Cố Lạc lên trên lầu thay quần áo, ở trong phòng vệ sinh lấy mỹ phẩm trong túi xách trang điểm lại bản thân, không muốn để cho Cố Doãn nhìn ra cô tối hôm qua đã làm những thứ gì.
Tối hôm qua. . . . . .
Nhớ tới Thi Dạ Diễm, tay Cố Lạc dừng lại một chút, ánh mắt chợt âm u, mới vừa rồi chưa mặc đã đi ra ngoài thật sự là muốn tát trên mặt mình.
Cố Doãn quả nhiên rất nhanh xuất hiện, ở dưới lầu đợi một lát mới thấy Cố Lạc xuống, hai cánh tay mở rộng khoác lên trên lưng sofa tư thái càn rỡ quan sát cô, nụ cười treo lên khóe miệng. "Tối ngày hôm qua là ai trước mặt mọi người cự tuyệt hôn sự? Xoay người liền leo lên giường của hắn?"
Cố Lạc không để ý anh, coi như không nghe thấy.
Cố Doãn nghiêng nghiêng người, ngược lại hỏi Thi Dạ Triêu: "Chẳng lẽ là cậu muốn dùng kỹ thuật trên giường để tranh thủ nó cam tâm tình nguyện?"
"Anh không nói lời ghê tởm sẽ chết sao?"
Cố Lạc ngồi xuống đối diện anh mang giày, lạnh lùng đáp lễ. Một câu nói mắng hai người đàn ông ở chỗ này, Cố Doãn liếc nhìn Thi Dạ Triêu. "Tôi mà là cậu, chuyện này tuyệt đối nhịn không được."
Thi Dạ Triêu cũng không có phản ứng gì quá lớn, đối với sự châm chọc của Cố Lạc không thèm để ý chút nào. Cố Doãn dụi điếu thuốc lá, đáy mắt không dễ dàng phát giác một chút âm u xẹt qua, theo ý anh cái này tương đương với một loại dung túng."Phụ nữ khác có thể nuông chiều, nhưng nhà chúng tôi——không được nuông chiều quá."
Cố Doãn đối với Cố Lạc, từ trước đến giờ cũng như này, khi sủng thì sủng vô cùng, lúc hung ác thì hung ác dị thường, lời nói ác độc nói ra mặc kệ cô có thể tiếp nhận hay không. Thi Dạ Triêu hiểu rõ Cố Doãn, cũng ít nhiều biết chút ít tính tình Cố Lạc, mắt thấy hai anh em này lại đối chọi gay gắt, chậm rãi đứng dậy, nói: "Đối đãi với phụ nữ tựa như đối đãi với sủng vật, cần thuận theo tính tình của cô ấy, cô ấy mới có thể bất tri bất giác ở trong bẫy người bày ra càng vùng vẫy càng lún sâu, trốn cũng không trốn thoát được."
Cố Lạc nghe vậy không vui ngẩng đầu, vừa lúc bị anh hạ tay ép nhẹ ở đầu, vén tóc cô ở phía sau cổ bị nút áo trói vào, sau đó bàn tay vuốt vuốt mái tóc đen của cô, cử chỉ này thật giống như đối đãi một con mèo sủng vật.
Cố Lạc nghiêng đầu né tránh anh đụng chạm, nghiến răng, sau đó từ trong túi lấy ra tờ chi phiếu đặt ở trên bàn trà."Đây là cám ơn anh."
Cô ý tứ khiêu khích rất rõ ràng, Thi Dạ Triêu im lặng một chút.". . . . . . Cám ơn anh cái gì?"
"Đương nhiên là cám ơn anh tối hôm qua bán lực ‘chăm sóc’."
Đến phiên Thi Dạ Triêu nghiến răng, mặt đen. Đưa tiền thì cũng thôi đi, nhưng ít tiền này so với lần đầu tiên cô lưu lại số lượng kém xa, là đang ám hiệu biểu hiện của anh thụt lùi? Người phụ nữ này quả nhiên theo như lời Cố Doãn nói: không được nuông chiều!
Cố Doãn cười không được, dùng sức vuốt vuốt đầu của cô."Em thật đúng là có can đảm." Lại vỗ vỗ vai của cô: "Đi ra ngoài trước chờ anh."
Cố Lạc vừa mới đi ra ngoài, Cố Doãn liền thu hồi nụ cười, kéo kéo quần áo: "Kế hoạch vốn là trong vòng nửa năm cử hành hôn lễ, cậu nói một câu liền trì hoãn thời gian dài hơn. Thế nào, nơi nào còn khiến ngài Thi thiếu gia hài lòng? Tôi đều đã đem em gái đưa cho cậu."
Thi Dạ Triêu trong mắt hơi lộ ra giễu cợt, Cố Doãn hừ hừ: "Đừng cho là tôi không biết cậu nói ra điều kiện kia là có ý tứ gì."
"Tôi có thể có ý gì?" Thi Dạ Triêu nhàn nhạt, "Cố lão tiên sinh cùng ba tôi sáng sớm đã thảo luận xong cuộc mua bán này, gõ chùy định âm, còn cho phép tôi nói phản đối?"
"Ít làm trò!" Cố Doãn xì miệng, "Người khác không biết, tôi có thể không biết cậu là hạng người gì? Người không biết thật sự sẽ cho rằng cậu là cỡ nào săn sóc vị hôn phu, cũng là vì nó suy nghĩ, cái gì muốn nó "cam tâm tình nguyện" ? Thật ra chính là đẩy nó lên đỉnh sóng gió, cậu đem mình phủi sạch sẽ núp ở phía sau màn xem kịch vui, Thi Dạ Triêu, cậu thật đúng là một phần tử âm hiểm chính cống."
Thi Dạ Triêu chỉ cười không nói, Cố Doãn quả thật không ngốc, âm mưa của anh không có tránh được đôi mắt của Cố Doãn.
Không người nào nguyện ý hôn nhân của mình bị khống chế, Thi Dạ Triêu cũng không ngoại lệ, anh lợi dụng Cố Lạc kháng cự đối với cuộc hôn nhân này để chặn miệng hai người Cố Bạch Bùi cùng Thi Thác Thần. Thi Thác Thần chung quy không có tư cách đi bức hôn Cố Lạc, dưới tình huống khi anh không có phản đối rõ ràng thì Thi Thác Thần mặc dù là biết rõ tính toán của anh cũng không thể tìm anh gây phiền phức, nói anh không ra gì. Mà tranh đấu giữa hai cha con Cố Lạc và Cố Bạch Bùi, cũng không liên quan đến anh rồi.
Mặc dù Cố Lạc cuối cùng sẽ bị áp lực bức bách hướng Cố Bạch Bùi thỏa hiệp, nhưng trước đó anh vẫn còn có thể tiêu diêu tự tại một thời gian. Ít nhất chuyện kết hôn này, người ép buộc cô cũng không phải là mình, anh không có nửa chút trách nhiệm, còn giống như "người bị hại" đáng thương. (bạn nhận ra một điều là không nên đắc tội với những người như thế này >_<)
***
Cố Lạc bị anh trai mang đến khách sạn Cố Bạch Bùi đang ở, Cố Bạch Bùi đang có khách, Cố Lạc liền ở bên ngoài, chưa tiến vào. Ước chừng nửa giờ sau, khách ra ngoài, hẳn là Thi Dạ Diễm.
Cố Lạc nhất thời lại nghĩ đến say rượu đối với anh làm hành động hoang đường, cảm thấy không mặt mũi gặp người, nhưng Cố Doãn đang ở đây, chỉ đành phải giả bộ không có việc gì."Sao anh lại tới đây?"
"Tối hôm qua chưa kịp cùng Cố tiên sinh chào hỏi, hôm nay tới đây thăm hỏi." Thi Dạ Diễm nét mặt, ánh mắt, thái độ đều cùng một dạng như ngày trước, không có nửa điểm khác thường.
Năm đó là Cố Lạc dùng hết phương pháp thuyết phục Cố Bạch Bùi ra tay tương trợ, Thi Dạ Diễm vẫn nhớ ân tình này.
Lúc hai người nói chuyện, Cố Doãn đứng ở một bên nhìn, chờ sau khi Thi Dạ Diễm đi, gương mặt không có ý tốt."Lạc, anh hỏi một vấn đề?"
"Em không muốn trả lời." Cố Lạc đánh cuộc với chính mình, Cố Doãn tuyệt đối sẽ nói ra lời nói không tốt đẹp gì .
"Vừa mới cùng anh trai cậu ta ngủ xong, lại cùng cậu ta nói chuyện phiếm như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng em có cảm giác gì?"
Quả nhiên.
Cố Lạc hít thở sâu một hơi, bất ngờ đánh cho Cố Doãn một cái cùi trỏ."Chuyện riêng của em, anh có thể mặc kệ hay không?"
Cố Doãn có dự kiến trước, chặn lại."Đây cũng không phải là chuyện riêng của em rồi, liên quan đến ích lợi Cố gia, anh có thể mặc kệ?"
Cũng giống như Cố Doãn, Cố Bạch Bùi nói ra chuyện tối ngày hôm qua, thái độ ông kiên quyết, không tha ngỗ ngược, hai cha con cô chưa nói mấy câu không khí liền đông cứng.
"Con tuổi cũng không nhỏ, sớm muộn cũng phải kết hôn, nó là con trai trưởng của Thi gia, các ngươi ai cũng không thiệt thòi ai, ta nghĩ không ra lý do con nhất định cự tuyệt!"
Cố Doãn phát ra một tiếng cười khẽ, hơi châm chọc."Còn có thể bởi vì sao, tình cũ khó quên."
"Con còn nghĩ đến Er¬ic?" Cố Bạch Bùi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Có còn chút tiền đồ hay không? Một người đàn ông mà thôi, rốt cuộc Thi Dạ Diễm chỗ nào đáng giá con như vậy?"
"Cố Doãn! Anh có thể câm miệng đấy!" Cố Lạc có thể đánh Cố Doãn, nhưng đối với Cố Bạch Bùi chỉ có thể đè nén tức giận: "Không liên quan đến Thi Dạ Diễm, là con không muốn gả cho Thi Dạ Triêu."
"Không muốn? Em không muốn? Rất tốt!" Cố Doãn dứt khoát vỗ tay hoan nghênh. "Athena nhiệm vụ kế tiếp chính là khiến người này biến mất trên đời!"
"Anh dám!" Cố Lạc cắn răng nghiến lợi."Em đã nói với anh nếu Thi Dạ Diễm ở trong tay anh có chuyện, em liền chôn theo anh ấy!"
Cố Bạch Bùi mặt mày dừng lại, vẻ mặt chìm xuống."Con nói cái gì?"
Cùng lúc đó, Cố Doãn đang muốn uống đồ, nghe vậy im lặng, tay cầm chén sứ, dùng sức đến miệng trở nên trắng bệch. Anh để cái cốc xuống, mặt lạnh đứng dậy, nhẫn tâm hướng trên mặt cô vung một cái tát."Đây là lần thứ hai, những lời này dám nói với anh lần thứ ba, anh lập tức sẽ thành toàn cho em."
Đầu Cố Lạc bị anh đánh nghiêng, lại bị anh xoay trở lại, ngón cái lau đi tia máu khóe miệng."Đừng quên thân phận của em, Cố Lạc, anh không cho em tư cách lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến với giới hạn nhẫn nại của anh."
Hai người tầm mắt tương đối, giờ phút này Cố Doãn căn bản không phải Cố Doãn bình thường, đáy mắt anh cháy lên ác độc và tàn nhẫn mà đã nhiều năm Cố Lạc không nhìn thấy, liên tiếp ném cô trở về trong trí nhớ đáng sợ ngày đó. (sao mình cứ cảm thấy anh này là đang muốn giúp Cố Lạc tránh cơn phẫn nộ của ba Cố nhỉ)
Cố Bạch Bùi vốn định nổi giận, thấy Cố Doãn đã dạy dỗ cô, không thể làm gì khác hơn là ép xuống."Ta cho con thời gian điều chỉnh mình, không buộc các con lập tức kết hôn. Lạc, ngày mai ba sẽ trở về, con phải tự giải quyết cho tốt."
Tự giải quyết cho tốt, là cảnh cáo, cũng là từ kết thúc, cô muốn cự tuyệt, không có một chút tác dụng nào.
Sau hôm ấy, Cố Lạc vẫn tự giam mình ở trong phòng. Một cái tát kia sức lực quá lớn, cách mấy ngày trên mặt sưng còn chưa có tiêu sạch sẽ.
Cố Doãn đến thăm cô, Cố Lạc mở cửa cho anh rồi trở về phòng ngủ của mình, một câu cũng không nói. Cố Doãn đẩy cửa phòng cô, thế nhưng mở ra. Cô không khóa, biết cửa không ngăn được anh, chỉ là phí công. Trong phòng kéo rèm cửa sổ, ánh sáng hết sức mờ mờ, cô đem mình vùi ở trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu.
Cố Doãn ở mép giường cô ngồi một lát, huých cô một cái, thấy cô không có phản ứng, kiên quyết xoay thân thể của cô lại, nhìn chăm chú một lát vết sưng trên mặt của cô.
"Không có thoa thuốc?"
"Không chết được."
"Anh không cho em chết, em đương nhiên không chết được." Cố Doãn chạm mặt cô một cái."Xuống tay nặng chút, bây giờ còn đau không?"
Cố Lạc không có đáp lại hắn, đẩy tay của anh ra lại ôm chăn quay lưng đi. Cô mặc váy ngủ dây đeo, lộ ra một nửa hình xăm trên lưng, Cố Doãn giơ tay lên, ngón tay đi theo tầm mắt miêu tả hoa văn phía trên đó, rõ ràng cảm thấy cơ thể cô căng cứng.
"Anh còn tưởng rằng em sẽ vụng trộm đem hình xăm này tẩy đi."
". . . . . ."
"Anh đang hỏi em, nói ."
". . . . . ."
"Còn muốn bị đánh?" Giọng nói anh lại nâng lên.
Trong chăn rốt cuộc truyền ra tiếng Cố Lạc trả lời: "Cũng có tính toán qua cái này, nhưng em không muốn sau khi tẩy đi lại bị anh dùng que hàn in chúng nó lên đi."
Cố Doãn cười nhẹ, cúi thấp người, bàn tay đã dán lên lưng của cô, lướt xuống đến chữ tiếng Hy Lạp thì dừng lại. "May mắn em không có làm như vậy, nếu không anh thật sự sẽ đem những thứ này lần nữa in dấu ở trên người em, một điểm này, em coi như nghe lời."
Tay Cố Doãn chỉ dừng lại ở chỗ đó trong chốc lát, liền bắt đầu chậm rãi ở trên lưng cô dao động, cũng cúi đầu, lấy cánh môi nhẹ nhàng đụng da của cô, tựa như hôn mà lại không phải là hôn."Thời điểm cùng Thi Dạ Triêu làm, cậu ta có nhìn thấy hình xăm trên người em không?"
"Anh ta lại không mù."
Thân thể Cố Lạc mỗi lần bị anh vừa đụng, liền cứng ngắc như cọc gỗ, Cố Doãn làm sao có thể không cảm nhận được."Còn giận anh?"
". . . . . ."
"Anh không đánh em, một khi để ba mở miệng, em có thể thật sự chôn theo hắn ta rồi." Cố Doãn kéo xuống đai an toàn váy ngủ của cô. "Anh thế nào chịu được?"
Cố Lạc ngăn chặn váy ngủ, nói sang chuyện khác."Sao anh không cùng ba trở về, còn ở lại chỗ này làm cái gì?"
"Lưu lại cho em một nhiệm vụ." Cố Doãn xoay thân thể của cô lại, cố định trụ đầu của cô, muốn hôn."Một tuần lễ sau nhân vật mục tiêu sẽ tới nước Z một chuyến, em và Từ Ngao cũng phải đi theo, bảo vệ an toàn của hắn."
"Em không muốn đi." Cố Lạc không tiếng động giãy giụa, né tránh anh đụng chạm.
Ánh mắt Cố Doãn hơi lộ ra không vui, cảnh cáo."Nghe lời."
"Đối phương là ai?"
Không có hôn đến môi của cô, Cố Doãn cũng không chấp nhất, dứt khoát không chạm vào cô nữa, chống lên thân thể, nói ra một cái tên."Wesson tiên sinh."
Cố Lạc có chút hồi tưởng: đó là người đàn ông dùng ánh mắt nhìn cô cũng sẽ khiến cho cô cảm thấy buồn nôn—— Tác Nhĩ?