Sáng hôm nay bà Quý đưa Bụi lên Biên Hòa khám thần kinh, trong nhà chỉ còn con Tít với vợ chồng con Điệp, Cúc thì đi về nhà mẹ, còn Bằng thì đi làm.
Con Tít lọ mọ dậy cho heo với gà ăn, sau đó lại vô làm đồ ăn sáng cho anh chị chồng. Dọn bát đũa đâu ra đấy, nó để đó rồi xách cái giỏ đi chợ.
Chồng con Điệp nhìn Tít không chớp mắt, nhất là khi nhìn xuống mông con Tít, thiếu đều chảy hết nước miếng ra ngoài.
Con Tít không phải dạng quá đẹp nhưng mà so ra với con Điệp nó cũng thuộc dạng xinh xắn.
Tít đi chợ về đến trưa lại làm đồ ăn cơm, lại cơm bưng nước rót cho vợ chồng con Điệp đến tận răng. Ấy mà con Điệp còn chê ỏng chê ẹo:
- Mày nấu còn dở nha Tít, cá gì kho mà lạc lẽo quá sao ăn?
- Dạ. Để mai em kho cho thêm chút nước mắm cho mặn.
- Ừ nhà tao không có nghèo như nhà mày nên mày không cần ki keo mấy cái nước mắm nước tương. Thôi bới tao chén cơm nữa đi.
Tuấn nhai chóp chép:
- Nó nấu cũng được mà, em làm gì chê dữ vậy?
Điệp lườm nguýt:
- Anh nha, coi bộ bênh nó dữ dằn rồi đó, con nhỏ này là em dâu tôi đó, coi làm sao thì làm.
Tuấn cười nhe hàm răng vàng chạch, nhìn thấy ghê.
Trưa hôm đó, Con Tít đang ngủ trong buồng thì nghe tiếng bước chân mở cửa. Nó bật ngồi dậy liền thấy Tuấn đang ở trần nhe răng cười dòm nó.
Tít nó phát hoảng lên, lấp ba lấp bấp:
- Anh Tuấn, anh vô buồng em có gì vậy?
Tuấn cười dâm dê, nó đon đả đi lại:
- Trong buồng em coi bộ mát mẻ, bên anh nóng quá ngủ không có được.
Con Tít nó lùi sát vô trong, lấy cái mền ôm cứng ngắt:
- Anh Tuấn, em đi ra ngoài cho anh ngủ nha, để chị Điệp thấy thì không hay đâu.
Nói rồi con Tít định phi ra thì Tuấn ôm nó quật ngược lên giường. Bàn tay đen đúa đầy lông xoa lên cái ngực của nó, Tuấn rít lên:
- Đã quá! Cho anh chơi đi, anh cho cưng tiền xài.
Con Tít sợ xanh hết mặt mày,nó như khóc lóc:
- Anh Tuấn, anh làm cái gì vậy? Buông tôi ra chưa, buông ra....
Tuấn quyết định phải “chơi” bằng được con Tít nên nó đâu có nghe con Tít chửi rủa. Thằng Tuấn đút tay vô áo con Tít kéo lôi cái áo trong ra, tay xoa xoa bốp bốp vú con Tít. Tay kia thì mò xuống dưới, lôi cái eo quần xuống tới đầu gối con Tít, mò mẫm vô trong.
- Tôi lạy anh, anh tha cho tôi đi anh Tuấn. Tôi có chồng rồi, anh tha cho tôi đi.
Tuấn sờ soạng, hắn sờ đến đâu tê hết người đến đó, con Tít càng giãy dụa hắn càng hứng phấn.
Lại thuận tay tát con Tít cái bốp vào má, hắn dùng hết sức đè hết lên trên người con Tít, hung hăng đưa miệng nút vú Tít chụt chụt.
Tít nó bị tát đau lắm nhưng vẫn không bỏ cuộc, tay nó quào hết lên lưng thằng Tuấn, đường nào đường nấy đỏ lườm như muốn tét ra máu.
Tuấn điên tiết tát thêm cái bốp vào đầu nó, trúng ngay bên mắt, con nhỏ đau đến muốn xỉu.
- Đm, mày cào tao hả con quỷ cái, mày coi tao chơi mày nè con chó!
Nói rồi nó lôi con Tít xuống giường, đâu bên ngoài tiếng con Điệp la hét:
- Tít, mày ra rót cho tao ly nước coi, Tít.
Tuấn nghe tiếng vợ, hoảng quá nó phóng ra ngoài, vừa hay con Điệp đi đến cửa phòng, nó nhìn chồng nó. Điệp phát điên lên, nó nhào vô phòng thấy con Tít nửa đứng nửa ngồi ngay thành giường, quần áo đầu tóc bù xù. Lại quay sang Tuấn, cái mặt phê của nó thấy rõ.
- Mày dâm loàn hả Tít?
Nói rồi Điệp nhào vô túm lấy tóc con Tít mà giật, tay vả chát chát vào mặt con Tít. Chân nó đạp hự hự vào bụng con nhỏ, khiến Tít nó quằn mình cuộn người nằm cong lại dưới đất.
- Con đỉ, mẹ tao cưới mày về làm vợ em tao chứ không phải đem mày về mày quyến rũ chồng tao.
Tiện tay có cái chậu hoa giả, nó giơ lên cao đập bốp xuống người con Tít, trúng ngay đầu con nhỏ, máu chảy từ trên trán con Tít xuống tới mặt ước hết cái áo.
- Đỉ khốn nạn, tao mà về không kịp là mày dụ chồng tao lên giường rồi. Con chó cái!
Con Tít khóc không ra hơi, nó van xin:
- Chị Điệp... không phải em...không phải em...
Tuấn thấy vợ đánh ác quá, nó cũng bay vô can:
- Thôi Điệp, lỡ rồi thôi Điệp, anh đâu có làm gì nó đâu.
Điệp điên tiết, tát cái bốp vô mặt Tuấn:
- Anh cũng khoái lắm, phải không?
Tuấn hằn học:
- Điệp, em nói cái gì vậy? Anh thương có mình em, con Tít nó dụ anh chứ anh bộ em không biết anh hả?
Con Tít nó khóc:
- Anh Tuấn, anh vô buồng tôi, anh còn nói gì kì cục vậy?
Tuấn bốp miệng con Tít:
- Mày im đi, tao không thương thằng Bụi tao giết mày rồi, thứ mê trai.
Ngoài sân có tiếng xe Bằng về, Điệp nó nhào ra ngoài, la bài hãi:
- Bằng, mày vô đây coi con vợ thằng Bụi mê trai mất nết nè.
Con Điệp vừa đi ra ngoài, trong đây Tuấn nắm tóc con Tít ghì xuống:
- Mày mà nói tầm bậy tao giết chết mày.
Chờ vợ chồng Bằng đi vô buồng, Tuấn đã tự biên tự diễn,mặt mày nó ra dáng tội nghiệp:
- Bằng, anh đâu có ngờ con vợ thằng Bụi nó dữ vậy?
Bằng nhìn con Tít, thấy trên đầu con Tít máu chảy quá chừng, mình mảy đầu cổ bị đánh bầm tím hết lên.
- Chị đánh vợ thằng Bụi hả chị Điệp?
- Ừ tao đánh đó, đánh cho chết mẹ nó luôn đi.
Cúc nó không tin lắm, vì ai mà không biết Tuấn nổi tiếng là lăng nhăng, mà con Tít....nghĩ sao cũng thấy con Tít không giống dạng con gái như vậy
- Chị Điệp đánh con nhỏ ghê vậy, hỏi đàng hoàng chứ chị.
Điệp nhảy đổng:
- Mày nói hay, như chồng mày mày nhịn không mà dạy tao?
Con Cúc nghĩ cũng đúng, nhưng mà để đánh con Tít ra như vậy là ác quá.
- Tít tít, tao về rồi nè Tít...
Tiếng thằng Bụi la om sòm, nó với bà Quý chắc vừa về đến.
- Má má má vô coi con dâu má nè, nó canh nhà không có ai dụ dỗ chồng con lên giường với nó nè má.
Con Điệp học ngay với bà Quý, mà bà Quý cũng hết sức bất ngờ. Bả nhìn con Tít thấy con nhỏ tả tơi dưới đất.
- Tít, thay bộ đồ khác đàng hoàng, xong ra nhà trước tao biểu.
Nguyên đám lục đục đi ra, thằng Bụi nhìn nhìn con Tít, trong mắt hoàn toàn không có chút điên khùng nào ngoài trừ chán ghét cùng khinh thường...
Thằng Bụi nó giả khùng - con Tít nghĩ.