Lúc bước ra khỏi
phòng, tôi nhìn thấy lão Phó đang cầm cái điều khiển ti-vi chĩa ra, bắt
chước bộ dạng của tôi, hô lớn: “Giơ tay lên! Mau nộp vũ khí, sẽ được
hưởng quy chế tù binh!” Rồi mọi người cười phá lên. Nhìn thấy tôi bước
ra, lão Phó chỉ vào tôi, nói: “Anh hùng đã trở về kìa!” Mọi người lại
hoan hô vui vẻ. Tôi lắc đầu, gượng cười. Mông Nhân và Mễ Đâu ngồi trên
đi-văng, nhích ra dành chỗ cho tôi. Lưu Siêu từ ban công bước vào, nói:
“Nghe xong rồi à? Bây giờ chúng ta ăn cơm. Tôi biết anh muốn hỏi tôi một số điều, nhưng trước hết anh phải ký vào đây đã.”
Nói rồi Lưu
Siêu đưa tôi một tờ giấy, trông khá cũ kỹ, cảm giác tay sờ vào, chất
liệu của nó là da, bên trên có một hình vẽ kỳ quái và chữ viết nhỏ li ti chằng chịt, tôi nhìn không hiểu là chữ gì. Anh ta đưa tôi con dao và
cây bút, nói: “Anh ký tên mình vào đây, rồi điểm chỉ bằng máu của anh
lên nữa, là xong.”
Tôi nhìn Lưu Siêu rồi lại nhìn mọi người. Mông Nhân đành gật đầu với tôi, nói: “Cậu ký đi! Bọn tôi đều ký cả rồi, chỉ
còn mình cậu. Giáo sư Chung cũng ký rồi.”
Lúc này tôi mới nhớ ra
ông Chung Sênh không có mặt ở đây, vội hỏi: “Giáo sư Chung Sênh đâu?” Mễ Đâu nói luôn: “Ông ấy đi từ mấy ngày trước rồi. Lúc đó anh vẫn ngủ say
như chết.”
“Từ mấy ngày trước?” Tôi nhìn Mễ Đâu. Cô nói: “Anh Đôn ạ, anh đã ngủ liền một tuần, không ai hiểu tại sao anh có thể ngủ lâu
như vậy.”
Tôi vỗ lên đầu mình. Chả trách, lúc tỉnh dậy đầu tôi
đau ghê gớm, có lẽ tôi đã hai ba ngày không ngủ. Mọi người còn cho tôi
biết: khi tôi bị trúng đạn ở cự ly gần như thế, nếu không nhờ mặc áo
chống đạn thì có lẽ tôi đã chết ngay tại chỗ rồi.
Tôi chỉ vào tờ giấy da, hỏi Lưu Siêu: “Đây là thứ gì vậy?”
“Đơn xin che chở của Thiên Nhai.” Lưu Siêu nhìn tôi, nói rất nghiêm túc.
Tôi ngớ ra, rồi hỏi: “Đơn xin che chở gì?”
Lưu Siêu nhắc lại: “Đơn xin che chở của Thiên Nhai.”
Lưu Siêu mỉm cười: “Tôi biết anh định hỏi điều gì. Thạch Bình Nhi nói với
anh rằng Thiên Nhai là tiền thân của tập đoàn Mục Lâm chứ gì? Thực ra
không phải thế. Tập đoàn Mục Lâm là do những gã phản bội Thiên Nhai ngày trước lập ra, họ dựa vào đào trộm mộ và đào các kho báu mà nổi cơ đồ.”
Lưu Siêu nói cho tôi biết, thực ra người sáng lập tập đoàn Mục Lâm là một
nhóm người mang theo quyển thượng Thiên thư của nhà lão Phó rồi đào tẩu
khỏi Thiên Nhai. Có cả thảy năm nhóm phản bội, họ lần lượt mang theo một số thứ quan trọng. Hai nhóm đầu tiên tìm cách trốn ra nước ngoài, họ
biết rằng thời đó dù thế lực của Thiên Nhai khá mạnh nhưng bàn tay của
họ không thể vươn ra tận hải ngoại. Còn ba nhóm kia, thì hai trong số đó mang theo Thiên thư chạy về hướng Thượng Hải, dự định ít lâu sau cũng
sẽ trốn ra nước ngoài - mục đích của họ rất đơn giản, họ để cho Thiên
Nhai tưởng rằng hai nhóm bỏ trốn đầu tiên đã mang theo Thiên thư, và sẽ
không để mắt đến hai nhóm sau nữa; rốt cuộc, tốp người này vẫn phân tán ở lại trong nước, mai danh ẩn tích để chờ thời cuộc ổn định, họ sẽ tiếp
ứng cho tốp người từ hải ngoại quay trở lại.
Nào ngờ, những người mang theo quyển sách chạy về Thượng Hải, dọc đường lại bị toán cướp của cụ nội lão Phó tấn công, Thiên thư bị mất, người thì bị giết sạch không còn sót một mống khiến Thiên Nhai đỡ phải tốn nhiều sức lực. Họ biết
Thiên thư đã nằm trong tay cụ nội của lão Phó, ông cụ ấy lại mù chữ (Lưu Siêu nói đến đây, lão Phó có vẻ không vui), ông cụ ấy hầu như không có
khả năng biết rõ bí mật trong đó, Thiên Nhai bèn quyết định cứ để cuốn
sách nằm trong nhà lão Phó, và hàng năm cử người đến giám sát mà thôi.
Lưu Siêu còn nói, hồi đó họ lo nhất là những kẻ phản bội Thiên Nhai sẽ tìm
cách đoạt mất cuốn Thiên thư, nên họ phải tìm cách ra tay: tổ chức truy
sát thanh lý bọn phản bội trong phạm vi toàn quốc. Về sau những kẻ phản
bội kia hoặc biến thành thổ phỉ hoặc đi theo bọn quân phiệt thời đó, một số khác thì biến thành thương nhân, tất cả đều không có ý nhằm vào
quyển sách đó nữa, điều này khiến Thiên Nhai cảm thấy kỳ lạ. Nhưng, nghĩ vậy thôi, chứ Thiên Nhai không thể bắt từng người để tra hỏi “tại sao
các ngươi không đi cướp lại cuốn sách”. Thời đó, vì muốn để cho Thiên
Nhai trường tồn lâu dài, huyết mạch không bị gián đoạn, họ bèn phân tán
các thành viên ra các nơi, mai danh ẩn tích, trông nom canh giữ các địa
điểm bí mật nhất của Thiên Nhai, tạm cấm liên lạc với nhau nếu tình thế
chưa đến nỗi bi đát. Cách thức này hơi giống những người canh giữ lăng
mộ thời cổ đại. Trong đó, một vị tổ tiên của Lưu Siêu được lựa chọn làm
người canh giữ động ký ức. Vì thế, mấy đời nhà Lưu Siêu đã an cư ở gần
thành phố J cho đến ngày nay, thoạt đầu họ làm ruộng ở gần núi Thuyền
Sơn, về sau thành phố J thành lập thì họ dần chuyển về thành phố.
Tôi để ý thấy rằng, trong lúc Lưu Siêu kể chuyện thì lão Phó mấy lần nhấp
nhổm định nói gì đó nhưng lại chần chừ rồi thôi. Cho nên tôi đoán rằng
có lẽ lão Phó đang định hỏi về chuyện ông nội và cha mình, nhưng Lưu
Siêu đang kể một mạch rất hấp dẫn, lão Phó không tiện ngắt lời, đành để
anh ta tiếp tục kể vậy.
Tôi hỏi Lưu Siêu rằng tại sao trước đây
ông Chung Sênh lại biết chuyện về cái tổ chức này, Lưu Siêu nghĩ ngợi,
rồi nói: “Tôi cho rằng, người mà ông Chung Sênh nói đến, chắc là thế hệ
sau của người gác mộ ở Phụ Hà - Ba Thục (tức vùng Tứ Xuyên Trung Quốc
ngày nay). À, chúng ta trở lại việc ký tên, tôi đã kể với anh mọi chuyện rồi, giờ đây dù không muốn thì anh cũng phải ký.”
Tôi lắc đầu, nói: “Tôi vẫn chưa hiểu các chuyện anh kể thì liên quan gì đến việc tôi ký vào đây?”
Lưu Siêu chỉ vào tờ giấy làm bằng da, nói: “Anh có thể coi thứ này như một
bản hợp đồng. Tôi cũng không đọc được chữ viết trong này nhưng… ý nghĩa
của việc ký tên là: ký rồi thì từ nay anh trở thành người của Thiên
Nhai, anh phải suốt đời giữ kín bí mật của Thiên Nhai, và khi đất nước
gặp nạn thì anh phải đứng lên góp sức.”
Tôi gật đầu, hỏi: “Nếu tôi không ký thì sao?”
Lưu Siêu lắc đầu, rồi kề bàn tay lên cổ, đưa ngang, nói: “Nhằm bảo vệ bí
mật, đề phòng có kẻ lợi dụng Thiên Nhai để kiếm bộn tiền hoặc có ý đồ gì khác, thì sẽ phải chết! Không chết cũng được thôi, nhưng từ nay tôi sẽ
phải bám sát anh suốt ngày đêm, dù anh đi ăn uống, đi vệ sinh, hoặc cưới vợ… đêm tân hôn, tôi cũng canh gác anh. Nhưng nếu anh trở thành người
của Thiên Nhai rồi thì anh sẽ được Thiên Nhai bảo vệ suốt đời cho đến
khi anh chết.”
Tôi rùng mình. Đêm tân hôn, anh ta cũng canh gác
tôi? Tôi đành cầm bút lên và chuẩn bị ký, tôi lại nhìn Mông Nhân và mọi
người. Mông Nhân hiểu tôi định hỏi gì, cậu ta nói: “Bọn tôi đã ký rồi,
thật mà! Nếu cậu chưa tin, tôi sẽ chỉ cho cậu xem.”
Mông Nhân nói xong, Lưu Siêu cầm ra một tệp giấy da. Tôi lật xem, đúng là có chữ ký
của Mông Nhân và mấy người nữa thật, tôi bèn hỏi Lưu Siêu: “Ký vào đây
rồi, sẽ không có tác dụng phụ gì khác chứ? Ví dụ, bắt tôi uống thuốc
khống chế, rồi tôi phải định kỳ đến chỗ anh xin thuốc giải độc, nếu
không tôi sẽ bị thủng ruột mà chết?”
“Anh nghĩ chuyện này giống như tiểu thuyết võ hiệp chắc? Anh chỉ cần giữ bí mật là đủ, anh vẫn sẽ sống như người bình thường.”
Tôi ngẫm nghĩ, rồi mỉm cười, nói: “Người thuộc về Thiên Nhai rồi, ký hợp
đồng rồi, coi như là nhân viên chính thức, thì phải được trả lương, sẽ
có lương hưu, và có bảo hiểm y tế chứ?”
Lưu Siêu bật cười, nói:
“Anh xem, nhà cửa cơ ngơi và mọi đồ dùng của tôi đều do hai bàn tay tôi
làm ra, Thiên Nhai không cho tôi một xu. Tôi không nói dối anh đâu.”
“Thế thì khác nào làm giúp không công?” Tôi khẽ lẩm bẩm. Vừa định ký thì tôi lại nhớ đến một chuyện. Lần này thì tôi đã khiến cho cả mấy người phát
cáu, lão Phó suýt nữa đứng dậy đánh tôi một trận, tôi vội lùi lại và kéo Lưu Siêu sang một bên, nói nhỏ: “Tôi đã kể về cuốn Thiên thư cho một
cảnh sát nghe, anh ta là người rất thân thiết của tôi, à không, của
chúng tôi.” Nói rồi tôi chỉ vào lão Phó và Mông Nhân.
Lưu Siêu nhìn tôi. “Cảnh sát?”
Tôi bèn kể cho Lưu Siêu nghe toàn bộ các sự việc về Trần Trọng trước đây…
Lưu Siêu đưa tay lên sờ trán ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi lại bỏ tay xuống, nói
với tôi: “Không sao. Ít hôm nay tiếp xúc với anh, tôi cho rằng anh là
người tốt, rất đáng tin cậy. Có thể căn cứ vào mấy người bạn anh để đánh giá anh như vậy. Anh biết không: suốt một tuần anh hôn mê, họ gần như
không rời anh nửa bước để chăm sóc anh. Vậy thì anh cảnh sát đó nhất
định là bạn tốt với anh, đã là bạn của anh thì tôi cũng có thể tin
tưởng, tuy nhiên anh nên giữ kín chuyện anh đã là một thành viên của
Thiên Nhai. Anh có làm thế được không?”
Tôi gật đầu, sau đó cầm
bút ký tên lên tờ giấy da, rồi lấy mũi dao chích vào đầu ngón tay cho rỉ máu, sau đó điểm chỉ lên. Tất cả đã xong xuôi, tôi mỉm cười nói với Lưu Siêu: “Bây giờ tôi nên gọi anh là sư huynh, hay nên gọi anh là gì
khác?”
Lưu Siêu nhìn tôi, đáp: “Đây đâu phải bái sư, mà gọi nhau là sư huynh sư đệ? Tôi hơn anh vài tuổi, cứ gọi anh Siêu là được.”
Tôi cười hì hì, nói: “Anh Siêu! Thực ra còn vài chuyện tôi chưa hiểu lắm, cả mấy cậu này cũng thế, anh có thể giải thích không?”