Lâu Rồi Không Gặp

Chương 50: Chương 50: Chương 51




Sau khi Trình Dịch Hòa nhận được điện thoại không tới mười phút đã chạy tới, lúc chạy vào phòng đầu tiên chạm mặt với Nhan Cận.

Trình Dịch Hòa ngạc nhiên nói: “Nhan tổng?”

Nhan Cận cũng rất kinh ngạc: “Trình luật sư?”

Hai người nhìn nhau mấy giây, Trình Dịch Hòa: “Sau này trò chuyện tiếp.”

Nhan Cận chỉ chỉ vào trong phòng, Trình Dịch Hòa đi tới cửa, thấy Trình Lâm đang rất sợ hãi vội bước nhanh tới, nửa quỳ bên người Trình Lâm ôm lấy cậu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Khi nãy Trình Lâm yên lặng rơi nước mắt, lúc nhìn thấy Trình Dịch Hòa, thì ký ức mù mịt bất kham từ lâu ẩn chứa trong đáy lòng nháy mắt trôi xa, rốt cục không nhịn được cao giọng khóc lên: “Có người… Có người kéo em vào thang máy…”

Trình Lâm nói rất nhanh bị sặc nước miếng, ho khan nói không ra lời, Trình Dịch Hòa đã hiểu chuyện gì xảy ra, ôn nhu nói: “Không có chuyện gì, không sợ, anh đánh chết tên đó, có được hay không?”

“Không được, em không muốn anh ngồi tù.” Trình Lâm càng sợ hơn, nắm thật chặc cánh tay Trình Dịch Hòa, thậm chí ngón tay bấu chặt vào trong bắp thịt Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa ôm chặt Trình Lâm vào trong lồng ngực, nói: “Được, vậy thì không đánh, em cũng đừng khóc.”

Trình Lâm khóc thút thít một hồi mới có thể nói ra một câu đầy đủ: “Nhưng em không muốn đi làm, làm sao bây giờ?”

“Không làm thì không làm, không có gì phải lo.” Trình Dịch Hòa lau nước mắt cho Trình Lâm, thấp giọng an ủi hồi lâu Trình Lâm mới từ từ bình tĩnh lại.

Nhan Cận rất tự trách, nói: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên mang người lung ta lung tung đến đây.”

Trình Dịch Hòa đỡ Trình Lâm đứng lên, đối với sự xin lỗi của y cũng không có thái độ gì, nhàn nhạt nói: “Tôi dẫn em ấy trở về trước.”

Nhan Cận nghiêng người nhường đường cho họ ra cửa.

Trình Dịch Hòa muốn ôm ngang Trình Lâm, Trình Lâm thấp giọng nói: “Em muốn tự mình đi.”

Trình Dịch Hòa ôm chặt Trình Lâm vào trong ngực, bàn tay của anh nắm chặt vai đơn bạc của Trình Lâm, Nhan Cận nhìn thấy trên tay Trình Dịch Hòa có đeo nhẫn giống hệt của Trình Lâm, Nhan Cận nói: “Khi đó cậu không muốn tiếp nhận ….”

Trình Dịch Hòa bỗng nhiên liếc nhìn như là muốn nhắc nhở Nhan Cận, Nhan Cận lập tức chuyển sang đề tài khác: “Không nghĩ trở lại nghề cũ thật là đáng tiếc.”

Trình Dịch Hòa nói: “Cám ơn Nhan tổng nâng đỡ, tôi rất hài lòng cuộc sống bây giờ. Xin chào.”

Nhan Cận gật gật đầu, nhìn bóng lưng của bọn họ hoàn toàn biến mất, mới thu hồi ánh mắt.

Trình Lâm bị kinh hãi, mãi đến khi trở về nhà cũng còn sững sờ, phản ứng gì cũng chậm hơn nửa nhịp, Trình Dịch Hòa đem thuốc an thần mà Trình Lâm uống lúc trước pha vào nước trái cây đút cho cậu uống. Sau khi uống thuốc Trình Lâm hôn hôn trầm trầm ngủ thiếp đi.

Một bên khác, Nhan Cận về tới tổng bộ Nhan thị xử lý xong công việc, sau đó thì cùng với đối tác bàn chuyện làm ăn. Công việc xong xuôi trợ lý mới đưa tư liệu của Trình Lâm giao cho Nhan Cận.

Nhan Cận ngồi phía sau bàn làm việc, chờ trợ lý đóng cửa rời đi y mới lật ra một xấp giấy không dày lắm, y xem không nhanh cũng không chậm, từng chữ đều xem tỉ mỉ, thế nhưng khi xem đến cuối thì Nhan Cận nhếch môi, sắc mặt rất khó coi. Sau đó đem tài liệu trong tay quăng mạnh xuống bàn làm việc!

Đã lâu Nhan Cận không tức giận như vậy, y xả lỏng cà vạt, hô hấp mấy lần, sau đó lấy điện thoại riêng bấm một dãy số, lạnh lẽo nói: “Người hôm nay từ Ngọc Cận Sơn Trang đưa đến bệnh viện, sau này cũng không cần xuất viện.”

Mới vừa để điện thoại xuống, cửa phòng làm việc lần thứ hai bị đẩy ra, một giọng nam réo rắt êm tai ngả ngớn nói: “Nhá, Nhan đại tổng tài sao lại tức giận như thế?”

Đôi mắt Nhan Cận như đao, lạnh lùng nhìn chằm chằm người không mời mà tới.

Nếu như người khác thấy dáng vẻ Nhan Cận như thế này sẽ sớm bị dọa mà câm như hến, nhưng người thiếu niên mặt như hoa đào này trái lại tao nhã đi về phía trước, tự nhiên ngồi ở trên bàn làm việc rộng lớn của Nhan Cận, một đôi mắt sáng như sao, tủm tỉm nhìn Nhan Cận, nói: “Anh của em thật là đa tình, vì một cậu trai trẻ mới gặp mặt mà khiến người sống thành người chết.”

“Nhan Ngọc.” Giọng nói Nhan Cận đầy nghiêm khắc.

Nhan Ngọc sững sờ, nhất thời ngồi ngay ngắn, thu hồi nụ cười trên mặt: “Làm sao?”

Nhan Cận lạnh lùng nhìn Nhan Ngọc hồi lâu, mới nói: “Em biết anh, Tiểu Ngọc luôn là đường biên ngang của anh, đừng chọc đến anh, em cũng sẽ như vậy.”

Nhan Ngọc oan ức chu miệng, vòng qua bàn làm việc, khóa ngồi ở trên đùi Nhan Cận, ngón tay lôi kéo caravat Nhan Cận, nói: “Em chỉ đùa một chút mà anh lại hung dữ với em như vậy, hơn nữa DNA cái gì cũng còn chưa xét nghiệm, anh liền xác định như vậy?”

Sắc mặt Nhan Cận căng thẳng hòa hoãn mấy phần: “Không cần xét nghiệm anh cũng biết, lần đầu tiên nhìn thấy em ấy anh liền trong cõi u minh cảm ứng được, em ấy chính là Tiểu Ngọc chân chính của anh.”

Nhan Ngọc rầu rĩ ừ một tiếng.

Nhan Cận nhận ra được Nhan Ngọc không vui, nhẹ vỗ về hai má non mềm của cậu, nói: “Em ấy trở về, cũng sẽ không đổi biến cái gì, em vẫn là em.”

Nhan Ngọc chán nản nói: “Nhưng anh sẽ thích cậu ấy nhiều hơn em.”

Nhan Cận cường điệu: “Là yêu thích như nhau.”

Nhan Ngọc không chịu nói: “Xem đi, cậu ấy dễ dàng làm cho anh thương như thế, còn em thì sao? Em yêu thích anh lâu như vậy, anh mới yêu thích em bao lâu?”

Nhan Cận cân nhắc nhìn Nhan Ngọc chốc lát, y biết Nhan Ngọc cố ý đem tình thân với tình yêu nói làm một, còn ở trước mặt y giả bộ đáng thương để được đồng tình, nhưng y cũng không muốn dỗ dành cậu, nhíu mày hỏi: “Vậy ý của em chính là, anh cần phải lên giường với em trai ruột thịt của mình?”

Nhan Ngọc lập tức tạc mao: “Em không có ý này!”

Nhan Cận làm như có thật nói: “Anh thấy có.”

Nhan Ngọc kêu to: “Em chỉ muốn anh nói yêu em hơn mà thôi!”

Nhan Cận cười cười: “Vậy em nên nói thẳng, không nên quanh co lòng vòng.”

Nhan Ngọc kinh hỉ hỏi: “Em hỏi thẳng anh sẽ nói cho em nghe?”

Nhan Cận rất nghiêm túc suy tư vài giây, đáp: “Không biết.”

Nhan Ngọc bị tức đến giận sôi lên.

Ngày kế, Trình Lâm ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, nhưng không phải đói bụng mà tỉnh, là bị đau đớn như có như không trong bụng đánh thức.

Trình Dịch Hòa sợ Trình Lâm một mình ở nhà tâm tình không tốt, cũng không có đi vườn, ở nhà với cậu.

Trình Lâm nằm trong ổ chăn lăn lộn mấy lần, cho rằng mình đói bụng nên mới đau, nói với Trình Dịch Hòa đang ở bên cạnh giường đọc sách: “Anh họ, em muốn ăn cơm.”

Trình Dịch Hòa đưa tay sờ sờ hai má Trình Lâm: “Muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện đi.” Trình Lâm buồn bực vươn mình đưa lưng về phía Trình Dịch Hòa.

Trước đây lúc trạng thái tinh thần không tốt, khẩu vị Trình Lâm cũng sẽ không tốt, Trình Dịch Hòa liền nấu cháo hoa, kết hợp với mấy thức ăn ngon miệng bữa sáng bưng lại cho Trình Lâm. Trình Lâm nhìn một chút, vẫn không có khẩu vị, đẩy cho Trình Dịch Hòa: “Không muốn ăn.”

Trình Dịch Hòa tốt tính nói: “Vậy muốn ăn cái gì, anh lại đi làm.”

Trình Lâm mệt mỏi nói: “Cái gì cũng không muốn ăn.”

Trình Dịch Hòa khuyên nhủ: “Làm sao có thể không ăn cái gì được? Tối hôm qua em đã không ăn cơm.”

Trình Lâm thở dài, vẫn lấy cháo trên tay Trình Dịch Hòa ăn một muỗng, nhưng mới vừa nuốt cháo xuống thì dạ dày kịch liệt co giật, làm cậu muốn nôn mửa. Trình Lâm vội đẩy Trình Dịch Hòa ra, nằm úp sấp ở bên giường mà ói ra.

Trình Dịch Hòa cũng sợ hết hồn, vội bỏ chén cháo xuống, vỗ lưng Trình Lâm giúp cậu thuận khí, nhưng Trình Lâm không ói ra được thứ gì.

Cả người Trình Lm như bị hút hết khí lực, hư nhuyễn bất lực nằm lỳ ở trên giường, thoạt nhìn rất đáng thương.

Trình Dịch Hòa sờ sờ trán của cậu: “Đi khám bác sĩ đi, sao đột nhiên lại như vậy?”

Trình Lâm vô lực lắc lắc đầu, vươn mình kéo chăn trùm kín người: “Muốn ngủ, đừng nói chuyện với em.”

Trình Dịch Hòa lo lắng tác dụng phụ của thuốc uống tối hôm qua, nhanh chóng đi tìm hộp thuốc, đem sách hướng dẫn tỉ mỉ nhìn một lần, thuốc cũng không quá hạn, hơn nữa phản ứng phụ cũng không phải nôn mửa, Trình Dịch Hòa cũng mê mang.

Buổi tối lúc Trình Lâm tỉnh lại, Trình Dịch Hòa ôn tồn dỗ dành Trình Lâm cũng không chịu đi bệnh viện. Anh khuyên can đủ đường cậu mới ăn nửa bát cháo.

Đến ngày thứ hai, Trình Lâm lại rất muốn ăn, Trình Dịch Hòa cũng không ép cậu đi bệnh viện. Nhưng qua mấy ngày, Trình Dịch Hòa phát hiện Trình Lâm trở nên đặc biệt thích ngủ, có thể nói trừ ăn ra chính là ngủ.

Theo lí cứ như vậy phát triển nuôi cậu mập là rất dễ dàng. Nhưng Trình Lâm lại gầy đi rõ ràng, Trình Dịch Hòa rất là lo lắng.

Trình Dịch Hòa lại bắt đầu tận tình khuyên bảo, Trình Lâm vừa nghe vừa dựa vào người anh ngủ, Trình Dịch Hòa nhẫn tâm đem người lay tỉnh: “Nhất định phải đi bệnh viện!”

Trình Lâm như con mèo nhỏ vùi ở trong lồng ngực Trình Dịch Hòa ngáp một cái, mắt buồn ngủ mơ mơ hồ hồ, cũng không biết có nghe thấy được không, một lát sau liền mềm mại ôm cổ Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa quả thực bị cậu làm nũng cũng mềm nhũn, nói: “Ngoan, có được hay không?”

Lúc này Trình Lâm mới ngước mắt nhìn Trình Dịch Hòa, nói: “Anh họ, thôi thì anh đi mua cho em một que thử thai trước đi?”

Trình Dịch Hòa không rõ: “Mua thứ kia làm cái gì?”

Trình Lâm oán trách lườm anh một cái, thấy Trình Dịch Hòa vẫn đầu óc chậm chạp, mới nói: “Em cảm thấy hình như mình mang thai.”

Câu này như một quả bom nổ tung trong đầu, Trình Dịch Hòa như ở trong mộng, thậm chí không biết nên lấy biểu tình gì đối mặt với chuyện này.

Trình Lâm duỗi đầu ngón tay đâm đâm vào ngực Trình Dịch Hòa: “Anh nghe thấy em nói không, mau đi đi.”

Trình Dịch Hòa chợt siết chặt ngón tay Trình Lâm: “Em… Em… Anh… Anh…”

“Hả?” Trình Lâm không hiểu anh muốn biểu đạt cái gì.

Ngay sau đó Trình Dịch Hòa lập tức đứng dậy đi ra cửa, còn như tuyên thệ lớn tiếng nói: “Anh lập tức đi!”

Nửa giờ sau, hai người cùng ngồi xổm ở trong nhà vệ sinh, nhìn que thử thai trên sàn nhà, mặt trên có hai gạch rất rõ ràng.

Mặc dù Trình Lâm đã suy đoán nhưng cũng không thật xác định, lúc này đã xác thật rốt cục yên lòng: “Em đã nói rồi, em có dự cảm như vậy rồi.”

Vừa quay đầu, cậu thấy Trình Dịch Hòa đổ mồ hôi đầy đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm que thử thai dưới đất, không giống kinh hỉ, ngược lại càng giống như sợ hãi!

Lòng Trình Lâm nhất thời chìm xuống: “Anh họ, anh không thích sao?”

Hầu kết Trình Dịch Hòa kịch liệt trượt lên trượt xuống, sau đó sợ hãi nói: “Anh… Lúc trước anh cho em uống nước trái cây có bỏ thuốc an thần, vậy, làm sao bây giờ?”

Trình Lâm nghe xong, trái lại an ủi ôm Trình Dịch Hòa, hỏi: “Anh cho em uống mấy lần? Thuốc có cấm phụ nữ có thai dùng không?”

“Anh không chú ý.” Lúc này Trình Dịch Hòa không nhớ tờ hướng dẫn sử dụng ghi cái gì, đầy đầu đều là hành vi ngu xuẩn có thể làm tổn thương đứa con trong bụng Trình Lâm, quả thực hận không thể làm thời gian chảy ngược, đánh chết bản thân mình cái tội tự chủ trương.

Hai người nhanh chóng trở lại phòng khách tìm kiếm tờ hướng dẫn sử dụng dược phẩm, sau một hồi binh hoang mã loạn rốt cục tìm thấy tờ hướng dẫn sử dụng thuốc ở trong giỏ rác, xem phần chống chỉ định thì thấy một dòng chữ sáng loáng viết: Phụ nữ có thai cấm dùng.

Hai người đầu dựa vào rất gần, cũng có thể cảm nhận được thân thể đối phương cứng ngắc, nhưng Trình Lâm lại là người tỉnh táo trước, cậu ôm lấy cổ Trình Dịch Hòa nói: “Anh họ, anh chớ sốt sắng, anh cho em uống mấy lần thuốc?”

“Một… Một lần.” Trình Dịch Hòa cơ hồ hỏng mất đáp.

Trình Lâm thở phào nhẹ nhõm còn dùng tay vuốt ngực Trình Dịch Hòa giúp anh thuận khí: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, căn bản không cần căng thẳng, mới một lần, sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn.”

Trình Dịch Hòa vẫn cứ ảo não, căng thẳng không chịu được: “Nhưng anh không an tâm, bảo bối, anh cầu em, đi bệnh viện kiểm tra một chút, có được hay không?”

Trình Lâm không thích đi bệnh viện, không muốn để cho người khác xem mình là quái vật, nhưng nhìn Trình Dịch Hòa tự trách như vậy phải nghe theo anh. Trình Lâm cũng tương đối may mắn, cậu cải trang ăn mặc một phen, thật không có bị nhận ra. Cuối cùng có được báo cáo kiểm tra “Mẹ con khỏe mạnh”, tim Trình Dịch Hòa treo lên thật cao mới rớt trở xuống bụng.

Nhan Cận theo dõi Trình Lâm tất nhiên là biết chuyện Trình Lâm đi bệnh viện, người anh an bài phục vụ cũng rất đắc lực, từ bệnh viện lấy được nhóm máu của Trình Lâm. Cùng ngày Nhan Cận đem máu của mình và Trình Lâm đi xét nghiệm, đêm đó lấy được kết quả báo cáo, hai người là quan hệ anh em đến 99. 99%, tuy rằng từ lâu trong lòng đã nhận định, nhưng khi nhìn thấy kết quả khoa học chứng minh vẫn làm cho Nhan Cận trở nên kích động.

Thậm chí y muốn tức khắc đi tìm Trình Lâm, bị Nhan Ngọc ngăn lại: “Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi? Muốn đi cũng là sáng mai đi?”

Nhan Cận nhìn đồng hồ đã hơn mười, đây là thời gian nghỉ ngơi, đành phải thôi.

Trải qua một ngày tâm tình chập trùng như ngồi xe qua núi, tinh thần sốt sắng cao độ nên Trình Dịch Hòa ngủ thẳng giấc, trễ hơn bình thường một tiếng đồng hồ mới rời giường.

Còn Trình Lâm thì ngủ như một con heo con, khuôn mặt hồng nhuận. Trình Dịch Hòa không dám đánh thức cậu, rón rén rời giường, mới vừa đóng cửa phòng ngủ, thì nghe một chuỗi tiếng gõ cửa rất có giai điệu.

Trình Dịch Hòa cảm thấy kỳ quái, sớm như vậy ai tới nhà mình, nhưng vừa mở cửa ra, người đứng trước cửa nằm ngoài dự liệu của anh.

Là Nhan Cận và Nhan Ngọc.

Bởi vì đối Nhan Ngọc có hồi ức không vui, mặc dù có mặt Nhan Cận nhưng Trình Dịch Hòa cũng không cho họ sắc mặt tốt, lạnh như băng hỏi: “Chuyện gì?”

Nhan Ngọc cũng không nghĩ sẽ gặp được Trình Dịch Hòa, ngẩn ra một chút mới cười ngọt ngào nói: “Trình luật sư, đã lâu không gặp.”

Nhan Cận vội vã tới gặp Trình Lâm, lúc này mới nhớ mình quên nhắc nhở Nhan Ngọc, không nên trêu chọc Trình Dịch Hòa.

Nhan Cận xông về phía trước một bước chặn Trình Dịch Hòa muốn đóng cửa lại, nói: “Trình luật sư, lần này tới đây thực mạo muội, thế nhưng thật sự có chuyện rất trọng yếu.”

Trình Dịch Hòa không hề bị lay động: “Đừng nghĩ gạt tôi.”

Lúc này Nhan Cận mới nhìn Nhan Ngọc nhắc nhở: “Nhan Ngọc!”

Nhan Ngọc lập tức đi lên phía trước nhìn Trình Dịch Hòa giải thích: “Trình luật sư, không nên hiểu lầm, sau này tôi không theo đuổi anh nữa, bây giờ tôi ở cùng một chỗ với anh của tôi, anh ngàn vạn lần yên tâm.”

Trình Dịch Hòa nửa tin nửa ngờ, không chặn cửa nữa, Nhan Ngọc da mặt rất dày chen vào cửa vừa hé mở, Trình Dịch Hòa biết chống lại họ cũng không có ý nghĩa gì, đơn giản cũng để Nhan Cận đi vào, ôm cánh tay hỏi bọn họ: “Đến đây có chuyện gì?”

Nhan Cận nói: “Là liên quan đến Trình Lâm, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với em ấy.”

Trình Dịch Hòa bất ngờ nhíu mày, trầm mặc mấy giây mới mời Nhan Cận và Nhan Ngọc vào phòng khách, nói: “Trình Lâm đang ngủ, tôi đi gọi em ấy.”

Nhan Cận vội ngăn cản: “Không cần, để em ấy ngủ đi, đừng làm phiền em ấy.”

Trình Dịch Hòa cùng hai người ngồi nói chuyện, bởi vì là người quen cũ cũng không đến nỗi sân khấu vắng lặng, mắt nhìn hơn một tiếng đồng hồ Trình Lâmcòn chưa rời giường, Trình Dịch Hòa thấy để khách chờ như vậy quá thất lễ, nên nói với Nhan Cận: “Tôi vào xem em ấy.”

Trình Lâm đang cuốn lấy chăn ngủ say sưa, Trình Dịch Hòa đẩy cửa đi vào ngồi ở bên giường, nặn nặn gương mặt Trình Lâm: “Rời giường đi, Nhan tổng đến, có chuyện tìm em.”

Trình Lâm hé mắt nhìn Trình Dịch Hòa, sau đó nhắm mắt lại: “Chớ gạt em.”

Trình Dịch Hòa một tay chống bên người Trình Lâm, cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói: “Không lừa em, người đến đã hơn một tiếng đồng hồ, đang ngồi ở phòng khách.”

Trình Lâm mơ hồ một lát, bỗng nhiên mở mắt ra trừng Trình Dịch Hòa: “Thật?”

Trình Dịch Hòanghiêm túc gật gật đầu.

Trình Lâm lập tức vươn mình rời giường, Trình Dịch Hòa vội đỡ lấy cậu: “Không vội, thay quần áo trước.” Anh đi đến tủ quần áo lấy quần áo cho Trình Lâm, giúp Trình Lâm thay đổi.

Trong đầu Trình Lâm còn rất hỗn hỗn độn độn, cũng nghĩ không thông vì sao Nhan Cận lại tới nhà làm khách, cậu hoang mang hoảng loạn thay quần áo, còn trịnh trọng hít thở sâu một chút, mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Trình Lâm ngủ tóc tai rối như tơ vò, cũng quên chỉnh lý, trên đầu còn vài cọng tóc cong lên nhìn rất buồn cười, xin lỗi Nhan Cận cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết Nhan tổng tới đây, để ngài đợi lâu.”

Vừa nhìn thấy Trình Lâm thì Nhan Cận không nhịn được tâm tình kích động, Nhan Ngọc cũng đứng dậy theo, Nhan Cận nghiêm túc chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của cậu làm Trình Lâm cũng nhất thời căng thẳng hơn, lắp bắp nói: “Sao, làm sao vậy?”

Trình Dịch Hòa cũng vì biểu hiện Nhan Cận mà cảm thấy kinh ngạc, anh đi theo sau Trình Lâm nói: “Ngồi đi, có chuyện từ từ nói.”

Như vậy bốn người mới lại tiếp tục ngồi xuống.

Nhưng ai cũng không mở miệng nói câu nói đầu tiên, bầu không khí trở nên trầm mặc mà căng thẳng, Trình Lâm nhìn hai bên một chút, chủ động hỏi: “Nhan tổng hôm nay tới đây có chuyện gì không?”

“… Trình Lâm.” Nhan Cận ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Trình Lâm, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với cậu, nhưng vừa mở miệng, lại chỉ gọi được tên Trình Lâm.

Trình Lâm cũng chẳng biết vì sao, bị tiếng nói của y làm tâm chua xót, nhẹ giọng nói: “Ừ, tôi nghe đây.”

“Tôi…” Mới vừa nói ra một câu, Nhan Cận bỗng nhiên đỏ cả vành mắt, y vội vàng cúi đầu dùng một tay che kín hai mắt, nghẹn ngào đến không nói thành câu: “Xin lỗi… Tôi…”

Trình Dịch Hòa không thể dùng hai từ kinh ngạc để hình dung.

Trình Lâm cũng hoảng hốt: “Ngài làm sao vậy? Đừng như vậy…”

Nhan Ngọc lớn như vậy cũng là lần đầu thấy Nhan Cận thất thố, ngay cả lúc trước biết cậu không phải em trai ruột của mình cũng rất hoàn mỹ ẩn dấu tâm tình của mình.

Giờ khắc này nhìn dáng vẻ Nhan Cận lòng Nhan Ngọc cũng vừa đau vừa chua xót, cậu đưa tay phải ra cầm thật chặt tay trái của Nhan Cận đặt ở trên đầu gối, như muốn đem hết sức mạnh của mình truyền cho Nhan Cận.

Sau đó cậu nhìn Trình Lâm nói: “E rằng có chút đột ngột, nhưng hôm nay muốn nói cho cậu biết kỳ thực cậu mới phải con trai út của Nhan gia, là em trai ruột của Nhan Cận.”

“Cái gì?”

“Làm sao có khả năng?”

Trình Dịch Hòa cùng Trình Lâm trăm miệng một lời kinh ngạc nói.

Nhan Ngọc từ trong túi của mình lấy ra phần báo cáo xét nghiệm DNA đặt ở trước mặt Trình Lâm: “Tôi nghĩ nhìn thấy cái này cậu sẽ tin tưởng.”

Trình Lâm muốn cầm lấy xem, nhưng vừa chạm vào tờ giấy mới phát hiện tay của mình run dữ dội hơn, thử hai lần đều không có lấy được, liền cầu cứu nhìn Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa cầm lấy, anh qua loa lật qua lật lại đến trang cuối cùng nhìn tới mười mấy giây, mới hỏi Nhan Ngọc: “Các người xác nhận đây là nhóm máu của Trình Lâm?”

Nhan Ngọc nói: “Anh mang Trình Lâm đi kiểm tra sức khoẻ chúng tôi cũng biết, sau đó xin bệnh viện nhóm máu của cậu ấy.”

Đây là chuyện mà Nhan Cận dễ dàng làm được, lúc này Trình Dịch Hòa mới đem trang cuối cùng đưa cho Trình Lâm xem.

Trình Lâm từ nhỏ đã khát vọng cha mẹ thương yêu, khi biết mình không phải con ruột cũng từng ảo tưởng có một ngày cha mẹ ruột tìm mình, đem cậu trở về ngôi nhà thuộc về mình, nhưng trông mong một năm rồi lại một năm hai người này chưa từng xuất hiện, Trình Lâm cũng sớm không trông mong gì nữa.

Nhưng giờ khắc này, một công bố thân nhân của cậu từ trên trời giáng xuống, Trình Lâm muốn phản ứng nhưng không biết làm sao, ngơ ngác nhìn Trình Dịch Hòa cầm tờ giấy ở trước mặt mình, cậu run rẩy, căn bản nhìn thấy rõ mặt chữ, nửa ngày, quay đầu tội nghiệp hỏi Trình Dịch Hòa: “Đây là ý gì?”

Trình Dịch Hòa đọc từng chữ từng chữ trong báo cáo xét nghiệm cho Trình Lâm nghe: “Ý chính là em và Nhan tổng là anh em ruột.”

Trình Lâm bình tĩnh nhìn kia tờ giấy thật mỏng, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa xuống trang giấy.

Trình Dịch Hòa ôm lấy bờ vai đơn bạc của Trình Lâm ôm cậu vào trong ngực, im lặng an ủi cậu.

Nhan Ngọc thở dài, đảo mắt nhìn thấy giữa những ngón tay Nhan Cận bị ướt, trong lòng đau xót, cũng muốn ôm lấy y. Nhưng Nhan Cận lắc lắc đầu đè tay Nhan Ngọc lại, y mạnh mẽ lau mặt, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Trình Lâm nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của anh, là anh không có yêu quý em, mới để cho em lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy.”

Trình Lâm dựa vào lồng ngực Trình Dịch Hòa lệ rơi đầy mặt, có chút chống cự Nhan Cận, cậu bưng mặt của mình không để những người khác nhìn thấy, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi, quá… Quá đột ngột, em, em không biết nên làm gì.”

Nhan Cận tiếng nói cũng nức nở: “Xin lỗi, xác thực rất đột ngột, là hôm nay anh tới quá vội vàng.”

Thấy hai người đều khóc lóc nói xin lỗi, Nhan Ngọc thay bọn họ sốt ruột, đẩy đầu gối Nhan Cận, nói: “Anh, anh giải thích rõ ràng cho Trình Lâm tất cả những thứ này đi.”

Nhưng nhìn Trình Lâm khóc thương tâm, Nhan Cận cũng bị đắm chìm trong bi thương, chỉ không ngừng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của anh, là anh không tốt…” Y cũng nỗ lực muốn đụng vào Trình Lâm, song khi đầu ngón tay mới vừa đụng tới mu bàn tay Trình Lâm liền bị Trình Lâm tránh né, rút vào trong lồng ngực Trình Dịch Hòa. Thần sắc Nhan Cận cũng triệt để thất vọng, liền nói với Trình Lâm: “Xin lỗi…”

Nhan Ngọc nhìn đau lòng không chịu được, ở dưới bàn trà đá vào chân Trình Dịch Hòa một cước, ánh mắt ra hiệu anh nên chăm sóc cảm xúc của Nhan Cận.

Trình Dịch Hòa cúi đầu nói bên tai Trình Lâm dỗ dành rất lâu, Trình Lâm mới lén lút nhìn Nhan Cận, sau đó chậm rãi buông hai tay bụm mặt xuống sợ hãi nhìn Nhan Cận rồi vội vã cúi đầu.

Nhan Cận từ những động tác của Trình Lâm như được nguồn cổ vũ lớn lao, một lần nữa dấy lên dũng khí, ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh Trình Lâm, hỏi: “Anh có thể ôm em một cái không?”

Trình Lâm theo bản năng muốn quay đầu nhìn Trình Dịch Hòa, còn Nhan Cận từ lâu đã mất khống chế cảm xúc, cũng vô lực đi suy nghĩ Trình Lâm có hận mình hay không, có muốn gặp mình hay không, có tha thứ cho mình hay không, Nhan Cận ôm Trình Lâm vào trong ngực, như ôm ấp trân bảo mất mà tìm lại được, ôn nhu vuốt ve từng sợi tóc Trình Lâm.

Trình Lâm vẫn cứ ngơ ngác, qua rất lâu cậu mới nói: “Trước đây em có nghĩ đến tình huống này, nghĩ tới sẽ được người thân của mình ôm mình thật chặc như thế này, xem em như bảo bối.”

Nhan Cận nghe như vạn tiễn xuyên tâm, đau đến tận xương tủy, luôn luôn nội liễm y cũng rớt nước mắt: “Em vẫn là bảo bối của anh, là bảo bối của ba ba, là bảo bối của tất cả mọi người trong nhà, toàn bộ đều là sai lầm của anh, là anh làm em thất lạc, là lỗi của anh…”

Trình Lâm viền mắt lần thứ hai ướt át, cậu gào khóc trong lồng ngực Nhan Cận, Nhan Cận không ngừng nói xin lỗi, càng chặt ôm cậu, Trình Lâm giống như muốn phóng thích hết những oan ức của năm tháng tiếng tuổi thơ cơ cực, tiếng khóc từ từ khuếch đại.

Nhan Ngọc nhìn tình cảnh này cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt, cúi đầu lau nước mắt. Trình Dịch Hòa ở một bên thở dài, bầu không khí trong phòng tràn ngập đắng chát mà lại nặng nề.

Hai anh em ôm nhau mà khóc, Trình Dịch Hòa và Nhan Ngọc khuyên lơn, hồi lâu hai người mới hòa hoãn tâm tình, có thể bình tĩnh nói chuyện.

Trình Lâm nói chuyện vẫn cứ nức nở, thoạt nhìn rất đáng thương, hỏi những điều nghi vấn ở đáy lòng nhiều năm: “Tại sao em lại bị bỏ rơi ở Đông Lâm, ba mẹ không có đi tìm en sao?”

Nhan Cận thở dài, nói: “Ba ba sinh ra em không bao lâu thì qua đời, sau đó ba ba lớn rất bi thương, cũng đi theo, hai người họ không biết em bị mất tích.”

Trình Lâm không nghĩ tới chuyện lại như thế này, hai mắt bất tri bất giác chảy nước mắt: “Song, sau đó thì sao?”

Nhan Cận dùng sức nắm chặt tay Trình Lâm: “Sau đó… Sau đó anh cũng không biết rốt cuộc mình sống như thế nào, mãi đến tận năm ngoái, mới phát hiện năm đó em bị người đánh tráo.”

Nhớ tới năm đó, Nhan Cận rất hận mình, không ngừng lầm bầm: “Xin lỗi… Xin lỗi… Đều tại anh…”

Trình Lâm dùng sức lắc lắc đầu, nước mắt không thể khống chế rớt xuống: “Không phải anh sai, không nên tự trách mình như vậy.”

Trình Dịch Hòa ôm lấy vai Trình Lâm, lấy ngón tay lau nước mắt trên mặt của cậu, dụ dỗ nói: “Ngoan, đừng khóc, trong bụng em còn có con, thân thể em không chịu nổi.”

Trình Lâm ngẩn ra, dường như lúc này mới nhớ trong bụng mình có một sinh mệnh. Hôm qua Nhan Cận cũng biết chuyện này, nhớ tình huống Trình Lâm đặc biệt, cũng khuyên nhủ: “Là lỗi của anh, không nên làm em khóc. Nếu như em muốn biết chuyện đã qua, sau này anh chậm rãi nói cho em nghe, hiện tại quan trọng nhất là chúng ta đều phải cẩn thận, có được hay không?”

Trình Lâm lau nước mắt, thút thít gật gật đầu, nhưng ngay sau đó bắt đầu hoảng hốt: “Em… Nhưng em không tốt…”

Lời của cậu làm cả ba người giật mình, Trình Dịch Hòa vội hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Bụng khó chịu sao?”

Nhan Ngọc đã từ trên ghế sa lông nhảy lên: “Tôi đi kêu bác sĩ!”

Trình Lâm vội ngăn lại: “Không phải, không đúng!”

Nhan Cận sốt ruột nói: “Vậy nơi nào không thoải mái?”

“Không… không phải không thoải mái ” Hai má Trình Lâm hồng hồng, ngượng ngùng nói: “Ý của em là, em, học lực em không cao, miệng cũng dốt nát, cũng có khi lười biếng, sẽ làm cho anh mất mặt, sẽ làm cho anh thất vọng…”

Nhan Cận đau lòng nói: “Làm sao sẽ? Em có thể khỏe mạnh bình an sống sót, chính là trời cao ban ân lớn cho anh, cái khác không trọng yếu.”

Không có bị Nhan Cận ghét bỏ, lòng Trình Lâm tràn đầy hạnh phúc, nhưng mà nghĩ đến cha mẹ đã mất lại rớt nước mắt: “Nhưng em sẽ không thể gặp ba ba.”

Nhiều năm như vậy, không quản ở trước mặt người ngoài làm sao cường thế, nhắc đến ba ba của mình, Nhan Cận cũng không nhịn được đỏ cả vành mắt: “Sau khi sinh ra em, ba ba mỗi ngày đều muốn ôm em rất lâu, còn luôn khen em ngoan.”

Được ba ba khen ngoan đối với Trình Lâm mà nói là một chuyện rất mới mẻ rất kỳ diệu, cậu không dám tin tưởng hỏi: “Có thật không?”

“Đương nhiên là thật, hơn nữa ba ba lớn là người rất nghiêm túc, rất ít đối với anh ôn ngôn nhuyễn ngữ, nhưng ba lớn luôn thích ôm em, khi đó em chỉ biết ngủ, chỉ cần em mở mắt ra nhìn ba lớn một cái, ba sẽ vui rất lâu.” Nhan Cận nói.

Vậy mà nhắc đến chuyện hạnh phúc ít ỏi đến đáng thương lại khiến người lòng như đao cắt.

Trình Lâm cười cười, mà lệ rơi đầy mặt.

Vì dời đi lực chú ý của cậu, Nhan Cận chỉ vào Nhan Ngọc nói với Trình Lâm: “Vẫn chưa giới thiệu người này với em, đây là Nhan Ngọc, là anh ba của em, sau này chúng ta là người một nhà.”

Trình Lâm nhìn về phía Nhan Ngọc, ngay lập tức Nhan Ngọc đặt mông đẩy cậu và Trình Dịch Hòa ra, miệng đặc biệt ngọt nói: “Ngoan bảo bối, đừng khóc, nếu không anh hai về nhà sẽ đánh anh!”

Trình Lâm theo bản năng hỏi: “Tại sao?”

Nhan Ngọc cũng không ngại nói chuyện của mình, phẫn hận nói: “Bởi vì anh là tu hú chiếm tổ chim khách! Anh hai sớm muốn đánh chết anh!”

Trình Lâm lập tức hiểu thân phận của cậu ta, nhưng thấy cậu ta dùng thân phận người nhà cùng Nhan Cận đến đây, còn đùa kiểu này chứng tỏ quan hệ anh em vô cùng thân mật, Trình Lâm cũng vui cho Nhan Cận mở miệng cười: “Không nên nói như vậy, anh hai rất tốt, sẽ không đánh anh đâu.”

Nhan Ngọc oa oa kêu to: “Em lại hướng về anh hai! Vậy anh ba càng tứ cố vô thân rồi! Sau này anh phải sống thế nào!”

Trình Lâm không biết nên hướng về ai, tình thế khó xử, nhưng có Nhan Ngọc nói chọc cười, bầu không khí dần dần trở nên sống động.

Nhan Cận hiểu rõ tất cả về Trình Lâm, y đem tình hình Nhan gia đơn giản nói cho Trình Lâm nghe, Trình Lâm mới biết người sinh ra mình là một người đàn ông, cũng không trách mình có thể chất đặc thù có thể mang thai. Cậu biểu thị muốn đi tế bái hai vị cha, tất nhiên Nhan Cận đồng ý.

Buổi trưa Trình Dịch Hòa xuống bếp, người một nhà xem như là lần đầu chân chính cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.

Sau giờ trưa, Nhan Cận dẫn Trình Lâm và Trình Dịch Hòa đi đến nghĩa địa.

Đến rừng cây trúc nhỏ ở dưới núi, Trình Lâm mới phát hiện nơi này không phải là nghĩa địa công cộng, muốn tìm một chỗ mua hoa cũng không có, cảnh trí xung quanh hoang vu mà u tĩnh.

Trình Lâm lo lắng hỏi: “Không có mua hoa, làm sao bây giờ?”

Nhan Cận nói: “Không sao, bọn họ nhìn thấy em sẽ rất cao hứng, cái khác không đáng kể.”

Trình Lâm trong lòng vẫn cứ hổ thẹn, đường lên núi thấy hoa dại hái xuống cầm ở trong tay, cuối cùng cũng hình thành một bó hoa lớn.

Dọc theo con đường nhỏ uốn lượn giữa sườn núi, mọi người nhìn thấy nghĩa địa, chung quanh cây cối um tùm xông thẳng tới chân trời, bia mộ tu sửa rất đại khí, như một cổng chào, trên mộ bia có hai tấm ảnh chụp đen trắng, người đàn ông bên trái nhìn rất sắc bén, có thể do ảnh chụp đen trắng khiến cho gương mặt anh tuấn nhìn có mấy phần tối tăm, dưới hình của ông viết ba chữ lớn Nhan Hành Trình. Song song với tấm ảnh này là một bức ảnh rất giống Trình Lâm, cười rất ôn nhu, phía dưới đất viết hai chữ: Nguyễn Sênh

Trình Lâm nhìn chằm chằm bức ảnh trên mộ bia rất lâu, cuối cùng nghiêng đầu nhìn kỹ Nhan Cận, lúc này mới phát hiện kỳ thực Nhan Cận rất giống Nhan Hành Trình, nếu như không nói lời nào, mặt không hề cảm xúc cũng khiến người có chút sợ hãi, nhưng đôi môi cùng toàn thể đường nét khuôn mặt lại đặc biệt giống Nguyễn Sênh, cái này giảm bớt cảm giác ác liệt khiến cho y thoạt nhìn ôn nhu hơn.

Nhan Cận chú ý tới ánh mắt của Trình Lâm, quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Ba ba của chúng ta gien rất mạnh phải không? Hai chúng ta đều giống ba ba, đặc biệt là em.”

“Ừm.” Trình Lâm khẽ gật đầu một cái, chẳng biết vì sao, cổ họng như bị bóp nghẹt, đột nhiên muốn khóc.

Nhan Cận thấy Trình Lâm sững sờ cho là cậu thẹn thùng, liền lấy hoa trong tay Trình Lâm, lấy khăn mùi soa lau bụi trên mộ bia, sau đó đem bó hoa đặt ở trước bia mộ.

Nhan Cận đi đến bên cạnh Trình Lâm, ôm lấy vai cậu, nói: “Ba ba, ba ba lớn, con mang Tiểu Ngọc chân chính tới thăm hai người đây, bây giờ em ấy tên là Trình Lâm, rất khéo tay, người thật biết điều, hoa này đều là Tiểu Lâm tự tay hái, hi vọng hai người yêu thích.”

Trình Lâm đột nhiên chảy nước mắt, lời muốn nói toàn bộ nghẹn ở cổ họng, cậu không biết, thì ra những việc nhỏ không đáng kể được người khích lệ sẽ hạnh phúc như vậy, nhưng hai vị cha có quan hệ huyết thống đã bị mai táng ở dưới đất không nghe thấy, cũng không nhìn thấy nữa.

Nhan Cận thanh âm trầm thấp còn đang thấp giọng kể lể: “Người bên cạnh Tiểu Lâm là Trình Dịch Hòa, là con dâu của hai người,hai người yên tâm, người này đối với Tiểu Lâm rất tốt. Người bên cạnh con hai người cũng đã gặp rất nhiều lần, cũng gọi hai người là ba ba nhiều năm như vậy, sau này cũng chính là con dâu.”

Nhan Cận nói đến đây thì không nói được nữa, cổ họng lạnh lẽo như bị một dòng nước đắng cay lấp đầy, y cúi đầu ôn nhu hỏi Trình Lâm: “Tiểu Lâm, em muốn nói cái gì không?”

“Em… Em không biết…” Trình Lâm từ lâu khóc không thành tiếng, ngẩng đầu hỏi Nhan Cận: “Có phải em nên gọi ba ba?”

Nhan Cận cổ vũ cậu: “Đúng.”

“Ba… Ba ba…” Trình Lâm nói không thành câu, từng chữ cố thốt ra, còn chưa phát ra âm thanh liền biến mất ở trong cổ họng.

Nhan Cận liền ôm lấy vai cậu, an ủi: “Tốt rồi, ba ba nhất định nghe được.”

Âm dương cách biệt khiến người tan nát cõi lòng, Nhan Cận cũng không muốn Trình Lâm thương tâm như vậy, liền nói những chuyện phát sinh gần đây cho người dưới lòng đất nghe, sau đó thì cáo biệt xuống núi.

Trở về Đào Viên ngược hướng trở về thủ đô, đến dưới núi, bọn họ cũng không thể không chia tay.

Trình Lâm viền mắt đỏ lên, vẫn còn khóc thút thít, Nhan Cận sờ sờ đầu cậu, nói với Trình Dịch Hòa: “Trước tiên dẫn em ấy về nhà đi, nghỉ ngơi thật tốt một chút.”

Rồi nói về Trình Lâm: “Ngày mai anh trở lại thăm em.”

Trình Lâm lo lắng y đường xá mệt nhọc, nói: “Không cần phiền toái như vậy, anh rảnh rỗi trở lại là được.”

Nhan Cận vui vẻ đồng ý: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.