Cô phục vụ viên đi rồi, lão Phó luôn miệng tấm tắc, nói rằng chúng tôi đến tham gia là phải, nữ nhân viên ở đây cô nào cũng đẹp như tiên, lão Phó
ngắm nhìn mê mẩn sắp phát khóc. Tôi lắc đầu, rồi bật ti-vi. Tôi nhớ đến
Mông Nhân, bèn hỏi lão Phó xem có nên nói với Mông Nhân một câu không.
Chúng tôi đã giữ bí mật quá lâu. Lão Phó bảo: Mông Nhân suốt ngày đi
làm, đầu óc chỉ nghĩ đến Mễ Đâu, tan tầm trở về lại có Mễ Đâu ở bên
cạnh, ngay Đường Tiểu Bạch là tôi xin nghỉ phép lâu như thế cũng chẳng
hỏi thăm một câu… cho nên, đừng gọi cậu ta làm gì!
Nhưng sau đó
lão Phó lại kín đáo viết tin nhắn, tôi liếc mắt nhìn trộm, thấy cậu ta
gửi tin cho Mễ Đâu “Chúc Mễ Đâu hạnh phúc, lúc này anh đã đi xa, đến một nơi khác để tìm một sự bắt đầu mới mẻ…” khiến tôi cảm thấy… quá ngán!
Lão Phó ngoảnh sang nhìn tôi, tôi tưởng mình đã bị cậu ta phát hiện ra
bèn vội ngồi xuống giả vờ xem ti-vi. Lão Phó hỏi tôi: “Này cậu, ngày
trước cậu viết truyện ngắn gì đó đã khiến cho bao cô gái đọc mà phải rơi lệ… trong đó có một đoạn rất xúc động?”
Tôi lắc đầu: “Tôi chưa hiểu cậu đang nói gì.”
Lão Phó tiếp tục lẩm nhẩm một lúc, sau đó gấp di động lại, ngồi ngây ra,
tôi biết cậu ta lại đang nghĩ ngợi lung tung. Tôi phải đi tắm đã, rồi
hãy hay. Vừa đi đến cửa nhà tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Tôi bước ra mở cửa, thấy một nam giới mặc bộ đồ rằn ri đứng ngoài hành
lang, tay cầm điếu thuốc lá, miệng mỉm cười. Tôi hỏi: “Anh cần gặp ai?”
“Chắc anh cũng đến tham gia hoạt động hả? Tôi cũng thế, tôi có thể vào trò
chuyện một lúc không?” Anh chàng rằn ri hỏi tôi. Không đợi tôi trả lời,
anh ta đã bước vào, bắt tay tôi, rồi nói: “Tôi là Lưu Siêu. Chúng ta lần đầu gặp nhau.”
Vào rồi, Lưu Siêu mời tôi và lão Phó hút thuốc.
Xưa nay tôi không hút thuốc của người khác, vì phép lịch sự tôi cũng
nhận điếu thuốc nhưng không châm lửa. Lão Phó thì bất chấp, cầm thuốc
rồi châm hút luôn. Lưu Siêu ngay từ đầu đã hỏi chúng tôi làm công tác
gì, anh ta nói luôn miệng, lại rất thích kể chuyện hài hước, những
chuyện cười nhẹ nhõm.
Lưu Siêu là người yêu thích khảo cổ, anh
luôn nhấn mạnh mình không phải nhà nghề, chỉ là dân nghiệp dư mà thôi.
Một hôm anh bỗng nhận được Thư mời tham gia hoạt động, nghĩ rằng đang
rỗi rãi chẳng vướng bận gì, việc kinh doanh ở nhà đã có vợ coi sóc, nên
anh thu xếp đến đây tham gia. Lưu Siêu là người thành phố J này, anh vốn rất hiếu kỳ đối với những truyền thuyết về động Tỵ Vân, nên càng không
muốn bỏ qua cơ hội rất tốt này.
Tôi thì đang băn khoăn, anh chàng này hơi sỗ sàng cứ thế xông vào phòng, không hỏi người ta có bằng lòng
nói chuyện không? Lưu Siêu còn nói mình là người đến đây trước tiên, đã
đi quanh sơn trang một lượt, các căn phòng dành cho khách đều đóng im
ỉm, chỉ có anh và ba chúng tôi, còn những người khác thì chưa thấy đến.
Tôi bèn hỏi: “Có bao nhiêu người tham gia hoạt động này, anh có biết không?”
Lưu Siêu lắc đầu, và nói lúc nãy anh nhìn thấy ở bãi đỗ xe phía sau sơn
trang có hai chiếc xe tải bên trên đặt công-ten-nơ cỡ nhỏ, công-ten-nơ
in lô-gô của tập đoàn Mục Lâm, không rõ bên trong chứa gì. Theo anh ta
quan sát, có nhiều bảo vệ đứng xung quanh xe tải, chắc bên trong chứa
cùng một thứ gì đó rất đáng giá.
Ba chúng tôi ngồi tán chuyện một lúc, cảm thấy ngán ngẩm, bèn bảo nhau cùng ra ngoài phơi nắng cho sáng
sủa, đi uống trà… Ra ngoài nhìn, đúng thế, ngoài một số phục vụ viên ra
thì không thấy ai khác; hoặc cũng thấy vài anh chàng cao lớn mặc âu
phục, tay cầm máy bộ đàm đi đi lại lại. Chúng tôi thầm nghĩ: chắc không
phải mình bị bắt cóc? Tập đoàn Mục Lâm bề thế như vậy, có đến nỗi tổ
chức hoạt động lèo tèo thế này không? Các công ty khác nếu tổ chức hoạt
động họ sẽ cờ giong trống mở. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một
“hoạt động” có vẻ bí hiểm kiểu này.
Chúng tôi đến một quán trà
đặt ở tầng thượng, vừa bước vào, nhân viên phục vụ đã nhiệt tình hỏi han chúng tôi muốn uống gì, cô ta giới thiệu một lô các loại trà, có những
thứ trà tôi chưa từng nghe nói bao giờ. Lão Phó yêu cầu rất quái: trà
Thước Thiệt trộn lẫn trà Hoa Tuyết, Lưu Siêu gọi trà Bích La Xuân, tôi
còn oái oăm hơn cả lão Phó, tôi uống một cốc trà hoa vắt thêm nước
chanh. Cô phục vụ nghe xong nghệt ra, nhưng vẫn “xin vâng”. Chọn xong,
chúng tôi cố ý hỏi giá cả bao nhiêu, cô ta vội nói “toàn là miễn phí ạ”, rồi bước đi.
Tôi và lão Phó đưa mắt nhìn nhau, Lưu Siêu thì cầm
cuốn Thuyết minh về sơn trang lên xem. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy ba bàn có đặt cuốn Thuyết minh, các bàn khác thì trống trơn. Tôi lại để ý rằng, mỗi bàn dành cho bốn người, ba bàn tức là dành cho 12 người,
chỉ ba bàn này có đặt tài liệu Thuyết minh. Như thế tức là có 12 người
tham gia hoạt động lần này, có phải thế chăng?
Nếu không, họ bày như vậy thì có ý nghĩa gì?
Ngồi uống chưa đến một tiếng đồng hồ, thì cửa phòng trà mở ra, có hai người
bước vào, một nam một nữ. Nhìn thấy họ, tôi và lão Phó lập tức đứng dậy. Tôi chỉ tay vào người đàn ông hồi lâu không nói được một câu. Người ấy
cũng rất ngạc nhiên, rồi đưa tay kéo người phụ nữ. Người phụ nữ cũng
sửng sốt, rồi ngượng nghịu mỉm cười, sau đó họ ngồi vào bộ bàn ghế bên
cạnh chúng tôi.
Lão Phó khẽ lẩm bẩm: “Trai gái dan díu bẩn thỉu chó má…”
Nào phải ai xa lạ, hai người ấy chính là Mông Nhân và Mễ Đâu. Điều này
khiến tôi rất kinh ngạc, nhưng kinh ngạc hơn nữa là người tiếp theo bước vào lại là ông Chung Sênh! Chung Sênh tủm tỉm cười nhìn chúng tôi, rồi
ông gật đầu với Mông Nhân, Mễ Đâu, sau đó ông ngồi vào bàn chúng tôi.
Ba người bất chợt đến toàn là người quen, tôi không biết nên nói gì bây
giờ, đầu óc tôi bỗng đơ ra, hình như bị thứ gì đó lèn chặt, bất động,
không nghĩ gì được. Cả hai bàn đều không có ai lên tiếng, ngay cô phục
vụ bước đến định hỏi ông Chung Sênh và Mông Nhân, Mễ Đâu… cũng cảm thấy
chưng hửng.
Thực ra, tôi thấy mình quá lúng túng, tôi bị kẹt ở
giữa Mông Nhân, Mễ Đâu và lão Phó. Tôi chẳng biết nói gì với lão Phó,
bèn ngoảnh sang phía Mông Nhân nhưng tôi lại sợ anh chàng “hẹp hòi” lão
Phó này nghĩ ngợi xa xôi. Nhưng, nếu không nói với Mông Nhân thì tôi lại lo cậu ta cho rằng tôi có ý “cắt đứt quan hệ” với cậu ta. Bí quá, tôi
đành xoay người lại, cười hề hề, rồi nói: “Mọi người cũng nhận được thư
mời à?”
Mông Nhân “hứ” một tiếng, coi như có trả lời tôi. Mễ Đâu
thì mỉm cười nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại bị Mông Nhân lừ mắt chặn lại. Tôi đứng dậy, vỗ vai Mông Nhân rồi nói: “Cậu ra đây một lát, tôi
muốn nói với cậu mấy câu.”
Ra ngoài quán trà, tôi chưa kịp mở
miệng thì Mông Nhân đã nói luôn: “Các cậu nhận được thư mời mà không
thèm cho tôi biết, không coi tôi là anh em thân thiết nữa chứ gì?” Tôi
chỉ lặng thinh, cố nén nhịn… nhưng vẫn không nén nổi, bèn nói: “Cậu cũng nhận được, nhưng cậu có cho tôi và lão Phó biết không? Chuyện giữa cậu
và Mễ Đâu, cậu có cho lão Phó biết không? Cậu mặc kệ chúng tôi mù tịt,
rồi bỗng tung ra niềm vui bất ngờ và một kết cục tròn trịa chứ gì?”
Mông Nhân phản bác, nói: “Sau khi về quê quay ra, tôi vốn định lựa dịp để
nói với các cậu, nhưng tình hình lúc đó ra sao, đâu phải các cậu không
biết, thì tôi sẽ nói ra sao đây? Nhất là đối diện với lão Phó… Còn
chuyện về thư mời, thì cho qua… tôi không muốn nói. Và, lần này tôi vốn
không định đưa Mễ Đâu cùng đến nhưng cô ấy cũng nhận được thư mời, cho
nên tôi chỉ còn cách đi cùng cô ấy…”
Tôi lấy làm lạ: “Mễ Đâu cũng nhận được à?” Mông Nhân gật đầu. Lúc này ở phía đầu hành lang có tiếng
thang máy mở cửa, rồi tôi nghe thấy tiếng giày cao gót vọng lại. Lát
sau, chủ nhân của đôi giày cao gót xuất hiện trước mặt chúng tôi. Lúc
nghe thấy tiếng thang máy mở cửa, tôi gần như đã linh cảm thấy người
bước ra sẽ là ai. Thạch Bình Nhi!
Thạch Bình Nhi mặc bộ đồng phục “nghiệp vụ” màu đen tuyền, bộ tóc được búi dựng lên cao, tay cô cầm một kẹp văn bản, cô còn đeo một cặp kính gọng đỏ nữa. Bước đến chỗ chúng
tôi, Thạch Bình Nhi dừng lại nhìn tôi và Mông Nhân chừng một hai giây,
rồi gật đầu chào. Nhưng tôi nhận ra ánh mắt cô không nhìn vào hai chúng
tôi, tôi bỗng cảm thấy hẫng hụt. Đồng thời với hẫng hụt là hơi căng
thẳng. Sau sự việc “dịch dung” hồi nọ, Trương Ái Dân và Thạch Bình Nhi
một người biến thành tội phạm bị truy nã, một người biến thành đối tượng trọng điểm bị điều tra. Trần Trọng thì nói rằng cảnh sát không sao tra
cứu nổi các tư liệu về cả hai nhân vật này.
Rồi Thạch Bình Nhi mở cửa, bước vào phòng trà, tôi và Mông Nhân cùng vội vào ngay rồi ngồi
xuống vị trí lúc trước. Tôi biết, lúc này dù hỏi Thạch Bình Nhi bất cứ
điều gì, cô ta cũng sẽ không trả lời. Thạch Bình Nhi đứng tựa vào quầy
của quán trà, hai tay đang chia tách các giấy tờ trong cái kẹp văn bản
ra, cầm lên xem một lượt, sau đó lấy ra một tệp giấy rồi bắt đầu điểm
danh chúng tôi. Xong xuôi, cô nói: “Người của tổ A các vị đã đến đủ, mời các vị sau 30 phút nữa tập hợp tại nhà ăn để cùng dùng bữa. Sau đó sẽ
bàn vào việc chính.”
Thạch Bình Nhi đi ra rồi, Lưu Siêu là người
đầu tiên đứng dậy rời quán trà, không chào bất cứ ai, anh ta cắm cúi đi
thẳng ra. Tôi đưa mắt cho lão Phó, rồi cũng đứng lên, sau đó là ông
Chung Sênh. Ba người chúng tôi cùng rời quán trà. Bước đến cửa, tôi
ngoảnh lại nhìn Mông Nhân. Cậu ta vẫn ngồi trước bàn, tay bưng tách trà. Lão Phó kéo tôi, nói: “Đi thôi!”
Trong 30 phút trước khi sang
nhà ăn, tôi gần như chỉ cùng ông Chung Sênh bàn bạc về đợt hoạt động
này. Ông Chung Sênh nhấn mạnh rằng thể lực của ông e không kham nổi; nếu phải vận động nhiều thì ông sẽ không tham gia nữa. Và nhiều nhất là ông sẽ chi viện gì đó hỗ trợ tôi và lão Phó. Tôi gật đầu, tán thành ý kiến
của ông.
Khi bước vào nhà ăn, thì Mông Nhân và Mễ Đâu đã ngồi bên bàn rồi. Bộ bàn ghế duy nhất kê giữa nhà ăn, trên bàn đặt một tấm biển
bằng kim loại màu vàng, viết hai chữ “tổ A”. Tôi ngồi xuống ghế, nghĩ
bụng, Thạch Bình Nhi nói chúng tôi thuộc tổ A thì chắc là còn có các tổ
viên khác nữa mới phải, nhưng tại sao chẳng thấy ai cả?
Chúng tôi ổn định chỗ ngồi rồi, các phục vụ viên bắt đầu bưng các món ăn ra; họ
nói, thời gian ăn không bị hạn chế, nhưng nếu không ăn xong trước 7 giờ
50 phút rồi sang phòng họp thì e sẽ lỡ mất một số nội dung. Cô ta vừa
nói xong thì mọi người ai nấy đều ăn rào rào rõ nhanh. Tôi chỉ gắp ăn
vài miếng rồi buông bát đũa xuống, nhìn sang thấy Mông Nhân cũng đã
ngừng ăn, hai chúng tôi đành tủm tỉm cười.