Hầu hết mọi người đều chạy đuổi theo thằng bù nhìn. Sophie chạy đường khác, qua kho để chổi và chạy sang tiệm hao, vớ lấy cây ậy trong khi chạy.
- Đây là lỗi của mình - cô lẩm bẩm. - Mình có thiên tài làm hỏng mọi sự! Lẽ ra, mình có thể giữ cô Angorian ở lại. Mình chỉ cần nói chuyện lịch sự với cô ta, tội nghiệp! Howl có thể tha thứ cho mình nhiều chuyện, nhưng anh ấy sẽ không vội vàng tha thứ cho mình chuyện này.
Trong tiệm hoa, cô lôi đôi ủng bảy lý ra khỏi chỗ trưng bày bên cửa sổ và dốc sạch hoa dâm bụt, hoa hồng và nước xuống sàn nhà. Cô mở cửa tiệm hoa và mang đôi ủng ướt sũng ra đặt xuống lề đường đông đúc.
- Xin lỗi - cô nói với những đôi giày và ống tay áo lướt thướt chắn ngang đường mình. Cô ngước nhìn mặt trời, không dễ gì nhìn thấy mặt trời trên bầu trời đầy mây xám sịt.
- Xem nào, hướng Đông Nam. Đường ấy. Xin lỗi, xin lỗi - cô nói và dọn quang một khoảng nhỏ cho đôi ủng giữa đám người hội hè. Cô đặt chúng xuống, quay đúng hướng. Rồi cô xỏ chân vào và bắt đầu sải bước.
Roạt - roạt, roạt - roạt, roạt - roạt, roạt - roạt, roạt - roạt, roạt - roạt, roạt - roạt. Nó cũng nhanh như thế, thậm chí còn nhoáng nhoàng và ngạt thở hơn là đi một chiếc. Sophie thoáng nhìn thấy giữa hai bước đúp: ngôi biệt thự ở cuối thung lúng, lấp lánh giữa những lùm cây, với cỗ xe ngựa của Fanny đỗ ở cửa; đám dương xỉ trên sườn đồi; một dòng sông nhỏ đổ xuống thung lũng xanh; rồi vẫn dòng sông ấy lại trôi vào một thung lúng rộng lớn hơn; rồi vẫn thung lũng ấy trải rộng ra vô tận và mênh mông xanh tít phía xa, và những ngọn tháp phía xa, xa tít mà có lẽ là Kingsbury; rồi đồng bằng lại hẹp dần về phía núi; rồi một ngọn núi dốc đứng dưới chân cô, cheo leo đến nỗi khiến cô loạng choạng dù đã có cây gậy và cây gậy loạng choạng đưa cô tới rìa một hẻm núi sâu thẳm mờ sương, với những ngọn cây ở tít xa dưới kia, nơi cô phải bước tiếp một bước nếu không muốn ngac xuống.
Rồi cô đặt chân xuống một bãi cát vàng dễ sụt lở. Cô chọc gậy xuống và thận trọng nhìn quanh. Phía sau vai phải cô, xa đến hàng dặm, là màn sường mịt mờ trắng đục hầu như che khuất cả dãy núi cô vừa roàn roạt bước qua. Bên dưới màn sương là một dải xanh thẫm. Sophie gật đầu. Dù không thể nhìn thấy tòa lâu đai di động từ khoảng cách xa tít này, cô vẫn tin chắc màn sương đó đánh dẫu chỗ cánh đồng hoa. Cô thận trọng sải một bước nữa. Roạt. Nóng đến đáng sợ. Bãi cát vàng màu đất sét giờ đây đang trải dài về mọi hướng, lung linh trong cái nóng. Những tảng đá nằm rải rác lộn xộn. Nhưng loài duy nhất mọc được ở đây là những bụi cây rải rác xám xịt đến nản lòng. Núi non trông như những đám mây mọc lên phía chân trời.
- Nếu đây là xứ Waste - Sophie nói, mồ hôi chảy lên vào mọi nếp nhăn - thì mình cảm thấy thương hại mụ Phù thủy vì phải sống ở đây.
Cô sải một bước nữa. Gió vun vút sượt qua không làm cô máy hơn chút nào. Đá và những bụi cây vẫn thế, nhưng cát thì xám hơn, và núi non dường như chìm khuất dưới bầu trời. Sophie chăm chú nhìn vào quầng sáng xam xám rung rinh phía trước, cô nghĩ nếu đứng đó cô có thể nhìn thấy thứ gì đó cao hơn tảng đá. Cô sải thêm bước nữa.
Trời đang nóng dần lên như một cái lò nung. Cách đó khoảng một phần tư dặm, có một cái cột hình thù kỳ dị dựng giữa cái dốc nghiêng nghiêng trên mảnh đất ngổn ngang đá tảng. Nó có hình dạng kỳ quái của những tháp nhỏ vặn vẹo, mọc lên thành một tháp chính chỉ theo hướng hơi xiên xiên, trông như một ngón tay già nua đầy khớp. Sophie rút chân khỏi đôi ủng. Trời nóng đến nỗi không thể mang thêm một thứ nặng đến thế, vì thế cô khó nhọc rút chân ra và đi thăm dò, chỉ với cây gậy.
Vật đó có vẻ đượclàm bằng thứ cát vàng-xám của xứ Waste. Ban đầu, Sophie tự hỏi liệu nó có thể là một thứ tổ kiến lạ lùng nào đó không. Nhưng khi đến gần hơn, cô thấy nó giống thứ gì đó đã nung chảy hàng ngàn chạu cảnh bằng cát vàng-xám thành một đống hình búp măng. Cô cười. Tòa lâu đài di động vẫn thường khiến cô có cảm giác như ở trong lòng ống khói. Tòa nhà này thực sự là một bộ sưu tập của những cái chụp ống khói. Đó phải là tác phẩm của một con quỷ lò sưởi.
Khi Sophie hổn hển lê bước lên dốc thì đột nhiên cô nhạn ra pháp đài này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là của mụ Phù thủy. Hai cái bóng nhỏ màu cam ló ra khỏi quãng tối thẫm ở chân pháo đài và đứng chờ cô. Cô nhận ra hai cậu hầu nhỏ của mụ Phù thủy. Nóng bừng và ngạt thở, cô cố nói với chúng vẻ lịch sự để chứng tỏ cô không hề cãi cọ với chúng:
- Xin chào - cô nói.
Hai cậu nhỏ chỉ nhìn cô vẻ giận dỗi. Một câu cúi đầu và đưa tay ra, chỉ về phía cái cổng tò vò méo mó chẳng ra hình thù gì và tối om giữa hàng cột cong của những cái chụp ống khói. Sophie nhún vai và theo cậu ta vào trong. Cậu hầu nhỏ thứ hai đi sau cô. Và dĩ nhiên lối vào biến mất ngay khi cô vừa đi qua. Cô nhún vai lần nữa. Cô sẽ phải vật lộn với rắc rối này lúc trở ra.
Cô sửa lại chiếc khăn san bằng ren, vuốt thẳng chiếc váy xốc xếch và đi tới. Hơi giống như đi qua cánh cửa lâu đài với núm đen quay xuống. Có một khoảnh khắc hư vô, theo sau là ánh sáng âm u. Ánh sáng hắt ra từ những ngọn lửa xanh vàng cháy bập bùng xung quanh, nhưng lại vô hình, không hề tỏa nhiệt và hắt ra rất ít ánh sáng. Khi Sophie nhìn chúng, những ngọn lửa không bao giờ nằm ở chỗ cô đang nhìn mà luôn luôn chệch đi. Lẽ thường, phép phù thủy bao giờ chả thế. Sophie lại nhún vai và đi theo cậu hầu nhỏ len lỏi vào phần còn lại của tòa nhà, giữa những hàng cột gầy guộc của nắp ống khói.
Cuối cùng, cô được dẫn tới một nơi giống như sào huyệt chính. Hoặc cũng có thể đó chỉ là một vùng trống giữa những cây cột. Tới lúc đó, Sophie thấy rối trí. Pháo đài dường như quá lớn, mặc dù cô ngờ rằng, cũng giống như tòa lâu đài, đó chỉ là trò ngụy tạo. Mụ Phù thủy đang đứng ở đó chờ. Lại một lần nữa, khó mà nói được vì sao Sophie biết đó là mụ - trừ việc đó khó có thể là ai khác. Mụ Phù thủy lúc này cao khủng khiếp, gầy guộc và tóc mụ màu vàng hoe, tết thành một cái đuôi sam như dây thừng vắt trên một bên vai xương xẩu. Mụ mặc một cái áo dài trắng. Khi Sophie bước thẳng tới chỗ mụ, tay quơ gậy, mụ Phù thủy lùi lại.
- Không dọa được ta đâu! - Mụ nói, nghe mệt mỏi và yếu ớt.
- Vậy thì hãy trả cô Angorian cho ta và ta sẽ để bà yên - Sophie nói. - Ta sẽ nhận cô ta và đi khỏi.
Mụ Phù thủy lại lùi lại một chút, đưa cả hai tay làm hiệu. Và cả hai cậu hầu nhỏ tan biến thành đám bọt dính dính màu cam, chúng dâng cao lên không tr ng rồi bay về phía Sophie.
- Khiếp! Tránh ra! - Sophie kêu lên, lấy cây gậy quật chúng. Dường như đám bọt đó không bận tâm đến cây gậy của cô. Chúng tránh đi, di chuyển quanh, rồi phóng ra sau Sophie.
Sophie vừa nghĩ mình đã thắng thế thì thấy mình bị dính cào một cái cột nắp-ống khói bằng đám bọt. Thứ bọt dinh dính màu cam mắc lại giữa hai mắt cá chân khi cô cố cử động và giật mạnh tóc cô đau điếng.
- Mình thà phải chịu đựng chất nhầy xanh lá cây còn hơn - Sophie nói. - Mong rằng hai thằng bé không phải người thật.
- Chỉ là dẫn xuất từ chúng thôi - mụ Phù thủy nói.
- Thả ta ra! - Sophie nói
- Không - mụ Phù thủy nói. Mụ quay đi, có vẻ như đã hoàn toàn mất hứng thú về cô.
Sophie bắt đầu sợ rằng, như mọi khi, cô đã làm mọi chuyện rối tinh lên. Cái thứ dinh dính nó dường như sau mỗi giây lại thêm cứng và dai hơn. Khi cô cố cử động, nó giật phắt cô lại sát cái cột bằng đất nung.
- Cô Angorian đâu rồi? - Sophie hỏi.
- Cô sẽ không tìm được cô ta đâu - mụ Phù thủy nói. -Chúng ta sẽ chờ cho đến khi Howl tới.
- Anh ấy sẽ không đến - Sophei nói. - Anh ấy thông minh hơn nhiều. Và đằng nào thì lời nguyền rủa của bà cũng chẳng ăn thua gì sất.
- Nó sẽ có tác dụng - mụ Phù thủy nói, hơi mỉm cười. - Bay giờ, cô đã mắc bẫy của ta và tới đây. Howl sẽ phải thành thật lấy một lần. - Mụ lại khoát tay và lần này về phía ngọn lửa âm u, và một thứ giống như cái ngai được đẩy ra giữa hai cái cột rồi dừng lại trước mặt mụ Phù thủy. Một người đàn ông ngồi trên đó, mặc quân phục màu xanh lá cây và đi đôi ủng cao, bóng loáng. Ban đầu, Sophie tưởng ông ta đang ngủ, đầu khuất sang một bên. Nhưng mụ Phù thủy lại khoát tay lần nữa. Người đàn ông ngổi thẳng dậy. Và trên vai ông ta không có đầu. Sophie nhận ra mình đang nhìn vào tất cả những gì còn lại của Hoàng thân Justin.
- Nếu ta mà là Fanny thì chắc sẽ ngất xỉu vì sợ mất. - Sophie nói. - Đặt đầu ông ta trở lại ngay lập tức! Thế này trông ông ta thật khủng khiếp.
- Ta bán cả hai cái đầu đi từ mấy tháng trước rồi - mụ Phù thủy nói. - Ta đã bán đầu lâu của Pháp sư Sulliman lúc bán cây đàn ghi ta của hắn. Đầu của Hoàng thân Justin thì lang thang đâu đó cùng với những bộ phận còn lại của hắn. Cái xác này là sự pha trộn hoàn hảo giữa Hoàng thân Justin và Pháp sư Sulliman. Nó đang chờ đầu của Howl để trở thành một con người hoàn hảo. Bao giờ có được cái đầu của Howl, chúng ta sẽ có một vị vua mới cho xứ Ingary, còn ta sẽ trị vì như một Hoàng hậu.
- Bà điên rồi! - Sophie nói. - Bà không có quyền cưa ghép người ta như thế! Và ta nghĩ cái đầu của Howl sẽ không làm bất cứ điều gì bà muốn. Thế nào nó cũng sẽ lẩn tránh được bằng cách nào đó.
- Howl sẽ làm đúng như chúng ta bảo - mụ Phù thủy nói với nụ cười nham hiểm, bí ẩn. - Chúng ta sẽ điều khiển con quỷ lò sưởi của hắn.
Sophie nhận ra cô thực sự đang vô cùng sợ hãi. Cô biết đến lúc này cô đã làm mọi việc rối tinh lên:
- Cô Angorian đâu? - cô nói, vung chiếc gậy.
Mụ Phù thủy không thích Sophie vung gậy vào mặt mình. Mụ lùi lại.
- Ta mệt mỏi lắm rồi - mụ nói. - Lũ các người cứ luôn làm hỏng các kế hoạch của ta. Đầu tiên, Pháp sư Sulliman không chịu đến gần xứ Waste khiến ta phải đe dọa mạng sống công chúa Valeria để bắt Đức Vua ra lệnh cho hắn ta tới đây. Rồi sau khi tới đây thì hắn ta lại trồng cây. Rồi suốt mấy tháng trời, Đức Vua không cho phép Hoàng thân đi tìm Pháp sư Sulliman, và khi đi tìm thì vì lý do nào đó, cái thằng ngốc ấy lại đi tít lên đâu đó thận miền Bắc khiến ta phải sử dụng hết tài nghệ để dụ hắn đến đây. Howl còn gây cho ta nhiều khó khăn hơn nữa. Hắn đã bỏ đi một lần, ta phải dùng lời nguyền để dụ hắn trở lại, và trong khi ta tìm hiểu về hắn đủ để yểm lời nguyền lên hắn thì cô lại chen vào được những gì còn sót lại trong bộ óc của Sulliman và làm ta càng thêm khó khăn. Và bây giờ, khi ta đã đưa được cô đến đây, cô còn quơ quơ gậy vào mặt ta và cãi lý. Ta đã rất cực nhọc vì giây phút này, và ta không cãi lý với cô! - Mụ quay đi và bước vào quãng âm u.
Sophie nhìn theo cái bóng trắng cao nghều đi giữa những ngọn lửa lờ mờ. Mình nghĩ tuổi tác đã tóm được mụ! - Cô nghĩ. Mụ ta điên rồi! Mình phải trốn đi và tìm cách cứu cô Angorian thoát khỏi tay mụ ta! Cô nhớ lại, cũng giống như mụ Phù thủy, cái thứ dinh dính màu cam đã tránh chiếc gậy của cô, Sophie cầm gậy quài tay ra sau lưng và vung tới vung lui vào chỗ cái chất dinh dính bám vào cây cột đất nung.
- Bỏ cái đó ra! - cô nói. - Thả ta ra! - Tóc cô bị giật lại đau điếng, nhưng từng mảnh dính màu cam giống như sợi dây bắt đầu bay tứ tnas. Sophie vung gậy mạnh hơn.
Cô đã gỡ được đầu và vai lỏng ra, bỗng một tiếng ầm ì vang lên. Những ngọn lửa nhợt nhạt uốn lượn và cây cột sau lưng Sophei lung lay. Rồi, một mảng tường của Pháp đài bị thổi tung, với một tiếng choang như có hàng ngàn bộ tách uống trà rơi trên cầu thang. Ánh sáng chói lòa ùa vào qua một lỗ dài, lởm chởm, và một bóng người nhảy vào qua lỗ hổng. Sophie háo hức quay lại, hy vọng đó là Howl. Nhưng bóng đen chỉ có một chân. Đó lại là thằng bù nhìn.
Mụ Phù thủy tru lên một tiếng điên cuồng và chạy xổ tới nó, cái đuôi sam vàng hoe bay phất phơ và hai cánh tay xương xẩu dang rộng. Thằng bù nhìn nhảy vào mụ. Một tiếng sầm dữ dội nữa vang lên và cả hai bị bọc trong một đám may mù mịt của phép ma, giống như đám mây trên bầu trời Porthaven khi Howl và mụ Phù thủy quần nhau. Đám mây quật từ bên này sang bên kia, những tiếng rú và tiếng gầm gừ vang khắp bầu không gian mù mịt. Tóc Sophie cháy xèo xèo. Đám may chỉ còn cách cô vài yard, tạt từ bên này sang bên kia giữa những cây cột bằng đất nung. Và lỗ hổng trên tường cũng rất gần. Đúng như Sophie nghĩ, pháo đài này thật sự không quá lớn. Cứ mỗi lần đám mây đi qua kẽ nứt trắng xóa nọ, cô lại có thể nhìn qua đó, và thấy hai cái bóng xương xẩu đang quần nhau mù mịt. Cô nhìn, và tiếp tục vẫy vẫy cây gậy về phía sau lưng.
Cô đã gỡ được gần hết cả người, chỉ trừ hai chân, khi đám mây gào thét băng qua quãng sáng một lần nữa. Sophie nhìn thấy một người khác nhảy qua lỗ hổng phía sau đám mây. Người này có hai ống tay áo đen dài lượt thượt đang phấp phới bay. Đó là Howl. Sophei nhìn rõ dáng người anh, đứng khoanh hai tay, theo dõi trận đánh. Trong một lúc, có vẻ như anh sẽ để mặc cho thằng bù nhìn và mụ Phù thủy tiếp tục trận đánh. Rồi, anh giơ tay lên, hai ống tay áo dài bay phần phật. Anh hét lên một tiếng dài và lạ lùng và cùng với nó là một tiếng sấm dài rền vang át hết những tiếng gầm gừ gào rú. Cả thằng bù nhìn lẫn mụ Phù thủy nảy bật lên. Những tràng âm thanh vang lên quanh hàng cột đất nung, vọng lại, vọng lại, và mỗi tiếng vọng lại cuốn đi một mảng của đám mây phép thuật. Nó tan biến thành từng cuộn rồi cuốn đi theo cơn xoáy lốc âm u. Khi đám mây trở thành màn sương trắng mỏng, cái bóng cao lớn cùng chiếc đuôi sam bắt đầu lảo đảo. Có vẻ như mụ Phù thủy tự gập người lại, mỏng hơn và trắng hơn bao giờ hết. Cuối cùng, khi màn sương tan hẳn, mụ đổ xuống thành đống cùng với một tiếng choang nhỏ. Hàng triệu tiếng vọng khe khẽ tắt hẳn, chỉ còn lại Howl và thằng bù nhìn trầm ngâm đứng đối diện nhau qua một đống xương.
Tốt lắm! - Sophie nghĩ. Cô giật cho chân thoát ra rồi đi tới chỗ người mất đầu ngồi trên ngai. Nó vẫn khiến cô bực bội.
- Đừng, anh bạn - Howl nói với thằng bù nhìn. Thằng bù nhìn đã nhảy lò cò ngay giữa đống xương và dùng chân bới chúng sang hai bên. - Không, anh sẽ không tìm thấy quả tim của mụ ta ở đây đâu. Con quỷ lò sưởi giữ nó. Tôi nghĩ nó đã khống chế được mụ từ lâu rồi. Buồn quá, thật đấy.
Trong khi Sophie tháo khăn san và ý tứ xếp nó quang đôi vai không đầu của Hoàng thân Justin, Howl nói:
- Tôi nghĩ phần cô đang tìm ở kia kìa. - Anh đi về phía chiếc ngai, thằng bù nhìn nhảy lóc cóc theo sau. - Thế đấy! - anh nói với Sophie. - Tôi gãy cả cổ để đến đây, và thấy cô đang bình yên dọn dẹp!
Sophei ngước nhìn anh. Đúng như cô đã sợ, cô thấy Howl, qua ánh sáng đen trắng ban ngày ùa vào qua bức tường đổ, không buồn cạo râu hay chải tóc. Mắt anh quầng đỏ và hai ống tay áo lượt thượt rách lỗ chỗ. Cũng không có gì nhiều lắm phải lựa chọn giữa Howl và thằng bù nhìn. Trời ơi! Sophie nghĩ. Anh ấy phải yêu cô Angorian nhiều lắm.
- Tôi đến đây vì cô Angorian! - cô phân trần.
- Còn tôi thì cứ tưởng nếu sắp xếp để gia đình đến thăm cô thì cô sẽ chịu yên lấy một lần! - Howl nói với vẻ ghét cay ghét đắng. - Nhưng không ...
Đến đây, thằng bù nhìn nhảy lò cò đến trước mặt Sophie:
- Tôi được Pháp sư Sulliman cử đến - nó nói, giọng yếu ớt. - Mụ Phù thủy bắt được ông ấy khi tôi đang canh không cho lũ chim vào các bụi cây của ông ấy ở xứ Waste. Ông ấy đã trút toàn bộ pháp lực còn giữ được vào tôi, và gia lệnh cho tôi đến cứu ông ấy. Nhưng lúc đó, mụ Phù thủy đã chia ông ấy thành nhiều phần ở nhiều chỗ khác nhau. Đó là một nhiệm vụ khó khăn. Nếu cô không đến và thổi bay sự sống vào tôi thì có lẽ tôi sẽ thất bại.
Đó là lời đáp cho câu hỏi mà Sophei đã hỏi nó trước khi cả hai chạy bổ đi.
- Vậy khi Hoàng thân Justin đặt mua các lá bùa tìm kiếm, thì chắc hẳn chúng phải chỉ tới mi - cô nói. - Sao lại thế?
- Tới tôi hoắc tới cái đầu lâu của ông ấy - thằng bù nhìn nói. - Nói riêng nhé, chúng tôi là những phần tốt đẹp nhất của ông ấy.
- Và Percival được ghép từ Pháp sư Sulliman và Hoàng thân Justin à? - Sophie nói. Cô cũng không chắc Lettie sẽ thích như vậy.
Thằng bù nhìn gật gật bộ mặt củ cải lởm chởm của nó:
- Cả hai bộ phận đều nói với tôi rằng mụ Phù thủy và con quỷ lò sưởi của mụ không còn ở với nhau nữa, và tôi có thể đánh thắng một mình mụ ta - nó nói. - Tôi cảm ơn cô vì đã cho tôi tốc độ nhanh gấp mười lần trước kia.
Howl gạt nó sang bên:
- Đem cái xác đó về lâu đài - anh nói. - Tôi sẽ sắp xếp các anh lại ở đó. Sophei và tôi phải trở về trước khi con quỷ lò sưởi đó tìm được cách lọt vào hàng rào phòng thủ của ta. - Anh nắm cổ tay xương xẩu của Sophie. - Đi nào. Đôi ủng bảy lý đâu rồi?
Sophie kéo lại:
- Nhưng còn cô Angorian ... !
- Cô không hiểu à? - Howl hỏi và lôi xệch cô đi - Angorian là con quỷ lò sưởi. Nếu nó lọt được vào lâu đài, Calcifer sẽ chén nó và tôi cũng vậy!
Sophie đưa cả hai tay che lên miệng:
- Tôi biết mình đã làm rối tung mọi việc! - cô nói. - Nó đã vào nhà hai lần rồi. Những cô ấy ... nó lại đi ra.
- Ôi trời! - Howl rên lên. - Nó có chạm vào cái gì không?
- Cây đàn ghi ta! - Sophie thừa nhận.
- Vậy thì nó vẫn còn ở đó - Howl nói. - Nào! - Anh kéo Sophie tới chỗ mảng tường vỡ vụn. - Đi theo chúng ta thật cẩn thận - anh hét to lại với thằng bù nhìn. - Tôi sẽ phải nổi một cơn gió! Không còn thì giờ tìm đôi ủng ấy nữa - anh nói với Sophie trong lúc họ trèo qua mảng tường lởm chởm xuống chỗ chói chang ánh nắng mặt trời. - Chỉ cần chạy. Và tiếp tục chạy, nếu không tôi sẽ không thể đẩy được cô.
Sophie bám chặt vào cây gậy và cũng cố khập khiễng chạy được, vấp dúi dụi giữa những tảng đá. Howl chạy bên cạnh và kéo cô. Gió nổi lên, thổi vù vù, rồi gầm rú, nóng bỏng và toàn sạn, cát xám bốc lên quanh họ trong một cơn bão đập chát chúa vào những hàng cột đất nung. Tới lúc đó, họ không còn chạy nữa mà bay lướt về phía trước trong một điệu nhảy chậm rãi. Mặt đất đầy đá trôi vùn vụt phía dưới. Bụi cát ầm ầm quanh họ, cao quá đầu và trôi ra xa phía sau lưng. Rất nong và chẳng dễ chịu chút nào, nhưng xứ Waste lao bắn về phía sau.
- Đó không phải là lỗi của Calcifer! - Sophie gào lên. - Tôi đã bảo lão đừng nói.
- Đằng nào thì lão cũng sẽ không nói - Howl hét lên trả lời. - Tôi biết lãi sẽ không bao giờ tiết lộ về một con quỷ lò sưởi đồng bọn. Bao giờ lão cũng là điểm yếu nhất của tôi.
- Tôi cứ tưởng là xứ Wales chứ! - Sophie gào.
- Không! Tôi cố tình để chỗ đó ra ngoài! - Howl rống lên. - Tôi biết mình sẽ đủ giận dữ để chặn mụ lại nếu mụ chạm đến bất cứ cái gì ở đó. Tôi phải để một lối ngỏ cho mụ ấy chứ, hiểu không? Cơ hội duy nhất mà tôi có để đến chỗ Hoàng thân Justin là dùng lời nguyền mà mụ đã áp cho tôi để đến gần mụ.
- Vậy là anh vẫn đang cứu Hoàng thân? - Sophie hét. - Tại sao anh lại giả vờ như bỏ chạy? Để lừa mụ Phù thủy à?
- Không hẳn! - Howl hét. - Tôi là một thằng hèn nhát. Cách duy nhất để tôi có thể xoay xở phần nào với nỗi sợ này là phải tự nhr mình không làm chuyện đó.
Ôi trời! - Sophie nghĩ, nhìn quanh vào đám cát bụi cuộn xoáy. Anh ấy đang chân thành! Và đây là cơn gió. Điều cuối cùng của lời nguyền rủa đã thành sự thật.
Bui cát nóng bỏng quất vào cô sầm sập và Howl nắm chặt tay cô rất đau.
- Cứ chạy đi! - Howl gầm lên. - Với tốc độ này, cô sẽ bị đau đấy!
Sophie thở hổn hển và lại bắt hai chân làm việc. Lúc này, cô đã có thể nhìn thấy rõ những dãy núi và vệt xanh bên dưới là những bụi cây đang nở hoa. Ngay cả khi cát vàng vẫn cuộn xoáy chắn đường, dường như dãy núi vẫn lớn lên và vệt xanh chạy xô vào họ cho đến khi nó cao ngang hàng rào.
- Mọi mạng sườn của tôi đều yếu cả! - Howl hét to. - Tôi trông cậy vào việc Sulliman còn sống! Rồi khi dường như tất cả những gì còn lại ở anh ta là Percival thì tôi vô cùng khiếp sợ, tôi phải ra ngoài và uống cho say. Và rồi cô đi và rơi vào tay mụ Phù thủy!
- Tôi là chị cả! -Sophie rít lên. - Tôi là một thất bại!
- Vớ vẩn! - Howl hét to. - Cô chỉ không bao giờ chịu dừng lại để nghĩ tôi! - Howl đã giảm tốc độ. Bụi đất bốc lên quanh họ thành những đám dày đặc. Sophie chỉ biết các bụi cây đang ở rất gần vì cô nghe rõ tiếng lao xao và xào xạc của cơn gió bụi thổi trong đám lá. Họ lao nhanh vào giữa đám cây sầm một tiếng, vẫn còn rất nhanh khiến Howl phải xoay tròn và kéo Sophie xềnh xệch trong một bước chạy dài lướt qua hồ. - Và cô quá tử tế - anh nói thêm, át cả tiếng nước ì oạp và tiếng cát rơi lộp độp trên những đám lá cây hao súng. - Tôi trông cậy vào việc cô đủ ghen tuông để không cho con quỷ đó đến gần chỗ ấy.
Họ húc vào bờ hồ mịt mờ hơi nước trong một bước chạy chậm. Cây cối ở cả hai bên bãi cỏ xanh dạt đi rồi lại dâng lên khi họ đi qua, ném lũ chin chóc và các cánh hoa vào thành một cơn xoáy sau lưng họ. Tòa lâu đài đang trôi nhanh trên bãi cỏ về phía họ, khỏi tuôn ra phía sau trong gió. Howl đi chậm lại đủ để hé cửa mở ra và lao cả Sophie lẫn mình vào bên trong
- Michael! - anh hét to.
- Không phải cháu là kẻ để cho thằng bù nhìn đó vào nhà đâu! - Michael nói vẻ biết lỗi.
Mọi việc có vẻ như bình thường. Sophie rất ngạc nhiên khi phát hiện ra cô chỉ thật sự đi khỏi trong một thời gian ngắn. Ai đó đã kéo giường của cô ra khỏi gầm cầu thang và Percival đang nằm trên đó, vẫn còn ngất. Lettie cùng Martha và Michael đang đứng xúm quanh. Sophie nghe rõ tiếng bà Fairfax và Fanny trên tầng cùng những tiếng suỵt suỵt và thình thịch đáng lo ngại cho thấy lũ nhện của Howl đang gặp lúc gian truân.
Howl buông tay Sophie ra và nhào tới cây đàn ghi ta. Trước khi anh kịp chạm đến nó, nó nổ tung với một tiếng bùm dài ngân nga. Dây đàn đứt phựt. Những mảnh gỗ bắn như mưa vào Howl. Anh buộc phải lùi lại, giơ ống tay áo te tua lên che mặt.
Và Angorian đột nhiên đứng bên cạnh lò sưởi, miệng mỉm cười. Howl nói đúng. Chắc chắn mụ ta vẫn ở trong cây đàn ghi ta suốt từ lúc đó đến giờ, chờ cơ hội.
- Mụ Phù thủy của mi chết rồi - Howl nói với mụ.
- Như vậy quá tệ phải không? - Angorian nói, hoàn toàn không lo lắng. - Giờ thì ta có thể biến chính mình thành một con người mới, điều đó tốt hơn nhiều. Lời nguyền đã hoàn tất. Giờ đây, ta có thể lấy được trái tim anh. - Mụ thò tay cuống ghi lò, kéo được Calcifer ra, Calcifer lảo đảo trên bàn tay nắm chặt của mụ, trông có vẻ khiếp sợ.
- Không ai được động đậy - Angorian đe dọa.
Không ai dám cựa quậy. Howl đứng im lặng hơn cả.
- Cứu tôi với - Calcifer yếu ớt nói.
- Không ai có thể cứu mi được cả - Angorian nói. - Mi sẽ giúp ta điều khiển con người mới của ta. Để ta chỉ cho mi. ta chỉ cần bóp chặt tay. - Bàn tay mụ đang cầm Calcifer bóp chặt cho đến khi các khớp ngón tay vàng nhợt.
Cả Howl lẫn Calcifer rú lên. Calcifer quật từ bên nọ sang bên kia đau đớn. Mặt Howl xanh lè đi và anh đổ xuống sàn giống như một cái cây đổ, rồi nằm ngất lịm hệt như Percival. Sophie không nghĩ là anh vẫn còn thở.
Angorian kinh ngạc. Mụ nhìn chằm chằm vào Howl và nói:
- Hắn giả vờ đấy.
- Không, anh ấy không giả vờ! - Calcifer gào lên, vặn thành hình xoắn ốc đau khổ. - Tim anh ấy thật sự rất mềm! Buông ra!
Sophie giơ gậy lên, chậm rãi và nhẹ nhàng. Lần này, cô nghĩ trong giây lát trước khi hành động:
- Gậy - cô lẩm nhẩm. - Quật vào Angorian, nhưng đừng làm đau ai khác.
Rồi cô vung gậy lên và quật vào những khớp tay cứng đơ của mụ, nhát quật mạnh nhất mà cô có thể quật được.
Angorian rít lên một tiếng ré như củi ướt cháy và thả Calcifer xuống. Calcifer tội nghiệp bất lực lăn trên sàn nhà, cháy lệch sang một bên ngang qua phiến đá lát rồi khàn khàn rống lên khiếp sợ. Angorian nhấc một bàn chân lên định giậm lên lão. Sophie buộc phải buông gậy ra và nhào tới để cứu Calcifer. Cô kinh ngạc thấy cây gậy tự quật xuống Angorian, lần nữa, rồi lần nữa. Nhưng dĩ nhiên, nó sẽ quật! - Sophie nghĩ. Cô đã thổi sự sống vào cây gậy. Bà Pentstemmon nói thế.
Angorian rít lên và loạng choạng. Sophie đứng dậy, tay cầm Calcifer, và thấy cây gậy đang nện Angorian tới tấp và bốc khói vì sức nóng của mụ. Calcifer, ngược lại, có vẻ như không hề nóng. Lão xanh nhợt đi vì cú sốc. Sophie cảm thấy rõ cái cục thâm thẫm vẫn đang yếu ớt đập giữa các ngón tay cô là trái tim của Howl. Nhất định cô đang cầm trái tim của Howl. Anh đã đưa nó cho Calcifer như một điều kiện của giao kèo, để giữ Calcifer sống. Chắc hẳn anh đã thương cảm Calcifer lắm nhưng dẫu sao đó cũng là việc làm dại dột!
Fanny và bà Fairfax vội vã đi qua cánh cửa cầu thang, tay cầm chổi. Ánh mắt của hai người dường như khiến Angorian tin rằng mình đã thất bại. Mụ chạy ra cửa, cây gậy của Sophie vẫn bay lượn trên đầu và vẫn quật túi bụi vào mụ.
- Chặn mụ ta lại! - Sophie hét to. - Đừng cho mụ ấy ra ngoài! - Canh gác tất cả các cửa!
Mọi người bổ đi làm theo lời Sophie. Bà Fairfax án ngữ kho chổi với cây chổi giương cao. Fanny đứng trên cầu thang. Lettie nhảy lên và đứng chắn cửa ra sân còn Martha đứng cạnh buồng tắm. Michael chạy ra cửa lâu đài. Nhưng Percival nhảy phắt khỏi giường và cũng chạy ra cửa. Mặt anh ta trắng bệch, mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng anh còn chạy nhanh hơn cả Michael. Anh ta tới nơi trước và mở cửa.
Với việc Calcifer không thể làm gì, tòa lâu đài đã ngừng chạy. Angorian nhìn những bụi cây im lìm trong màn sương bên ngoài và chạy ra cửa với tốc độ siêu phàm. Mụ chưa kịp ra đến nơi thì thằng bù nhìn đã chặn ngang cửa, lừng lững đứng đó với Hoàng thân Justin, bọc trong chiếc khăn san ren của Sophie, vắt ngang vai. Nó dang hai cánh tay bằng gậy ngang qua cửa, chắn đường. Angorian lùi lại tránh nó.
Cây gậy nện vào mụ lúc này đang cháy. Đầu kim loại của nó sáng lên. Sophie nhận ra nó không thể tồn tại được lâu nữa. May mắn là Angorian cắm ghét nó, mụ nắm lấy Michael và lôi xềnh xệch cậu ta vào dưới đường đi của cây gậy. Cây gậy đã được lệnh là không làm đau Michael. Nó bay lượn, và bốc cháy. Martha chạy tới và cố kéo Michael sang bên. Cây gậy cũng phải tránh cả cô. Như thường lệ, Sophie lại làm sai rồi.
Không còn nhiều thì giờ để phí phạm nữa.
- Calcifer - Sophei nói. - tôi sẽ phải phá giao kèo của lão. Liệu như thế có làm lão chết không?
- Nếu ai khác phá giao kèo thì tôi sẽ chết - Calcifer khàn khàn nói. - Chính vì thế tôi mới yêu cầu cô làm việc đó. Tôi biết cô có thể nói chuyện và đem sự sống vào mọi thứ. Cứ nhìn xem cô đã làm gì cho thằng bù nhìn và cái đầu lâu ấy!
- Vậy thì hãy sống thêm một ngàn năm nữa! - Sophie nói, và thực lòng mong ước khi nói vậy để đề phòng chỉ nói thôi chưa đủ. Cô đang rất lo lắng. Cô cầm lấy Calcifer và thận trọng ngắt lão ra khỏi cái cục màu đen, hệt như ngắt một cái chồi đã chết khỏi thân cây. Calcifer dứt ra và bay lượn trên vai cô như một giọt nước mắt màu xanh lơ.
- Tôi cảm thấy nhẹ quá! - lão nói. Rồi lão chợt hiểu điều gì đã xảy ra. - Tôi tự do rồi! Lão hét to. Sophie nghe tiếng lão hét to trên đầu khi lão vọt nhẹ lên cao chui ra khỏi nắp ống khói của cửa hiệu bán mũ.
Sophie quay về phía Howl với cái cục đen đen hầu như đã chết, cảm thấy nghi ngờ dù cô đang rất vội. Cô phải làm đúng việc này, nhưng cô không biết chắc chắn phải làm như thế nào.
- Nào, bắt đầu đây - cô nói. Cô quỳ xuống bên Howl, thận trọng đặt cục đen đen vào ngực anh, hơi chếch sang bên trái, nơi cô vẫn thường cảm nhận trái tim mình khi nó làm cô đau, và ấn. - Vào đó. - cô nói với nó. - Vào đó và làm việc đi! - Rồi cô ấn, và ấn. Trái tim bắt đầu chìm dần vào trong, vừa chìm vào vừa đập mạnh hơn. Sophie cố phớt lờ những ngọn lửa và cuộc hỗn chiến canh cửa, cô giữ lực đẩy mạnh và ổn định. Mái tóc làm cô vướng víu. Nó xòa xuống ngang mặt cô thành những cuộn hung đỏ, những cô cũng không bận tâm. Cô ấn.
Trái tim đã vào bên trong. Howl cựa quậy. Anh rên một tiếng dài và lăn sấp lại.
- Chúa ơi - Howl nói. - Tôi vẫn còn say quá!
- Không, đầu anh bị đập xuống sàn - Sophie nói.
Howl chống hai tay và đầu gối lồm cồm bò dậy.
- Tôi không thể ở lại được - anh nói. - Tôi còn phải đi cứu cái đồ ngốc Sophie kia nữa.
- Tôi đây! - Sophie nói, lay lay vai anh. - Nhưng Angorian cũng đang ở đây! Dậy đi và làm cái gì đó với mụ ta đi! Nhanh lên!
Lúc này, cây gậy đã cáy hoàn toàn. Tóc Martha cháy xèo xèo. Và Angorian chợt hiểu ra thằng bù nhìn cũng sẽ cháy. Mụ khéo léo lừa cây gậy bay vào ngưỡng cử. Như mọi khi, mình lại không nghĩ kĩ rồi, Sophie nghĩ.
Howl chỉ cần nhìn lướt qua. Anh vội vã đứng dậy. anh giơ một tay ra và nói một câu gồm những lời bị mất hút trong tràng sấm rền vang. Vữa trên trần rơi xuống. Mọi thứ rung bần bật. Nhưng cây gậy biến mất và Howl lùi lại với một thứ nhỏ, cứng và đen trong tay. Có thể đó là một cục xỉ than, ngoại trừ việc nó có hình dạng giống như vật mà Sophie vừa ấn vào ngực Howl. Angorian rên rỉ như đám lửa bị ướt và giơ rộng hai tay cầu khẩn.
- Ta e là không được - Howl nói. - Mụ đã có thời của mình rồi. Nhìn cái này cũng biết mụ đang cố tìm cho mình một quả tim mới. Mụ định lấy trái tim của ta và để Calcifer chết, đúng không? - anh bưng vật đen đen đó trong cả hai lòng bàn tay và ép hai tay vào nhau. Trái tim già nua của mụ Phù thủy bị bóp vụn thành cát đen, và bồ hóng, và không còn gì nữa. Angorian nhạt đi khi trái tim bị bóp vỡ. Khi Howl mở hai bàn tay không ra,ngưỡng cửa cũng không còn bóng dáng của Angorian nữa.
Một chuyện khác cũng xảy ra. Lúc Angorian biến mất, thằng bù nhìn cũng không còn ở đó nữa. Nếu Sophie để tâm nhìn, cô sẽ thấy hai người đàn ông cao lớn đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười với nhau. Một người có khuôn mặt gồ ghề và mái tóc hoe. Người kia mặc quân phục xanh lá cây mang vẻ mặt lơ đãng và chiếc khăn san quấn trên vai bộ quân phục của ông ta. Nhưng đúng lúc đó, Howl quay sang Sophie:
- Màu xám không hợp với em - anh nói. - Tôi đã nghĩ thế khi lần đầu tiên nhìn thấy em.
- Calcifer đã đi rồi - Sophie nói. - Tôi phải phá vỡ giao kèo của anh.
Trông Howl có vẻ hơi buồn, nhưng anh nói:
- Cả hai chúng tôi đều hy vọng em sẽ làm thế. Chẳng ai trong chúng tôi muốn kết cục giống như mụ Phù thủy và Angorian. Em sẽ gọi màu tóc em là màu hung à?
- Vàng đỏ - Sophie nói. Cô không thấy Howl có thay đổi gì nhiều khi giờ đây anh đã lấy lại được trái tim, ngoại trừ việc có lẽ mắt anh xanh thẳm hơn - giống đôi mắt hơn và ít giống hai viên bi ve hơn. - Khác với màu tóc của một số người, đó là màu tóc thật - cô nói.
- Tôi không bao giơ hiểu tai sao người ta lại đánh giá những thứ tự nhiên cao đến thế - Howl nói, và khi đó, Sophie biết chắc chắn anh chẳng thay đổi chút nào.
Nếu Sophie còn chú ý đến những chuyện khác một chút, cô sẽ thấy Hoàng thân Justin và Pháp sư Sulliman đang bắt tay nhau và vui vẻ vỗ vào lưng nhau.
- Tốt hơn hết là ta phải trở về với hoàng huynh thôi - Hoàng thân Justin nói. Ông ta bước về phía Fanny, như một người thật trăm phần trăm, và nghiêng người thật thấp và lịch sự trước bà:
- Phải chăng tôi đang được nói chuyện với bà chủ nhà?
- Ơ ... không hẳn - Fanny nói, cố giấu cái chổi ra sau lưng. - Bà chủ nhà là Sophie.
- Hoặc sắp thôi - bà Fairfax nói, tươi cười rạng rỡ đầy nhân hậu.
Howl nói với Sophie:
- Từ bấy lâu nay tôi vẫn thường thắc mắc không hiểu có phải hóa ra em là cô gái xinh đẹp mà tôi đã gặp vào ngày Lễ hội Mùa Xuân không. Tại sao lúc đó em lại có vẻ sợ hãi đến thế.
Nếu Sophie để ý, cô sẽ thấy Pháp sư Sulliman đi tới chỗ Lettie. Bây giờ, khi đã trở lại là mình, Pháp sư Sulliman rõ ràng là người ít ra cũng cứng cỏi như Lettie. Trông Lettie có vẻ rất hồi hộp khi Pháp sư đứng lừng lững trước mặt cô:
- Hình như tôi nghĩ đến em với kí ức của Hoàng thân, và hoàn toàn đó không phải là ký ức của tôi thì phải.
- Chuyện đó không sao cả - Lettie can đảm nói. - Chỉ là chuyện nhầm lẫn thôi.
- Nhưng đó không phải là lầm lẫn! - Pháp sư Sulliman phản đối. - Liệu em có cho phép tôi ít nhất cũng được nhận em làm môn đệ không?
Nghe thấy thế, mặt Lettie đỏ gay và dường như cô không biết phải nói gì.
Sophie thấy có vẻ như đó là vấn đề của Lettie. Cô đã có thầy dạy của mình rồi. Howl nói: "Tôi nghĩ, hẳn là từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sống hạnh phúc." - và cô nghĩ anh nói thật. Sophie biết, từ giờ trở đi, sống hạnh phúc với Howl sẽ là một giao kèo tốt lành với nhiều sự kiện hơn so với bất cứ câu chuyện nào được kể lại; mặc dầu vậy, cô quyết định sẽ thử. "Chắc phải đáng sợ lắm" - Howl nói thêm.
- Và anh sẽ bóc lột tôi. - Sophie nói.
- Và rồi em sẽ cắt vụn quần áo của tôi để dạy tôi - Howl nói.
Nếu Sophie hay Howl còn lại chút chú ý nào, họ sẽ thấy Hoàng thân Justin, Pháp sư Sulliman và bà Fairfax đều đang cố nói với Howl, còn Fanny, Lettie và Martha thì đang kéo tay áo Sophie, trong khi Michael thì níu áo khoác của Howl.
- Đó là cách sử dụng những lời đầy sức mạnh một cách rõ ràng nhất mà tôi từng được nghe từ bất cứ ai - bà Fairfax nói. - Tôi sẽ không biết phải làm gì với con vật đó. Như tôi vẫn thường nói ...
- Sophie - Lettie nói. - Em cần lời khuyên của chị.
- Pháp sư Howl - Pháp sư Sulliman nói. - Tôi phải xin lỗi anh vì hay cố cắn anh như thế. Bình thường ra thì nằm mơ tôi cũng không thể thấy mình ghé răng vào một người đồng hương.
- Sophie, mẹ nghĩ quý ông đây là một Hoàng thân - Fanny nói.
- Thưa ngài - Hoàng thân Justin nói - tôi tin rằng tôi phải cám ơn ngài vì đã cứu tôi khỏi mụ Phù thủy.
- Sophie - Martha nói - lá bùa đó đã rơi khỏi chị rồi! Chị có nghe thấy không?
Nhưng Sophie và Howl đang nắm tay nhau và mỉm cười, mỉm cười mãi, hoàn toàn không thể dừng lại.
- Đừng có làm phiền tôi lúc này - Howl nói. - Tôi làm vậy chỉ vì tiền thôi.
- Nói dối! - Sophie nói.
- Cháu nói là - Michael hét to - Calcifer đã quay lại.
Câu nói đó khiến Howl chú ý, cả Sophie cũng cậy. Họ nhìn vào ghi lò, nơi chắc chắn là bộ mặt quen thuộc màu xanh đang bập bùng giữa những khúc củi.
- Lão không cần làm như vậy đâu. - Howl nói.
- Tôi không hề phiền lòng, một khi tôi có thể đến và đi - Calcifer nói. - Hơn nữa, ngoài chợ Chipping trời đang mưa.