Anna , Cô Chị Gái Cùng Cha Khác Mẹ
Được sự chăm sóc và nghỉ ngơi , Hôm sau cô gái nhỏ tiếp tục đi làm. Nhìn các tờ báo đăng ảnh cô và “thái tử gia” với chữ bạn gái to đùng trước mắt khiến cô lại thở dài. Truyền Thông đôi khi cũng chậm trễ thật. Họ đâu biết rằng hôm qua vừa Thông Báo cũng là lúc hai người “chia tay”?.
Xong xuôi hết mọi việc, cô đưa em trai đi học hè như mọi ngày.
Sau đó, lại cắp cái cặp sách sang nhà Leo. Hè này ngoại trừ những ngày đi học , mẹ anh muốn cô giúp việc toàn thời gian cho gia đình. Điều này cũng tốt, lúc rảnh rỗi cô còn có thể ôn tập thêm cùng Rose . Đã sang cấp 3, mọi thứ cũng cần rục rịch chuẩn bị nhiều hơn.
Đến cổng nhà anh, cô thấy tầm 2 , 3 ông cận vệ người tây đứng ở trước đó.
Cô có phần ngạc nhiên, chẳng lẽ nhà anh thuê vệ sỹ. Như mọi ngày, cô bấm chuông, chiếc cổng tự động mở. Các ông vệ sỹ chỉ liếc nhìn cô rồi quay đi luôn. Giống như cô chỉ là một sợi lông nhỏ nhắn trong mắt họ vậy. Không thể gây hại cho ai.
Cô bước vào nhà , Bỗng nhìn thấy một cô gái người tây xinh đẹp, Mái tóc vàng óng ả. Đôi mắt màu xanh ngọc , đi kèm chiếc lông mi dài quyến rũ. Đôi môi mọng ngọt màu hoa anh đào.
Nhìn chung ngoại trừ mái tóc và chiếc răng khểnh ra thì chị ta và Leo giống nhau như hai giọt nước.
Cô nàng này có cái dáng mảnh khảnh cao hơn Rose một chút, làn da nâu sáng bóng, đậm chất LaTin. Mặc trên người bộ quần áo hàng hiệu sang trọng như được may riêng. Đi kèm theo bộ trang sức quý phái hợp gu đáng sợ.
Nhìn sơ thôi, cũng đủ biết là con người thuộc tầng lớp hoặc gia tộc cao quý đến kinh người.Mà một người như cô hôm nay may mắn được diện kiến.
Lana đứng lặng nhìn cô ta đang ngồi khoanh tay vắt chân trước ghế sofa nhà anh.
Ngồi ghế bên cạnh là mẹ của Leo.
Giây lát, cô cúi chào mọi người. Mặc kệ chuyện gì diễn ra, làm tốt phận sự của bản thân trước đã.
Cô tiểu thư kia chợt đưa nhẹ ánh mắt nhìn cô. Cái đôi mắt lạnh lùng ngạo nghễ giống hệt của Leo. Khiến tim cô bỗng đập mạnh, cô vội vã cúi đầu.
Leo và Rose từ trên tầng bước xuống. Anh nói lớn bằng giọng tiếng anh:
- What is the good day?? What brings you here?? FATHER’S DAUGHTER?! (Ngày tốt là gì đây?? Điều gì mang chị đến đây? CON GÁI CỦA CHA???) “Anh ngồi xuống, một chiếc ghế đối diện cô ta và nở một nụ cười nhạt với giọng khá mỉa mai”.
- Leo!. “Mẹ anh thở dài nhắc nhẹ”
Lana bất giác ngước lên nhìn bỡ ngỡ. À, ra đây chính là chị gái của họ. Thàm nào giống Leo đến vậy.
Cô gái mỉm nhẹ khóe môi:
- I come here with little work. Father said I can stay here with my young brother and young sister. It’s not good?
(Ta sang đây có chút việc. Cha nói ta có thể ở lại đây với em trai và em gái của ta, không tốt sao?) “Giờ thì đã hiểu anh học cái điệu bộ đó ở đâu. Đúng là “Con nhà Công , không giống lông thì cũng giống cánh. Trường hợp cả lông cả cánh này thì quả lọt TOP Hàng Hiếm nha”
- Truly honored! When you leave? (Thật vinh dự! Khi nào chị đi?) “Anh nhìn sâu xa”
- I’ll stay in three day, don’t worry ! The mistress here said ok about this! Will you , too? (Ta sẽ ở đây trong 3 ngày, Đừng lo lắng!! Người vợ bé ở đây đã đồng ý!! Em cũng thế chứ?)
- Ok! Do what ever you want. Just carelyfull your words! (Được thôi, hãy làm những gì chị muốn. Chỉ cần cẩn thận những lời nói của chị!)
Anh đứng dậy, đưa đôi mắt nguy hiểm sâu xa đi. Quay ra nói với quản gia Lyn:
- Thím Lyn , hãy dọn dẹp căn phòng dành cho khách ở lại cho chị ta !
Thím Lyn gật đầu, như đã rõ ý cậu chủ. Bà sai mấy chị giúp việc đến thu dọn đống vali . Mấy chị đang cúi người định xách chúng. Bỗng, một giọng nói chặn lại:
- NO, No , I want her clean my room! (Ta muốn cô ấy dọn phòng cho ta) “Vừa nói , cô vừa chỉ cái ngón trỏ dài ngoằng ngạo nghễ vào Lana”
*Tất cả cuộc trò truyện với cô chị gái Anna này đều là tiếng anh nhưng mình sẽ chỉ viết tiếng Việt thôi nhé!*
Mọi người dừng lại và nhìn vào Lana. Cô cũng thông hiểu tiếng anh bèn ngạc nhiên mở to đôi mắt, Cô gái nhấc nhẹ đôi lông mi , lên tiếng:
- Có điều gì không ổn sao?
- Không có gì! Cô ấy là đầu bếp của gia đình ta nên không thuận tiện cho công việc dọn dẹp lắm! “Mẹ anh đáp”
- Vậy sao ? “Đôi mắt chị ta liếc nhìn cô”: - Vậy thì thôi!.
- Còn đứng đó, đi làm việc của mình đi? “Leo liếc Lana hắng giọng đủ để lớn tự nhiên”
Lana vội vã cúi đầu, cô lặng lia nhẹ đôi chân bước vào phòng bếp.
Con ngươi của Anna hướng về cô cho đến khi cô đi vào bếp.
Sau đó, Anna lại nhấc nhẹ khóe miệng:
- Bạn gái của “thái tử gia” sao? “Nụ cười khinh người lộ phần rõ thêm” - Lại một kẻ bần hàn, muốn ngoi ngóc.
- Chị quan tâm đến người khác bao giờ thế ? “Leo cũng không thua kém, thậm chí còn không nhìn vào chị ta”
- Chỉ là thấy cô ta giống một người thôi. “Vừa nói cô vừa nhìn mẹ anh”
- I said! Watch your mouth! (Tôi nói , Cẩn thận cái mồm của chị!) “Leo mở nhẹ khóe mắt , nói lớn”
- Leo! “Mẹ anh bám vai anh , bà khẽ nhắc”
Leo nặng trịu đôi lông mày lia đôi chân bước vội ra khỏi nhà.
Cô đứng ở trong bếp nghe thấy mọi thứ chỉ lặng thở dài trong suy nghĩ. Một đôi mắt thôi đã không thể chịu nổi. Huống chi là hai.
Gần trưa Lana đón cậu em trai về chỗ mẹ. Sau đó, về nhà Rose chuẩn bị bữa trưa. Leo đưa một cô gái khác cô gái hôm qua về ăn cơm. Cô và mấy chị giúp việc dọn bữa lên cho gia đình anh. Xong thì cô lặng bước xuống bếp. Nhưng việc còn lại để các chị giúp việc lo.
Gia đình trong bữa ăn, Anna liếc nhìn anh , khẽ lên tiếng:
- Em trai! Hôm qua em thi đấu giỏi lắm!.
Leo không nói gì chỉ nhấc nhẹ bờ môi lên như đáp lễ .
- Cô đầu bếp này , đúng là người trong lòng của “thái tử gia” nấu ăn cũng ngon đó chứ!. “ Anna lại nhìn xuống đĩa thức ăn, chị ta cầm một dĩa thức ăn lên , nói tiếp “: - Nhưng dù sao chị cũng không vừa mắt cô ta lắm. Sau này cùng lắm cũng giống như một người đang ngồi ở đây thôi!.
- Từ bao giờ chị trở nên nói nhiều vậy? Không còn sợ mắc nghẹn? “Anh đưa cốc sinh tố lên miệng.”
- Từ lúc thằng con rơi của cha bắt đầu thay đổi. “Đôi mắt chị ta sâu lại”
- Thay đổi. “Cười mỉm, Đặt cốc sinh tố xuống bàn” : - là tốt chứ sao ? Chị không thích à ? “liếc nhòn chị ta, đôi mắt cũng sâu không đáy”
- Đương nhiên là tốt! “Cười”. - Nhưng nếu có những người không muốn thấy thì đừng nên làm!
- Người không muốn thấy ….. Who’s care ??! (Ai quan tâm!!) “Leo cười lớn”
- Thứ ta muốn xem là điều gì đã thay đổi thằng em này?.
Leo gương mặt đạo mạo không chút sắc thái cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tiếp tục ăn uống. Anna liếc nhìn sang cô bạn gái của anh :
- Dạo gần đây em thay đổi nhiều bạn gái quá nhỉ?
- Có liên quan gì sao?
- Hãy hẹn hò với người cân xứng.
- Cân xứng??. Cũng là con hoang?
- Tùy em suy nghĩ nhưng đừng để mất mặt cha!
- He still have a Face?. (Ông ấy vẫn còn có Mặt) “Leo khẽ cười”
- Leo!! “Mẹ anh lại thở dài nhắc khẽ anh”
- Con xong rồi!
Vừa dứt câu , Leo kéo ghế đứng dậy. Cô đang mang đồ tráng miệng lên, đặt xuống bàn thì Anna đưa một chân ra ngáng chân cô , Khiến cô vội ngã xuống , không cẩn thận đĩa bánh kem áp thẳng vào người của Anna .Chị ta bực tức đứng giậy, còn cô đang luống cuống đứng dậy thì bị giáng một bàn tay mạnh vào má. Tiếng “đốp” lọt vào trong tai, đôi mắt theo phản xạ nhắm nghiền mà lóe sáng.
Trước những con mắt mở to của mọi người, chị ta quát lớn:
- Đồ giơ hết rồi, cô có đền được không đây??.
- Em xin lỗi! “tiếng nói trong đau nhức phải cất lên , cô vừa nói vừa cúi lặng đầu”
- Xin lỗi ?! cô có biết nó đáng giá bao nhiêu không? Gọi “thái tử gia” của cô ra đền cho tôi đi! Xem anh ta có dám vì cô mà trả số tiền lớn này không?. “Chị ta vẫn gân cổ quát mắng cô”
- Em sẽ giặt chúng! “Cô ngước ánh mắt cương quyết hướng chị ta”
- Giặt mà sạch sao? “Giọng chị ta dần bình thường, đôi mắt lặng sâu vào”
- Vâng, hãy cho em cơ hội!. “Cô nhắm mắt kiên quyết”
- Cô nhóc này cũng giỏi tiếng Anh đó chứ!!! “Đôi mắt chị ta dần thâm sâu nguy hiểm” - Thôi được rồi, Tôi sẽ xem cô giải quyết chúng ra sao. Vào phòng đợi tôi thay đồ!!!
Leo thấy cô và chị ta, bước vào phòng. Lặng nhắm nhẹ đôi mắt với đôi lông mày như nặng trĩu lo âu giây lát, rồi anh chỉ lặng dắt cô bạn gái đang ngơ ngác bước ra khỏi nhà.
Mẹ anh, Rose và Quản gia Lyn đều thở dài. Như đoán biết được gì đó. Còn ánh mắt của mọi người thì chỉ mở to vì một phần không hiểu được họ nói gì.
Trước lúc được tuyển vào, họ cũng đã đi học tiếng anh. Nhưng chỉ thông thạo giao tiếp và kỹ năng cần thiết của Maids. Chứ không được học nhiều hơn.
Vì gia đình nào cũng có bí mật riêng tư, để người khác nói ra vào thì không hay. Đương nhiên, nhất là cuộc nói chuyện giữa “người trong nhà” họ như vừa rồi. Đó phải gọi là ra chiến trận mới đúng. Nói câu nào là chĩa “súng đạn” vào nhau câu đấy.
Thế mới biết đâu phải súng đạn ngoài chiến trận mới nguy hiểm, súng đạn bằng ánh mắt hay lời nói. Dù là cố tình hay vô ý. Cũng đểu để lại cho người khác một vết thương trí mạng không kém nha.
Lana đi vào phòng của Anna , trong lúc đợi cô chị ghê gớm của anh thay đồ. Cô nghe thấy loáng thoáng chị ta nói chuyện điện thoại:
- Mother! Con thật sự không chịu nổi thằng con hoang đó!. Với thế lực của chúng ta thì sợ gì nó. Cứ dằn mặt thẳng tay thì sao?. “Ngưng một lúc nghe đường dây bên kia, chị ta thở dài nói tiếp ”: - Dạ vâng, con đã hiểu!. Con sẽ cố tìm cách để cho nó thay hậu quả của việc không nghe lời hay thay đổi. “…….Bên kia tiếp tục” - Vâng, mẹ yên tâm!.
Cô gái không nói gì nữa, Lana chị lặng thở dài. Dựa vào cánh tường nhỏ, cô bé bỗng lặng đôi mắt suy nghĩ sâu xa. Đó có phải là một mặt khác của từ “Gia Đình” không? Giờ cô mới hiểu câu nói “Cây mỗi hoa , nhà mỗi cảnh” là sâu sắc và chân thực như thế nào.
Một lúc sau, chị ta bước ra với bộ đồ mới. Và đưa cho Lana bộ quần áo dơ đem đi giặt.
Cô chà sát giặt giũ rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây bất kỳ sai sót nào. Một lúc, quần áo đã được sạch sẽ. Cô đem chúng đi phơi.
Rose bước ra, gọi cô vào phòng nói chuyện.
Cô bạn thấy má cô ửng đỏ, lấy thuốc xoa nhẹ vào má cho cô. Cô bạn hướng đôi mắt lo lắng xin lỗi Lana vì cô phải chịu thiệt thòi. Lana không hề trách cứ, chỉ thở dài thông cảm vui vẻ đáp không sao. Khiến cô bạn cũng lặng thở ra như trút nhẹ lòng phần nào.
Thuốc đã xoa xong , Rose lặng hỏi Lana :
- Cậu… “chần chừ” - …. Không thắc mắc vì sao anh mình không bảo vệ cậu ư?
Cô mở to đôi mắt giây lát, rồi đưa chúng xuỗi dài lông mi, đáp lời Rose:
- Anh cậu….. “ngập ngừng” - Không có nghĩa vụ phải bảo vệ mình. “Đâu là gì?...” - Những điều anh cậu làm cho mình, mình đã biết ơn lắm rồi!. Mình chỉ mong là không làm phiền đến anh ấy nữa!. Và cũng mong là anh ấy không để ý gì đến mình nữa! “Có lẽ sẽ tốt hơn”.
Vừa nói cô vừa nghĩ, những hơi thở dài cứ bị đứt đoạn. Nhưng lòng có ai sát muối.
Thực muốn mà không thể che giấu nổi cô bạn. khiến Cô bạn Rose cũng chỉ biết thở mà im lặng không nói gì thêm.
Lana xuống bếp dọn dẹp và lại đem đồ ăn ra cho mẹ với cậu em trai như mọi ngày.
Mẹ cô thấy má cô ửng đỏ, tỏ vẻ lo lắng nhưng thấy bộ dạng thất thần của cô nên bà muốn hỏi mà cũng không thể nói lên lời.
Cô giúp mẹ đến chiều, sau đó lại tiếp tục đến nhà Rose làm tiếp bữa tối.
Xong xuôi bữa tối, Trong lúc đang dọn dẹp cô nghe thấy tiếng hét lớn. Cô chạy vội ra thì cô chị của Rose vội vã tiến lại gần hướng cô.
Chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, tiếp “Đốp” mạnh một cái kéo theo những con đom đóm lại vang lên. Lần này bên má đó thực sự đau rát đến đỏ rực như màu máu.
Tiếp đó, chưa kịp suy nghĩ , Anna lấy được ở đâu cái cặp sách của cô, hắt mạnh nó xuống đất, bộ trang sức của chị ta từ đó bắn ra tung tóe. Chị ta lên tiếng:
- Cô giải thích đi! Tôi tìm nó từ chiều đến giờ?.
Lana mở to mắt cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô vội thất thanh nói:
- Cái đó… sao lại??.... Em không biết!!!
- Không biết ?! Cô nói hay vậy, Bằng chứng rõ ràng !! “Chị ta chỉ tay vào cặp sách của cô” - Vợ bé của cha, bà giải thích đi!! Phải làm gì với kẻ ăn trộm này?. Bà nuôi người ở có vẻ giống bà quá đấy! “Chị ta liếc mẹ anh cười khểnh, nói từ nào là thắt ruột người khác từ đấy quả đáng sợ”
Mọi người không ai có động tĩnh gì. Giây lát, Leo từ trên gác bước xuống nói to:
- I SAID , WATCH YOUR MOUTH!!!.
- Vậy thì, em trai… em có gì để nói không?
Anh nhìn gương mặt cúi ngằm nhưng vẫn không giấu nổi bên má đỏ hoe vì bị đánh của Lana, anh lặng nhắm đôi mắt giây lát. Sau đó quay ra cương quyết hướng Thím Lyn:
- Thím Lyn mang cho con dữ liệu ghi hình của toàn bộ tòa nhà ngày hôm nay ra đây! “Vừa ngồi xuống ghế, anh vừa nói”
- Dạ, cậu chủ! “Ngước lên nhìn anh với đôi mắt lo lắng giây lát. Sau đó, Thím Lyn nhẹ cúi đầu nói”
Bà đi vào phòng của mình (Phòng quản gia). Lấy một cái máy tính xách tay. Mở ra đặt xuống bàn hướng cậu chủ. Anh nói với Lana:
- Cô thực sự không làm chứ?.
- Dạ…. “Lana nhẹ gật đầu nói”
Leo bật máy tính, Đúng là có màn hình theo dõi của các phòng. Ngoại trừ phòng tắm và thay đồ thì tất cả đều trang bị thiết bị Camera nhỏ nhất. Mà chỉ có anh và quản gia Lyn biết. Còn mọi người trong nhà, kể cả Mẹ anh và Rose cũng không hề hay biết điều gì.
Đang tua lại những phân cảnh có Lana trong nhà thì hai chị giúp việc loay hoay nhìn nhau sợ hãi. Vội vã quỵ gối xuống:
- Cậu chủ, cậu chủ…. Là chúng tôi…. !!!! Chúng tôi đã lấy nó rồi cho và cặp sách của Lana!!
- Tại sao?. “anh liếc đôi mắt ngạo nghễ”
- Là cô chủ Anna sai bảo với một số tiền…. Cậu chủ xin hãy tha lỗi cho chúng tôi… ! Chúng tôi đang rất cần tiền nên mới làm vậy! “Hai chị vừa nói vừa run run lấy trong túi của mình ra một phong bì tiền”
Quả là tài tình, chưa xem hết trò vui mà đã có người phải thú tội. Anh không nói gì, liếc đôi mắt lên nhìn chị gái mình:
- Anna , chị sẽ làm gì trong tình huống này??! Chị có cần bỏ ra số tiền thế kia để làm một vụ như này không??! “Anh vừa nói vừa ánh mắt lạnh lùng từng đợt dốc sâu vào nhìn Anna”
Anna không nói gì nhấc nụ cười khểnh, đôi mắt sâu không kém . Chị ta lên tiếng:
- Mày thật sự trưởng thành rồi, thằng con hoang!
- Vậy chị đã chuẩn bị cho điều đó chưa ?.
Hai chị em vẫn nhìn nhau với ánh mắt cứa hàng ngàn tia sét, sâu thẳm mà dữ dội. Thực khiến người ta nhìn vào có cảm tưởng đang xem phim kinh dị, chiến đấu bằng tư duy và bộ não.
Một hồi, Anna đi nhẹ vào phòng. Gọi cận vệ của mình thu dọn đồ đi ra khỏi ngôi nhà Lavender.
Mọi người trong nhà thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đều hướng về Lana . có nhẹ nhàng, có lo lắng, có sự yên lòng. Cô vẫn cúi mặt không nói gì đỡ hai chị giúp việc đứng dậy, Rồi nhanh chóng ngồi xuống thu dọn chiếc cặp sách của mình. Ngày nào cô cũng để nó ở trong bếp , tối đến sẽ lên phòng Rose học. Không ngờ hôm nay nó phải chịu thiệt thòi vậy.
Cô để bộ trang sức của Anna lên bàn. Cả quá trình đều tránh né ánh nhìn của anh. Sợ anh nhìn thấy bên má đỏ au của cô. Anh liếc nhìn gì đó trong máy vi tinh. Thấy cô đang định quay bước đi về, anh đứng dậy nói:
- Em! Đi vào phòng tôi!
Không tránh được câu nói của anh hướng về mình, cô lặng thở dài không dám nói gì, nhẹ bước theo anh.