Sophie trở lại lối vào Kingsbury của lâu đài trên một cỗ xe tứ mã của Đức Vua. Trên xe còn có cả người xà ích, anh giữ ngựa và một người hầu. Một trung sĩ và sáu Kị binh Hoàng gia cùng đi để bảo vệ. Đó là vì công chúa Valeria. Cô bé đã ngồi vào lòng Sophie. Khi cỗ xe ngựa lọc cọc chạy trên đoạn đường ngắn xuống đồi, chiếc áo dài của Sophie vẫn còn một vết ướt đóng dấu sự chấp thuận của công chúa Valeria. Sophie hơi mỉm cười, cô nghĩ có lẽ rốt cuộc Martha có lý khi thích có con, mặc dầu mười Valeria thì có lẽ hơi nhiều quá. Lúc Valeria bò sang với cô, Sophie nhớ từng nghe nói mụ Phù thủy cũng dọa Valeria bằng cách nào đó, và bất giác cô nói với Valeria:
- Mụ Phù thủy sẽ không hại được em đâu. Chị sẽ không cho phép.
Đức Vua không nói gì về điều đó. Nhưng ông ta đã ra lệnh đưa xe ngựa Hoàng gia đến cho cô.
Đoàn tùy tùng ầm ĩ dừng lại bên ngoài cái tàu ngựa ngụy trang. Michael lao ra cửa và chen vào với người hầu đang đỡ Sophie xuống xe:
- Bà đi đâu thế? - cậu nói. - Cháu lo quá! Còn Howl thì buồn rầu kinh khủng...
- Ta chắc là anh ta rất buồn... - Sophie nói vẻ thông cảm.
- Vì bà Penstemmon đã mất.
Howl cũng đi ra cửa. Trông anh ta nhợt nhạt và tuyệt vọng. Anh cầm một cuộn giấy lấp ló những triện xanh và đỏ của Hoàng gia, Sophie nhìn cuộn giấy vẻ biết lỗi. Howl đưa cho viên trung sĩ một mẩu vàng và không nói một lời nào cho đến khi cỗ xe cùng đoàn kị sĩ lọc cọc đi khỏi. Rồi anh ta nói:
- Tôi kết luận là bốn con ngựa cùng mười người đó chỉ để tống khứ một bà già. Bà đã làm gì Đức Vua thế?
Sophie theo Michael và Howl vào nhà, những tưởng sẽ thấy nhớt xanh tràn ngập khắp phòng. Nhưng không gì cả, và Calcifer đáng cháy rực lên tận ống khói, toét nụ cười đỏ tía. Sophie ngồi thụp xuống ghế:
Ta nghĩ Đức Vua chán ngấy khi ta đến và nói xấu anh. Ta đến hai lần, - cô nói. - Mọi thứ đều hỏng bét. Và ta đã gặp mụ Phù thủy sau khi mụ vừa giết chết bà Pentstemmon. Một ngày kinh khủng!
Trong khi Sophie kể lại vài chuyện đã xảy ra, Howl đứng tì bên bệ lò sưởi, đung đưa cuộn giấy như thể anh ta đang nghĩ đến chuyện cho Calcifer xơi nó.
Trở thành Pháp sư Hoàng gia mới, - Howl nói. - Tên tuổi tôi mới thật xấu xa. - Rồi anh ta bắt đầu cười to trước sự ngạc nhiên tột cùng của Sophie và Michael. - Và bà ta đã làm gì với bá tước Catterack thế? - anh ta cười to. - Lẽ ra tôi không bao giờ nên để bà ấy đến gần Đức Vua.
Ta đã nói xấu anh! - Sophie phản đối.
Tôi biết. Đó là tính toán sai lầm của tôi, - Howl nói. - Giờ thì làm sao tôi có thể đến dự lễ tang của bà Pentstemmon xấu số mà mụ Phù thủy không biết được đây? Calcifer, có ý kiến gì không?
Rõ ràng là Howl buồn vì chuyện bà Penstemmon hơn bất kỳ chuyện gì khác.
Michael mới là người lo lắng về mụ Phù thủy. Sáng hôm sau cậu thổ lộ rằng cậu đã gặp ác mộng cả đêm. Cậu mơ thấy mụ đi vào lâu đài cùng một lúc qua mọi cửa.
Howl đâu rồi? - cậu lo lắng hỏi.
Howl đi từ rất sớm, bỏ lại cái bồn tắm đầy ắp hơi nước thơm nức như mọi khi. Anh ta không đem theo cây guitar, và cái núm trên cửa được xoay sang màu xanh lá cây. Ngay cả Calcifer cũng chẳng biết gì hơn.
Đừng mở cửa cho bất cứ ai, - Calcifer nói. - Mụ Phù thủy biết mọi lối vào, trừ lối vào từ Porthaven.
Điều đó khiến Michael cảnh giác đến nỗi cậu lấy mấy tấm ván mỏng ngoài sân vào chèn ngang cửa. Rồi cuối cùng, cậu bắt đầu ngồi làm việc với lá bùa họ lấy ở chỗ cô Angorian về.
Nửa giờ sau, cái núm trên cửa xoay mạnh sang màu đen. Cửa bắt đầu nảy bần bật. Michael túm chặt lấy Sophie.
Đừng sợ, - cậu run rẩy nói. - Cháu sẽ giữ cho bà an toàn.
Cửa nảy bần bật hồi lâu. Rồi dừng lại. Michael vừa nhẹ nhõm buông Sophie ra thì có một tiếng nổ dữ dội. Mấy tấm ván tan tành rơi xuống sàn. Calcifer rụt xuống tận đáy ghi lò và Michael lao khỏi kho để chổi, để mặc Sophie đứng đó trong khi cánh cửa bật tung và Howl lao vào.
Sophie, thế này thì hơi quá rồi đấy, - anh ta nói. - Tôi sống ở đây. - Anh ta ướt sũng. Bộ quần áo ghi và tía biến thành đen nâu. Ống tay áo và tóc rỏ nước.
Sophie nhìn cái núm trên cửa. Vẫn màu đen. Cô Angorian, - cô nghĩ. Và anh ta đến gặp cô ta trong bộ cánh đã được yểm bùa đó.
Anh ở đâu về thế? - cô nói.
Howl hắt hơi.
Đứng dưới mưa. Không phải việc của bà. - anh ta nói giọng khàn khàn, - Chèn thêm những tấm ván kia để làm gì thế?
Cháu chèn đấy, - Michael nói khi chui từ kho để chổi ra. - Mụ Phù thủy...
Chắc cậu nghĩ ta không biết về công việc của mình hả, - Howl cáu kỉnh nói. - Ta đã đặt rất nhiều bùa đánh lạc hướng ngoài kia để hầu hết mọi người sẽ không tìm ra chúng ta. Thậm chí, ngay cả mụ Phù thủy cũng phải mất đến ba ngày. Calcifer, tôi cần đồ uống nóng.
Calcifer đã trèo lên giữa mấy khúc củi, nhưng khi Howl đi tới lò sưởi thì lão lại rụt xuống.
Đừng đến gần tôi như thế! Người anh ướt sũng cả! - lão rít lên.
Sophie! - Howl khẩn khoản.
Sophie khoanh tay không chút động lòng.
Thế còn Lettie thì sao? - cô nói.
Tôi ướt sũng hết cả rồi, - Howl nói. - Tôi cần đồ uống nóng.
Còn ta thì nói rồi: Thế Lettie Hatter thì sao? - Sophie nói.
Bà thật lắm chuyện! - Howl nói. Anh ta lắc mạnh người. Nước rỏ từ người anh ta xuống thành một vòng tròn trên sàn nhà. Howl bước ra khỏi vòng tròn, tóc khô ánh và bộ vét trở lại màu xám tía, thậm chí không hề ướt, rồi anh ta đi tới lấy một cái xoong.
Michael, cuộc đời này đầy rẫy những phụ nữ nhẫn tâm, - anh ta nói. - Chẳng cần nghĩ ta cũng có thể gọi ra tên ba người.
Một trong ba người đó là cô Angorian hả? - Sophie hỏi.
Howl không trả lời. Suốt cả buổi sáng hôm đó, anh hoàn toàn lờ tịt Sophie trong khi bàn bạc với Calcifer và Michael về việc chuyển lâu đài. Howl thật sự sắp bỏ trốn, đúng như lời cô đã nói với Đức Vua là anh ta sẽ bỏ trốn, Sophie nghĩ trong khi đang khâu thêm những mẩu tam giác của bộ quần áo xanh ánh bạc vào với nhau. Cô biết mình cần phải làm cho Howl cởi bộ xám đỏ đó ra càng sớm càng tốt.
Tôi nghĩ chúng ta không cần chuyển lối vào từ Porthaven, - Howl nói. Anh ta hóa phép lấy một cái khăn tay từ trên trời rồi hỉ mũi mạnh khiến Calcifer bập bùng khó chịu. - Nhưng tôi muốn tòa lâu đài di động ở thật xa bất cứ chỗ nào nó từng ở trước đó và lối vào của Kingsbury phải đóng lại.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa. Sophie nhận thấy Howl giật mình và nhìn quang lo lắng chẳng kém gì Michael. Không ai ra mở cửa. Đồ hèn! - Sophie khinh miệt nghĩ. Cô tự hỏi tại sao ngày hôm qua mình phải chịu bao rắc rối phiền hà từ Howl.
Mình hẳn là thật điên rồ! - cô lầm bầm với bộ cánh màu xanh bạc.
Thế còn lối vào có chấm đen thì sao? - Michael hỏi khi người gõ cửa có vẻ đã đi khỏi.
Lối đó vẫn để nguyên, - Howl nói và phẩy tay lấy thêm chiếc khăn tay nữa.
Sẽ là thế! - Sophie nghĩ. Cô Angorian ở ngoài ấy. Tội nghiệp Lettie!
Cho tới nửa buổi sáng, Howl đã hóa phép lấy hai ba chiếc khăn tay cùng một lúc. Sophie thấy đó thật ra là những tờ giấy mềm hình vuông. Anh ta hắt hơi mãi. Giọng anh ta trở nên khàn khàn. Rồi anh ta hóa phép lấy hàng nửa tá khăn tay một. Tro của những chiếc khăn đã dùng chất thành từng đống quanh Calcifer.
Ồ, sao cứ mỗi lần từ xứ Wales về là mình lại bị cảm lạnh nhỉ? - Howl kêu ca và hóa phép lấy cho mình cả một tệp khăn giấy.
Sophie cười mũi.
Bà vừa nói gì à? - Howl càu nhàu.
Không, nhưng ta đang nghĩ những kẻ lẩn tránh tất cả mọi thứ đáng bị cảm lạnh, - Sophie nói. - Những kẻ bỏ đi tán gái dưới mưa trong khi đang được Đức Vua chỉ định làm một việc gì đó chỉ có thể tự trách mình thôi.
Thưa bà Dạy Đời, bà không thể nào biết hết những việc tôi làm, - Howl nói - Lần sau, bà có cần tôi viết ra một danh sách trước khi tôi đi ra ngoài không? Tôi đã đi tìm Hoàng thân Justin. Tán gái không phải là việc duy nhất tôi làm những khi đi ra ngoài.
Anh tìm bao giờ thế? - Sophie hỏi.
Ồ, tai bà vẫy vẫy và cái mũi dài của bà mới giật giật làm sao! - Howl càu nhàu. - Dĩ nhiên là tôi đã tìm ngay từ khi ông ta mới mất tích. Tôi tò mò muốn biết Hoàng thân Justin làm gì ở đây, một khi mọi người đều biết rằng Suliman đã đi tới xứ Waste. Tôi nghĩ có kẻ đã bán cho ông ta một lá bùa tìm kiếm giả mạo, vì ông ta đã lên Thung lũng Folding và mua một lá bùa khác của bà Fairfax. Và đương nhiên, lá bùa đó đưa ông ta trở lại đường này, ở đây ông ta có ghé lại lâu đài và Michael đã bán cho ông ta một bùa tìm kiếm khác cùng một bùa cải trang...
Michael đưa tay lên che miệng:
Cái người mặc quân phục màu xanh lá cây đó là Hoàng thân Justin ư?
Phải, nhưng trước đây tôi không định nhắc đến chuyện đó, - Howl nói, - vì Đức Vua có thể nghĩ rằng lẽ ra cậu phải hiểu ý để bán cho ông ta một bùa giả khác. Tôi có lương tâm về việc đó. Lương tâm. Ghi nhận lấy chữ đó nhé, bà Tọc Mạch. Tôi có lương tâm. - Howl hóa phép lấy một tập khăn giấy khác và quắc mắt nhìn Sophie qua tập giấy, mắt anh ta giờ đây đã ướt nhoẹt và mọng đỏ. Rồi, anh ta đứng dậy.
Tôi thấy khó chịu, - anh ta tuyên bố. - Tôi đi nằm đây, và có thể sẽ chết. - Anh ta lảo đảo đi tới cầu thang một cách thảm thương. - Hãy chôn tôi cạnh bà Pentstemmon, - anh ta càu nhàu trong khi lên gác nằm.
Sophie bắt mình tập trung vào may vá chăm chỉ hơn bao giờ hết. Đây chính là cơ hội để cô lột bỏ bộ cánh xám đỏ khỏi Howl trước khi nó kịp làm tổn thương thêm trái tim cô Angorian - dĩ nhiên là trừ phi Howl mặc nguyên quần áo đi nằm, có điều cô nghĩ anh ta khó có thể chịu được. Vậy chắc hẳn Howl đã lên Folding Thượng tìm Hoàng thân Justin và gặp Lettie ở đó. Lettie tội nghiệp! - Sophie nghĩ và khâu những mũi kim nhỏ và mau quanh mẩu tam giác xanh lơ thứ năm mươi bảy. Chỉ còn khoảng bốn mươi mẩu nữa thôi.
Lúc này, Howl hét lên, giọng yếu ới:
- Có ai cứu tôi với không! Tôi sắp chết vì bị bỏ rơi trên này rồi đây!
Sophie cười khẩy. Michael bỏ lá bùa đang làm và chạy lên chạy xuống thang gác. Mọi sự trở nên xáo trộn. Trong khoảng thời gian Sophie may thêm được khoảng mười mẩu tam giác thì Michael chạy lên gác đem theo chanh và mật ong, rồi một cuốn sách, rồi thuốc ho, rồi một cái thìa để múc thuốc ho, một lọ thuốc nhỏ mũi, viên ngậm ho, nước súc miệng, bút, giấy, ba cuốn sách nữa, và nước sắc từ vỏ cây liễu. Người ta cũng liên tục gõ cửa khiến Sophie giật mình và Calcifer bập bùng bứt rứt. Khi không có ai ra mở cửa, một vài người tiếp tục gõ khoảng năm phút, rất có lý khi nghĩ rằng họ đang bị phớt lờ.
Đến lúc này, Sophie bắt đầu lo lắng về bộ quần áo xanh bạc. Nó đang mỗi lúc một nhỏ hơn. Người ta không thể chắp từng nấy mảnh tam giác vào mà không mất kha khá vải cho những đường may.
Michael, - cô nói trong khi Michael chạy bổ xuống gác lần nữa vì Howl muốn ăn trưa với sandwich kẹp thịt xông khói. - Michael, có cách nào để làm một bộ quần áo chật trở nên rộng hơn không?
Ồ, có chứ, - Michael nói. - Đó chính là lá bùa mới của cháu - khi cháu có cơ hội để làm nó. Ông ấy muốn sáu lát thịt ba chỉ xông khói kẹp trong bánh sandwich. Bà có thể nhờ Calcifer được không?
Sophie và Calcifer nhìn nhau đầy ngụ ý.
Tôi nghĩ anh ta chưa chết đến nơi đâu, - Calcifer nói.
Ta sẽ cho lão ăn bì nếu lão chịu cúi đầu xuống, - Sophie nói, đặt đồ may xuống. Hối lộ Calcifer dễ hơn bắt nạt lão.
Họ ăn trưa với sandwich kẹp thịt ba chỉ xông khói, Michael phải bỏ dở bữa trưa chạy bổ lên gác. Cậu quay xuống báo tin Howl muốn cậu đi Chợ Chipping ngay để mua một số thứ anh ta cần cho việc chuyển lâu đài.
Nhưng mụ Phù thủy... có an toàn không? - Sophie hỏi.
Michael liếm mỡ thịt xông khói trên tay và chui vào kho để chổi. Cậu quay ra với một trong những chiếc áo nhung bụi bặm đeo trên vai. Ít ra cái người hiện ra trong chiếc áo choàng cũng là một người vạm vỡ với bộ râu quai nón đỏ quạch. Người này liếm ngón tay và nói bằng giọng Michael:
Howl nghĩ như thế này cháu cũng khá an toàn. Nó vừa đánh lạc hướng vừa cải trang luôn. Cháu tự hỏi Lettie có nhận ra cháu không.
Người đàn ông vạm vỡ này mở cửa với cái núm có chấm xanh lá cây quay xuống và nhảy xuống sườn đồi đang chầm chậm chuyển động.
Yên bình trở lại. Calcifer rụt xuống và kêu lách cách. Howl rõ ràng nhận ra rằng Sophie sẽ không chạy quanh anh ta. Tầng trên im lặng. Sophie đứng dậy và thận trọng đi tới kho để chổi. Đây là cơ hội để cô đi gặp Lettie. Hẳn là Lettie giờ đây đang vô cùng đau khổ. Sophie khá tin chắc rằng Howl chưa hề quay lại gặp Lettie sau cái ngày trong vườn quả ấy. Có thể sẽ tốt hơn nếu Sophie nói cho em biết rằng tình cảm của nó là do một bộ quần áo được yểm bùa gây ra. Dẫu sao đi nữa, cô đã phần nào gây ra điều đó và cô phải nói với Lettie.
Đôi ủng bảy lý không có trong kho. Thoạt đầu, Sophie không thể tin nổi. Cô lật tung mọi thứ lên. Và chẳng có gì trong đó ngoài những chiếc xô bình thường, chổi và cái áo choàng nhung kia. "Quỷ tha ma bắt anh ta!" Sophie kêu lên. Rõ ràng Howl đã ngăn để cô không thể đi theo anh ta đến bất cứ nơi đâu được nữa.
Cô đang cất các thứ trở lại vào kho thì có người gõ cửa. Sophie lại giật mình và hy vọng người đó bỏ đi. Nhưng dường như người này kiên quyết hơn tất cả những người khác. Kẻ đó - dẫu là ai đi nữa - cứ gõ mãi hay có lẽ hắn đang lao mình vào cửa, vì tiếng động nghe giống những tiếng bịch, bịch, bịch, bịch đều đều hơn là tiếng gõ cửa thông thường. Năm phút trôi qua, hắn vẫn tiếp tục làm thế.
Sophie ngoái nhìn ngọn lửa xanh bồn chồn là tất cả những gì cô nhìn thấy ở Calcifer.
Có phải mụ phù thủy không?
Không, - Calcifer lúng búng giữa mấy khúc củi. - Đó là cánh cửa lâu đài. Hẳn là có kẻ nào đó chạy cùng chúng ta. Chúng ta đang di chuyển khá nhanh.
Có phải thằng bù nhìn không? - Sophie hỏi, ngực cô run run trước ý nghĩ đó.
Nó bằng xương bằng thịt, - Calcifer nói. Bộ mặt xanh lơ của lão trèo lên chui vào ống khói, trông có vẻ bối rối. - Tôi không chắc đó là cái gì, trừ việc nó rất muốn vào đây. Tôi không nghĩ nó sẽ gây hại gì.
Tiếng bịch bịch tiếp tục vang lên khiến Sophie cảm thấy bực bội vì bị thúc giục, cô quyết định ra mở cửa và làm tiếng động dừng lại. Hơn nữa, cô cũng tò mò muốn biết đó là cái gì. Cô vẫn cầm chiếc áo choàng nhung thứ hai trên tay từ sau lúc mở cửa kho chổi, vì thế cô hất nó qua vai trong khi đi ra cửa. Calcifer trố mắt. Rồi, lần đầu tiên kể từ khi quen biết lão, Sophie thấy lão tự nguyện rụt đầu xuống. Những tiếng cười lách tách vang lên từ bên dưới ngọn lửa màu xanh lá cây. Sophie mở cửa, thắc mắc không hiểu chiếc áo choàng biến cô thành cái gì.
Một con chó săn khổng lồ thon chắc nhảy khỏi sườn đồi giữa hai khối đá đen đang nghiến xào xạo của lâu đài và nhảy xuống giữa phòng. Sophie buông rơi chiếc áo choàng và vội vã lùi lại. Cô luôn luôn sợ chó và một con chó săn không thể khiến người ta yên dạ khi nhìn nó. Con chó này đứng chen giữa cô và cánh cửa và nhìn cô. Sophie khát khao nhìn những tảng đá đang lăn và cánh đồng thạch lam bên ngoài và tự hỏi có ích lợi gì không nếu cô gào lên gọi Howl.
Con chó gập cái lưng vốn dĩ đã cong gập sẵn và gần như nhấc mình lên trên hai chân sau săn chắc của nó. Động tác đó khiến nó cao gần bằng Sophie. Nó đưa hai chân trước ra một cách cứng ngắc và lại bổ tới. Rồi, trong khi Sophie há miệng gào gọi Howl, con vật vật lộn trong nỗ lực tột cùng và trồi hẳn dậy thành hình dạng một người đàn ông trong bộ áo nâu nhàu nhĩ. Hắn có mái tóc hung hung và bộ mặt nhợt nhạt, buồn rầu.
Từ Folding Thượng đến! - người đàn ông-chó đó thở hổn hển. - Yêu Lettie... Lettie cử tôi... Lettie khóc và rất buồn... bảo tôi đến gặp bà... bảo tôi nói là... - Gã bắt đầu gập xuống và rụt lại trước khi dứt lời. Gã tru lên một tiếng tru của loài chó, tuyệt vọng và thảm thiết - Đừng nói với Pháp sư. - Gã rên rỉ và co vào bên trong bộ lộng xoăn xoăn màu hung và trở lại thành con chó. Một con chó khác. Lần này, nó có vẻ là một con chó săn lông xù màu hung. Con chó vẫy vẫy cái đuôi xù và tha thiết nhìn Sophie bằng đôi mắt ướt nhòe, khổ sở.
Ôi, bạn thân mến, - Sophie vừa nói vừa đóng cửa. - Bạn phải khó nhọc quá, bạn thân mến của ta. Bạn là con chó cô-li đó, đúng không nào? Giờ thì ta hiểu bà Fairfax nói gì rồi. Cái mụ Phù thủy đó thích chết chóc, mụ ta thật sự muốn đấy. Nhưng tại sao Lettie phải cử bạn đến đây? Nếu bạn không muốn ta nói với Pháp sư Howl...
Con chó khẽ gầm gừ trước cái tên. Nhưng nó cũng vẫy đuôi và khẩn khoản nhìn.
Được rồi. Ta sẽ không nói gì với ông ấy, - Sophie hứa. Con chó có vẻ an tâm. Nó đi tới trước lò sưởi, nghi ngờ nhìn Calcifer rồi nằm xuống thành một đám hung hung gầy guộc bên cạnh thanh chắn lò sưởi.
Calcifer, lão nghĩ sao? - Sophie hỏi.
Con chó này là một người bị yểm bùa, - Calcifer nói một cách không cần thiết.
Ta biết, nhưng lão có thể giải bùa cho anh ta không? - Sophie hỏi. Cô đoán Lettie chắc hẳn đã nghe nói, cũng như nhiều người khác, rằng giờ đây Howl có một phù thủy giúp việc. Và có vẻ như điều quan trọng là phải biến anh ta trở lại thành người và bảo anh ta quay lại Folding Thượng trước khi Howl ra khỏi giường và thấy anh ta nằm ở đó.
Không. Để làm việc đó tôi cần phải hợp sức với Howl, - Calcifer nói.
Vậy thì ta sẽ tự mình thử, - Sophie nói. Lettie tội nghiệp! Tan nát trái tim vì Howl, và chỉ có mỗi một kẻ hâm mộ khác là con chó. - Hãy trở lại là con người ngươi trước kia, - cô nói. Cô vẫn thường hay nói thế, nhưng dường như lời nói của cô chỉ làm con chó ngủ say hơn. Nó ngáy và cựa quậy dưới chân Sophie.
Trong lúc đó, một loạt tiếng rên rỉ và rền rĩ từ trên gác vọng xuống. Sophie phớt lờ những âm thanh đó và tiếp tục rầm rì với con chó. Tiếp theo là một tiếng ho to, khàn khàn, rồi tắt lịm thành tiếng rên rỉ. Sophie cũng vẫn lờ đi. Tiếng hắt hơi ầm ầm tiếp theo tiếng ho, mỗi tiếng hắt hơi làm rung cả khuôn cửa sổ và tất cả cửa ra vào. Sophie thấy khó mà tiếp tục lờ đi, nhưng cô vẫn phớt lờ được. X...xì xì! Một tiếng hỉ mũi, nghe như tiếng kèn fagốt trong đường hầm. Tiếng ho lại vang lên, lẫn với tiếng rên rỉ. Tiếng hắt hơi lẫn với tiếng ho và tiếng rên rỉ, và âm thanh đó dâng lên tới một đỉnh cao mà ở đó Howl có vẻ như có thể vừa ho, vừa rên, vừa hỉ mũi, vừa hắt hơi, và rền rĩ cùng một lúc. Cửa răng rắc, xà nhà rung bần bật, và một trong những khúc củi của Calcifer lăn ra trước lò sưởi.
Được rồi, được rồi, ta đã nhận được thông điệp! - Sophie nói và quẳng khúc củi trở lại ghi lò. - Tiếp theo sẽ là nhớt xanh. Calcifer, giữ con chó ở nguyên đó nhé. - Rồi cô lê bước lên cầu thang, lầm bầm thật to, - Thật là, cái ông pháp sư này. Anh tưởng trước nay chưa ai từng bị cảm bao giờ chắc! Được rồi, cái gì thế? - cô hỏi và tập tễnh đi qua cửa phòng ngủ bước lên tấm thảm bẩn thỉu.
Tôi sắp chết vì buồn chán đây, - Howl nói lâm ly. - Hoặc có thể là đang chết cũng nên.
Anh ta nằm tựa trên đống gối màu ghi bẩn thỉu, trông rất khổ sở, với một thứ có lẽ từng là tấm chăn chắp đắp lên người, ngoại trừ nó ra, tất cả chỉ nhuốm một màu toàn bụi. Những con nhện anh ta từng có vẻ rất thích đang rối rít chăng tơ trong cái màn trên đầu.
Sophie sờ trán anh ta:
Anh hơi bị sốt thật, - cô thừa nhận.
Tôi bị mê sảng, - Howl nói. - Những cái chấm cứ bò trước mắt tôi.
Đó là bọn nhện đấy, - Sophie nói - Tại sao anh không lấy bùa mà tự điều trị cho mình?
Vì không có bùa nào chữa cảm lạnh cả, - Howl âu sầu nói. - Mọi thứ cứ quay mòng mòng trong đầu tôi hoặc có lẽ đầu tôi quay tít trong mọi thứ cũng nên. Tôi cứ nghĩ đến những điều kiện trong lời nguyền của mụ Phù thủy. Tôi đã không biết mụ ta có thể bóc trần tôi như thế. Thật tệ hại khi bị bóc trần, mặc dù cho đến nay những chuyện có thật đều do tôi tự làm ra. Tôi vẫn chờ những chuyện còn lại sẽ xảy ra.
Sophie nghĩ đến đoạn sau của câu đố nọ.
Những chuyện gì? Hãy nói cho ta biết những năm quá khứ đâu rồi?
Ồ, tôi biết, - Howl nói. - Của tôi, hay của bất cứ ai khác. Tất cả vẫn còn đó, đúng nơi chúng vẫn luôn ở đó. Nếu muốn, tôi có thể đến và chơi rất vui vẻ trong lễ rửa tội của chính mình. Có thể tôi đã đến và đó là rắc rối của tôi. Không, chỉ còn ba điều nữa tôi đang chờ đợi: các nàng tiên cá, rễ cây mandrake và phương gió cho một trí tuệ chân thành. Và dù tóc có bạc đi chăng nữa, tôi đoán vậy, tôi cũng sẽ không lấy lá bùa xuống để xem. Chỉ còn khoảng ba tuần nữa là những thứ đó trở thành sự thực, và khi đó, mụ Phù thủy sẽ bắt được tôi. Nhưng câu lạc bộ Rugby sẽ họp vào Đêm Hạ chí, vì thế ít ra tôi cũng sẽ đến được đó. Tất cả những thứ khác đã xảy ra lâu rồi.
Anh muốn nói đến ngôi sao băng và không bao giờ có thể tìm được một người đàn bà chung thủy và đức hạnh phải không? - Sophie nói. - Ta không hề ngạc nhiên đâu, cái con đường anh đang đi ấy. Bà Pentstemmon nói với ta là anh đang hỏng dần. Bà ấy nói đúng, phải không?
Tôi phải đến dự đám tang của bà, dù có chết, - Howl buồn rầu nói.- Bà Pentstemmon luôn nghĩ quá tốt về tôi, tôi đã bịt mắt bà ấy bằng sự duyên dáng của mình.
Mắt anh ta ngân ngấn nước. Sophie không thể biết anh ta khóc thật hay đó chỉ là vì cảm lạnh. Nhưng cô nhận thấy anh ta lại đang lẩn tránh.
Ta đang nói về cái cách anh bỏ rơi phụ nữ ngay sau khi làm cho họ yêu anh, - cô nói. - Tại sao anh lại làm như thế?
Howl chỉ một bàn tay run rẩy về phía chiếc màn treo trên đầu giường:
Chính vì thế mà tôi yêu lũ nhện. 'Nếu thoạt đầu anh không thành công thì hãy thử, hãy thử lại lần nữa'. Tôi vẫn tiếp tục thử, - anh ta nói, giọng thấm buồn. - Nhưng tôi đã tự mình gây ra điều đó khi lập một giao kèo cách đây nhiều năm, và tôi biết bây giờ tôi sẽ không bao giờ có thể yêu ai một cách đúng đắn nữa.
Nước mắt tuôn rơi và bây giờ thì nhất định là anh ta khóc thật. Sophie lo lắng:
Nào, anh không được khóc...
Có tiếng tí tách bên ngoài. Sophie nhìn quanh và thấy gã người-chó đang đái qua cửa thành nửa vòng tròn gọn gàng. Cô với tay ra ngoài và tóm lấy một nắm lông đỏ của nó, nghĩ rằng chắc chắn nó đến để cắn Howl. Nhưng con chó chỉ tựa vào chân cô khiến cô loạng choạng lùi lại tới bức tường tróc sơn.
Cái gì thế này? - Howl hỏi.
Con chó mới của ta, - Sophie nói và bấu vào bộ lông xù của nó. Bây giờ khi đã đến sát tường, cô có thể nhìn ra ngoài cửa sổ phòng ngủ. Lẽ ra, nó phải nhìn xuống khoảng sân sau, nhưng thay vì thế nó lại nhìn ra một khu vườn vuông vắn gọn gàng với chiếc đu trẻ em bằng kim loại đặt ở giữa vườn. Ánh hoàng hôn nhuộm màu những giọt nước mưa đọng trên cái đu thành màu đỏ và xanh lơ. Trong khi Sophie đứng nhìn, Mari -cô cháu gái của Howl - đang chạy qua bãi cỏ còn ướt. Chị của Howl- Megan - đi theo Mari. Rõ ràng cô ta đang hét không cho Mari ngồi lên cái xích đu ướt, nhưng dường như không có âm thanh nào lọt vào.
Có phải chỗ ấy gọi là xứ Wales không? - Sophie hỏi.
Howl cười to và đập mạnh xuống chăn. Bụi bay lên như khói.
Quỷ tha ma bắt cái con chó ấy đi! - anh ta làu bàu. - Tôi đã cuộc với mình là có thể giữ không cho bà nhìn trộm ra ngoài cái cửa sổ này trong lúc bà ở đây!
Anh biết à? - Sophie nói và cô buông con chó ra, hy vọng bây giờ nó sẽ cắn Howl thật mạnh. Nhưng con chó chỉ tiếp tục dựa vào cô, đẩy cô ra phía cánh cửa.
Vậy tất cả những trò nhảy múa ca hát ấy chỉ là trò chơi thôi phải không? - cô nói. - Lẽ ra tôi phải biết.
Howl lại nằm xuống đống gối màu xám, trông có vẻ oan uổng và bị tổn thương.
Đôi khi, - anh ta nói giọng trách móc, - bà nói nghe giống hệt Megan.
Đôi khi, - Sophie đáp và suỵt con chó ra khỏi căn phòng trước mặt cô, - ta hiểu vì sao Megan trở nên như thế.
Rồi cô đóng sập cửa trước lũ nhện, đám bụi và khu vườn với một tiếng sầm lớn.
---œ¯---