_Tuyết Liên, để anh xách nước giúp em.
_Tuyết Liên, để anh hái vải giúp cho, em ra kia ngồi đi.
_A Liên, uống nước này.....
Cô gái mỉm cười rạng rỡ như bông hoa xinh đẹp tự tin khoe mình dứơi ánh mặt trời đáp lại sự giúp đỡ nhiệt tình của đám trai làng.
Vũ Tuyết Liên_ chính là tên gọi của tôi, người đựơc mệnh danh là hoa khôi của làng.
Tôi như đóa sen trắng nở giữa đầm lầy mênh mông. Làn da trắng, đôi mắt to tròn, mái tóc xoăn nhẹ tự nhiên, thân hình thon gọn vòng nào ra vòng đấy khiến đám thanh niên không khỏi mỏi mắt ngắm nhìn, ngày đêm tranh nhau mượn cớ giúp nọ giúp kia để có cơ hội tiếp cận tôi làm quen.
Tôi cũng chả ái ngại gì, những lúc đó chỉ vui vẻ cười thật tươi giao đám việc nặng nhọc đó cho đám thanh niên kia. Họ thích giúp thì để họ giúp, dù sao cũng đâu phải do tôi nhờ vả gì đâu, đấy là họ tự nguyện cơ mà, hơn nữa họ khi làm việc họ còn rất vui. Mặc dù đựơc giúp đỡ nhiệt tình nhưng mẹ tôi vẫn luôn cằn nhằn:“ Con đó, đừng việc gì cũng ỷ lại vào đám con trai trong làng đi. Con không sợ người ta dị nghị sao”
Những lúc như vậy, tôi chỉ biết cười cười nhìn mẹ đáp” Cũng đâu phải con muốn là họ cứ giành làm đó chứ. Mẹ xem cả làng này có ai được như con không, mẹ không tự hào khi có đứa con gái xinh như con thì thôi, đằng này mẹ còn sợ bị người ta dị nghị”
_ Con đó, con gái con đứa đừng có mà kiêu ngạo như vậy. Nói với mẹ con được chứ ra đường không đựơc nói thế nghe không. Người ta nghe rồi đánh giá không hay.
_ Vâng. Con biết mà, mẹ yêu đừng lo.
Một buổi chiều như thường lệ, tôi cùng với Lượng_ người bạn sát vách, cũng là người bạn cùng tôi đi qua những năm tháng tuổi thơ đến nhà ông chủ Dương làm công việc thu hoạch vải.
Ở cái chốn thôn quê này, ai mà chả biết đến ông chủ Dương chứ. Giàu có nổi tiếng cả một vùng, tiền ăn mấy đời không hết, đất đai nhiều đến độ chim bay mỏi cánh không hết đất.
Dù đã làm việc ở vườn vải này bao năm rồi, ấy vậy mà lần nào cùng Lượng vào đây, tôi đều chăm chú quan sát, suýt xoa khen ngợi, đôi khi chạnh lòng tôi còn thầm nhủ “Ông trời thật bất công. Tại sao một người xinh đẹp như mình lại phải đi làm công cho người khác cơ chứ. Mình nhất định phải tìm cách để đổi đời”
_Ế, Ê... Mày làm gì vậy. Hỏng hết vải rồi.
Tiếng Lượng gọi lớn kéo tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Tôi chợt hỏi bâng quơ:
_ Bao giờ tao mới thoát khỏi cảnh làm thuê này nhỉ. Bao giờ hoàng tử của đời tao mới xuất hiện đây.
Bốp
Lượng cầm quả vải rụng dứơi đất ném thẳng vào trán tôi rồi nói:
_Tỉnh chưa. Chưa tỉnh tao tặng quả nữa cho tỉnh hẳn. Hoàng tử mày nghĩ cuộc đời này nó giống truyện cổ tích chắc. Không đâu, thiếu gia, công tử giàu họ đều lấy người môn đăng hộ đối, giúp ích cho việc làm ăn của gia đình họ thôi, chị Hương cũng là một ví dụ điển hình đó, mày lấy đó mà làm gương, đừng vọng tưởng nữa, những người như chúng ta muốn bước chân vào nhà giàu không dễ đâu, làm dâu nhà giàu lại càng khó hơn. Người như chúng ta kiếm đủ ăn, đủ mặc là may lắm rồi, mau ngồi dậy làm việc đi đừng ở đó mơ mộng hão huyền nữa.
Bị Lượng nói, tôi tức lắm liền nổi đóa nói:
_ Không. Tao không giống chị Hương. Tao thông minh, xinh đẹp lại còn là hoa khôi của làng, tao không thể giống những người con gái khác đựơc. Tao nhất định sẽ làm thiếu phu nhân, mày cứ đợi đó mà xem.
Tôi nói chắc nịch, đầy tự tin.
Mẹ tôi thường bảo “ Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại quét lá đa. Người nghèo như chúng tôi thì làm sao mà cứơi đựơc người giàu cơ chứ. Mà có cưới đựơc chắc cũng sẽ lấy phải người không ra gì, không xấu xí, ăn chơi thì cũng bệnh tật ốm đau, vũ phũ. Tốt nhất vẫn là nên lấy người tương xứng, không cần quá đẹp trai chỉ cần chăm chỉ chịu khó, yêu thương vợ con là được”
Tôi thì không nghĩ vậy, tôi luôn tin rằng một người như tối chắc chắn sẽ lấy được một người chồng vừa đẹp trai lại giàu có. Và rồi cơ duyên cũng đến, ông trời quả không phụ lòng mong mỏi cuối cùng cũng cho tôi gặp đựơc hoàng tử của đời anh. Anh chính là Hiếu_cậu chủ của gia đình họ Dương, con trai của ông chủ Dương_ chủ vườn vải mà tôi làm thuê. Trong một lần hái vải về muộn, tôi tình cờ gặp đựơc anh đang bị thương nằm ngất đi trên đường. Trời thì tối, đường đi tối om, vắng tanh không một bóng người, phải gắng sức lắm tôi mới có thể kéo lết anh về đựơc đến nhà.
Tại vườn vải:
_ Tuyết Liên, để anh hái giúp cho.
_Tuyết Liên, uống nước đi. Khăn này.
_Lượng, cậu qua kia đi. Chỗ này có tôi với Tuyết Liên đựơc rồi.
......
Sau ngày đựơc tôi cứu, Hiếu bắt đầu tìm cách tán tỉnh tôi. Mặc dù trong lòng đã đổ hắn ầm ầm nhưng ngoài mặt tôi vẫn ra vẻ làm cao, tỏ ra dáng vẻ nửa gần nửa xa, khiến anh ta điêu đứng không ít.
_ Tuyết Liên, em xuống đi để anh lên hái cho. Cao thể em hái sao đựơc, cẩn thận không lại ngã.
_ Sao thế đựơc. Cậu chủ đừng nói vậy ông bà chủ nghe đựơc lại đuổi việc em.
_Được rồi. Không nói, không nói. Tất cả nghe em, em xuống đi. Chúng ta ra kia nói chuyện một lát.
_ có đựơc không. Tôi giả bộ lưỡng lự, nghi ngại nhìn Hiếu.
_ Thôi nào. Làm mãi cũng phải nghỉ ngơi uống ngụm nước chứ. Xuống đi, đừng ngại, anh cho đuổi hết mấy người làm gần đây ra khu vườn phía Tây rồi. Không có ai nhìn thấy em lười biếng đâu mà lo.
_ Vâng.
Vặt nốt chùm vải gần đưa cho Hiếu, tôi cẩn thận leo xuống, phía dưới Hiếu luôn miệng bảo tôi cẩn thận, hai tay đưa lên trước đỡ tôi khỏi ngã. Khi gần chạm đất, tôi cố ý giả bộ trượt chân, hét ầm lên, Hiếu giật mình đưa tay chộp ngay lấy người tôi. Quá bất ngờ, cả hai ngã nhào ra đất, người tôi nằm đè lên người anh, tôi ngại ngùng chống tay muốn đứng dậy. Nào ngờ, Hiếu lại vòng tay qua lưng kéo sát người tôi lại người anh, lực tay tuy không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến tôi một lần nữa nằm đè lên anh, lần này khoảng cách giữa cả hai dường như bằng không, môi tôi chạm vào môi anh, mặt tôi đỏ rần rần lên, tim đập thình thịch như trống đánh liên hồi, tôi ngại ngùng đưa tay muốn đẩy anh lần nữa nhưng không đựơc. Tay trái anh đặt sau gáy, cố định không cho tôi nhúc nhích cũng như chạy thoát. Đầu lưỡi anh cuốn lấy lưỡi tôi, nhẹ nhàng mà thành thục từ từ, từ từ hút hết những mật ngọt.
Nụ hôn đầu vụng về mà ngọt ngào, anh buông tôi ra, cười cười nói:
_ Em hôn vụng về quá.
Mặt đỏ ửng vì ngại, tôi đáp:
_ Em... Đây là nụ hôn đầu.
_ Vậy sao. Anh cười lớn.
_Anh cũng là lần đầu đó. Vậy là lần đầu của anh và của em đều dành cho nhau, chúng ta thật là có duyên.
_Thật sao. Sao em thấy anh hôn thành thạo quá.
_Haha. Có những thứ thuộc về bản năng, không cần ai dạy đàn ông bọn anh cũng biết. Không tin em có thể thử.
Nghe cũng là biết điều không đứng đắn. Tôi ngượng ngùng đưa tay đẩy anh ra, không để tôi kịp chuẩn bị Hiếu liền đưa tay nắm lấy tay tôi giật ngược lại về phía anh. Cả người được anh ôm trọn vào lòng.
_Làm người yêu anh nhé.
Giọng nói ấm áp vang vọng trên đầu, ánh chiều tàn rơi trên vai anh, hắt vào gương mặt điển trai càng làm anh thêm hấp dẫn. Trái tim tôi nổ tung lên từng hồi, trong lòng không ngừng gào thét, chỉ muốn hét lên thật to “Em đồng ý. Em đồng ý“.
Nhưng lòng tự tôn của một thiếu nữ không cho phép tôi làm điều đó, từ nhỏ mẹ đã dạy tôi là con gái phải dịu dàng, hiền thục, nết na dù có thích ai, ghét ai cũng không đựơc thể hiện ra mặt lúc nào cũng phải dịu dàng, hòa nhã đối xử tốt với mọi người, có như vậy mới không bị người ta đánh giá là con nhà không ra gì. Bởi vậy, dù đã đổ xiêu vẹo trước lời tỏ tình ngọt ngào của anh, tôi vẫn ngượng ngùng, e thẹn nhỏ giọng đáp “ Vâng”
Gió hiu hiu thổi, vài chiếc lá trên cây nhẹ nhàng rời cành bay lượn trong không gian.
Dứơi ánh hoàng hôn đỏ rực, vòng tay dịu dàng ôm trọn lấy tôi vào lòng. Ngày hôm đó, tôi cứ ngỡ anh chính là hoàng tử, còn tôi chính là nàng lọ lem trong chuyện cổ tích, chờ đợi 18 năm cuối cùng cũng gặp được người đàn ông của đời mình. Mãi đến sau này khi trải qua tất thảy những vui, buồn, hạnh phúc, cay đắng tôi mới chân chính hiểu ra rằng cổ tích không có thực trong đời thường. Thiên sứ hay ác quỷ khoảng cách rất mong mảnh, chỉ cần xảy chân một cái, chớp mắt vạn vật đều tan biến.
Từ ngày ấy, tình cảm giữa chúng tôi chính thức tiến lên một bước mới. Anh yêu thương và chiều chuộng, tôi muốn gì, thích gì anh đều cố gắng làm hoặc mua về cho tôi. Duy chỉ có tình yêu của chúng tôi, từ đầu đến cuối anh đều giấu giếm không cho một ai biết đến sự tồn tại của nó, ngay cả Lượng, Hiếu cũng không đồng ý cho tôi nói với cậu ý. Những cuộc gặp gỡ vụng trộm, những đêm ân ái cuồng nhiệt khiến chúng tôi ngày càng xích lại gần nhau hơn. Thời gian đầu, mọi thứ vẫn ổn, cho đến một ngày khi nhìn thấy anh tay trong tay, cười nói vui vẻ với người con gái khác, tôi như người say chợt tỉnh giấc, chợt nhận ra mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh tình yêu của chúng tôi.
Tối đó, trên đừơng đi đến gặp anh tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ xem bản thân phải nói sao, phải làm gì để anh đường đường chính chính công khai tình cảm giữa chúng tôi. Tôi không phủ nhận, tình cảm tôi dành cho anh không phải hoàn toàn xuất phát từ tình yêu, bởi đâu đó trong trái tim tôi, điều kiện tiên quyết để tôi để mắt cũng như đồng ý yêu anh chính là tiền bạc và gia sản nhà anh. Tôi không nghĩ việc yêu một người con trai giàu có là gì là sai, cảm giác có tiền bên cạnh thật an toàn. Bởi vậy, dù có ghen tuông nhưng tôi vẫn luôn lý trí, vẫn biết bản thân phải làm gì, ra sao để không tuột mất con cá lớn khỏi tay.
_ Em tới rồi à. Anh nhớ em quá. Vừa thấy tôi, Hiếu liền lao tới ôm hôn tới tấp. Vốn đang giận, tôi khó chịu đưa tay đẩy anh ra, giọng hờn dỗi:
_ Anh đừng động vào em. Em không muốn dùng chung đồ với người khác.
Hiếu khó hiểu nhìn tôi, hỏi:
_ Em nói gì vậy.
_Anh còn hỏi, chiều nay anh đi với ai. Trên phố còn cười nói vui vẻ, bộ dạng thân mật, bây giờ còn tỏ vẻ không biết.
Anh nhìn tôi, rồi như nhớ ra gì đó, Hiếu khẽ “À” lên một tiếng.
_ Em nói Thu sao, cô ấy là Thu, hàng xóm sát vách nhà anh, giống như em với Lượng đó. Phụ huynh hai nhà cũng qua lại thân thiết lắm, nhà lại gần nhau nên bọn anh chơi với nhau khá thân. Tuy nhiên, anh chỉ coi Thu như em gái thôi, người anh yêu chỉ có em. Em không tin à, vậy anh thề cho em xem nhé.
_ Con, Dương Minh Hiếu, xin thề...
Không để anh nói hết câu tôi vội bịt miệng anh lại trách:
_ Đựơc rồi. Em tin anh. Thề độc gì chứ.
_ Anh chỉ muốn em tin anh thôi.
_ Vậy bao giờ anh định công khai chuyện chúng ta, hai đứa mình yêu nhau cũng lâu rồi mà.
_ Giờ chưa phải lúc.
Nghe anh nói vậy, tôi liền nổi đóa lên:
_ Không phải lúc, không phải lúc... Lúc nào cũng không phải lúc. Anh định để em chờ đến bao giờ nữa. Em nói anh biết, em không phải giống mấy cô gái anh từng quen, ngu ngốc để anh xỏ mũi đâu. Anh muốn cưới em thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo.
_Em xem em kìa. Tính cách nóng nảy như vậy mà em đòi làm thiếu phu nhân hay sao. Em cũng biết nhà anh mà, chuyện lập gia đình đâu phải bản thân muốn là đựơc, anh còn phải bàn tính với bố mẹ nữa chứ. Em phải cho anh thời gian, đợi sau này anh tiếp quản cơ ngơi nhà họ Dương, lúc đấy anh có tiền, có quyền rồi, không còn phụ thuộc vào bố mẹ nữa anh nhất định sẽ đừơng đường chính chính dùng xe ô tô 4 chỗ đón em về nhà chồng.
Nghe anh nói tôi cũng xuôi xuôi, gì chứ ở quê tôi, lấy chồng mà đựơc đi xe ô tô là oách lắm. Thời bây giờ đâu có như bây giờ, cả làng may ra mới có một con xe máy, hiếm lắm mới có ô tô về làng. Nói đâu xa, ngay như bản thân tôi, 18 năm sống trên đời mới đựơc nhìn thấy ô tô có hai lần chứ có nhiều nhặn gì đâu, giờ đây nghe thấy người yêu hứa hẹn mai sau sẽ đón tôi bằng xe ô tô nghe nó cứ sướng gì đâu. Bao nhiêu buồn phiền, hờn dỗi tiêu tan sạch. Tôi nũng nịu, áp sát người vào lòng anh, bàn tay mềm mại, lả lướt lượn lờ trên từng thớ thịt rắn rỏi. Đêm đó, lại là một đêm không ngủ, hơi thở hòa vào hơi thở, tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc hòa tan, trộn lẫn vào nhau mãi đến khi trời hửng sáng những âm thanh ái muộn khiến người khác phải đỏ mặt kia mới dần biến mất.
Sau trận hoan ái kịch liệt, tôi mỉm cười hạnh phúc dựa vào lòng anh ngủ mà không hay trời cao đang nổi cơn giông tố