Không hiểu tại sao
Lưu Siêu không cho tôi biết chi tiết về tình hình của đội tiêu cục này.
Nhưng tôi đã xem băng giám sát rồi, bây giờ tôi phải tập hợp họ lại để
hỏi về tình hình lúc đó, xem xem ai là người không có mặt trong các
video kia.
Nếu nhóm của sếp Bạch đúng là dân chuyên nghiệp thì
hẳn phải biết người ta có lắp camera, sau khi bị mất đồ thì sẽ nghĩ cách để xem lại băng hình nhưng không nhất thiết phải thông qua con đường
chính quy và cũng không thể báo cảnh sát. Giờ đây tôi chỉ còn cách tự
mình khai thác vậy.
Tôi nói với sếp Bạch rằng tôi muốn triệu tập
người của anh lại để họp. Anh ta hỏi tôi họp bàn về gì? Tôi nói, đồ bị
mất, bây giờ tôi cần tìm hiểu tình hình lúc đó ra sao; tuy sếp của tôi
đã cho tôi biết các nét cơ bản nhưng các chi tiết thì tôi chưa rõ, tôi
phụ trách việc này thì tôi cần tìm hiểu và bạn với mọi người bước tiếp
theo nên làm gì.
Sếp Bạch chấp nhận, rồi nói với tôi: “Anh Đôn ạ, chúng tôi tin rằng hiện giờ thứ đó vẫn nằm trong khách sạn ấy, chưa bị
người ta mang đi. Nhưng không rõ cụ thể nó đang nằm ở đâu.”
Nghe
anh ta nói, tôi không hề ngạc nhiên. Trước khi đến tôi đã nghĩ, nếu thứ
đồ kia thật sự không thấy ở đây nữa thì chắc chắn những người kia đã đi
rồi; nếu họ vẫn còn nán lại thì chứng tỏ thứ đó vẫn còn ở đây. Tôi vội
trả lời anh: “Cứ gọi tôi Đường Tiểu Bạch là được, anh hơn tôi vài tuổi
đấy!”
“Không sao. Giang hồ tất nhiên sẽ có cách xưng hô cho
phải.” Sếp Bạch nói xong quay người bước ra ngoài, bảo cô A pha cho tôi
cốc trà. Tôi vội nói tôi tự làm được. Cô A nhìn tôi, rồi thản nhiên ngồi xuống tiếp tục xem ti-vi một cách đơn điệu.
Lát sau, sếp Bạch
dẫn một tốp người vào. Tôi nhìn một lượt, kể cả tôi, mới là bảy người,
tôi định hỏi thì sếp Bạch nói luôn: “Mèo Béo và cô A thì anh đã gặp
rồi.” Anh chỉ vào người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cũng tức là người phụ nữ đeo kính râm và quàng khăn trong băng hình, nói: “Đây là dì Tiếu, là vọng phong của chúng tôi.” Vọng phong, là sao?
Sếp Bạch kéo tay
gã trẻ tuổi đã từng cùng xuất hiện với cô A, nói: “Đây là Tiểu Bạch con
trai tôi. Con chào chú Đôn đi!” Cậu ta không do dự, lập tức chào tôi là
“chú Đôn”. Tôi gật đầu. Quái dị! Tôi chỉ hơn nó vài tuổi mà nó gọi tôi
là chú. Cách xưng hô của giang hồ là thế à?
Cuối cùng một anh
trọc đầu đứng dậy giơ tay xin nói: “Tôi là Tiểu Đạo, xin chào anh!” Tôi
đứng dậy bắt tay anh ta rồi lại ngồi xuống. Sếp Bạch ngồi bên cạnh tôi,
nói: “Còn một người nữa là Tiểu Thượng. Lúc này nó đang ở bên ngoài để
quan sát, không tiện vào gặp anh.”
Có lẽ Tiểu Thượng là anh chàng đội mũ cùng xuất hiện với Tiểu Đạo trong đoạn video kia.
Đã giới thiệu xong xuôi cả, tôi vào đề luôn: “Thứ đó đã bị mất như thế nào?”
Cả mấy người đều im lặng, sếp Bạch đá nhẹ vào Mèo Béo đang hút thuốc, nói: “Kìa nói đi, sự việc bắt đầu từ ngươi.”
Mèo Béo nín lặng, ngồi thu mình ở một góc, tiếp tục hút thuốc. Sếp Bạch thở dài, nói: “Sau khi nhận được phi vụ này, anh cũng biết ý sếp của anh
rồi, anh ấy bảo chúng tôi tự do hoạt động trong phạm vi thành phố âm và
thành phố J, và không được ra khỏi phạm vi này. Chúng tôi bèn bàn bạc
rồi quyết định sắm vai khách du lịch để ngụy trang, không ngừng hoạt
động ở vùng quanh đây, cứ vài ngày lại đổi sang khách sạn khác. Bảy
người chúng tôi làm nhiệm vụ của mình là trụ, vọng, thủ, thị, trì, hộ,
hý. Sau khi vào khách sạn Huệ Hưng chúng tôi vẫn phân công nhau như thế
để làm việc, nhưng…”
“Khoan đã.” Tôi ngắt lời sếp Bạch. “Tôi không hiểu anh vừa nói trụ, vọng gì đó nghĩa là gì?”
Sếp Bạch nhìn mọi người một lượt, họ đều im lặng. Anh ta quay sang nói với
tôi: “Sếp của các anh được bạn cũ lâu năm giới thiệu đến. Quy tắc trong
nghề của chúng tôi, vốn không tiện tiết lộ, nhưng lần này hàng bị mất,
chúng tôi phải chịu trách nhiệm; nếu anh muốn biết thì tôi cũng không
giấu giếm. Nghề tiêu cục trước đây không phân chia như thế, nhưng ngày
nay đã được chi tiết hóa.
Trụ, là tôi, tôi phụ trách chung, tất
cả mọi người đều phải nghe tôi. Nói chung, không có ngoại lệ, cứ mỗi giờ đồng hồ họ phải báo cáo tôi một lần. Vọng, là dì Tiếu, dì Tiếu phải ở
phòng cạnh cầu thang máy là vì dì là nữ; thông thường ít người đi cầu
thang bộ, mà chủ yếu là đi thang máy. Dì Tiếu ở đó để dễ bề giám sát
những người ra vào thang máy. Thủ, là Mèo Béo, nói chung, thủ là người
giữ hàng, hàng cất ngay trong người hoặc để ở một nơi mà anh ta cho là
an toàn. Nơi đó chỉ có anh ta và tôi biết, người khác không được biết,
nhằm đề phòng bất trắc. Thị, là A Thượng đang đứng ngoài kia, phụ trách
thông tin, tình báo, trông nom, kể các các việc ăn ở và việc vặt khác
nữa. Trì, là người phụ trách phương tiện giao thông, hành trình, đường
đi và đường rút lui cho mọi người. A Đạo làm vai trò này. Hộ, chỉ có
Tiểu Bạch con trai tôi, nó đứng gần Thủ, phụ trách bảo vệ an toàn cho
Thủ, Thủ được an toàn thì hàng cũng được an toàn. Hý, chỉ cô A, nhiệm vụ chủ yếu của Hý là mai phục hoặc thay thế vai trò để tìm ra đột phá
khẩu. Bảy người chúng tôi phân công nhau như thế.”
Sếp Bạch và
mọi người ở khách sạn Huệ Hưng ba ngày, vẫn bình an vô sự; họ vốn định
ngày thứ ba thì rời khách sạn rồi đi sang thành phố M. Nào ngờ cô A bỗng lăn ra ốm, bị sốt, nên đành ở lại thêm một ngày nữa. Buổi tối ngày thứ
tư ấy, vì vẫn sắp đặt như cũ nên mọi người có phần chủ quan mất cảnh
giác; Mèo Béo không nén nổi… bèn chạy ra quầy bar của khách sạn để câu
gái, dẫn gái về phòng mình. Sau khi con bé ấy ra về, Mèo Béo mới không
nhìn thấy hàng đâu nữa. Mèo Béo vốn không phải gã đần độn, sau khi xong
việc, lúc con bé ấy vào nhà tắm thì Mèo Béo đã lục soát các đồ dùng của
con bé, kể cả quần áo lót còn để ở ngoài, đều không thấy có điều gì khả
nghi. Hắn chờ con bé ấy ra, rồi chứng kiến nó ra khỏi căn phòng và không hề đụng vào thứ gì cả; trong phòng lại không có người thứ ba xuất hiện. Thấy hàng bị mất, Mèo Béo liền chạy ra đuổi theo thì con bé ấy đã đi
rồi, không thấy ở quầy bar cũng không thấy trong khách sạn. Mèo Béo ra
hỏi nhân viên quầy tiếp tân, họ nói có nhìn thấy một cô gái như thế bước ra ngoài và lên tắc-xi đi rồi.
“Sự việc là thế, hàng đã bị mất
trong tình huống đó.” Sếp Bạch nói. Rồi anh ta lườm Mèo Béo, nói: “Ta đã nói với ngươi mấy lần rồi, lời tổ tiên dặn, ngươi đã quên rồi ư? Khi ở
trọ, tuyệt đối không được có quan hệ với bất cứ người đàn bà nào bên
ngoài - dù là con gái nhà lành hay gái làm tiền! Nếu không sửa cái thói
ham nữ sắc ấy đi thì sau này ta cho ngươi đi theo làm việc sao được? Nếu không tìm ra, thì ngươi bồi thường cho người ta thế nào đây? Ngươi cắt
đầu đem bán cũng không đủ tiền mà đền!”
Tôi im lặng không bảo
sao. Ý nghĩ duy nhất của tôi lúc này là nhanh chóng liên lạc với Lưu
Siêu, mong sao anh sẽ tìm được người giúp.