Lau Súng Cướp Cò

Chương 38: Chương 38




Thử nhìn một chút lời như thế rất khó nghĩ đến từ trong miệng Thi Dạ Triêu nói ra, Cố Lạc nhìn anh nửa ngày, không muốn biết tiếp theo thế nào. Thi Dạ Triêu nhân cơ hội đem tay nhỏ bé của cô nắm ở trong tay, lôi đi trở về.

Cố Lạc giãy giãy, Thi Dạ Triêu tăng thêm chút sức lực nắm tay.

"Thi Dạ Triêu."

"Anh không có nói đùa."

Thi Dạ Triêu cũng không quay đầu lại cho cô đáp án, Cố Lạc mở miệng lại đóng lại, cũng liền theo anh đi. Trở lại trước xe, Thi Dạ Triêu mở cửa xe ghế trước, rất lịch sự dùng tay làm dấu mời. Cố Lạc vẫn là một bộ dáng vẻ kháng cự, Thi Dạ Triêu cũng không gấp, một tay chống cửa xe rất có kiên nhẫn đợi cô.

Cố Lạc hai cánh tay để ngang trước ngực, cằm nhỏ khẽ nhếch."Tôi tại sao phải lên xe của anh?"

"Giường của anh em đều dám lên, xe của anh em lại không dám lên?"

". . . . . ."

Cố Lạc buông cánh tay xuống quay người liền đi, Thi Dạ Triêu sớm đoán được, không nói hai lời một tay kéo cô trở về nhét vào trong xe, “phanh” đóng cửa xe trở lại chỗ tài xế ngồi.

"Tôi thì chưa từng thấy qua anh ra vẻ đàn ông đạo mạo như vậy, nhìn bộ dáng là người khiêm tốn, thật ra thì chính là một người thô lỗ khốn kiếp." Cố Lạc ném lại cái mặt thối.

Thi Dạ Triêu nịt dây an toàn: "Cũng xem đối với người nào, anh nói rồi loại người phụ nữ như em chính là muốn người khác ép buộc em đối với em thô lỗ em mới có khoái cảm."

"Tôi cũng không phải là ti tiện!"

"Đây là loại bệnh, anh có thể trị em."

Cố Lạc văng tục một câu đáp lễ, hung tợn kéo dây nịt an toàn, Thi Dạ Triêu nghiêng đầu không tiếng động cười."Vẻ mặt của em bây giờ, giống vẻ mặt Cố Doãn khi em không có tới như đúc."

"Đừng nói với tôi về hắn!"

Cố Lạc sặc trở về, dọc theo đường đi cũng không chịu nói một câu với anh. Thi Dạ Triêu vừa lái xe vừa từ kính chiếu hậu liếc cô, xem ra quả thật tức giận không nhẹ, suy nghĩ một chút, tìm địa phương ven biển dừng xe lại. Xe mới vừa tắt, Cố Lạc đẩy cửa xe ra liền xuống xe.

Buổi tối gió biển Vancouver có chút lạnh, Cố Lạc quần áo quấn chặt đứng ở trước xe, cả người tản ra khí thế người lạ chớ động vào. Thi Dạ Triêu tay châm lửa đốt điếu thuốc dựa vào trước xe, "Anh giúp em hạ hoả?"

Cố Lạc lườm anh một cái, đưa tay rút lấy điếu thuốc của anh."Anh và Cố Doãn tính toán điều gì, kết bè trêu chọc tôi?"

Hành vi lớn mật như thế, Thi Dạ Triêu nhớ không rõ đây là lần thứ mấy rồi."Không phải đùa bỡn em...đồ bọn em muốn đã nghiên cứu tiến hành đến hai giai đoạn cuối cùng, vẫn có người ý đồ bất chính, còn có người muốn hủy diệt phần thiết kế này, anh không muốn bị quấy rầy không thể làm gì khác hơn là để Cố Doãn phối hợp với anh diễn xuất, khiến ngoại giới cho là cái đó đã không có ở trên tay anh rồi."

Cố Lạc trừng tròng mắt, Thi Dạ Triêu thẳng thắn nói: "Tin tưởng anh, chuyện này không có nhiều người biết, người biết càng ít càng an toàn."

"Diễn thật sự là rất giống! Ngay cả tôi cũng lừa gạt." Cố Lạc nghĩ tới mình giống như tên hề ở chỗ Cố Doãn muốn tên tuổi cố chủ liền giận dễ sợ.

Gió biển thổi hàng loạt, Cố Lạc kéo lại quần áo, Thi Dạ Triêu kéo cô vào trong ngực, "Anh cũng là vừa mới biết Cố Doãn nói sự kiện kia, có thể lớn mật suy nghĩ một chút, là bởi vì em đã sớm bắt đầu lo lắng cho anh mới có thể làm như vậy hay không? Nếu như chuyện lần này không phải là một tay anh bày kế mà là có người khác gây nên, em muốn đi vì ta đòi công đạo sao?"

Cố Lạc hứ anh một cái, hết sức không thành thật kéo ra khoảng cách, rồi lại bị Thi Dạ Triêu túm về trong lòng, tay nhỏ bé chỉ đành phải để ngang trước ngực anh."Anh cho dù muốn chết cũng phải chết ở trên tay Er¬ic, tôi là đang thay Er¬ic bảo vệ cơ hội này, nếu không ai sẽ quản anh chết sống?"

Thi Dạ Triêu nhàn nhạt "À" một tiếng, hơi tiếc nuối: "Thì ra là chuyện K.K cùng Hổ Sa lần trước, em bảo vệ anh như vậy cũng là vì Er¬ic."

Lời Cố Lạc muốn mắng anh cũng đã chuẩn bị xong, lại phát hiện lời đến khóe miệng nói không ra. . . . . . Sự kiện K.K, cô lúc ấy trong đầu hoàn toàn không có nghĩ đến Thi Dạ Diễm, cô cũng không muốn phủ nhận, nhưng là cô xác định mình khi đó là vì an nguy của hai người Thi Dạ Triêu cùng Lục Kya Việt.

Cô không nói lời nào, Thi Dạ Triêu khẽ cười một cái. Anh lại không phải người ngu, nhìn được cô ngay lúc đó lo lắng nóng lòng là xuất phát từ chân tâm."Kya Kya đã xảy ra chuyện gì? Cần anh ra mặt không?"

"Không dám làm phiền ngài đại giá, chuyện con tôi tôi sẽ xử lý."

Thi Dạ Triêu xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Không cần thiết phân chia rõ ràng với anh như thế, nó cũng sẽ là con anh."

Cố Lạc tâm run lên, ngước mắt nhìn vào trong mắt của anh. Ý tứ cô tìm tòi nghiên cứu rõ ràng như vậy, Thi Dạ Triêu nhíu mày, nghe Cố Lạc nói: "Thi Dạ Triêu, tôi cảm thấy. . . . . . Tôi bỗng nhiên không biết anh."

Thi Dạ Triêu cười: "Chờ thời điểm em ‘biết’ anh nói không chừng sẽ di tình biệt luyến yêu anh đấy."

Cố Lạc hừ lạnh, "Trừ phi chờ tôi chết."

. . . . . .

Bởi vì chuyện mất mặt ở trước ba người đàn ông, Cố Lạc vẫn chưa cho Cố Doãn sắc mặt tốt, thiếu đạo đức nhất đúng là hắn. Sau khi Cố Doãn rời khỏi Vancouver, Cố Lạc cũng nhanh chóng mua vé máy bay trở về nước M, cùng Dr. J đặt trước thời gian lần nữa làm kiểm tra. Trước khi đi một đêm kia, Cố Lạc thu thập hành lý đơn giản một chuyến, lại chuẩn bị xong quần áo của Lục Kya Việt trong hai tuần tới, một bộ một bộ treo vào tủ của cậu.

Cố Lạc ở trên băng ghế đánh giày da cho cậu, liên miên bất tận dặn dò Lục Kya Việt đã có thể thuộc làu lời nói.

Lục Kya Việt lúc đầu đang làm bài tập ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, đến cuối cùng mới có chút không bình tĩnh."Mẹ còn lo nghĩ như vậy, sẽ rất nhanh già, mẹ biến thành lão thái bà con liền mặc kệ mẹ."

Cố Lạc gõ cậu một cái, làm bộ bi thương than thở: "Chờ mẹ biến thành lão thái bà, con nhất định không sẽ quản mẹ, Trung Quốc có câu ngạn ngữ, cưới vợ quên mẹ."

"Hừ." Lục Kya Việt rầu rĩ, "Chỉ sợ có người có đàn ông liền quên con trai."

Mùi dấm chua này chọc cười Cố Lạc, lấy tay xoa đôi giày da của cậu một chút, chế nhạo cậu: "Ơ, nếu như con sợ, về sau phải tốt với mẹ một chút, tránh cho mẹ thật sự không nhớ con, cùng đàn ông sống qua ngày."

Lục Kya Việt dừng bút lại nhìn cô một cái, lại tiếp tục cúi đầu vào đề toán.

Hai mẹ con cãi vã như vậy cũng là chuyện thường xảy ra, tên tiểu tử này lần chiến đấu này sức lực rõ ràng chưa đủ, Cố Lạc kỳ quái, úp sấp trước bàn học của cậu gõ cái đầu nhỏ của cậu một cái hỏi cậu tức giận có phải không. Lục Kya Việt không nói, giống như hồ lô nhỏ.

Cố Lạc hỏi không được cái gì, liền đến một gian phòng khác đi làm vận động. Trên vai cô dấu vết vết thương đạn bắn vẫn còn rất rõ ràng, sợ Lục Kya Việt nhìn thấy, Cố Lạc lấy lý do sợ âm nhạc ầm ĩ cậu làm bài tập đóng cửa lại, cũng vì vậy, không nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Lục Kya Việt từ cửa sổ thấy rõ người ở bên ngoài gõ cửa, do dự một chút, giùng dằng đi mở cửa."Cô ấy không ở nhà."

Thi Dạ Triêu nơi nào tin, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, lửng thững đi vào, tầm mắt quét một vòng, nghe thấy trong phòng Cố Lạc truyền ra tiếng nhạc, lại nhìn Lục Kya Việt một chút."Nghe nói cháu lại đánh nhau với người khác?"

Lục Kya Việt không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh mang tiêu chí dĩ bất biến ứng vạn biến. Ánh mắt xẹt qua vết bầm tím bên trên thái dương cậu, Thi Dạ Triêu lại hỏi: "Thua hay thắng?"

". . . . . ."

"Lại thua rồi."

Thi Dạ Triêu nói chắc chắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Kya Việt không được tự nhiên."Bọn họ. . . . . . Nhiều người."

"Mấy?"

"Bốn."

"Mới bốn, có phần thắng." Thi Dạ Triêu hơi dừng lại: "Nếu như học một chút công phu của mẹ cháu."

"Cô ấy không dạy cháu." Lục Kya Việt có chút buồn bực, một lát sau lại đem tầm mắt hướng tới anh, có chút muốn nói lại thôi.

Thi Dạ Triêu đoán được ý đồ của cậu, nhưng khí định thần nhàn chính là khiêu đầu mi không nói.

Cố Lạc vì để cánh tay khôi phục huấn luyện một thân đổ mồ hôi, khi tắm nhớ tới lời Dr. J nói, suy nghĩ mình rốt cuộc chỗ nào có vấn đề. Tiếng nhạc mở lớn, cô không nghe thấy âm thanh Thi Dạ Triêu lặng lẽ tiến vào, đợi cô cả người ướt dầm dề quấn khăn tắm ra ngoài mới phát hiện trong nhà nhiều hơn một người đàn ông, sợ hết hồn.

"Sao anh lại tới đây?"

"Ngày mai em không phải là muốn đi sao?" Thi Dạ Triêu buông tạp chí trong tay, thấy bức tranh mỹ nhân đi tắm, giơ tay lên kéo kéo cà vạt ngoắc cô tới đây.

Cố Lạc vừa nhìn nụ cười trên mặt anh cũng biết lòng anh tâm địa bất chính, "Anh đừng làm loạn!"

"Tuyệt đối không làm loạn."

Thi Dạ Triêu kéo qua cô liền cúi đầu muốn hôn, hai người lôi lôi kéo kéo đổ về trên giường.

Cố Lạc lại bị anh đè giày xéo một phen, chuyện quá phận thật sự cũng không làm cái gì. Thi Dạ Triêu quần áo xốc xếch, đem cô nửa ôm vào trong ngực hôn, vuốt.

Mà Cố Lạc chỉ có thể lôi kéo khăn tắm che kín mình, bất đắc dĩ giãy giụa nhìn trần nhà, cảm thấy loại quan hệ tế nhị này giữa hai người cô càng ngày càng không khống chế được rồi. Nếu đổi lại là tình nhân bình thường, giờ phút này coi như không phải lời ngon tiếng ngọt ít nhất cũng sẽ là nồng tình mật ý, mà bọn họ như vậy, coi là cái gì đây?

Trên người cô có nước, cũng lây ướt áo sơ mi Thi Dạ Triêu, còn có băng gạc ở chỗ thương thế của anh. Chờ anh "Hưởng thụ" đủ rồi, mới nằm ở nơi đó chỉ chỉ vết thương của mình muốn cô xem xét. Cố Lạc nhân cơ hội túm lấy bộ quần mặc vào, nút áo còn chưa có cài xong liền bị kéo trở về.

Cô cẩn thận vạch băng gạc, nhìn kỹ một chút, ban đầu miệng vết thương lớn kinh khủng như vậy đã khép không ít."Hổ Sa bên kia đầu mối đứt, hoàn toàn không có biện pháp tra được là ai ở phía sau màn chỉ điểm sao?"

"Cũng không phải là không có biện pháp." Thi Dạ Triêu chống đầu nghiêng người nằm, vuốt làn da non mịn trơn nhẵn trên đùi cô."72 bên kia đã có chút đầu mối, còn cần một đoạn thời gian."

Cố Lạc nhìn anh một cái, Thi Dạ Triêu cũng nhìn cô, chờ cô đặt câu hỏi, ai ngờ Cố Lạc cuối cùng lại cái gì cũng không nói."Em không hỏi anh tại sao lần trước gạt Cố Doãn chuyện này?"

"Không muốn hỏi, tôi mới không muốn quản các anh nhiều chuyện như vậy." Cô đem băng gạc lần nữa đắp lên: "Vết thương khôi phục không tệ, hai tuần lễ nữa sẽ không vấn đề."

"Hai tuần lễ nữa, em cũng nên trở lại."

Thi Dạ Triêu có điều ngụ ý, con ngươi sáng lên, nhìn thấy Cố Lạc tâm cũng luống cuống.

Thi Dạ Triêu sẽ không qua đêm ở nơi này, chiếm đủ tiện nghi rồi liền chuẩn bị trở về, trước khi đi nhớ ra cái gì đó, nói với cô: "Về sau lại có cần cái gì, tỷ như chuyện vay tiền vậy, nhớ tới tìm anh, Er¬ic không còn xen vào bất cứ chuyện gì của em nữa."

Lại nói cái chuyện mất mặt đó, Cố Lạc dĩ nhiên tính khí không có tốt."Anh lại nói loạn gì với anh ấy rồi hả ?"

"Cũng không có nói gì." Thi Dạ Triêu cười đến nửa thật nửa giả: "Anh chỉ nói Cố Lạc về sau anh quản, đó là chị dâu tương lai chú, mặc kệ các ngươi trước từng có cái gì, bây giờ bắt đầu phải giữ vững một khoảng cách."

"Hèn hạ." Cố Lạc nghiến răng, hí mắt trừng, "Anh cứ như vậy hi vọng giữa tôi cùng Er¬ic từng có cái gì?"

"Chẳng lẽ không có sao?" Thi Dạ Triêu buồn cười hỏi ngược lại.

Cố Lạc mím môi không nói, đẩy anh ra đến ngoài cửa, trực tiếp té tới cửa.

Giữa cô và Thi Dạ Diễm, từng có cũng chỉ là một lần kia, quá lâu, lâu đến mức cô căn bản không nhớ cảm giác lần đó. Nhưng là đối với trí nhớ đêm đầu kia của cô, Cố Lạc cũng đã cố ý đi quên mất.

Nhưng là có một số thứ thủy chung ở đáy lòng cô, tỷ như ánh mắt của hắn ở trong ánh sang hơi tối, tay của hắn, lực đạo mạnh mẽ của hắn. . . . . .

Nhan Hạ nói, người đàn ông đầu tiên của mỗi cô gái luôn làm cho các cô khắc ghi, là đặc biệt. Cố Lạc cố ý không muốn đem chuyện này cùng chuyện cô yêu Thi Dạ Diễm gắn liền với nhau, nhưng tóm lại là không thể làm đoạn ký ức này hoàn toàn biến mất .

Nhưng là sau lại một lần Cố Lạc chợt bi ai phát hiện, cái người cô vẫn cho là. . . . . . Lại bị cô nghĩ sai nhiều năm như vậy.

Nếu như nói, Lục Kya Việt là quà tặng tốt nhất số mạng cho cô. Như vậy, Thi Dạ Triêu chính là đền bù nặng nhất trời cao cho cô ở trong cuộc đời không hoàn chỉnh, thiệt thòi trầm trọng nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.