Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 660: Chương 660: Bị đổ oan kẻ đầu sỏ chủ mưu






3198

Cố Nam Hách cung cấp đầu mối. Anh hoài nghi kẻ bắt cóc chính là Khương Tư Ý và A Lực.

Nhưng lúc cảnh sát điều tra tài liệu đăng ký danh phận ở khách sạn thì trong khoảng thời gian này, Khương Tư Ý và A Lực đều đang ở khách sạn, không hề bước ra ngoài. Tại phòng thẩm vấn của Cục cảnh sát, cảnh sát đang tiến hành thẩm vấn riêng lẻ hai người. Cảnh sát: “Khoảng mười giờ sáng hôm nay, cô đã ở đâu?”

Khương Tư Ý: “Mười giờ... hình như là trên đường trở lại khách sạn.”

Cảnh sát: “Nói rõ một chút.”

Khương Tư Ý: “Khoảng tám giờ, tôi và A Lực đi dạo trong nội thành, rồi xem phim, ở đây vẫn còn vé xem phim này. Lúc tám2giờ năm mươi đến mười giờ, chúng tôi trở lại khách sạn. Khoảng mười giờ rưỡi chúng tôi còn tham gia hoạt động bên trong khách sạn.” Cảnh sát ghi chép lại cặn kẽ, khẩu cung bên phía A Lực cũng giống vậy. Cảnh sát đến khách sạn thu thập đoạn camera giám sát, những gì ghi được hoàn toàn trùng khớp với thời gian bọn họ khai báo. Nói cách khác, bọn họ không hề nói dối.

Cố Nam Hách vội vã chạy đến Cục cảnh sát chờ tin tức. Khương Quân và Giang Cung Thu nhận được tin cũng dẫn theo luật sư hớt hơ hớt hải chạy tới.

Hai bên gặp nhau, tình cảnh vô cùng lúng túng. Cố Nam Hách bước lên, lễ phép chào hỏi: “Chú, dì.”

Khương Quản trịnh trọng6nói: “Nam Hách, chúng tôi cũng hiểu chuyện cháu hoài nghi. Nhưng chúng tôi tin tưởng Tư Ý sẽ không làm những chuyện bất nhân như vậy.” Cố Nam Hách lãnh đạm, bình tĩnh đáp: “Cháu cũng mong như vậy.”

Giang Cung Thư nhìn anh, khẩn thiết hỏi: “Nam Hách, dì hỏi cháu một câu, hi vọng cháu có thể trả lời thật lòng cho dù biết.” Cố Nam Hách: “Di cứ hỏi.” Giang Cung Thư: “Tư Ý nói cháu chưa hề yêu nó nên vốn không quan tâm đến nó. Trong lòng cháu chỉ có người bạn gái trước đây là phương tiểu thư, như vậy có đúng không?”

Cố Nam Hách không phủ nhận: “Đúng ạ.”

Giang Cung Thư cười một cái, không cam lòng gật đầu: “Được lắm, cho dù đoạn nhân duyên7này quậy tới náo loạn, cho dù con gái dì có lỗi, nhưng cháu cũng không phải không có trách nhiệm. Dì nói vậy, cháu có nhận không?” Cố Nam Hách khẽ gật đầu: “Cháu biết, quả thật cháu không nên bắt đầu với người khác khi chưa quên được người cũ.”.

Giang Cung Thư vô cùng đau lòng. Lúc con gái nằm trên giường bệnh oán trách Cố Nam Hách lạnh lùng với nó, bà còn mở miệng nói giúp cho cậu ta. Bây giờ nghĩ lại, con gái bỏ nhà đi đều do bọn họ bức ép.

Giang Cung Thư không muốn nói chuyện với ấy Cố Nam Hách nữa, ngược lại xoay người về phía chồng mình, rơi nước mắt: “Bây giờ thử đứng ở góc nhìn của Tư Ý mà nghĩ,4người đàn ông con bé thích bấy lâu nay lại đột nhiên đính ước cùng nó, nó vui mừng biết bao. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu đã phát hiện trong lòng vị hôn phu có người khác, nó chưa từng có được giây phút ấm áp với người ta.”

“A Lực đã ở bên cạnh Tư Ý nhiều năm, nếu có chuyện thì bọn họ đã có từ sớm. Chẳng phải ở nước ngoài còn dễ hơn về nước sao? Tư Ý đã lạnh lòng với Nam Hách nên nhất thời hổ để nghiêng về phía A Lực. Mà chúng ta lại chỉ biết chỉ trích, chửi rủa, giam lỏng nó, lại còn ép nó phá thai, ép nó chia tay với A Lực. Đây là lỗi của chúng ta.”

“Mà cậu ta!”6Giang Cung Thư chỉ tay về phía Cố Nam Hách, đột nhiên trở mặt: “Cậu ta chính là kẻ đầu sỏ chủ mưu biến con gái chúng ta thành như ngày hôm nay.”

Cố Nam Hách: “...”

Anh ngớ người, dù không muốn cãi cọ với phụ nữ, huống chi người đó còn là trưởng bối, nhưng tội danh “Kẻ đầu sỏ chủ mưu” này thật quá oan ức, so với cái danh “Ông vua cắm sừng” còn oan ức hơn.

Đúng lúc này, Lâm Thiển đang tìm kiếm thông tin đuổi tới nơi, “Bà Khương, bà lầm rồi. Nếu theo như bà nói, kẻ đầu sỏ chủ mưu phải là kẻ làm mai cho hai nhà chúng ta mới đúng, sao bây giờ lại biến thành Nam Hách chúng tôi?”

Cố Thành Kiêu ở phía sau muốn ngắn nhưng không kịp.

Lâm Thiển là một cô gái nhỏ nhắn, nhưng lại vươn tay kéo Cố Nam Hách ra sau lưng mình, “Tôi nghe thím Ba nói, người giật dây làm mai cho hai nhà chính là bạn chơi bài của thím ấy, cũng là bà con thân thích nhà bà. Không cần biết bạn chơi bài thân thiết hay là bà con thân thiết, nểu Nam Hách chúng tôi có lỗi, vậy người họ hàng kia của các người cũng phải chịu trách nhiệm một phần.” Giang Cung Thư cứng họng, trong lúc nhất thời, bà ta không thốt ra được câu nào. Khương Quân vừa định nổi giận, Lâm Thiển đã lập tức cắt ngang: “Ngại quá, phận con cháu không hiểu chuyện, có nói lời nào không đúng thì xin dì và chú cứ chỉ ra. Bây giờ, bọn cháu cùng nhau ba mặt một lời nói cho rõ, từ lúc đính hôn, cho đến khi từ hôn, rồi cuối cùng lại thành cố ý trả thù, xảy ra án mạng, ai là người có lỗi?!” Thật ra trong lòng Lâm Thiển còn một câu muốn nói, nhưng sợ tổn thương người khác nên vẫn để trong lòng các người không sinh ra Khương Tư Ý thì cũng chẳng xảy ra chuyện này, không có người làm gì lại xảy ra chuyện! Khương Quân nổi giận chất vấn: “Cảnh sát đã phán con gái tôi có tội hay sao? Cô đừng đứng đó ngậm máu phun người, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đấy.”

Lâm Thiển: “Trừ cô ta ra thì còn ai vào đây? Tôi đã thấy qua phụ nữ ghen tị, nhưng chưa từng thấy phụ nữ ghen tị nào mà bề ngoài giả vờ thanh cao, trong bụng lại chứa toàn dao găm. Rốt cuộc cha mẹ kiểu nào mới có thể nuôi được con gái như vậy hả?” Giang Cung Thư tức giận đến hoa mắt, mặt trắng không còn giọt máu. Cố Thành Kiêu vội vã kéo Lâm Thiển về: “Em nói ít thôi, kết quả điều tra vẫn còn chưa có.”

Lâm Thiển vẫn còn rất nóng tính, dù mấy năm nay đã kiềm chế bớt nhưng bản tính khó sửa, “Tiểu Hi chẳng biết đi đâu, rõ ràng em trai anh vô tội mà còn bị người ta chỉ vào mặt mắng là kẻ đầu sỏ chủ mưu, làm sao có thể nén giận? Nếu nhịn nữa thì lỗi gì cũng thành của em trai anh hết. Hai người ngại mất mặt nên không nói, em mặt dày không sợ đâu. Khương Tư Ý ngoại tình với A Lực, chẳng lẽ do Nam Hách ép sao? Khương Tư Ý mang thai, là do Nam Hách ép à? Cô ta sảy thai rồi bỏ nhà ra đi cũng là lỗi của Nam Hách hả? Chuyện này liên quan gì tới Nam Hách mà bảo cậu ấy là kẻ đầu sỏ chủ mưu?”

Lời của Lâm Thiển khiến Giang Cung Thư và Khương Quân câm nín, không thể phản bác, đồng thời cũng khiến tâm trạng uất ức của Cố Nam Hách tan đi không ít. Cố Thành Kiêu chỉ trừng mắt nhìn cô nhưng không nói gì, lông mày còn nhượng lớn có chút đắc ý.

Đây chỉ là hành động trong chớp mắt, người khác không phát hiện nhưng Lâm Thiên thấy rất rõ. Cô trừng lại anh, trong lòng thầm mắng: Hứ, mấy người các anh thế nào cũng có ngày chết vì sĩ diện.

Một lát sau, phía cảnh sát đã tra hỏi xong. Đại đội trưởng Hà của đội cảnh sát tự mình đứng ra thông báo. Trước mắt không có chứng cứ chứng minh Khương Tư Ý và A Lực là kẻ chủ mưu. “Sao có thể thể được?” Cố Nam Hách không hiểu, “Trừ bọn họ ra thì còn ai vào đây? Đội trưởng Hà, mạng người quan trọng...”

Cố Thành Kiêu ngăn anh lại, ý bảo anh bình tĩnh đừng nóng.

Đối với nhà họ Khương, không có tin nào vui hơn tin này.

Rốt cuộc khuôn mặt căng thẳng của Khương Quân cũng giãn ra: “Đội trưởng Hà, nếu vậy tôi có thể đưa con gái về nhà được chưa?” Đội trưởng Hà liếc nhìn gương mặt người anh em Cố Thành Kiêu. Mặc dù cảm thấy khó xử nhưng anh ta vẫn phải xử sự công bằng: “Có thể, mời ông qua đây làm thủ tục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.