Nụ Hôn Đầu Đời ;
Theo Đuổi Quyết Liệt
Vẫn như hôm trước, cô cũng vào giúp mọi người việc trong bếp. Đồ ăn đã xong, Leo nhìn thấy Lana trong bộ mới. Nhíu nhẹ đôi lông mày, không muốn ăn và một mạch đi thẳng lên gác. Mẹ anh biết được điều gì đó. Ăn xong, Bà năn nỉ cô mang đồ ăn lên cho anh. Bà nói rằng, Hôm nay vết thương của anh đã được cắt chỉ.
Tâm trạng cô phức tạp, nhưng cuối cùng không giấu lo lắng, cô làm theo lời mẹ của anh.
Bước lên căn phòng cũ của mình. cô ngập ngừng một hồi rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Anh thấy tiếng cửa biết là có người mang đồ lên vội nói lớn:
- Không ăn!!
- Là em đây! “cô ngập ngừng”
- Điếc à? Mang đi đi! “Anh lại lớn tiếng hơn”
- Anh không mở , em sẽ đứng cho đến khi anh mở cửa! “Cô ngang bướng”
Anh không nói gì. Cô vừa đứng ngoài vừa hát lớn. Qủa là làm gì làm bằng được nha.
Một lúc sau anh chịu thua mở cửa cho cô. Ngước nhìn anh giây lát. Cô bước vội vào phòng và mang đồ ăn đặt lên bàn. Coi như đã xong việc , cô thản nhiên bước nhẹ, đang định đi ra ngoài phòng. Bỗng anh chặn lại, ôm lấy eo cô , áp người cô vào cánh cửa và nói, gương mặt anh đối diện với gương mặt cô như chỉ còn một nửa phân nhỏ :
- Váy kia đâu? “Anh hỏi”
- Em để ở nhà! “Cô sợ hãi tim đập loạn, né tránh gương mặt anh, cô quay nhẹ đi đáp”
- Sao không mặc? “Anh áp mặt sát hơn”
Cô không nói gì khẽ nhắm chặt đôi mắt. Anh thấy vậy, nhíu đôi lông mày, áp sát người cô vào người mình, anh nói:
- Không mặc thì đốt đi!
Cô nhẹ nhàng mở đôi mắt , định bám lấy vai anh để đẩy người anh ra, thì khẽ chạm vào vết thương của anh. Cô rụt tay lại. Không nói gì, liếc con ngươi sang đĩa thức ăn nhẹ trĩu đôi mắt xuống và nói:
- Anh ăn đi!
- Không ăn! “Cương quyết, thấy cô không nói gì, chỉ giương đôi mắt lo lắng về mình. Anh nói lớn” - Mặc đồ tôi tặng khó cho em thế sao? Vậy sao em bắt tôi ăn đồ em làm?
- Em sẽ mặc! “Cô thở dài”
Anh nhìn cô trong vô định rồi khẽ buông lỏng cơ thể cô:
- Tôi không cần em thương hại ! Không mặc thì thôi, em có thể về!.
Cô nghe anh nói, như đang cố tình dội gáo nước lạnh vào cô. Cô nhắm đôi mắt kiên quyết , đi ra bàn lấy đĩa thức ăn, cắm dĩa thức ăn giơ lên miệng anh và nói:
- Anh ăn đi! Em sẽ mặc! Em hứa!
Thấy bộ dạng cô cương quyết đến đáng yêu , Leo mỉm cười, đôi mắt anh sâu lại, kéo lấy eo cô đặt lên đùi anh , ngồi xuống giường nói:
- Em đút cho anh đi.
Cô mặt đỏ tía tai. Trạng thái không thể định hình chỉ biết bản thân đang cố gượng đứng dậy nhưng chỉ bị anh ôm gọn trong vòng tay mà không thể làm được gì hơn.
Vài giây, đứng lên xuống không thành công. Cô lại thở dài , cuối cùng cầm lấy dĩa đưa đồ ăn vào miệng anh. Đáng lẽ ra phải gắng mà đứng giậy để anh tự đi mà ăn. Bản thân cô cũng không hiểu mình làm sao mà lại dễ khuất phục như vậy nữa. Đút được 1 lúc anh bỗng dừng lại:
- Vẫn còn , anh phải ăn hết.
- Được, trừ khi……..
Cô khẽ mở to mắt nhìn anh như chờ đợi kết quả. Mà không để ý đôi mắt anh đã nhanh chóng biến dạng, thập phân là sâu xa nguy hiểm. Anh vội vã đặt nụ vào hôn nhẹ vào môi cô. Cô bất giác sợ hãi vội vã quay đi. Cúi đầu xuống, tim đập như vỡ ra khỏi ngực, hai má cũng theo tâm trạng lúc đó mà nhanh chóng biến thành hai màu cà chua rực rỡ:
- Em không đút cho anh nữa à? “Anh mỉm cười”
Cô thở hắt ra , cong môi. Nhưng vẫn giơ tay cầm dĩa lên đút cho anh ăn từng miếng, từng miếng . Còn gương mặt vẫn cúi ngằm không dám ngẩng lên cũng không dám nói gì.
Anh thản nhiên ăn hết đĩa thức ăn. Lúc này, anh mới thả lỏng cô ra, rồi cứ thế tự đắc. Cô nhẹ nhàng đứng dậy mang chiếc đĩa đi ra mở cửa thì thấy có mấy chị giúp việc đang nghe lén ngoài cửa Vội vàng cúi đầu rồi chạy. Cô không nói gì chỉ nhẹ đóng cửa, thở dài.
Rồi như hôm trước , cô mang đồ ăn Quản Gia Lyn đưa, đi ra chỗ mẹ làm việc và để Chadie ở lại chơi.
5h cô trở về đón Chadie. Lần này, Leo dắt Chadie ra ngoài. Cô không nói gì chỉ lằng lặng cùng Chadie chào anh rồi quay bước đi, thấy vậy , Leo chợt nói:
- Chủ nhật tuần sau hãy mặc nó đến đây!
Lana quay lại nhẹ mỉm cười với anh. Nụ cười vương chút gì đó rối ren, sau đó bắt gặp bờ môi anh. Khuôn mặt bỗng nhiên đỏ rực vì nhớ lại nụ hôn vội vừa nãy , nhanh chóng quay mặt và dắt cậu em hướng trở về.
Cô về nhà, ngồi thần ra ngước lên nhìn bầu trời đang chuyển sang hoàng hôn mà suy nghĩ. Đó là nụ hôn đầu của cô. Cảm giác rất lạ, ngọt , mặn , cay … có vài vị trong đó. Cô nhẹ bặm môi. Có chút nhẹ nhàng nhưng lại có cảm giác rất sâu đậm. Phải chăng đây là xao xuyến đầu đời của một thời thiếu nữ. Như người ta vẫn thường nói. Tại sao mỗi lần ở bên anh đều là cảm giác quen thuộc đến ngọt ngào. Khác hẳn những khi ở bên Joshep. Lại nghĩ đến Joshep, lặng thở dài. Bản thân cô, cũng không muốn bất kỳ ai phải chịu tổn thương .
Nghĩ ngợi trong giây lát, Chadie gọi cô vào học bài. Ừ, thứ duy nhất bây giờ là chỉ có thể tập trung vào việc học. Cô còn phải hoàn thành giấc mơ của riêng cô. Mọi thứ xin gác lại ở phía sau. Mong là được như vậy.
Sáng hôm sau, làm xong mọi việc buổi sáng, cô dắt xe chuẩn bị đưa cậu em nhỏ đi học thì một xe ôtô thể thao chặn gần hết cả đường trước cổng nhà. Thấy Joshep đang cười tươi như ánh sáng đón ngày mới , đang trước cửa xe. Cô vội chống xe , chạy ra hỏi:
- Anh đang làm gì đấy?
- Anh đưa em và Chadie đi học. “Gương mặt thản nhiên anh ấy đáp”
- Thôi, Em không cần đâu! Anh mau đi học đi! “Cô cong môi, nhăn nhó . Bộ dạng 7, 8phần lúng túng”
- Em không đi anh cứ đứng đây đấy! “Anh hất hàm “
Vậy là đã có người còn bướng hơn cô. Chiếc xe lớn chặn hết cả đường đi, lối lại.
Các bác đi đường cứ nhìn cô, có một cô nhăn mày , khẽ mỉm cười như khổ sở nói:
- Lana à! Cháu đi nhanh đi. Trông bộ dạng cậu ta không dễ đầu hàng đâu. Nhanh cho mọi người còn làm ăn nữa nào.
Bị dồn vào thế bi đát, trong sự thúc giục khổ sở của mọi người. Cô cuối cùng cũng đành dắt cậu em trai lên xe của Joshep. Anh ấy đắc ý vừa lái xe vừa mỉm cười cái nụ cười mãn nguyện ngất trời của thời thanh niên thực tỏa sáng nha.
Đi qua nhà Leo, thấy anh và Rose đang ra xe để chuẩn bị đi học. Joshep bấm còi thật to. Đôi mắt sâu xa nguy hiểm như thực tâm chỉ muốn đâm thẳng vào xe Leo. Joshep chỉ cố tình lướt sượt qua chiếc xe , Trưng diện gương mặt với nụ cười to tướng đắc thắng , Kiểu như “mày thua tao một hiệp khiêu chiến rồi”.
Leo thấy vậy nhẹ nhàng nhấc bờ môi lên khẽ cười, thật vậy, nếu anh ấy biết chuyện hôm qua giữa anh và Lana , không biết liệu là cười hay khóc bây giờ. Hai anh quả một chín , một mười. Nhưng người mười thì vẫn là Leo.
Joshep đưa em trai cô đến trường rồi đưa cô vào trường với con mắt trầm trồ của nhiều người. Bộ dạng cô vẫn luôn cúi gằm cuối cùng cũng ngẩng lên và xuống xe , anh ấy thấy vậy , lại nói:
- Mai , anh sẽ lại đón em!!!
Lời nói cương quyết vừa dứt khoát, anh ấy vừa phóng xe vút đi. Cô không kịp làm gì , cuối cùng lại nhẹ nhàng thở dài quay bước vào lớp.
Vừa kịp ngồi xuống bàn học , nhỏ Cindy và đồng bọn lắc đầu cười lớn:
- Lớp trưởng của iem, cậu đã chuẩn bị đăng quang chức “thái tử phi” rồi ư??. Hôm nay “Thái tử gia” đã vì cậu ra mặt. Cả trường đang đồn ầm lên kìa.
Cô nhìn Cindy, mỉm cười . Lại cong môi thở hắt ra. Không hiểu tên điên đó đang tính làm gì nữa. Đang muốn chứng minh điều gì. Quả là cái tiếng chết cái miếng nha.
Nhỏ Cindy thấy dưới trường lại nhộn nhịp xôn xao chưa dứt . Vội đi ra cửa lớp nhìn ra cổng trường thấy Rose cũng được một xe ôtô hạng sang đưa đi học. Cindy bỗng thở dài lắc đầu rên la ỉ ôi:
- 2 bạn bàn đầu toàn được xe sang người đẹp đưa đi học. Chắc phải xin cô cho ngồi bàn đầu thôi.
Thấy Rose lên , Cindy vội hỏi:
- Rose, người hay đưa cậu đi học là ai thế?
- Anh trai mình “Rose khẽ mỉm cười trả lời”
- Hả?. Giới thiệu cho mình đi. Hôm nọ nhìn thấy mình suýt ngất. Thậm chí “thái tử gia” của lớp trưởng còn thua vài phần. “Cindy bám víu tay Rose van nài”
- Anh mình để ý người khác rồi!!
- Hả? Cô gái nào may mắn vậy?. “Cindy suỗi người , thập phần đều thất vọng tràn trề”
Rose mỉm cười khẽ nhìn Lana. Cô lại được thể thở dài. Thực là mới 14tuổi đã có nhiều muộn phiền lo âu quá nha.
Tan học, hai cô lại bước bộ về với nhau. Rose thấy tâm trạng của Lana thất thần. cúi sát mặt cô, khẽ hỏi:
- Hôm nay, mình thấy cậu và anh Joshep.
- Tên điên này, tự nhiên không hiểu sẽ làm gì “Lắc đầu thở dài”
- Mình nghe anh Stephan nói, anh Joshep đã thích cậu lâu rồi. Sao cậu không nhận lời?
- Mình muốn vào đại học mới tính đến chuyện con trai và con gái “Cô hướng chân nhìn vô định”.
- À, vậy mà mình tưởng cậu đã thích người khác “Rose mỉm cười”
- Anh cậu…… “ngập ngừng, thẫn thờ” ….. đã thích ai à??? “Cô gặm hỏi”
- À, mình nói vậy cho nhỏ Cindy tha cho mình thôi. “Cô bạn liếc Lana “ - Mới đến liệu anh mình thích ai được?. “Cô bạn, mỉm cười gượng gạo”
- Ừ, cũng phải! “Cô trả lời, trong lúc vừa nó có luồng gió lạnh , lại vừa như được một hơi mát như buộc mình phải suy nghĩ khác để cho bản thân được nhẹ nhõm. Vội thở dài”
Rose nhìn Lana bước đi, một hồi. Cô bạn khẽ hỏi:
- Mình bảo…. nếu… chỉ nếu thôi… “ngập ngừng” - nếu anh mình thích cậu... Thì cậu sẽ thế nào?…
Lana mở to đôi mắt nhìn Rose. Lại một gáo nước khác dội vào trí óc nhẹ nhõm của cô vừa rồi khiến cô loạn nhịp bối rối. Sợ Rose thấy bộ dạng của cô. Cô nhẹ quay vội đi lại cúi xuống không nói thêm một lời, cũng không thể cho đáp án.
Thấy vậy, Rose nhẹ mỉm cười trong sâu lắng. Cứ như đã 8, 9 phần hiểu được điều gì đó. Cô bạn bèn vỗ vai cô và nói chỉ là nếu , đang giả thiết thôi. Như trấn tĩnh mà an ủi cô. Quả nhiên con nhà công không giống lông cũng giống cánh. Anh em nhà này đặc biệt hiểu người khác như lòng bàn tay nha.
Đến nhà Rose , 2 cô mỉm cười chào nhau . Thấy cô bạn đã vào nhà đóng cổng. Cô lại trở lại với tâm trang chưa thể định hướng được của bản thân mà chỉ biết thở dài cúi đầu , lia đôi quai hậu từng bước từng bước trên con đường về.
Bây giờ… chỉ nếu thôi cũng là vấn đề to lớn… Lại tự mình với những suy nghĩ vẩn vơ… Nụ hôn hôm qua , ẩn hiện vội vã. Nhưng anh chưa hề nói điều gì với cô. Chưa có bất kỳ hứa hẹn. Mà cô cũng rất sợ là có những điều đó. Nên không dám đem chúng ra kể cho Rose nghe. Cô còn quá nhiều thứ để cần phải chuẩn bị cho tương lai. Giờ vẫn là quá sớm để dám nghĩ đến hai từ Tình Yêu thiêng liêng đó.
Như mọi ngày, cô ra nhà hàng của chú để đưa cơm cho mẹ và giúp nhà hàng làm việc. Vừa bước vào nhà hàng cô đã thấy Joshep hớn hở trong bộ đồ bồi bàn. Lại cảnh tượng động trời gì đang đập vào mắt cô đây.
Cô quay ra hỏi các chị trong nhà hàng thì mấy chị bảo không ai ngăn được mà có tên này giúp việc nhà hàng thêm phần đông khách hơn thậm chí các chị cũng được ngắm trai đẹp, được nghỉ ngơi. Quá lợi mà nên làm sao có ý kiến gì nữa.
Cô rốt cuộc vẫn là không thể chịu nổi, chạy ra chỗ anh, đang lau sàn, hét to:
- Dô-Dép, anh làm cái gì thế?
- Anh đã xin chú em làm cộng tác viên ! “Vừa nói anh vừa cười lớn”
- Cái gì? “Cô ngạc nhiên quát lớn hơn , sau đó thở dài xoa nhẹ ngón tay lên trán nói”: - Thôi được rồi, anh muốn gì thì mới thôi làm những hành động dở hơi này??...
- Em nhận lời làm bạn gái anh….. “Thản nhiên, như đã thầm dự đáp án sẵn trong lòng”
- Em nói rồi mà! Em chưa có tính “Cô cau mày”
- Vậy thì đến lúc đấy anh sẽ chứng minh cho mọi người thấy em là của “thái tử gia” này!.
- Anh điên rồi, em bảo anhh Stephan mang thuốc cho anh nhé! “Cô gắt”
- Điên vì yêu cũng đáng ! Em cũng biết là có uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi được ! Ngoại trừ .. EM ! “Joshep cười lớn”
- Trời ơi! Giết tôi đi!!!... “Lana quay đi khổ sở hét to”
Joshep thì vẫn bộ dạng cười lớn đến đáng ghét của anh ta. Có người gọi bồi bàn anh lại chạy ra. Anh giúp việc đến tối rồi đưa Lana về.
Một tuần như thế. Nhà hàng có vẻ khá đông vui nhộn nhịp, khi có Joshep. Nữ sinh vào “À Ơi”bồi bàn khá là nhiều. Ai ai cũng vui vẻ vì tự nhiên có tên dở hơi đến giúp việc mà không cần trả công. Chỉ có duy nhất một người là tỏ vẻ rất khó chịu. Nhưng nhiều lúc cũng phải bật cười khi tên điên bỗng dưng , cầm chổi , khăn lau, ba lô la….. tất cả những thứ anh ấy có thể cầm mà hát cho cô nghe , một cách sến sủa đáng yêu.
Một người biểu đạt công khai, không giới hạn. Còn một người chèn ép trí óc cô trong thầm kín. Kết quả ai thắng ai thua không thể rõ nhưng cứ kéo dài như vậy , chắc Khoa Thần Kinh trong bệnh viện lớn nào đó, đang dang rộng vòng tay chào đón cô.