Lầu Trên Lầu Dưới

Chương 7: Chương 7: Chị ghét em sao?




Thôi Hiểu ở cùng cô cả buổi chiều, buổi tối cô ấy có việc phải đi làm, cô làm tổ chức sự kiện tiệc cưới, lễ kết hôn trước kia của Phó Nhàn Linh là do một tay cô ấy xử lý, trước khi đi, cô ấy còn nói sẽ đem toàn bộ ảnh cưới của Phó Nhạn Linh và Trương Tuyền Phong đặc trong công ty đem ném hết.

Phó Nhàn Linh ở nhà nghỉ ngơi đã hai ngày, không có nấu cơm, toàn gọi cơm hộp, đến ngày thứ ba mới ra ngoài mua đồ ăn.

Chỉ là không ngờ, thang máy vừa xuống, đã gặp phải cậu sinh viên.

Cậu đeo balo, mặc chiếc áo phông thể thao màu trắng, đang nói chuyện với một người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười lễ phép, khi cửa thang máy mở ra, cũng vừa lúc cậu ngẩng đầu lên trông thấy Phó Nhàn Linh, mắt cậu sáng lên trong giây lát.

Phó Nhàn Linh không khỏi đỏ mặt, tim như ngừng đập, hai tay nắm siết chặt túi xách.

Nam sinh sải đôi chân dài bước vào, tươi cười chào hỏi “Chào buổi sáng chị.”

Cậu rất cao, trên người mang theo hương thơm nước xả vải, đứng rất gần cô, cánh tay trần chạm vào tay cô, nhiệt độ như thiêu đốt.

Cô bình tĩnh gật đầu, không dấy vết di chuyển về phía trước “Chào buổi sáng.”

“Cô Trương đi mua đồ ăn à?” Người phụ nữ trẻ tuổi nói chuyện với cậu trước đó cười với Phó Nhàn Linh nói “Trong toàn bộ tầng lầu của chúng ta, hình như chỉ có mình cô là biết nấu ăn, tôi ganh tị với các cô gái biết nấu ăn ghê, mỗi ngày tôi đều phải gọi thức ăn bên ngoài về, bây giờ lúc nào cũng rối rắm không biết nên ăn gì.”

Phó Nhàn Linh nhớ rằng cô gái này sống ở phía đông tầng hai, đối diện với cậu chàng, hình như là làm nhân viên kinh doanh bất động sản, trang điểm theo phong cách tây, ngày nào cũng tươi tỉnh sáng sủa, tràn đầy năng lượng.

Phó Nhàn Linh gật đầu cười nói với cô gái “Nấu ăn không khó.”

“Chỗ nào cũng khó.” Cô gái mỉm cười, lại nhìn về phía cậu sinh viên hỏi “Vu Hướng Tây, cậu có muốn tôi đưa cậu đi không?”

“Không cần.” Vu Hướng Tây lắc đầu “Cám ơn.”

“Được thôi.”

Thang máy đến nơi, đoàn người đi ra, Phó Nhàn Linh theo đuôi phía sau vài người, cậu thanh niên cũng bước theo sau cô, lễ phép chào hỏi những người khác rồi tạm biệt.

Chờ tới lúc Phó Nhạn Linh đến siêu thị, quay đầu lại nhìn, cậu vẫn còn đi theo.

Cô nhìn xung quanh, khẽ cau mày hỏi “Cậu có chuyện muốn nói?”

Cậu chàng cúi đầu, đôi mắt có chút bi thương, giống một chú chó lớn bị bỏ rơi, nhẹ giọng hỏi “Chị ghét em sao?”

Phó Nhàn Linh có loại cảm giác không thể lí giải được như đang khi dễ người khác, còn bội tình bạc nghĩa nữa.

Cô nhẹ giọng nói “Không có.”

“Thế về sau nếu em gặp được chị, em có thể cùng chị nói chuyện được không?” Cậu trai vui vẻ trở lại, nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, khi cười, để lộ ra cặp răng nanh đáng yêu.

Phó Nhàn Linh do dự hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Chỉ là nói chuyện thôi mà, vốn dĩ người ở lầu trên người ở lầu dưới, việc gặp mặt là không thể tránh khỏi.

Sớm biết như vậy, cô đã chọn một người xa lạ rồi.

Nhưng nếu là một người lạ... Chắc cô sẽ không dám, đêm đó, men say làm đầu óc cô choáng váng nên đã nói ra những lời như thế, có lẽ do đối phương là cậu sinh viên hiền lành vô hại trước mặt.

“Chị muốn mua gì thế?” Cậu đi theo sau cô, đẩy xe hàng.

Phó Nhàn Linh quay đầu nhìn anh, cau mày nói “Cậu không cần phải đi theo tôi, sau này nếu có cơ hội gặp lại chỉ cần chào nhau là được, cậu không cần làm những việc không cần thiết, và hãy xem chuyện đêm ấy như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?.”

Sau khi cô nói xong, nét cười tỏa nắng trên mặt chàng trai dần dần biến mất, cậu gật đầu, trầm giọng nói “Em biết rồi.”

Cậu đeo balo xoay người rời đi.

Phó Nhàn Linh đưa mắt nhìn theo rồi lập tức nhìn sang nơi khác, chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như đã phạm phải tội ác tày trời, cảm giác tội lỗi khiến cô cảm thấy khó thở không thể hít thở được.

Đối phương vẫn còn là sinh viên mà, mình đúng là đồ đáng ghét.

Mua đồ xong về nhà, cô rửa rau nấu cơm như trút giận, nấu hơn mấy chục món, sau đó một mình lẻ loi ngồi vào bàn chậm rãi nhấp nháp.

Từ xưa tới nay cô chưa từng bị cô đơn vây lấy như bây này, cơm nước xong, cô nhìn bàn lớn thức ăn không nhúc nhích chút nào mà thở dài.

Thôi Hiểu đã đúng, cô nên tìm một công việc, làm việc để bản thân mình dễ thở hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.