Lau Súng Cướp Cò

Chương 81: Chương 81: Khắc cốt ghi tâm




Cố Lạc ra khỏi nhà Thi Dạ Diễm, chỉ có 72 đứng bên cạnh xe chờ cô, đã sớm không thấy bóng dáng Thi Dạ Triêu.

72 không cần cô chỉ thị mà lái xe thẳng tới chỗ Thi Dạ Triêu. Là nơi ở lúc đầu của anh.

Xe từ từ tiến vào trong viện. Cố Lạc không xuống xe lập tức, 72 cũng thế. Hai người im lặng, vì cùng một người đàn ông.

"Cố tiểu thư."

"Tôi biết. Tôi sẽ không đẻ anh ấy gây thù chuốc oán trong lúc này đâu." Nhà họ Thi đang trong giai đoạn khó khăn gian khổ nhất, toàn bộ đều do Thi Dạ Triêu gánh vác. Không biết chỉ có mình các cô thì có thể chịu được bao lâu.

Cố Lạc có thể thấy rõ được sự lo lắng của 72. Đây cũng là điều mà cô đang nghĩ.

Cố Lạc không tìm được anh ở lầu một, một lát sau thì nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm trên lầu. Cô đẩy cửa vào phòng, Thi Dạ Triêu đang tắm, đứng dưới vòi hoa sen, đưa lưng về phía cô. Khí nóng vấn vít vờn quanh người anh, khiến bóng hình anh trở nên mờ ảo.

Một phòng tắm, hai người cửu biệt tương phùng, hai trái tim vì phải khắc chế mà ở bên bờ vực của sự điên cuồng.

Cố Lạc cởi giày, bước từng bước lên bậc thang. Thi Dạ Triêu biết cô tới gần. Cố Lạc có thể thấy được cơ bắp trên lưng anh căng cứng lại. Đầu tiên cô đưa tay ra dò xét, dán lòng bàn tay lên lưng anh, sau đó hai tay ôm chặt hông anh, hít sâu một hơi, gọi tên anh: "Evan..."

Là ai nói trên đời này câu thần chú ngắn nhất là tên một người?

Một tiếng gọi trầm trầm này khiến Thi Dạ Triêu rốt cuộc không nhịn được mà có hành động. Anh trở tay, duỗi một tay ra kéo cô, áp lên tường.

Tầm nhìn của hai người chạm vào nhau cách một tấm màn bằng hơi nước. Mắt anh sáng như đuốc, tựa như muốn ăn cô vậy. "Một phút trước khi anh còn đang suy nghĩ xem có nên hỏi cậu ta ai mới là nhân vật quan trọng lại để anh thấy một màn như vậy, em hẳn nên cho anh lời giải thích?"

"Mặc kệ anh đang nghi ngờ gì, chuyện này đều không liên quan gì tới Eric cả."

"Những điều anh biết không phải như thế."

"Những điều anh biết không phải là chân tướng."

"Chân tướng là gì?"

"..." Cố Lạc nghẹn họng, không thể nói, ít nhất bây giờ không thể.

Hơi nước bay lên tạo thành lớp sương mù dày đặc giữa hai người. Vết thương trên người Thi Dạ Triêu lộ ra trước mặt cô. Đó là do mấy tháng trước đi cứu cô mà để lại vết thương mới, là bằng chứng mà cô cho là chứng minh cho tình cảm của anh dành cho cô. Hai mắt Cố Lạc ướt át, giọng cũng nghẹn ngào: "Bây giờ anh chỉ có những lời này muốn nói với em thôi à?"

Bờ môi Thi Dạ Triêu nhếch lên, hai tay bỗng kéo một phát, cái áo sơ mi của cô bị xé ra, chỉ còn lại cái áo lót bên trong. Ánh mắt anh dừng thật lâu trên vết thương trên vai, trượt xuống nơi miệng vết thương đã khép lại ở bụng. Một màn trong rừng sâu ở nước K hiện lên trước mắt anh. Đôi lông mày rậm của anh nhíu lại, ngón tay chạm nhẹ lên cái bụng nhỏ bằng phẳng của cô, cổ họng chan chát đau đớn, ánh lửa trong mắt càng cháy sáng hơn.

Chuyện hai người gặp phải như một thứ thuốc độc đánh vào thần kinh và tâm trí hai người, càng muốn đè lại thì càng không làm được. Độ ấm trên ngón tay anh như que hàn, chạy trên người cô, gặm nhấm linh hồn cô.

"Ôm em một cái đi, để chứng tỏ em còn...còn sống." Trong giọng nói hoảng hốt của Cố Lạc chứa nghẹn ngào, cố ý xem nhẹ sinh mệnh nhỏ đã mất đi.

Sống sót sau tai nạn, vốn phải là chuyện quan trọng nhất giữa bọn họ lúc này.

Trong khoảnh khắc tiếng côd✣đ✣L✣q✣đvừa dứt thì Thi Dạ Triêu bỗng kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô. Nụ hôn không phải như đang hôn mà như đang cắn xé. Cố Lạc bị đau nhưng là tình nguyện.

Miễn là cảm giác anh mang cho cô thì mặc kệ là đau hay là khổ hay hạnh phúc, cô đều cảm nhận một cách nghiêm túc. Không chỉ là thừa nhận mà thậm chí còn là đòi lấy.

Cô ôm chặt cổ anh, kiễng chân lên cố gắng đáp lại nụ hôn của anh. Môi lưỡi quấn lấy nhau, có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, phảng phất như tương lai xa ngoài tầm với với cô mà nói không chống lại được một vòng tay chân thực mà nồng nhiệt của anh lúc này.

Đây mới là thế giới thuộc về cô, là nơi duy nhất cô muốn ở lại.

Dục vọng tới mãnh liệt, đánh tan tất cả lý trí và kiên nhẫn. Thi Dạ Triêu nhấc một chân của cô lên, không có bất cứ khúc nhạc dạo nào mà xông thẳng vào, chạm tới mức toàn thân Cố Lạc bỗng căng lên. Nhưng Thi Dạ Triêu không cho cô chút xíu thời gian để thích ứng nào mà di chuyển điên cuồng, tiến vào mạnh mẽ, dốc hết tất cả sức lực chiếm lấy tất cả của cô, không để bất cứ đường lui nào. Tiếng Cố Lạc chuyển từ ngâm khẽ sang khóc nức nở, lọt vào tai Thi Dạ Triêu lại như cây kim sắc nhọn đâm mạnh vào lòng anh.

Chiến trường của hai người chuyển từ phòng tắm tới trên giường, cơ hồ không có tư thế khác. Cả quá trình Thi Dạ Triêu phát hiện ra mình không chịu đựng được khi không thấy mặt cô. Mỗi một biểu cảm của cô đều được anh thu hết vào tầm mắt. Vì lực đạo của anh mà đau đớn, vì sự xâm nhập của anh mà khó nhịn, tất cả phản ứng của cô đều từ anh mà ra. Một Cố Lạc yếu ớt mềm mại như vậy khiến Thi Dạ Triêu không biết phải làm sao mới tốt. Là có được hay là chiếm hữu? Anh hoàn toàn không biết phải làm sao.

Anh ôm cô, hôn hoặc cắn lên môi cô một lần lại một lần, nỉ non chữ mà anh đã từng nói và vẫn khắc sâu trong lòng anh: "Lạc Lạc...Lạc Lạc..."

Từ đầu tới cuối hai người không nói với nhau nhiều, chỉ có hôn kịch liệt và yêu điên cuồng, đè nén mâu thuẫn xuống, chống cự lại hiện thực, lựa chọn quên đi chuyện không nên quên nhất, hiểu trong lòng mà không nói ra -- ai cũng không nói ra nửa chữ có liên quan tới đứa bé. Ánh mắt anh đủ để người ta thấy mà sợ hãi, đáy mắt chứa cảm xúc phức tạp, mà cảm xúc lớn nhất là bi thương khổng lồ.

Đau mà không nói. Đây là cách biểu đạt của người đàn ông thâm trầm nhất.

Cũng là duy nhất.

...

...

Không nhớ rõ rốt cuộc hai người đã làm bao nhiêu lần. Thi Dạ Triêu như dã thú được bỏ lệnh cấm, hờ hững với lời cầu xin tha thứ của Cố Lạc sau này, Chờ tới lúc Cố Lạc quá mệt mà ngủ thiếp đi thì dục vọng của anh vẫn không thể lắng lại. Anh ôm cô vào lòng, không thể chợp mắt được. Đối với một người phụ nữ mà nói thì vết thương trên người cũng không sao, nhưng Thi Dạ Triêu chỉ để ý tới vết sẹo dữ tợn trên bụng cô, không thể xua tan đi được. Đây là do anh gián tiếp tạo thành.

Cố Lạc ngủ thẳng tới hôm sau, trong nhà chỉ còn lại mình cô, căn phòng trống rỗng khiến cô sợ hãi, dự cảm không lành lướt qua đầu ngay lập tức, vội vàng gọi điện cho anh.

Chuông chỉ vang một tiếng đã được nối, bên kia rất ầm ỹ, có thể loáng thoáng nghe được tiếng mấy người đàn ông đang tranh luận không ngớt bằng tiếng Anh. Bởi vậy lúc Thi Dạ Triêu dùng tiếng Trung nói chuyện với cô thì lòng cô mới an ổn, mới nhớ tới bây giờ ngày nào anh cũng phải giải quyết hằng hà việc rắc rối vì nhà họ Thi.

Bên kia điện thoại có người gọi tên anh, nhưng sự ồn ào bên kia trở nên yên tĩnh rất nhanh. Thi Dạ Triêu đi qua một căn phòng không có ai mới nói: "Lúc anh đi em còn đang ngủ. Ăn chút gì đi, chờ anh xử lý xong chuyện bên này thì sẽ về với em."

"Em không muốn đi đâu cả."

"Con trai cũng không cần?"

"..."

"Yên tâm chờ anh. Lúc anh về không muốn không thấy em ở nhà."

Cúp điện thoại, Cố Lạc ôm chăn nằm lại, khép mắt ngủ. Có thể là tư thế ngủ không được thoải mái nên cô chuyển người, lại lộ ra một vết ẩm trên gối và giọt nước trong suốt nơi khóe mắt.

Một buổi chiều của một ngày bình thường, cô ở nhà chờ người đàn ông của mình về.

Ngày hôm nay của ba năm sau thì...

Có một số việc không thể nghĩ, không dám nghĩ bởi vì sợ sẽ hao hết dũng khí của cô, phá tan lớp vỏ ngụy trang như không có gì xảy ra của cô.

Cố Lạc sợ cô đi rồi, chỉ để lại Thi Dạ Triêu một mình qua ngày.

Càng sợ thì càng không biết nên dùng cách nào để rời đi và rời đi lúc nào.

...

Lục Già Việt tan học về, thấy cô gái đứng ở cửa vào thì sửng sốt, ý thức được gì đó, vứt cặp sách xuống, chạy vội lên lầu, hô to tên Cố Lạc! Lạc Lạc!"

Cố Lạc đi ra từ phòng bếp, "Mẹ ở đây."

Một tiếng này khiến Lục Già Việt không để ý dưới chân mà bước hụt, trượt vài bậc thang, té xuống.

Cố Lạc định tới đỡ cậu nhưng không kịp. Cô bước lên trước, xắn cao tay áo và ống quần cậu lên để kiểm tra xem cậu có bị thương không: "Vội vàng như thế làm gì?"

Ngẩng đầu, bỗng thấy bộ dáng cố nén nước mắt đầy bướng bỉnh của cậu, lòng Cố Lạc đau đớn, xoa mạnh đầu cậu. "Không được khóc."

Thi Dạ Triêu đi từ trên lầu xuống, vừa vặn nghe được tiếng Lục Già Việt cao như tiếng khóc, nhướng mày, kéo cậu từ trên sàn nhà dậy. Nhưng anh không đánh giá nửa chữ mà chỉ vòng qua người cậu, bước vào thưởng thức bữa tối mà Cố Lạc vừa bưng lên bàn.

Lục Già Việt cho tới bây giờ đều quan tâm tới hình tượng và mặt mũi vậy mà lúc này đây lại khóc như một đứa trẻ, Cậu ôm Cố Lạc khóc không ngừng, vừa khóc vừa oán giận trách móc: "Mẹ đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Không cần Già Già nữa sao?"

Tim Cố Lạc như bị dao cứa, đành phải dùng giọng điệu chế nhạo, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Có nhớ mẹ đã từng hứa với con là dù bao lâu thì nhất định sẽ trở về không?"

Hai mẹ con bên kia trình diễn tiết mục chia tay rồi gặp lại, một mình Thi Dạ Triêu bên này yên lặng ăn cơm. Cố Lạc vừa dỗ cậu vừa cho cậu ăn, dường như hoàn toàn quên mất tuổi của cậu, vẫn coi cậu như một đứa trẻ không thể tự ăn cơm. Mà ánh mắt Thi Dạ Triêu luôn nhìn về phía này là...ghen ghét.

Đãi ngộ này chỉ có vào buổi tối, lúc hai người ở riêng anh mới có. Cố Lạc dỗ Lục Già Việt đi ngủ mới bưng trái cây về phòng. Thi Dạ Triêu vừa tắm xong, đứng trước gươn cạo râu, Cố Lạc đút một quả anh đào vào miệng anh.

Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm vào cô qua kính, quay mặt đi, tay xẹt một cái, ngay lập tức cơn đau từ cằm truyền tới, bọt trên mặt thoáng chốc nhuộm đỏ.

Động tác của anh dừng lại một chút, bình tĩnh bỏ dao cạo dâu ra, rửa cằm bị cắt qua. Cố Lạc đứng ở đó cười, "Rốt cuộc anh nhớ em bao nhiêu mà nhìn lén em tới mất hồn như thế?"

Thi Dạ Triêu cũng không phản bác lại, dường như nhớ tới gì đó, đóng vòi nước, xoay người ngồi sang một bên, ra hiệu cô cầm lấy dao cạo râu.

Cố Lạc ngậm một quả anh đàod☆đ☆L☆q☆đtrong miệng, vừa ăn vừa cười, xoa bọt cạo râu lên cho anh một lần nữa, khẽ nâng cằm anh lên, bắt đầu cạo râu cho anh. Lúc này Thi Dạ Triêu có thể càn rỡ nhìn cô, bàn tay to nắm trên eo cô, vuốt ve khe khẽ.

Không biết anh dẫn ra ái muội trong không khí thế nào. Lúc tay anh vừa dò vào dưới váy ngủ của cô thì một cơn đau bén nhọn truyền tới từ cằm anh một lần nữa.

Ngay lúc đó, dao cạo râu rơi khỏi tay Cố Lạc nhưng cô phản ứng cực nhanh, dùng tay trái tiếp được ngay.

Cô nhìn bọt cạo râu lại nhuộm đỏ một lần nữa, không còn ý cười, tay chân lạnh lẽo, lạnh tới cả đầu ngón tay -- ngoài tay phải tê tê.

Thi Dạ Triêu tặc lưỡi, đành phải buông cô ra để đi rửa vết thương. "Em xuống tay mạnh tí nữa thì mạng anh sẽ ở trong tay em rồi."

Cố Lạc không trả lời. Thi Dạ Triêu quay đầu lại, tay trái cô nắm chặt dao cạo râu, vẻ mặt như sắp khóc.

"Sao vậy?" Anh không hiểu.

"Khi nào thì anh cưới em?"

"Gấp rút vậy à?" Thi Dạ Triêu nhíu mày trêu: "Trước kia em không thế này, thà chết cũng không chịu gả cho anh."

"Lúc đó là em không biết." Cố Lạc nhìn anh thật sâu: "Không biết sau này em...nếu không gả cho anh, thà rằng em tự vẫn."

Đồng tử Thi Dạ Triêu tối lại, ném ngay khăn mặt đi, bế cô về phòng, đặt lên giường. "Chờ tình hình ba tốt hơn một chút thì chúng ta sẽ kết hôn ngay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.