mới vừa rồi còn là giọng điệu oán trách, ợ lên một cái, đã bắt đầu trêu chọc.
Trình Tụ run run chân: “Phát súng bắn trúng tôi của tên sát thủ trên tinh hệ Maha kia, thật đúng là một súng nghiêm trọng cải biến lịch sử đó.”
Y không chết, hệ Vạn Tượng cũng sẽ không tan vỡ quá nhanh như vậy. Hay là trước khi về hưu, sẽ bố trí tốt công việc sau này, hoặc là một người thừa kế đầy nghị lực, hoặc là dần dần loại bỏ lực ảnh hưởng của hệ Vạn Tượng.
Tào Nhiếp sẽ không đành làm một Phụ tá trưởng, sẽ chính thức leo lên ngôi vị Tổng Thống, quyết đoán mà phát huy khát vọng của mình.
Có điều là...
Bọn họ cũng sẽ không có cơ hội ngồi ở chỗ này uống rượu tán gẫu.
Gia đại nghiệp đại của hai người, nhất cử nhất động đều có vô số ánh mắt soi mói ở sau lưng, quyền lợi của tung hoành, thế lực của giao thoa, đều là chướng ngại vật, khiến bọn họ phải cố thủ ba phần mẫu đất của bản thân, trơ mắt nhìn đối phương, không thể đi lên trước nửa bước.
Tâm linh của hai người tương đồng trong nháy mắt này.
Tào Hi nâng chén: “Chúc mừng tự do!”
Trình Tụ duỗi thẳng cánh tay, lắc lắc chai rượu: “Chúc mừng độc lập!”
“Chúc mừng tình yêu!”
“Chúc mừng cuộc sống mới!”
“Vị thành niên đã uống rượu, đây chính là cuộc sống của các em sao?!”
Chủ nhiệm lớp đang dạy trên trường, chỉ chỉ chỉ vào hai người bọn họ: “Các em có biết nhiệm vụ chủ yếu hiện giờ của các em là gì hay không, là học tập! Trình Tụ, em đừng tưởng rằng chuyện nhảy lớp như ván đã đóng thuyền, Giáo đạo trưởng không thể nuốt lời, em sẽ không lo sợ. Tôi cho em biết, cho dù Giáo đạo trưởng không nuốt lời, tôi làm giáo viên chủ nhiệm của em, vẫn sẽ phê bình vào lý lịch của em. Còn em nữa, Tào Hi, đừng tưởng rằng mỗi ngày em giúp đỡ ở hội học sinh, áp lực tinh thần lớn, có thể hơi chút phóng túng bản thân, đây là không cho phép, tuyệt đối không cho phép!” [không biết nên dịch Giáo đạo trưởng ra thuần Việt hơn là gì nữa =.=]
Ông nước miếng tung bay mà nói xong, “Giáo đạo trưởng còn gì muốn bổ sung hay không.”
Giáo đạo cười tới đành chịu: “Lời hay lời xấu đều được thầy nói hết rồi, còn để tôi nói gì nữa?”
Chủ nhiệm lớp hết sức sợ hãi: “Nghìn vạn lần đừng nói như vậy, loại đứa trẻ ngoan như các em ấy đây bình thường thành tích tốt, phẩm hạnh tốt, biểu hiện tốt dễ đi nhầm đường, không quay đầu lại, chúng ta nhất định phải nghiêm túc mà yêu cầu bọn nó!”
“Được rồi, thầy dẫn các em ấy quay về đi. Nhớ kỹ, sau này đừng ở trên sân thượng uống rượu nữa, còn tranh luận ầm ĩ.” Giáo đạo trưởng nhìn mặt mày rạng rỡ của chủ nhiệm lớp, đau đầu mà phất tay.
Chủ nhiệm lớp vâng vâng dạ dạ mà đáp lời, dẫn hai người đi ra, đi ra ngoài phạm vi có thể của Giáo đạo, dùng sức vỗ vai của Tào Hi: “Thằng nhóc hư, em muốn uống rượu thì tìm thầy nè, làm vậy tai họa cho người bạn nhỏ!
Tào Hi: “Uống rượu cần có đồ nhắm.”
Chủ nhiệm lớp: “Lẽ nào thầy nghèo tới mức ngay cả đồ nhắm cũng mua không nổi sao? Em quá không biết nhìn người rồi!”
“Em là nói, tú sắc khả xan*.” [mô tả vẻ đẹp, có thể mô tả vẻ đẹp của phụ nữ hoặc thiên nhiên. Ý nghĩa ban đầu là đề cập đến việc ăn uống, và phần mở rộng đề cập đến việc đạt được sự hưởng thụ tinh thần và niềm vui thẩm mỹ.]
“...” Chủ nhiệm lớp thẹn quá thành giận ra lệnh hai người ngày mai nộp lên một bản kiểm điểm ba nghìn chữ.
Trình Tụ: “...” Từ đầu tới đuôi, y không nói gì.
Vì bản kiểm điểm của ba nghìn chữ, hai người mới thành lập tình nghĩa chiến hữu tối hôm qua lập tức đã rớt xuống hố rồi, Trình Tụ bày tỏ oán giận cực lớn đối với hành vi không có năng lực của Tào Hi, cũng mượn cơ hội đưa ra yêu cầu để hắn giúp viết bản kiểm điểm. Tào Hi còn cười híp mắt cò kè mặc cả, liền thấy phía trước đứng một người cười càng híp mắt hơn.
Bàng Hạc Viên đang nói chuyện phiếm với vài thiếu niên, thấy hai người còn vẫy vẫy tay.
Tào Hi đi tới trước mặt ông ta, Bàng Hạc Viên và thiếu niên chào tạm biệt, cười nói: “Bầu không khí của phụ trung Thanh Dương không tệ.”
Tào Hi: “Ông tốt nghiệp từ Đại học Thủ Đô?”
Bàng Hạc Viên cười nói: “Hệ thương mại Quốc tế.”
Tào Hi kinh ngạc: “Sao ông tìm được phần công tác hiện giờ này?”
“Mạng lưới quan hệ có đôi khi rất quan trọng.” Bàng Hạc Viên cười cười nói, “Có thời gian cùng tôi uống ly cà phê không?”
“Cháu thích uống trà.”
“Có thể.” Bàng Hạc Viên nói với Trình Tụ: “Còn có rất nhiều điểm tâm ăn ngon nữa.”
Trình Tụ: “Ông có chuẩn bị mà tới như thế, cháu không thể không cho ông mặt mũi.”
Bàng Hạc Viên dẫn bọn họ đi tới một phòng trà cách trường học không xa. Phòng trà này ngày thường buôn bán không tệ, nhưng ngày hôm nay đến cửa, bên trong cũng không có một bóng người, ông chủ đứng ở phía sau quầy bar, ân cần chờ đợi, hiển nhiên là chỉ chào hỏi đoàn người bọn họ.
Bàng Hạc Viên mang Tào Hi đi ghế lô, Trình Tụ ở bên ngoài chọn bánh ngọt.
“Có thể hút thuốc không?” Bàng Hạc Viên hỏi.
Tào Hi: “Một lát em ấy sẽ đi vào.”
Bàng Hạc Viên cười khổ đem điếu thuốc thu lại, cởi ra cúc áo được cài ở bụng, ngồi xuống: “Thật hoài nghi bọn cậu nhận biết nhau như thế nào, khiến cậu cứ một mực khăng khăng như thế.”
Tào Hi: “Duyên phận.”
Bàng Hạc Viên cười cười, đối với lối nói của hắn từ chối cho ý kiến: “Biện luận hôm qua thế nào?”
Tào Hi: “Ông vẫn là đề nghị từ chối chức vị Phụ tá trưởng của ông.”
Bàng Hạc Viên cúi đầu vuốt ve đầu gối của mình: “Nếu như xuất phát từ ích lợi của quốc gia, cậu hi vọng tôi đảm nhiệm sao?”
Tay nâng ly trà của Tào Hi hơi dừng lại một chút, đặt chén trà xuống, nghiêm túc trả lời: “Vậy phải xem, ông đối với quốc gia là lợi nhiều hơn hại, hay là hại nhiều hơn lợi.”
“Cậu thấy thế nào?”
“Không biết.” Tào Hi nói: “Tôi không đủ hiểu ông.”
Bàng Hạc Viên cười cười: “Đừng bảo là cậu, có đôi khi ngay cả tôi cũng không đủ hiểu tôi.”
Tào Hi: “Thành bại lợi và hại, có đôi khi không liên quan với năng lực của con người, có quá nhiều nhân tố can thiệp không thể khống chế được.”
“Cậu thực sự không giống người ở độ tuổi này của cậu.”
“Cho nên, thế giới này chuẩn bị cho tôi từ “thông minh sớm” này.”
Bàng Hạc Viên cúi đầu uống trà, uống một hơi cạn nửa ly, mới nói: “Mùi vị trà vẫn là quá nhạt.”
“Nếu trị quốc nấu tươi chút, vốn chính là nhàn nhạt, nhẹ nhàng.”
Bàng Hạc Viên: “Ví dụ kỳ lạ, hi vọng lúc Tào Khải Trí diễn thuyết không biết dùng tới. Một nhánh quan trọng nhất của diễn thuyết cũng không phải là văn chương bản thảo của cậu tung bay bao nhiêu, mà là thứ cậu nhắn nhủ có được người khác tiếp thu hay không.”
Tào Hi: “Sau tổng tuyển cử Tổng Thống chính là tuyển cử đảng phái mới sao?”
Bàng Hạc Viên nhắc ấm trà vì mình rót trà, nhưng không uống, ngón tay sờ sờ ở mép ly trà, mới chậm rãi nói: “Tôi có thể ở tranh cử trong đoàn đội, vì Tào Khải Trí an bài một vị trí thích hợp. Có lý lịch của đoàn đội tranh cử Tổng Thống, đối với con đường tương lai của cậu ta có chỗ tốt rất lớn.”
Tào Hi: “Nhất là kinh nghiệm của tranh cử thành công.”
“Quả thực.”
“Vốn trên đầu cậu ta đã được quầng sáng của Tào gia chiếu rọi, còn có đảng Dân Thanh, sau này xây đảng phái mới sẽ trở nên chẳng ra cái gì cả.” Tào Hi nói, “Chúng tôi là đảng phái nhỏ, hoàn cảnh quá quyết liệt không thích hợp để nó khỏe mạnh trưởng thành.”
Bàng Hạc Viên: “Đây là không thể tránh khỏi.”
Tào Hi: “Lúc mới bắt đầu vẫn là khiêm tốn một chút đi.”
Bàng Hạc Viên biết hắn đã dám nói như vậy, nhất định đã có tính toán toàn bộ: “Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?”
Thân thể Tào Hi hơi nghiêng về phía trước, cười híp mắt: “Tôi muốn xin ông giúp tôi gặp một người.”
“Ai?”
“Tổng tài chấp hành tinh hệ Trung Ương tập đoàn Khang Mỗ Ngang Lưu Ngọc Niên.”
Tào Hi luôn có thể khiến ông ta nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, nhiều lần rồi, Bàng Hạc Viên đã thấy không sợ nữa: “Lý do đâu?”
“Không mượn Tào gia và đảng Dân Thanh, tôi cần một người giúp đỡ mạnh mà có lực khác.”
“Tại sao là tập đoàn Khang Mỗ Ngang?”
Tào Hi thẳng thắn: “Tôi vốn muốn chọn nhà xưởng Otter, thế nhưng, em ấy vui vẻ.”
Âm của chữ “vẻ” vừa xong, Trình Tụ đã bưng bánh ngọt vào tới. Tào Hi dịu dàng mà kéo cái ghế, tiếp nhận bánh ngọt để y ngồi xuống, “em ấy” kia chỉ ai, dường như đã không cần hỏi lại.
Bàng Hạc Viên: “Bọn tôi hợp tác nhiều năm với tập đoàn Khang Mỗ Ngang, bước lên đỉnh sắp tới, bọn họ không cần tài trợ người khác nữa.”
“Có thể thuyết phục hay không, là chuyện của tôi.” Tào Hi nói tự tin.
Bàng Hạc Viên nhìn hắn, mắt lóe lên tia sáng, không thể nói rõ là tán thưởng nhiều hơn chút, hay là đề phòng hơn chút. Chẳng qua cuối cùng, ông ta vẫn thỏa hiệp: “Vì tôi có thể giới thiệu gặp mặt cho cậu, thế nhưng cơ hội chỉ có một lần.”
“Đương nhiên.”
Bàng Hạc Viên là một phái hành động, đáp ứng bên này rồi, một đầu khác đã nói xong rồi, chính là đang ở phòng trà kia, Lưu Ngọc Niên vứt đi hội nghị tự mình chạy tới. Đảng Dân Thanh bước lên đỉnh sắp tới, thái độ của ông ta đương nhiên là thêm phần cẩn thận và tận lực.
Lúc Lưu Ngọc Niên đến, Tào Hi ở lại trong ghế lô, Bàng Hạc Viên một mình ở cửa nghênh tiếp.
Hai người nói thầm một hồi, Lưu Ngọc Niên đi vào ghế lô, Bàng Hạc Viên trực tiếp ngồi xe đi mất.
Trên xe, thư ký thấy sắc mặt Bàng Hạc Viên ngưng trọng, nói nghi hoặc: “Ngài đang vì Tào Hi lo lắng?”
Bàng Hạc Viên lắc đầu: “Tôi đang lo lắng cho mình.”
“Tôi không hiểu ý của ngài.”
“Nếu như Tào Hi thật có thể đủ thuyết phục Lưu Ngọc Niên, vậy thật là đáng sợ. Nó mới mười sáu tuổi thôi.”
Thư ký nhìn ra được coi trọng của Bàng Hạc Viên đối với Tào Hi, thế nhưng muốn một người thiếu niên mười sáu tuổi thuyết phục một con cáo già ở trên thương trường sờ cào chạy đánh mấy thập niên, hắn ta vẫn cảm thấy quá hoang đường rồi: “Ngài nhờ cậy Tổng tài Lưu?”
“Không có.” Bàng Hạc Viên thấp giọng nói, “Trên thực tế, tôi còn tận lực mà vứt sạch quan hệ của bản thân và bọn nó, cũng nói rõ bọn nó và Tào gia thế như nước với lửa, để tránh khỏi Lưu Ngọc Niên vì tôi hoặc Tào gia mà đầu tư.”
Thư ký cười nói: “Vậy còn gì có thể lo lắng chứ?”
Bàng Hạc Viên lắc đầu: “Cậu không hiểu, Tào Hi tên nhóc này...” Hơi dừng một lát, dùng giọng điệu thâm trầm, “Nó có thể chưa dùng tới cậu, nhưng cậu nhất định dùng tới nó.”
Sau khi Lưu Ngọc Niên biết chân tướng, mặc dù cảm thấy trận gặp mặt này đơn giản là trò đùa, vẫn là duy trì phong độ tốt đẹp, vẻ mặt tươi cười mà chào hỏi với Tào Hi, có điều là ở trong lòng của ông ta, đã hạ quyết tâm, uống xong một ly trà thì đi.
Tào Hi châm trà cho ông ta.
Lưu Ngọc Niên uống một ngụm, nước trong ly đã đi xuống phân nửa.
Tào Hi: “Tôi có một mỏ tinh, chế tạo thanh thiết.”
Tay của Lưu Ngọc Niên dừng lại, lại buông xuống ly trà muốn đưa tới bên môi.
Trình Tụ ăn xong ba cái bánh ngọt, Lưu Ngọc Niên và Tào Hi chuyện trò vui vẻ mà đi ra.
Lưu Ngọc Niên nhiều lần mời hai người đi nhà mình làm khách, Tào Hi đồng ý mai sau nhất định tới cửa thăm hỏi, hai người từ phòng trà đi ra, lại ở ven đường hàn huyên một hồi, mới lưu luyến không rời mà xa nhau.
Trình Tụ: “Lại một người bị cậu lừa dối tới mức không tìm được Nam Bắc.”
Tào Hi: “Không muốn lấy về nửa mỏ tinh sao?”
Trình Tụ chợt đáp: “Mỏ tinh của cậu sản xuất tử thiết hay là thanh thiết?” [tử: màu tím]
“Thanh thiết.”
“Sớm nên nghĩ tới.” Với mưu tính sâu xa của Tào Hi, tuyệt đối không thể muốn một mỏ tinh thông thường. Thanh thiết là một trong vật liệu cần thiết của chế tạo cơ giáp cao cấp, chỉ cần mỏ tinh khá lớn, bất kể là tập đoàn Khang Mỗ Ngang hay là nhà xưởng Ott, đều dễ trở bàn tay.
Trình Tụ: “Kế tiếp sao?”
Tào Hi: “Quay về ký túc xá viết kiểm điểm.”
“Tự cậu viết đi.” Trình Tụ đắc ý nói, “Tôi đã xin thư ký của Bàng Hạc Viên giúp tôi làm rồi.”
Tào Hi: “... Tôi cho rằng sắc đẹp của anh chỉ sử dụng được với mình tôi.”
Trình Tụ: “Nó gần đây đã phát triển trở thành không khác gì vũ khí công kích rồi.”
Tào Hi: “Xem ra tôi cũng sắp biến thành người điên gần như biết công kích rồi.” Bất mãn bĩu môi, “Đầy đường đều là tình địch.”
Trở lại ký túc xá, Trình Tụ mở máy tính ra tiếp nhận bản kiểm điểm, Tào Hi lại gần nhìn, phát hiện có hai phần, sắc mặt lập tức sáng trưng, coi như được người ta đánh sáng.
Trình Tụ: “Muốn à? Cũng có thể, kêu một tiếng Trình Tụ ca ca.”
Tào Hi nhìn y, hai tay đột nhiên chỗng hai bên cơ thể y, nửa người trên ép tới.
Trình Tụ bất vi sở động: “Tôi đã mở ra vô địch, loại trình độ công kích này sẽ chỉ làm tôi làm ra hành vi đồng quy vu tận không lý trí.”
Tào Hi ở trước chóp mũi y ba bốn cm dừng lại, nói dịu dàng: “Lâm Doanh ca ca.”
Tay Trình Tụ run một cái, ngón tay vừa vặn nhấn vào xóa thư.
Bưu kiện xoẹt một tiếng cúi chào hai người rồi.
Tào Hi, Trình Tụ: “...”