Lúc này tôi lại nghĩ
đến chuyện bị họ chơi khăm vừa rồi, tôi mắng Mông Nhân té tát. Nhưng cậu ta lại kể cho tôi nghe câu chuyện khiến tôi rất kinh ngạc, toàn bộ câu
chuyện này nằm trong kế hoạch của Lưu Siêu và Thạch Bình Nhi. Bắt đầu từ khi bọn người này tiếp nhận phi vụ áp tải, Lưu Siêu đã biết họ là bọn
người mạo danh, thậm chí từng bước đi của họ đều phải làm theo chương
trình của Lưu Siêu. Sau khi truy tìm tấm thẻ bài đồng xanh về, Lưu Siêu
đã cất giấu nó rất kỹ rồi, sau đó anh cầm tấm thẻ đã được phục chế đến
thành phố C, rồi chờ người liên lạc liên hệ với “người áp tải”.
“Nói vậy tức là hiện giờ không có người áp tải thật sự nào cả?” Mông Nhân
gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Tôi đâu có biết. Tôi không hỏi Lưu Siêu. Điều này, rồi cậu sẽ hỏi sau.”
Lưu Siêu đoán rằng đám người này sẽ
không chịu buông tha kẻ đã lấy trộm tấm thẻ, nhưng vì muốn đánh lạc
hướng họ, Lưu Siêu đã bảo người liên lạc đi liên hệ với người áp tải.
Sau khi đã liên hệ với đám người này, Lưu Siêu phát hiện ra bọn họ thật
sự là bọn người giả mạo, do kẻ ra lệnh đào trộm mộ cử đến. Lưu Siêu bèn
giao tấm thẻ giả cho bọn người này, dặn dò họ phải lưu trú trong phạm vi thành phố J.
Kể đến đây, Mông Nhân hỏi tôi: “Cậu có biết tại sao phải là thành phố J không?” Tôi lắc đầu.
Mông Nhân nói: “Lưu Siêu cho tôi biết, đó là vì muốn đưa ra đề bài thi để
khảo sát cậu! Kỳ thi này cậu được coi là tạm đạt yêu cầu.”
“Thế là ý gì? Khảo sát? Tôi cần làm bài thi cái gì?” Tôi hỏi vặn Mông Nhân.
Mông Nhân hờ hững đáp: “Tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Nhưng ý của Lưu Siêu
là, cậu có tính hiếu thắng khá mạnh, nhưng lại thiếu năng lực phân tích, e sau này cậu sẽ bị va vấp khó xử lý. Cho nên Lưu Siêu mới bày ra một
màn rất chân thực để khảo sát cậu.”
Tôi vội hỏi ngay: “Khoan đã. Cậu biết chuyện này từ khi nào?”
Mông Nhân nhìn tôi, đáp: “Lưu Siêu đã mấy lần điện thoại với tôi, thực ra
anh ấy đã có ý bố trí tôi đến, bố trí trước cả cậu. Có điều, anh ấy
không nói với tôi ngay từ đầu rằng sự việc này cũng là nằm trong kế
hoạch. Cho đến khi tôi phát hiện ra những sơ hở của bọn người này, tôi
hỏi Lưu Siêu, thì anh ấy mới cho tôi biết.”
“Mẹ kiếp, đúng là tôi bị chơi khăm! Vố này quá đau, còn bị cả con ranh điên rồ kia chĩa súng vào nữa!”
Mông Nhân đứng sát cửa nhà vệ sinh ghé tai lắng nghe một lát, rồi nói:
“Ngoài đó im phăng phắc. Thế này vậy: cậu ra xem sao, tôi sẽ yểm hộ
cậu.”
“Nghỉ cho khỏe! Cậu bảo tôi ra để chết à? Cậu sẽ yểm hộ
kiểu gì? Sao cậu không ra? À… còn có một chuyện này, gã trẻ tuổi khoảng
ngoài 20, thằng nhóc ấy là ai?” Tôi hỏi.
Mông Nhân lắc đầu: “Tôi
chỉ biết nó là người của Lưu Siêu, ngay tấm thẻ phục chế nó cũng đã thó
về được rồi. Bây giờ bọn người giả mạo này đang tập trung chú ý vào tấm
thẻ phục chế. Các chuyện khác thì tôi không rõ, đừng hỏi tôi. Cậu nhớ
cho: mai kia cậu đi mà hỏi nó!”
Tôi nhìn vào cánh cửa. Lúc này
tôi rất mong có một thiết bị laser chiếu thủng cánh cửa rồi rọi chết con ranh con ở ngoài đó cho nổ tung đầu nó ra. Để mai kia hỏi à? Tình hình
hiện giờ nguy ngập, làm gì còn ngày mai ngày kia mà hỏi?
Tôi đang nghĩ ngợi thì cửa bỗng mở ra, Thạch Bình Nhi đứng trước cửa, nói: “Hai
anh âu yếm nhau xong chưa? Tôi đứng ngoài đã xem hết nửa cuốn phim rồi,
mà hai anh vẫn còn tán gẫu với nhau?”
“Gì thế?” Tôi kêu lên, rồi
rón rén nhìn ra bên ngoài, thấy cô A nằm trên sàn bất động. Tôi nuốt
nước bọt, hỏi Thạch Bình Nhi: “Nó chết rồi à?”
Thạch Bình Nhi lắc đầu: “Chỉ chết ngất thôi. Đừng nói nhiều nữa. Bây giờ hai anh phải rời khỏi đây ngay.”
Tôi và Mông Nhân ra khỏi nhà vệ sinh, chỉnh trang lại áo quần, sau đó bước
theo Thạch Bình Nhi ra thang máy đi xuống sân, ra khỏi khách sạn rồi lên tắc-xi. Thạch Bình Nhi dặn anh lái xe phóng về thành phố M, tôi không
hiểu tại sao phải đến thành phố M, nhưng đang có mặt anh lái xe là người lạ nên không tiện hỏi.
Đến thành phố âm rồi, chúng tôi xuống xe. Thạch Bình Nhi lại gọi một xe khác chạy ra bến xe. Xe chạy đến nơi, thì chuyến xe đường dài cuối cùng vừa chuyển bánh, chúng tôi đành lên xe
buýt trở về chỗ lúc nãy xuống xe tắc-xi, gọi một tắc-xi khác đi thẳng
đến thành phố J. Đến thành phố J rồi, chúng tôi lên xe tắc-xi chui chạy
ra ngoại thành tìm đến nhà Lưu Siêu.
Đến được nhà Lưu Siêu thì người tôi mệt rũ chỉ muốn ngã lăn ra. Lúc này đã 2 giờ sáng.
Ngồi trên đi-văng nhà Lưu Siêu, tôi hỏi: “Rốt cuộc Thiên Nhai là một tổ chức như thế nào? Là hội Tam Hợp[1]? Là xã hội đen? Hay là một băng đảng
đánh thuê?”
[1] Vốn là tổ chức dân gian (Trung Quốc) chống nhà
thanh, thành lập năm 1830, có mạng lưới ở nhiều tỉnh thành. Về sau, Hội
Tam Hợp biến chất, có màu sắc xã hội đen.
Tôi nhắm mắt một lúc,
rồi mở mắt ra, thì thấy trên đi-văng đối diện có thêm một người nữa,
chính là gã trẻ tuổi gặp ở khách sạn. Gã mỉm cười với tôi, nói: “Vất vả
quá! Nếu không có hai anh thì công việc khó mà được thuận lợi như vậy.
Bây giờ bọn người ấy chỉ tập trung chú ý vào cái thẻ bài phục chế. Tôi
đến để cảm ơn hai anh. Bây giờ tôi phải đi. Hy vọng lần sau gặp lại
trong một hoàn cảnh dễ chịu hơn. Chào các anh nhé!”
Nói rồi anh
ta đứng lên đi ra cửa. Lưu Siêu mặc tạp dề bước từ trong bếp ra, nói:
“Đừng đi vội! Ăn cơm tối đã rồi hãy đi!” Nhưng cậu ta đã đóng cửa bước
đi luôn. Lưu Siêu lẩm bẩm: “Ngần ấy năm nay tính anh chàng này vẫn thế.”
Nhìn Lưu Siêu ăn mặc như một “ông nội trợ”, tôi phát cáu đang định đứng lên
hỏi, thì anh bỗng quay người lại nói với tôi: “Để lát nữa ăn cơm hãy
nói, được chứ?”
Lúc ăn cơm, Lưu Siêu lại bảo: “Nhà tôi có một quy tắc là khi ăn cơm thì không nói chuyện.”
Rốt cuộc tôi đã biết nhà họ Lưu của anh ta tại sao phải chịu đựng cái lời nguyền kia…
Ăn cơm xong, tôi lăm le nói thì Lưu Siêu đã nói trước: “Các chuyện trước
đó, Mông Nhân đã kể với tôi cả rồi. Anh định hỏi điều gì nữa?”
Tôi “nuốt nghẹn”, rồi đưa tay lên vuốt cổ họng, cố làm cho nó xuôi đi, nếu không rất dễ gây ra án mạng như chơi.
Sau một lúc ổn định rồi, tôi nói: “Có lẽ anh Siêu không cần phải bỡn cợt
tôi như thế. Mông Nhân nói rằng sự việc lần này là nhằm khảo sát tôi?
Tôi đâu đến nỗi cần phải bố trí thời gian để thử việc? Tổ chức Thiên
Nhai lâu đời này cũng cập nhật bước tiến quốc tế chứ gì?”
Lưu
Siêu gật đầu: “Cũng gần như vậy. Anh xem, giáo sư Chung Sênh uy tín có
thừa, thì khỏi phải nghi ngờ gì, Mễ Đâu học về tâm lý, lão Phó thì càng
khỏi phải bàn, anh ta vốn có liên quan đến bộ Thiên thư, về Mông Nhân
thì mọi phương diện của anh ấy ví dụ khả năng phán đoán… đều hơn hẳn
anh. Còn anh, ngoài tính hiếu kỳ ra, các khả năng khác đều rất thiếu,
cho nên cần được rèn luyện. Anh hiểu rồi chứ?”
Tôi hơi chưng hửng, nói: “Tôi hiểu…”
“Được rồi! Bây giờ anh có thể hỏi các vấn đề khác.” Lưu Siêu nói.
Nghe anh ta nói xong, tôi bỗng không muốn hỏi thêm điều gì nữa, trong đầu
tôi vẫn văng vẳng những câu của Lưu Siêu vừa nãy nhận xét ưu điểm của
người khác và khuyết điểm của tôi, tôi lắc đầu, rồi bước ra đi-văng ngồi châm thuốc hút.
“Cậu thanh niên lúc nãy, làm về gì? Cậu ta là người của Thiên Nhai à?” Mông Nhân hỏi Lưu Siêu.
Lưu Siêu mỉm cười, gật đầu: “Anh cho rằng, muốn thật sự có thể áp tải một
thứ rất quan trọng, thì tìm người như thế nào là đáng tin cậy nhất?”
Mông Nhân lắc đầu. Tôi uể oải ngoảnh sang nhìn Mông Nhân, nói: “Đúng là không hề đơn giản. Tìm một kẻ cắp là đáng tin cậy nhất!”
“Thế ư? Anh đã biến thành thông minh quá nhanh rồi!” Lưu Siêu mỉm cười nhìn tôi, tôi nhìn lại anh ta rồi ngoảnh sang bên.
“Kẻ cắp, đáng tin cậy nhất. Giống như kiện cáo thì phải nhờ luật sư. Ai đó
trót mắc tội đánh người ta bị thương, thì nên tìm một luật sư thường
xuyên biện hộ cho các vụ như thế để hỗ trợ. Vì họ rất biết luật sư của
đối phương thường biện hộ những gì cho thân chủ của mình. Việc áp tải đồ vật cũng tương tự như vậy, nhờ kẻ cắp thì còn chắc chắn hơn là tìm tiêu sư có nghề. Chú Khổng Tam vừa nãy là quân át chủ bài của tôi, là ứng
viên độc nhất vô nhị trong hành động lần này.” Lưu Siêu ngừng một chút
rồi nói tiếp. “Thực ra, chúng tôi luôn không ngừng giám sát bọn sếp
Bạch, bọn họ ngủ ở đâu, ăn cơm ở đâu, tiếp xúc với những ai… đều phải
nắm được. Chỉ tiếc rằng chúng tôi vẫn chưa điều tra ra những người này
liên lạc như thế nào với kẻ chủ mưu đứng sau lưng họ. Ngay hôm đầu tiên
biết tin họ sẽ vào ở khách sạn Huệ Hưng, tôi đã nghĩ cách đưa Khổng Tam
trà trộn vào làm nhân viên của khách sạn Huệ Hưng, là nhằm tìm hiểu cách thức liên lạc của bọn họ với kẻ chủ mưu, rồi lôi cổ hắn ra. Mặt khác,
để cậu ấy đánh cắp tấm thẻ bài phục chế đem ra, nhằm chuyển hướng chú ý
của bọn người này. Vì, một khi tấm thẻ bày phục chế ấy đến tay kẻ chủ
mưu vẫn đứng trong bóng tối, hắn sẽ lập tức nhận ra đó là đồ nhái đồ
giả, nếu thế thì hành động lần này của chúng tôi sẽ thất bại, chấm hết.”