Lau Súng Cướp Cò

Chương 24: Chương 24




Cố Doãn tay vừa nhấc, hộ vệ thu súng lui về phía sau, hắn bình tĩnh đứng trước mặt Thi Dạ Triêu, ánh mắt nhìn anh, lời nói lại là ra lệnh cho Cố Lạc: "Lạc, anh ở bên ngoài chờ em."

Bên trong phòng nhất thời yên tĩnh ngắn ngủi.

Thi Dạ Triêu căn bản không có ý tứ buông tay, Cố Doãn đè ép nóng nảy lại lập lại một lần: "Muốn anh tự mình động thủ sao?"

Cố Lạc âm thầm hít sâu một hơi, cắn răng chịu đựng đau nhức ý bảo anh buông mình ra, sau đó từ trong ngực anh, con ngươi vừa nhấc, chống lại anh.

Hai người tầm mắt khẽ va chạm, một loại cảm giác vi diệu lặng yên không tiếng động ở trong không khí lên men, Cố Lạc nhanh chóng mở to mắt, cùng Cố Doãn gật đầu một cái.

Thời điểm y tá xử lý vết thương cho Cố Lạc Cố Lạc lưu lại một tên bảo vệ tại chỗ, mình thì chờ ở bên ngoài, hắn không thích mùi máu tươi.

"Phải cẩn thận một chút, nếu không vết thương rất khó khép lại, sẽ lưu lại sẹo rất khó coi." Y tá dặn dò, có chút oán trách liếc nhìn Thi Dạ Triêu bên cạnh, lầm tưởng vừa rồi là kiệt tác của anh."Cô bây giờ chính là thời điểm nên nằm trên giường, không thể tùy tiện mà lộn xộn, loại thương tổn này chăm sóc không tốt chính là chuyện cả đời."

Thi Dạ Triêu cởi ra áo khoác choàng ở trên người cô che lại áo bị Cố Doãn xé rách, nhẹ nâng lên cằm của cô. Gương mặt Cố Lạc bị Cố Doãn đánh cho một cái tát phiếm hồng, khóe miệng thậm chí có một tia tơ máu."Hắn thường đối em như vậy?"

Cố Lạc không lên tiếng, không tâm tình cũng không còn tinh lực, chỉ đem đầu né tránh.

Cố Doãn phiền muộn chờ ở bên ngoài đợi, cửa vừa có động tĩnh còn tưởng rằng là Cố Lạc ra, quay đầu lại nhìn lên là Thi Dạ Triêu.

Cố Doãn trước không nhịn được, giơ lên cái tay đã quấn băng gạc: "Bắt đầu đối với nó để ý?"

Thi Dạ Triêu kéo khóe môi, "Cậu để cô ấy làm việc cho cậu?"

"Tôi làm sao sai bảo được vị đại tiểu thư này." Cố Doãn giả bộ ngu, "Nó muốn làm cái gì, cùng ai ở chung một chỗ tôi chưa bao giờ trông nom."

"Nói cách khác chuyện cô ấy và Tác Nhĩ ở chung một chỗ cậu không biết?"

Cố Doãn nghiêng đầu, một hộ vệ tiến lên, "Trở về điều tra một chút là ai làm."

Hộ vệ gật đầu, lui ra, Cố Doãn lại nói: "Tôi còn cho là chuyện gì làm cho anh nổi nóng, Tác Nhĩ lão sắc quỷ coi như là một khách hàng lớn của tôi, có chút giao tình, trước cùng Cố Lạc từng có vài lần duyên phận, tâm tư của đàn ông anh cũng hiểu, em gái tôi tôi biết, sẽ không cùng hắn có cái gì, gặp dịp thì chơi mà thôi, sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?"

Thi Dạ Triêu vẻ mặt không thay đổi, không nhìn ra tâm tình gì . Hai người đàn ông này đầu tiên là trầm mặc chốc lát, Cố Doãn buông tay: "Là anh không cho công khai quan hệ hai người, lại nói. . . . . ." Hắn cười , "Anh chịu đồng ý việc hôn sự này nhưng mà cũng chỉ là lợi ích trên hết thôi, huống chi còn chưa kết hôn, điều này cũng không có gì chứ? Cái này mất hứng rồi hả?"

Cố Doãn tính đang thử dò xét, Thi Dạ Triêu dĩ nhiên biết."Chúng ta quen biết thời gian cũng không ngắn, xem ra cậu chính là không hiểu tôi."

Cố Doãn nhíu mày.

"Nếu đây là một khoản buôn bán, cậu có phải hay không quên đây là Cố Gia các người cầu xin tôi làm, sợ là cho tới bây giờ cũng không nhớ tôi sẽ trả lại hàng?" Thi Dạ Triêu hai cánh tay để ngang trước ngực, bễ nghễ mà nhìn. "Nếu như đã là đồ của tôi, nếu để người khác đụng, sẽ làm tôi cảm thấy —— ghê tởm, phụ nữ cũng giống như vậy. Hay là nói, cậu còn có những em gái khác để cho tôi lựa chọn?"

". . . . . ."

Cố Doãn nghiến răng, ngay cả người bên cạnh đều cảm nhận được cơn giận của hắn, vào giờ phút này, người đứng ở trước mặt hắn nếu như không phải là Thi Dạ Triêu mà là tùy tiện thay một người khác, sợ là đã bị hắn móc súng đánh cho thành tổ ong vò vẽ rồi.

Cố Doãn chưa bao giờ bị thua thiệt như vậy, sắc mặt cũng thay đổi, nhưng đối mặt với người đàn ông này, thế nhưng hắn lại chỉ có thể đè ép lửa giận cái gì cũng không thể làm, giữa hai người này không khí đang giương cung bạt kiếm, Cố Lạc từ bên trong ra ngoài, khoác áo khoác của Thi Dạ Triêu, tầm mắt qua lại quét một vòng. Cố Doãn bình tĩnh ném lại một ánh mắt, hộ vệ tiến lên dìu Cố Lạc: "Xe ở bên ngoài."

Từ lúc bị thương đến bây giờ thời gian cũng chẳng qua mấy ngày, đổi lại người khác sợ rằng giường cũng không dậy nổi, Cố Lạc tố chất thân thể khá hơn nữa cũng là cậy mạnh chống đỡ, mới vừa lại bị Cố Doãn lăn qua lăn lại như vậy thật không chịu nổi. Nhưng hộ vệ nơi nào biết rõ ràng như vậy, động tác không nhẹ không nặng dắt cô vai, đau đến đôi môi Cố Lạc thoáng chốc tụt huyết sắc.

Cố Doãn vốn định ôm cô, nhưng bởi vì gặp ánh mắt lạnh lùng của cô tức giận lập tức nhảy đến cao nhất, lần này hắn không có động thủ lần nữa, cũng không còn nhằm vào cô nữa, nghiêng đầu nhìnThi Dạ Triêu: "Phụ nữ Er¬ic đã dùng qua anh cũng sẽ không cảm thấy buồn nôn hả?"

Cố Lạc thân thể ngẩn ra, bước chân dừng lại, quả đấm rất nhanh, sau một khắc liền xoay người lại không chút suy nghĩ hướng về phía Cố Doãn giơ tay chính là một cái tát."Miệng sạch sẽ một chút cho tôi."

Bọn cận vệ tập thể đần độn. . . . . .

Cố Doãn vẻ mặt anh tuấn có chút trở nên vặn vẹo, sắc mặt biến thành màu đen, nhìn cô chằm chằm nói không ra lời.

Chỉ có Thi Dạ Triêu, không biến sắc, lại cười.

***

Cố Lạc bị Cố Doãn mang về dưỡng thương, việc này chính là hơn hai tháng. Trong lúc này, người bên cạnh Cố Doãn những ngày sau này khổ không thể tả.

Ace trộm đi hỏi thăm, hộ vệ âm thầm cùng hắn giao tình coi như không tệ, bất đắc dĩ lắc đầu than thở: "Là tính khí của hai anh em nhà này, Cố Lạc lại cá chết bướng bỉnh, hai người ở cùng một chỗ có thể không đánh nhau? Huống chi lần này chọc vào chuyện Thi thiếu, Cố Lạc lại. . . . . ."

Hộ vệ dừng lại, Ace phát giác có chuyện không bình thường, cũng không hỏi, bản thân hộ vệ không nhịn được: "Cố Lạc thật không nên vào lúc này đi về cùng hắn, Cố Doãn bị cô đánh, sợ là thật sự tức giận rồi."

Thật ra thì làm cho Cố Doãn tức giận không phải là chuyện này, mà là chỗ gan bàn tay hắn bị dao ăn vạch ra một vết thương, đây đối với hắn mà nói là một loại khiêu khích. Cố Doãn cùng Thi Dạ Triêu hai người là vì Cố Lạc, đây mới là mấu chốt. Người Cố gia ai không biết Cố Doãn đối với Cố Lạc có bao nhiêu mạnh mẽ khống chế, nhưng cũng đồng thời rất dung túng cô phản kháng, dù sao có nhảy cũng nhảy không ra khỏi lòng bàn tay hắn, lại không có người dám vì Cố Lạc cùng hắn gây xung đột chính diện, trừ Từ Ngao cùng Ace, cơ hồ không có người nào vì cô nói chuyện, bởi vì chỉ biết mở ra một hậu quả: Cố Lạc bị khi dễ càng thêm nghiêm trọng.

Còn lần này không giống, Thi Dạ Triêu lấy tư thái che chở Cố Lạc như vậy, hơn nữa còn đả thương hắn, Cố Doãn cảm nhận được một loại cảm giác sỉ nhục cùng giận dữ trước nay chưa có.

Ace đem tình huống thăm dò nói cho Từ Ngao, "Thi gia cái đó đối với Cố Lạc là có ý định gì? Có nên cảnh tỉnh anh ta hay không, đừng hảo tâm làm chuyện xấu ngược lại hại Cố Lạc?"

Từ Ngao chỉ cười không nói, bị Ace ép mới nói: "Thi Dạ Triêu không giống cậu và tôi, không giống chúng ta làm thuê cho Cố Gia, ngược lại là Cố Gia hiện tại muốn bám lấy anh ta."

Ace tán đồng gật đầu một cái, Từ Ngao không đầu không đuôi bỏ thêm một câu: "Dù sao cũng phải có một người không giống như vậy, nếu như là anh ta. . . . . . Cũng tốt."

Dù sao cũng phải có một người không giống như vậy.

Nếu như có người có thể làm cho cuộc sống của Cố Lạc ở Cố gia phát sinh thay đổi, Từ Ngao tình nguyện người kia là Thi Dạ Triêu, cho dù là giữa bọn họ không có cái gọi là tình yêu. So với hư vô mờ mịt gì đó, Từ Ngao càng muốn cô sống vui vẻ một chút đơn thuần một chút.

Mà Thi Dạ Triêu, có năng lực cho cô tất cả mong muốn.

Cố Doãn tức giận đến mấy, nhưng đối với thương thế của cô cũng không có bỏ qua, an bài chuyên gia chăm sóc, bắt đầu cuộc sống và ăn uống hàng ngày tự có người phụ trách, và được yêu cầu để hắn xem qua trước. Dù vậy, mọi người vẫn là không hiểu rõ tính tình hắn âm dương bất định, có một số việc cũng không biết có nên báo hay không, tỷ như ——

Cố Doãn hôm nay trở về sớm, người làm chuẩn bị xong bữa ăn, hắn ra lệnh bưng đến phòng của Cố Lạc ở trên lầu, hoàn toàn không có nhìn thấy bóng người của cô.

"Cô ấy ra cửa rồi hả? Tại sao không ai nói cho tôi biết?" Cố Doãn hất đồ, "Cho là tôi chết sao?"

"Là cô ấy nói lập tức sẽ trở về, bảo chúng tôi không nên vì chút chyện này đi quấy rầy ngài."

"Cô ấy nói?" Cố Doãn vặn chân mày: "Các ngươi không biết nơi này là người nào định đoạt?"

"Đương nhiên chính là anh định đoạt." Cố Lạc vừa vặn vào cửa đáp lại âm thanh giận giữ của hắn, cầm trên tay chiến lợi phẩm đầy máu trở về ném lên trên giường."Em chỉ là đi ra ngoài hóng mát một chút, nếu không sẽ cảm giác mình là một phạm nhân, thế nào, điều này cũng cần cùng anh báo cáo? Em thật sự là tù nhân của anh rồi hả ?"

Phía dưới tĩnh mịch, mọi người không dám thở mạnh. Cố Doãn phất phất tay, mọi người lui ra ngoài trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn tiện tay đóng cửa, khóa lại.

Cố Lạc nghe tiếng khóa cửa, động tác cởi giày cao gót dừng lại, cố ý cách hắn xa chút. Chỉ là gian phòng lại lớn như vậy, nên tránh không khỏi. Cố Doãn đi tới, bàn tay từ cánh tay của cô lướt lên vai cô, dừng lại chốc lát, sau đó cởi nút áo cô.

Cố Lạc nắm chặt khẽ ngăn, bị hắn nắm ngược lại."Để anh xem xem vết thương của em."

Chỗ bị thương, vết thương khép lại, hiện ra vết sẹo non nớt màu hồng."Năng lực tự lành rất tốt, bộ dáng nhanh như vậy."

"Là thuốc của anh hữu hiệu."

Cố Doãn liếc cô, chậm rãi kéo cổ áo, tiếp tục cởi nút áo cô. Cố Lạc lần nữa đỡ tay của hắn, lần này rõ ràng mang theo chán ghét, đứng dậy đưa lưng về phía hắn cài nút áo. Cố Doãn híp híp mắt, sau đó kéo cô về trong lòng, một cánh tay vươn qua vây nhốt hông của cô, một cái tay khác giữ chặt cằm của cô. Cố Lạc dùng cánh tay không bị thương cho hắn một kích, Cố Doãn bị đau, nhưng vẫn là không buông tay, khẽ cúi đầu ở bên tai cô: "Em mới cùng hắn ở cùng nhau nán lại bao lâu, cũng biết động thủ với anh?"

"Em cũng không phải là lần đầu tiên cùng anh động thủ."

Cố Doãn cười cười, "Đúng vậy, em cho tới bây giờ đều không phải là con cừu nhỏ chỉ biết nghe lời, chẳng qua anh chính là thích mạnh mẽ này của em."

Dứt lời, thô lỗ đẩy cô đến trên giường, thân thể đi theo phủ lên, kéo mở áo cô, lộ ra đường cong phần lưng hoàn mỹ, một tay đè lại đầu của cô, ngón tay ở phía trên miêu tả, sau đó cúi đầu hôn lên.

Vai Cố Lạc vẫn như cũ nằm trong thời kỳ dưỡng bệnh, không thể dùng sức quá mức, khi cô giãy giụa thì Cố Doãn đem cô càng ép vào nệm. Cố Doãn hôn rất nặng, mút đến da cô đều ẩn ẩn đau, Cố Lạc cau mày, cực kỳ chán ghét, rất nhanh nhận ra dục vọng hắn căng phồng."Cút ngay!"

Cố Doãn mắt điếc tai ngơ, lại dành ra một cái tay cởi đai lưng, kéo ra khóa quần, sau đó đưa tay tìm kiếm dưới váy cô. Cố Lạc phản kháng kịch liệt hơn, "Cố Doãn!"

"Hả?"

"Anh đã nói đời này cũng sẽ không đụng em đấy!"

"Em có bản lãnh hất tay anh, thế nào không nghĩ tới hậu quả?" Hắn từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, "Anh lại không thể giết em, coi trọng em một lần không tồi."

Cố Doãn cũng không phải là người có kiên nhẫn, váy vén lên trên, bàn tay trực tiếp bao lại mông vân vê chà xát. Cố Lạc không chịu đi vào khuôn khổ, hít sâu một hơi chuẩn bị dùng sức phản kích, lại nghe Cố Doãn chợt vào lúc này nói một câu:

"Có lẽ sau lần này, anh sẽ đổi ý, không đem em ‘bán’ cho hắn ta."

Hắn tự giễu, Cố Lạc dừng lại.

"Em không phải là không muốn gả cho Thi Dạ Triêu?"

". . . . . ."

"Nói thật, Cố Lạc." Động tác của hắn bắt đầu thay đổi trở nên dịu dàng, trong tròng mắt cụp xuống thoáng qua ảm đạm sâu nặng chưa bao giờ có người gặp qua."Anh không muốn để em gả cho bất luận kẻ nào, anh chỉ muốn em —— thuộc về anh."

Cố Lạc cảm thấy rợn cả tóc gáy, lúc cô lần đầu tiên nghe Cố Doãn nói những lời này, bị hắn cởi quần áo cột vào giường, ở sau lưng cô xăm một hình vẽ. Cái loại đau đớn đó giống như cắt xương khoét thịt, lúc đó cô cho là lần đầu tiên mới chịu đựng đau như vậy.

. . . . . .

Thân thể cô cứng ngắc như vậy, Cố Doãn câu hạ khóe môi, kéo xuống quần lót của cô."Như thế nào? Anh biết rõ em không muốn làm chị dâu Thi Dạ Diễm, hiện tại cho em cơ hội này."

Cố Lạc cắn môi, tay nắm lấy ga giường, không dám tùy tiện kích thích người đàn ông đã bùng phát dục vọng: "Đừng đến đây, trước đây anh không phải là từng chê em bẩn, nếu không làm sao nhịn tới hôm nay."

"Anh cũng vậy cảm giác mình có thể nhịn, nếu không Thi Dạ Diễm sớm nên chết một vạn lần." Cố Doãn cúi đầu, cắn bả vai bị thương kia, ác liệt đâm ngực cô: "Nhưng anh cảm thấy em càng có thể nhịn, hắn ta đến bây giờ cũng không biết hắn ta là người đàn ông đầu tiên ư? Lạc, em có cảm thấy thích đáng hay không khi việc đầu tiên không phải giúp hắn ta Đông Sơn tái khởi, mà là giúp hắn ta lấy được Du Nguyệt Như, em một bước sai, từng bước sai, mất đi cơ hội quý báu nhất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.