Dương Nhân nhẹ nhàng đi qua mở cửa phòng, nhìn thấy Phan Khả Vận đang thay đồ thì dè dặt hỏi: “Tối nay không cần ra ngoài hả con?” “Vâng, hôm n3ay không cần đi xã giao, ngày nào cũng uống rượu đến độ dạ dày của con khó chịu.” Mặt mày Dương Nhân tràn đầy lo lắng, đi vào, đau lòng nhìn c2ô ta, “Ngày mai đến bệnh viện kiểm tra thử nhé?” “Không cần đâu, phiền phức lắm, chỉ là uống nhiều rượu quá nên dạ dày không chịu nổi, không u5ống rượu nữa sẽ không sao.” Thay đồ mặc ở nhà, Phan Khả Vận mệt mỏi nằm uych xuống giường, Dương Nhân ngồi bên cạnh cô ta, xoa bóp cổ và đấm l4ưng cho cô ta một cách tự nhiên.
“Mẹ, không cần như thế đâu, con không mệt.” “Con không mệt ư? Con xem con mệt đến nỗi hai mắt sắp díp0 lại rồi kìa.
Mẹ thấy con đi đường toàn ủ rũ cúi đầu, dù sao mẹ cũng đang rảnh, giúp con dãn gân dãn cốt vậy.” “Cảm ơn mẹ.” Lâm Tiêu trở thành người phát ngôn cho Mina.
Mina bị những anti-fans của Lâm Tiêu công kích, Dương Nhân cũng biết chuyện này.
Sự việc gây xôn xao như thế, bà ta không thể không biết.
Trong lòng rất lo lắng, nhưng bà ta lại không chủ động nhắc tới.
Bà ta không muốn tăng thêm gánh nặng cho con gái.
“Mẹ, gần đây công ty của ba thế nào?” “Vẫn ổn.” “Vẫn ổn là sao? Gần đây con không gặp ba, giờ giấc về nhà của con và ba luôn lệch nhau.
Dự án hiện giờ của ba thế nào rồi?” “Mẹ cũng không biết.” Phan Khả Vân nghi ngờ quay lại nhìn mẹ mình, “Mẹ, mẹ nói thật với con đi, dự án của ba rốt cuộc có ổn không?” Dương Nhân lẩn tránh ánh mắt của Phan Khả Vân, ấp úng, lực tay cũng lơ lửng không cố định.
Phan Khả Vận nắm chặt lấy tay bà ta, ngồi dậy, hỏi một cách nghiêm túc: “Ba thường xuyên bàn bạc chuyện công việc với mẹ, sao mẹ lại không biết được? Bây giờ công ty của ba chỉ có mỗi dự án đó, dự án thành công thì công ty thành công, chuyện quan trọng như vậy sao mẹ có thể không biết được?” Lần này đến lượt Dương Nhân ủ rũ.
Bà ta vốn không muốn gây thêm phiền phức cho con gái, nhưng trước mắt không nói không được.
“Mẹ, mẹ không nói thì con sẽ đến hỏi thẳng ba”.
“Đừng...” Dương Nhân vô cùng khó xử, chau mày, nếp nhăn trên trán đã hằn sâu rất nhiều, “Haizz, mấy năm nay ba con có rất nhiều việc không thuận lợi, nhất là năm nay, nếu không nhờ tiền trợ cấp của con, chắc công ty đã đóng cửa từ lâu rồi.
E rằng...
dự án này cũng sẽ thất bại!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Công ty mà ba con tim bên ngoài hoàn toàn không có giấy tờ, nó đang bị tra xét, tất cả máy móc và thiết bị đều bị giữ lại.
Khâu này bị đình chỉ thi toàn bộ dự án đều phải chờ, ngày nào cũng tốn tiền, ngày nào cũng đang đốt tiền.
Mấy ngày nay ba con đều đang chạy chọt quan hệ, đi khắp nơi nhờ vả người khác.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Công ty mà ba con tim bên ngoài hoàn toàn không có giấy tờ, nó đang bị tra xét, tất cả máy móc và thiết bị đều bị giữ lại.
Khâu này bị đình chỉ thi toàn bộ dự án đều phải chờ, ngày nào cũng tốn tiền, ngày nào cũng đang đốt tiền.
Mấy ngày nay ba con đều đang chạy chọt quan hệ, đi khắp nơi nhờ vả người khác.
Nếu còn chậm trễ nữa thì đối tác khác cũng sẽ chạy mất.” “Sao lại tìm một công ty không có giấy tờ chứ, sao lại bất cẩn như vậy?” “Người ta làm sổ sách và bản kế hoạch kĩ càng, mẹ cũng đã xem qua rồi, không có gì sai sót cả, còn ra giá thấp hơn công ty khác 30%, trước sau chênh lệch ba chục triệu.
Ba con động lòng, ban đầu cũng rất thuận lợi, chuyện này ập đến vào lúc quan trọng, ắt có vấn đề.” “Chuyện xảy ra khi nào?” “Bốn ngày rồi, ba con gần như bạc đầu trong một đêm.
Nếu tiếp tục bị giữ lại thì không tới mười ngày, các đối tác khác sẽ chạy mất, công ty nhà ta cũng tiêu tùng.” “Tại sao không nói với con?” Vẻ mặt Dương Nhân đau khổ, rơi vào tình thế khó xử, “Con có khó khăn của con, mẹ biết con theo chị họ cũng không dễ dàng gì.
Chị họ con kiểu cũng tự mãn, khó tránh khỏi làm con chịu tức giận.
Hơn nữa, nói với con cũng không làm nên chuyện gì.” “Con đã nói từ lâu rồi, bảo ba mẹ cẩn thận hết lần này tới lần khác, đừng ham đồ rẻ.
Lần này thì hay rồi, xảy ra chuyện thì tìm ai khóc đây?...
Đúng rồi, ba mẹ đã đến tìm anh Đông Quân chưa?”
“Đã đến tìm rồi, ba con còn đến tìm cô và dượng của con.
Dượng con nói, ngay cả giấy tờ cũng không có thì nó tương đương với việc không chứng nhận cương vị, chuyện này không thể cứu được.
Bên Đông Quân cũng hết cách, chỉ nói là sẽ kịp thời dừng tổn thất cho chúng ta.
Ba con không cam chịu số phận, nhất định phải thử lại lần nữa, cả ngày ăn nói khép nép cầu xin người ta, còn không cho mẹ tham gia.”
Phan Khả Vân nghe mà hoảng, không ngờ công ty của ba cô ta lại lâm vào khủng hoảng này.
Nếu công ty của gia đình bọn họ có ngày tuyên bố phá sản, vậy thì tâm huyết cả đời của ba mẹ sẽ phó mặc cho dòng nước cuốn trôi, vốn đầu tư của cô ta cũng trôi theo dòng nước.
Số tiền đó đều là tài sản cô ta tích góp được trong mấy năm mở tiệm.
Cô ta vốn muốn tích góp ít tiền để có thể mở một tiệm áo cưới thật sự thuộc về mình, nhưng tính một đằng lại ra một nẻo.
“Khi nào ba về ạ?” “Không biết nữa.” “Mẹ, mẹ gọi điện cho ba, bảo ba về ngay đi.
Phá sản thì phá sản, anh Đông Quân nói đúng, nếu quả thật không được, vậy kịp thời dừng tổn thất cũng tốt hơn là cuối cùng chẳng có gì cả.
Dù sao...
dù sao ba mẹ vẫn còn có con mà, không phải sao?” Dương Nhân rơi nước mắt ôm lấy mặt con gái, trong lòng cảm thấy rất áy náy, “Khả Vận, là ba mẹ liên lụy đến con, xin lỗi.” “Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con đi theo chị họ sẽ không chịu uất ức.” Cùng lắm là bị chị họ lợi dụng, sử dụng như vũ khí, làm chút chuyện trái lương tâm mà thôi.
“Khả Vận, con thật sự đã lớn rồi, mẹ rất vui.” “Mẹ, chúng ta là người một nhà, sau này xảy ra chuyện hãy nói với con trước, được không?”
“Được.”
Đêm hôm đó, đến tận khuya ông Phan mới về, cả nhà bàn bạc với nhau rất lâu.
Muốn ống Phân từ bỏ sự nghiệp đã phấn đấu hơn nửa đời thật sự rất khó, đây là đang khoét thịt của ông ta, mỗi nhát dao đều nhuốm máu.
Trước đây công ty của nhà họ Phan đã từng huy hoàng, có điều không nhanh chóng thức thời, vì thể từ từ mất đi sức cạnh tranh.
Mấy năm nay, ông Phan đi khắp nơi vay tiền để xoay vòng vốn cho công ty, phá tường Đông để vá tường Tây, đến hôm nay đã đầy rẫy nợ âm.
Ông Phan đấu tranh cả đêm, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật “công ty đã không trụ nổi”.
Thật ra, gia đình có của cải như nhà họ Phan thì tất cả bạn bè thân thích đều là người có quyền thể và địa vị, dù hôm nay ngã xuống cũng có thể sống cuộc sống hơn hẳn rất nhiều người bình thường khác.
Đây chính là đạo lí lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Chỉ có điều, nhà họ Phan ngã xuống, Phan Khả Vận càng không thể rời khỏi sự nâng đỡ của Dương Liễu Nhi.
Sáng sớm hôm sau, Phan Khả Vân liền gọi điện xin lỗi Dương Liễu Nhi, “Chị họ, em đã suy nghĩ cả đêm, chuyện này là em hồ đồ, sau này chị cứ việc dặn dò, em sẽ làm theo.” “Ôi, chuyện nhỏ ấy mà, chị hoàn toàn không để bụng.” “Cuối tuần nay khai trương tiệm mới, Lâm Tiêu và Lam Phi Nhi sẽ có mặt để cắt băng khánh thành, chuyện này em nhất định sẽ sắp xếp đâu vào đấy.” “Ừ, vất vả cho em rồi, chúc mừng nhé, lại mở thêm một tiệm.” Phan Khả Vận cười khổ ở đầu dây bên kia, sau đó nói: “Cùng vui cùng vui, mong là chị em chúng ta đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim*.” “Nói hay lắm, chị em đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim” (*)Ý nghĩa nguyên thủy từ xa xưa của câu này là hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại.