Trông Bánh Chưng
Mọi chuyện cứ vui vẻ trôi qua như vậy. Lana và Rose lại bắt đầu một kỳ học mới. Kỳ học hai của năm học lớp 9 cũng đến. Một kỳ học khó khăn và gian nan hơn những kỳ học trước rất nhiều. Cũng có thể gọi nó là một điều then chốt mở cửa cho tương lai tươi sáng mà lớp trẻ đang hướng tới.
Nỗ lực học hành với những điều kiện khắc nghiệt nhất. Không dành bất kỳ ngày nghỉ nào mà luôn tập trung cao độ cho ôn luyện và làm việc. Cố gắng để đến dịp nghỉ lễ tết cô có thời gian sẽ thư thái nghỉ ngơi bù. Tính cách của cô gái này đặc biệt có phần khác lạ như vậy đấy. Đã làm là hết mình mà đã nghỉ thì cũng hết mình luôn.
Ngày nghỉ tết âm lịch cũng đến. Cô và bạn bè được nghỉ hai tuần, như một dịp nghỉ đông và cũng có ý bồi dưỡng nhân tài trước một cuộc thi đua khắc nghiệt đang chờ đón.
Dịp nghỉ lễ trùng với ngày sinh nhật của Joshep, nên anh ấy mời Lana , Chadie , Rose , Stephan và Leo đi đến khu nghỉ dưỡng của gia đình anh ấy vài ngày. Hẳn là dụ dỗ bằng trực thăng riêng nhé. Tên này cũng lém ghê người nha.
“Thái Tử gia” này đúng là con một của tỷ phú số một trong ngành khách sạn có khác. Đi đến đâu cũng được chào đón hơn kim cương. Khu nghỉ dưỡng của gia đình hắn, thuộc hàng thế giới. Với hàng ngàn hécta đất.
Có tất cả các sân thể thao. Vài khu Suối nước nóng, Vài khu giải trí. 5 , 6 tòa nhà lớn nghỉ dưỡng được xây trang hoàng. Đa phần các khách hàng vip và thượng lưu mới có kinh phí đến đây nghỉ dưỡng.
Lý do mà hắn mời cả Leo đến là để anh ta thấy anh giàu có cỡ nào sao. Còn lý do mà Leo đồng ý đi. chung là gì. ??! Hai tên này mọt tên đen tối thâm sâu ccòn một tên cứ lồ lộ ra hết cả ! Ai thắng ai thua đã rõ nha!
Đỗ trực thăng xuống một khu đất đón khách sang của khu nghỉ dưỡng. Sau đó , mọi người đi vào trong.
Cha Joshep đã đặc biệt chuẩn bị sẵn cho anh ấy những thứ tốt nhất. Cũng coi như ông thưởng cho thằng con cưng vì luôn giữ vững vị trí đứng nhất. Tuy có chút nghiêm khắc chặt chẽ nhưng nào ai dám nói anh ấy không phải là con . Cưng chiều đến vậy mà.
6 Người ở chung 1 căn nhà nghỉ dưỡng, và chơi rất vui vẻ bên nhau. Sáng sớm 2 cô đưa em trai đi tắm suổi nước nóng, Về thì cắm trại ngoài sân vườn. Mọi thức ăn ở đó đều là Lana chuẩn bị.
Stephan và Rose cứ tầm chiều tối lại dắt tay nhau đi dạo. Lana thì ở nhà nấu ăn. Còn hai anh kia thì lại đi thi nhau các môn thể thao.
Hình như tránh để Lana cảm thấy khó xử, hai tên này cả mấy ngày nghỉ dưỡng đều không làm phiền đến cô mấy, chỉ khi nào có mặt mọi người là có vẻ nói xoáy nhau ra mặt nha.
Gần hôm trở về một ngày , Lana đi vào chợ mua một cái nồi lớn và một số đồ ăn về căn nhà nghỉ dưỡng. Mọi người thấy cô bê đồ về vội chạy ra bê đỡ. Mấy người kia đều biết cô muốn làm gì chỉ riêng Rose vcà Leo là đang ngờ ngợ.
- Tối nay, em sẽ cho mọi người cùng ngồi trông bánh chưng.
Hình như là năm nào cũng bị cô rủ làm nô lệ trông bánh chưng nên 3 người kia không có ngạc nhiên lắm. Chỉ có hai anh em nhà Tây Lai đẹp trai xinh gái là tròn mắt ra nhìn. Không biết làm sao , giờ chỉ còn cách theo lao với cô.
Một hồi, chuẩn bị xong đầy đủ mọi thứ. Cả 6 người quây quần bên nhau cuốn, cuộn, gói những chiếc bánh. Hai anh kia và Chadie vì đã có năng khiêu ươm mầm mài giũa từ trước nên khá thuần thục chỉ còn Rose và Leo là làm lần đầu nên cứ phải nhìn mọi người mà làm theo.
Rose được Stephan dạy dỗ nên làm khá ổn, còn Leo thì làm méo lên xuống nên bị Joshep cười lớn chọc nghẹo suốt . Lana thấy vậy, mỉm cười khẽ nói với anh:
- Để em hướng dẫn anh nhé.!
- Không! Để anh hướng dẫn nó. “Joshep chặn ngang”
- Đ*o khiến, lui ra dogie!! “Leo quát ”
- F**k! Đ*o khiến thôi, thằng Chicken !.”Joshep vừa cười lớn ,vừa nói bỡn cợt. Trời ơi đàn ông con trai ăn nói vậy sao. Không ngờ nha”
- Kệ Bố!. “Leo nói ”
- Thôi !!! STOP!!! “Lana chặn tay cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người đàn ông . Sau đó cô chỉ hướng Chadie” - Chadie ra hướng dẫn anh Leo đi!
- Haha Chadie ra dậy em Leo, đi em! “Joshep lại cười lớn, tỏ vẻ Leo phải để trẻ con hướng dẫn”
- Tao thà để Chadie dậy, còn hơn mày! “Leo nói, quả hiểm nha. Cứng họng Joshep nha”
Mọi người cười vui vẻ gói từng chiếc bánh, những nguyên liệu như thịt , gạo nếp , đỗ xanh…. Được cuộn trong chiếc là màu xanh mang đậm đặc chưng của quê hương mình. Khi đã được hướng dẫn nhuần nhuyễn thì mọi việc cũng thực dễ dàng. Chiếc bánh anh nặn cũng ngày một đẹp đẽ và gọn gàng giống chủ nhân của nó vậy.
Mấy du khách và khách hàng của khu nghỉ dưỡng đang vui chơi cũng sán lại xem các cô cậu nặn bánh, có mấy người còn xung quân vào nặn cùng. Chụp ảnh các kiểu. Thật là hiếm có nha.
Các cô cậu thanh niên bây giờ quả là vẫn luôn ưa chuộng những truyền thống cha ông để lại. Đó giống như một niềm vinh dự lớn cho nước nhà. Và khiến du khách không khỏi ngưỡng mộ. Điều tự hào nhất đó chính là phải biết giữ lại những truyền thống văn hóa Dân Tộc mà không để chúng bị mai một. Điều này cũng là điều mà một học sinh gương mẫu mang trong mình niềm tự hào như cô luôn ghi nhớ từng giây phút.
Vài chục chiếc bánh được các cô cậu thanh niên ngồi hì hục cả buổi cuối cùng cũng nặn xong. Tất cả được xếp đều đặn vào trong chiếc nồi lớn. Còn mấy cô cậu thì cùng nhau ngồi trông bánh chưng cả đêm. Vui vẻ nói đủ thứ chuyện trên đời, đây là lần đầu tiên cô bé Lana ngồi trông bánh chưng xa nhà.
Cảm giác có phần nhớ mẹ. Lúc đó, mẹ cô bận về quê thăm ông bà ngoại nên không thể đi cùng. Chắc bây giờ mẹ cũng đang ngồi cùng các bác , các cậu mợ quanh nồi bánh lớn.
Cô thực cũng rất muốn ở đó ngồi quây quần với . Quê Hương , nơi thôn dã.. mùi lúa mới gặt , mùa thơm của rơm đã hong khô , những nụ cười thật thà chân chất.
Những điều đó, thể hiện rõ rệt cái nghĩa của từ ấm áp và chan hòa tình thân mà chỉ có hai từ Quê Hương mới có được. Đúng là dù đi nơi đâu cũng chỉ luôn nhớ về quê hương mình.
Nói chuyện được chốc lát, Ai ai cũng gục xuống ngủ. chỉ có Lana là còn thức để trông nồi bánh cho mọi người yên giấc say sưa. À, quên vẫn còn nhân vật chuyên cú vọ đêm khuya là anh nữa.
Lúc này, anh đã đi vào nhà được một lúc. Mà vẫn chưa thấy ra. Cô ngồi chống cằm lên đùi nhìn nồi bánh chưng, những ngọn lửa hiu hiu dưới chiếc nồi lớn thật khiến con người ta cảm thấy ấm lòng.
Cô nhớ lại ngày nhỏ , những hôm gần tết , gia đình cô lại quây quần trong sân vườn nhỏ ấm cúng. Cô gái nhỏ nằm trong lòng cha nhìn ánh lửa diu diu và đôi mắt cũng lim dim ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cha cô luôn dậy cô những bài học hay, khi gói bánh hay trông bánh là ông lại kể một sự tích về truyền thống dân tộc mình. Những câu chuyện kể đó , cô chưa bao giờ từng dám quên đi. Cũng giống như luôn giữ lại cho riêng mình ánh mắt và nụ cười của người cha kính yêu ở sâu trong tim vậy.
Ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ chốc lát, sống mũi cô ửng đỏ vì cay cay, cô dụi gương mặt vào bàn tay hít một hơi thật sâu.
Bỗng chiếc lưng nhỏ bé của cô, được cảm giác có gì đó rất mềm mại và ấm áp đặt lên nó. Cô nhẹ nhàng quay lại thì thấy anh đang đắp nhẹ vào lưng cô một chiếc chăn mỏng.
Sau đó , anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô. :
- Em có thể ngủ , anh sẽ coi chừng chỗ này giúp em.
- Liệu anh có làm được không? “Cô vênh mặt liếc anh với bộ dạng hoài nghi”
- Bông Hoa Nhỏ à , em coi thường nhầm người rồi đó ! “anh lấy ngón tay ấn nhẹ vào trán cô”
Cô xoa xoa nhẹ chỗ ấn , khẽ gượng cười.
- Hôm nay, là ngày đầu tiên anh làm chúng, cho em biết cảm nhận của anh đi!. “Gương mặt cô ngước nhìn anh, với nụ cười lém lỉnh”
- Vui! “Anh nhẹ cười”
- Chỉ vậy thôi? “Cô cong môi”
- Em còn muốn gì nữa?.
Cô nghe anh nói, chỉ lặng cười, ừ, anh vui vẻ là được rồi, một tên khó ưa hay nhăn nhó , có được một niềm vui nho nhỏ cũng là điều đặc biệt.
- Từ nhỏ… “Thấy cô nhẹ nhàng đăm chiêu nhìn những ngọn lửa diu diu anh nhẹ ngước lên bầu trời nói” – Anh không biết gì đến hai chữ Quê Mẹ. Năm nào lễ tết, mẹ cũng chỉ mua tạm vài món đồ tượng chưng cho quê bà để cho hai anh em ăn. Trong đó, không thiếu bánh chưng. Nhưng anh cảm thấy chúng thật nhạt nhẽo. Nên không thích chúng. Rồi đến một lần, khi anh được 9 tuổi, trở về đây. Anh mới hiểu thế nào là tình thương gắn bó mà hai chữ Quê Mẹ đã mang lại cho anh. “Anh mỉm cười” – Từ lúc đó , anh bắt đầu biết thế nào là hai chữ đậm tình. Dù thức ăn có ngon lành đến đâu nhưng không có cảm nhận từ trong trái tim thì chúng chỉ giống như một mớ rác. Nhưng hôm nay, dù chiếc bánh anh làm ra có xấu xí nhưng anh cũng hiểu được thế nào là cảm giác đáng trân trọng.
Anh nói một hồi, cô chỉ lặng ngước nhìn theo anh. Điều anh nói không có sai chút nào. Dù món ăn có ngon đến mấy, không có cảm nhận thì cũng chỉ giống như nước lã . thậm chí đôi khi vương chút vị tanh của đắng cay trong lòng. Nhưng nếu là thứ mình thực sự biết trân trọng thì dù có xấu xí hay mặn chát cũng đủ làm bản thân muốn lưu giữ hết.
Hình như tình yêu cũng vậy, dù con người bản thân yêu là kẻ khó chịu và xấu tính đến đâu . Vẫn luôn làm trái tim cô xao xuyến.
Vừa nghĩ cô lại vừa nhìn lên khuôn mặt anh. Cô bỗng lắc nhẹ đầu. cho rằng bản thân vẫn cứ là lại suy nghĩ linh tinh. Nhưng con người đang đăm chiêu suy nghĩ kia thực khiến cho người khác phải cảm thấy xót xa.
Cô bất giác dựa vào cánh tay anh , như an ủi điều thiếu xót trong trái tim anh và cũng như trái tim cô vậy. Mà lại ấm áp đến nỗi ngủ say đi lúc nào không hay nữa.
Đến sáng , Lana thức dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc ghế sofa cạnh lò sưởi, đắp trên mình chiếc chăn mỏng hôm qua Leo khoác cho cô, vội vã loay hoay cho tỉnh giấc rồi bước ra khỏi chỗ đó, cô đi ra sân “hậu trường” gói bánh chưng hôm qua, thì thấy những chiếc bánh đẹp đẽ đã được mọi người để hết ra chiếc thảm cho bay những hơi nóng đi.
Ngày hôm đó , bữa sáng, trưa ,tối cô đều cho mọi người “ngốn” hết 3 , 4 cái bánh chưng. Quả thực, mỗi năm được một lần. Ăn cũng thấy ngon miệng nên không mấy ai phàn nàn, dù có bị đầy bụng đôi chút.
Tối hôm đó, cô cho những chiếc bánh vào trong vali của mỗi người. Để về chia cho người nhà. Những thành quả và công sức mà con cái họ đã làm nên. Và để họ không quên đi cái hương vị đặc chưng này. Thì điều làm từ bàn tay con cái họ, bao giờ cũng là lời nhắn gửi chân thành nhất.
Cái bánh méo đầu tay của Leo làm, cô đặt vào túi của cô.
Buổi tối cuối cùng, Cả 6 người quây quần bên lò sưởi hát hò. 5 người kia la liệt nằm ngủ hết xuống sàn.
Vẫn còn lại nhân vật cú vọ thức đến phút chót chương trình. Anh đặt cô lên chiếc ghế sofa và đắp cho cô cái chăn hôm qua. Ngồi nhìn cô gái trong vô định một lúc rôi anh đi đắp chăn cho mọi người.
Đến chỗ Rose, anh nhẹ gọi cô em gái dậy, Rose biết anh trai mình đang có chuyện muốn nói, nhẹ bước cùng anh trai đi ra ngoài trò chuyện.
Đi được một lúc anh nói:
- Anna cũng đang nghỉ dưỡng ở đây!
- Chị Anna?. “Rose mở to đôi mắt”
Anh thở dài , rồi lại nhẹ nhàng bước đi. Một lúc sau con mắt như chứa đựng hàng vạn ngôi sao của anh nhìn về phía vô định, anh khẽ lên tiếng:
- Rose, một thời gian nữa có lẽ cô ấy sẽ bị tổn thương.
- Anh trai……….. “Rose cau nhẹ đôi lông mày”
- Thứ duy nhất anh muốn nhờ em… là ở bên cô ấy… và đừng nói bất cứ điều gì…..!
Rose định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại để trong đọng trong sự im lặng. Cô bé nhẹ thở dài. Cái thở dài không phải dễ bắt gặp ở một cô bé 14 tuổi như cô.
Không biết ý định của anh trai cô là gì. Cô chỉ biết rằng , Một ngày anh sẽ trưởng thành. Người anh trai này của cô. Nếu đã trưởng thành, là điều mà cả cha, vợ và con gái của ông ta điều phải run sợ.
Rose vừa nghĩ vừa chỉ đứng nhìn đăm chiêu về phía anh trai. Người này là anh trai cô , dù thế nào cũng phải đứng về phía anh vô điều kiện.