Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 137: Chương 137: Ba và con gái gặp nhau




Nông trường được xây dựng trên hồ nước nhỏ. Ngoại trừ phần sảnh chính ở trên bờ, những phần còn lại đều xây trên mặt nước. Cho nên nó mới có cái tên là... Mộng Lý Thủy Hương.

Nghe nói ông chủ của nông trường là người phương Nam, đi tìm một nơi có hồ nước ở thành phố phương Bắc, xây dựng nông trường dựa theo phong cách phương Nam.

Người phương Bắc rất yêu thích nông trường này, đặc biệt là người ở thành phố lớn. Có dịp nghỉ lễ hoặc cuối tuần là họ sẽ ùn ùn kéo bạn bè tới đây.

Lâm Tiêu và Lâm Thiển đi dọc bờ hồ hết một vòng. Từ nhỏ hai người đã không hợp nhau, đương nhiên không có gì để nói. Giữa hai người, trừ lúng túng ra thì không còn gì cả.

“Mẹ chị nói mọi người đang tới đây, chi bằng chúng ta vào phòng ngồi đi.”

“À, được”

Đến cửa phòng, Lâm Tiêu nói: “Chị đi gọi món ăn trước, em ngồi chờ ở trong này một chút, bọn họ sẽ tới ngay”

“Được.”

Diện tích phòng không lớn, ở giữa đặt một cái bàn tròn bằng gỗ chiếm gần hết phòng. Có điều vách tường gần mặt nước có lắp đặt cửa trượt thủy tinh, khi cửa mở, ngồi ở đây ăn cơm giống như ngồi bên bờ hồ vậy, đúng là có cảm giác khác lạ.

Lâm Thiển tìm vị trí gần phía ngoài nhất, mở cửa trượt ra, phách tre bên ngoài hồ nước đong đưa, va chạm vào nhau phát ra tiếng nhạc dập dờn.

Trong góc còn đặt công cụ câu cá, ngồi ở đây có thể thả cần cẩu ra ngoài.

Đối với người từ nhỏ lớn lên ở phương Bắc như cô thì những thứ này vô cùng mới mẻ.

Nếu có cơ hội, cô thật sự muốn tới vùng sông nước phía Nam, xem thử người ta sinh sống thế nào.

Chỉ một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng nói. Lâm Thiển nghĩ rằng Lâm Tiêu đã trở lại nên xoay người qua, sau đó lập tức ngây ngẩn.

Một người đàn ông chín chắn nho nhã đi từ cửa vào, nhìn thoáng qua ông ta hơi đứng tuổi, nhưng trông không già lắm. Áo khoác len, ăn mặc còn trẻ hơn so với Cố Thành Kiêu. Bộ dạng có phần giống với bác Cả, nhưng trong lại trẻ hơn bác Cả nhiều. Dáng vẻ của ông không khác gì ảnh chụp của ba ở đầu giường ống nội.

Lâm Thiển ngồi cứng đờ ở đó, nhìn chằm chằm người đàn ông, không di chuyển. Đại khái cô cũng đoán ra được ông là ai, nhưng lại không dám nhận thức.

Mười lăm năm trôi qua không ngừng, từ khi cô bắt đầu có ký ức, đã không có người ba này. Năm 5 tuổi ba mẹ chính thức ly hôn, cô nhìn qua ba một lần. Sau đó là qua album ảnh, cô nhìn thấy bộ dạng của ba lúc còn trẻ.

Có thể nói là cô hoàn toàn không có ấn tượng với người ba này.

Nhìn Lâm Húc cũng là một người đàn ông trí thức anh tuấn, chỉ số nhan sắc lúc còn trẻ chắc chắn không thấp. Khuôn mặt của Lâm Thiển giống ống y như đúc.

Hai mắt Lâm Húc ửng đỏ, trong mắt biểu lộ vẻ từ cái nhìn Lâm Thiển, chầm chậm đi về phía cô.

“Tiểu Thiển... Nhận ra ba không?”

Lâm Thiển muốn nói nhận ra, nhưng lại bất giác lắc đầu. Trên thực tế, có quả thật không biết ba mình, lỡ như nhận nhầm thì chẳng phải mất mặt lắm sao?

Đi phía sau ông là đám người Cố Thành Kiêu. Khung cửa rất thấp, Cố Thành Kiêu phải hơi cúi đầu mới vào được.

Thấy Lâm Húc đi về phía mình, Lâm Thiển hốt hoảng, cổ lật đật đứng lên, chạy vòng qua Lâm Húc, chui thẳng vào lòng Cố Thành Kiêu. Cố níu vạt áo anh, căng thẳng cùng cực.

Có Cố Thành Kiêu ở đây, cô có thể có lại cảm giác an toàn.

Cố Thành Kiêu nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, cúi đầu nói bên tai: “Là ba em đó, bình tĩnh tự nhiên một chút, hả?”

Thật ra trong lòng Lâm Thiển đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng đột ngột gặp mặt, cô vẫn cảm thấy hoang mang ngoài dự kiến.

Chu Mạn Ngọc nhiệt tình xoa dịu bầu không khí, nói: “Có gì ngồi xuống rồi nói. Mọi người xem, nơi này chật hẹp như vậy, đứng cũng không còn chỗ nữa. Ngồi đi ngồi đi, Tiểu Thiển, khó khăn lắm ba con mới trở về, hai cha con ngồi cạnh nhau đi”

Mọi người vào chỗ ngồi, đồ ăn mau chóng bày lên đầy đủ, nhưng bầu không khí trên bàn vẫn lúng túng như cũ.

E rằng dù có người khéo léo linh hoạt như Chu Mạn Ngọc ở đây thì cũng không thể hóa giải bầu không khí ngượng ngập này.

Có lẽ trong bữa cơm này chỉ có ông nội là thật sự vui vẻ.

Trên đường trở về, Cố Thành Kiêu bảo Lâm Thiển ngồi xe Lâm Húc, mình thì tự lái xe chạy phía sau bọn họ.

Lâm Húc lái xe, cứ hay liếc mắt nhìn Lâm Thiển ngồi ở ghế phụ. Dường như chỉ mới chớp mắt, đứa bé gái bị bố tập nói đã lớn phổng thành cô gái duyên dáng yêu kiều.

Rốt cuộc, ông cũng phá vỡ sự im lặng, nói: “Tiểu Thiển, ba thật xin lỗi con! Nhiều năm vậy vẫn không thể về thăm, nhưng ta cũng có nỗi khổ của mình. Trong lòng ta vẫn luôn nhớ tới con”

Trước giờ Lâm Thiển không phải là người biết giả bộ, nhưng vừa nghe những lời này, tất cả những hờn giận đều tan biến, ngoảnh đầu sang một bên, nước mắt rơi xuống lã chã.

“Hàng năm, ba đều đưa gửi không ít tiền phí sinh hoạt và học tập của con cho bác Cả. Tuy rằng không ở bên cạnh con, nhưng về phương diện tiền bạc thì chắc chắn ba không hề bạc đãi con”

“Tiểu Thiển, đừng nghi ngờ tình cảm của ba đối với con. Không có ba mẹ nào lại không yêu thương con mình cả”

“Ba biết mình rất ích kỷ, bỏ lại con nhiều năm, lại không hỏi han mặc kệ con như vậy. Nhưng nếu ba nói thật là dì con ở bên kia không cho ba về nước gặp con thì con có nghĩ rằng ba muốn trốn tránh trách nhiệm hay không? Con có càng thêm khinh thường ba không?”

“Ba không biết bác Cả con đã nói với con thế nào, nhưng ba muốn nói với con là, con vĩnh viễn là con gái ba. Dù ba ở bất cứ nơi nào, con cũng đều ở trong lòng ba”

“Lần này về đây, đúng là ba có kế hoạch chuyển trọng tâm vào trong nước, sau này ba sẽ trở về thường xuyên. Có lẽ không lâu sau đó, ba sẽ thường trú trong nước luôn. Cho nên dù con có gặp chuyện gì thì cũng có thể tới tìm ba. Đương nhiên không có việc gì con vẫn có thể tới tìm ba”

“Ba biết con được gả đến nhà họ Cố, ba rất vui nhưng cũng rất lo lắng. Tiểu Thiển, con biết ba lo lắng gì không? Ba lo con ở nhà họ Cố sẽ bị ức hiếp”.

“Tiểu Thiển à, nếu ba mẹ chồng con đối xử với con không tốt thì nhất định phải nói cho ba, biết không?”

“Ba thấy Cố Thành Kiêu cũng không tệ, đối xử với con cũng tốt, chuyện này làm ba rất vui mừng”

Lâm Húc nói hết câu này tới câu kia, nhưng đều là ông tự độc thoại. Lâm Thiển không hề đáp lại câu nào, không tỏ thái độ, cũng không hề nhìn ông.

“Tiểu Thiển, ba ở Úc làm ăn không tệ. Sản nghiệp ở bên Úc là do nhà dì giúp đỡ mới có quy mô như ngày hôm nay. Cho nên sản nghiệp bên kia sẽ để lại toàn bộ cho em gái con, cũng là con của ba và dì. Có điều, sau này tất cả những gì của ba ở trong nước, tương lai đều sẽ để lại cho con, con có thể tha thứ cho ba không?”

Lâm Thiển rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi. Cô không thể phủ nhận là, mặc kệ trước kia cô giận ba bao nhiều, nhưng trong phút chốc nghe được chuyện ông về nước là muốn gặp cô, mối hận gì cũng đều tan biến. Cô hận ông, cũng chỉ vì thương ông mà thôi.

“Tiểu Thiển, mỗi một câu ba nói với con đều là thật. Năm đó con đạt được thành tích thi xuất sắc nhất vào được đại học B, ba rất vui mừng. Vì muốn con nở mày nở mặt ở trường học mà khi nghe được đại học B kêu gọi quyên tiền xây sân vận động, ba đã không nói hai lời lập tức góp tiền”

“Tiểu Thiển, ba...”

Lâm Thiển đột nhiên quay đầu, hỏi: “Ai nói cho ông biết tôi đạt thành tích thi xuất sắc nhất vào đại học B?”

“Là hai bác của con.”

“Ông nghe bọn họ thổi phồng bậy bạ mà không biết hỏi thẳng tôi hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.