Tiếng trống từng trận, kèm theo phong
vũ cuồn cuộn, trên thân thể mềm mại chuông bạc loạn hưởng,
nghe tới rất
là dễ nghe. Ở đại sảnh Vương Cung thành Lâu Lan, nữ vương
Thương Nguyệt
thiết yến khoản đãi sử giả từ đường xa mà đến, sai người trải
lên thảm
hoa, trình lên các loại dưa và trái cây hiếm quý.
Ngồi trong đại sảnh chính là Thương
Nguyệt xinh đẹp, trên môi đỏ mọng hàm chứa nụ cười, như nhu
nhược không xương nằm ở trong ngực Hoàng Phủ Giác, còn tiện thể cầm lấy một con
đao nhỏ cắt lấy miếng thịt dê mới vừa nướng, từng miếng lại từng miếng uy
hiếp bắt hắn ăn, để cho hắn bồi bổ thân thể.
Người khách ngồi ở bên cạnh , xung
quanh có rất nhiều người hầu, chỉ có hắn thái độ vẫn thong
dong mà
thưởng thức thức ăn ngon cùng ca múa, người còn lại tất cả đều
thần sắc
mặt nghiêm trọng như trong một trận địa sẵn sàng nghênh đón
quân địch.
Trong đám người hầu, một người trong đó còn phẫn hận nhìn chằm
chằm Hàn Chấn Dạ, là chuyện huynh đệ lúc trước
bị đứt cổ tay mà ghi hận trong lòng,hắn nắm chặt tay trong
lòng bàn tay không biết ẩn dấu những thứ gì. Thân nhân của hắn hôm nay đang đau
đến
chết đi sống lại, mà tướng quân cuồng vọng Lâu Lan, lại có mỹ
nữ làm bạn bên cạnh, ở trên yến hội hưởng thụ thức ăn ngon ca múa hát , không
có
được nửa điểm trừng phạt.
Sứ giả tới đây là một nam nhân thông
minh, bởi vì suy nghĩ đến tình thế hai nước quyết định sẽ bỏ
qua chuyện
cũ. Nhưng người hầu hắn, vô luận như thế nào cũng nhẫn không
được oán
khí dưới họng này.
“Nữ vương, về phương diện ký kết hiệp
nghị, ngươi phải thêm phần thương nghị.”Sứ giả nâng chén rượu
hướng về
phía Thương Nguyệt nói, nụ cười không đồng nhất với ánh mắt,
nhìn thẳng
Thương Nguyệt nằm trên giường êm, đối với nữ nhân mỹ lệ cùng
lớn mật
này cũng để lại ấn tượng sâu đậm.
Hắn lần này tới ,trên danh nghĩa là vì
ký kết hiệp nghị hòa bình, trên thực tế là đánh giá khả năng
của Thương
Nguyệt. Mấy ngày nay ở trên bàn đàm phán, hắn ngoài mặt ôn
hòa có lễ,
trên thực tế là đang tiến sát từng bước, thậm chí đem quốc
thổ Lâu Lan
nhét vào biên giới Nguy Tu, muốn nhìn thử phản ứng Thương
Nguyệt. Mà
Thương Nguyệt chẳng qua chỉ là cười nhạt không nói, hoàn toàn
coi việc
này không đáng lo, lúc đàm phán đều là không yên lòng, mỗi lần
không che dấu chút nào mà vội vã kết thúc , cùng trong lúc này lại chỉ biết đến
nam sủng .
Nữ nhân như vậy tại sao có thể đủ sức
thống lĩnh một quốc gia?Hắn ở trong lòng cười lạnh. Tính
toán chỉ cần
Nguy Tu đưa binh tấn công, Lâu Lan sợ không có nửa điểm năng
lực phản
kháng, chỉ có thể trở thành vật trong túi hắn.
Thương Nguyệt khoát tay áo, cười vô hạn kiều mỵ, chẳng qua
là sự kiều mỵ trong mắt còn có mấy phần tia sáng.
Người bình thường cũng chỉ nhìn thấy bộ dáng thường ngày của
nàng mà
quên hàm nghĩa ở dưới nụ cười này.
“Những thứ chuyện đáng ghét kia, hôm
nay cũng đừng nhắc lại , Nguy Tu Vương ,ngài hôm nay chỉ cần
thật tốt
hưởng thụ chiêu đãi của ta là được”Nàng sai nữ quan bên cạnh
đem tới
loại dưa mới mang tới trước mặt sứ giả, rồi sau đó quay đầu
lại, giống
như là hoàn toàn đem hắn vứt ra phía sau, niềm vui thú
chuyên tâm duy
nhất chính là hưởng thụ việc đem thịt dê uy hiếp đến trong
miệng Hoàng
Phủ Giác.
Nàng mỉm cười, rất thích nhìn vẻ mặt
không được tự nhiên của Hoàng Phủ Giác, thỉnh thoảng giống
như là con
mèo, môi đỏ mọng đụng lên cái cổ cường tráng của hắn mà cọ
sát, không
thèm để ý chút đến ánh mắt của bất kì người nào bên cạnh.
Hoàng Phủ Giác trên mặt thần sắc lúng
túng như cũ, nhận mệnh mà ăn, đã sớm buông tha cho ý niệm phản
kháng
trong đầu. Thỉnh thoảng, ánh mắt ai oán của hắn nhìn về phía
Hàn Chấn Dạ ở dưới bữa tiệc , mong đợi Hàn Chấn Dạ có thể mở lòng từ bi, mau chút
mà cứu giúp hắn đưa trở về Trung Nguyên.
Chẳng qua là Hàn Chấn Dạ chưa từng
ngẩng đầu liếc hắn một cái, đang lúc bữa tiệc khuôn mặt vẫn
thủy chung
không chút thay đổi, chỉ trầm mặc uống rượu, ngồi bên cạnh
là Sương nhi
hết sức mỹ lệ. Mặc dù bên cạnh ngồi là mỹ nữ, ánh mắt của hắn
lại không
nhìn thấy chút mừng rỡ. Mấy ngày qua Sương nhi thủy chung ở
cùng bên
cạnh hắn, ôn nhu thuần phục động lòng người mà hầu hạ hắn .
Thương Nguyệt thần bí màcười một tiếng, nhìn Sương nhi trẻ
tuổi hồn nhiên không chút ý thực được trong lòng Hàn Chấn Dạ đang bão táp phập
phồng , chỉ biết vô tội nếm các hương vị ngọt ngào của trái cây. Cô bé kia là
ái nữ của uy viễn tướng quân sao, muội
muội của Băng Nhi, cử động lúc này của Hàn Chấn Dạ cũng
không khó suy
đoán lắm , nhìn hắn ở trong mắt Thương Nguyệt chỉ cảm thấy hết
sức thú
vị.
“Dạ nhi, mấy ngày nay thường nhìn thấy ngươi cùng cô gái như
oa nhi(trẻ con) này như hình với bóng, ngược lại không nhìn thấy nữ nô kia,
ngươi đem
nàng đưa đi nơi nào rồi?”Nàng cố ý hỏi, lại lơ đảng đem một
khối thịt dê đưa vào trong miệng Hoàng Phủ Giác, còn kiều mỵ mà liếm láp phần
nước
thịt thừa (mất vệ sinh quá ).
Hàn Chấn Dạ ánh mắt run lên, không có nhìn về phía Thương
Nguyệt.”Là đầy tớ,vẫn là nên đợi ở chỗ đầy tớ.”Hắn lạnh lùng nói.
“Là sao? Nghe khẩu khí này của ngươi,
giống như là đối với nàng đã mệt mỏi vậy. Ngày hôm nay trong
điện rất
náo nhiệt, cũng nên đem nàng gọi tới hầu hạ ngươi không phải
sao?”Thương Nguyệt cố ý nói, phất tay để cho nữ quan bên cạnh đi gọi Băng Nhi tới
. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Hàn Chấn Dạ, nụ cười của nàng có chút ác ý.
Đứa nhỏ này mặc dù thông minh, nhưng mà tính tình cũng rất cứng
rắn! dùng lý trí ở trước mặt tình yêu cũng là
vô dụng. Muốn tới khi nào hắn mới bằng lòng thừa nhận đối với
Băng Nhi
là si mê từ lâu đây? Nhìn hai người yêu say đắm lại khổ cực
như vậy,
người bên cạnh cũng cảm thấy khó chịu!
Màn che bên cạnh đại sảnh tách ra, Băng Nhi chậm chạp tiến
lên, trong tay đang cầm đĩa thức ăn ngon miệng.
Sắc mặt của nàng tái nhợt giống như là
đang ở trên đỉnh núi quanh năm chỉ có tuyết không thay đổi,
ánh mắt vội
vàng quét qua đại sảnh, nhìn thấy Hàn Chấn Dạ cùng Sương nhi
thân mật
ngồi cùng nhau, trong lòng của nàng chấn động, bị tình cảnh
này đâm bị
thương đôi mắt, cũng đã chết tâm.
“Băng Nhi tỷ tỷ.”Sương nhi khẽ gọi ,
không kìm được vui mừng mà lộ ra, muốn tiến lên nắm lấy tay
Băng Nhi kéo tới . Mới vừa vặn đứng lên, bên hông lại đột nhiên căng thẳng ,
nàng
kinh hô một tiếng, ở trước ánh mắt của mọi người bị Hàn Chấn
Dạ kéo vào
trong ngực.
Băng Nhi đối mặt với muội muội hân
hoan, chỉ có thể lấy nụ cười cứng ngắc đối lại. Nhìn cử chỉ
hai người,
nàng chỉ cắn chặt răng, chống cự lại đau đớn trong lòng,
nhưng chức
trách nữ nô chỉ có thể cầm thức ăn đi tới bên cạnh bàn Hàn
Chấn Dạ, lấy
tốc độ chậm chạp nhất đem thức ăn để xuống.
Mấy ngày nay tới nàng không ngừng nghe được tin đồn, mà những
thứ kia tin đồn hoàn toàn đả thương tâm của nàng.
Hàn Chấn Dạ thật sự đem Sương nhi dẫn
vào trong phủ tướng quân, nghe nói vạn phần sủng ái, ban đêm
cũng sẽ
thượng Sương nhi nơi đó, hàng đêm như thế, căn bản không thể
rời bỏ
Sương nhi. Mới đầu, tức giận ở trong ngực nàng sôi trào. Từ
từ, những
thứ tâm tình kia lắng đọng biến thành sự ghen tỵ , lúc đó
nàng mới kinh
ngạc phát hiện mình đang ghen tỵ với muội muội của mình. Sau
mấy ngày
mấy đêm, trong lòng của nàng chỉ còn lại có tuyệt vọng, đau
đớn đem nàng hành hạ đến thật khó chịu.
Ban đêm nàng lăn lộn khó ngủ,trong ngực thật đau, im lặng mà
nhìn bầu trời đêm đến trời sáng. Nàng không cách
nào không nghĩ tới, hắn sẽ đối với Sương nhi như thế nào.
Hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ nàng,
vĩnh viễn chỉ có lấy hận ý hành hạ nàng. Hắn sẽ không tin tưởng,
thật ra là thật sâu trong lòng nàng đã yêu hắn say đắm…
“Băng Nhi!”Hắn nổi giận gầm lên một
tiếng, bổ nhào bước lên, vừa lúc tiếp được thân thể đã mềm
nhũn của
nàng, chén rượu rơi trên mặt đất đập nát. Thanh âm cực lớn
lay động ở
trong đại sảnh, rung chuyển ở chỗ mỗi người.
Đại sảnh vũ nương khiêu vũ đã dừng, không khí khoái trá lúc
trước đã bị quét sạch, mọi người toàn thân đều bất động.
“Mang nước lại đây ! Mau!”Hàn Chấn Dạ
ôm lấy Băng Nhi, lớn tiếng rống lên , hai tay ôm lấy nàng thật
chặt, sợ
chính mình ôm không đủ sức, nàng sẽ cứ thế mà chết đi. Thân
thể của nàng đang nhanh chóng chuyển sang lạnh lẽo, độc tố ăn mòn thần trí
nàng, hắn kiếp này chưa bao giờ sợ hãi đến như thế.
Băng Nhi càng không ngừng nôn mửa, còn
phun cả máu tươi, yếu ớt nằm ở trong lòng ngực của hắn thở dốc
. Nàng
đau quá, đau quá, màu đen âm u đang bao quanh lấy thân thể của
nàng, như muốn hút nàng vào sâu trong hố đen, mà hắn hết lần này tới lần khác
ôm
chặt lấy nàng điên cuồng gào thét, dùng hết khí lực gọi tên
nàng, không
chịu để cho nàng bất tỉnh.
Hắn vì sao còn không chịu buông tha cho nàng? Muốn nàng sống,
chả lẽ lại là muốn tiếp tục hành hạ nàng sao?
Hắn lo lắng cầm lấy nước rót mạnh vào
miệng của nàng, mà nàng vẫn không chịu nuốt xuống, dạ dày một
trận quặn
đau, nước kèm theo một lượng máu tươi bị nôn ra ngoài.
“Băng Nhi, tỉnh lại! Không cho ngươi
nhắm mắt lại, có nghe thấy hay không? “Hắn kịch liệt quát
lên, sắc mặt
càng trở nên tái nhợt giống nàng. Trong lòng sự sợ hãi lần nữa
nổi lên
,đây chính là nổi đau đớn hắn từng trải qua.
Hắn lấy tay đè chặt trước ngực nàng,
lấy lòng bàn tay bảo vệ tâm mạch của nàng, rót khí vào cuồn
cuộn không
dứt, chỉ cầu vì thế mà hắn có thể kéo dài tánh mạng cho
nàng, không một
chút phát hiện bàn tay đè trên ngực nàng khẽ run .
Sương nhi ở một bên khóc lóc, hoàn toàn không biết phải làm
sao, không rõ tỷ tỷ nàng tại sao đột nhiên làm ra
loại chuyện đáng sợ như vậy .
Nghe thấy thanh âm khóc lóc của Sương
nhi, Băng Nhi nhẹ khẽ thở dài một hơi, suy yếu lắc đầu, nước
mắt không
thể khống chế được mà rơi xuống trên gò má phấn tuyết trắng.”Đừng…
Hàn
Chấn Dạ, ngươi bỏ qua cho ta đi… Ta mệt mỏi quá ,mệt mỏi quá
…”Hắn không phải là đã chán ghét nàng sao? Hắn không phải là đã có Sương nhi
sao?
Băng Nhi thống khổ nhắm mắt lại, cái
chết đã liền kề, nàng cũng không rõ trong lòng mình nhớ đến
cái gì , vì
sao vẫn quan tâm đến hắn, hắn đã có Sương nhi , những người
đó còn nói
hắn hàng đêm cũng không thể rời bỏ Sương nhi…
Lệ quang(nước mắt) mông lung trong tầm
mắt, ngoài ý muốn nàng lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng trên
khuôn mặt của
hắn ; bên trong đôi mắt đen không còn nửa phần tĩnh táo, chỉ
còn lại sự
điên cuồng thuần túy, giống như là hắn vạn phần quan tâm
nàng, không nỡ
để nàng chết đi… Nàng thật hoài nghi mọi việc trước mắt đây,
hay đây
chẳng qua là do nàng bị độc tố hành hạ mà sinh ra ảo giác. Hắn
vẫn luôn
là tĩnh táo ngạo nghễ nắm lấy tâm của nàng sau đó tàn nhẫn
mà bóp nát,
sao lại có thể hiện ra vẻ mặt tuyệt vọng như vậy ?
“Ta không cho ngươi chết! Tỉnh táo
lại!”Hàn Chấn Dạ hét lên giống như dã thú bị thương gầm
thét. Nàng không thể chết được! Hắn không cho nàng chết!
Thương Nguyệt đứng dậy, trên mặt mỹ lệ
ngưng trọng, có uy nghiêm làm người ta kính sợ. Nàng sai bảo
người hầu
đang không biết làm sao.
“Đi lấy tuyết liên ngàn năm ta đặt ở
trong hầm tuyết, thần y ban đầu tiến cống đã nói, tuyết liên
(hoa sen)
kia có thể trị bách độc.”Đây chính là linh dược thượng hạng,
những năm
này nàng còn không nỡ sử dụng.
Sứ giả Nguy Tu đứng ở trong góc kia run rẩy lui về phía sau,
sắc mặt hết sức tái nhợt, chỉ là người có ánh mắt
sắc bén sớm đã nhìn ra vẻ mặt của hắn rất khác thường. Một
châm bạc
phóng tới, vừa vặn trúng chân của hắn , hắn hai chân tê rần,
chỉ có thể
quỳ xuống.
Hoàng Phủ Giác nheo mắt lại, trên tay
vuốt vuốt một … châm bạc khác .”Uy! Người này vẻ mặt có chút
không đúng, khi nãy còn đứng ở bên cạnh cái bàn một hồi lâu, tám phần cùng chén
độc kia có quan hệ.”Trên mặt hắn nghiêm lại .” Giải dược kia giao ra đây,
nói không chừng còn có thể lưu toàn thây cho ngươi.”
Nam nhân quỳ trên mặt đất bắt đầu run
rẩy, nhận thấy được ánh mắt của mọi người rơi vào người hắn.
Hắn ngẩng
đầu lên nhìn chủ nhân, tìm kiếm một đường sinh cơ(đường sống
). Hắn bắt
đầu hối hận đã tùy tiện hành động, hơn nữa là hận Băng Nhi
đã làm hư cả
mưu kế. Nếu không phải vì nữ nô kia, Hàn Chấn Dạ bây giờ đã
sớm vì uống
rượu độc mà chết đi rồi .
“Vương, hắn làm huynh trưởng ta gãy cổ
tay, ta chỉ ăn miếng trả miếng.”Hắn kêu lên , bởi vì cảm nhận
được ánh
mắt tràn đầy sát ý mà run rẩy.
Người kia ngay cả chân mày cũng không
nhúc nhích, đạm mạc nhìn thuộc hạ, một hồi lâu sau mới đưa
ánh mắt
chuyển hướng vào Thương Nguyệt.
“Nữ vương, xin tha thứ cho cận thần của ta đã mạo phạm Hàn
tướng quân, vì bồi tội, ta nguyện ý đem người này
cống nộp tùy nước Lâu Lan xử trí.”Đại cục làm trọng, hắn đến
đây là vì
đại sự lãnh thổ một nước, trong lòng cũng không có nửa phần
lòng dạ đàn
bà, ở sự cố phát sinh, hắn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn,
không có vươn
ra viện thủ.
Thương Nguyệt cười nhạt, biểu hiện bình tĩnh.”Khó được nguy
tu Vương ngài biết thân thể to lớn, Thương Nguyệt ở chỗ này tạ ơn.”Ôm lấy Băng
Nhi Hàn Chấn Dạ đã không
thể đợi chờ thêm, sau khi xác định người nọ hạ độc, hai
tròng mắt của
hắn giận dữ trừng lớn , hung ác như một mãnh thú, hận không
dùng ánh mắt đem đối phương bầm thây vạn đoạn.
Băng Nhi ở trong lòng ngực của hắn vẫn
nhắm chặt hai mắt, sắc mặt xám trắng đáng sợ, đau nhức trong
cơ thể đã
làm sự hỗn loạn rù rì biến thành những âm thanh rên rỉ , những
thứ thanh âm kia nghe vào lỗ tai hắn, làm cho tim của hắn đau đến cực điểm.
Biết không có cửa cầu xin, người nọ
kịch liệt run rẩy cắn chặt răng, bả vai nhô lên nhìn chằm chằm
vào Hàn
Chấn Dạ.”Ta đã muốn dùng độc lấy tánh mạng của ngươi, trên
người làm sao lại mang theo giải dược. Ngươi rất coi trọng nữ nô này sao? Vậy
thì
thật là tốt, nay lấy một mạng của nữ đày tớ này, đổi lại một
đôi tay của huynh đệ ta.”
Lời của hắn còn không có nói xong, trong không trung đã có một
tia lam quang chợt lóe, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.
Hàn Chấn Dạ đưa kiếm rồng ngưng tụ
thành một vòng kiếm sóng, cắt qua cổ của hắn. Miệng của hắn
hé mở, đầu
tiên là phun ra máu tươi, tiếp theo cổ hắn bị gập lại, phần
đầu dính máu tươi nằm lăn lốc trên mặt đất , hai mắt vẫn trừng thật to. Vì báo
thù,
ngay cả một mạng cũng muốn bối thường sao.(èo ghê quá )
“Tay chân ngươi cũng quá mau, biết hắn
không mang giải dược, lại lập tức chém hắn, người không nghĩ
tới có thể
lưu người này còn sống ép hỏi ra giải dược sao?”Hoàng Phủ
Giác cau mày
nói, gọn gàng tiến lên, lòng cũng như lửa đốt mà chỉ có thể ở
một bên
nhìn. Hắn cũng không dám tưởng tượng, nếu mà Băng Nhi thật
đã chết rồi,
Hàn Chấn Dạ không biết sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đây.
“Không cần giải dược , Băng Nhi vẫn có
thể cứu được trở lại.”Thương Nguyệt định liệu nói trước, nhận
lấy chén
gỗ người hầu đưa tới, đi tới bên cạnh Hàn Chấn Dạ, vỗ nhẹ bờ
vai của
hắn.”Đem chén thuốc này giúp nàng uống hết , đừng nóng lòng,
cẩn thận
nghẹn nàng.” nước Lâu Lan chỗ đầu mối giao thông then chốt,
so với các
quốc gia thì có nhiều dược liệu quý hiếm đầy đủ, cộng thêm
trong thành
sinh ra rất nhiều cây cỏ, vốn là thuốc giải độc hay.
Ngàn năm tuyết liên bị nấu thành một
chén thuốc, là một loại cây cỏ thuộc loại giải độc trân quý,
chén canh
thuốc này nếu không giải được độc trong cơ thể Băng Nhi, thì
trên cõi
đời này đại khái cũng không có một loại thuốc nào có thể cứu
được nàng.
Hàn Chấn Dạ cầm lấy chén gỗ, tiến tới
bên môi của nàng, vội vàng giúp nàng uống xong. Tay của hắn
đang run,
chén thuốc chồng chềnh ra chút ít, rơi ở trên y phục của
nàng.”Uống
vào.”Thanh âm của hắn khàn khàn, ngữ điệu không yên, một
lòng muốn đem
chén thuốc đổ vào trong miệng của nàng.
Hết lần này tới lần khác Băng Nhi đóng
chặt môi lại, cắn chặt răng không chịu mở miệng. Nàng vẫn bị
độc rượu
giày vò lấy, nhưng cố chấp không chịu uống chén thuốc vào.
Hàn Chấn Dạ
nghiến răng nghiến lợi, cạy mở hàm răng của nàng, đem chén gỗ
chống đỡ ở bên mép của nàng, đem chén thuốc rót vào từng chút một …
“Ân…”Một tiếng ho khan kịch liệt, chén
thuốc còn không có nuốt xuống, đã bị Băng Nhi nôn hết ra
ngoài. Nàng
không chịu nuốt vào chén thuốc giải độc này. Nàng càng lúc
càng suy yếu, nhưng cuối cùng vẫn liều mạng một hơi phun ra hết chỗ thuốc có thể
cứu
tính mạng của nàng.
Hàn Chấn Dạ thân hình cao lớn đầu tiên
là cứng ngắc, tiếp theo vô Pháp Khắc chế mà run rẩy, bởi vì nàng
trên
mặt tái nhợt hiện lên thần sắc kiên quyết mà kinh tâm động
phách. Khi
hắn lần nữa đưa chén gỗ lên, nàng bắt đầu quay đầu, thậm chí
nhắm chặt
mắt lại, cự tuyệt tiếp nhận sự cứu vớt của hắn.
Hắn vẫn không chịu buông tha nàng, càng không khả năng đối với
nàng có tình cảm gì, sinh không thể yêu…
“Băng Nhi! Hé miệng, đem cái này uống
vào!”Hắn kêu thống lên , bởi vì nàng cự sinh mà tâm hoảng ý
loạn. Tại
sao rõ ràng có cơ hội được cứu thoát, nàng càng muốn hướng tới
nơi tử
thần mà đi?
“Băng Nhi tỷ tỷ, van cầu ngươi đừng như vậy, đem chén thuốc
uống vào, cha mẹ còn đang chờ ngươi trở về.”Sương
nhi buồn bã khóc quỳ ở một bên, không biết làm sao chỉ có thể
nắm lấy
bàn tay mềm yếu của Băng Nhi.
Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ, xuyên
thấu vào trong đầu đau đớn của Băng Nhi, nàng thở gấp ra một
hơi, đau
đến càng thêm nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng đều giống như
có lửa thiêu
đốt. Đúng vậy, cha mẹ còn đang chờ nàng, nàng nếu vì ích kỷ
mà đã chết,
Hàn Chấn Dạđối với thân tộc nàng sẽ gây ra chuyện gì đây
?“Đem thuốc uống vào. ” Hắn chăm chú
nhìn nàng, vẻ mặt hắn rất đáng sợ, hai mắt đỏ bừng, cùng bộ
dáng tĩnh
táo thường ngày cách xa vạn dặm. Chén thuốc còn thừa rất nhiều,
tay của
hắn cũng bắt đầu run rất lợi hại.
Nàng khó chịu mà thở, khó khăn mở
miệng.”Đáp ứng ta một chuyện, ta liền uống xong… Những thuốc
kia…”Nàng
nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, quyết định lấy cái chết
của mình
bức bách hắn .
“Nói!”Hắn gầm nhẹ nói, nâng lên khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng . Chỉ cần nàng nguyện ý uống xong chỗ
thuốc này,
hắn có thể đáp ứng nàng bất cứ chuyện gì, coi như là nàng muốn
làm nữ
vương Lâu Lan, hắn cũng có thể vì nàng điều binh phản bội,
đem Thương
Nguyệt kéo xuống vương tọa.
Ở trước giờ phút sinh tử này, hắn mới
hiểu rõ ràng trên cõi đời này không có người nào quan trọng
hơn nàng.
Trong phút chốc này hắn mới hiểu được, đây chính là nguyên
nhân hắn
không cách nào giết chết nàng, hắn thật ra thì đã yêu tiểu nữ
nhân đã
từng ám sát hắn này rồi !
“Một mạng chống đỡ một mạng, ta đem
mạng còn lại cho ngươi …”Nàng khó khăn nói, nhìn thẳng vào mắt
của
hắn.”Hàn Chấn Dạ, bỏ qua cho ta, bỏ qua cho thân nhân của
ta… Từ đó về
sau, chúng ta không bao giờ … thiếu cùng nữa…”Nàng đã dâng
lên thân thể
cho hắn, uống vào chỗ độc đó, điều này cũng là đủ rồi.
“Ta đáp ứng ngươi.”Hàn Chấn Dạ vội vàng nói, không có có tâm
tư ngẫm nghĩ hàm nghĩa trong lời nói của nàng.
Băng Nhi thở ra một hơi, mềm yếu nhắm
mắt lại, giống như là đã tiêu hao hết sức lực còn sót lại,
thậm chí còn
không có khí lực há mồm nuốt chén thuốc vào. Nàng cắn chặc
hàm răng rốt
cục buông ra, cánh môi cũng khẽ mở ra, hơi thở mong manh.
Hàn Chấn Dạ ngửa đầu đem thuốc trong
chén gỗ uống một hơi cạn sạch, cúi đầu bao trùm lấy đôi môi
của nàng,
đem lượng thuốc từ trong miệng mình rót vào trong miệng của
nàng, làm
cho nàng đến một giọt nước cũng không thể lọt xuống mà uống
hết, lấy
hành động này tuyên bố đối với nàng chínhlà coi trọng. Hắn
ôm nàng vào
thật chặt, xác định nàng còn chưa chết. Chén thuốc đã nhanh
chóng phát
huy tác dụng, chân mày nàng bởi vì thống khổ nhíu chặt lúc
này đã giãn
ra, hơi thở từ từ trở nên vững vàng, lúc này mới thật sâu
chìm vào giấc
ngủ trong lồng ngực của hắn.
Cho đến khi xác định nàng đã bình yên
vô sự, thần kinh căng thẳng của hắn lúc này mới có thể thư
giãn, khí lực chống đỡ toàn thân đột nhiên biến mất, hắn run rẩy ngã ngồi dưới
đất
nhưng vẫn ôm chặc lấy nàng.
Vì bảo vệ tâm mạch của nàng, hắn hao
tổn đi quá nhiều chân khí, một người hầu muốn tiến tới nhận
lấy Băng Nhi đang hôn mê, hắn vẫn không chịu buông tay.
“Vẫn không chịu buông ra sao, muốn để
cho Băng Nhi ở nơi đó nghỉ ngơi sao!”Thương Nguyệt ra mặt
nói, ý bảo
người hầu tiến lên ôm lấy Băng Nhi. Đôi nam nữ này cũng thiệt
là, một
cuộc tình say đắm lại biến thành chuyện tình kinh thiên động
địa, lại
còn muốn chết, nghe lời mới vừa nói của Băng Nhi , Thương
Nguyệt đoán
hai người này chỉ sợ còn không có tra tấn lẫn nhau nữa thôi
.
Không nhanh đem chuyện của hai người
bướng bỉnh này xử lý cho thỏa đáng, Lâu Lan khẳng định gà
chó không yên. Thương Nguyệt hai hàng lông mày nhíu vào, trong đầu đã có chú ý.
“Cũng đã đem người nữ nô kia làm cho
sống không bằng chết, ngươi lại muốn đem nàng cứu về, đã muốn
tính toán
xử lý thế nào đây?”Thương Nguyệt dò hỏi, một đôi mắt hạnh
ngó chừng Hàn
Chấn Dạ.
“Nàng là nữ nô của ta, chính ta sẽ có
cách xử lý.”Hàn Chấn Dạ lạnh lùng trả lời, thân hình cao lớn
đi ra
ngoài, không có tâm trạng nào cùng Thương Nguyệt nói chuyện,
đứng dậy đi qua nhìn Băng Nhi .
Vẫn chưa biết nàng uống phải độc tố gì, hắn sợ hãi nàng vẫn
không thoát khỏi hiểm nguy. Trước mắt này hắn muốn
bảo vệ ở bên cạnh nàng, đợi chờ nàng thanh tĩnh.
Giờ phút này trong đầu một mảnh hỗn
loạn, hắn thậm chí không cách nào xác định, sau khi nàng
thanh tĩnh lại
sẽ nói gì với nàng. Hắn chẳng qua là biết rõ, đời này kiếp
này, hắn sẽ
không cho phép Băng Nhi rời bỏ hắn.
Nhìn thân ảnh Hàn Chấn Dạ đã đi xa,
Thương Nguyệt như có điều suy nghĩ gì ,trên đôi môi đỏ mọng
của hiện lên ý cười.”Đứa nhỏ này quá là không ngoan .”Nàng lẩm bẩm nói, nhu nhược
vô lực dựa vào trong lồng ngực Hoàng Phủ Giác. Muốn chuyện này sáng tỏ vẫn nên
hạ thuốc mới được.
Hoàng Phủ Giác cúi đầu nhìn thấy nụ
cười của nàng, thân thể to lớn không nhịn được mà rùng mình.
Cùng Thương Nguyệt chung đụng cũng đã lâu, hắn phát hiện nữ nhân này thật không
đơn giản, lần trước nàng lộ ra nụ cười như thế, đã làm hắn mệt mỏi suốt cả
đêm, sau ngay cả Thạch Mặc cũng nhìn ra hắn tiều tụy. Yên lặng
mà nấu
súp bổ để cho hắn uống…
“Ta không thích nụ cười của ngươi.”Hắn bất an nói, hoài nghi
người nào lại vừa gặp phải tai ương.
Thương Nguyệt ngẩng đầu lên, vô tội mở trừng hai mắt.”Không
thích nụ cười của ta? Giác đệ, vậy ngươi cũng là
nói một chút, ngươi yêu thích chỗ nào của ta a?”Nàng cười đến
kiều mỵ
diễm lệ, một lần nữa lại đem Hoàng Phủ Giác đẩy mạnh nằm
trên thảm, ra
lệnh vũ nương tiếp tục ca múa, phảng phất tựa như không có
chuyện gì vẫn tiếp tục hưởng lạc.
Không có ai phát hiện, bên trong mắt hạnh mỹ lệ của nàng,
lóe ra quỷ dị quang mang.