Lầu Trên Lầu Dưới

Chương 10: Chương 10: Khi nào chị muốn hãy tìm em




Cậu sinh viên lớn lên hệt như ánh mặt trời, nước da trắng trẻo, đôi mắt đen, và sống mũi cao, có lẽ vì không hút thuốc, nên đôi môi của cậu đẹp hơn so với các chàng trai khác.

Cậu chàng rất cao, chỉ ngồi ở đó thôi, mà đầu như đã muốn đụng vào nóc xe, miễn cưỡng ngồi xuống, uốn éo đôi chân thon dài, sau đó mới cởi balo ra, đặt ở bên cạnh, kế tiếp quay đầu nhìn chằm chằm Phó Nhàn Linh.

Phó Nhàn Linh căng thẳng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau vài giây, nhịn nổi nữa mà nghiêng đầu nhìn Vu Hướng Tây “Cậu nhìn gì vậy?”

“Chị ơi, hôm nay chị mặc bộ đồ này thật là đẹp.” Khi nói, đôi mắt cậu sáng ngời, tựa như bầu trời đêm đầy sao, mang trên người bộ dáng sáng sủa.

Vì được khen nên làm cho trái tim Phó Nhàn Linh khẽ rung động, cô cố gắng bình tĩnh lại đáp lời “Cảm ơn.”

“Chị đi làm ở đâu vậy ạ?” Cậu lại hỏi.

Cô nói địa chỉ “Tòa nhà văn phòng Long Hà“.

Cậu trai vội vàng nói với tài xế “Bác tài, đến tòa nhà văn phòng Long Hà trước.”

Phó Nhàn Linh hỏi Vu Hướng Tây “Mấy giờ cậu vào tiết, sẽ không đến trễ chứ?”

Cậu lắc đầu, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn cô, nụ cười trên môi gần như khiến người ta loá cả mắt “Không sao hết.”

Phó Nhàn Linh thôi nhìn cậu trai, chỉ là trong lòng đã hạ quyết tâm, sau này sẽ không nhận bất cứ thứ gì cậu đưa nữa, và cũng không bao giờ liên quan gì đến cậu nữa.

Xe dừng lại, lúc chuẩn bị xuống xe, chợt nhớ tới tiền taxi, cô móc ví tiền, lấy ra một tờ 50 tệ, đưa cho cậu sinh viên trước mặt “Tiền xe để tôi trả.”

50 Tệ = 173.550 VNĐ

“Chị ơi chúng ta thêm bạn WeChat nha để chị chuyển cho em, hiện tại em không có dùng tiền mặt.” Vu Hướng Tây cười với cô, ánh mắt ngây thơ vô tội.

“Tôi có thể quét mã QR để trả cho cậu.” Cô mở WeChat, bộ dáng nghiêm túc như muốn phủ sạch quan hệ với cậu.

Vu Hướng Tây có chút mất mát nhìn cô, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, đưa mã QR WeChat đến trước mặt cô.

Phó Nhàn Linh quả thực không biết phải nói gì cho đúng, biết rõ người này cố tình, nhưng cô vẫn bối rối thêm WeChat với cậu chàng.

Ảnh đại diện của cậu là nền màu đen, với một ký tự lớn màu trắng.

Cô biết tên cậu là Vu Hướng Tây, hàng xóm xung quanh đều thảo luận về cậu, những người đó nói cậu lớn lên đẹp trai và tốt bụng, thường hay giúp những người già mang vác đồ nặng, vì cậu rất khoẻ mạnh, mấy lần lên xuống vẫn không cảm thấy mệt, miệng thì ngọt, nhìn thấy người thì lễ phép chào hỏi, lâu dần không ai không biết đến cậu, và cũng không có ai là không thích cậu.

“Chị ơi.”

Phó Nhàn Linh định thần lại ngẩng đầu lên, làn da của cậu rất trắng, lông mày rậm, đôi mắt đen, con ngươi trong veo, mỉm cười nhìn cô vẫy vẫy tay, nụ cười trên khóe môi hấp dẫn không giải thích được.

“Tạm biệt.”

Tâm trạng cô bỗng tốt hẳng lên mà không rõ lý do, mỉm cười với cậu, quay người đi về phía tòa nhà.

Giữa trưa Trương Tuyền Phong hẹn cô ra ngoài ăn cơm, muốn nói chuyện ổn thoả với cô, Phó Nhàn Linh nói không rảnh, xuống lầu ăn cơm cùng đồng nghiệp trong công ty, cô đang cố gắng thích ứng với môi trường mới, đối mặt với hoàn cảnh mới và tất cả những điều mới mẻ xung quanh cô, cho đến khi đối mặt với Trương Tuyền Phong, tâm trạng của cô sẽ không quá đau khổ.

Sau khi ly hôn sẽ như thế nào?

Vừa ăn, cô vừa nhìn chằm chằm chính mình trong bát cơm thầm nghĩ, Trương Tuyền Phong sẽ cưới con giáp thứ 13 vào cửa sao? Không, anh ta sẽ không, lúc trước anh ta cưới cô cũng là vì môn đăng hộ đối đi.

Còn cô thì sao đây? Nếu cô nói với ba mẹ mình về vụ mình muốn ly hôn...

Tim của ba không được tốt, nghe được tin sốc này có thể lại phải nhập viện, còn mẹ nhất định sẽ rất đau lòng.

Một gia đình đang êm ấm vì cô mà trở nên náo loạn, như thế cô sẽ luôn sống trong tự trách và đau khổ đến hết cuộc đời, nhưng Trương Tuyền Phong thì vẫn vui sướng ôm lấy con giáp ấy trong vòng tay.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi nuốt nốt phần cơm đã nhai vào bụng.

Trên mặt ẩm ướt, là nước mắt.

Cô vội vàng cúi đầu lau khô, ăn cơm xong liền lên lầu.

Công việc của nhân viên văn phòng tương đối đơn giản, chỉ là họ thường xuyên bận rộn, phải hoàn thành tốt báo cáo hàng tháng, hàng quý các báo cáo cho cuộc họp đều phải làm, rồi gửi cho tổng giám đốc, và phòng tài vụ, tiếng anh rối rắm, phải nhớ rõ một số đường dây cuộc gọi nội bộ, còn phải làm quen với các đồng nghiệp thuộc bộ phận.

Cô mất cả ngày để làm quen với những việc mình cần phải làm, đợi đến lúc tan tầm, mới nhận ra mình đã kiệt sức.

Sau khi từ tòa nhà đi ra, cô định đi bộ ven đường, muốn bắt taxi về nhà, nhưng vừa bước ra, thì liền nhìn thấy cậu trai đứng ở cửa, không biết cậu đã đợi bao lâu, người cậu dựa vào cây cột, ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng tòa nhà.

Thấy cô đi ra, cậu cười rộ lên, lập tức đi về phía cô.

“Chị ơi, chị tan làm rồi ạ.”

Phó Nhàn Linh không biết cảm giác trong lòng là gì, nhìn cậu hỏi “Cậu đang đợi tôi sao?”

Cậu chàng gật đầu, lại lặng lẽ liếc nhìn biểu tình của cô một cái, nhỏ giọng hỏi “Làm cho chị giận ạ?”

Nhất thời cô không biết nên nói gì, muốn nói lời nặng, nhưng trông thấy đôi mắt kia lại không đành lòng, mà nếu không nói gì đó, lo lắng có phải sau này cậu sẽ luôn như vậy.

Giống như chuyện WeChat hôm nay, cô chuyển khoản cho cậu, mà cậu lại không nhận nó, chỉ hỏi cô, ngày mai có thể đi cùng nhau được không, cô đương nhiên sẽ không đồng ý.

Nghĩ một hồi xong, cô vẫn nghiêm túc nói “Từ nay về sau cậu không cần tới đây.”

Đại loại cậu trai cũng đã dự liệu trước được kết quả này, nụ cười hơi xụ đi, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm cô, chỉ nhỏ giọng nói “Chị không làm với anh ta được không ạ?”

Nghe thấy vậy da đầu Phó Nhàn Linh tê rần, nhanh chóng liếc nhìn xung quanh rồi thấp giọng mắng “Cậu nói bậy bạ gì vậy.”

Xung quanh có người tới lui, cậu trai đứng đó, hai mắt thủy chung nhìn cô.

“Khi nào chị muốn hãy tìm em.”

“Em vẫn luôn ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.