Lau Súng Cướp Cò

Chương 31: Chương 31




Thi Dạ Triêu mất hứng,Ve¬ra trong dự liệu, anh lều nhỏ chống cao đủ để chứng minh tất cả. Hiện tại người đi rồi, tên đã lắp vào cung không thể bắn, nín một thân hỏa, dục hỏa cộng thêm lửa giận, sắc mặt tự nhiên khó coi, không có đánh cô coi như không tệ.

"Nếu không, tôi đi đem cô trở về cho anh, các ngươi lại tiếp tục?"

Ve¬ra tốt bụng đề nghị, Thi Dạ Triêu đè huyệt Thái Dương co rút đau đớn, gọn gàng linh hoạt mở miệng: "Cút."

Cố Lạc tựa như chạy trốn xuống lầu, cũng ở trong dự liệu của 72, cô cười hỏi: "Cố tiểu thư? Chuyện gì gấp vậy?"

Cố Lạc dừng lại, sau đó thả chậm tốc độ thu hồi hốt hoảng, trên mặt bình tĩnh tự nhiên."Không có việc gì."

72 muốn đưa cô đi, bị nhẫn tâm cự tuyệt, chờ bóng dáng Cố Lạc đi xa, cô bưng cà phê nụ cười dần dần mở rộng: không có nói cho Cố tiểu thư trên gáy cô một vết hôn mới mẻ quần áo không giấu được, có thể hay không quá không phúc hậu hả?

Bởi vì chuyện này, Ve¬ra thiếu chút nữa bị Thi Dạ Triêu từ trong nhà đẩy ra, mặt dày mày dạn nói toàn lời hữu ích mới có thể tiếp tục ở. Ăn nhờ ở đậu, lại phải nhìn sắc mặt người khác cuộc sống quả thật không tốt lắm, vì để tốt cho Thi Dạ Triêu, Ve¬ra tâm huyết dâng trào chủ động xuống bếp làm một chút cơm tối cho anh. Nhưng người đàn ông này quá không nể tình, nhìn đều không liếc mắt nhìn, Ve¬ra không thể làm gì khác hơn là đem cơm tối bưng lên trên lầu cho anh.

Thư phòng Thi Dạ Triêu chính là phòng công tác lúc anh ở nhà, là so với phòng ngủ anh còn cấm địa hơn, trừ 72, người khác là không thể tùy ý đi vào, cũng không biết anh đang bên trong vội cái gì, cả ngày không ra ngoài. Ve¬ra đợi một chút, không nhịn được gõ cửa thư phòng, đứng ở ngoài cửa không dám bước vào một bước.

Thi Dạ Triêu vốn không muốn để ý đến cô, nhưng bị cô phiền là không được, ánh mắt báo cho biết 72, bản thân mình tiếp tục chui đầu vào công việc bày ở trước mặt kia không thể rời con mắt bộ khỏi miếng kim loại trước mặt. 72 buông gì đó trong tay lấy xuống cái bao tay nhận lấy khay trong tay Ve¬ra cũng cô mời đi vào, nhưng chỉ có thể đợi ở phòng ngoài.

Cô một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng cùng đồ ăn cám dỗ ở đây, thế nhưng anh lại thờ ơ làm như không thấy. Ve¬ra chờ cả ngày, kiềm chế không được."Không ăn sẽ nguội lạnh, ăn không ngon."

Thi Dạ Triêu không lên tiếng, tự nhiên đem một linh kiện kim loại chủ chốt dỡ xuống.

"Evan?"

". . . . . ."

"Evan, tôi tự mình làm, không nếm thử?" Ve¬ra cái tay nhỏ bé run rẩy nâng lên bữa ăn, cố gắng đem mùi thơm khuếch tán đến bên anh.

Cô ở bên cạnh vừa ầm ĩ vừa ồn ào, Thi Dạ Triêu chỉ đành phải dừng lại, tháo cái bao tay cùng kính bảo hộ, tới đây ngồi vào đối diện cô, không che giấu chút nào đối với cô không kiên nhẫn."Cô rốt cuộc tính toán ở chỗ này của tôi bao lâu?"

"Vậy phải xem anh chịu chứa chấp tôi bao lâu." Ve¬ra dùng nĩa cuốn chút mì Ý ân cần đưa tới bên miệng anh, bị đẩy ra.

"Tôi không ăn thứ này."

"Mà tôi chỉ biết làm cái này." Ve¬ra để nĩa xuống nhún nhún vai, "Anh trước kia không hẹp hòi như vậy, nhưng mà chỉ đúng là cắt đứt chuyện tốt của anh, lại nói trên người anh còn có vết thương, không thích hợp làm vận động kịch liệt như vậy, tôi cũng là vì sức khỏe của anh nha, anh xem bộ dáng người kia hung dữ." Nói tới chỗ này, cô cố làm tức giận hừ xuống."Có người quăng anh một cái tát, làm sao anh không đi hỏi cô ấy có phải là không muốn sống hay không? Nói thế nào chúng ta cũng là người một nhà, vị Cố tiểu thư kia cùng anh ngay cả người yêu đều không phải, nhưng mà chỉ đúng là ngủ qua mấy lần thôi ——"

Vốn là ở một bên an tĩnh ăn cái gì 72 nghe thế không nhịn được ho khan, liếc nhìn trộm ông chủ. Thi Dạ Triêu thông minh hơn người, tầm mắt “pằng” bắn tới, 72 ngồi nghiêm chỉnh, quyết chí thề."Tôi cái gì cũng không cùng cô ấy nói, tôi thề!"

72 miệng rất nghiêm, Thi Dạ Triêu đã biết, nhưng cô không dùng miệng nói không đại biểu không thể dùng cách thức khác biểu đạt. Nhưng có Ve¬ra ở đây, Thi Dạ Triêu không muốn ở trước mặt cô ta giáo huấn người, tránh cho lại rơi lời nói để cho cô ta mượn đề tài để nói chuyện của mình, liền cũng không có nói 72 cái gì.

Nhưng lời Ve¬ra mới vừa nói khiến 72 trong lòng vừa hiếu kỳ lại vừa kinh ngạc, chần chờ, sợ hãi chứng thực: "Cố tiểu thư. . . . . . Thật đánh anh sao?"

Cô đã chuẩn bị tốt bị chửi, ai ngờ nghĩ Thi Dạ Triêu nhịn nửa ngày chỉ không hề gì trả lời một câu:

"Yên tâm, đây không phải là cô bảo vệ bất lực, không cần phải đau lòng."

72 đần độn tại chỗ, cho ra một cái kết luận: thế nhưng dung túng đến loại trình độ này, thấy vậy vị Cố tiểu thư thật sự bị Thi Dạ Triêu theo dõi, chỉ có thể chúc cô tự cầu nhiều phúc.

. . . . . .

***

Lần này Cố Lạc trúng đạn là lần đầu tiên từ nhiều năm trước tới nay cô bị thương nặng nhất, Cố Doãn chăm sóc thương thế của cô muốn tận mắt nhìn thấy cô không có việc gì mới thả cô trở lại, cộng thêm cô làm nhiệm vụ lần này trước trước sau sau thời gian tính toán ra, cùng Lục Kya Việt tách ra đã vượt qua ba tháng.

Đứa bé chính là đứa bé, dù thế nào không vui cô rời đi lâu như vậy cũng kiên trì không được đối với mẹ nhớ nhung, Lục Kya Việt nhìn thấy cô một khắc kia đôi mắt đều đỏ.

Một lớn một nhỏ ở chung một chỗ dính chừng mấy ngày, cho đến khi Lục Kya Việt nghỉ hè đi qua chuẩn bị vào học, Cố Lạc mới thu tâm đến công ty Nhan Hạ giúp một tay. Thật ra thì đến công ty Nhan Hạ, chỉ là một loại che giấu thân phận, Cố Lạc lại hết sức nghiêm túc làm phần công việc này, mặc dù bình thường công việc Nhan Hạ phân công cho cô chỉ là chút việc vụn vặt không có ai nguyện ý làm, tỷ như lần này, muốn cô sửa sang lại một chồng tài liệu.

Cố Lạc tùy tay lật đi lật lại, thấy trên tài liệu tên một công ty, cả kinh một chút, lập tức đi gõ cửa phòng làm việc Nhan Hạ.

"Đây là công ty Amy của Thi gia." Nhan Hạ ngẩng đầu nhìn, thần thần bí bí hướng cô nháy mắt."Cùng cậu nói cậu đều không tin, hay là bọn họ chủ động tìm tới mình nói hợp tác, cậu nói, có phải hay không là ý tứ Thi Dạ Triêu?"

"Mình nào biết." Cố Lạc trợn tròn mắt nói mò: "Có lẽ là cảm thấy Nhan tổng cậu có thực lực thôi."

Nhan Hạ liền cười, công ty của cô nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, cùng Amy hoàn toàn không phải là một thứ bậc."Nhan tổng không có mặt mũi này, người có mặt mũi là cậu, chậc, Thi Dạ Triêu cũng thật biết làm người, không đi lấy lòng cậu ngược lại trực tiếp từ mình đây xuống tay."

"Không có quan hệ gì với mình." Cố Lạc mới không muốn cùng anh có dính líu quan hệ, nhưng là biết, quan hệ này là không đứt được rồi."Không trách được cậu lần này gấp gáp như vậy cho mình biết anh ta đã xảy ra chuyện, thì ra là gây khó dễ thẳng tay đem mình hướng anh ta đẩy tới."

"Đừng nói khó nghe như vậy, dầu gì các cậu cũng có ‘giao tình’ đúng không? Quan tâm một người là cần phải vậy. Lại nói đây là người đàn ông thật tốt a, cậu còn không biết thỏa mãn, thật sự đáng hận." Nhan Hạ bẻ bẻ ngón tay: "Tiền nhiều dáng dấp lại đẹp trai những thứ kia mình liền không hề cường điệu, mấu chốt là thân phận thiên chi kiêu tử của anh ta như vậy xì căng đan lại rất ít, người đàn ông có thể quản được ở nửa thân dưới mới là trọng điểm." Nói qua cô lại bắt đầu bát quái, "Tự thể nghiệm người, người đàn ông này tính thực dụng, có thể cho điểm cao chứ?"

Cố Lạc thật sự là bị sặc, cười nhạo: "Trên đời này không có mấy người đàn ông có thể không cần nửa dưới thân suy tính, Thi Dạ Triêu loại này nên là mặt người dạ thú, hoặc là áo mũ cầm thú, thời điểm anh ta động dục cậu là không nhìn thấy."

"Mình ngược lại thật sự muốn nhìn thấy." Đối với ấn tượng về Thi Dạ Triêu, Nhan Hạ như thế nào đều tưởng tượng không ra được người đàn ông nhìn chững chạc thân sĩ lại nguy hiểm ở giường sẽ là bộ dạng gì. Nhan Hạ bỗng dưng dừng lại, hậu tri hậu giác từ trong lời nói của cô đã nhận ra thứ gì đó: "Ơ, nhìn dáng dấp các người ‘lui tới’ thường xuyên a, mấy lần trước đó không phải là cậu nói ‘ngoài ý muốn’ sao? Có phải hay không lần này anh ta gặp chuyện không may ngược lại làm cho anh ta tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường rồi hả?"

Nhan Hạ lại gần, vẻ mặt mập mờ."Các người lại đang cùng nhau?"

"Chúng ta cho tới bây giờ sẽ không ở chung một chỗ, cái gì gọi là lại đang cùng nhau?"

Cố Lạc sữa chửa, sau đó đem chuyện ngày đó đưa anh về nhà nói, cuối cùng khinh bỉ nói: "Trong nhà đã có một, còn trắng trợn từ chỗ mình chiếm tiện nghi, đây chính là đàn ông tốt cậu nói?"

Nhan Hạ bĩu môi, như thế nào đi nữa cũng không thích chị em tốt bị thua thiệt, hỏi: "Cậu thật sự tát anh ta một cái?"

"Bỏ lại một cái tát đã coi như là chăm sóc anh ta trong người có thương tích rồi."

Nhan Hạ vỗ tay: "Sảng khoái!" Sau một lát lại cảm thấy đâu đó có chút vấn đề, lên lên xuống xuống quan sát Cố Lạc, lộ ra nụ cười giảo hoạt."Không đúng Cố Lạc, cậu thay đổi, thái độ đối với Thi Dạ Triêu cùng trước kia không giống nhau."

"Mình vẫn là giống như trước đây ghét anh ta, điểm này không thể nghi ngờ." Cố Lạc thu hồi tài liệu chuẩn bị đi ra ngoài, liền nghe Nhan Hạ nói một câu đem cô đính tại chỗ.

"Thôi để chị chỉ điểm cho em một chút thế nào là người phụ nữ tốt ‘chỉ duyên đang ở trong núi này’." (Câu này tớ không hiểu >_<) Cô khoanh tay, giọng nói chắc chắn."Nếu như là ở trước kia có đàn ông đối với cậu như vậy, cậu cũng sẽ ra tay, chỉ là không phải đánh hắn một bàn tay, lấy bản lĩnh của cậu cùng tình trạng cơ thể Thi Dạ Triêu bây giờ quật ngã anh ta cho chút dạy dỗ sẽ không quá khó khăn chứ? Vào lúc này lại quăng cho một bạt tai vẫn là cho anh ta một quyền trong lúc đó tình cảm ở nội tâm đã khác nhau, còn muốn mình nói rõ sao?"

Cố Lạc ngơ ngẩn, trên mặt càng ngày càng hồng. Ở phương diện tình cảm nam nữ này, kinh nghiệm của Nhan Hạ có thể so với cô phong phú hơn nhiều, cẩn thận tìm được điểm phá vỡ mà vào bức cô đối mặt, để cho cô rõ ràng không cam lòng thừa nhận, rồi lại á khẩu không trả lời được.

. . . . . .

Nhan Hạ nói một phen đem tâm tình Cố Lạc quậy đến càng ngày càng loạn, sau vô tình gặp được Thi Dạ Triêu hai lần, cơ hồ đều là đi lướt qua anh, hoặc là không cho anh vẻ mặt tích cực.

Ngày đó Chủ nhật, cô mang theo Lục Kya Việt đi mua giầy, hai người đi dạo một buổi chiều ở bên ngoài tùy tiện tìm một nơi ăn cái gì đó. Lục Kya Việt muốn ngồi ở vị trí lộ thiên, Cố Lạc để cho cậu trông chừng túi xách, mình chạy đi cửa hàng nhỏ sát vách mua đồ ăn vặt mà cậu đặc biệt thích ăn. Thức ăn nóng hổi đựng ở hộp giấy gói bên ngoài, Cố Lạc đổi lại tay mang trở về, vừa thổi khí nóng phía trên vừa giơ tay ra sờ lỗ tai.

Lúc này trên con đường này lưu lượng người rất nhiều, bóng dáng Cố Lạc linh hoạt xuyên qua trong đám người, cố tình có người không có mắt nhất định ngăn trở đường đi của cô.

"Trùng hợp như thế." Thi Dạ Triêu âm thanh dễ nghe từ phía trước vang lên.

Cố Lạc giương mắt, dừng một chút, xoay người muốn vòng qua anh.

Thi Dạ Triêu lúc này sẽ không dễ dàng để cho cô đi mất, túm cô trở lại."Cố tiểu thư, chung quy trốn tránh anh như vậy là có ý tứ gì?"

Cố Lạc rất cẩn thận ổn định thăng bằng mới không cho đồ rơi ra, "Không ai trốn tránh anh, chúng ta trước cũng không phải là như vậy? Anh là thiếu gia Thi gia cao cao tại thượng, tôi chỉ là một người qua đường bình thường."

"Em cùng người khác làm bộ Cô bé lọ lem coi như xong, ở trước mặt anh không cần phải dùng cái bộ dạng này. Nếu như em còn đang tức giận chuyện lần trước, anh sẽ cho rằng em là có ý tứ với anh." Thi Dạ Triêu liếc xuống phần đồ ăn cho trẻ em ở trong tay cô, hướng chung quanh tìm tòi một vòng, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Lục Kya Việt. Thi Dạ Triêu thò tay mà tiếp nhận đồ của cô, thẳng đi tới trước bàn Lục Kya Việt để xuống, sau đó đường hoàng ngồi xuống, cùng Lục Kya Việt chào hỏi.

"Cùng mẹ cháu ra ngoài đi dạo phố sao?"

Lục Kya Việt nghểnh cổ quan sát sắc mặt Cố Lạc, mới gật đầu một cái, nhìn bên cạnh anh không có người phụ nữ kia đi theo, tò mò hỏi: "Chú là một mình sao? Bạn gái của chú không có cùng chú cùng nhau đi dạo phố sao?"

Thi Dạ Triêu suy nghĩ một chút, ý thức được cậu là đang ám chỉ 72."Cô không phải là bạn gái của chú, là trợ lý của chú."

"Chú còn độc thân?"

Thi Dạ Triêu nhìn Cố Lạc một chút, "Cũng không hẳn, chú có vị hôn thê."

Cố Lạc muốn đuổi anh đi lại không muốn ở trước mặt con trai không có lễ phép, vừa nghe anh nói như vậy nhất thời một ánh mắt hung ác trừng qua. Thi Dạ Triêu nhếch miệng, cười mê người."Còn chưa có cùng con trai em nói chuyện này? Là xấu hổ sao? Hay là không thể mở miệng nói cho nó biết sắp sửa có một ba mới?"

"Thi Dạ Triêu!" Cố Lạc không ngờ miệng anh nhanh như vậy, thành tâm muốn ở trước mặt Lục Kya Việt mở ra cô vẫn không có nói cho cậu biết chuyện này.

Lục Kya Việt mở trừng hai mắt, xác nhận mình không có nghe lầm, một hồi lâu mới hỏi ra ngoài."Các người. . . . . . Muốn kết hôn?"

"Đúng vậy."

"Không có!"

Hai người trăm miệng một lời cho ra hai đáp án hoàn toàn ngược nhau, Lục Kya Việt vẻ mặt hơi nặng nề."Là thật sao?"

"Dĩ nhiên."

"Không phải!"

. . . . . .

Cố Lạc hít thở sâu một hơi đè xuống hỏa, dứt khoát quay người không nhìn anh nữa, trong lòng suy nghĩ muốn như thế nào cùng con trai giải thích. Nhưng cô mới vừa xoay người, ngoài ý muốn mắt tinh phát hiện đối diện có người nhìn qua so với người khác lén lút liếc bên này, nói chuẩn xác là liếc Thi Dạ Triêu, mà tay phải của hắn đưa vào trong áo ngoài nửa rộng mở, tư thế kia ——

Trong tay hắn có súng!

Nhưng vào lúc này, người nọ đã từ trong lòng ngực móc ra thứ gì, ngoại hình dù trải qua ngụy trang, nhưng là Cố Lạc tin chắc ở bên trong là một cây súng lục.

"Cẩn thận!"

Cố Lạc tâm cả kinh, trong đầu chuông báo động mãnh liệt, tung chân đá một cước cái ghế của Lục Kya Việt, cái ghế mất thăng bằng về phía sau một phen, Lục Kya Việt ngã vào bồn hoa xanh hóa, mà Cố Lạc ở trong ánh điện nhào tới Thi Dạ Triêu bên kia.

Thi Dạ Triêu ở lúc cô nói ra câu "Cẩn thận" kia thì đã ý thức được gặp nguy hiểm, theo bản năng đem Cố Lạc kéo đến trong ngực, thân thể hai người vừa lộn song song lăn đến sau một bên tòa nhà.

Tiếng súng ở một loạt động tác của bọn họ, lạnh lùng vang lên.

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.