Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 458: Chương 458: Chẳng lẽ chú thích mẹ cháu?




Ngay tối hôm đó, Triệu Húc Nghiêu gọi điện thoại tới, Lâm Thiển nghĩ thầm, nhất định là Phạn Phạn đã cho anh số điện thoại của cô.

“Alo?”

“Xin chào, Tổng giám đốc Lâm, tôi là Triệu Húc Nghiêu”

“Chào anh, gọi tên em là được rồi.”

“Được, Lâm Thiên, bây giờ em có rảnh không? Anh gọi đột ngột thế này không biết có làm phiền em không?” Dựa theo tình tiết của một kịch bản nào đó, đáng lẽ Lâm Thiên phải đáp lại một câu “Rảnh”. Nhưng cô cố tình đi ngược lại với nội dung: “Em phải tắm cho hai đứa con, sau đó phải ngủ với chúng. Cơ bản thì toàn bộ thời gian buổi tối đều thuộc về bọn trẻ.”

Bên kia đầu dây điện thoại yên tĩnh một hồi, Lâm Thiển thầm nghĩ chắc có hiệu quả! Rất nhiều người nói con của cô là con chồng trước, trên cơ bản, bọn chúng trói buộc tương lai của cô. Nhưng cô lại cảm thấy hai đứa chính là tấm khiên của cô. Cho dù người khác có ý gì với Lâm Thiển, vừa nghe thấy hai đứa con thì đã lập tức chạy mất dép.

Đúng lúc Lâm Thiên đang định cúp máy, Triệu Húc Nghiêu mở miệng đề nghị: “Vậy ngày mai anh đón em và bọn trẻ đến nhà trẻ nhé.” “...” Đến phiên đầu óc Lâm Thiên trì trệ, kịch bản gì thế? “Anh thêm em vào WeChat rồi, em thấy chưa?”

“Vậy sao... Em ở nhà toàn chơi với mấy đứa bé, ít khi xem điện thoại.” “À, thể khi nào rảnh thì em nhớ đồng ý kết bạn nhé.”

“Chuyện này...” Lâm Thiển đang suy nghĩ lý do từ chối, Triệu Húc Nghiêu đã nói tiếp: “Nghe Phạn Phạn kể em đang lo lắng việc tìm lớp năng khiếu cho hai đứa trẻ. Đúng lúc chị của anh có nghiên cứu năng khiếu ngoại khóa, không thể nói là tốt nhất, nhưng cũng là cơ sở giáo dục nhất nhì ở thành phố B. Anh đã thêm em vào nhóm chat rồi, em có vấn đề gì thì cứ hỏi thẳng chị ấy.” Đúng là lợi hại, trúng phóc ý muốn của Lâm Thiển: “Được, vậy em cảm ơn trước.” “Đừng khách sáo, không quấy rầy em nữa, thay anh chào hai đứa bé.”

“... Vâng.” Cúp điện thoại, Lâm Thiển hơi xấu hổ, lẳng lặng mở WeChat. Nhìn trong danh sách chặn người lạ, bật đồng ý kết bạn với Triệu Húc Nghiêu.

Vừa mới thông qua, Triệu Húc Nghiêu đã lập tức mở một nhóm chat, chị anh cũng được thêm vào.

Lâm Thiên nhìn vào nickname của chị gái anh. Không ngờ bà ấy lại chính là bà Triệu Phương Đình, hiệu trưởng vườn trường năng khiếu Tiểu Thụ Miêu.

Tiểu Thụ Miêu là cơ sở giáo dục năng khiếu ngoại khóa nổi tiếng ở thành phố B. Lớp năng khiếu do Tiểu Thụ Miêu mở lúc nào cũng đông nghẹt. Trong mắt các bậc cha mẹ, Tiểu Thu Miêu chính là ngôi trường được người người hâm mộ. Mà bà Triệu Phương Đình là người đã đóng góp rất nhiều trong việc nghiên cứu năng khiếu ngoại khóa của trẻ em. Các khóa học của bà đều rất được phụ huynh chào đón, một phiếu khó cầu.

Chỉ cần trong nhà có con nhỏ, ba mẹ nào cũng sẽ biết đến Tiểu Thụ Miêu, cũng như biết đến bà Triệu Phương Đình.

Mà quan trọng nhất, tất cả danh sách các lớp năng khiếu của Tiểu Thu Miêu đều được tranh mua công khai. Cho dù là bối cảnh, quan hệ cũng không thể ảnh hưởng, cho nên rất khó có được. _ “Chào hiệu trưởng Triệu, trong nhà tôi có hai đứa trẻ, ba tuổi rưỡi, đang học trường mẫu giáo. Xin hỏi đứa bé cỡ tuổi này thích hợp học môn gì ạ?”

“Tốt nhất ba mẹ nên lấy năng khiếu và sở thích của trẻ làm điều kiện tiên quyết để lựa chọn, chứ không nên lựa chọn giúp trẻ. Tất cả năng khiếu giảng dạy đều dựa trên nền tảng năng khiếu. Ngày mai thứ bảy, em có thể mang con tới trường để kiểm tra xem sở thích của trẻ là gì?

- “Vâng, cảm ơn.”

- “Đây là ô mã QR để kiểm tra thử, lúc vào vườn trường thì đưa ra quét.”

_ “Cảm ơn chị nhiều lắm!”

Lâm Thiển có hơi khó tin. Trong nhóm phụ huynh ở nhà trẻ không thiếu những người có bối cảnh và tài lực hùng hậu. Bọn họ vắt hết óc và các mối quan hệ cũng không vào được danh sách của Tiểu Thu Miêu. Để có được tư cách kiểm tra thử lại càng khó hơn, vậy mà cô lại có dễ như ăn cháo.

Cô tìm WeChat của Triệu Húc Nghiêu, nhắn riêng cho anh. “Cảm ơn anh, lần khác sẽ mời anh ăn cơm.”

“Hôm nào không bằng hôm nay, vậy ngày mai đi, đúng lúc anh có chuyện cần đến gặp chị.” “Vậy được.” Cô không có lý do nào từ chối. “Sáng mai anh đến đón em và bọn trẻ, chúng ta cùng đi.”

“Không cần phải làm phiền anh, mẹ con em tự đi được.” - “Không phiền, tiện đường thôi. Hơn nữa, tàu điện ngầm trước khu vườn trường đang sửa chữa, khá tắc đường. Anh sợ em không tìm được chỗ, lỡ muộn thì không tốt.” Lâm Thiển phát hiện, Triệu Húc Nghiêu nắm chắc được điểm yếu của cô. Tuy rằng biết rõ ý đồ của anh, nhưng người ta không nói thích cô hoặc muốn theo đuổi cô, sao cô có thể muối mặt mà nói thẳng không thích người ta được? Huống chi, hiện tại anh đang đề nghị giúp đỡ, lại đúng lúc cô đang cần gấp. Hai đứa bé mãi mãi sẽ là điểm yếu của cô. Sáng sớm hôm sau, biệt thự họ Lâm có khách đến. Lâm Thiển ở phòng trên lầu hai, chợt nghe thấy âm thanh dưới lầu. “Mau lên, chú sắp tới đón chúng ta rồi. Lát nữa gặp mặt, các con phải gọi là chú Triệu, nghe chưa?”

“Đã biết, mẹ đã nói năm lần rồi.” Cô bé Nam Nam vô cùng thông minh, vừa mới chạy ra khỏi phòng đã nhảy lịch bịch xuống lầu.

“Này, đi từ từ thôi...” Lâm Thiển thở dài một hơi, vội vàng kéo con trai: “Bắc Bắc, chúng ta đi mau lên.”

Nam Nam giống như một chú chim nhỏ tíu tít, người còn chưa xuất hiện mà giọng nói trong trẻo đã vọng ra: “Ông ngoại, ông ngoại, Tiểu Nam ông yêu nhất tới đây!”

Lâm Húc đi đến cầu thang, ngồi xổm xuống, hai tay dang rộng, tiếp đón Nam Nam, bể cô bé bằng một tay: “Con mèo lười, giờ mới rời giường sao, không phải nói hôm nay phải dậy sớm à?” “Ai da, tại anh ngủ nướng đấy ạ.” Nam Nam nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở đó, trắng trẻo sạch sẽ, cao ráo đẹp trai, mắt liền phát sáng: “Chào chú Triệu.” Chủ Triệu? Sắc mặt người đàn ông hơi kỳ quái, lộ ra vẻ khó xử nhưng lại không mất đi nụ cười lễ độ. Phía sau, Bắc Bắc và Lâm Thiển một trước một sau bước xuống lầu. Lâm Thiển vừa nhìn đã kinh ngạc suýt rơi tròng mắt. Đây đâu phải là chủ Triệu, rõ ràng là chủ sở mới đúng. Sao cậu ta lại tới đây? Không phải đã chia tay với Lâm Duy Nhất rồi sao? Lâm Thiển vội sửa miệng hai đứa bé: “Nam Nam, sai rồi, đây là chú Sở. Bắc Bắc, mau chào chú đi.”

Bắc Bắc: “Chào chú Sở.”

Nam Nam khó hiểu hỏi: “Mẹ, không phải mẹ nói chú Triệu sẽ đến đón chúng ta sao? Sao bây giờ lại biến thành chú Sở?”

“A... Chuyện này...” Lâm Thiển khó xử: “Chú ấy là chủ Sở, con chào chú đi.” Nam Nam quay đầu nhìn Sở Mặc Phong: Chào chú Sở, chú thật đẹp trai.” “...” Con gái à, đừng có háo sắc như vậy được không? Mẹ rất lo lắng đấy nhé! Bắt đầu từ giây phút Lâm Thiên xuất hiện, tầm mắt Sở Mặc Phong chỉ chú mục vào một mình cô. Năm vừa rồi, lúc nghe tin cô về nước, cậu vẫn còn ở Hà Lan. Khi vừa tốt nghiệp, cậu đã bắt đầu gánh vác sự nghiệp của gia tộc. Mấy năm nay cậu vẫn luôn bận rộn, khoảng hai phần ba trong năm đều ở khắp nơi trên thế giới. Vừa về nước, cậu đã gấp gáp muốn gặp cô, cho nên mới tùy tiện tìm một lý do để đến nhà thăm hỏi. Nhiều năm không gặp, trong tâm trí cậu, cô vẫn là người con gái trong sáng xinh đẹp năm ấy, không hề thay đổi. “Chú Sở, chú nhìn mẹ cháu làm gì thế?” Nam Nam nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Chẳng lẽ chú thích mẹ cháu hả?”

Sở Mặc Phong: “...” Lâm Thiển: “...” Và Lâm Húc đã sớm nhìn thấu ý đồ của Sở Mặc Phong:...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.