Xuân phong qua đi , hoa rụng rực rỡ.
ở ngoài thành vùng sông nước Giang Nam
có một vũng hồ nhỏ bích lục. Ven hồ hoa cỏ sum suê, trồng rất nhiều cây
hoa đào Lý liễu rủ xanh biếc.
Ở lâu Hoa Xuân Thủy, Phụ Chúc là thanh
lâu nổi danh nhất Giang Nam nơi ở của nàng danh kỹ xinh đẹp Mục Hồng
Tiêu. Chỉ có sau khi trải qua cuộc chọn lựa nghiêm khắc sau khi giao ra
một lượng lớn ngân lượng mới có thể nhìn thấy sắc nghệ song toàn Giang
Nam danh kỹ trong truyền thuyết.
Hôm nay có một tên nam tử từ đường xa
mà đến, sau khi ném cho tú bà một đống ngân lượng, thật vất vả mới cho
phép Mục Hồng Tiêu để cho nam tử kia nghe nàng khảy một bản.
‘Xuân Thủy lâu’ bên bờ chòi nghỉ mát
một đài tượng gỗ được điêu khắc tinh tế, rèm sa mỏng, xuân phong lay
động tựa như cảnh trí trong ảo mộng. Trong lương đình trên giường thêu
mềm mại có mấy lư hương bày biện đẹp mắt cùng một cây tỳ bà.
Nam nhân ngồi ở trong lương đình uống rượu, rất có kiên nhẫn đợi.
Mùi thơm thoang thoảng, một hồi lâu sa
mỏng phía sau có động tĩnh, mỹ nhân đã đến. Một đôi tay tinh tế trắng
noãn vén sa mỏng phía sau ôm lấy tỳ bà rất nhỏ ngồi xuống. Nhẹ nhành gảy thử dây cung ba lượng thanh âm điệu khúc hữu tình. Sa mỏng lung lay
hiện lên một cô gái dung mạo cực kỳ mỹ lệ.
Nam nhân than nhẹ một tiếng, không nghĩ tới Mục Hồng Tiêu lại mỹ lệ đến thế .Hắn dung mạo tuấn lãng bên trong
còn có mấy phần tà khí, trong tay cầm cái chén giơ lên, con mắt thoáng
qua nhìn Mục Hồng Tiêu gảy nhẹ đàn tỳ bà, đôi mắt thâm thúy thủy chung
không thể rời đi dung mạo tuyệt sắc của cô gái này .
Hắn trang phục quần áo rõ ràng cùng
dung mạo bất đồng, da áo cừu trên thân hình cùng hắn trời sanh ngạo
nghễ bộ dáng hết sức tương xứng, vừa nhìn cũng biết chính là nhân vật
tôn quý. Chỉ là cặp mắt đen kia âm hiểm lạnh lùng sẽ làm cho người khác
không dám nghênh thị.
“Quả nhiên là mỹ nhân, khó trách thanh
danh có thể lan xa đến vậy, làm cho người ta bàn tán xôn xao .Mấy tháng
này, truyền thuyết ở mọi nơi đều nói Giang Nam Xuân Thủy lâu Mục Hồng
Tiêu mỹ lệ thanh thúy có thể gặp mặt một lần, nghe được một khúc cũng đã là phúc phận khó được.”Hắn mỉm cười, nheo mắt lại nhìn mỹ nữ thần thái
có chút đạm mạc. Mỹ nữ như vậy dĩ nhiên là đáng giá để hắn từ xa lặn lội mà đến.
Mục Hồng Tiêu thần thái không có thay
đổi, nghe nhiều như vậy ca ngợi đã quen. Nàng tấu ra một khúc đêm trăng
sông hoa đôi tay mãnh khảnh so dây.(đánh đàn)
Hắn nghe âm khúc tuyệt hay, chìm đắm
trong tiếng đàn của mỹ nhân, cảm giác tùy đầu ngón tay mềm yếu từng giọt từng giọt lan tràn ra. Nhưng lúc này hắn mày rậm nhăn lại, âm thầm vận
khí kháng cự, mới phát hiện cái loại âm thanh mềm yếu mất hồn này đã từ
từ truyền đến tai làm hắn chết lặng, ăn mòn thần trí hắn.
“Đáng chết!”Hắn gầm nhẹ một tiếng biết
tình huống không đúng. Rượu không có vấn đề, lư hương cũng không có vấn
đề, có vấn đề chính là Mục Hồng Tiêu.
Một thủ khúc đã tấu xong.đôi tay ở tỳ bà vẽ một đường, dây cung thanh vừa vang lên giống như là tuyên cáo hắn sắp gặp tai vạ.
“Không nên giãy dụa, đây là mềm gân tán ta giấu ở giữa ngón tay, theo lúc khảy đàn mà tỏa ra. Ngươi đã hút vào
rất nhiều hôm nay nội lực hoàn toàn biến mất, đại khái so sánh với đứa
bé còn không bằng.”Mục Hồng Tiêu để xuống tỳ bà chậm rãi đứng lên, phật
mở sa mỏng đi tới trước mặt nam nhân, trên khuôn mặt mỹ lệ như cũ không
lộ vẻ gì.
“Mỹ nhân, bắt giữ ta là chuẩn bị lén
hưởng thụ sao?”Khóe miệng hắn nhẹ nhàng nhếch lên, ngay cả khi gặp phải
biến cố cũng là tĩnh táo như thường, trên khuôn mặt tà mị vẫn là vẻ
cười.
Mục Hồng Tiêu nhíu đôi mi thanh tú,
chưa từng nghe qua người nào dám can đảm nói với nàng ra lời thô lỗ như
vậy. Người nam nhân này quả thật là chủ nhân trong tà giáo nếu là không
bắt giữ hắn, Trung Nguyên không biết có bao nhiêu người bị hại.“Con của ma giáo Hàn Chấn Dạ. Chủ nhân
của ta sớm biết ngươi yêu thích nữ sắc, ra lệnh cho ta ẩn núp trong Xuân Thủy lâu, chờ ngươi từ quan ngoại đến đây. Ta là phụng mịnh ở chỗ này
chờ đợi chính là muốn bắt giữ ngươi.”Nàng đầu ngón tay gảy nhẹ, tỏa ra
càng nhiều là mềm gân tán, có chút kinh ngạc Hàn Chấn Dạ còn có thể
chống đỡ lâu như vậy. Bình thường trúng loại thuốc này người trúng đảo
mắt đã bất tỉnh nhân sự, mà hắn lâu như vậy nhưng vẫn là thanh tĩnh. Khó có thể tưởng tượng, nội lực của hắn sâu đậm như thế nào .
“Ta sớm biết Trung Nguyên có không ít
người muốn bắt ta.”Hàn Chấn Dạ thở dài một hơi, thần trí đã bắt đầu hôn
mê. Bản thân ham mê nữ sắc mà trúng mỹ nhân kế .Có thể như vậy tại đây
mà bị mỹ nữ xuất sắc này hạ cũng cũng coi là vinh quang sao?
“Chủ nhân nhà ngươi là ai?”Hắn hỏi, ánh mắt đã nhắm lại không hề phản kháng lẻn vận lực nữa. Dược hiệu thẩm
thấu vào huyết mạch, nội lực của hắn từng đợt, từng đợt biến mất.
“Tụ Hiền trang Trầm Khoan.”Mục Hồng Tiêu lạnh lùng nói.
☆☆☆
“Dùng nước muối đem giội cho hắn tỉnh.” thanh âm Lãnh khốc quanh quẩn ở trong địa lao.
Rầm một tiếng không biết là người nào
tiếp theo đổ thùng nước lạnh tàn nhẫn lên thân hắn ,cái lạnh thẩm thấu
vào gân cốt Hàn Chấn Dạ. Trong nước muối vị mặn thấm vào vết thương chảy máu, đau đớn đáng sợ giống như là bị hỏa thiêu đốt. Hàn Chấn Dạ cắn
chặt răng , nhẫn nại ở nơi cổ họng tiếng đau mà gầm thét.
“Danh chấn gian hồ con của ma giáo, làm sao lại yếu như thế? Chưa gì đã bất tỉnh a, nếu ngươi bị bất tỉnh niềm
vui thú của ta phải giảm mất phân nửa. Ta không muốn cho ngươi thanh
tĩnh mà thật tốt cảm thụ . Ta cũng không thể để người bất tỉnh a!”Cầm
lấy roi da cười lạnh nhanh chóng quất vào thân thể hắn .
Nước muối Lạnh như băng từng giọt từng
giọt mà rơi xuống, tại vết thương máu đen tràn đầy ra mà rơi xuống trên
mặt đất cùng đủ loại vết thương hỗn hợp. Cực hình như vậy, đã không biết lập đi lập lại mấy ngày.
“Trong chốn giang hồ lời đồn quả không
sai, danh môn chính phái càng là có chút danh tiếng.”Hàn Chấn Dạ chậm
rãi mở mắt nhìn Cừu kha, khóe miệng một nụ cười khinh miệt.
Kể từ khi hắn ở Xuân Thủy bất tỉnh cho
tới bây giờ, tựa như có lẽ đã qua mấy ngày. Hắn bị đưa từ ven hồ di
chuyển đến chỗ này chắc chắn đây là một địa lao từ cổ xưa.
Địa lao ở trong nội bộ Thiết thành,
được dùng tới để nhốt những kẻ có tội ác tày trời. Trầm Khoan lựa chọn
Thiết thành làm nơi thẩm lí và phán quyết Hàn Chấn Dạ, đồng thời cũng là không muốn người khác biết quỷ kế của hắn .Hắn phân phó Cừu kha hết
thảy an bài thỏa đáng trước, trông coi tốt Hàn Chấn Dạ.
Hàn Chấn Dạ trên người có vô số vết
thương chính là do Cừu kha mấy ngày nay đã cho hắn chiêu đãi đặc biệt
này .Đây chính là nhưng người tự xưng là đại hiệp của danh môn chính
phái sao? Quần áo của hắn sớm đã bị roi đánh cho rách nát, tóc đen rủ
xuống , gương mặt anh tuấn tà mị tăng thêm mấy phần vết thương, xem ra
hết sức chật vật.
Hắn bị khóa sắt cột vào trên tường,
khóa sắt kia rất là chắc chắn khóa ở hai cổ tay hắn. Hắn mấy lần thử
vận động muốn bức khóa sắt ra, nhưng chỉ hơi dùng lực trong cơ thể liền
trở nên mềm yếu, tứ chi cũng là vô lực.
“Đồ không biết sống chết, còn dám cãi
lại!”Cừu kha hừ một tiếng, không vui lại thêm một trận quật làm máu bay
loạn ra xung quanh. Hắn là phụng lệnh Trầm Khoan muốn chiêu đãi Hàn Chấn Dạ thật tốt, để cho hắn nếm thử thủ đoạn của nhân sĩ Trung Nguyên là
như thế nào ?
Con của ma giáo ở quan ngoại có thế lực thật lớn. Trầm Khoan mấy lần muốn kết thân nhưng Hàn Chấn Dạ hết lần
này tới lần khác không chút nào thèm nhìn tới. Nếu đã Không phải là đồng bọn, vậy thì nên là địch nhân. Trầm Khoan cho nên mới phát ra lời vu
khống ,nói là ma giáo nguy hại Trung Nguyên, phải được diệt trừ hoàn
toàn.
Chẳng qua là lời đồn phát ra mấy năm
lại không có bất kỳ cao thủ võ lâm nào có thể bắt giữ được Hàn Chấn Dạ.
Lần này là hao tốn tâm sức mới nghỉ đến mưu dùng tới mỹ nhân kế, mới có
thể thuận lợi bắt được cái nam nhân này người mà mọi người chỉ nghe đến
tên hắn mà biến sắc.
“Chẳng qua là cãi lại đúng là không thú vị, bằng không ngươi liền thả ta, để cho ta cũng nhận thức niềm vui thú khi tay cầm trường tiên.”Hàn Chấn Dạ cười lạnh, nụ cười kia làm cho
người ta không rét mà run như cũ ,tràn đầy tính chất uy hiếp.
Cừu kha nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặc roi quất liền mấy cái .”Ta sẽ đem ngươi ra phân thây, xem ngươi
cái tạp chủng này còn dám hay không nói hưu nói vượn!”Động tác của hắn
càng lúc càng nhanh, vội vàng như muốn giết chết Hàn Chấn Dạ trong đôi
mắt đen thâm trầm nếu để cho Hàn Chấn Dạ có cơ hội thoát ra chính là
mình sẽ chết.Một bên có người nhíu mày, không nhịn
được lên tiếng ngăn cản.”Đủ rồi, Trầm trang chủ đã thông báo chỉ cần cho hắn một chút dạy dỗ là được, phải lưu lại hắn một cái mạng.Đợi các đại
môn phái tụ tập đến Thiết thành, mới có thể chiêu cáo thiên hạ, cùng
nhau quyết định số phận của hắn.”
Cừu kha thở hổn hển, tức giận mà ném
roi.”Coi như ngươi vận khí tốt, tạm thời lưu cho ngươi một cái mạng.”Hắn mặc dù nghĩ muốn giết Hàn Chấn Dạ, nhưng quyền quyết định dù sao vẫn là ở trên tay Trầm Khoan, hắn chỉ có thể phụng mệnh làm việc.
“Ha ha ? Ta hẳn là nên tạ ơn Cừu đại
hiệp tha mạng sao?”Hàn Chấn Dạ hắc hắc một tiếng cười lạnh, ở trong
miệng nếm đầy mùi vị của máu tanh, nhưng không che dấu chút nào sự khinh miệt ở trong mắt.
“Rất tốt, lại dám cãi sao?”Cừu kha nắm
chặt quả đấm, khắc chế muốn cho đối phương một chưởng trí mạng nhưng hắn không thể đắc tội với Trầm Khoan được . Chẳng qua là không nên cứ thế
mà giết hắn ,bắt hắn chính là muốn hành hạ hắn ,con của ma giáo xấc láo
này thật tốt.”Tốt, từ hôm nay trở đi ta sẽ không quất người nữa, nhưng
cũng không cho bất luận kẻ nào cung ứng cho người cái ăn cùng uống nước. Bản thân ta muốn nhìn xem con của ma giáo võ nghệ hơn người trong
truyền thuyết này cuối cùng sẽ phải quỳ xuống đất cầu xin ta tha thứ
như thế nào ?”
Cửa địa lao bị mở ra Cừu kha dẫn mấy
người rời đi, thạch thất ngay sau đó lâm vào trong âm u.Tiếng máu rơi từ trên người hắn chảy xuống mặt đất bên trong phòng địa lao âm u trở
thành thanh âm duy nhất.
Hàn Chấn Dạ chậm rãi nhắm mắt lại,
ngưng tụ điều hòa nội lực, kéo dài vận động đem ‘mềm gân tán’ còn sót
lại trong cơ thể điều tiết ra ngoài . Những đòn roi này đối với hắn mà
nói không coi là gì chỉ cần có thể giải được dược liệu mềm gân tán,
tường đồng vách sắt cũng trói không được hắn. Cừu kha nghĩ bỏ đói để
hành hạ hắn, ngược lại chính là cho hắn cơ hội để nghỉ ngơi.
“Trầm Khoan, ngay cả ta người cũng không muốn bỏ qua như vậy ta phải hảo hảo cùng ngươi chơi tuồng(kịch ) vui này .”Khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười lạnh. Nếu đã là khiêu chiến, hắn há có tránh khỏi đạo lý đó ?
Thất thủ mà bị bắt ngoài ý muốn nhưng
là nếu hắn đã khiêu khích tìm tới mình, như vậy hắn sẽ có cơ hội mà thật tốt ‘báo đáp’ lại Trầm Khoan. Bất quá hắn không vội trước tiên ở trong
địa lao chuyên tâm dưỡng thương, lẳng lặng chờ đợi cơ hội…
☆☆☆
Nước muối Trên người khô lại ngưng kết
thành hạt muối nhỏ, lại bị mồ hôi hòa tan đau đớn cứ thế thấm dần vào da thịt. Hàn Chấn Dạ sau khi vận lại nội lực đã có thể hơi vận thông kinh
mạch.
Từ khi Cừu kha rời đi cho đến bây giờ,
đại khái vừa trải qua thời gian hơn một ngày .Người bình thường đại khái vì không cho ăn uống mà tay chân như nhũn ra nhưng là hắn lại khác .Hắn từ khi mới ra đời đã sống ở trong sa mạc hoang vu, nhiều năm đi lại ở
trong đó hắn sớm đã có thói quen mấy ngày liền không ăn không uống. Điểm này dùng để hành hạ đối với hắn mà nói không đáng để nhắc tới.
Bỗng nhiên, cửa ngoài truyền tới tiếng vang rất nhỏ biểu hiện ra có người đang tận lực mà mở cửa đá ra.
Hàn Chấn Dạ tròng mắt đen nheo lại rồi
buông lỏng toàn thân bị treo ở trên khóa sắt nhìn qua như đã bất tỉnh.
Thật ra thì da thịt hắn rất căng thẳng tùy thời điểm mà chuẩn bị ứng phó nguy cơ chợt đến. Tóc đen tán loạn che đậy đi ánh mắt .
Chính là Trầm Khoan? Hay là Cừu kha thích cầm trường tiên (roi da)trong tay?
Quần áo màu trắng mềm mại di chuyển
trên mặt đất, người kia cước bộ nhẹ nhàng mà đi tới. Đầu tiên là ở ngoài vài thước mà nhìn,sau đó nhẹ nhàng mà ngưng thở lấy dũng khí, một hồi
lâu sau mới cẩn thận đi lên phía trước, đứng lại ở trước mặt hắn, chậm
chạp giơ cao hai tay.
Quanh năm trên chiến trường huấn luyện
ra trực giác, để cho Hàn Chấn Dạ đột nhiên phản ứng nhanh chóng ngẩng
đầu, trong ánh mắt sắc bén bắn ra có thể dọa cho bất luận kẻ nào phải sợ hãi.
Hắn cho là, có nhìn thấy đối phương cầm lấy đao kiếm chuẩn bị ám sát mình. Nhưng ngàn lần không nghĩ tới lại
nhìn thấy một cô gái mãnh khảnh tuyệt sắc mỹ lệ hơn nữa lại còn đang cầm chén nước nhích tới gần môi của hắn .
Nàng bị hắn động tác đột nhiên ngẩng
đầu, bên trong đôi mắt đen bị sát khí đáng sợ làm cho sợ hãi , hô nhỏ
một tiếng mà lui về phía sau.
“Ngươi là ai?”Hắn mở miệng nói, thanh
âm khô khốc bởi vì thời gian dài chưa từng uống nước, vừa vừa mở miệng
môi liền bị rách ,máu tươi cứ thế chảy xuống.“Ta… Ta…”Nàng lui về phía sau vài bước, thân thể mãnh khảnh liền run rẩy không biết làm sao mà nhìn hắn. Màu da trắng nõn, khuôn mặt hết sức mỹ lệ còn có bộ dáng nhu nhược xinh đẹp
thanh tú động lòng người. Cặp mắt trong suốt kia đang nhìn hắn ,chỗ sâu
trong đáy mắt có nỗi bất an.
“Không nên để cho ta hỏi một lần
nữa.”Hắn nhìn nàng tròng mắt đen nheo lại, có chút hoài nghi nhìn nàng
,hay chẳng qua là do hắn bị trọng thương mà sinh ra ảo giác.
Nàng thật mỹ lệ, một bộ váy áo mộc mạc, quần áo toàn thân chỉ một màu trắng.Góc ống tay áo có thêm một đường
thêu hoa đẹp mắt, trang phục tầm thường của nha hoàn để dễ dàng làm việc cùng đi lại. Kia da thịt non mềm cùng làn môi đỏ mọng, quả thực giống
như muốn cho nam nhân xâm phạm .
“Ta là nha hoàn của Thiết gia… Ta…”Nàng cắn môi, không biết phải nói cái gì cũng không dám nhìn hắn. Nhìn thấy
trên môi hắn máu từ vết thương tràn ra, nàng mở trừng hai mắt lấy dũng
khí lấy ra khăn tay tiến lên nhẹ lau vết máu trên vết thương.
Hàn Chấn Dạ nheo mắt lại ,thấy cử chỉ
nàngcó ôn nhu lại có sự khiếp đảm. Đôi tay mềm mại dùng khăn lụa lau đi
vết máu, sau đó nhẹ nhàng đè lại để cho máu tươi không chảy ra nữa.
“Ngươi đến nơi đây làm cái gì?”Hắn hỏi ,giọng nói nghiêm khắc.
Cừu kha nghĩ hành hạ hắn, sớm đã hạ
lệnh không cho bất luận kẻ nào vào địa lao mà Thiết thành, thành chủ
trước mắt cũng chưa trở về thành. Bên trong thành người hầu đều tuân thủ cái mệnh lệnh này. Nhưng nha hoàn mỹ lệ này sau Cừu kha khi rời đi lại
dám đi vào.
Nha hoàn của Thiết thành? Chẳng lẽ Thiết Ưng rốt cục lại có lương tâm đưa đến một vị mỹ nhân như vậy tới chiếu cố mình?
“Ta nghe nói bọn họ đem ngươi trói ở
chỗ này, không cho người đưa thức ăn. Nhưng là, ta không cách nào trơ
mắt nhìn có người chết đói, chết khát.”Nàng nhỏ giọng nói, phát hiện
khăn tay ở dưới vết thương không chảy máu nữa. Nàng cầm lấy cái chén đem nước sạch mang đến bên môi của hắn. Trên người hắn có nhiều vết thương
như vậy máu cũng ngưng trông thật hết sức đáng sợ.
Dòng nước sạch được dưa vào trong
miệng, cổ họng khô ráo sắp bị đốt cháy thật dễ chịu, giống như là trời
hạn hắn gặp được cơn mưa. Hắn tham lam mà uống bởi vì hai tay vẫn bị
khóa sắt trói chặc, chỉ có thể để cho nàng giúp đỡ.
“Uống chậm, ngươi đừng vội, nơi này còn có rất nhiều nước.”Nàng xoay người từ trong bình nước bằng đồ sứ rót ra một chén nước nữa lần nữa giúp hắn uống nước .Nhìn hắn cúi đầu mãnh
liệt uống nước, mặc dù một thân bị tổn thương nhưng là thân thể cao lớn
ngăm đen vẫn làm cho nàng cảm giác bị áp bức khó tả. Giống như là không
thể kiềm chế mà nhích lại gần hắn, hô hấp của nàng cũng trở nên không
yên.
Đứng cách mãnh thú một khoảng cách
nhưng cuối cùng bình thường cũng không khắc chế bởi vì sợ hãi mà sinh ra run rẩy. Cho dù hắn thật sự là mãnh thú, hôm nay cũng bị khóa sắt cột
vào trên tường còn có nguy hiểm gì nữa chứ ?
Biết nàng không có ác ý thái độ của hắn từ cẩn thận chuyển đến vội vàng.”Thức ăn đâu? Mau đem tới!”Hắn hỏi nghe thấy được mùi thơm của thức ăn, mới phát hiện mình đã sớm đói bụng mà
kêu vang.
Thức ăn cùng uống nước bên trong cũng
sẽ không có vấn đề, Trầm Khoan nếu muốn dùng loại phương pháp này giết
hắn, ngay từ lúc Xuân Thủy lâu đã hạ độc . Nha hoàn này nếu là người
trong phủ Thiết Ưng đại khái là người thiện lương, nhìn không được có
người sống phải chết đói, mới có thể mạo hiểm mang theo thức ăn đến địa
lao.
Nàng từ trong rổ lấy ra chén cháo đậu, múc một muỗng đưa đến bên môi của hắn.
“Ngươi lấy cái gì cho ta vậy?”Hắn nhìn
chằm chằm một thìa cháo đầy tràn mùi thơm nhưng lại dính giống như hồ
dán. Cháo? Nha hoàn này thế nhưng để cho hắn húp cháo? Đây không phải là oa nhi mới ăn đồ này sao ?
“Ngươi trọng thương còn chưa có khỏi
hẳn, cộng thêm vừa đói bụng mấy ngày không có ăn uống gì, cháo nóng đối
với ngươi trước mắt là thức ăn tốt nhất.”Nàng rất kiên trì, chính là
muốn hắn uống vào. Cặp mắt trong suốt kia nhìn thẳng hắn, không có bị vẻ mặt cau mày của hắn hù dọa.
Hàn Chấn Dạ nhìn nàng một hồi lâu, vẻ
mặt có một chút vị hờn dỗi từ từ mà mềm hoá, tròng mắt đen bên trong
hiện lên chút hứng thú . Hắn mở to miệng, quyết định nhượng bộ trước,
không muốn chọc giận cái tiểu nha hoàn có chút cố chấp này.”Ngươi tên là gì?”Hắn một bên uống cháo nóng hổi vừa hỏi. Không biết là tiểu nha hoàn này tài nấu nướng hơn người hay là hắn đã đói bụng quá lâu, cháo nóng
đơn giản nuốt vào trong miệng nhưng lại còn hơn khi hắn ăn bất kỳ trân
phẩm cũng mỹ vị .Động tác của nàng hơi có chút cứng ngắc tránh ra tầm mắt của hắn,sau đó mới tiếp tục múc cháo nóng đưa vào
trong miệng hắn.”Băng Nhi, ta tên là Băng Nhi.”Nàng nhẹ nói nói, ở trong địa lao âm u, sự xuất hiện của nàng tựa như một giấc mộng đẹp.
“Băng Nhi?”Hắn lấy tiếng nói thâm trầm
lập lại như để nhớ tên của nàng, một đôi mắt đen không thể khắc chế mà
nhìn vào dung nhan xinh đẹp của nàng. Ở thời điểm khắc khổ nhất bên
trong địa lao, sự xuất hiện của nàng tựa như một luồn ấm áp chiếu sáng
vào nơi âm u này .”Cô nương tốt chẳng qua là có người có chết đói, chết
khát cô mạo hiểm đến địa lao chẳng lẽ không sợ Cừu kha đối với ngươi bất lợi sao?”Hắn hỏi, tầm mắt quét qua mỗi một tấc dung nhan của nàng,
không có bất kì gian trá nào .
Băng Nhi ngửa đầu nhìn hắn, khi hắn soi mói nhìn nàng ,tim đập rõ ràng chậm một nhịp. Cặp mắt đen sâu kia thâm
thúy sắc bén như vậy, giống như là có thể nhìn thấu mưu đồ của nàng.”Ta
không cách nào thấy chết mà không cứu.”Nàng cúi đầu che dấu ,chỉ có tự
nàng biết mình chột dạ.
“Thiết Ưng chọn nha hoàn ánh mắt cũng
không tệ lắm.”Hàn Chấn Dạ cười to mấy tiếng, ngay cả bị trói chặc thân
tà mị kia thế khí vẫn là không thể mất đi.” Băng Nhi, ân tình của ngươi ta coi như là nhớ lấy. Có ân báo ân, có thù báo thù. Ta luôn luôn ân
oán rõ ràng, bất kể là gây thù oán với ta, ta Hàn Chấn Dạ cũng sẽ đòi
lấy . Hôm nay thiếu ngươi, ta thề một ngày nào đó sẽ trả cho ngươi.”
Thanh âm của hắn quanh quẩn ở trong địa lao như muốn nói cho nàng, hắn sẽ báo đáp ân huệ của nàng. Nhưng tim
của nàng lại đập kịch liệt được như vậy, thậm chí cảm nhận được thật sâu nỗi sợ hãi. Nàng sợ qua hôm nay phải nghe được sự uy hiếp của hắn.
Hàn Chấn Dạ ân oán rõ ràng, có phải sẽ
trả thù người phản bội hắn? Có phải dùng cái phương pháp lăng trì đáng
sợ kia, làm người phản bội hắn phải chịu sự nhục nhã? Cái vấn đề này quá mức đáng sợ, nàng thậm chí không dám đi nghĩ sâu hơn.
Vì bài trừ những suy nghĩ kia, nàng tầm mắt trong suốt hướng lên ở trên người hắn ,nhìn vào vết thương đến
loang lổ kia . Nhìn thấy những hạt muối phía trên, nàng kinh ngạc cắn
môi.
“Bọn họ dùng nước muối giội ngươi? Còn có đau không?”Nàng nhỏ giọng hỏi, không dám tưởng tượng sẽ đau như thế nào ?
“Dĩ nhiên có đau, chẳng qua là muối chi thấm vào trong ngoài làm vết thương đau nhức , ngược lại có thể làm cho ta giữ vững thanh tĩnh.”Hắn cười nhạt, đối với trên người mình tổn
thương không quan tâm đến nhưng ngược lại đối với nha hoàn xinh đẹp này
càng có nhiều tò mò.
Trong lao ngục khá dài mà nhàm chán này thật làm hắn buồn bực .Thật vất vả mới có một nữ nhân xinh đẹp đi tới,
hắn cũng không cách nào giấu diếm ,trong máu hắn mơ hồ dâng trào sự hưng phấn.
“Ngươi có giọng nói thật khác, không
giống như là người Trung Nguyên chẳng lẽ là đến từ bên ngoài sao?”Nói
chuyện với nhau mấy câu, hắn đã nghe ra Băng Nhi có âm thanh mềm mại kỳ
lạ, giống như là đến từ nơi khác hoặc là một nơi xa hơn thế.
Băng Nhi lấy dải lụa trên tay cẩn thận
thay hắn lau đi nước muối trên vết thương.”Cha mẹ ta đến từ bên ngoài mà ta từ nhỏ đã sinh trưởng ở nơi này.”Nàng không chút do dự vừa nói, cúi
đầu không có nhìn ánh mắt của hắn.
“Là sao?”Hắn nhớ tới quốc gia kia,
chẳng qua là… hơi nhíu mày, không cần phải nhiều lời nữa, các nước bên
ngoài lãnh thổ trung nguyên đang lúc tranh đấu. Huống chi nàng lại sinh
trưởng ở Trung Nguyên, cố quốc có phân tranh thì nàng lại càng không
sao.
Lau hồi lâu, nàng phát giác nước mang
đến không đủ, không cách nào cho lau sạch. Nàng chau lên đôi mi thanh
tú, thu hồi tay lụa đã bị máu của hắn vấy bẩn hết .”Ta ngày mai lại vì
ngươi mang nước đến cùng với thuốc mỡ, những vết thương này nếu không
rửa cho sạch sẽ sợ là sẽ sinh mủ .”Nàng ngẩng đầu lại nhìn thấy hắn đang nhìn mình, cặp mắt đen kia chớp động phát ra tia nhìn u tối khó lường.
Nàng chỉ cảm thấy bối rối, trong khoảng thời gian ngắn chân tay luống cuống, vội vàng xoay người sang chỗ khác, thu thập đồ ăn mà chuẩn bị rời đi.
“Băng Nhi.”Hắn mở miệng gọi tên nàng, thanh âm trầm thấp khó có thể kháng cự.
Nàng dừng bước lại, vạn phần không tình nguyệnmà xoay đầu lại, ánh mắt nhìn nam nhân bị trói vào cột trên
tường, nhưng vẫn hết sức cao ngạo nguy hiểm.
“Ngày mai, ta sẽ chờ ngươi.”Hắn mở miệng cười một tiếng ,vẻ mặt hiện ra ngoài mị lực trong mắt còn có chứa đựng ý cười .
Nàng chẳng qua là vội vàng gật đầu,
không dám có bất kỳ lời đáp lại nào , dũng khí nhìn lại hắn cũng không
có, rồi sau đó ôm đồ ăn bước nhanh rời đi.
Nhìn vào đôi mắt trầm sâu, cũng có thể
thấy được rõ ràng tính cách của hắn. Nếu như hắn biết nàng chân chính có mưu đồ tuyệt đối sẽ không cảm tạ nàng mà ngược lại, nàng hoài nghi khi
hắn biết chân tướng sẽ hết sức đáng sợ như thế nào ?không biết hắn sẽ
dùng phương pháp nào giết chết nàng …!Ngày thứ hai Băng Nhi thật tuân thủ lời hứa đem cháo nóng lần nữa đi tới địa lao.
Nàng cực khổ mà khiêng thùng nước đi
tới , múc nước rót vào trong thùng gỗ, loay hoay một chút mồ hôi đã đổ
ra như tắm. Quần áo màu trắng góc trên có dấu vết nước đọng, dán lên
nàng càng khiến nàng thân thể thêm phần mềm mại diễm lệ ,thật làm cho
người ta động lòng.
Cừu kha hạ lệnh không cho bất luận kẻ
nào đến gần, còn bọn hắn một chút cũng không thèm đến gần đây .Mấy ngày
gần đây Thiết Ưng đem hộ tống đương triều nhật đế tới Thiết thành, chủ
trì chuyện giết con của ma giáo, mà các nhân sĩ chính phái quy tụ ở
Thiết thành cũng đi trước nghênh đón, bọn họ càng không có thời gian mà
để ý tới Hàn Chấn Dạ sống hay chết trong địa lao.Bọn họ cho là hắn trúng mềm gân tán, lại bị buộc chặc ở trên tường, hẳn là không cách nào nhúc
nhích.
“Băng Nhi, có mệt không? Hay nàng nghỉ
một chút đi ?”Hắn nhìn nàng cần cù vất vả xách thùng nước thỉnh thoảng
dừng bước lại, tựa vào thùng gỗ bên cạnh mà thở. Thân thể của nàng nhẹ
nhàng, bước đi linh động nhưng vẫn là nhìn ra được nàng cũng không biết
võ công.
“Không thể nghỉ ngơi, ta phải làm mau
bọn họ chút nữa có thể trở về .Còn có rất nhiều vết thương phải xử lý
hoàn toàn mới được, không thể để cho người khác biết ta chạy tới nơi
này.”Băng Nhi lắc đầu, bởi vì lao động mà đổ mồ hôi. Nàng giơ lên tay áo lau mồ hôi trên trán, đúng là cảm thấy có chút mệt.
Da thịt nàng vốn trắng noản hôm nay lại vận động mà trở nên đỏ bừng xem ra nhìn càng thêm khả ái.Cánh tay mãnh
khảnh đi tới cổ áo, vô tình mở một nút áo ra, nhưng khi nhận thấy được
tầm mắt của hắn, động tác của nàng đột nhiên dừng lại.
Ở trước mặt của hắn mở nút áo, tựa hồ
là một chuyện rất nghiêm trọng. Coi như là hắn đã bị buộc chặc ở trên
tường, nhưng là khi nàng chuẩn bị mở nút áo, ánh mắt của hắn phút chốc
trở nên sắc bén sáng ngời .Giống như là dã thú đang say ngủ bổng ngửi
thấy được con mồi đang phát ra mùi thơm vậy, trong nháy mắt tư thái liền thay đổi.
Sự việc không cách nào nói rõ ,cảm thấy không khí thay đổi ,bốn phía cũng không giống với lúc trước, càng làm
cho Băng Nhi sinh lòng cảnh giác.
“Băng Nhi, nếu là nóng quá thì nàng cởi bớt y phục xuống đi. Nếu như nàng vì nóng mà sinh bệnh ta sẽ rất lo
lắng.”Hắn mỉm cười, khẩu khí có phần thông cảm, nhưng hai mắt thật ra
thì tràn đầy mong đợi.(hix cẩn thận anh này lừa ah nha)
A! Nếu là thật có thể thấy cảnh sắc mỹ
lệ như vậy, có lẽ có thể an ủi hắn bởi vì trúng mỹ nhân kế mà làm bản
thân thương tổn phần nào . Trước mắt Băng Nhi tuy không phải loại danh
kỹ tuyệt diễm nhưng nhìn nàng cũng rất thanh tú mỹ lệ, bộ dáng xấu hổ e lệ càng làm cho hắn nghĩ muốn một ngụm mà nuốt chửng nàng.
“Không có… Không sao… Ta không nóng.”Nàng liền nói, bỏ qua vẻ mặt thất vọng hắn.
Băng Nhi sau khi đem khăn thấm ướt, bắt buộc tim mình đập bình tĩnh lại ,lúc này mới đi ra phía trước.
Hai người đứng rất gần nàng đứng ở bên
cạnh hắn, nhận thấy cơ thể hắn hết sức cao lớn, màu da ngăm đen do nhiều năm ở sa mạc bị mặt trời nóng rực thiêu đốt .Phơi ra bả vai rộng rãi
cùng đôi cánh tay rắn chắc ,cánh tay này có thể nhốt bất kỳ con mồi nào
bị hắn nhắm trúng càng dễ dàng tóm cổ đánh gãy con mồi.
Mặc dù lúc trước nàng đã từng cho hắn
ăn cháo từng đứng rất gần hắn nhưng lần này lại cảm thấy có chút bất
đồng. Nàng vì hắn mà lau đi máu đen, đích thân chăm sóc những vết thương kia ,da thịt hai người phút chốc đứng thật gần nhau, càng tăng thêm vài phần thân mật.
“Thật không nóng sao? Nhìn ngươi cũng
chảy đầy mồ hôi rồi “Hắn vẫn ôn nhu khuyên nhủ càng thêm nhích tới gần
nàng ,tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt mỹ lệ của nàng. Trước mắt hắn chính là
cái cổ trắng noản của nàng, mùi thơm xử nữ thuộc về nàng chạm vào mặt
hắn , cơ hồ muốn cho hắn mê mẩn hoa mắt.
Đủ rồi đủ rồi! Hắn ở trong lòng thở dài ,coi như là lọt vào trong tay Trầm Khoan bị đòn roi của hắn quất rất
nhiều ,nhưng lúc này nếu có thể nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp này , hắn
coi như là đủ vốn .
Băng Nhi cắn môi không nói, hai tay mềm mại nhẹ nhàng mà lau vết thương trên người hắn. Máu cũng đã ngưng hết,
nàng dùng nước ấm đem máu hòa tan, cũng đem những hạt muối kia lau khô
sạch sẽ.Hắn bởi vì nàng da thịt mềm mại thiếp
xúc, cơ hồ muốn phát ra một tiếng thở dài. Đôi tay của nàng ấm áp qua
lại chà lau lên người hắn, nhưng không có mang theo nửa phần dục niệm.
Hắn hai mắt nhắm lại, cảm thụ được nàng chạm tới, dùng nước trong rửa
sạch thân thể của hắn… So với vận rủi lúc trước nàng đối với hắn thật
tốt như vậy cảm thấy đây không giống như là thật.
“Băng Nhi, thật không nóng sao?”Hắn cảm nhận được cổ họng bởi vì nàng đến gần mà trở nên khô khốc, nhưng vẫn
chưa từ bỏ ý định mà tái diễn vấn đề lúc trước, giống như là thợ săn
cực kỳ có kiên nhẫn dụ dỗ con mồi vào trong bẫy.
Băng Nhi đỏ mặt lắc đầu, có chút khó khăn mà lau chùi khuôn mặt của hắn.
Khi hắn nhìn nàng, nàng có không biết
làm sao mà hai gò má đã đỏ bừng, hai đôi mắt trong suốt không hoàn toàn
né tránh, bộ dáng đơn thuần để cho hắn cảm thấy hứng thú hơn.
“Không nóng.”Nàng kiên trì, trong lòng
đã đập loạn, không rõ hắn tại sao muốn nhìn nàng như vậy. Nàng làm sai
chỗ nào? Có phải đã lộ ra sơ hở gì hay không ?
“Là sao?”Hắn nhăn đôi mày rậm,đôi mắt
đen lóe ra vẻ tâm tình, tiếng nói đi theo đã giảm thấp xuống, bất quá
lần nữa lấy ngữ điệu ôn nhu nói: ” Băng Nhi, mép tóc ta đang lúc có một
nơi vết thương thật đau ngươi thay ta nhìn một cái được không ?”Hắn nói
lên yêu cầu.
Băng Nhi không chút nghi ngờ gì điểm
cao mủi chân, quả nhiên khi vén mái tóc đen tán loạn của hắn thì nhìn
thấy một vết thương do roi đánh thật dài .Nàng nhích tới gần hết sức, cơ hồ như rúc vào trong lồng ngực của hắn. Nàng chuyên tâm mà lau chùi,
không có nhận thấy được hắn đang có mưu đồ khác mà nhích tới gần.
Hàn Chấn Dạ khẽ nheo lại mắt, nhìn cái
cổ trắng nõn non mềm của Băng Nhi đang ở trước mắt , theo cử động chà
lau họăc xa hoặc gần, thỉnh thoảng trong khoảng khắc gần một chút, còn
có thể lơ đãng mà ma sát đến môi của hắn.
Hắn phát ra âm thanh thấp trầm ngâm.
hương thơm của Nàng giống hương thơm của Hoa, lại càng thêm phần mật
ngọt. Mặc dù thân thể của nàng chỉ là đơn thuần gần sát, lại làm cho hắn hưng phấn đến cơ thể liền cứng ngắc.
Hắn không cách nào nhẫn nại nữa! Liền
nghiêng mặt qua, lấy miệng sờ nhẹ cổ của nàng, tiếp theo lộ ra đầu lưỡi
nóng rực mềm mại nhanh chóng theo đường cong cổ của nàng, tham lam mơn
trớn lỗ tai nhạy cảm của nàng. Đầu tiên là khẽ cắn, tiếp theo hắn lớn
mật hơn thăm dò vào trong tai của nàng, làm nàng phát ra sự run rẩy kịch liệt.
Thân mật tiếp xúc Như vậy chỉ ở trong chớp mắt, nhưng lại mãnh liệt giống như sét đột nhiên đánh trúng nàng.
“Ngươi!”Nàng vừa sợ vừa thẹn vừa giận,
hắn hành động vô lễ. Băng Nhi bản năng phản ứng kịch liệt như có lửa
dâng lên kiểm soát bề ngoài mềm mại của nàng .Không chút nghĩ ngợi liền
cho hắn một cái tát. Một cái tát kia nàng dùng hết tất cả khí lực, thanh âm thanh thúy vang dội, ở trong địa lao quanh quẩn không dứt.
Tay của nàng nhanh chóng lau đi chỗ hắn lúc trước liếm qua . Đầu lưỡi nóng rực của hắn quét qua xúc cảm như vậy tăng vọt giống như là dùng đầu lưỡi thay nàng in dấu. Nàng hoàn toàn
không nghĩ tới hắn là bị trói ở trên tường nhưng vẫn là có thể đùa giỡn
phụ nữ như vậy.
Hàn Chấn Dạ má bị nàng đánh, trên gương mặt truyền lại đau đớn làm cho hắn nhăn tít chân mày. Tròng mắt đen bên trong nhưng không có nửa phần tức giận, hắn chậm chạp xoay đầu lại,
đánh giá Băng Nhi trong lúc tức giận nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh
đẹp động lòng người.
“Băng Nhi, ngươi cũng đã biết chưa từng có người nào giám đánh ta nhu vậy ?”Hắn không giận mà ngược lại cười,
cả người như cũ bộ dạng vô cùng mị hoặc làm cho hắn thoạt nhìn còn nguy
hiểm hơn mấy phần.
Vốn cho là nàng nhiều lắm là bị cử chỉ
của hắn dọa cho sợ hãi, có lui ở một bên phát run hoặc là nhìn hắn mà
rơi lệ. Mà hắn trăm triệu không nghĩ tới, nàng thậm chí có lá gan lớn
như vậy dám động thủ trừng phạt hắn không phục. Chẳng lẽ mình nhìn sai
tiểu nữ nhân này mặc dù tinh tế lại giống hắn, người như nàng con dân sa mạc mới có tính cách kiên cường như vậy !“Phàm mọi việc là đều có lần đầu tiên,
ngươi nếu là dám làm như vậy nữa, ta nhất định sẽ động thủ lần nữa.”Nàng cắn chặt răng, tim nàng vẫn còn căng thẳng đập càng mãnh liệt. Nàng là
tại sao? Chẳng qua là bị hắn hơi chút liếm cắn, trên mặt đỏ hồng tựa như không có cách nào mất đi. Nàng hẳn là tức giận mới đúng, làm sao trong
lòng còn không ngừng đến gần hắn, trên người hắn hơi thở phái nam mãnh
liệt không khí vây quanh nàng…
Quá nguy hiểm! Mạo hiểm nhích tới gần
Hàn Chấn Dạ,chẳng qua là tánh mạng có thể khó giữ được, hôm nay nói
không chừng ngay cả trinh tiết nàng cũng gặp nguy hiểm.
Hàn Chấn Dạ cũng không có bị uy hiếp
của nàng dọa cho lùi, dù sao muốn hái đóa hoa mỹ lệ này, tránh không
được bị gai nhọn gây thương tích.
Hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ở dưới tóc mái đen xõa ra, lộ ra vẻ mặt vô cùng tà mị.” Băng Nhi tha thứ cho sự
thành thật của ta, nhưng là so với bị Cừu kha quất, ta ngược lại mong
đợi ngươi đánh.”Ngụ ý chính là hắn vẫn sẽ tìm thời cơ mà hưởng thụ nàng
lần nữa .
“Ngươi — ngươi — “Nàng nghe ra hắn
ngang ngược, tức giận mà dậm chân cơ hồ không cần nghĩ đã quay đầu.”Ta
thật nên để ngươi chết đói, không để ý tới ngươi mới đúng.”
“Băng Nhi, ngươi thật bỏ ta được
sao?”Hắn nhẹ giọng hỏi, hưởng thụ trên mặt nàng đỏ bừng.”Trên người của
ta máu đen còn không có lau sạch, sẽ không tốt.”Hắn vẻ mặt mong đợi nói, lộ ra nụ cười mê người nhất. Chính là dựa vào khuôn mặt tươi cười này
làm bao nhiêu mỹ nữ bị hắn lừa gạt. Khi đến Trung Nguyên, chiêu này hẳn
là cũng có thể thành công.
Chẳng qua là nội tâm của hắn hiểu, mình đối với Băng Nhi hứng thú từ từ tăng lên, cũng là vượt qua nỗi hứng
thú đối với một loại mỹ nữ. Nàng mỹ lệ thiện lương, tuy bộ dáng kém hơn mỹ nữ hắn từng gặp nhưng nàng lại có tính tình tốt bụng. Cả khi nàng
nổi giận đùng đùng mà đánh hắn, cặp mắt kia léo ra ánh sáng giống như
những vì sao tinh quang trong sa mạc làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
Hắn từng nói qua, mình là một có ân
phải trả. Mà hôm nay hắn dần dần biết báo ân sẽ có thời gian rất dài ,
có lẽ có thể so với lúc trước dự trù dài hơn rất nhiều.
Băng Nhi đứng ở chỗ cũ không dám tiến lên. Nàng còn đang suy nghĩ, cân nhắc có hay không muốn tiếp tục.
Cửa đá truyền đến tiếng ma sát trầm
thấp, có người mở cửa địa lao ra. Hắn nhất thời khẩn trương toàn thân
căng thẳng, Hàn Chấn Dạ sợ nàng tới chiếu cố hắn sắp bị người khác phát
hiện.
Một nam nhân cao lớn đi vào địa lao,
trầm ổn bước đi tựa không có âm thanh, tròng mắt đen bên trong không có
gợn sóng, đầu tiên là nhìn Băng Nhi sau lại đem tầm mắt chuyển qua trên
người Hàn Chấn Dạ.”Cho dù bị trói ở trên tường, ngươi còn có thể sai bảo được nha hoàn trong nhà của ta?”Hắn giọng nói thăng bằng hỏi, không có
bất kỳ tức giận.
“Thiết Ưng, ngươi cuối cùng xuất hiện,
như vậy thật chậm trễ làm sao đây mà được được xưng là đãi khách sao
?”Hàn Chấn Dạ khóe miệng khẽ động giọng nói rất là quen. Tròng mắt đen
hiện lên một tia tức giận, nguyên nhân chủ yếu là không vui là bởi vì
Thiết Ưng cắt đứt việc hắn cùng một chỗ với Băng Nhi.
Băng Nhi vén áo thi lễ không dám nhìn
ánh mắt Thiết Ưng.”Thành chủ, xin tha thứ ta, ta chỉ là..”Nàng vội vàng
nghĩ phải giải thích.
Thiết Ưng phất phất tay, ý bảo nàng rời đi.”Không cần gấp gáp, chuyện này ta liền làm cho nó không có phát
sinh, từ nay về sau ngươi cứ theo lẽ thường đến địa lao chiếu cố hắn,
nhưng không được nhắc tới với người bên cạnh.”Hắn đơn giản mà nói .
“Là.”Nghe ra Thiết Ưng trong giọng nói
đối với Hàn Chấn Dạ có chiếu cố thêm, Băng Nhi đôi mắt liền buông xuống, hiện lên một tia kỳ quái hoang mang. Nàng cắn môi đỏ mọng, không hề lưu lại nhiều hơn nữa xoay người rời địa lao, để cho hai nam nhân có không
gian nói chuyện.
Lúc rời đi, nàng vẫn có thể cảm giác
được, có một đôi mắt đen nóng như rực lửa thủy chung vững vàng mà nhìn
chăm chú vào bóng lưng của nàng.