Lúc đàn ông trở về nhà để cho hắn phát hiện một người phụ nữ đã nằm ở trên giường của hắn, đây là một lời mời tốt nhất.
Thi Dạ Triêu trước từng nói qua, Cố Lạc mỗi lần xuất hiện ở trước mặt anh
cũng sẽ làm cho anh có loại hi vọng mãnh liệt muốn cùng cô làm tình.
Nhưng đoạn thời gian này anh vẫn luôn không động cô, còn lần này mức độ
kháng cự của Cố Lạc đối với anh hôn hình như có một chút cải biến, mặc
dù không có đáp lại, nhưng ít ra không có cắn anh, không có giống quá
khứ liều mạng đẩy anh ra.
Cố Lạc da tay lộ ở bên ngoài cảm giác
cực tốt, khiến Thi Dạ Triêu tay lặp lại lưu luyến. Một bên anh hôn cô,
vừa dành ra một cái tay kéo cà vạt trên cổ, sau đó bắt đầu cởi áo sơ mi
của mình. Vốn là tính dịu dàng hôn bởi vì cô phản kháng dần dần thăng
cấp, tính xâm lược càng ngày càng mạnh, Cố Lạc phản kháng cũng càng lúc
càng kích liệt. Thi Dạ Triêu không hề chỉ chấp nhất ở môi cô nữa, ở lúc
cô nghiêng đầu nhẹ cắn xuống tai của cô.
"Tránh cái gì? Trên người em đều là mùi vị của anh, còn có cần thiết tránh anh sao?"
Cô dùng qua phòng tắm của anh, ngủ qua giường của anh, trên người tự nhiên lây dính mùi vị của anh. Thi Dạ Triêu kéo chăn, đôi tay cố định ở bên
cạnh đầu cô, nửa người đè ở phía trên cô, môi lại càng phát ra đi xuống. Cố Lạc bởi vì câu nói kia của anh hơi cau lại đầu mi, giơ đầu gối chống ở bên hông anh một chút. Như vậy rõ ràng là công kích khúc nhạc dạo,
không thể không khiến Thi Dạ Triêu dừng lại, nhưng dừng lại chỉ là hôn,
bàn tay to của anh xoa nhẹ đầu gối của cô, theo đường vòng cung đẹp đẽ
của chân nhỏ trượt đến cổ chân.
Chỉ thấy anh kéo cổ chân của cô
để cho chân cô móc tại cái hông của anh thành một tư thế cực độ ái
muội."Như vậy mới đúng, anh dễ dàng dùng sức."
Vô sỉ lưu manh.
Cố Lạc tránh ra chỗ đau của anh, mượn cơ hội hai chân dùng sức đem Thi Dạ
Triêu đạp ngã trên nệm giường, cô chống lên thân thể kéo lại cổ áo ngủ
bị anh kéo ra hơn phân nửa."Anh tối hôm qua đi đâu?"
Thi Dạ Triêu nhân thể nằm ở đó, gối lên một cánh tay của mình, phía dưới đè ép một
chân cô, giơ tay lên lau đi mùi vị lưu lại trên cánh môi mình, ánh mắt
vẫn chưa thỏa mãn."Em muốn anh nói thật hay là nói láo?"
"Nói
tiếng người là tốt rồi." Cố Lạc rút không ra chân, đẩy anh một cái. Thi
Dạ Triêu không khách khí lần nữa sờ lên chân nhỏ trơn bóng của cô, cố ý
đến gần vị trí nguồn gốc cái chân thì đình chỉ không tiến lên mà vẽ nên
các vòng tròn."Anh nhớ em đã nói anh không phải là người, mà là mặt
người dạ thú."
Lời này cô chỉ cùng Nhan Hạ nói qua, anh ta ở nơi
nào biết vậy? Cố Lạc bình tĩnh đem tay anh vứt qua một bên."Hừ, anh đè
lên tôi."
Thi Dạ Triêu mới không phải người nghe lời như vậy, cái tay không thành thật ngược lại ở hông của cô ở bụng giữa xoa xoa, cũng
kéo ra dây áo ngủ của cô một chút xíu, trong miệng vẫn tái diễn đánh giá của cô đối với mình: "Mặt người dạ thú, nếu như mà anh không làm chút
gì, có phải hay không không bằng cầm thú rồi hả?"
Cố Lạc kịp thời níu lại vạt áo che trước ngực, Thi Dạ Triêu sớm một bước lôi cô tới
đây, khiến cô chống ở hai bên trên người anh, vạt trước áo ngủ buông
xuống dưới, nguy nguy hiểm hiểm trùng hợp đem hai khỏa ô mai trước ngực
cô che kín. Nhưng lấy góc độ nhìn của Thi Dạ Triêu, phong cảnh như vậy
càng làm cho người ta trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Cố Lạc suy
nghĩ, Thi Dạ Triêu vững vàng siết hai cổ tay cô, cô hoàn toàn không thể
động đậy, cũng không thể dễ dàng lộn xộn. Cô vẻ mặt kéo cắng mắt nhìn
xuống anh, "Thương thế của anh vẫn chưa có hoàn toàn tôt, không thể làm
vận động kịch liệt."
"Em là đang lo lắng cho anh hay là muốn vì mình tranh thủ cơ hội án treo?"
". . . . . ."
"Nếu như không nguyện ý, vừa bắt đầu cũng đừng tiếp nhận anh hôn em, đem lửa của anh châm lên rồi lại không phụ trách dập lửa, như vậy có không đạo
đức hay không?"
Cố Lạc bị anh nói có chút chột dạ: "Anh đi tắm nước lạnh, hoặc là tự mình động thủ." (ha ha ha)
Thi Dạ Triêu nhíu mày, trầm ngâm chốc lát, kéo một cái tay nhỏ của cô liền
hướng dưới bụng mình tìm kiếm. Cố Lạc thông minh như vậy lập tức biết ý
đồ của anh, cứng tay bắt đầu kháng cự sức lực của anh, hai người giằng
co như vậy còn Dạ Triêu vẫn càn rỡ cùng cô nhìn thẳng vào mắt, mà Cố Lạc lại không khỏi cảm thấy trên mặt nóng lên."Tôi. . . . . . Tôi không
muốn, tự anh đi."
Thi Dạ Triêu đem cô lại gần hơn một chút, khẽ
kề trên mặt cô, "Hoặc là em lấy tay, hoặc là chúng ta ‘vận động dữ dội’, hoặc là anh cho em lựa chọn thứ ba, dùng cái miệng nhỏ em mới vừa nói
‘không cần’ kia."
"Thi Dạ Triêu ——"
"Cố Lạc, thức thời một chút, hôm nay em trốn không được." Thi Dạ Triêu giọng nói không thay
đổi, nhưng giọng nói đã trầm thấp xuống."Anh nhẫn nhịn em đã lâu rồi, em chủ động đưa mình đến trên giường của anh còn hi vọng anh có thể giống
như mấy lần trước dễ dàng thả em đi? Là em ngây thơ hay là không có xem
anh như đàn ông? Em cho là điều này có thể sao? Hả?"
Thi Dạ Triêu vẫn phản đối việc cô làm, cũng không phải là hoàn toàn bởi vì vấn đề
dưỡng thương, anh đang đợi, chờ thái độ Cố Lạc đối với mình thay đổi, dù là chỉ có một chút, mà bây giờ anh đã đợi được.
Âm cuối cùng của câu kia, nghe vào trong tai Cố Lạc là một loại uy hiếp, nhắc nhở cô
không nên quên từng vì Lục Kya Việt đã đồng ý anh cái gì.
Thi Dạ
Triêu lôi kéo tay nhỏ bé của cô, bao trùm đến một chỗ kia, để cho cô
cách quần cảm thụ dục vọng của anh."Vẫn cho rằng em là người phụ thẳng
thắn, chẳng lẽ anh sai lầm rồi?"
Bởi vì nguyên nhân nghề nghiệp,
Cố Lạc trên người có tác phong gọn gàng linh hoạt không giống với những
phụ nữ khác, đó là một trong những điểm Thi Dạ Triêu cảm thấy cô không
giống như vậy.
Đối mặt chất vấn như vậy, Cố Lạc nhẹ giọng hừ
cười, nhéo nơi đó của anh. Đau là nhất định có, nhưng hơn nữa là kích
thích, Thi Dạ Triêu khóe miệng tà tà vểnh lên, "Lúc này, mới là Cố Lạc
anh biết, phụ nữ ở bên cạnh Er¬ic không nên quá ngốc thiếu tự nhiên như
vậy."
Cố Lạc dừng lại, động tác trên tay ngược lại trực tiếp cởi
ra thắt lưng của anh cởi quần tây của anh, bàn tay lần nữa đặt lên anh,
trong bụng không khỏi cả kinh. Cùng Thi Dạ Triêu mấy lần lăn qua lăn lại trên ga giường, còn không có trực tiếp rõ ràng lấy tay đo đạc qua số đo của anh như vậy, cho nên chân chân thật thật đụng chạm vào nó thì thật
lấy làm kinh hãi.
Lúc này, hai người tầm mắt tựa như đọ sức, chưa bao giờ rời khỏi lẫn nhau, biểu tình rất nhỏ trên mặt cô Thi Dạ Triêu
thấy rất rõ ràng."Đừng nói với anh em là đang so sánh anh cùng với nó?"
"Thế nào, sợ thua sao?" Cố Lạc cố ý châm chọc.
Thi Dạ Triêu nhất thời liền cười, đem cô lật người đè ở trên giường, tư thế hai người biến thành nam trên nữ dưới."Anh cho là em thông minh, nhưng
có lúc phát hiện em cũng rất không có đầu óc, lần này anh cho phép em,
nếu như còn để cho anh nghe được câu nói như mới vừa rồi cũng đừng trách anh hôm nay đem em giải quyết tại chỗ, đều là em tự tìm."
Cố Lạc bị anh chẹn họng không phản đối được, tức giận lại đem tiểu Triêu Triêu làm thành nơi trút giận, hung ác nhéo. Thi Dạ Triêu thầm hít một hơi,
cúi đầu ở trên gáy cô cắn xuống."Rất tốt, nhớ sức lực vừa rồi của em,
đến lúc đó anh sẽ tăng gấp bội trả lại cho em."
Chuyện như vậy Cố Lạc tuyệt đối tin tưởng anh nói được là làm được, lại không dám hành
động thiếu suy nghĩ nữa. Thi Dạ Triêu chờ cả ngày, bên trong cơ thể bị
dục hỏa cuồn cuộn giày vò càng lúc càng khó chịu, châm chọc hỏi: "Chuyện như vậy cũng muốn anh dạy cho em làm như thế nào sao?"
Không ngờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lạc lại xuất hiện hai mạt đỏ ửng, "Nếu
như. . . . . . Tôi nói tôi không biết làm chuyện như vậy, anh có hay
không bỏ qua cho tôi?"
. . . . . .
. . . . . .
Cô
không giống như là đang nói đùa, Thi Dạ Triêu cảm thấy lúc này một chút
cũng dám tin tưởng lỗ tai mình, nhưng thân thể cô đã cho đáp án trực
tiếp nhất. Tiểu Triêu Triêu tựa hồ đang ở trong lòng bàn tay của cô lại
dài một chút, Thi Dạ Triêu dắt tay của cô động qua lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Chẳng lẽ Er¬ic mỗi lần đều cầm súng liền ra trận? Nó coi như
là đối với em đặc biệt hay là căn bản không thích em phục vụ nó?"
Vấn đề này hỏi ra, Cố Lạc trừng mắt liếc anh một cái, mà Thi Dạ Triêu trong lòng là vô cùng khó chịu. Cảm giác kia đặc biệt kỳ quái, không biết là
vui mừng hay là mất hứng, khó có thể phân biệt, định để mặc cho mình đi
theo bản năng đi, để cho cô hơi tăng nhanh tốc độ chuyển động một chút.
"Cầm i ở."
Anh cúi đầu dùng cánh môi ma sát da của cô, bàn tay từ eo thon của cô trượt đi lên, dò vào trên người cô còn mặc áo ngủ méo mó có còn hơn không,
ngón tay trước tiên ở bầu ngực cô quét qua mấy lần, sau đó mới từng tấc
bò lên, chậm rãi khép lại ngón tay, đem đầu vú cô giữ trong tay.
Ngực Cố Lạc là anh hài lòng, không biết có phải hay không có liên quan tới
việc thường vận động, phát dục tốt vô cùng, cứng rắn lại tràn đầy tính
đàn hồi, phụ nữ trẻ tuổi thân thể vĩnh viễn đều là có thể… một kích dấy
lên dục hỏa của đàn ông .
Thi Dạ Triêu dời môi xuống dưới, nhẹ
cắn xương quai xanh của cô nơi làn da thật mỏng manh, tốc độ của Cố Lạc
đã không thể mãn thân dưới anh.
"Nhanh một chút."
Một cái
tay của Cố Lạc còn bị anh siết kéo cao, thân thể bị anh đè ép, không có
biện pháp chống cự anh đụng chạm. Anh rõ ràng không có cởi sạch cô, áo
ngủ thậm chí còn che ở trước ngực cô, nhưng bởi vì anh vê bóp làm cho cô khó thở.
Thi Dạ Triêu đẩy chân cô gác ở bên hông mình ra một chút, thân thể Cố Lạc kéo căng, động tác trên tay ngừng lại.
"Em không muốn động, là muốn để cho anh tới động sao? Thẳng thắn mà nói anh thích lựa chọn thứ hai hơn." Thi Dạ Triêu không ngẩng đầu, mút viên
tròn mềm mại trước ngực cô, dùng sức cắn ra một dấu. Cái loại cảm giác
ngứa đó khiến Cố Lạc vặn vẹo mấy cái, ngay tiếp theo nắm tiểu Triêu
Triêu của anh cũng động mấy cái. Cái khẽ động này không cần gấp gáp, Cố
Lạc quên tính nguy hiểm của cái tư thế này, trực tiếp dẫn đến đầu tiểu
Triêu Triêu cùng cánh hoa giữa hai chân cô cách vải vóc tiếp xúc thân
mật.
Thi Dạ Triêu huyệt thái dương giật giật, cởi áo ngủ của cô
trực tiếp ngậm ở hạt ô mai kia, tăng thêm chút sức lực đối với cô, lưỡi
nhọn linh hoạt khiêu động ô mai. Cố Lạc phản xạ ưỡn thẳng lưng nhẹ nhàng hô một tiếng, "Thi Dạ Triêu. . . . . ."
Cô nhất định không biết
thời điểm này gọi tên anh đối với Thi Dạ Triêu mà nói là bao nhiêu kích
thích, Thi Dạ Triêu thẳng đến ô mai lớn lên, lập tức buông ra nơi đó,
đổi thành hôn rất sâu ở miệng nhỏ khẽ nhếch của cô, bàn tay cũng không
có nhàn rỗi, hạ xuống nới tiểu Triêu Triêu mới vừa hôn qua, khiêu mở vải vóc ngón tay trực tiếp áp lên nhụy tâm, ngón cái nhào nặn viên đậu nhỏ, ngón trỏ lại chui vào cửa ra vào.
Cố Lạc chấn động, nghe Thi Dạ Triêu chống đỡ môi của cô giọng nói nhỏ giọng nhắc nhở: "Cầm chặt anh, động nhanh một chút."
Dứt lời tiếp tục sâu hôn, đốt ngón tay liên tiếp dò vào, rời đi, sau đó lại tăng thêm một ngón, chen đi vào, từ mở rộng thử dò xét tiến vào đến xâm nhập hoàn toàn rồi lại từ chầm chậm đến nhanh chóng khuấy đảo. Cố Lạc
trong đầu ong ong nghĩ, cảm thấy cả người lỗ chân lông cũng giãn ra,
hoàn toàn không biết muốn làm cái gì, nên làm cái gì, chỉ có thể đi theo tốc độ cùng tiết tấu của anh lấy được khoái hoạt từ anh. . . . . .
Nhưng cái loại cảm giác đó không thể hình dung từ ngón tay anh chiếm cái nơi kia khuếch tán đến bụng nhỏ, sau đó là toàn bộ thân thể, tích góp
từng tí một, đang nổi lên lên men, đạt tới độ cao nhất định thì giống
như pháo hoa chợt bay lên không phóng ra một màn hoa mỹ nhất. . . . . .
Thi Dạ Triêu rõ ràng cảm nhận được cô bắt đầu co rút, nơi đó thấm ướt lầy
lội hơn kích thích anh, anh trầm eo, khiến tiểu Triêu Triêu lần nữa hôn
lên tiểu hoa nhụy, cái loại cảm giác nong nóng lại ẩm ướt lầy lội cùng
mềm mại dinh dính làm cho anh cũng sắp điên rồi. Cơ hồ sẽ phá vỡ mà vào
trong nháy mắt, nơi đó truyền tới cảm giác bị áp bách khiến Cố Lạc ý
thức được cái gì, tay nắm chặt anh, ngăn cản anh tiến vào.
"Lạc,
cho anh vào đi. . . . . ." Thi Dạ Triêu ngậm môi của cô khàn giọng dụ
dỗ, không tự chủ di động eo chà sát tiểu nhụy của cô.
"Không. . . . . ." Cái tay khác của Cố Lạc trong lúc vô tình đụng phải băng gạc ở
trên eo của anh, lý trí bị buộc rút trở về, nhưng căn bản không phát
hiện anh đã sớm buông ra tay của cô."Chờ vết thương anh tốt hơn. . . . . ."
Cô thở gấp đem anh lật đè ở trên giường lên, Thi Dạ Triêu ôm
hông của cô giữ chặt đầu của cô để cho cô nửa nằm ở trên người mình. Hai người vẫn như cũ hôn đến khó chia lìa, Cố Lạc chủ động cố gắng ra sức
giúp anh khơi thông giải trừ dục vọng. Cô mới vừa rồi là nói dối Thi Dạ
Triêu, cô không phải rất ít làm chuyện như vậy, căn bản là sẽ không làm, luôn là không nắm giữ được mấu chốt, chọc cho Thi Dạ Triêu không thể
nhịn được nữa, chỉ đành phải bao lấy tay của cô làm động tác, cho đến
thứ nóng rực gì đó rốt cuộc phóng ra. . . . . .
Môi Cố Lạc bị anh hôn phát đau, may nhờ sức thở của mình cũng không tệ lắm, nếu không
sáng sớm bị anh làm cho chết ngạt. Cô chống đỡ vai của anh thở dốc,
không chịu ngẩng đầu, chính mình không thể tin được chẳng những giúp anh ta làm loại chuyện khó có thể mở miệng này lại vẫn ở dưới tay anh ta
đạt cao triều rồi.
Thi Dạ Triêu hình như còn chê cô không đủ xấu
hổ, nhẹ cọ vành tai cô nói: "Tiểu xử nữ, cái tay này của em thật đúng là cầm ‘súng’ liều, phương diện kỹ xảo còn kém chút, yên tâm, về sau anh
có chính là thời gian dạy em."
Cố Lạc biết anh lại đang châm chọc mình kỹ thuật trên giường quá kém, nhưng bản thân mình quả thật không
mặt mũi phản bác, tức không nhịn nổi, há mồm hung hăng cắn lên trên vai
anh.