Trước khi yêu Thi Dạ Triêu, cô vẫn sống cùng Thi Dạ Diễm ở thành phố Vancouver.
Vì có thể tiếp xúc với quá khứ của anh, Cố Lạc chọn thành phố này để định
cư với Lục Già Việt, thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ, không hề xa xỉ của
cô.
Nhưng tình trạng mấy năm nay, mỗi người đã không còn dáng vẻ lúc trước nữa rồi.
Cố Lạc nghĩ, cô có lẽ chỉ thích hợp sống trong trí nhớ của người kia, mà
trong trí nhớ của người kia sẽ mang theo sự tồn tại của cô tiếp tục
sống.
Từ cuộc điện thoại khuya hôm trước đến bây giờ đã gần bốn
mươi giờ, Thi Thác Thần hôn mê chưa có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại nào, mọi người hy vọng có thể thấy kỳ tích trên máy điện não đồ, nhưng từ đầu
đến cuối là một đường thẳng làm người ta tuyệt vọng.
Kỳ thực
trong lòng mỗi người đều đã có kết quả chỉ là quật cường không chịu thừa nhận, một chút may mắn không có ai hiểu hơn Cố Lạc, nhưng thời gian
vĩnh viễn là một Phán quan* vô tình nhất.
*là chức quan phụ tá
quan địa phương, xử lí công vụ thời nhà Đường, theo mê tín thì xem chức
quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết.
Cô sợ thân phận của mình sẽ kích thích Kỷ Linh yếu đuối, không thể làm gì khác hơn là canh giữ ở ngoài phòng bệnh.
Thi Dạ Triêu xử lý xong chuyện của công ty liền chạy tới bệnh viện, đúng
lúc Cố Lạc vừa mới trở lại từ chỗ bác sĩ, vừa vặn nhìn thấy anh ngồi cúi đầu nhíu mày trên ghế dài ở hành lang.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Thi Dạ Triêu ngẩng đầu, Cố Lạc thầm kinh ngạc vì mắt anh đỏ
ửng. Trở lại phòng nghỉ ngơi, Thi Dạ Triêu muốn cô đi pha cafe, mình thì lại vùi đầu vào máy tính xách tay.
Một lát sau, Cố Lạc bưng cho
anh không phải cafe mà là một ly sữa tươi ấm. Thi Dạ Triêu chỉ nhìn lướt qua, sau đó đứng dậy tự mình đi pha cafe.
Dáng người cao ráo,
cởi áo khoác chỉ mặc mỗi áo sơ mi càng cao lớn hơn, Cố Lạc rất quen
thuộc với bóng lưng của anh, bởi vì trước đây vẫn cho rằng trong ánh mắt của anh cất giấu một sự nghiêm túc, cho nên luôn cố ý tránh đối mặt với anh. Anh trước đây và anh bây giờ, bóng lưng vẫn mê người như trước, bờ vai vẫn rộng rãi thẳng thắn như trước, Cố Lạc hiểu rõ bây giờ có bao
nhiêu trọng trách đang đè nặng trên người anh thế nhưng lại không thấy
lưng anh mảy may sụp xuống tí nào.
Cô cảm thấy không khỏi tự hào, đây là người đàn ông mà cô lựa chọn, biết anh lúc này đang đứng ở chỗ
cao nhất của sự tự tin và vinh quang, hơn nữa lại may mắn được làm bạn
với anh lúc anh khó khăn nhất, lúc kiêu ngạo thì đứng ra chịu trách
nhiệm.
Anh đang nhận một cuộc điện thoại, Cố Lạc nhẹ nhàng ôm
hông anh từ phía sau, mặt dán trên lưng anh. Một tay của Thi Dạ Triêu
cầm bàn tay mảnh khảnh của cô, từ đầu tới đuôi đều nhàn nhạt trả lời,
cuối cùng im lặng một hồi sau đó mới nói: "Được rồi, cô nói cho bọn họ
biết tất cả thủ tục bồi thường theo hợp đồng đã ký ban đầu đi, Amy sẽ
không quỵt nợ nhưng cũng sẽ không mặc cho người khác chém giết, sau này
cô có thể tự giải quyết mọi việc không cần xin ý kiến của tôi nữa."
Bên kia chần chờ một chút: "Evan, tôi cần phải nhắc nhở anh, Amy chẳng mấy
chốc sẽ đền bù một khoảng không, giá cổ phiếu liên tục rớt, lập tức xuất ra một số lượng lớn như vậy, chúng ta rất khó chịu nổi, về sau muốn trở mình cũng khó."
"Chỉ cần tôi còn ở đây, Amy là người quan trọng
nhất có tư cách trở mình." Thi Dạ Triêu cười sâu xa, vẫn nên trước quyết định trước, đợi anh để điện thoại xuống xoay người lại, môi của Cố Lạc
vừa vặn hôn anh.
Bởi vì sắp tới tình trạng tay chân không có sức
xảy ra ngày càng nhiều hơn trước kia, Cố Lạc đã không đi giày cao gót
nữa, vì vậy hôn anh cần phải nhón chân. Với Thi Dạ Triêu thật vất vả mà
nói lại được hưởng thụ, ôm cô đến ghế sofa, hai người hôn say đắm, cho
đến khi tay của anh bắt đầu trở nên không thành thật, Cố Lạc mới chủ
động dừng lại nụ hôn này. "Có tinh lực (tinh thần và thể lực) và thời
gian không bằng đi ngủ một giấc thật ngon, anh lại còn nghĩ tới chuyện
này? Đừng quên tất cả mọi người đều cần anh."
Điện thoại vừa rồi
Cố Lạc nghe rất rõ ràng, nhà học Thi bị thiệt hại còn nghiêm trọng hơn
dự đoán của cô, từ lúc nhận cuộc điện thoại kia anh vẫn chưa từng chợp
mắt. Thi Dạ Triêu giống như đứa bé không nghe lời vậy, cầm tay của cô
kéo cao lên, muốn tiếp tục chuyện bị cô ngăn cản. "Trong mọi người cũng
bao gồm cả em sao?"
Anh nhỏ giọng nỉ non, thanh âm trầm thấp
giống như lời chú quấy nhiễu tâm tư của Cố Lạc. "Em cũng cần, anh là
bách độc bất xâm, lì lợm, vững chắc."
Thi Dạ Triêu mỉm cười: "Anh nào có cường đại như vậy, đó là thần."
Lúc hôn nhau vừa rồi áo của hai người lộn xộn rộng mở, Cố Lạc nhìn thấy dấu răng trên vai của anh, chạm vào một cái rồi sau đó ngước lên nhìn anh,
dùng ánh mắt sùng bái nói chắc như đinh đóng cột: "Anh chính là thần của em."
Trong nháy mắt Thi Dạ Triêu gần như là tin. "Thần sẽ không
dễ dàng để người khác lưu lại ký hiệu trên người mình, đặc biệt là phụ
nữ."
Mà sao Cố Lạc lại lưu lại ký hiệu trên người anh chứ?
Tim của anh, sinh mạng của anh đã không thể tách rời cô, đây là nhận thức duy nhất mà Thi Dạ Triêu không kháng cự.
. . . . . .
***
Đưa Cố Lạc về nhà dỗ ngủ, Thi Dạ Triêu lặng lẽ mặc quần áo vào, lái xe quay lại bệnh viện.
Đây gần như là thời gian cuối cùng của Thi Thác Thần, với Kỷ Linh mà nói
từng giây từng phút đều là khó khăn, anh nghĩ muốn ở bên cạnh cô, nhưng
Kỷ Linh không muốn để người ta nhìn thấy tinh thần sa sút của người đàn
ông của mình lúc sắp chết, cho dù là con trai của mình, vì vậy Thi Dạ
Triêu nhiều nhất chỉ có thể đứng ngẩn ngơ ngoài phòng bệnh.
Hành
lang trống không, ghế dài lạnh lẽo, hai mắt của Thi Dạ Triêu hơi đóng
lại, hơi thở dung nhập vào trong không khí yên tĩnh đáng sợ này.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian hẹn Thi Dạ Diễm sắp đến, anh đưa ly
cafe chưa uống hớp nào cho 72 ngồi bên cạnh. "Cô ở lại đây, nếu có bất
kỳ chuyện gì lập tức thông báo cho tôi biết."
72 không biết anh
cố ý để mình lại còn mình thì đi gặp Thi Dạ Diễm một mình rốt cuộc vì
chuyện gì, nhưng nhất định là có liên quan tới Cố Lạc.
Mà lúc Thi Dạ Triêu mới rời khỏi nhà, cô nhận được điện thoại của Cố Doãn.
"Cho em nửa giờ, em biết anh không có nhiều kiên nhẫn, biết cứ trốn tránh
anh như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề." Giọng nói của Cố Doãn ở
đầu bên kia lạnh nhạt, không để cô có cơ hội nói không liền trực tiếp
cúp điện thoại.
Cố Lạc đứng bên rèm cửa sổ nhìn đèn đuôi xe của
Thi Dạ Triêu cho đến khi biến mất trong màn đêm, cắn răng thay áo khoác
quyết định đi đến nơi hẹn.
Cố Lạc đi tới chỗ hẹn, phát hiện đây là một nhà hát nhỏ hoang vu.
Vào lúc này đã đóng cửa, cửa sau của nhà hát có một sân rộng, người làm
vườn dùng cây cối xây đắp tạo hình nghệ thuật ở bốn phía, một đường nhỏ
lát đá màu nối thẳng lòng bàn chân của người nào đó.
Cố Doãn đậu xe ở giữa sân, anh ngồi dựa vào trước xe, hai cánh tay để ngang trước ngực ngẩng đầu nhìn lên sân khấu tối đen.
Đợi Cố Lạc đến gần, Cố Doãn dập tắt thuốc lá trong tay. "Vẫn là lần đầu
tiên tập trung nhìn bầu trời đêm của Canada, anh nghĩ em thích ở đây
cũng không phải là không có nguyên nhân."
Cố Lạc đứng cách anh
mấy bước, không muốn tới gần anh, ánh mắt của Cố Doãn đảo qua đảo lại ở
trên người cô: "Nếu như không phải chuyện thằng bé họ Lục kia bị vạch
trần, em định giấu diếm anh bao lâu đây?"
"Vĩnh viễn không để anh biết." Cố Lạc thẳng thắn.
"Vĩnh viễn. . . . . ." Cố Doãn nghiền ngẫm từ này, "Đáng tiếc không như mong
muốn, cuối cùng ông trời cũng không đứng về phía em."
"Ông trời cũng chưa chắc đứng về phía anh."
Lúc này có một người phụ nữ bước xuống xe của Cố Doãn, chỉ là gặp mặt cô ta vài lần sau đó lại biến mất rất lâu. Cố Lạc nheo mắt, ánh mắt nhìn lướt qua hai người kia, cuối cùng dừng ở trên người Cố Doãn. "Chuyện quả
nhiên là anh làm."
Cố Doãn từ chối cho ý kiến, mặt mày của A tươi cười: "Đã lâu không gặp, Cố tiểu thư, bằng sự thông minh của cô tôi
đoán nhất định cô đã sớm đoán được một phần chuyện này rồi."
"Đúng vậy, nhưng trước sau tôi lại không thể hiểu được một chuyện." Cố Lạc
oán hận nhìn cô ta: "Chỉ là anh ấy không yêu cô mà vì vậy để cô nóng
lòng muốn anh ấy chết sao?"
A lắc lắc ngón trỏ, "Không, chết là
sự khoan dung lớn nhất với một người, tôi hi vọng anh ta sống không bằng chết, chỉ bằng vào sức của tôi dĩ nhiên không đủ, đúng lúc gặp được
người cùng chung chí hướng với tôi, thậm chí còn hy vọng anh ta sống
không bằng chết hơn cả tôi."
Chỉ là không yêu cô ta.
Chỉ là. . . . . . Không yêu cô ta.
Cố Doãn ở trong lòng yên lặng cắn nát mấy chữ này, cô ấy vốn biết những
lời này tổn thương người bao nhiêu, nhưng hết lần này tới lần khác lại
dùng phương thức này để anh ở trong cuộc đua tình yêu có cảm giác bị
nghiền xương thành tro, không hề có chỗ tồn tại.
Không phải tất cả mọi người đều có thể dễ dàng thoải mái với năm chữ ngắn ngủi này sao.
A mở di động ra trước mặt cô. "Tôi rất hiếu kỳ, đứa bé này là cô cùng ai sinh? Sẽ không thật sự là Eric chứ?"
Trên màn hình chính là hình của Lục Già Việt, Cố Lạc âm thầm nắm chặt tay,
xoay người lại tóm lấy cổ áo của Cố Doãn, mà cô chưa kịp hỏi ra khỏi
miệng thì bị một câu nói của Cố Doãn làm nghẹn lại trong cổ họng.
"Thi Dạ Triêu và đứa bé này, nếu được lựa chọn một người thì em quan tâm ai hơn?"
. . . . . .
Bên kia, Thi Dạ Triêu dừng xe, đi bộ qua một sân cỏ nhỏ, dừng lại trước đài phun nước lớn.
Thi Dạ Diễm đưa lưng về phía anh, trên tay cầm một đồng tiền xu, khi anh
đến gần cũng là lúc ngón cái bắn ra, tiền xu vẽ ra một đường vòng cung
hoàn mỹ trên không trung chuẩn xác rơi vào trong tay của Thi Dạ Triêu.
Hai thân hình đàn ông không kém nhau là mấy đứng thẳng sóng vai nhau bên
cạnh đài phun, dưới đáy có rất nhiều tiền xu, còn có mấy con cá bơi
trong nước.
"Có nhớ lúc còn bé chúng ta thường xuyên tới đây ném
tiền xu không." Thi Dạ Diễm mở miệng trước phá vỡ sự im lặng này: "Ai
ném chuẩn xác thì có thể hỏi người kia một vấn đề."
Nước là môi trường khó nắm bắt nhất, ai thua ai thắng không thể nào kết luận được.
Cho dù anh em bọn họ ít khi đang hòa thuận mà so tài với nhau, nhưng ý
nghĩa thật sự không phải so tài mà là một phương thức để hiểu rõ lẫn
nhau.
Thi Dạ Diễm lại móc ra một đồng tiền xu tung nhịp nhàng ở
trong tay, "Đồng màu đen vừa ném cho anh đó, anh là anh cả, anh trước."
Thi Dạ Triêu cũng không phải tới để nhớ lại với cậu, nhưng không nhớ thì
lại tưởng niệm, cho nên cầm tiền xu tính toán lực và góc độ, đột nhiên
ra tay ném nó.
Tiền xu rơi vào trong nước bị lực cản, rơi cách điểm mục tiêu vài chục cm.
Đến lượt Thi Dạ Diễm, cậu cũng không nghiêm túc như Thi Dạ Triêu, chỉ là
thuận tay ném, cuối cùng vị trí của tiền xu gần như ngược hướng với điểm mục tiêu.
Cậu cười: "Em thua."
Thi Dạ Triêu âm thầm kinh
ngạc liếc nhìn cậu, tự cho mình "Thua", cái từ này ở trong mắt bọn họ
vĩnh viễn sẽ không dễ dàng thừa nhận. "Em hẹn anh rốt cuộc muốn nói
chuyện gì?"
"Cố Lạc." Thi Dạ Diễm lại móc một đồng tiền xu đưa cho anh: "Vẫn là chỗ đó, anh trước."
Thi Dạ Triêu ném tiền xu trước, Thi Dạ Diễm lại thuận tay ném lần nữa, nói: "Em lại thua."
Thi Dạ Triêu do dự trong chốc lát, ánh mắt liếc qua, lại hỏi một vấn đề
không liên quan gì tới bầu không khí quái dị này. "Em biết Cố Lạc lúc cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Thi Dạ Diễm nhớ lại, trả lời: "Không tới 17."
Nếu cậu không nhìn lầm thì sao lại có cảm giác vẻ mặt của Thi Dạ Triêu giống như là muốn đánh cậu một trận?
Khi Thi Dạ Triêu lấy được đồng tiền xu thứ ba thì không hề nghĩ gì liền
ném, chờ Thi Dạ Diễm tự giác "Nhận thua", vậy mà lần này Thi Dạ Diễm lại nghiêm túc, nhắm trúng điểm mục tiêu ném tiền xu, dễ dàng trúng đích,
gần như không kém là mấy.
Ánh mắt của Thi Dạ Triêu dao động, nhìn thấy cậu lộ ra nụ cười gian xảo: "Trước khi anh tới em đã luyện tập qua rất nhiều lần rồi." Tiền xu dưới đáy nước hầu như đều là lúc cậu luyện
tập ném vào.
"Muốn hỏi gì?" Thi Dạ Triêu có chơi có chịu.
"Anh còn nhớ cái đêm đã cứu người họ Thái kia không? Đêm đó cũng là sinh nhật của anh."
Thi Dạ Triêu gật đầu, sao anh quên được chứ. "Nhớ."
"Vậy có nhớ cô gái đêm đó lên giường với anh không?"
. . . . . .
Thi Dạ Triêu vẫn nhớ cô gái kia, nhưng chợt có gì đó thoáng qua trong đầu anh, "Em đưa cô gái kia tới sao?"
Thi Dạ Diễm cong môi, không thừa nước đục thả câu nữa: "Đó là —— Cố Lạc."
Lúc này trong lòng Thi Dạ Triêu hung hăng co quắp một cái, không dám tin hỏi lại: "Em nói lại lần nữa?"
Thi Dạ Diễm không nhịn được thở dài, quay đầu nhìn thẳng vào hai mắt đã
kích động của anh: "Đêm đó cô gái ngủ với anh chính là Cố Lạc, trước giờ cô ấy vẫn cho là người lên giường với cô ấy là em, nhưng tất cả đều là
hiểu lầm. Evan, em và Cố Lạc chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, cho tới
bây giờ em cũng chưa chạm qua cô ấy, từ đầu đến cuối cô ấy chỉ có một
người đàn ông là anh."