Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 410: Chương 410: Cả đời này em đều nợ anh




Cái bạt tai này chẳng những làm Lâm Du tối tăm mặt mũi, mà Tống Đình Uy cũng kinh ngạc không thôi.

“Mày giỏi mà Lâm Du, lén lút giấu tạo ở bên Cố Đông Quân khi nào hả? Tao tưởng này trong sạch lắm chứ, hóa ra cũng là đồ để tiện đi khắp nơi quyến rũ đàn ông!”

Trước giờ miệng lưỡi của Chu Mạn Ngọc luôn độc địa, chỉ vào mũi Lâm Du mắng ầm lên, “Nhà họ Lâm gặp nạn, mày không thể giúp đỡ thì thôi đi, rõ ràng mày có thể nhờ Cố Đông Quân giúp đỡ, ấy thế mà mày lại khoanh tay đứng nhìn. Mày khinh người như thế thì khác gì Lâm Thiển chứ?”

“Được rồi được rồi, không nhắc tới chuyện quá khứ nữa, bây giờ mày yên ổn ở bên Đình Uy làm Tổng phu nhân không được sao? Sao mày cứ phải bày trò làm gì? Mày lượn tới lượn lui thế này là đang khoe khoang cho tao thấy hả? Ai cũng yêu mày, cẩn mày, chẳng ai quan tâm đến Tiêu Tiêu của tạo cả. Mày cố y khoe khoang với tao đúng không?!”

“Đồ đê tiện, sớm biết mày là đồ con gái dâm loàn thì tao đã bóp chết mày vào hai mươi mốt năm về trước rồi. Tao đúng là sai lầm mới đem mày về nuôi! Nếu không có tao thì mày đã chết cóng ngoài đường từ lâu rồi! Mày có thể sống đến hôm nay là nhờ tạo cho mày sinh mệnh, mày phải trả ơn cho tao suốt đời, trả ơn đó có nghe rõ chưa? Vậy mà bây giờ mày lại muốn đẩy tao và Tiếu Tiếu vào chỗ chết, tâm địa của mày thật độc ác!”

Chu Mạn Ngọc liên tục mắng những câu bẩn thỉu và tàn nhẫn, thật sự chỉ muốn lột da Lâm Du.

Lâm Du đau lòng đến trái tim nguội lạnh, bây giờ trở thành tê liệt, mặc cho bà ta chửi rủa thể nào cô cũng không phản bác lại.

Bởi vì cô biết, cô chỉ cần phản bác lại một câu thì bà ta sẽ dùng mười câu độc địa hơn để công kích cô. Sao cô lại không biết cơ chứ? Bà ta miễn cưỡng nhận lại cô là con đơn giản chỉ vì gia cảnh khốn đốn không nơi nương tựa, mà cô xem như cũng có chút giá trị lợi dụng.

Là cô cứ không chịu chấp nhận sự thật là nhà họ Lâm đã sớm không còn cần cô nữa mà thôi.

Hiện tại lời của Chu Mạn Ngọc đã nhắc nhở cô một lần nữa, người mẹ này yêu thương con gái ruột của mình bao nhiêu thì hận đứa con gái nuôi này bấy nhiêu.

“Lâm Du, mày là đồ để tiện, tiểu nhân hèn hạ, mày sẽ không được chết tử tế, mày...”

“Câm miệng!” Tống Đình Uy giận tím mặt, “Người phụ nữ của tôi mà bà muốn mắng là mắng sao?” Chỉ có anh ta mới được mắng người phụ nữ của mình, còn người khác thì không được! Chu Mạn Ngọc bỗng chốc im lặng, tất cả cơn thịnh nộ bị chặn trong cổ họng, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Du.

Tống Đình Uy nghiêm mặt quát: “Tránh ra!”

Chu Mạn Ngọc rùng mình một cái, không nhiều lời liền lập tức lùi sang bên. Tống Đình Uy đỡ Lâm Du đứng dậy, nhìn gương mặt vừa đỏ vừa sưng của cô, còn thêm ba vết xước rớm máu, anh ta không đành lòng nặng lời với cô. Anh ta rút khăn tay cẩn thận lau vết máu trên gò má cô, rồi nhỏ giọng an ủi, “Đừng gây chuyện nữa, anh biết em sẽ lật lọng, nhưng không sao, đùa giỡn cũng không sao.”

“Tôi không đùa giỡn, tôi nghiêm túc!” Lâm Du nói chắc nịch. “Tiểu Du, anh đối xử với em ra sao em cũng biết mà. Sở dĩ anh bỏ tiền và công sức vì nhà họ Lâm chẳng phải là vì em sao? Rốt cuộc em muốn thế nào mới có thể tin rằng anh thật lòng với em?”

“Tống Đình Uy, cảm ơn anh, tôi thật sự rất cảm kích vì anh đã làm tất cả cho tôi. Nhưng, anh thế này có thật sự vui vẻ không? Tôi không yêu anh!”

“Sau này em sẽ yêu!”

“Sẽ không!”

“Sē!”

“Vĩnh viễn sẽ không?”

“... Lâm Du, anh cảnh cáo em, em đừng gây chuyện nữa! Thứ anh muốn, anh nhất định sẽ không buông tay!”

Lâm Du cầu xin: “Tôi thật sự rất cảm ơn vì anh đã giúp đỡ nhà họ Lâm. Nhưng xin lỗi, tôi không thể kết hôn với anh. Tôi có thể trả hết tiền cho anh. Nếu anh đồng ý cho tới thời gian để trả lại tiền thì hãy nhận lấy tờ giấy nợ. Còn nếu anh không đồng ý, tôi cũng có thể trả lại cho anh ngay lập tức.” Tống Đình Uy không ngốc, thoáng cái đã hiểu ra, “Cố Đông Quân giúp em phải không?”

Lâm Du im lặng, ngầm thừa nhận. Nếu chỉ có con đường này thì cô sẽ đưa giấy nợ cho Cố Đông Quân.

Tống Đình Uy hít sâu một hơi để cố hòa hoãn giọng nói của mình, “Nếu em đã yêu anh ta như thế, vậy vì sao lúc trước lại muốn chia tay với anh ta?” Lâm Du hơi rớm nước mắt, “Bởi vì... bởi vì tôi sợ liên lụy đến anh ấy...” Đây mới là câu trả lời đau lòng nhất! Lần đầu tiên Tống Đình Uy cảm thấy mình thật đáng thương. Anh ta liều mình làm hết mọi chuyện vì cô, vậy mà vẫn không bằng Cố Đông Quân không động một ngón tay. Anh ta còn cảm thấy mình bị cảm động, thế nhưng lại không cảm động được cô. Tống Đình Uy hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm cho xong. Cho nên anh ta bắt đầu cởi nút áo, sau đó bỗng phanh cổ áo ra hai bên, để lộ vết sẹo trên ngực cho cô nhìn, nói: “Nếu em có thể làm vết sẹo này biến mất, anh sẽ đồng ý hủy hôn với em.”

Đúng lúc này, Lâm Tiêu trở về. Cô ta vừa nhìn thấy xe của Tống Đình Uy đỗ ngoài công là liền giãy khỏi tay điều dưỡng hí hửng chạy vào nhà.

“Đình Uy, Đình Uy...” Thế nhưng, khi cô ta chạy vào trong, nhìn thấy Tống Đình Uy đang phanh ngực lõa lồ đứng trước mặt Lâm Du thì một số ký ức đột nhiên hiện lên trong đầu cô ta. Song song với những ký ức ấy còn có cả sự phẫn nộ ngay lúc đó. Đôi mắt Lâm Tiêu đỏ ngầu trùng Lâm Du, gào ầm lên: “Lâm Du, mày lại tới đây để quyến rũ Đình Uy, tao sẽ khiến mày chết không được tử tế!”

Lâm Tiêu tức giận lao lên phía trước, trên bàn trà có đĩa trái cây, trong đĩa trái cây có dao gọt. Cô ta liền cầm lấy dao gọt trái cây đâm về phía Lâm Du, cô ta muốn cô phải chết. Chu Mạn Ngọc đứng gần cửa nhất, hơn nữa lúc Lâm Tiêu cầm lấy dao gọt trái cây thì phải đi ngang qua bà ta, thế nhưng bà ta không hề ngăn lại mà cứ để mặc cô ta nhắm mũi dao vào Lâm Du. Lâm Du liên tục lùi về sau, trong lúc cuống quýt, đầu gối đụng phải chân ghế sofa, mất thăng bằng ngã ngồi lên ghế. Lâm Tiêu nhào tới, nhắm dao vào ngay tim Lâm Du.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Đình Uy liền nắm lấy con dao gọt trái cây bằng tay không, “A...”

Lưỡi dao cứa qua lòng bàn tay anh ta, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống theo lưỡi dao.

“Tống Đình Uy...”

Khoảnh khắc đó, Lâm Du thà rằng Lâm Tiêu đâm trúng mình.

Tống Đình Uy cố chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt, bàn tay bị thương đột nhiên buông con dao ra, sau đó lập tức nắm chặt lấy tay Lâm Tiêu.

“A!!!” Lâm Tiêu hét ầm lên, đồng thời rụt tay lại, đánh rơi con dao cùng lúc với Tổng Đình buông lỏng lưỡi dao.

Con dao rơi xuống đất, xung quanh toàn là máu văng tung tóe.

“Máu, máu, máu!” Lâm Tiêu hét ầm lên, run rẩy ôm đầu ngồi thụp xuống đất, “Máu, nhiều máu quá, Đình Uy chết rồi, Đình Uy sắp chết! A!”

Chu Mạn Ngọc thấy thế bèn lập tức ôm lấy cô ta, “Tiêu Tiêu, không sao không sao, đừng sợ, mẹ ở đây.” Tống Đình Uy không nỡ nổi giận với Lâm Du, nhưng không có nghĩa anh ta không giận. Anh ta điên cuồng quát mẹ con Chu Mạn Ngọc, “Đồ điên, ra đây náo loạn gì hả? Mau đưa cô ta vào trong!”

Lâm Tiêu sợ đến bịt kín lỗ tai, trốn trong lòng Chu Mạn Ngọc run lẩy bẩy. Còn Chu Mạn Ngọc thì cắn môi im lặng, căm giận mà chẳng dám lên tiếng. Tống Đình Uy xòe bàn tay bị thương ra, trong lòng bàn tay toàn là máu. Lâm Du chạy đến bụm lấy bàn tay đầy máu của anh ta, khóc lóc: “Anh cản gì mà cản, ai cần anh cản chứ?” Nhưng Tống Đình Uy lại mỉm cười, nắm ngược lại tay Lâm Du thật chặt, “Anh lại cứu em lần nữa rồi, em đừng mong chạy trốn khỏi anh, đây là em nợ anh.” “Lâm Du, cả đời này em luôn mắc nợ anh, nợ anh!”

Lâm Du nhìn thấy mẹ và chị ôm chặt lấy nhau thì cảm nhận sâu sắc được sự đau đớn và nỗi căm thù của hai người họ, cũng như nhìn thấy tình cảm sâu nặng đến cuồng nhiệt của Tống Đình Uy, cảm nhận sâu sắc được sự quyến luyến của anh ta đối với cô, nội tâm cô tràn đầy mâu thuẫn và đau đớn.

Đột nhiên cô khom người nhặt con dao gọt trái cây lên, sau đó dùng hai tay nắm lấy tay Tống Đình Uy, đâm mạnh vào ngực mình một cái.

“Tiểu Du...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.