Tuổi mấy đứa bé nhìn qua cũng lớn hơn so với Lục Kya Việt một chút, thể trạng cũng khỏe mạnh hơn so với nó, xuống tay không nhẹ không nặng, quyền cước tương gia khiến Lục Kya Việt chịu không ít thua thiệt.
Thi Dạ Triêu hút xong điếu thuốc này, mới mở miệng yếu ớt: "Cô trở về trước đi."
72 mặc dù hiếu kỳ, nhưng từ trước đến giờ rất ít nói nhiều, xuống xe mắt lại nhìn đứa trẻ bị đánh ở bên kia, quay người chặn một chiếc xe rồi rời đi.
Đám trẻ kia rốt cuộc dừng tay, đứa cầm đầu cảm thấy chưa đã ghiền, lại nhấc chân hung hăng đạp mấy cái lên mấy cái túi giấy lớn rơi vãi ở trên đất. Lục Kya Việt mặt đen lại, vùng vẫy nửa ngày cũng không thể ngồi dậy, cũng rước lấy thanh âm châm biếm của đám trẻ kia.
Sau đó có người cảm thấy có cái gì không đúng, xoay người lại đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn tựa vào trước xe đang nhìn bên này. Đám con nít trực giác luôn là chuẩn nhất, cảm thấy người này không dễ chọc, kiêng kỵ cảm giác bị áp bức vô hình trên người anh, uy hiếp Lục Kya Việt mấy câu liền vội vã chạy mất.
Lục Kya Việt đợi tất cả bọn nó giải tán mới nhìn thấy một người đàn ông đứng ở bên kia đường, mắt có chút sưng, không thấy rõ diện mạo đối phương, nhưng là từ hình dáng cùng cảm giác biết đó là ai. Bởi vì biết, mới càng không muốn ở trước mặt hắn bêu xấu, cắn răng nhịn đau chống lên nửa người, nhe răng trợn mắt ngồi dậy, đau đến mồ hôi đầy đầu.
Tính tình nó quật cường rất giống với Cố Lạc, Thi Dạ Triêu nhìn một lúc, nhấc chân lên bước đi tới trước mặt nó đứng lại."Cần giúp một tay không?"
"Cám ơn, không cần." Lục Kya Việt không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, nhưng rất nhanh lại phát hiện mình cự tuyệt quá tắc trách, bởi vì cậu sử dụng hơi sức toàn thân cũng không thể đứng lên, mà ngược lại ngã trở về, rốt cuộc không đứng dậy được.
Thi Dạ Triêu từ trên cao nhìn xuống, mắt nhìn xuống cậu đang cố kiên cường, bất lực cùng ảo não, ngồi chồm hổm xuống buồn cười hỏi cậu: "Hiện tại thế nào? Cần giúp một tay không?"
Lục Kya Việt không lên tiếng, đầu nhỏ không tự nhiên xoay qua chỗ khác.
Cuối cùng vẫn là Thi Dạ Triêu ôm vật nhỏ này lên xe, nịt chặt dây an toàn cho cậu: "Đi bệnh viện?"
Lục Kya Việt lập tức cự tuyệt: "Cháu không đi bệnh viện, về nhà xử lý một chút là được."
Người tuy nhỏ, vẫn còn biết cẩn thận, hiểu cùng anh xuất hiện ở bệnh viện không phải là ý kiến hay gì.
Lục Kya Việt báo địa chỉ của Nhan Hạ, Thi Dạ Triêu lại đem cậu mang về nhà của mình."Nhà ta ở ngay gần đây, ủy khuất cậu một chút."
Lục Kya Việt không nói gì, không muốn để cho hắn biết là mình sợ hắn.
***
Lục Kya việt nằm ở ghế sa lon màu trắng bằng da thật hết sức không được tự nhiên, trên ghế sa lon phủ lên một tầng vải vóc thật mỏng để trang trí, chính mình là một thân dơ bẩn khó tránh khỏi sẽ dính vào đi.
Thi Dạ Triêu cầm lên cái hòm thuốc xuống lầu dưới liền nhìn thấy trên ghế sa lon kia một bóng người nhỏ bé ngồi thẳng tắp, ngồi vào bên cạnh cậu, bắt đầu rửa sạch mấy chỗ bị đã thương tương đối nghiêm trọng trên người cậu, sau đó lại bắt đầu thoa thuốc cho cậu.
Vốn là việc rửa sạch vết thương bôi thuốc này, anh có thể gọi 72 đến làm. Thi Dạ Triêu là lần đầu tiên hạ mình phục vụ một người cùng mình không có quan hệ gì, vẫn còn là trẻ con.
Thủ pháp của anh chuyên nghiệp nhưng cũng không dịu dàng, Lục Kya Việt toàn bộ quá trình chỉ cắn chặt, chỉ ngẫu nhiên phát ra kêu rên nho nhỏ, sau đó đem đôi môi cắn chặt hơn. Thi Dạ Triêu cầm lấy băng gạc tỉ mỉ quấn ở trên cánh tay nhỏ của cậu: "Còn tưởng rằng con trai Cố Lạc thế nào cũng phải có một hai chiêu, mẹ cậu không có dạy cậu công phu? Không sợ cậu ở bên ngoài thua thiệt?"
Đánh nhau thì động tác Lục Kya Việt coi như linh hoạt, nhưng nhìn ra một ít công phu cũng không có, điều này làm cho anh khẽ lấy làm kinh hãi.
Trừ bỏ Nhan Hạ Nhan Hàn cùng Thi Dạ Diễm, Lục Kya Việt đã dưỡng thành thói quen im lặng mặc kệ kẻ nào đàm luận Cố Lạc, thậm chí ngay cả chuyện của mình cũng sẽ không nói nhiều một chữ, đây là từ nhỏ Cố Lạc giáo dục thành, là vì an toàn của cậu. Mà đối mặt Thi Dạ Triêu, Lục Kya Việt không biết nên xác định vị trí người này như thế nào, rõ ràng nên đem hắn phân chia đến phạm vi không được phép kia, nhưng trên thực tế nói hay không nói đối với cậu mà nói căn bản không có gì khác nhau.
Vẻ mặt của cậu giống như là đang làm cân nhắc nào đó, sau đó mới mở miệng: "Cô nói học công phu quá cực khổ."
"Cứ như vậy?" Thi Dạ Triêu rõ ràng không tin.
"Đúng vậy."
Thi Dạ Triêu khẽ xì chút xíu, "Là mẹ ruột sao?"
Lục Kya Việt chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui."Chẳng lẽ học công phu không khổ cực?"
Thi Dạ Triêu từ chối cho ý kiến, Lục Kya Việt lại nói: "Nếu như tương lai chú có đứa bé, chú cam lòng lại để cho con của mình ăn nhiều khổ như vậy?" Thấy hắn không có lên tiếng, cậu nho nhỏ mỉa mai một câu: "Như vậy chính là ba ruột hả?"
Thái độ cậu nhóc che chở Cố Lạc rõ ràng như vậy, khiến Thi Dạ Triêu trong mắt nhuộm thoáng ý cười, đem băng vải cố định tốt, mới trả lời: "Có lẽ cậu cho rằng cô ấy là vì muốn tốt cho cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, mỗi một người ba cũng sẽ hi vọng con của mình mạnh nhất, cũng không muốn nhìn thấy bọn họ có một ngày sẽ bị người khác giẫm ở dưới lòng bàn chân mà không còn sức đánh trả, bây giờ cậu còn nhỏ, có thể để người ta bảo vệ, nhưng không ai có thể thời thời khắc khắc bảo vệ cậu, hơn nữa bảo vệ cậu cả đời."
Lục Kya Việt ngẩn ra, nghe Thi Dạ Triêu lại tiếp tục, lần này trong giọng nói dẫn theo mấy phần châm chọc: "Lục tiên sinh, đàn ông muốn bảo vệ một người phụ nữ cũng không phải dựa vào miệng nói mấy câu bảo vệ cô ấy là có thể, lúc cần thiết chỉ có thể dựa vào quả đấm."
Thi Dạ Triêu nói xong lời này, trong đầu Lục Kya Việt nhất thời xuất hiện khuôn mặt của hai người phụ nữ: Cố Lạc cùng Thi Duy Ân. Khóe miệng cậu bĩu một cái, không hề lên tiếng nữa, nhưng từ ánh mắt nhìn ra được đã có dao động, Thi Dạ Triêu nhíu mày: "Thế nào, ba cậu không nói qua cái này cho cậu?"
Cái vấn đề này khiến Thi Dạ Triêu đột nhiên cảm thấy chạm vào một chỗ đau nào đấy của Lục Kya Việt, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trầm xuống, ánh mắt buồn bã, đứa bé rốt cuộc vẫn là đứa bé, sẽ không che giấu tốt tâm tình của mình, vẻ mặt bi thương rất nhanh toát ra .
Hai người cũng không nói chuyện, trong lúc nhất thời, không khí lại có chút đè nén.
Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm Tiểu Suất Ca mặt mày thanh tú một con mắt khẽ sưng to lên một hồi lâu, "Cậu là đứa bé của Cố Lạc cùng ai?"
Rất kỳ quái, sau khi hỏi ra cái vấn đề này, cảm xúc trong Thi Dạ Triêu chợt tăng thêm mấy phần không vui.
Không vui?
Cũng không chuẩn xác, giống như là nặng nề, nhưng lại quá nhỏ. Anh không tìm được từ thích hợp để hình dung, tóm lại ngay cả có điểm không thoải mái như vậy, vốn là đáp án vấn đề anh cũng không nhất định phải biết, nhưng hỏi ra miệng lại có loại ý niệm muốn biết.
Cảm giác kia giống như là. . . . . . Trong cổ họng anh chợt có một cây gai.
Nhan Hạ ở dưới lầu nhà mình thấy Thi Dạ Triêu rất là giật mình, bởi vì Cố Lạc không có giao phó, cho nên cô không biết những lời có thể nói, những lời không thể nói. Thật may là Thi Dạ Triêu không hề hỏi cô cái gì, chỉ đem Lục Kya Việt một thân nhếch nhác giao cho cô liền đi, lời nói có liên quan tới Cố Lạc một chữ cũng không nói.
Nhan Hạ mang Lục Kya Việt đi bệnh viện làm kiểm tra, cũng may thương thế của nó nhìn dọa người nhưng cũng không lo ngại, bằng không cô thế nào cũng bị Cố Lạc lột da không chừng.
Cùng Lục Kya Việt đánh nhau chính là bạn học cùng lớp với cậu, bởi vì bộ dáng Lục Kya Việt khiến nữ hài tử thích, kết quả liền như vậy thành tình địch số một của các nam sinh. Hay bởi vì cậu đầu nhỏ thông minh thành tích ưu tú, vì vậy "về công về tư" cậu đều đối với đồng học đã tạo thành chút uy hiếp, thỉnh thoảng liền bị tìm phiền toái, chỉ có điều lần này đối phương bỉ ổi chút, chiến thuật biển người làm cho cậu bị thua thiệt.
Lục Kya Việt ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đến ngày sinh nhật Thi Duy Ân đi bộ đã không thành vấn đề. Nhan Hạ tự mình cùng cậu lần nữa mua hộp đóng gói, rất dễ nhận thấy ánh mắt người phụ nữ này so với cậu tốt hơn rất nhiều, Thi Duy Ân thấy liền vui vẻ không nhịn được, đem mảnh bánh ngọt lớn nhất đẹp nhất cho Lục Kya Việt.
Thi Dạ Triêu ở trên mặt cậu thấy thỏa mãn, mà tầm mắt hai người chống lại thì thỏa mãn lập tức hóa thành khoe khoang. >_<
"Evan, đáng tiếc bác không thích đồ ngọt, bánh ngọt này con và mẹ cảm thấy ngon nhất." Thi Duy Ân khóe miệng dính bơ nói.
Thoáng chốc, Lục Kya Việt khoe khoang lại hóa thành mất mác. Thi Dạ Triêu thông minh hơn người, không khỏi bật cười, mới hiểu rõ thì ra là địch ý tên tiểu tử này đối với mình tất cả đều là bởi vì Thi Duy Ân.
Đêm đó khi chia tay thì Thi Duy Ân lôi kéo tay Lục Kya Việt, có chút ý tứ lưu luyến không rời."Em muốn cùng cha đi tham gia hôn lễ của cậu, mẹ nói muốn dẫn em ở lại nước Z một đoạn thời gian mới trở về, cho nên phải có một đoạn thời gian không thể thấy Kya Kya rồi, phải nghĩ đến em nha!"
Lục Kya Việt dĩ nhiên so với cô lại càng không nỡ, ở trên mặt cô hôn một cái."Chăm sóc mình."
Thi Dạ Triêu lúc ấy cũng ở đây, bởi vì lời nói của Thi Duy Ân ánh mắt không dễ dàng phát giác trầm tầm. Cậu của cô bé, người mà em trai của Du Nguyệt Như Hoàng Phủ Luật muốn kết hôn, chính là người phụ nữ đã từng bị anh vây ở bên cạnh hai năm.
Quá nhiều chuyện cũ, bị Thi Dạ Triêu ngăn chặn lại, không thể nghĩ, không muốn nghĩ.
***
Cố Lạc lúc trước từng ác ý đã hỏi anh là có đi tham gia hôn lễ của bọn họ hay không, Thi Dạ Triêu lúc ấy quả thật có ý tưởng bóp chết cô. Nhưng là không quá vài ngày, sau khi anh nhận được điện thoại của Thi Dạ Diễm, người muốn bóp chết lại biến thành em trai anh.
"Miami bên kia xảy ra chút vấn đề, em phải tự mình đi xử lý." Thi Dạ Diễm ở trong điện thoại hơi trầm mặc chốc lát, nói: "Anh thay em mang con gái qua bên kia."
". . . . . ."
"Thuận tiện gặp lại người tình cũ."
Thi Dạ Diễm không sợ chết chế nhạo, chọc đúng huyệt chết của anh, lấy được đáp án là bên kia ống nghe truyền đến tút tút tút —— Thi Dạ Triêu trực tiếp cúp điện thoại.
Ước chừng hai giờ sau, Thi Duy Ân gõ cánh cửa phòng làm việc của Thi Dạ Triêu, ngọt ngào cùng anh chào hỏi. Đi theo phía sau dĩ nhiên là người ba cô thích nhất, Thi Dạ Diễm đem vé máy bay để xuống trước mặt anh."Anh có thể chuẩn bị một chút đến sân bay rồi, đừng nhầm thời gian."
Thi Dạ Triêu lông mày xinh đẹp rốt cuộc vặn lại, "Anh có đồng ý với chú sao?"
"Không cần đồng ý với em, đồng ý con gái của em là được."
Trên cánh tay nhỏ của Thi Duy Ân vác cái ba lô nhỏ leo lên trên đùi anh, nghiêng đầu hỏi: "Đồng ý con nha, chúng ta cùng đi gặp mợ nhỏ Tịch Tịch, hai người không phải biết sao? Cha nói hai người. . . . . . Ưmh." Cô cắn môi dưới giương mắt nhìn trời suy tư, "Đúng rồi! Cha nói bác cùng mợ nhỏ Tịch Tịch quan hệ không phải là ít."
Thi Dạ Triêu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm người khởi xướng. Thi Dạ Diễm khí định thần nhàn: "Không cần nhìn em như vậy...em cũng không muốn như vậy, Bách Vĩ hình như đi cùng em, nếu không em cũng sẽ không đem con gái giao cho anh, người khác em không yên lòng."
Đối mặt với người anh trai đã từng suýt chút nữa thì lấy mạng của mình nói ra những lời này thật có chút buồn cười, nhưng có một thứ Thi Dạ Diễm không phủ nhận được: Thi Dạ Triêu đối với người khác âm hiểm ác độc đi nữa, bao gồm đối với mình, nhưng đối với Tiểu Trà Diệp thương yêu chưa bao giờ kém hơn so với anh.
Cứ như vậy, Thi Dạ Triêu cực kỳ không tình nguyện cộng thêm tâm tình phức tạp mang theo Thi Duy Ân đi lên chuyến bay đi đến nước Z, cũng ở nơi này ngoài ý muốn gặp được người có chút ngày ngày không có thấy: Cố Lạc.