Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 429: Chương 429: Ai bảo anh nghe lén tôi nói chuyện?




Đại học năm ba được nghỉ hè, bạn bè xung quanh đều tập trung ôn thi nghiên cứu sinh, bao gồm cả Phạn Phạn. Lâm Thiển và Lâm Du đã có tư cách bảo vệ luận văn nên không cần cực khổ chuẩn bị thi cử như thế.

“Tiểu Du, Tiểu Thiển, đến đoàn làm phim của chị giúp một tay nhé, dù sao các em cũng có khả năng làm việc.”

Sở Dương gọi một tiếng là hai người họ đi ngay, cũng xem như một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Phim của Sở Dương đang trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, Phương Tiểu Hi là nữ chính, đương nhiên có nhiều cảnh diễn nhất. Đây là một bộ phim nghệ thuật nói về khát vọng và hiện thực, là Sở Dương đã cảm ngộ được từ cuộc sống khi đi du lịch các quốc gia trong mấy năm gần đây. Mặc dù đây là tác phẩm tái xuất của cô, cũng như nhận được sự ủng hộ của tập đoàn Cổ Nghiệp, nhưng tác phẩm lại không được người ngoài xem trọng. Ngay cả mấy nhóm chuyên gia đồng hành cũng không xem trọng nó.

Mấy năm gần đây, sản nghiệp phim điện ảnh trong nước phát triển như giếng phun. Hàng loạt phim thanh xuân ra đời, đều là mấy bộ rất hot, được trầm trồ khen ngợi và rất ăn khách. Nhưng phim cùng thể loại quá nhiều, những phim thanh xuân sau này đều không gây tiếng vang như trước đó.

Mà Sở Dương lại tránh bóng nhiều năm, bây giờ đột nhiên rủ rê Cố Nam Hách đầu tư vào điện ảnh, cho nên rất dễ dàng bị mọi người hiểu thành

tiểu thư nhà giàu rảnh rỗi nên quay phim điện ảnh cho vui.

Có điều, Sở Dương hoàn toàn không để ý đến bình luận của người ngoài, chỉ một lòng làm chuyện mình thích. Phim đã kết thúc phần quay ở nước ngoài, trước mắt đang tiến hành khua chiêng gõ trống ở thành phố S. Bởi vì hai người chị dâu muốn đến đoàn làm phim, cho nên Cố Nam Hách đã đích thân đưa các cô qua đó, tiện thể kiểm tra đoàn làm phim luôn.

“Cắt, tốt lắm, nghỉ ngơi một lát rồi quay cảnh tiếp theo.”

Lúc ba người bọn họ vừa tới thì nhìn thấy Sở Dương đang hô cắt một phân đoạn.

Người xung quanh cũng bắt đầu thu dọn, chuẩn bị chuyển cảnh.

Tất cả mọi người đều biết Cổ Nam Hách là nhà đầu tư phim ảnh lớn nhất. Anh vừa đến đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Vị đại gia nhiều tiền này dẫn theo hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tới đây, vừa đến đã đi gặp đạo diễn, khó tránh khỏi người ta hoài nghi, đặc biệt là mấy cô diễn viên trẻ kia.

Trong bộ phim lần này, Sở Dương dùng toàn người mới chẳng hề có bối cảnh. Mấy diễn viên chính cũng đều là sinh viên, các cô vô cùng lo lắng mình sẽ bị thay vai.

Thẩm Tân Dĩnh: “Tổng giám đốc Cố dẫn theo hai nữ sinh tới đây, là tới để phân vai sao?” Chu Tử Thiển: “Không phải đầu, bây giờ còn có thể phân vào vai nào được nữa? Chẳng phải đạo diễn Sở của chúng ta chọn diễn viên dựa theo năng lực bản thân sao? Chắc sẽ không đồng ý đâu.”

Lương Mộng Đình: “Những người khác có lẽ sẽ không, nhưng Tổng giám đốc Cổ là đại gia lắm tiền, lại là em họ của chị ấy, nếu Tổng giám đốc Cô muốn phân vai thì có gì mà khó chứ?” Thẩm Tân Dĩnh: “Nhưng phim đã quay được một nửa rồi.”

Lương Mộng Đình: “Vậy thì đã sao, quay xong cũng có thể thay vai của cô mà.”

Trong lòng các cô đều hơi lo lắng, mình không phải vai chính, cũng chẳng phải vai quan trọng gì, chỉ diễn mấy phân đoạn, muốn đổi vai chỉ có chọn trong số các cô.

Sự xuất hiện của Lâm Du và Lâm Thiển khiến không ít diễn viên mới trong đoàn đều bồn chồn bất an. Vì vậy các cô nàng cũng nhìn Lâm Du và Lâm Thiển nhiều hơn một chút. Trong lúc nghỉ giải lao, Sở Dương dẫn Lâm Thiển và Lâm Du đi sắp xếp công việc, phân công các cô làm trợ lý cho nữ chính và nữ thứ. Diễn viên mới không có trợ lý là chuyện bình thường, Sở Dương đang định tìm trợ lý cho các cô.

Cố Nam Hách lạc đàn ngồi một mình ở chỗ kia, trăm chiều buồn chán. Bỗng, anh nghe được giọng nói của Phương Tiểu Hi.

“Alo, dì Lưu, hôm nay mẹ cháu ăn uống thế nào ạ?”

Phương Tiểu Hi ngồi ở khu trang điểm đối diện với anh, ở giữa có tấm gương ngăn cách nên cả hai không nhìn thấy nhau.

“Vâng, được rồi, vậy cháu phải làm phiền di rồi. Dạo này tình trạng của mẹ cháu không ổn định lắm. Nếu có tình huống gì thì dì lập tức gọi điện cho anh Trương bán quà vặt dưới nhà nhé. Nếu anh ấy không có ở đó thì gọi thẳng cho 120 giúp cháu.”

“Bên cháu còn phải quay một tập nữa, khi nào xong việc cháu sẽ về ngay.”

“Vâng, cảm ơn dì.”

Cổ Nam Hách hơi nghiêng đầu sang, thấy được Phương Tiểu Hi qua khe hở nhỏ hẹp.

Cô đang mặc bộ đồng phục trong sáng, chải tóc ngang tai, phối với trang sức trang nhã, thoạt nhìn như học sinh cấp hai. Hiện tại đang quay đến chuyện cũ thời cấp hai của nam nữ chính, cho nên các diễn viên đều hóa trang tương đối non nớt, trang phục cũng thống nhất là đồng phục học sinh.

Cổ Nam Hách cũng chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên, chỉ là có chút hứng thú với mấy lời cô nói.

Sức khỏe của mẹ cô không tốt sao?

“Alo, bác sĩ Trương, cháu là Tiểu Hi đây. Đã có giấy khám sức khỏe vào tuần trước của mẹ cháu chưa ạ? Thế nào ạ?”

“A được rồi, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ Trương.” “Dạ muốn, vậy trước mắt bác sĩ sắp xếp giúp cháu nhé, cháu nhất định sẽ gom góp đủ tiền.”

“Không sao đâu bác sĩ Trương, ông cứ dùng phương pháp phẫu thuật thích hợp và hiệu quả nhất để trị liệu cho mẹ cháu bớt đau đớn, cháu sẽ gom góp đủ tiền mà.” “Vâng, cảm ơn bác sĩ Trương.” Cúp điện thoại, Phương Tiểu Hi thở dài nặng nề một hơi, sau đó bỗng nằm nhoài ra bàn. Cố Nam Hách không nghe thấy động tĩnh nữa, bèn nhìn sang khe hở xem cô đang làm gì.

Vốn dĩ Phương Tiểu Hi đang úp mặt xuống, nhưng lúc Cổ Nam Hách nhìn sang thì cô lại chợt nằm nghiêng đầu qua. Thế là, bốn mắt không khỏi nhìn nhau.

Phương Tiểu Hi giật nảy mình, đột nhiên ngồi dậy, thò đầu ra, nhìn qua bên kia gương trang điểm, “Là anh? Anh tới đây làm gì?” Cố Nam Hách đã sớm trấn tĩnh lại, khoanh tay trước ngực, tỏ ra cao ngạo, “Tôi đến để kiểm tra đoàn làm phim, xem các cô có nghiêm túc tập diễn không.”

Phương Tiểu Hi lườm anh ta: “Anh yên tâm, toàn bộ mấy chục người trong đoàn từ trước sân khấu cho đến hậu đài đều đang làm việc rất nghiêm túc, sẽ không ai lấy không tiền của anh đâu.” Cổ Nam Hách hỏi: “Cô thiếu tiền à?”

“Liên quan gì tới anh?”

“Cô cần tiền gấp để mổ cho mẹ cô sao?”

“Này, ai cho anh nghe lén tôi nói chuyện hả?”

“Cô nói chuyện lớn tiếng như thế, giọng của cô lại khó nghe như vậy, tôi còn đang định hỏi cô làm gì mà tra tấn lỗ tai tôi đây này.”

“Anh...”

Nơi này là đoàn làm phim, mặc dù Phương Tiểu Hi không nhịn được mà muốn tranh luận với Cố Nam Hách, nhưng cô vẫn cố nhịn, bởi vì bí mật của đoàn làm phim sẽ khó giữ nếu nhiều người biết đến. Cô không muốn vì cãi nhau với đại gia nhiều tiền mà chuốc phiền vào người, cô vẫn giác ngộ được điều ấy. Phương Tiểu Hi hít sâu một hơi, sau đó cầm kịch bản trên bàn bắt đầu đọc. Cổ Nam Hách cố ý hỏi: “Này, cốt truyện của bộ phim nói về cái gì vậy?”

Phương Tiểu Hi hơi bất ngờ, cả kịch bản anh ta còn chưa đọc qua mà đã vung tiền như thế, chẳng lẽ thật sự như lời đồn trên mạng? Anh ta đầu tư vào điện ảnh chỉ là nhiều tiền tùy hứng thôi sao?

“Đây này, kịch bản ở đây, anh có muốn đọc thử không?” “Tôi muốn nghe cô nói cơ.” “... Tôi bận lắm, cảnh tiếp theo là cảnh quay quan trọng của tôi, tôi phải học thuộc lời thoại.” “Ồ, cảnh quan trọng của cô là cảnh gì đấy?”

Phương Tiểu Hi nhìn anh chằm chằm với vẻ không vui. Cô thật sự không muốn nói cho anh biết, cảnh quay tiếp theo của cô là cảnh tận mắt nhìn thấy ba mình nhảy lầu. Cảnh này cũng là cảnh mà cô sợ phải đối mặt nhất trong bộ phim. Cô sợ mình không tập trung, cũng sợ sẽ quá tập trung mà không thoát vai được.

Cố Nam Hách nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của cô, khinh thường: “Bỏ đi, không nói thì thôi, dù gì cô cũng phải diễn mà. Tôi đến kiểm tra đoàn làm phim là để xem cô diễn thế nào. Chị tôi thổi phồng cô đến mức tưởng chừng như cô là người nhà trời vậy. Tôi muốn xem xem có phải thật vậy không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.