Thạch Bình Nhi nằm
lên đi-văng, miệng không ngớt lẩm bẩm: “Báo cảnh sát đi... báo cảnh
sát...” Cả ba chúng tôi gật dầu, rồi lại lắc đầu. Nghĩ rằng, Thạch Bình
Nhi đang ở tình trạng này thì phải đưa đi viện đã, chuyện gì xảy ra
trước đó, để sau hãy hay.
Lão Phó và Mông Nhân đều không muốn
cõng cô ta, vì e, nếu cô ta bất ngờ “tặng” cho nhát dao vào lưng thì đời họ chấm hết. Bí quá, tôi đành bảo hai người đỡ cô ta lên để tôi cõng
vậy.
Tôi cõng Thạch Bình Nhi xuống dưới sân, rồi lên tắc-xi, đến
bệnh viện. Trên đường đi tôi gọi điện kể cho Trần Trọng biết về các sự
việc ở đây; anh hỏi tên bệnh viện, rồi bảo lát nữa anh cũng sẽ đến. Vì
có tình hình mới.
Bác sĩ khám xong, nói với chúng tôi rằng không
có gì đáng lo, cánh tay Thạch Bình Nhi chỉ bị xây xát nhẹ, xử lý sát
trùng, băng bó rồi uống thuốc kháng sinh, nghỉ ngơi là sẽ ổn. Mông Nhân
và lão Phó thì đang bàn xem lúc nào sẽ tra khảo Thạch Bình Nhi, bắt cô
ta khai ra cái chuyện Mông Nhân giả. Tôi kéo cả hai ra bên ngoài, nói:
“Hiện giờ người ta đã tự đến với mình rồi, chứng tỏ chuyện này sẽ có kết quả. Cứ chờ bác sĩ băng bó xong, rồi Trần Trọng đến nữa, chúng ta sẽ
cùng bàn. Các cậu thấy thế nào?”
Mông Nhân im lặng nhìn tôi, rồi
đứng tựa vào tường nhắm mắt lại. Lão Phó thì ấn mạnh vào vai tôi, nói:
“Cậu Bạch ạ, theo tôi thì cậu đã bị con bé ấy bỏ bùa mê rồi!”
Tôi gạt tay anh ta ra, nói: “Tôi luôn miễn dịch với người đẹp, cậu thừa
biết rồi! Tôi chỉ nghĩ cho công việc chung, tình hình hiện nay chưa có
gì là rõ ràng cả, đúng không?” Tôi và lão Phó tranh luận hồi lâu, ý lão
Phó là lát nữa Thạch Bình Nhi đã tạm ổn thì kéo cô ta về nhà, bật sáng
chiếc đèn bàn rọi thẳng vào mặt cô ta. Nếu cô ta không chịu khai thì sẽ
trực tiếp xử lý bằng tương ớt, sắt nung đỏ... Đang nói, thì Trần Trọng
mặt mũi lấm tấm mồ hôi chạy vào, gọi chúng tôi ra một góc, nói: “Đã có
tiến triển. Đã tìm thấy Lý Cường... à, đã tìm thấy xác Lý Cường.
Nhưng...”
Tôi vội hỏi: “Nhưng làm sao? Anh không thể nói luôn một lèo à?”
Trần Trọng nói: “Nhưng, sau khi gặp câu chuyện trước đó, thì cần phải khám nghiệm tử thi xem có đúng là xác Lý Cường không đã.”
Lão Phó nói với Trần Trọng: “Cái đầu anh đã sáng ra nhiều rồi đấy! À, Thạch Bình Nhi đang ở trong kia, anh có cần lôi cô ta về thẩm vấn không?”
Đúng lúc này thì Thạch Bình Nhi tay bưng miệng, đang từ từ bước ra, và khẽ
gọi tên tôi. Tôi vội chạy đến đỡ cô. Động tác của tôi khiến lão Phó
không mấy dễ chịu, anh nói rằng tôi quá nhân từ với kẻ địch. Thạch Bình
Nhi phớt lờ coi như không nghe thấy, cô hỏi tôi: “Anh báo cảnh sát
chưa?” Tôi nhìn sang Trần Trọng, chỉ tay vào anh, và nói với Thạch Bình
Nhi: “Báo rồi! Đây là sĩ quan cảnh sát Trần Trọng.”
Trần Trọng
vào phòng khám của bệnh viện nói ngắn gọn tình hình với bác sĩ, rồi nói
muốn phiền ông mươi phút. Bác sĩ gật đầu, đi ra khỏi phòng. Cả năm người chúng tôi bước vào phòng. Lão Phó quay người đóng cửa, khóa lại, sau đó kéo cái ghế đến bên cửa ngồi xuống, Và còn dặn Mông Nhân phải để ý cái
cửa sổ. Mông Nhân nguýt anh ta một cái: “Cửa sổ đã có chấn song rồi!”
Lão Phó nói: “Nếu cô ta có võ công ép dẹt người lại thì sao?” Vừa nói xong thì bị Mông Nhân cầm cái gối bông ném trúng.
Trần Trọng nhắc nhở cả hai đã “quậy” xong chưa để anh bắt đầu vào việc, lão
Phó và Mông Nhân liền im re. Trần Trọng rút bao thuốc ra mời chúng tôi,
sau đó anh buông một câu ngắn gọn với Thạch Bình Nhi: “Nói đi!”
Thạch Bình Nhi lắc đầu: “Em không biết nên bắt đầu từ đâu.”
Trần Trọng bổ sung: “Tùy ý! Cô có thể bắt đầu nói từ công ăn việc làm của mình.”
Thạch Bình Nhi hỏi xin điếu thuốc lá. Lão Phó đang khẽ nói “Chỉ có các nữ đặc vụ thì mới có thói xấu hút thuốc...” thì bị Trần Trọng “e hèm” chặn
lại.
Cái công ty thám tử Thiên Nhai mà Thạch Bình Nhi nói, không
hề tồn tại. Chỉ có một công ty khác, khá nổi tiếng ở thành phố C. Công
ty này làm rất tốt việc giữ kín bí mật trong công việc, họ hiểu rằng
không thể làm quá giới hạn mà pháp luật cho phép, những đơn đặt hàng đi
quá giới hạn ấy thì họ không bao giờ nhận. Thạch Bình Nhi đã đến công ty này làm được một năm, cô ta chủ yếu làm các việc mang tính kỹ thuật hỗ
trợ lãnh đạo. Tuy cô vốn rất mong được ra ngoài làm việc như các nhân
viên khác nhưng sếp nói cô không thích hợp với những việc đó, vì một cô
gái rất xinh đẹp thì dễ gây ấn tượng cho người ta, đồng thời lại là bất
lợi.
Cách đây chừng nửa tháng, có một nam giới đến công ty của
Thạch Bình Nhi yêu cầu họ tìm giúp tung tích một lá bùa. Lúc đó đang
ngày nghỉ của công ty, Thạch Bình Nhi ngẫu nhiên trở về nhiệm sở lấy mấy thứ đồ, trao đổi với khách hàng rồi, cô nảy ra ý định tiếp nhận đơn đặt hàng này, sau đó cô chụp ảnh lá bùa ấy. Nam giới ấy còn cho cô biết một số tư liệu, nói rằng có lẽ Đường Tiểu Bạch hoặc Mông Nhân biết về nó,
cô có thể tìm họ để dò hỏi tình hình. Tuy nhiên, hai anh chàng này không phải tay vừa đâu, cô nên cẩn thận. Người ấy còn nói rằng Đường Tiểu
Bạch và Mông Nhân đều có dính líu đến xã hội đen.
Người ấy cũng
nêu ý này: khi cần thiết, người ấy có thể cùng hành động với Thạch Bình
Nhi. Công ty vốn có quy định cấm làm việc kiểu này, tức là, sau khi
khách hàng đã cung cấp tư liệu rồi thì phải cách ly các nhân viên hành
động của công ty, cũng có thể nói là hai bên không được gặp nhau. Nhưng
phi vụ này Thạch Bình Nhi nhận riêng cho mình, giấu công ty, cho nên cô
đành phải kiêm nhiệm cả hai việc: điều tra và gặp gỡ khách hàng.
Trần Trọng yêu cầu Thạch Bình Nhi miêu tả về người khách hàng ấy. Cô ta
ngẩng nhìn Mông Nhân, sau đó chỉ vào Mông Nhân nói: “Trông y hệt anh
này. Cách nói năng cũng rất giống. Chỉ khác là người ấy có nước da trắng hơn nhiều.”
Lúc này lão Phó ngoảnh sang hỏi Mông Nhân: “Cậu còn có người anh em sinh đôi à? Tôi chưa từng nghe nói.”
Mông Nhân phản bác: “Cậu là đầu đất hay sao? Đừng nói leo!”
Người khách hàng ấy nói tên mình là Phó Thanh. Thạch Bình Nhi vừa nói đến đây thì lão Phó đứng bật dậy: “Nói linh tinh bát nháo gì thế? Sao lại ngoặc tôi vào đây?”
Chúng tôi vội bảo lão Phó ngồi xuống để Thạch Bình Nhi tiếp tục nói.
Gã giống hệt Mông Nhân nhưng lại xưng tên là Phó Thanh đã cho Thạch Bình
Nhi địa chỉ của tôi và Mông Nhân, cũng để lại cho cô ta số điện thoại,
số điện thoại thuộc khu vực ngoại thành. Gã còn bảo nhà gã ở đó, có tin
tức gì thì Thạch Bình Nhi có thể gọi thẳng cho gã hoặc đến nhà gặp gã,
nhưng Thạch Bình Nhi mới chỉ liên lạc với gã qua điện thoại.
Những điều Thạch Bình Nhi đã “khai” ra, đến lúc này vẫn chẳng đâu vào đâu,
nhưng cũng không có quá nhiều điểm nghi vấn, vì cô ta căn bản không biết tôi và Mông Nhân; gã khách hàng kia thì nhấn mạnh với Thạch Bình Nhi
rằng nên bắt đầu từ tôi chứ đừng đi tìm Mông Nhân vội. Gã còn đưa cho cô một bộ thiết bị nghe trộm.
Nghe đến đây, tôi thấy choáng váng,
cái chuyện này chỉ thấy ở trong phim... Trần Trọng nói luôn: “Những thứ
đó, hiện nay chỉ cần có tiền là mua được. Có điều, chất lượng sản phẩm
mua chui kiểu ấy rất kém, thậm chí không bằng một phần mười chất lượng
thiết bị của ngành tình báo sử dụng. Tuy nhiên cũng vẫn được việc.”
... Thế rồi Thạch Bình Nhi tìm đến tôi. Các sự việc xảy ra sau đó thì mọi
người đã biết rồi. Thạch Bình Nhi còn nói cô đã thử dùng thiết bị nghe
trộm đó, khi đến nhà tôi, cô đã gắn nó ở dưới mặt bàn uống trà. Lúc này
Mông Nhân hỏi tôi: lúc đó tôi và lão Phó đang nói những chuyện gì, tôi
bèn cố nhớ lại, rồi nói tóm tắt. Mông Nhân miệng ngậm thuốc lá, gật đầu: “Tức là, thằng khỉ ấy ngay từ đầu đã biết tôi không có mặt ở thành phố, nên hắn mới xui Thạch Bình Nhi bắt đầu khai thác từ cậu chứ đừng tìm
tôi. Hắn vừa đóng giả tôi, vừa bảo Thạch Bình Nhi gắn thiết bị để nghe
trộm hai cậu nói chuyện. Khi hai cậu nhắc đến cuốn sách kia, thì tôi cho rằng có lẽ thằng cha ấy không hề biết về chuyện cuốn sách, nhưng tôi
nghĩ rằng hắn đã biết được tên lão Phó thì chắc chắn hắn cũng biết rằng
có cuốn sách như thế nhưng không biết cụ thể là gì. Cho nên, khi hai cậu nhắc đến cuốn sách rồi nghĩ đến tôi và gọi điện cho tôi, thì hắn cũng
biết và đã ra tay trước: hắn đóng giả tôi để gọi điện cho hai cậu, hòng
qua đó khai thác được nhiều chi tiết về cuốn sách. Xét từ cách thức hành động của hắn, thì một khi đã biết sách đang nằm ở đâu và một số tình
hình về cuốn sách, hắn nhất định sẽ biết cách nên hành động như thế
nào.”
Mông Nhân lại hỏi Thạch Bình Nhi: “Sao cô dại dột thế? Hắn đưa máy nghe trộm cho cô, cô cũng hành động luôn?”
Thạch Bình Nhi ngượng nghịu nói: “Lúc dó... tôi hơi xúc động... và tưởng rằng nó là để cho tôi dùng. Khi tôi cài thiết bị rồi thì mới nhớ ra là thiết bị thu không nằm trong tay tôi.”
Thạch Bình Nhi nói xong, cả căn phòng im lặng như tờ, tôi suýt nữa trượt ngã khỏi mép giường... cô gái này thật là khờ khạo!