Nói đến đây, Thạch
Bình Nhi mỉm cười: “Em cảm thấy đầu óc con người hiện đại kém xa người
xưa. Nếu không biết cách giải mã thì có lẽ không bao giờ khám phá ra
nổi. Nói ngay về cái địa điểm này: lá bùa chính là bản đồ, có thể được
giải mã ra, nhưng tìm được đến đây đã không hề đơn giản; anh cũng thấy
rồi đấy, sau khi đã vào được động, chúng ta vẫn chưa thể nhìn thấy cái
vị trí ấy, đúng không?”
Tôi nhớ lại các sự việc trước khi đi vào động này, rồi gật đầu nói: “Thế là sao?”
“Tôi sẽ nói đơn giản thôi, nếu nói phức tạp quá thì anh không hiểu được. Tìm được đúng chỗ sẽ xuất hiện cửa động, là điều rất khó khăn, ấy là chưa
kể đến thời điểm mà cửa động sẽ mở ra. Cái thung lũng hẹp mà chúng ta đã đi qua, thực ra nó không tồn tại. Anh có biết thuật “Kỳ môn độn giáp”
là gì không?”
Tôi gật đầu, tỏ ý có biết. Những thứ này “tràn đến” sớm nhất là từ các phim điện ảnh Hồng Công. Tôi cho rằng nó na ná như
các thứ pháp thuật đọc thấy trong “Tây du ký”; đọc “Tam quốc diễn nghĩa” cũng có tình tiết Gia Cát Lượng chỉ bày một đống đá hộc cũng có thể mê
hoặc tướng lĩnh của Đông Ngô, cũng là một cách của thuật Kỳ môn độn
giáp. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã đọc rất nhiều sách, cũng đã hỏi rất nhiều người, xem ra cơ bản có hai cách quan niệm: một là, cho rằng
có Kỳ môn độn giáp nhưng đã thất truyền, ngày nay không ai biết; hai là, đó là chuyện mê tín từ thời phong kiến, căn bản không có chuyện đó, tất cả chỉ là trò lừa, chỉ những kẻ ngốc mới tin là thật.
Tuy nhiên, một người luôn rất hiếu kỳ tò mò như tôi, tôi tin rằng nó có thật.
“Nơi này thoạt đầu bị người ta dùng cách gì đó phong tỏa… tạm dùng từ ‘kết
giới’ mà chúng ta vẫn đọc thấy trong truyện tranh Nhật Bản để hình dung
vậy. Anh có thể nhìn thấy nơi này nhưng những thứ mà anh nhìn thấy chưa
chắc đã là những thứ chúng ta nhìn thấy sau khi đã vào đây. Anh phải đi
từ bên ngoài vào, và chỉ có thể vận dụng đúng phương pháp, nếu không sẽ
không bao giờ vào nổi; kể cả khi anh đã xác định đúng thời điểm cửa động sẽ mở ra, cũng không thể vào nổi bên trong. Sau khi công ty đã giải mã
được địa điểm, từng nghĩ đến cách dùng trực thăng để thả người xuống,
nhưng cuối cùng đã phải thôi, vì, một là, nếu thành phố J này bỗng nhiên xuất hiện trực thăng, lại là trực thăng dân dụng, thì sẽ gây ra rất
nhiều phiền hà; hai là, công ty không có cách để bảo đảm rằng sẽ hạ cánh xuống đúng khu vực xung quanh cửa động.
“Cho nên mọi người mới
phải gấp tìm cách phiên dịch giải mã ra cách thức đi vào động, và đã tìm thấy các phép tính khắc trên tấm bình phong gia truyền của nhà em.
Trước hết, phải thông qua Phong thủy học để suy đoán các chữ số, sau đó
dùng toán học tính ra thời gian và phương vị. Cho nên, đội ngũ mới vào
được. Trước tiên là tổ B, tuy đã biết cách vào động nhưng họ dùng bộc
phá chứ không chờ ngày cửa tự mở ra.”
Nói xong, Thạch Bình Nhi đứng dậy. “Vừa rồi em đã cho anh biết tất cả những điều cần biết, bây giờ chúng ta lại đi tiếp.”
Tôi níu Thạch Bình Nhi lại, hỏi: “Còn một vấn đề lớn nữa, bà chị của tôi
ơi, tại sao mọi người chúng tôi lại được triệu tập đến? Nói đi?”
Thạch Bình Nhi thở dài, nói: “Anh giả vờ ngố hay anh ngố thật vậy? Đã nói thế rồi mà anh vẫn chưa hiểu à? Anh phải biết mục đích biên soạn bộ sách ấy ban đầu là gì chứ?”
Tôi nói: “Nhằm chống nhà Thanh, khôi phục nhà Minh.”
Thạch Bình Nhi tiếp tục: “Đúng! Nhưng nhà Thanh đã chẳng còn, khỏi cần chống
nhà Thanh nữa. Sau đó người ta đã nói: những người giàu trí tuệ, có
duyên, thì mới tìm đến được nơi này, cũng tức là người có duyên với
quyển sách, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, nhưng chẳng hiểu cái cóc khô gì. Tôi chỉ biết, ý của Thạch Bình Nhi đại khái là chúng tôi vào động
này là ý trời. Lòe bịp ai vậy? Đầu tôi chưa mọc dưới mông đâu! Nhưng
thôi, cho qua vậy, dấu hỏi này sớm muộn gì cũng biến thành dấu chấm câu, thậm chí biến thành dấu chấm than; đến lúc đó hãy hay, dù sao cũng đã
vào đây rồi.
Thạch Bình Nhi đứng lên, rồi đi gọi mọi người tiếp
tục lên đường. Lát sau lại nghe thấy cô dùng máy thông tin gọi tôi. Tôi
vội bước đến, rồi tôi đứng ngẩn ra: tại vị trí Mông Nhân và mọi người
đứng nghỉ lúc nãy, bây giờ không một bóng người, cứ như họ chưa từng tồn tại!
Thạch Bình Nhi vội gọi ầm lên, tôi can cô ta đừng gọi nữa,
nói: “Ở đây chỉ có một lối đi, hoặc đi tiếp lên chỗ hai chúng ta vừa nãy hội ý, hoặc quay trở ra, cô có gọi cũng vô ích. Nên dùng máy thông tin
gọi xem sao. Họ không thể đi lên phía trước, nếu đi, thì chúng ta đã gặp họ rồi.”
Tuy nói vậy, nhưng tôi và Thạch Bình Nhi vẫn tìm kỹ
xung quanh xem có hang nhỏ nào hoặc lối rẽ nào không; xác định là không
có, hai chúng tôi đành đi trở lại, đi về phía cửa động, và không hề thấy một ai cả. Lúc này sống lưng tôi đã toát mồ hôi lạnh. Quái dị thật! Lẽ
nào cả năm người bỗng nhiên biến mất?
Thạch Bình Nhi dùng máy
thông tin lần lượt gọi cho từng người, không có ai trả lời. Máy thông
tin chỉ có tiếng tạp âm xè xè, không thấy bất cứ âm thanh nào khác. Cô
bỗng nói với tôi, giọng căng thẳng: “Gay rồi! Ngay tổng bộ cũng không
liên lạc được nữa.”
Tôi vội cầm máy thông tin lên, nói: “Đừng hù dọa nhau! Cô thừa biết là tôi rất nhát gan.”
Thạch Bình Nhi không nói gì. Cô mở túi lấy ra mấy thứ, trong đó có cả chiếc
máy na ná như chiếc laptop. Lúc này cô mới cho tôi biết, đây là một
chiếc máy mẹ, dùng để khuếch đại tín hiệu, có cả chức năng định vị, tiền mua nó có thể mua mấy ngôi nhà.
Thạch Bình Nhi làm một số thao
tác, nhưng không thấy có bất cứ hồi âm gì. Tôi ngồi phịch xuống đất, đờ
đẫn, nghĩ bụng phen này thì chấm hết thật rồi, sẽ bị chết khô ở đây, các thành viên khác thì chưa rõ sinh tử ra sao… Tôi thấy mình ngồi phải một thứ gì đó, bèn sờ xem sao, thì ra là một cái bật lửa, bèn nhớ ra rằng
lúc đầu Thạch Bình Nhi cầm bật lửa của lão Phó vứt đi. Tôi thử bật mấy
lần nhưng nó không cháy. Có phải tại trong này thiếu không khí không,
nhưng tôi cảm thấy mình vẫn thở hít bình thường, tôi bèn chiếu đèn pin
xem bật lửa có còn gas hay không. Nhưng tôi lại giật mình.
Vì
thân bật lửa này là nhựa cứng và cả kim loại, lúc lão Phó mua bia, được
họ khuyến mại, tôi cũng nhìn thấy. Tôi cũng từng có một cái nhưng không
nhớ đã để ở đâu, còn lão Phó thì luôn mang theo người. Chiếc bật lửa này trông cũng đẹp, và còn có thể nạp lại gas dùng tiếp.
Ánh đèn pin cho thấy, phần kim loại của bật lửa vẫn còn nhưng phần nhựa thì co lại
như đã bị cháy; phần kim loại đã bị gỉ, cứ như cái bật này nằm đây đã
mấy năm…
Tôi bèn đưa nó cho Thạch Bình Nhi xem, cô xem đi xem
lại, rồi cau mày nói: “Lúc này… em đang suy đoán… không biết có đúng
không, tuy chính em cũng không tin.”
Tôi vội nói: “Cô cứ nói xem?”
Thạch Bình Nhi chỉ tay vào cái bật lửa: “Anh nhìn chỗ gỉ này mà xem. Nói
chung, kim loại gỉ là do môi trường ẩm thấp, hoặc ít ra là bị nằm ở nơi
ẩm ướt 24 giờ thì mới bị gỉ. Chúng ta vào đây cho đến lúc này chưa đầy
24 giờ, phần nhựa thì như bị đốt cháy, không khí trong động thì rất khô, nhựa có thể bị biến dạng nhưng cũng phải mất một năm trời trở lên… Cho
nên, em cảm thấy…”
Tôi điên tiết chỉ muốn đá cho Thạch Bình Nhi một phát: “Cảm thấy gì? Cô rất thích ăn nói lấp lửng nửa vời phải không?”
“Cảm thấy động này có vấn đề.”
“Nói vớ vẩn quá! Ai chẳng biết động này có vấn đề? Cô nói thế cũng như không!” Tôi phát cáu.
Thạch Bình Nhi nói: “Ý em là, thời gian trong động này có vấn đề.” Tôi gật đầu tỏ ý động viên Thạch Bình Nhi tiếp tục nói.
“Anh còn nhớ chuyện em đã nói với anh về tổ B chứ? Khi chị em nói với tổng
bộ qua máy thông tin thì thời gian đã trôi đi 3 năm trời, nhưng chị ấy
không cảm nhận rằng đã 3 năm trôi qua, mà chỉ cho rằng cả tổ đã vào động 5 tiếng đồng hồ mà thôi. Còn chúng ta, sau khi vào động thì em đã bắt
đầu chú ý đến thời gian; tuy kim đồng hồ đeo tay vẫn chạy như thường
nhưng em có cảm giác thời gian có gì đó không ổn… Không biết anh có cảm
giác này không: sau khi vào động, lúc thì chúng ta thấy mình tỉnh táo,
lúc thì lại thấy rất buồn ngủ, díp cả mắt!”
Tôi gật đầu, đúng là lúc nãy tôi có cảm giác này. Hay là thời gian ở trong động này có vấn đề thật?
Thạch Bình Nhi cất máy khuếch đại tín hiệu vào túi đeo, rồi nói: “Lúc này em
cho rằng thời gian có vấn đề, nhưng cụ thể là thế nào thì em không nghĩ
ra. Bây giờ chỉ còn cách tiếp tục đi về phía trước, xem xem rốt cuộc
trong đó có những thứ gì, để rồi… dù phải chết ở đây thì cũng được chết
một cách rõ ràng. Đúng không?”
Tôi lắc đầu, nói: “Tôi cứ tưởng
công ty các cô đã biết cách vào động và cũng biết cách đi ra. Không ngờ… Thế này thì khác nào hại nhau? Mặt khác, phía trước sẽ có những gì còn
chưa rõ. Chi bằng, tôi sẽ đi vào còn cô ở lại đây; hoặc cô đi vào, tôi ở lại. Chọn một trong hai cách!”
Thạch Bình Nhi nhất quyết phản
đối: “Dù ai trong hai chúng ta ở lại đây cũng có 50% khả năng sẽ biến
mất, nếu cùng ở lại, ai cũng có thêm sức mạnh, và có hai cái đầu để cùng suy nghĩ, hy vọng sinh tồn sẽ lớn hơn rất nhiều… Quả thật là ban đầu
công ty không nghĩ đến vấn đề ra khỏi động như thế nào, và cho rằng đã
có lối vào thì nhất định sẽ có lối ra, và nếu bí quá thì truyền tin ra
ngoài, sẽ dùng thuốc nổ để tạo lối ra, bởi lẽ ngày nay công ty đã trang
bị cho toàn đội tốt hơn hẳn cách đây ba năm. Nhưng không ngờ lại không
thể liên lạc được nữa.”
Tôi cảm thấy Thạch Bình Nhi nói cũng
đúng, bây giờ nếu tôi ở lại đây thì cũng không thể biết trước sẽ xảy ra
chuyện gì thì nguy, chi bằng cứ đi tiếp vào sâu, rất có thể sẽ tìm được
cách ra và cũng biết cái động này rốt cuộc là thế nào.
Thế là tôi cùng Thạch Bình Nhi tiếp tục đi lên, chúng tôi cũng thận trọng cảnh
giác hơn, dùng một sợi dây buộc nhau lại, người đi trước người đi sau
cách nhau một khoảng cách 2 mét, ở giữa thắt một cái nút; dao găm thì
giắt ở bên giày, thống nhất rằng nếu xảy ra chuyện gì thì một trong hai
người cứ cắt phăng sợi dây, một người còn sống thì vẫn có hy vọng.