Nghĩ tới vì ân oán giữa mình và Dung Tử K3hâm mới khiến cho Lâm Duy Nhất lâm vào t2ình cảnh khó khăn, trong lòng Lâm Húc tự5 trách muôn phần.
“Duy Nhất à, b4a không thể nhúng tay vào chuyện của nhà0 họ Dung nữa.
Con đường sau này của con chỉ có thể tự dựa vào chính con.
Đợi mẹ con ra tù, hai người hãy bàn bạc với nhau.
Mẹ con là người có năng lực, ba nghĩ, bà ấy sẽ xử lý tốt mọi chuyện.” “Vì mẹ sắp ra tù, nên đám chú họ mới càng cẩn thận hơn.
Con biết bọn họ đã chuẩn bị sẵn số lượng lớn bản thảo tin tức, muốn bôi nhọ mẹ sau khi mẹ ra tù, khiến bà không có cơ hội trở mình.” Nghe xong, Lâm Húc hơi bức xúc, nhưng tất cả mọi chuyện đều đáng tội Dung Tử Khâm.
Nếu không niệm tình vợ chồng nhiều năm và nể mặt con gái, ông đã thêm vào mấy hạng mục tố cáo rồi, vậy thì thời gian thi hành án của bà ta nhất định sẽ không chỉ có chừng ấy năm.
Lâm Húc có thể nghe ra sự trách cứ của con gái.
Dù là trong lòng hay ngoài miệng, Lâm Duy Nhất đều đang trách người làm cha là ông.
Ông cũng hiểu rằng tình cảm giữa cha con bọn họ đã không thể thân thiết như trước đây được nữa.
“Duy Nhất, con phải nhớ kĩ.
Ba mãi mãi là ba của con, chuyện này sẽ không bao giờ thay đổi.
Cổng chính của biệt thự nhà họ Lâm lúc nào cũng chào đón con, chỉ cần con về nhà, ba chắc chắn sẽ hoan nghênh.” Mặt Lâm Duy Nhất không biểu hiện cảm xúc gì.
Lát sau, cô ta mới cong môi cười khẽ: “Cảm ơn ba.” Vụ án kia đã ồn ào lắm rồi, tình cảm vợ chồng, tình cảm cha con gì đó đều mất sạch.
Lâm Duy Nhất vẫn còn nhớ câu nói của Lâm Húc: “Tôi không cần một xu tài sản ở Úc, nhưng tài sản ở thành phố B thuộc về Tiểu Thiển, các người đừng hòng lấy được cắt nào.” Như vậy, sau này biệt thự nhà họ Lâm sẽ thuộc về Lâm Thiển.
Cả đời này cô ta cũng không thể nào bước chân vào nơi đã từng là “nhà” đó nữa.
Hai cha con ngồi đối mặt nhau.
Thật ra Lâm Húc có thể cảm nhận được sự xa lạ và khoảng cách giữa hai người.
Ông đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ít nhiều gì cũng hiểu chút ít về sự tranh đấu gay gắt trong giới thương nghiệp.
Về đám họ hàng nhà họ Dung, ông đấu với họ hơn hai mươi năm, có thể nói ông hiểu bọn họ như lòng bàn tay.
“Chú họ của con thật sự rất khó đối phó.
Ông ta có dã tâm rất lớn, năng lực cũng mạnh hơn những kẻ còn lại, nhưng tâm tư lại bất chính.
Trước đây, ông ta đã âm thầm cầu kết với bọn buôn lậu ở hải cảng.
Con chỉ cần thuê thám tử tư đào sâu vào phương diện này, nhất định sẽ có thể điều tra được bằng chứng phạm tội của ông ta.” Lâm Duy Nhất cảm kích gật đầu: “Vâng, còn có cả đám anh họ vẫn đang làm mưa làm gió nữa.” “Đám đó vốn chẳng có bản lĩnh gì.
Nếu trong số chúng có ai có chút bản lĩnh thì không đến nỗi không đào tạo được người kế nghiệp trong nhiều năm qua.
Thế nên, con không cần sợ bọn chúng, chúng đều là con cọp giấy mà thôi.
Chỉ cần thái độ của con cứng rắn, chúng sẽ sợ hãi rút lui.” “Vâng, con biết rồi.” “Duy Nhất, nếu có gì không hiểu, hoặc gặp khó khăn gì, con đều có thể hỏi ba.
Ba là người hiểu rõ Dung thị nhất, cũng là người mong con vui vẻ và hạnh phúc nhất.”
Lâm Duy Nhất gật đầu.
Đương nhiên cô ta biết Lâm Húc tài giỏi.
Lần này, ngoài việc về đón mẹ ra tù, cô ta còn định nhân cơ hội khôi phục lại mối quan hệ với Lâm Húc, chẳng qua là vẫn chưa tìm được bậc thang thích hợp mà thôi.
Trùng hợp là Sở Mặc Phong lại gọi cho cô ta, xin cô ta chấp nhận sự sắp đặt của Lâm Thiển.
Mà điều kiện của cô ta đưa ra là muốn Sở Mặc Phong ở bên cô ta một đêm.
Đây đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn.
Chẳng những cô ta có thể hợp tình hợp lý gặp mặt Lâm Húc, mà còn có thể nhân cơ hội này làm nhục Lâm Thiển.
Quan trọng là, cô ta còn có thể ở bên Sở Mặc Phong một đêm.
Phải biết rằng, trước đây lúc bọn họ còn quen nhau, đến cả tay Sở Mặc Phong cũng không cho cô ta chạm vào.
Lúc Lâm Thiển đến sân bay đón cô ta, còn ăn nói khép nép lấy lòng cô ta.
Lúc nhìn thấy cô chịu đủ điều nhục nhã mà không dám nói tiếng nào, Lâm Duy Nhất thật sự là cực kì sảng khoái.
Sau khi về đến khách sạn, Lâm Duy Nhất lập tức bắt đầu trang điểm, để chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay.
Tại Thành Đề, Lâm Thiển thật sự ở nhà cả ngày, eo mỏi lưng đau, khắp người đau nhức, lại còn bị Diệp Thiến Như cằn nhằn.
“Dáng người con đã nhỏ rồi mà còn muốn giảm cân, con tính ép chết ai vậy? Có phải con thấy mẹ mập quá, nhưng ngại quan hệ mẹ chồng nàng dâu, vì vậy mới dùng chiều ăn kiêng này để nhắc khéo mẹ không? Mẹ thật sự cảm ơn con, nhọc lòng con quá!”.
“Con cái đều đang ở đây, con lại nói con muốn giảm cân, không ăn cơm tối.
Con không lo lỡ sau này con gái con cũng không ăn cơm vì muốn đẹp sao?” “Ốm cũng có mức độ thôi, cơ thể gây teo của con thật khiến mẹ chướng mắt.
Phụ nữ phải có chút thịt mới có phúc.
Hơn nữa, con gầy như thế, ai không biết còn tưởng con bị nhà họ Cổ hành hạ.
Có ai hại người nhà như con không chứ?”
“Con nhìn con bây giờ đi, mẹ sắp cười đến rụng răng rồi, có ai thiếu gần như con không? Muốn làm là làm, sao con không trực tiếp đi hút mỡ làm gầy luôn đi? Mẹ thật muốn xem trên người con có đủ mỡ để hút không.” Đối mặt với sự càm ràm của mẹ chồng, Lâm Thiển thật sự không có sức phản kích.
Cuối cùng đành bị thương nói: “Mẹ, con biết lỗi rồi.” “Biết lỗi thì ngoan ngoãn ăn cơm đi, đừng có cả ngày nghĩ ra nhiều cách hành hạ cơ thể mình như vậy.
Lỡ có ngày chính sách sinh nở được nới lỏng, mẹ còn trông chờ con sinh cho nhà chúng ta thêm một cặp song sinh đấy.” “Khụ khụ khụ, mẹ, con cảm thấy hi vọng của mẹ hơi xa vời.” “Không cần con cảm thấy, mẹ cảm thấy là được rồi.” “...” Đúng là hai mẹ con, nói chuyện giống nhau như đúc.
“Không nghe lời người lớn chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Mẹ chỉ nghĩ cho sức khỏe của con thôi.
Lúc còn trẻ không biết quý trọng đợi tới lớn tuổi rồi các con mới biết.” Lâm Thiển khóc không ra nước mắt.
“Mẹ, con thật sự biết lỗi rồi! Sau này con đảm bảo sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.
Mẹ đừng càm ràm con nữa, nghỉ ngơi chút đi được không?” “Hứ, con còn chê mẹ phiền hả?” Diệp Thiến Như tức giận, xoay người bỏ đi.
“Ấy, ấy, mẹ, mẹ đừng đi, đừng giận nữa được không? Ấy, ấy, mẹ, con sai rồi, con thật sự sai rồi mà!” Diệp Thiến Như bước vào phòng bếp, bưng ra một bát canh gà, trong bát còn có cái đùi gà lớn.
“Biết lỗi rồi thì ăn hết đi, con muốn giảm cân thì phải hỏi xem con gà này có đồng ý hay không.” Cuối cùng, Cố Nguyên im lặng nãy giờ cũng không kìm được mà bật cười, nói: “Gà chắc chắn không thể đồng ý, vì nó chết rồi.” Lâm Thiển cố nhịn cười.
Phải nể mặt mẹ chồng.
Diệp Thiến Như trừng Cổ Nguyên, đặt canh gà trước mặt Lâm Thiển: “Tóm lại, ăn xong nó thì mẹ mới tha lỗi cho con.” “Mẹ, cái này thật sự là hơi nhiều ạ.” “Mẹ hầm từ hôm qua, để riêng cho con đấy.” Lâm Thiển khó xử, nhưng lại cảm thấy rất ấm lòng.
Cô nhớ lại cảm giác đói rã rời tối qua, uống hết bát canh gà này thật sự là hạnh phúc: “Cảm ơn mẹ.”
Lúc gần chập tối, Trương Tử Dương bỗng gọi điện cho cô: “Lâm Thiển, có một việc tôi không biết có nên nói với cô không.” “...” Mở đầu thế này, có tin tối xử cậu không? Lâm Thiển cầm điện thoại di động, liếc mắt: “Cậu nói nhanh đi.” “Sở Mặc Phong đã đến chỗ hẹn gặp Lâm Duy Nhất rồi.”
“Thật ra không phải tôi hỏi thăm được hành trình của Lâm Duy Nhất, mà là Sở Mặc Phong đích thân hỏi Lâm Duy Nhất đấy.
Điều kiện của Lâm Duy Nhất là Sở Mặc Phong phải ở bên cô ta một đêm.”
“Tôi cảm thấy Sở Mặc Phong sẽ không thật sự hi sinh bản thân, cậu ta không ngốc đến vậy.
Nhưng, tôi nghĩ vẫn nên nói chuyện này cho cô biết thì hơn, để cô biết Lâm Duy Nhất là kẻ hèn hạ, bỉ ổi.” Lâm Thiển hít sâu vài lần mới có thể nói chuyện bình thường.
“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”