"Tôi và Cố Lạc chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, cho tới bây giờ tôi cũng
không chạm qua cô ấy, từ đầu tới cuối cô ấy chỉ có một người đàn ông là
anh, chỉ có một mình anh."
. . . . . .
Những lời Thi Dạ
Diễm một mực giải thích hiểu lầm vào đêm đó quanh quẩn bên tai Thi Dạ
Triêu. Anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mặt Thi Dạ Diễm thật lâu cũng không nói.
Phản ứng lớn như vậy thật ra khiến Thi Dạ Diễm cảm thấy ngoài dự đoán lại hợp tình hợp lý: "Đã biết thế, anh nghĩ gì?"
Thi Dạ Triêu rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, hầu kết chuyển động lên xuống: "Thật sự chú không chạm qua cô ấy dù chỉ một lần?"
Thi Dạ Diễm đột nhiên cười, không nhịn được trêu ghẹo: "Thế nào? Trước giờ
tôi và cô ấy vẫn cho rằng anh không để ý tới những chuyện như thế này."
Đâu phải không để ý, mà là càng ngày càng để bụng, Thi Dạ Triêu ánh mắt hơi ác lên, Thi Dạ Diễm biết điều không giễu cợt nữa: "Tôi biết lòng của cô ấy đối với tôi, mặc dù thời điểm cô ấy giúp tôi vượt qua cửa ải khó
khăn mấy năm kia, cũng không dùng điều kiện yêu cầu tôi đáp lại tình cảm của cô ấy. Mặc kệ lời đồn đãi bên ngoài thế nào, quan hệ giữa tôi và cô ấy không có nửa điểm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, so với ao nước còn trong sạch hơn, sức quyến rũ lớn nhất của cô gái Cố Lạc này có lẽ là ở
đây." Thi Dạ Diễm lại nói: "Cô ấy có ơn với gia đình tôi, mà tôi có
Nguyệt Như, trên mặt tình cảm thậm chí trên mối quan hệ nam nữ không thể bù đắp cho cô ấy, đó cũng là tôn trọng cô ấy."
Thi Dạ Triêu hơi
ngạc nhiên: tôn trọng? Bạn đang xem truyện được copy từ dieen daan lee
quy doon. Theo sự hiểu biết rõ của anh đối với Thi Dạ Diễm, có thể từ
trong miệng của người đàn ông cực kỳ kiêu ngạo không coi ai ra gì nói ra hai chữ này còn khó hơn so với lên trời, cậu ta học được kỹ năng mới từ khi nào? "Xem ra Du Nguyệt Như quả thật không đơn giản, có thể thuần
phục chú đến trình độ này."
Thi Dạ Diễm nhún vai, không thèm để ý lời châm chọc của anh: "Có nhớ mấy tháng trước anh đi San Francisco thì tôi gọi điện thoại cho anh, có nói tương lai anh nhất định sẽ cảm ơn
tôi, chính là chuyện này."
"Tại sao anh phải cảm ơn chú?" Thi Dạ Triêu buồn nôn nghi hoặc.
"Mặc kệ anh thừa nhận hay không, đều là tôi đưa Cố Lạc đến bên cạnh anh đi."
Nhiều năm trước, Thi Dạ Diễm vô tình kết hợp đôi nam nữ này, khiến quỹ đạo
vận mệnh của bọn họ lấy phương thức đặc biệt va chạm vào nhau, vì vậy
đưa Cố Lạc vào trong sinh mệnh của anh, đó là phục bút* quan trọng nhất
cho tình cảm sau này.
*Phục bút : thủ pháp văn học, đưa trước ra tiền đề cho một sự kiện xảy ra đằng sau
Thi Dạ Diễm ném ra trong tay một đồng tiền xu cuối cùng, ánh mắt buồn bã,
thành La Mã không thể xây trong một ngày*, đây hết thảy cũng không thể
hóa giải mâu thuẫn sâu nhất giữa hai người: "Nhưng nếu như có thể, tôi
lại hi vọng hai người không bao giờ quen biết nhau, còn một điều nữa,
tôi nghĩ nên do chính cô ấy nói cho anh biết, tôi không có tư cách thay
cô ấy đưa ra quyết định có nên hay không để cho anh biết."
*
"Thành La Mã không thể xây trong một ngày" : hàm ý rằng những việc phức
tạp cần thời gian và tính kiên nhẫn mới hoàn thành được.
Anh đã
hứa với Cố Lạc sẽ giữ bí mật về bệnh tình của cô, nhất là đối với Thi Dạ Triêu càng không thể nhắc tới nửa chữ. Không phải anh không muốn nói
cho Thi Dạ Triêu, mà là không thể. Nếu không phải ngày đó tận mắt chứng
kiến, e là anh vĩnh viễn cũng không tưởng tượng nổi một người phụ nữ lại có thể kiên quyết quật cường đến như vậy. Vì Thi Dạ Triêu, cô tự nguyện buống xuống lòng kiêu ngạo và tự ái chưa bao giờ tháo, bộ dạng yếu ớt
và bất lực mở mồm cầu xin anh.
"Coi như là anh trả lại tôi một
món nợ ân tình, Eric..." Cố Lạc hai mắt đẫm lệ nhìn anh, tất cả trong
mắt đều là khẩn cầu. "Ban đầu ở thời điểm anh khó khăn nhất, anh ấy cũng từng cho anh cơ hội trở mình, anh quên rồi sao?"
Thi Dạ Diễm khi đó có quá nhiều lý do có thể phản bác cô. Khi anh bị hãm hại dẫn đến bị mọi người bao gồm Kỷ Linh đều căm thù anh, cho rằng anh hại chết Thi
Thác Thần, khi Thi Dạ Triêu đem thanh đao gần như gác ở trên cổ anh thì
Cố Lạc lại để cho anh thối lui khỏi trận chiến này.
"Em phải
hiểu, việc đã đến nước này, không phải chỉ nói anh rút lui là anh ta có
thể bỏ qua cho anh." Tình cảm của Thi Thác Thần đối với hai người bọn họ ai cũng không thể so với ai thiếu một phân. Thi Thác Thần nếu thật nhắm hai mắt lại, này sẽ là thời điểm hai anh em bọn họ lại mở ra cuộc tranh đấu.
Cố Lạc dụi mắt, ánh mắt nặng nề, có vẻ trong lòng đã sớm
nghĩ xong cách đối phó: "Chỉ cần anh đáp ứng tôi, chuyện về sau tất cả
giao cho tôi, tôi sẽ không để cho anh ấy gây tổn hại anh."
Thi Dạ Diễm cũng không biết cô rốt cuộc đang suy tính gì, chỉ có thể không có
lựa chọn nào khác đáp ứng cô, anh không cách nào cự tuyệt Cố Lạc như
vậy.
***
Thi Dạ Triêu trở lại bệnh viện, mới vừa đi ra thang máy liền đụng ngay 72 đang tức giận ửng đỏ hai mắt: "Thế nào?"
"Anh đi xem phu nhân chút đi." 72 giọng nói nghẹn ngào, Thi Dạ Triêu tâm
trầm xuống, nhanh chóng bước đi tới phòng bệnh của Thi Thác Thần.
Kỷ Linh chống đầu đứng ở bên cửa sổ, cúi đầu không nói, nhưng cả người đang kiềm chế bi thương cực điểm.
Bác sĩ vừa thấy Thi Dạ Triêu trở lại, giữa lông mày càng thêm khóa chặt:
"Evan, anh quay về thật đúng lúc, chỉ có anh tới khuyên nhủ phu nhân,
Thi tiên sinh đã hôn mê sâu kéo dài 48 giờ, khớp với tình trạng chết
não, bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào các công cụ hỗ trợ mạng sống,
chuyện này... hoàn toàn không có tác dụng."
Kỷ Linh lúc này cười lạnh một tiếng, quay đầu đi che lại mắt.
Thi Dạ Triêu siết chặt quyền, nhìn người cha nhắm nghiền mắt nằm ở nơi đó
mang theo máy hô hấp, từ đầu đến cuối đều nghĩ đây tất cả đều không phải sự thật. Dieen daan lee quy doon chấm cơm. Nếu rút máy thở, một điểm
may mắn cuối cùng trong lòng bọn anh cũng biến mất.
"Evan, tôi hiểu chuyện này rất khó tiếp nhận, nhưng hi vọng anh có thể tỉnh táo ——"
Thi Dạ Triêu vung tay cắt đứt lời bác sĩ, lại nhìn một chút bả vai khẽ run
của Kỷ Linh: "Y học chẩn đoán chết não là không thể đảo ngược tình trạng hôn mê sâu, ngưng thở, mất phản xạ thân não, mất sóng điện não. Bệnh
nhân được kết luận tử vong sau khi kết thúc khám nghiệm lặp lại trong
vòng 24 giờ đến 72 giờ của lần thứ hai nếu kết quả không thay đổi."
"Thi tiên sinh đã qua 48 giờ ——" Bác sĩ nói tiếp còn chưa xong liền bị Thi Dạ Triêu ném tới ánh mắt bảo im miệng cực đáng sợ.
Bầu không khí trong lúc nhất thời ngưng trệ, ai cũng không chịu thối lui,
nhưng thái độ của họ đã cho đáp án. Bác sĩ thở dài, lựa chọn không kiên
trì vô vị nữa: "Nếu vậy, thế thì chờ lần nữa, có lẽ 72 giờ sau..." Ông
dừng một chút, trái lương tâm an ủi: "Có lẽ sau 72 giờ, sẽ có kỳ tích."
Bác sĩ lắc đầu thở dài đi ra, dù sao ông theo nghề y mấy chục năm này còn chưa bao giờ từng gặp phải một phép lạ như vậy.
Kỷ Linh lau khô nước mắt trở lại bên giường bệnh, khinh f phủ Thi Thác
Thần mặt mày anh tuấn, nắm lấy tay ông để ở bên môi, nhắm mắt lại: "Tại
trước khi mẹ còn chưa yêu cha con, mẹ đã bốc đồng rất nhiều lần rời khỏi ông ấy, lại chưa từng nghĩ tới có một ngày ông ấy cũng sẽ rời khỏi mẹ
—— theo cách này."
Nước mắt lần nữa từ khóe mắt bà không tiếng
động chảy xuống, rơi vào mu bàn tay của Thi Thác Thần: "Ông ấy thương
yêu mẹ cả đời, dễ dàng tha thứ tất cả tổn thương lúc trẻ mẹ gây cho ông
ấy. Mỗi một lần mẹ cho rằng ông ấy sẽ buông tha, nhưng không, ông ấy nói đã chọn yêu mẹ, thì vị trí bên cạnh ông chỉ thuộc về một người tên Kỷ
Linh, mặc kệ mẹ có nguyện ý hay không. Mà hai anh em các con, có lẽ cũng di truyền cái loại cố chấp của ông ấy, thật khổ cho người phụ nữ của
các con."
Thi Dạ Triêu nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà, mà cái đụng
chạm nhẹ nhàng này khiến mọi kiên trì trong lòng Kỷ Linh tất cả cơ hồ
sụp xuống: "Mẹ đã từng hận ông ấy, giống bộ dạng mãnh liệt của Chử Dư
Tịch hận con vậy, mặc dù hiện tại cái loại hận ý đó vẫn còn tồn tại,
nhưng giữa mẹ và ông ấy nếu như phải có một người đi trước... mẹ thà
người đó là ông ấy."
Kỷ linh cúi đầu, ấn lên trán ông một nụ hôn, nước mắt không cách nào ức chế: "Bởi vì người ở lại sẽ phải chịu đựng
nỗi đau gậm nhấm không ai có thể tưởng tượng được, đó là điều duy nhất
cha con không thể chống lại."
Người đàn ông trước khi rơi vào ái tình, mạnh mẽ đến lì lợm, rất khó tìm được nhược điểm.
Người đàn bà sau khi rơi vào tình ái, cô ta dũng cảm không thể địch nổi, thậm chí có thể dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ điều cô ta muốn bảo vệ.
Về sau, Thi Dạ Triêu rất ảo não tại sao không đem những lời này để ở trong lòng, cho đến nhiều năm sau anh mới hiểu được Cố Lạc vì yêu anh mà bỏ
ra tâm tư, đó là phần tình cảm sâu nặng mà anh cả đời cũng không thể trả nổi.
Có thể gặp được nhau, là món quà quý giá nhất, kỷ niệm đẹp nhất mà ông trời ban tặng.
Ở lại bệnh viện cho đến khi trời sáng, 72 lái xe đưa Thi Dạ Triêu về nhà
thay quần áo. Để không quấy rầy anh nghỉ ngơi, cô cố ý chọn đường vòng
yên tĩnh.
Mà Thi Dạ Triêu ngồi ở sau xe khẽ nhếch đầu, khép hờ mắt: "Cách ngày cưới bao lâu nữa?"
"Mười ngày, mai tôi đi lấy nhẫn cưới." 72 nhìn anh qua kính chiếu hậu: "Anh
chắc chắn muốn cử hành hôn lễ vào thời điểm này? Nếu phu nhân biết
chuyện đứa nhỏ, sợ rằng không thể nào chấp nhận được."
"Vì vậy
mới làm hôn lễ trước, sự tồn tại của Lục Già Việt sớm muộn cũng truyền
tới tai bà." Thi Dạ Triêu giọng nói nhàn nhạt tự giễu: "Tôi hận không
thể hôm nay liền cưới cô ấy."
72 không nhịn được mặt mày tươi
cười: "Không có ai giành phụ nữ với anh mà đã gấp thành cái bộ dáng này, ngẫm lại lúc anh vừa biết sắp phải kết hôn với cô ấy còn tỏ vẻ mặt khó
chịu cự tuyệt cơ đấy."
Thi Dạ Triêu vểnh mép, 72 nhìn mà không hiểu thỏa mãn trong nụ cười của anh.
Người phụ nữ của anh, Cố Lạc của anh, từ đầu tới cuối đều chỉ thuộc về một
mình anh. Hãy xem truyện tại nguồn diễn đàn của lê quý đôn nha. Cô đã
sớm biết, nhưng lại giấu anh lâu như vậy, chờ lát nữa nhất định phải
thật tốt trừng phạt cô.
Nhưng chờ anh về đến nhà, thì nào còn bóng dáng Cố Lạc?
Anh sờ vào chiếc giường đệm lạnh lẽo, lấy di động ra gọi cho cô. Điện thoại reo lên mấy tiếng cũng không có người nghe.
Mặc dù Thi Dạ Triêu có chút chút không hài lòng cô không vâng lời, nhưng
bởi vì biết được cái bí mật động trời kia nên anh nguyện ý không truy
cứu.
Đặt xuống điện thoại, Thi Dạ Triêu cởi áo khoác vào phòng tắm, cũng không quay đầu lại phân phó: "Đi chuẩn bị chút đồ ăn."
72 tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, Thi Dạ Triêu khoác áo choàng tắm
xuống lầu thì vừa lúc chuông điện thoại reo lên, là số của Cố Lạc.
"Lá gan càng lúc càng lớn, không nghe lời như vậy." Thi Dạ Triêu kẹp di
động bên vai, nhận lấy tách cà phê đen 72 vừa pha còn tỏa mùi thơm nồng.
Lời tuy đang trách móc, cũng không khó nghe ra trong giọng nói cưng chiều,
điều này làm cho người phụ nữ đầu dây bên kia thêm mấy phần ghen tỵ.
"Quả nhiên tình cảm đối với cô ta không tầm thường nha, Evan, khiến tôi chợt hoài niệm tới đoạn thời gian trước kia ở bên cạnh anh có thể ỷ sủng mà
kiêu."
Thi Dạ Triêu động tác uống cà phê dừng lại, biểu tình ánh mắt lúc này lạnh lẽo: "A?"
"Anh còn nhớ giọng của tôi thật làm cho tôi vui nha."
"Cố Lạc đâu? Di động của cô ấy sao lại trong tay cô?"
A cười cười, vẫn có vài phần dáng dấp giống Chử Dư Tịch, phần tương tự ấy đã từng khiến anh ưng cô ta nhất, nhưng bây giờ anh lại hết sức chán
ghét. Anh đặt ly xuống, có loại dự cảm xấu: "Đừng nói với tôi lần này cô lại lặp lại chiêu cũ."
"Tôi làm sao dám? Yên tâm, lần này tôi cái gì cũng không làm, chỉ là thay cô ấy chuyển lời cho anh thôi."
"Cái gì?"
A nhẹ nhàng cười một cái: "Cô dâu của anh đào hôn, không có ý định gả cho anh."