Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 825: Chương 825: Bạo lực gia đình






Ở trong giới của Kim Bách Minh, ông ta nổi tiếng là yêu vợ như mạng

Ai cũng không thể ngờ, một người đàn ông yêu vợ đến mức đấy mà lại bạo lực gia đình

Lúc nhận được tin tức, Cố Thành Kiêu rất kinh ngạc.

Nếu như bảo anh giấu giếm Lâm Thiển những chuyện khác vì tính chất bảo mật của công việc thì trong chuyện này, nếu thật sự không nói cho Lâm Thiển, anh lại cảm thấy cắn rứt lương tâm.

Tại Thành Để, Cố Thành Kiêu mang tâm trạng nặng nề trở về nhà

Anh vẫn còn đang đắn đo, không biết có nên nói cho Lâm Thiển biết hay không.

Nam Nam và Bắc Bắc cũng vừa về

Nam Nam tan học khóa vũ đạo, Bắc Bắc thì tan học lớp3Taekwondo

Hai đứa đang hào hứng tranh đua xem người nào dạng thẳng chân giỏi hơn

Nam Nam: “Anh, chân anh duỗi chưa thẳng kìa.” Có thể thấy Bắc Bắc đã cố gắng hết sức để dạng thẳng chân, tuy đã đến cực hạn nhưng cậu bé vẫn còn kém một chút

Động tác của Nam Nam thì nhẹ nhàng hơn nhiều

Cô bé mặc quần bó sát, hai chân tách ra thành một đường thẳng tắp, vẻ mặt tươi cười, tràn đầy đắc ý, lại còn hết sức kiêu ngạo, khoe khoang

“Anh làm vậy là không chuẩn rồi

Anh phải hạ thấp xuống một chút nữa.” Dứt lời, Nam Nam đứng lên, dồn sức ấn mạnh bả vai Bắc Bắc xuống

Bắc Bắc đau đến mức trán toát mồ hôi, nhưng không hề rên một tiếng

“Anh0phải đứng vững nha, không đứng vững thì phải luyện nhiều một chút, luyện nhiều sẽ không đau nữa.” Bắc Bắc rất muốn đứng vững, nhưng thật sự là quá đau

Cậu bé chịu hết nổi, bắt đầu kêu la: “Em đừng có ấn anh..

chân anh..

sắp gãy rồi...” “Không gãy được đâu

Anh không làm được thì phải luyện nhiều vào, mai này mới khiến huấn luyện viên có cái nhìn khác về anh.” Lâm Thiển bưng đồ ăn bước ra từ trong phòng bếp, thấy con trai và con gái vẫn còn đang luyện tập, cô vừa thương vừa mừng: “Được rồi, được rồi, hai đứa ăn cơm nào.”

Nam Nam thả lỏng tay ra, Bắc Bắc thuận thể mà ngã xuống thảm, lau nước mắt, mếu máo: “Mẹ, mẹ, con cảm thấy..

Dạng5thẳng chân là chuyện khó nhất trên đời...”

Lâm Thiển cười cười, bước qua dìu cậu bé dậy, vừa giúp cậu lau mồ hôi nước mắt, vừa nói: “Phải, có thể bây giờ con thấy dạng thẳng chân rất khó, nhưng hãy tin mẹ, sau này con sẽ còn gặp phải những chuyện khó hơn dạng chân rất nhiều.”

Mặt Bắc Bắc tỏ vẻ khó hiểu: “Hả? Vậy chẳng lẽ lần nào con cũng phải khóc như chó sao? Thể khó coi lắm.”

Lâm Thiển dở khóc dở cười với phép so sánh của con trai: “Đúng vậy, gặp khó khăn rồi khóc lóc đâu phải là phong cách của con trai.” Bắc Bắc lau nước mắt, nhưng vẫn rất muốn khóc: “Mẹ, nhưng thật sự dạng chân khó quá đi.”

“Được rồi, được rồi

Hôm4nay mẹ đích thân xuống bếp làm món sở trường của bà ngoại là thịt heo chua ngọt đây

Mẹ còn rắc thêm vừng mè nữa, một lát con ăn nhiều một chút, bổ sung sức lực nhé.”

“Vậy..

cũng được...” Nghĩ tới mùi vị món ăn chua ngọt của bà ngoại, lực chú ý của Bắc Bắc lại bị phân tán, cậu bé phóng ánh mắt về phía bàn ăn.

“Con mau đi rửa tay đi, rửa xong mới được ăn cơm.”

“Da.”

Cố Thành Kiêu về đến nhà vừa đúng giờ ăn cơm

Anh rửa tay xong thì ngồi xuống bên cạnh Lâm Thiển

Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển làm theo công thức sốt chua ngọt của mẹ dạy

Trước kia, cô đều tự mình mày mò ước lượng, nếu không phải quá chua thì là9quá ngọt

Lần này, cô tự mình nếm thử, có vẻ món ăn đã thành công rồi

“Các con mau ăn đi, xem có giống bà ngoại làm không.” Lâm Thiển nhìn bọn nhỏ, sau đó tiện tay gắp một miếng cho Cố Thành Kiêu

“Này, đừng bảo em chỉ chăm lo cho bọn trẻ mà không quan tâm đến anh

Miếng đầu tiên này là em gắp cho anh đấy.”

Cố Thành Kiêu nếm thấy vị chua ngọt vừa phải, cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm bề

Anh vừa không biết phải mở miệng thế nào, vừa lo lắng sau khi Lâm Thiển hay tin thì có nổi điên lên không.

“Ngon không?” Nam Nam Bắc Bắc đồng thanh hộ: “Ngon ạ.”.

Trong khoảnh khắc, Lâm Thiển cảm thấy cực kỳ thỏa mãn

Đó là mùi vị cô thích nhất khi còn bé

Cô hi vọng nó cũng sẽ trở thành mùi vị mà các con cô thích nhất

“Cảm ơn lời cổ vũ của các con, bây giờ mẹ bắt đầu có lòng tin vào tài nấu nướng của mình rồi.”

Lâm Thiển quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Thành Kiêu

Cô cứ cảm thấy hôm nay anh có gì đó là lạ, lấy đầu gối dưới bàn thúc vào anh, dùng mắt hỏi

“Anh sao vậy?”

Cố Thành Kiêu khẽ lắc đầu với biên độ nhỏ, thấp giọng nói: “Ăn cơm trước đã.”

Trước đã? Lâm Thiển nhận ra anh có lời muốn nói với mình

Sau khi ăn xong, Lâm Thiển đi theo Cố Thành Kiêu vào phòng

Cô nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh thì biết chắc chắc có chuyện xảy ra.

“Sao vậy? Dáng vẻ nghiêm túc của anh làm em sợ đấy?”

Cố Thành Kiêu do dự hồi lâu, há miệng vài lần nhưng vẫn không nói ra lời

Anh thật không biết phải mở miệng thể nào.

“Giữa chúng ta còn chuyện gì khó nói sao?”

“Nếu anh không nói, em sẽ nghĩ vấn đề nghiêm trọng hơn đấy.”

“Ba mẹ có ý kiến với em sao?” “Không phải.”

“Không phải là tốt rồi, mấy ngày nay em ở nhà làm bà chủ gia đình, hiểu kính ba mẹ, chăm sóc hai đứa nhỏ, lại còn phục vụ anh chu đáo

Em cũng cảm thấy bọn họ sẽ không có ý kiến

Chẳng lẽ..

anh bị giáng chức?” “Không thể nào.” “Anh lại có nhiệm vụ hả? Phải rời khỏi nhà mấy năm?”

“Không phải.” Lâm Thiển ngửa hai tay: “Vậy không còn chuyện gì mà em không thể chịu được

Anh nói đi.” Cố Thành Kiêu uyển chuyển nói: “Chắc em biết anh vẫn luôn theo dõi Kim Bách Minh.”

“Vâng.”

“Chắc em biết Kim Bách Minh đã xuất viện.”

“Có thể kể những chuyện mà em không biết không?” Cố Thành Kiêu chần chừ vài lần, rốt cuộc quyết định nói thẳng trọng tâm: “Có lẽ Kim Bách Minh không hề quan tâm vợ giống như bên ngoài đồn đại

Gần đây, bọn anh đang điều tra ông ta

Ông ta..

có hành vi bạo lực gia đình.”

“Cái gì?” Lâm Thiển nghe không rõ, âm thanh những chữ cuối cùng quá nhỏ

Cố Thành Kiêu nặng nề nói: “Kim Bách Minh bạo lực gia đình.” “Cái gì?!” Lâm Thiển ngồi bật dậy, cô muốn xác nhận lại lần nữa: “Anh đang nói tới bạo lực gia đình? Anh nói Kim Bách Minh đánh mẹ em?”

“Ù.”

“Chuyện xảy ra khi nào?!!!”

“Mới hôm nay thôi

Sau khi Kim Bách Minh gọi bác sĩ tư đến nhà với lý do muốn tái khám

Nhưng hôm nay không phải là ngày ông ta tái khám, cho nên bọn anh có lý do hoài nghi bác sĩ đến để chữa trị cho Hà Hâm.”

Lâm Thiển hoảng hốt: “Vậy mẹ em sao rồi?”

“Mắt phải bị bong giác mạc, gãy hai xương sườn, vô số chỗ bầm tím, cần phẫu thuật gấp, nhưng Kim Bách Minh không đồng ý đưa bà đi chữa trị.” “...” Nước mắt Lâm Thiển bất chợt tuôn trào như vỡ để: “Khốn kiếp, sao Kim Bách Minh có thể khốn kiếp như vậy!”

“Cho nên hiện giờ chúng ta phải nghĩ cách để cứu bà ấy mà không rút dây đồng rừng.” “Anh có ý gì?” “Công việc của bọn anh rất bí mật

Nếu để Kim Bách Minh phát hiện, công sức hai năm điều tra chú cháu Kim thị của bọn anh sẽ đổ sông đổ biển

Thiển Thiển, hiện giờ em cần tỉnh táo một chút

Em ngẫm lại xem, có ai có thể đến chỗ ở của bọn họ mà không khiến ông ta nghi ngờ không.”

“Dì Mạch.” Lâm Thiển nói

“Hoặc là Kim Trang Sùng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.