Lau Súng Cướp Cò

Chương 101: Chương 101




Lúc 72 chờ ở bên ngoài liên tiếp nhìn đồng hồ, mới chỉ trôi qua một phút mà đã nóng lòng như lửa đốt.

Cô đẩy cửa sổ chỗ hành lang, gió lạnh đập vào mặt, muốn mượn cơn gió thổi tan cảm xúc hấp tấp trong trái tim.

Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau đóng cửa sổ lại, lúc cô đang kinh ngạc thì nó vòng quanh thân thể cô. 72 quen thuộc hơi thở của anh ta, xoay người ở trong lòng anh. “Các anh có hay không ——”

Đáy mắt cô tràn đầy lo lắng, khóe miệng lqd Ngải Tư nhếch lên lộ ra tâm tình thật tốt, không để cho cô nói hết lời liền cúi đầu xuống hôn. “Anh yêu em.”

72 chấn động trong lòng, ánh mắt ngây ngô chớp chớp. “Cái gì?”

Ngải Tư cười, lại hôn cô. “Không có gì.”

Bữa tối nay ăn những thứ gì, 72 không hề có chút ấn tượng nào, trong đầu lặp đi lặp lại ba chữ lúc Ngải Tư hôn cô.

Đêm đó lúc ba người chia tay, Ngải Tư nhắc nhở Thi Dạ Triêu: “Nếu cậu cảm thấy Dr.J mất tích có quan hệ với chuyện này, như vậy thì đi điều tra một chút, dù sao tôi và Từ Ngao làm việc hơi khó khăn.”

Thi Dạ Triêu hiểu ý, đòi chìa khóa xe chỗ 72, trêu ghẹo nói: “Chúc hai người vượt qua một đêm vui vẻ, đừng lỡ máy bay ngày mai.”

“Tôi còn tưởng rằng tôi tiết lộ một phần tin tình báo này cho cậu, cậu có thể để cho cô ấy ở lại cùng người đàn ông của cô ấy.” Ngải Tư mất hứng, bị 72 liếc mắt.

“Được, tôi không cầu xin ngày mai cô ấy nhất định phải trở về cùng tôi, để cho cô ấy tự lựa chọn muốn với ai đi.”

72 mím môi cười yếu ớt, nhưng ánh mắt cũng đã trần trụi cho Ngải Tư đáp án, vì vậy đêm đó Ngải Tư dũng mãnh khác thường, lòng dạ hẹp hòi dùng phương thức phát tiết đặc biệt ở trên giường.

Trưa ngày hôm sau, Thi Dạ Triêu vừa mới chuẩn bị xuất phát đi sân bay, 72 trở về. Cho đến lúc máy bay cất cánh, Thi Dạ Triêu d%đ&l@q*đ mới nhịn không được mà nhắc nhở cô: “Cô có thể soi gương.”

“Trên mặt tôi có gì?” 72 vội lấy gương trong giỏ xách tùy thân ra nhìn, cũng không phát hiện có gì không ổn.

“Trên mặt cô viết mấy chữ ——” Thi Dạ Triêu lật đi lật lại tờ báo: “Còn chưa làm đủ.”

72 vô cùng xấu hổ, ‘cạch’ khép lại gương nhỏ. “Nếu như tôi động thủ với anh, anh có giảm lương của tôi không?”

Khóe miệng Thi Dạ Triêu khẽ nhếch, “Quả nhiên không nên đồng ý để hai người ở chung một chỗ, hiện tại vì đàn ông mà đòi động thủ với ông chủ rồi.”

72 bĩu môi, “Tỉnh lại đi, lúc anh và Cố tiểu thư đi chung với nhau cũng không thôi hành hạ tôi.”

Đường cong nơi khóe miệng Thi Dạ Triêu dần dần biến mất, nghiêng đầu nhìn mây trôi nhẹ nhàng ngoài cửa sổ. “Chuyện Dr. J, trở về lập tức đi thăm dò.”

“Vâng.”

Một thầy thuốc mất tích, rốt cuộc có liên hệ gì với Cố Lạc?

72 suy nghĩ mãi cũng không có cách nào lý giải, chắc không thể bởi vì thân thể Cố Lạc xảy ra vấn đề gì, bản lĩnh người lqd phụ nữ này còn tốt hơn cô, tố chất thân thể đâu kém đàn ông bình thường, người như vậy thân thể có thể có vấn đề gì?

Tuy nói thế, nhưng 72 không dám lười biếng, trở lại Vancouver lập tức liên hệ với một người —— Nhan Hạ.

Nhan Hạ đã từng gặp 72, ấn tượng với cô cũng không tệ lắm. Hai phụ nữ hẹn gặp nhau ở chỗ do 72 sắp xếp, là nơi vô cùng lịch sự tao nhã yên tĩnh, Nhan Hạ tan việc chạy xe đến, có người đưa cô đi đến vị trí có tầm nhìn tốt nhất, 72 đã chờ ở đó từ sớm.

Nếu lực hút giữa phụ nữ đúng nhịp, nói chuyện sẽ tiến hành vô cùng thuận lợi, huống chi là vì Cố Lạc.

“Trong lòng người phụ nữ Cố Lạc kia chỉ có một người đàn ông, cô ấy có thể có vấn đề gì?”

Nhan Hạ giống như đang nghe chuyện cười bác bỏ, 72 mỉm cười, “Cô biết thân phận thật sự của Cố Lạc?”

“Cô nói là Athena sao? Biết.” Nhan Hạ thở dài: “Nhưng chi tiết về nhà họ Cố thì tôi không rõ ràng, đó chẳng phải là cuộc sống mà Cố Lạc muốn, thường ngày cô ấy cũng không nói chuyện nhiều.”

“Phụ nữ, đương nhiên là muốn tình yêu, dieendaanleêquyydoônn ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu vượt qua Thiên Hoang Địa Lão * ——”. Bỗng nhiên, trong đầu giống như có thứ gì thoáng quá, Nhan Hạ nhíu mày cố gắng nhớ lại. “Một buổi tối thật lâu trước, cô ấy từng gọi điện thoại cho tôi, nói mấy câu không giải thích được, cô ấy hỏi tôi nếu tôi phát hiện thời gian mình còn sống không nhiều lắm thì nên làm như thế nào?”

(*) Thiên Hoang Địa Lão: thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.



Lời vừa dứt, hai người đồng thời trầm mặc, bởi vì khả năng cực kỳ nhỏ phía sau câu nói này khiến cho sắc mặt thay đổi.

Nhan Hạ cười gượng, nhấp một ngụm trà sữa. “Nhất định là tôi mệt mỏi hồ đồ, lại có thể suy nghĩ lung tung, xin lỗi, ta không rõ chuyện này lắm, hai năm qua cô ấy không liên lạc với tôi, Dr. J kia tôi cũng không biết.”

Mấy ngày sau, 72 báo lại tin tức đã thu thập được cho Thi Dạ Triêu, nhưng trong đó không có nhiều tư liệu có thể sử dụng.

“Về Dr. J, tôi đã nghe Ngải Tư nói một ít, Dr. J vẫn luôn là bác sỹ tư nhân của Cố tiểu thư, bắt đầu từ khi cô ấy mười mấy tuổi vào Athena, thân thể xảy ra bất kỳ tình trạng gì đều do anh ta phụ trách, quan hệ hai người không tệ.” Cô phỏng đoán tỉ mỉ: “Sau khi Cố tiểu thư xảy ra chuyện bị Cố Doãn giấu đi đâu Ngải Tư và Từ Ngao thật sự không biết, nhưng Ngải Tư nói trước kia Cố Doãn làm mấy việc đó phần lớn không phải tự tay gây ra, anh ta tìm người chết thay, hơn nữa…”

72 nhìn Thi Dạ Triêu một chút, “Người này rất có hứng thú với Cố Lạc, hơn nữa ngay từ lúc bắt đầu đã từng bí mật gặp Cố Doãn mấy lần, Cố Doãn cố ý tạo ra rất nhiều cơ hội cho bọn họ, bao gồm cả sự kiện nước K, cũng do người này tìm lính đánh thuê hạ thủ với anh —— vốn mục tiêu đúng là anh, nhưng Cố Doãn kịp thời để cho anh ta thay đổi quyết định, khiến Cố Lạc bị thương là chủ ý lqd của bản thân Bố Khắc, bọn họ vốn cho rằng muốn bắt một phụ nữ là một chuyện rất thoải mái, chỉ có điều không ngờ Cố Lạc còn khó đối phó hơn bọn họ tưởng tượng, Bố Khắc hao binh tổn tướng mù quáng, mới hạ sát thủ với bọn họ.”

Thi Dạ Triêu trầm tư hồi lâu, nhớ đến một người: “Tác Nhĩ?”

72 gật đầu, lại nói: “Còn có một việc, tôi không biết nói ra có cần thiết hay không, Nhan Hạ, anh còn nhớ rõ chứ?”

“Người bạn kia của Cố Lạc?”

“Ừ, cô ấy nói rất lâu trước đây Cố Lạc từng gọi một cú điện thoại không giải thích được cho cô ấy.” 72 thuật lại lời Nhan Hạ nói, “Tôi nhớ đại khái thời gian, là lúc anh bay suốt đêm đến nước M tìm cô ấy, chiều hôm đó, Cố Lạc không gọi điện thoại cho anh?”

Thi Dạ Triêu đột nhiên nhớ ra Cố Lạc nói muốn gọi điện thoại cho Lục Già Việt, cũng bởi vì lúc đó cô ấy nói một câu “Sợ hãi” khiến Thi Dạ Triêu không yên lòng tâm phiền ý loạn *, mới bay cả đêm đến bên cạnh cô, mà anh còn nhớ rõ, đêm đó Cố Lạc uống rượu.

(*) Tâm phiền ý loạn: phiền muộn rối loạn trong lòng

Thi Dạ Triêu nắm chặt tay, lúc đó anh vô ý tìm tòi nghiên cứu thế giới nội tâm của Cố Lạc, bởi vì sau khi anh say mê hôn cô lại kêu tên Chử Dư Tịch khiến cho quan hệ giữa hai người có một lần chiến tranh lạnh, cũng bởi vậy trong lúc vô ý kích thích tâm tư Cố Lạc, vốn tưởng rằng Cố Lạc uống say là vì anh, còn từng âm thầm tự đắc rốt cuộc cô đã nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân, bây giờ nghĩ lại, ánh mắt đêm hôm đó của Cố Lạc rõ ràng khác thường, nhưng anh lại không phát hiện ra.

Đến tột cùng là chuyện gì, để cho đêm đó Cố Lạc d$đ&l@q*đ cần anh giống như điên, để cho đáy mắt cô thỉnh thoảng lộ ra giống như… ánh mắt tuyệt vọng

72 cũng suy nghĩ chuyện này, “Nhan Hạ nói cô ấy cũng không biết thân thể Cố Lạc có vấn đề gì, đã quen biết cô ấy nhiều năm, Cố Lạc gần như chưa bao giờ sinh bệnh, ngay cả cảm mạo nóng sốt bình thường cũng không có.” Cô tiếc nuối lắc lắc đầu, “Tình huống thân thể trở nên kém của cô ấy là từ sau khi bắt đầu sự kiện nước K ——”

Bỗng nhiên Thi Dạ Triêu sực nhớ ra gì đó, hai mắt nghiêm túc, lập tức nắm lấy chìa khóa xe đứng dậy, 72 vội vàng đi theo.



72 không hiểu tại sao Thi Dạ Triêu lái xe tới bệnh viện, trong lòng càng lo lắng.

“Còn nhớ rõ lần Cố Lạc té xỉu trong nhà không?”

Thi Dạ Triêu nhắc nhở như vậy, 72 nhớ lại rồi lập tức sáng tỏ: “Tôi đi tìm bác sỹ kia.”

Không lâu lắm, 72 quay trở lại: “Ông ta đang làm một giải phẫu lớn, sợ rằng phải chờ rất lâu.”

“Đợi.”

Thi Dạ Triêu chỉ nói một chữ này, sau đó ở bệnh viện vượt qua năm giờ buồn tẻ dài lâu.

Bác sỹ vừa phẫu thuật xong mới ra ngoài thì có y tá nói cho anh ta biết chuyện này, anh ta nào dám trì hoãn, thậm chí không còn kịp thay quần áo trở về phòng làm việc.

“Evan? Có chuyện gì mà tìm tôi gấp vậy?”

Thi Dạ Triêu há miệng, đột nhiên lqd có chút sợ hãi, “Lần Cố Lạc té xỉu đó, tôi nhớ anh từng nhắc cô ấy uống thuốc, tôi muốn biết là thuốc gì? Để trị bệnh gì?”

Vẻ mặt bác sỹ hơi đổi, tránh tầm mắt Thi Dạ Triêu: “Đầu Cố tiểu thư bị thương nặng, sẽ có một ít di chứng về sau ——”

“Nếu như tôi chỉ muốn nghe anh nói những điều này, sẽ không ở đây chờ anh năm giờ.” Sao Thi Dạ Triêu không nhìn ra thay đổi của anh ta, ánh mắt khôn khéo sắc bén, khiến cho người ta không có chỗ ẩn núp.

72 nhìn ra anh ta dao động, không biến sắc bắt đầu cổ vũ: “Có một số việc, chúng tôi đã biết, chỉ tới xác nhận một chút, anh không cần áp lực quá.”

Cô ấy đã nói như vậy, bác sỹ hít một hơi dài. “Thân thể Cố tiểu tư quả thật có vấn đề, nhưng tôi cũng chỉ hoài nghi suy đoán, lúc ấy muốn khuyên cô ấy tới kiểm tra, nhưng cô ấy cự tuyệt, nói bất kỳ chuyện gì đều do bác sỹ của cô ấy tới phụ trách, không để cho tôi nhúng tay vào hơn nữa càng không để cho tôi nói với bất kỳ ai chuyện này, nhất là… là cậu.”

72 liếc nhìn Thi Dạ Triêu, lại hỏi: “Cô ấy bị vấn đề gì?”

Bác sỹ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Các cậu biết chứng bệnh thần kinh vận động chứ? Đó là ——”

Phía sau còn chưa nói hết, anh ta liền bị một sức lực khổng lồ níu lấy vạt áo, hai mắt Thi Dạ Triêu chứa ngọn lửa khiến người ta sợ hãi, hàm răng sít chặt, các khớp xương đáng sợ dữ tợn níu lấy ngón tay của anh ta. “Anh nói lại một lần nữa.”

“Ơ, thần… bệnh thần kinh vận động.” Bác sỹ nâng mắt kính sắp rớt xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Đây là lần đầu tiên 72 nghe nói loại bệnh này, hoàn toàn không hiểu ra sao, nhưng cô dám xác định bệnh này rất nghiêm trọng, dieendaanleequuydonn bởi vì cô chưa từng thấy thái độ của Thi Dạ Triêu đáng sợ như vậy.

Cứ giằng co như vậy một lúc, rốt cuộc Thi Dạ Triêu buông lỏng tay anh ta ra, đứng yên tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì, 72 không dám tiến lên quấy rầy, bác sỹ càng không dám thở mạnh.

Sau đó, Thi Dạ Triêu lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi đặt lên bên tai, 72 cảm giác mình hoa mắt, thế mà lại phát hiện tay anh hơi run run.

Điện thoại của Thi Dạ Diễm nhanh chóng được kết nối, nhưng Thi Dạ Triêu lại cảm thấy dường như mình mất giọng nói.

Thi Dạ Diễm đầu bên kia nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Eric.” Thi Dạ Triêu ép buộc bản thân tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: “Em đang ở đâu? Anh có việc muốn hỏi em.”

Thi Dạ Diễm phát hiện trong giọng nói trầm thấp có vẻ run rẩy, trong lòng đột nhiên giật mình. “Em đang ở San Francisco, đang định rời đi.”

“Đừng đi, anh đi tìm em.” Thi Dạ Triêu cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu xoay người rời đi.

72 chưa cùng đi, tiến lên hỏi bác sỹ, “Đó là bệnh gì?”

Bác sỹ lau mồ hôi đầy đầu, lấy mấy trang giấy trong hộc tủ đưa cho cô, “Tự cô xem đi, từ lúc tôi biết đã hai năm rồi, không biết lqd bây giờ tình hình như thế nào, có rất nhiều người mắc chứng bệnh thần kinh vận động đã không thể tự hít thở chỉ sau một năm…”

Ánh mắt 72 nhanh chóng quét qua tờ giấy giải thích về chứng bệnh này, lại nghe lời bác sỹ nói, trong lòng không ngừng khó chịu, không nhịn được gầm lên một tiếng: “Câm miệng!”

Bác sỹ cười khổ, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. “Làm một bác sỹ, tôi cũng không hy vọng thấy có người mắc chứng bệnh này, nhất là phụ nữ tuổi còn trẻ như Cố tiểu thư.”

72 xé mấy trang giấy thành mấy mảnh ném mạnh lên bàn, trừng hai mắt. “Không! Có! Khả năng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.