Lấy Án Làm Mồi Dụ Em Về

Chương 20: Chương 20: Suy luận (1)




Thư Trừng nhìn thấy Hứa Tuấn đang ở bên kia của tấm kính cửa sổ, có lẽ là do cả đêm qua không ngủ, anh ta tinh thần sa sút, đầu tóc rối bời, đôi mắt không còn rạng ngời như trước. Anh ta ngẩng người, yên lặng ngồi trên ghế và nhìn cái bàn trước mặt bằng ánh mắt phờ phạc.

Khi Hứa Tuấn nghe thấy tiếng động như ai đang bước vào, anh ta quát lớn với giọng nói cực kỳ buồn bực: “Tôi nói rồi, tôi không có tiếp xúc nhiều với Dương Linh, cái chết của cô ấy không có liên quan đến tôi, tôi không thể ngu ngốc đến mức giết người tại nhà của mình.”

“Ừm, tôi cũng cảm thấy cậu không ngu ngốc như vậy.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, Hứa Tuấn liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quý Phàm Thạc và Thư Trừng đang đứng ở bên cạnh anh.

Hứa Tuấn nhanh chóng chuyển tầm nhìn về chỗ của Quý Phàm Thạc: “Rốt cuộc tụi bây nhốt tôi ở đây cả đêm qua là muốn hỏi cái gì?”

Quý Phàm Thạc nói thẳng: “Bọn tôi điều tra phát hiện ra, dạo gần đây cậu thường xuyên liên hệ với Dương Linh, nó hoàn toàn khác biệt với việc không có tiếp túc nhiều như cậu nói. Mau khai đi, rốt cuộc hai người có mối quan hệ gì?”

Hứa Tuấn hít một hơi sâu: “Có phải là tôi khai ra hết, các anh sẽ thả tôi về?”

Quý Phàm Thạc gật đầu: “Đương nhiên.”

Hứa Tuấn nhìn Thư Trừng một cái, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Quý Phàm Thạc lập tức hiểu ra được ý nghĩa ẩn sâu trong ánh mắt đấy, anh hơi quay đầu nói với Thư Trừng: “Thừ Trừng, thi thể của Dương Linh đã được chuyển dời đến viện kiểm nghiệm tử thi, bây giờ em có thể làm một báo cáo kiểm nghiệm tử thi kỹ lưỡng hơn cho anh không?”

Nhưng khi câu nói này lọt vào tai của Thư Trừng, nó lại mang một ý nghĩa khác hẳn, nếu như Quý Phàm Thạc muốn cô phân tích thi thể kỹ lưỡng hơn, rất rõ ràng là anh đã xem cô là pháp y của hội thám tử Phàm Thạc. Do đó, Thư Trừng cũng vui vẻ nhận lời: “Không thành vấn đề.”

Thư Trừng vừa đi, Quý Phàm Thạc lạnh lùng nói với Hứa Tuấn: “Bây giờ anh nói được rồi.”

“Tôi với Dương Linh chỉ đơn giản là bạn ch-ch của nhanh mà thôi, tôi với cô ấy bắt đầu mối quan hệ này vào khoảng ba tháng trước, khi có nhu cầu sinh lý thì tôi sẽ gọi điện cho cô ấy, hoặc là khi cô ấy có nhu cầu, cô ấy sẽ gọi điện thoại cho tôi.”

Quý Phàm Thạc hỏi: “Vậy cậu có biết, ngoài cậu ra thì Dương Linh còn có quan hệ nam nữ với nam giới nào khác không?”

Hứa Tuấn lắc đầu: “Không biết. Bọn tôi chưa từng hỏi thăm đến cuộc sống đời tư của nhau, tuy rằng Dương Linh thường xuyên giả vờ vô tình ám chỉ rằng cô ấy muốn trở thành bạn gái của tôi, nhưng tôi biết cô ấy chỉ nhắm đến tiền của tôi, cho nên tôi luôn làm lơ cô ấy.”

“Tối ngày hôm qua, những khách mời cậu mời đến đều có ai?”

“Người mẫu tạp chí, những nghệ sĩ không mấy nổi tiếng ở trong giới showbiz, còn có những người có hợp tác với công ty tôi, cấp quản lý của công ty. Khách mời sẽ không có vấn đề gì đâu, vì những vị khách mời đều phải có mang theo thiệp mời khi đến tham dự vào buổi tiệc. Trước khi họ vào trong, sẽ có bảo vệ ở ngoài cửa kiểm tra thiệp mời của bọn họ, với lại mỗi một vị khách mời chỉ có thể dẫn theo một người.”

“Vậy cậu tuyển nhân viên bảo vệ và nhân viên phục vụ từ đâu?”

“Bộ phận bảo vệ thì được một người bạn làm ở công ty bảo vệ giới thiệu, tên là công ty bảo vệ Quân Thuận. Nhân viên phục vụ là những nhân viên bình thường của công ty.”

Quý Phàm Thạc đứng dậy nói với Trần Hàn: “Chú Trần, chú nhờ người đi điều tra những bảo vệ của công ty bảo vệ Quân Thuận mà có ca trực ở biệt thự của Hứa Tuấn vào buổi tối ngày hôm qua, với những nhân viên của công ty điện tử Công Phong có đến làm nhân viên phục vụ cho buổi tiệc của ngày hôm qua.”

Quý Phàm Thạc nói xong, Trần Hàn liền gọi điện thoại dặn dò Tiểu Đặng đi điều tra những thứ anh vừa mới nói.

Sau khi tra hỏi Hứa Tuấn xong, Quý Phàm Thạc đã bảo Trần Hàn cho anh ta đi về như đã hứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.