Bão cát tung bay đầy trời, cát sỏi thổi cuồn cuộn đánh tới tấp vào
da thịt mang đến cảm giác thật đau đớn. Cộng thêm ánh náng chói chang
nóng rực thiêu đốt làm con người đau càng thêm đau .
Cách đó không xa rời đi cung điện, ở trên quảng trường thành Lâu
Lan, có một cái giếng sâu, là giếng nước ngọt, nước suối trong suốt mà
ít ỏi, cư dân thành Lâu Lan hằng ngày uống nước chính là do đây cung
cấp. Bên trong thành có phong cách kiến trúc biên cương mãnh liệt, lấy
thân cây liễu thêu dệt thành tường, vẽ lên sắc thái sặc sỡ, bên trong
thành lấy gạch vàng dầy cứng trải thành đường mòn, mà quảng trường chính là trung tâm của thành Lâu Lan .
Băng Nhi mặt không một chút thay đổi đứng ở bên cạnh miệng giếng
,lấy ra một cái thùng làm bằng thân cây liễu, múc ra một thùng đầy nước
ngọt. Nàng mặc áo da dê ,bên hông buộc lên tạo thành một cái váy da,
chân tay thon thả duyên dáng lỏa lồ dưới ánh mặt trời, xiềng xích bằng
bạc nguyên chất bao quanh cổ nàng đưa tới ánh mắt chú ý của mọi người.
Mọi người ở sau lưng nàng nghị luận rối rít, từ cái xiềng xích kia liền hiểu ra được thân phận của nàng.
Hàn Chấn Dạ muốn nàng đi theo như một loại đầy tớ, chẳng qua là
thỉnh thoảng gọi nàng, muốn nàng làm chút ít như đổi lại nước thay quần
áo nhưng không có chân chính thương tổn gì nàng.
Đôi mắt đen kia thủy chung như có điều gì suy nghĩ cứ nhìn nàng mãi, không biết hắn suy nghĩ cái gì? Hắn có phải đang tính toán , suy nghĩ
nên hành hạ nàng như thế nào?
Bởi vì thùng gỗ rất nặng sau mấy lần lấy nước, hai tay của nàng có
chút run rẩy, da thịt tuyết trắng bởi vì mệt nhọc cùng không khí cực
nóng thấm vào , nàng nhanh chóng đổ đầy mồ hôi. Nàng tạm thời nghỉ ngơi, lấy sa mỏng lau mồ hôi. Ánh mặt trời thiêu đốt không ngừng nàng có chút choáng váng, cước bộ không thận có lúc lại bước sai, thùng gỗ liễu
trong tay do nàng ngã trên mặt đất, nước bên trong đã tràn hết ra.
Một tiếng kinh hô bén nhọn truyền đến, ngay sau đó là thanh âm tiếng chân Lạc Đà đạp loạn . Băng Nhi theo bản năng tránh ra, tránh né đi
đến bên kia giếng.
Bị vũng nước kích thích, một chuỗi dài đội ngũ Lạc Đà, cầm đầu là
con Lạc Đà kia bối rối giơ chân lên, đem nam nhân trên lưng đánh xuống.
Mọi người nhìn thấy tình cảnh chật vật này của hắn, tất cả đều phát ra
tiếng cười to, nam nhân kia lại còn thẹn quá hóa giận, sau khi đứng lên
hướng phía Băng Nhi đi nhanh tới.
“Ngươi nữ nhân ngốc này, đang làm cái gì vậy ? “Hắn tức giận mắng
xẳng, quần áo hết sức hoa lệ, nhưng lại trông không giống là người dân
Lâu Lan.
Nhìn kỹ đội ngũ Lạc Đà kia áo lữ hành cũng hoa lệ Phi Phàm, ở giữa
đội ngũ này một gã nam nhân trẻ tuổi ngồi cao cao ở trên lưng một Lạc Đà màu trắng, đôi mắt nam nhân ấy có màu lam như màu của bầu trời, khóe
miệng mím lại, trên trán có rất nhiều vật phẩm trang sức châu báu rực
rỡ, châu báu lấy văn huy điêu thành Ngọc Thạch Khổng Tước để phân biệt
với các nước.
Cái nam nhân kia từ trên Lạc Đà té xuống vẫn không ngừng tức giận
nhìn chằm chằm Băng Nhi, nhìn thấy trên cổ nàng lúc này bị xiềng xích
tinh xảo bao quanh, nhận ra cô gái xinh đẹp này chỉ là đầy tớ có địa vị
thấp kém.
” Đầy tớ chết tiệt kia, chủ nhân của ngươi không biết quản giáo
ngươi sao?”Hắn vung lên roi ngựa, roi vừa vung lên nhanh chóng bao quanh vùng eo mãnh khảnh của Băng Nhi lại, sau đó đem nàng giật tới đây.
Thân thể xinh xắn của nàng vì bị giật lại bất ngờ mà ngã xuống đất
,da thịt tỉ mỉ vì ma sát ở trên mặt đất thô ráp vết thương rất nhanh rỉ
ra máu tươi. Nàng cắn chặt môi, không có lên tiếng cầu xin tha thứ, vẫn
là ngạo nghễ nhìn chằm chằm người nam nhân kia.
“Đây là cái ánh mắt gì? Ta không phải không thể thật tốt dạy dỗ ngươi ?”Hắn hống hách nắm lấy xiềng xích ở trên cổ nàng mà kéo.
Cảm nhận được ánh mắt chủ nhân phía sau rất có hứng thú. Chủ nhân
không có lên tiếng ngăn cản, mà hắn đối với cư dân Lâu Lan vốn đã không
có hảo cảm gì, hôm nay nữ nô xinh đẹp này lại dám mạo phạm hắn, hắn phải nghĩ ra thật nhiều phương pháp để có thể trị tội nàng ta .
Đi tới phía trước, hắn nắm lấy cằm dưới của Băng Nhi, cùng một lúc
hung hăng mà đánh nàng mấy cái tát .Hắn cũng không phải là làm dáng, mà là dùng hết khí lực mà đánh.
Trên quảng trường một mảnh tĩnh mịch, không có ai tiến lên nhúng tay vào , tất cả đều yên lặng mà nhìn. Hết thảy mưa gió sắp đến, trầm mặc
chẳng qua là sự yên tĩnh trước cơn bão táp.
“Ngươi còn muốn giữ mạng sống thì mau buông ta ra, nếu không để cho
người của ta nhìn thấy, thì thật không hay chút nào .”Băng Nhi lạnh lùng nói, bên khóe miệng máu dọc theo cánh môi mà trợt xuống, nhuộm đỏ ở
phần trên da dê áo mà nàng cũng không có lau đi. Bởi vì nhận mấy đòn
nghiêm trọng kia, lỗ tai của nàng đến nay còn ong ong .
Nam nhân cười lạnh, dùng sức giựt khóa bạc, buộc nàng phải cúi đầu
gần vào sát đôi giày ươn ướt của hắn.”Sẽ không tốt sao? Hắn có thể làm
gì ta? Giết ta sao?”Hắn hoàn toàn không lo lắng chút nào, cho là Băng
Nhi chỉ uy hiếp hắn mà thôi .”Muốn xong chuyện này người phải đem giày
trên mặt nước liếm khô, liếm đến lúc nào đại gia ta cao hứng, ta sẽ tha
cho ngươi.”Băng Nhi vẫn là ngước đầu lên, không
chút nào sợ hãi chỉ nhìn hắn . Người này tuy uy hiếp nhưng lại không thể thương tổn được nàng, người chân chính có thể gây tổn thương cho nàng,
hẳn là còn phải thống khổ hơn thế này .Chỉ có một nam nhân, người nắm
giữ được sự kiên cường cùng yếu ớt của nàng, người quyết định làm cho
nàng sống không bằng chết.
Nam nhân nhìn thấy thái độ ương ngạnh
của nàng, càng thêm không có ý định dừng lại. Tất cả người dân thành Lâu Lan cũng đang nhìn hắn, mà hắn lại không có cách nào thuần phục được
một cái nữ nô hạ tiện . Hắn thở hổn hển nhưng vẫn giật lấy xiềng xích mà kéo, không cần biết cổ nàng đã bị mài đến bị thương.
“Người không nghe lời của ta sao? Biết điều một chút thì liếm khô cho ta … “
Giữa không trung, phút chốc có tia sáng hiện lên.
Chỉ trong nháy mắt, lúc người nam nhân
kia còn đang quát tháo bức bách Băng Nhi liếm sạch giày của hắn,có một
đôi tay khác kéo lấy xiềng xích. Hai cổ tay của hắn lại xuất hiện một
sợi tơ hồng, sợi tơ hồng đảo mắt khẽ động, trở thành màu đỏ thẫm, đôi
tay hắn bị lưỡi đao sắc bén chặc đứt, rơi lìa khỏi thân thể rơi xuống
nền gạch. Cả nền gạch màu vàng giờ chỉ còn máu tươi nhuộm đỏ .
Trên quảng trường phát ra tiếng kinh
hô, người nọ đau đến bật khóc chỉ biết quỳ rạp xuống trên mặt đất, chật
vật vọng tưởng đem cổ tay đã bị chặt đứt xoay xở gắn lại vào người .
Một thân ảnh cao lớn đi tới,như bóng ma bao phủ toàn thân Băng Nhi. Nàng chậm chạp ngẩng đầu, bởi vì hắn đứng
phía trước chắn ánh sáng mặt trời mà thấy không rõ diện mạo của hắn,
nhưng nàng trong lòng biết rõ, từ lúc ban đầu đã đoán ra được thân phận
của hắn.
Hàn Chấn Dạ tuy ngũ quan cất dấu trong
bóng tối nhưng đôi mắt đen lạnh lẽo như băng kia kia thì nàng không cách nào nhận sai. Băng Nhi khẩn trương không giảm bớt ngược lại gia tăng,
nàng không cách nào hiểu rõ sự xuất hiện của hắn là giải cứu cho nàng,
hay là càng thêm uy hiếp nàng.
“Nàng nô lệ của ta, ai cũng không có tư cách đụng vào nàng.”Hàn Chấn Dạ nói, trên mặt không có biểu tình gì.
Trong tay của hắn cầm một thanh trường kiếm, trên chuôi kiếm khắc hình
rồng, mà mũi kiếm lại vô cùng sắc bén, có thể giết người không thấy máu.
Sứ giả nước Nguy Tu tới cửa nhìn thấy
hai cổ tay đồng bọn bị chém đứt, tức giận rối rít rút vũ khí ra, đem Hàn Chấn Dạ bao vây chính giữa .
Hàn Chấn Dạ ngay sau đó ngồi chồm hổm
cúi người xuống, ánh mắt chuyên chú chỉ dừng ở trên người Băng Nhi,
không hề đem nhóm người vây quanh mình để ở trong mắt. Tay của hắn cầm
lấy xiềng xích, đầu ngón tay trượt vào bên trong xích bạc, chạm tới vết
thương đã thấm máu của nàng. Nhìn thấy nàng bởi vì đau đớn mà hơi co rúm lại, hắn tròng mắt đen chậm chạp mà nheo lại, trong mắt chớp động hiện
lên hàn quang nguy hiểm.
“Ngươi bị thương.”Hắn lấy thanh âm bình tĩnh nói nhưng giấu diếm lửa giận trong lòng đã không ngừng cuồn cuộn,
thậm chí không cách nào giải thích được tại sao nhìn thấy Băng Nhi bị
thương, trái tim hắn như muốn vỡ vụn ra?
” Chuyện này không liên quan đến
ngươi.”Băng Nhi lãnh đạm nói, ý đồ muốn duy trì thái độ lạnh như băng.
Đem cảm xúc chính mình dấu kín vào góc sâu nhất , không muốn để cho hắn
tiếp xúc. Đây có thể là phương pháp tự vệ cuối cùng của nàng.
“Không có bất kỳ một người chủ nhân nào có thể cho phép người bên cạnh quất gia súc của hắn, ta cũng vậy.” thái độ đề phòng của Băng Nhi làm cho đôi mắt hắn thâm trầm xuống, mở miệng
nói ra những lời tàn nhẫn nhất . Đúng a! Giờ phút này nàng chỉ là một nữ nô không hơn không kém, hắn phải tùy mọi thời khắc mà nhắc nhở nàng .
Bên trong ngực bỗng nhói đau, Băng Nhi
xác định cõi đời này sẽ không có người nam nhân tàn nhẫn, đáng giận hơn
so với hắn. Hắn đứng dậy, không muốn đối mặt với đôi mắt đen kia nữa,
chỉ là vừa mới vừa bị đánh vài cái, đầu nàng vẫn còn chút choáng váng,
cước bộ không cách nào vững vàng.
Hàn Chấn Dạ vươn tay ra, đôi tay dùng sức một chút, rất tự nhiên mà đem nàng giam vào bên trong lồng ngực của mình.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phái nam
của hắn, trong nháy mắt Băng Nhi thân thể chẳng những không có buông
lỏng, ngược lại càng thêm cứng ngắc. Hắn bây giờ tất cả mọi cử chỉ cũng
lời nói ôn nhu, nàng đều phải thật tâm cẩn thận không biết hắn còn có
thể nói ra những lời gì thương tổn nàng nữa .
Quảng trường một góc lông chim trả (chim bói cá ) tung bay , mấy nữ nô xinh đẹp đi dẫn đầu phía sau là cỗ kiệu rực rỡ đi
tới, tất cả dân thành Lâu Lan cũng cuống quít quỳ xuống. Trong cổ kiệu
một cánh tay trắng noãn vén màn lên, Thương Nguyệt tiếng nói mềm mại bên trong kiệu mà truyền tới .“Dạ nhi, nhìn ngươi xem lại vừa gây ra
cái chuyện gì này ,lại ở trong thành múa đao múa kiếm, cẩn thận dọa hỏng con dân của ta.”Thương Nguyệt cười ngọt, nhìn thấy Hàn Chấn Dạ trong
tay nắm cái chuôi kiếm hình rồng đã được rút ra khỏi vỏ, nụ cười càng
sâu vài phần.”A! Tà kiếm hình rồng kia không phải là đồ ngươi yêu thích
nhất sao? Cho dù gặp quân địch lớn đến mấy cũng chưa từng rút ra khỏi vỏ sao ? Ngươi cho tới bây giờ không nỡ để nó dính vào máu, nay là vì có
đại sự kinh thiên động địa gì mà người rốt cục cũng rút kiếm ra khỏi vỏ
rồi?”
Hàn Chấn Dạ vẻ mặt không có thay đổi,
khóe miệng hơi bĩu một cái nhưng chỉ lạnh lùng nhìn Thương Nguyệt một
cái, không có nhiều hơn giải thích.
Trong lữ hành Lạc Đà một người đàn ông
cầm kiếm trong tay, tức giận mà toàn thân run rẩy, chuẩn bị xông lên
trước cùng Hàn Chấn Dạ liều mạng. Người nam nhân bị đứt cổ tay kia là
anh em ruột của hắn, khẩu khí này làm sao hắn có thể nhịn được chứ ?
“Hỗn trướng người … ta muốn ngươi phải thế cho hai cổ tay kia!”Hắn quát, huy động trường kiếm ,bổ nhào tiến lên phía trước .
Nam nhân trẻ tuổi vẫn ngồi cao ở trên
con Lạc Đà màu trắng lại vào lúc này mở miệng, một tiếng hét to liền
ngăn bọn thuộc hạ lại .
“Lùi xuống.”Hắn lên tiếng nói, ngữ điệu tôn quý vô hạn.
“Nhưng là…” Một nam nhân cầm kiếm khác tức giận khó nhịn, rồi lại ngại từ người kia, vẫn ở xung quanh Hàn Chấn Dạ vờn quanh .
“Đây đang là nước Lâu Lan, cũng không
phải là ở Nguy Tu. Chúng ta là mạo phạm trước ,làm nữ nô yêu mến của Hàn tướng quân bị thương tự nhiên phải chịu chút trách nhiệm.” Tiếng nói
tôn quý không có nửa phần tức giận, hắn nở nụ cười nhưng lại không có ăn nhập với tới ánh mắt màu lam kia, điều này làm cho nụ cười của hắn lộ
ra vẻ có chút giả dối.
Màn che được mở thêm chút ít, mọi người có thể nhìn thấy bên trong cỗ kiệu tơ lụa mềm mượt phủ đầy, tướng mạo
xinh đẹp của Thương Nguyệt đang nằm trên một nửa thân trần của nam nhân
tuấn mỹ. Nam nhân kia nằm ở trên mềm kiệu, mặc dù có thân thể nhuyễn
ngọc ôn hương trong ngực, sắc mặt vẫn tràn đầy lúng túng, không có bất
kỳ dấu vết mừng rỡ.
Hoàng Phủ Giác ai oán nhìn Hàn Chấn Dạ
nhưng bi ai phát hiện Hàn Chấn Dạ bây giờ căn bản không có thời gian để ý tới hắn. Hắn thầm thầm thở dài một hơi, nhận mệnh chỉ có thể nằm ở trên mềm kiệu này .
“Khó được Vương Nguy Tu ngươi khẳng
định tha thứ cho sự lỗ mãng ta Thương Nguyệt ở chỗ này xin chân thành tạ ơn.”Thương Nguyệt nhàn nhạt cười. Hàn Chấn Dạ kia cũng thật là biết
chọn a, người nào không đắc tội lại đắc tội đến đoàn người thương thảo
quốc sự Vương Nguy Tu.
Nguy tu Vương tuổi còn trẻ đã kế thừa
vương vị, có dã tâm thật lớn, thậm chí cùng một chút thế lực Trung
Nguyên duy trì một mối quan hệ nhất định. Lâu Lan cùng Nguy Tu là hai
nước lân cận mà thực lực của mỗi nước lại tương đối nhau , hai nước
ngoài mặt duy trì hòa bình nhưng thủy chung ở trong bóng tối vẫn phân
chia cao thấp.
Người dân trong thành Lâu Lan cúi đầu
bắt đầu phát ra tiếng nghị luận, trăm triệu không nghĩ tới quốc vương
nước Nguy Tu lại giả trang thành thương lữ (thương nhân lữ hành ) tiến
vào Lâu Lan.
Hàn Chấn Dạ nghiêng đầu đi nhìn Thương
Nguyệt, thậm chí không có nhìn người kia một cái.”Ngươi cần gì bây giờ
đi ra ngoài, chờ ta một hơi xử lý sạch sẽ không phải là dứt khoát hơn
sao ?”Hắn hếch lên môi, vẫy tay, một con hồng mã gót sắt nhanh chóng
chạy vội tới trước mặt hắn.
Thương Nguyệt vẫn là mỉm cười.”Ngươi
coi như là giết những thứ đồ đần này, ta nghĩ Vương nguy tu cũng sẽ
không so đo gì. Ta ra mặt chỉ hy vọng ngươi không làm dơ miệng giếng này thôi . Phải biết rằng, máu người là rất khó sạch.”Nàng nhẹ cười nói.
Trong lời nói rõ ràng là vũ nhục làm
cho đối phương nụ cười hơi cứng đờ, đến người hầu đi theo mà trong mắt
cũng phóng ra sự tức giận ,rồi lại giận mà không dám nói gì.
Hàn Chấn Dạ hắc hắc phát ra một tiếng cười lạnh, ôm ấp lấy Băng Nhi nhảy lên trên lừn hồng mã .
Băng Nhi chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể đã bị hắn ôm lên lưng ngựa. Con hồng mã này nhìn rất là cao lớn, nàng
trong lòng dâng lên khiếp đảm.”Hàn Chấn Dạ, ngươi thả ta!”Nàng giãy dụa, không rõ hắn ở trước mặt mọi người ôm nàng lên ngựa là vì cái gì.
“Nữ nô, thật muốn ta trước mặt mọi
người trừng phạt ngươi sao?”Hắn nhích tới gần mặt của nàng, ép hỏi nàng, khóe miệng hiện lên vẻ cười tà tàn nhẫn.Trong lồng ngực trong có một
thứ tâm tình căng thẳng không cách nào phát tiết, hắn không biết là bởi
vì không cách nào được tận hứng giết người mà sinh ra tức giận, hay là
do Băng Nhi phản kháng lần nữa.
Băng Nhi thân thể cứng ngắc, từ đôi mắt đen bắn ra hàn ý kia nhìn ra nụ cười tàn khốc của hắn. Nàng không tự
chủ được mà run rẩy, hoài nghi nếu là vào lúc này dám can đảm phản
kháng, hắn thật sự sẽ thương tổn nàng.Nàng không có quyền lựa chọn sao ?Hắn
là chủ, nàng là nô, Hàn Chấn Dạ vô luận sẽ đối nàng làm những thứ gì,
nàng chỉ có thể phục tùng.
Thấy Băng Nhi trong mắt hiện lên tia ẫn nhẫn, hắn lại không có mảy may khoái cảm chinh phục cùng vui sướng, cảm xúc căng thẳng trong lòng lại càng thêm mãnh liệt . Hắn tròng mắt đen
buồn bã, cái nữ nô này lại có thể ảnh hưởng đến tâm tình của mình, mà
điểm này ngoài ý muốn chọc giận tới hắn.
Hàn Chấn Dạ một tay nắm lấy dây cương,
lấy roi thúc vào hông con Hồng Mã đến bên kiệu Thương Nguyệt , không có
nhìn đối phương một cái, hoàn toàn đem người đó không coi vào đâu.
“Không để cho ta giết sạch bọn họ vậy
ngươi tự mình giải quyết đi .”Hắn đơn giản nói, không có một chút khiêm
tốn ngược lại có chút vương giả ngạo nghễ , quyền uy từ nhỏ đã làm cho
người ta thần phục.
Khai báo xong, hắn ôm ấp lấy Băng Nhi,
lấy roi quất tuấn mã, trong nháy mắt đã vọt ra khỏi thành Lâu Lan, hướng ngoài thành dong ruỗi mà đi, rất nhanh mất đi bóng dáng.
“Uy! Họ Hàn kia, trở lại cho ta a,
ngươi không thể đem ta ở…” Hoàng Phủ Giác trên kiệu chống đỡ đứng người
dậy, vội vã muốn kêu la.
Vài đêm này hành hạ hắn đã chịu đủ rồi, hắn cũng không thể mãi “Vị quốc vong thân nữa ” Từ lúc chào đời tới
nay, hắn lần đầu phát hiện mỹ nhân cũng là rất nguy hiểm. Hắn nhớ nhà
cực độ, hoài niệm các cô nương dịu dàng ở Trung Nguyên, cơ hồ nghĩ tại
ban đêm hướng về phía trăng sáng mà chảy nước mắt.
Thương Nguyệt lại lần nữa áp trở về bên trong kiệu ,cười cười dán lên lồng ngực rộng rãi của hắn.
” Giác đệ đệ , Dạ nhi bây giờ Vô Tâm
không thèm nghe bất luận kẻ nào nói nữa đâu! Nhìn cái thần sắc kia,
không chừng có chuyện bận rộn muốn đi rồi .”Nàng cười đến ngọt, đôi mắt
tà mị kia lòe lòe sáng lên.”Đừng lo lắng a! Tỷ tỷ có thể chiếu cố ngươi, mặc kệ Dạ nhi bận rộn đến tột cùng là vì cái gì.”Nàng vung tay lên nút
buộc trên kiệu , màn che một tầng một tầng bay xuống, che đậy đi tầm mắt của mọi người.
Nữ nô phát ra một tiếng kêu to, ý bảo cỗ kiệu trở về cung điện.
Bên trong kiệu, mơ hồ truyền đến tiếng
cười duyên của Thương Nguyệt, cùng với tiếng bi ai của nam tử trẻ tuổi.
Mọi người vẫn là cúi đầu, chẳng qua là toàn bộ đem ánh mắt trừng lên
thật lớn, kinh ngạc Thương Nguyệt lại có thu nạp nam sủng.
Mà Nguy Tu Vương cùng đám thuộc hạ bị dẫn đi về phía phòng khách quý của Vương gia nghỉ ngơi.
Người đó ngồi ở trên lưng Lạc Đà màu
trắng khóe miệng hiện lên vẻ cười châm chọc, đối với thái độ hành kính
hoang đường của Thương Nguyệt rất là xem thường. Ban ngày bên trong lại
cùng nam sủng tuấn mỹ …hoang đường . Không thèm để con dân trong thành
đâng quan sát chú ý Thương Nguyệt không có nửa điểm thân là vương giả tự giác.
Một nữ nhân lãnh đạo quốc gia, có thể
có bao nhiêu uy hiếp? Thương Nguyệt mặc dù là người mang dòng máu con
vua, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân ngu xuẩn, quan trọng là … nam
nhân bên cạnh Thương Nguyệt. Người nam nhân nằm ở mềm kiệu kia tự nhiên
không phải là trọng điểm, hắn đốt nhiên hiểu nếu muốn để cho thế lực
cường đại của Lâu Lan tan rả, đầu tiên nhất định phải đem người được
Thương Nguyệt tín nhiệm nhất giết đi , nam nhân thống lĩnh tất cả binh
lực Lâu Lan.
Đột nhiên tầm mắt hắn hướng đến phương xa, nhìn vào hướng con hồng mã đã biến mất kia, màu lam trong tròng mắt hiện lên sát ý.
☆☆☆
Ngoài thành Lâu Lan, có một rừng hồ đào trùng điệp đến mấy dặm , mùa mưa năm nay mới vừa kết thúc hồ đào trong
rừng là một mảnh xanh ngắt.
Băng Nhi ngồi ở trên lưng ngựa lập tức
tâm tư thấp thỏm lúc trước đã hơi bình tĩnh lại . Nàng ngẩng đầu lên, để cho gió thổi phật vào mái tóc đen, nhắm mắt lại hưởng thụ những tia ánh mặt trời. Trước khi biến cố phát sinh, nàng cũng là người cực kỳ yêu
thích khoái cảm giục ngựa chạy như điên, làm con ngựa điên cuồng bôn ba
khắp nơi lúc đó nàng có thể quên đi hết thảy bốn phía.Bộ dáng say mê của Nàng, bị Hàn Chấn Dạ nhìn vào trong mắt, đôi mắt đen của hắn hiện lên một tia tia sáng, cánh tay nắm chặt xiềng xích trên gáy nàng, không có chút báo động nào trước đem nàng đẩy xuống yên ngựa.
Băng Nhi không có phòng bị, đột nhiên
bị hắn đẩy xuống ngựa kinh hãi trừng mắt, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai kinh hoảng. Nàng đưa tay theo bản năng muốn leo lên hắn, nhưng hắn cứ ngồi cao trên lưng ngựa, ánh mắt lãnh lẽo nhìn nàng té xuống
ngựa. Trong nháy mắt đó, nàng nghĩ hắn đang chuẩn bị tại chỗ này mà giết nàng …
Rầm một tiếng, nàng không có ngã chết ở trên mặt đất cứng rắn , mà lại ngã vào dòng sông lạnh như băng, đảo mắt đã ướt sũng cả người. Sợ hãi rút đi, nàng từng chút từng chút thanh
tĩnh, cứng ngắc ngồi ở giữa sông , vốn có sợ hãi nay đã hóa thành lửa
giận, nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn.
“Hàn Chấn Dạ!”Nàng rống lên tên của
hắn, hận không thể lập tức giết hắn cho rồi. Hắn cũng không phải là muốn giết nàng. Mà là ác ý muốn hù dọa nàng, không có đưa ra lời cảnh cáo đã ném nàng vào giữa dòng sông lạnh như băng .
Đây là dòng sông ngay biên giới thành Lâu Lan, sau khi lướt qua dòng sông này, chính là sa mạc mênh mông.
Hắn ở trên lưng ngựa ánh mắt lãnh băng
nhìn nàng, bởi vì nhìn thấy bộ dạng chật vật nàng sự tàn khốc trong mắt
ngoài ý đã biến mất , thậm chí còn hiện lên chút cười ấm áp.
” Máu trên người của ngươi rất chướng
mắt, ta cũng không muốn những thứ kia làm mất đi hứng thú của ta.”Hắn
nhàn nhạt nói tiếp theo giục ngựa vượt tới chỗ nước cạn, lấy kiếm kéo
xiềng xích bắt buộc nàng đi tới.
Băng Nhi không có lựa chọn nào khác bắt buộc phải đứng lên, bởi vì rét lạnh mà phát run. Dòng sông này được bắt nguồn từ Thiên Sơn cho nên bên trong có hòa tan tuyết nước, ngay cả lúc ánh mặt trời vẫn đang thiêu đốt hừng hực, toàn thân nàng vì bị ngâm vào trong nước có nhiệt độ cực thấp nên rét lạnh đến thấu xương.
“Ngươi hăng hái sao ? Hứng thú của
ngươi không phải là hành hạ ta sao? Lúc trước ở trong thành người sứ giả Nguy Tu kia không phải là làm rất khá sao? Ngươi tại sao không cứ như
thế đứng ở một bên nhìn hắn làm nhục nhã ta?”Nàng đã lạnh đến nổi hàm
răng va đập vào nhau nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng châm chọc. Bị
hắn ném vào giữa sông đã làm cho nàng kinh sợ mất đi tất cả ôn thuần.
Ánh mắt lợi hại của hắn đánh giá nàng,
nhìn thấy áo da dê trên người nàng bởi vì thấm vào nước sông lúc này dán chặt vào thân thể mềm mại của nàng, làm cho cơ thể nàng lồ lộ hiện rõ
không bỏ sót.
” Nữ nô lắm mồm.”Hắn chậm chạp nói,
giục ngựa từ từ đi lên bờ sông. thành Lâu Lan bị hắn bỏ xa ở sau lưng,
nơi này mặc dù lân cận thành Lâu Lan, nhưng do giáp giới phụ cận sa mạc căn bản là không có người ở.
Băng Nhi cắn chặc môi, nhìn chằm chằm
bóng lưng của hắn. Nàng bắt đầu tìm kiếm mấy cục đá trên mặt đất, muốn
tìm một cục đá lớn nhất cứng rắn nhất, từ sau đánh lén hắn, đập vào cái
đầu kia giết cái nam nhân đáng giận này.
“Nếu muốn hành hạ vì lời của ta, ở
trong thành có thể tiến hành, cần gì phải phí nhiều công sức mà đem ta
mang cách thành Lâu Lan chứ ?”Nàng chất vấn, che dấu nỗi bất an trong
lòng. Nàng thậm chí nguyện ý thừa nhận ánh mắt nghị luận rối rít của
toàn bộ người Lâu Lan, cũng không muốn cùng một chỗ với hắn.
Hắn dừng lại, không có hảo ý ở trên
dưới đánh giá thân thể ướt đẫm của nàng, thậm chí không có ý định giấu
diếm, trực tiếp để cho Băng Nhi đọc đôi mắt đên tràn đầy dục niệm trần
truồng của mình.”Ta đương chuyện không có thói quen cùng người khác
chia xẻ ,đặc biệt là tiếng gọi ngâm nga vui sướng mà thở gấp ầm ỉ của nữ nô, ta thích một mình hưởng thụ.”
Băng Nhi sắc mặt trở nên tái nhợt, rốt cuộc hiểu rõ hắn tính toán làm những thứ gì.
Hắn đem nàng mang ra thành Lâu Lan, dĩ
nhiên là chuẩn bị muốn đoạt lấy nàng, hoàn toàn tuyên bố quyền sở hữu
của hắn! Nơi này? Bây giờ? Nàng bởi vì khiếp sợ mà phát run, toàn thân
máu cũng lạnh như băng . Ngay cả bọn họ ở giữa lần đầu cũng là không cầm quyền ngoài rừng hoa đào bên trong, nhưng là vật đổi sao dời, bây giờ
giữa hai người theo nồng đậm cừu hận, nàng không có dũng khí cùng hắn…
“Ngươi mơ tưởng!”Nàng hô, thanh âm
nhưng hết sức mềm yếu. Giữa đồng trống không có nửa người, coi như là
thật có người đi qua, lại có người nào có thể cứu giúp nàng? Hắn là chủ
nhân của nàng, nàng tự nguyện trở thành nữ đầy tớ của hắn.Hàn Chấn Dạ nhếc môi cười một tiếng,
tay vờn quanh nàng vùng eo nhỏ nhắn sau đó nhấc đi lên, kéo lấy áo da dê còn ươn ướt kia, khinh suất xé rách. Chỉ nghe đến mấy tiếng xé rách,
trong nháy mắt thân thể mỹ lệ mềm mại của nàng đã lỏa lồ dưới ánh mặt
trời, trên da thịt tuyết trắng có ánh sáng như màu hồng phấn màu, có thể làm cho huyết mạch nam nhân ngưng trệ .
Băng Nhi kinh hô một tiếng, hai tay che kín vùng đẫy đà đang trần truồng, cúi người dán lên bờm ngựa, muốn
tránh đi ánh mắt lợi hại của hắn, hơi chút che dấu than hình lòa lỗ của
mình. Đồng tử sâu đen Hắn bị dục vọng nhuộm càng trở nên sâu hơn ,chỉ bị hắn ngắm nhìn , toàn thân Băng Nhi không kìm lòng được mà run rẩy, cảm
giác được dũng khí trong cơ thể đang từ từ từ bị hút mất.
Hắn nhìn bộ dáng bất an của nàng, cánh
môi cười cười giương thành độ cong tàn nhẫn tà mị, đồng cúng thời hưởng
thụ sự bất an của nàng, cả người bởi vì thân thể mỹ lệ lỏa lồ trước mặt mà nóng lên. Hắn cơ hồ quên mất nàng mỹ lệ đến cỡ nào, bộ dáng run rẩy
kia thậm chí có thể kích thích ác quỷ đồng tình, nhưng tuyệt đối không
có được đồng tình của hắn.
“Nữ nô, lần này lại phải để ngươi thất
vọng, muốn xé rách ngươi không phải là đầu Hải Đông Thanh kia, mà là
ta.”Hàn Chấn Dạ hai chân kẹp lấy, bắt đầu giục ngựa chạy như điên lên.
Băng Nhi chấn kinh thở gấp một tiếng,
không dám đi suy tư hàm nghĩa trong lời nói của hắn. Nàng bị vây ở trên
lưng ngựa đang phi nhanh, không có lựa chọn nào khác phải tiến sát vào
thân thể cao lớn của hắn. Thân thể của nàng lạnh như băng, mà da thịt
của hắn thì hết sức nóng rực, tản ra nhiệt lực vô hạn.
Trên lưng ngựa hết sức xóc nảy, da thịt hai người thỉnh thoảng có tiếp xúc, hắn thủy chung vẫn lấy một loại ánh mắt lấp lánh có thể đốt cháy người khác ánh mắt ngó chừng nàng.
“Không nên… Ta sẽ hận ngươi, ta thật
có…”Băng Nhi thanh âm rất nhỏ, bất an cùng sợ hãi dâng lên ở trong lòng, nàng thống hận chính mình giờ phút này quá mềm yếu, lại không cách nào
kháng cự hắn. Dùng thân thể trao đổi tánh mạng toàn tộc, nàng sớm đã có
giác ngộ, nhưng khi hắn chân chính đến đây yêu cầu cái quyền lợi này,
lòng của nàng chính là không nhịn được mà đau đớn.
“Vậy thì hận đi! Ngươi cho rằng ta sẽ
quan tâm sao?”Môi của hắn vặn vẹo thành nụ cười châm chọc,trái tim của
hắn bởi vì thanh âm nhỏ nhẹ của nàng mà hiện lên một tia không đành
lòng, chẳng qua là sự không đành lòng kia rất nhanh bị cừu hận bao trùm
nhanh chóng biến mất. Hắn đối với chính mình cười lạnh, lại nhớ tới nàng vốn là đã quen ngụy trang. Hắn làm sao còn có thể còn đối với nàng động tình? Ban đầu gặp lại nàng, vốn không có tại chỗ đoạt tánh mạng của
nàng, cũng đã là trăm triệu không nên rồi .
Hắn cho là mình có thể không thèm quan
tâm mà chuẩn bị chơi đùa nàng, hung hăng mà thương tổn nàng, không nghĩ
tới kết quả tâm chính mình lại bị tiểu nữ nhân mỹ lệ này làm cho phiền
loạn, thậm chí còn hành động giết chết sứ giả.
Nữ đầy tớ này đối với hắn có ảnh hưởng, lại so với sự nguyện ý thừa nhận của hắn còn muốn sâu hơn …
“Nhớ lời ta từng nói qua, ta chính là
muốn dẫn ngươi tới nơi này, ở nơi hoang mạc không chừng mực này cùng
ngươi hoan ái một cuộc?”Hắn thấp tiếng lên tiếng, đưa mắt nhìn con ngươi bất an của nàng, lần nữa lấy thanh âm lạnh như băng nói: “Bây giờ ta
tính toán thực hiện lời hứa của ta, nhưng nữ nô của ta, sau khi ngươi
đâm ta một đao, ta lấy cam đoan nói với ngươi lần này không phải là một
cuộc hoan ái bình thường, mà là một cuộc hành hạ mà chính ngươi cũng
không cí cách nào tưởng tượng được …”
Hàn Chấn Dạ vô tình tuyên bố , phút
chốc kéo lấy tóc đen ươn ướt của nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, chế trụ
cằm của nàng. Hắn cúi đầu, hung ác hôn nàng, lưỡi chui vào giữa cánh môi non mềm, ở trong miệng của nàng tàn sát bừa bãi, mút lấy sự ngọt ngào
của nàng.
Hai tay ngăm đen bao trùm lên phần đẫy
đà trước ngực, xoa nắn đầu vú run rẩy, cho đến khi đầu vú non mềm đi đầu ngón tay của hắn mới giải phóng, tay của hắn tiếp tục đi xuống tìm
kiếm, cố ý giật xuống chiếc quần cụt thứ duy nhất che đậy thân thể của
nàng.
Nàng bởi vì lời nói của hắn mà co rúm
lại, trong lòng đau đớn càng lúc càng bén nhọn, khi hắn kịch liệt hôn
nàng, mắt của nàng giác lén lút rơi xuống nước mắt.
Hai tay vô lực như cũ che dấu trước
ngực, lại bị hắn đẩy ra, ở trên lưng ngựa xóc nảy, nàng bản năng mà vờn
quanh cái cổ cường tráng của hắn, duy trì tự thân thăng bằng. Nàng không muốn thừa nhận nụ hôn nóng bỏng kịch liệt của hắn, hơi thở phái nam
mãnh liệt thuộc về hắn đánh tới, nhiệt độ nóng rực kèm theo rõ ràng là
dục vọng, đem nàng vây quanh ở trong ngực của hắn…
Băng Nhi đau thương biết, nàng đã mất đường có thể trốn, Hàn Chấn Dạ sẽ hoàn toàn thi hành quyền lợi của hắn.